Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm...chúng ta đi hướng nào bây giờ?"
Giọng của Dư Cảnh Thiên có một chút run rẩy khiến cho La Nhất Châu lại nổi lên suy nghĩ xấu muốn hù dọa cậu.
"Ờmmm......"
La Nhất Châu cố ý kéo dài âm thanh, nhìn con mắt mở to đầy trông đợi của Dư Cảnh Thiên. Thẳng cho đến khi Dư Cảnh Thiên nhận thấy bầu không khí bắt đầu trở nên kì lạ, khuôn mặt đỏ lên đáng ngờ quay đi; La Nhất Châu mới chậm chạp dựa theo ký ức vừa đọc được trong cuốn sách, chỉ vào một phương hướng: "Đi bên kia."
Trên con đường hoang vắng, có hai bóng người dìu nhau đi. Xung quanh yên tĩnh, tối tăm không một bóng đèn đường, chỉ có ánh trăng bị hàng cây hai bên bóp méo, hắt xuống lòng đường trông giống như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt.
"Ngao uuuu"
Là vampire có giác quan nhạy bén hơn so với con người, La Nhất Châu nhận ra từ nơi xa mơ hồ có tiếng sói hú truyền đến. Bản năng tự nhiên khi gặp phải loài thiên địch báo động La Nhất Châu phải thật cảnh giác. Xem ra mấy chuyện xui xẻo đêm nay vẫn chưa kết thúc.
Thấy La Nhất Châu bỗng khựng lại không tiếp tục đi nữa, Dư Cảnh Thiên quay sang hỏi:
"Sao vậy?"
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không? Ở đây có sói?"
Dư Cảnh Thiên hơi mơ màng: "Hình như vừa nãy có tiếng gì đó thật, nhưng...thực ra thì...nói không chừng là Husky"
"..."
La Nhất Châu cảm thấy tiếng đó không giống như Husky, hơn nữa nơi này sao lại có Husky?
Có thể là vì biểu cảm nghi ngờ của La Nhất Châu quá mãnh liệt, Dư Cảnh Thiên rụt rè giải thích thêm: "Ờm...ngôi trường này có nuôi một con Husky, không biết chừng chính là nó. Phải rồi hôm nay tôi còn chưa đi cho nó ăn"
La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên nhướn nhướn mày, có phải cậu còn định kể rằng cậu đặt tên cho nó là Rourou, ngoài ra nó còn có tên tiếng Hàn là Mandu, tên tiếng Anh là Stark hay không? Dựa theo mối liên kết chặt chẽ giữa fanfic với thế giới thực, điều này không phải không có khả năng.
Cảm thấy được áp lực từ ánh mắt của anh, lưng cậu cứng đờ trong lòng hối hận không thôi. Đánh chừa cái miệng nhanh nhảu, tự dưng nói nhiều thế làm gì.
La Nhất Châu cẩn thận đứng nghe ngóng thêm một lúc, không thấy có động tĩnh gì, hai người lại bắt đầu lần theo con đường lát đá hoang phế tiếp tục đi ra ngoài. Cuối cùng cũng đi đến một nơi có ánh đèn đường. Theo như cuốn sách hiện tại hai người đều ở nhà riêng, mà từ nơi này đến đó cách tầm nửa tiếng đi xe, đi bộ về có chút không thực tế. La Nhất Châu trước tiên sờ sờ trên người, xác định bản thân không mang theo tiền chỉ có thể quay sang nhìn Dư Cảnh Thiên.
"Cậu có mang theo tiền không?"
"Chờ chút!"
La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên cúi đầu loay hoay lục hết mấy túi áo túi quần trên người, nương theo ánh đèn đường, giờ anh mới phát hiện có một dấu răng rõ ràng in nơi cần cổ trắng nõn của cậu. Lúc này trong trí nhớ của La Nhất Châu đột nhiên tuôn ra mấy hình ảnh. Vừa rồi thân thể này bị mấy tay săn đuổi làm bị thương, mới trốn vào trong dãy phòng học kia, ở nơi đó đụng phải một người. Lúc đó bị thương nghiêm trọng, thần trí đã mơ hồ không quan tâm đến cái gì luật lệ, quy tắc; chỉ biết bản thân lúc đó rất cần có máu để cầm cự.
Xong! Xong rồi!
Cảm giác nguy cơ tăng vọt trong lòng La Nhât Chấu, nếu Dư Cảnh Thiên biết cậu ấy bị mình cắn...Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Dư Cảnh Thiên sau một hồi sơ tới sờ lui, lấy ra một tờ 50 tệ và mấy đồng lẻ, ngượng ngùng nhìn La Nhất Châu: "Chỉ có từng này."
La Nhất Châu mất tự nhiên quay đi. "Ờ" một cái rồi giả vờ bâng quơ hỏi:
"Sao cậu lại ở đây một mình vậy?"
"Tôi cũng không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ!!!" La Nhất Châu ngoài mặt cố tỏ ra bình thản trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm thầm hô may quá.
"Thật ngại quá, tôi cũng không biết tại sao quên mất. Chỉ nhớ được lúc mơ màng tỉnh lại thì đã nghe thấy giọng của anh rồi."
La Nhất Châu làm bộ gật đầu:
"Cậu đó, sao sống mơ hồ như vậy chứ. May mà có tôi tới cứu cậu kịp thời."
"Đúng vậy, cảm ơn anh."
Sau khi xác định được mối nguy cơ được giải trừ, La Nhất Châu khéo léo chuyển đề tài về tình hình cấp bách nhất hiện tại. Anh đếm đếm lại số tiền trên tay Dư Cảnh Thiên.
"Số tiền này không đủ để gọi taxi về nhà cả tôi và cậu. Xem ra chúng ta chỉ có thể đến nhà nào gần hơn rồi."
"Vậy thì...hay là đến nhà tôi vậy..."
"Được"
Chưa để Dư Cảnh Thiên nói hết câu La Nhất Châu đã nhanh chóng đồng ý. Quả thật cầu còn không được, anh đang cố tìm một lí do để có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cậu cũng nhân cơ hội này tìm thêm manh mối để xác nhận lại xem cậu có phải đúng là Dư Cảnh Thiên hay không.
Mà Dư Cảnh Thiên vốn định cảm ơn thêm mấy câu, lấy lòng người trước mặt; cậu suy tính La Nhất Châu cứu cậu một mạng, cậu đưa anh ta về nhà cho ở nhờ một đêm cũng xem như là có qua có lại. Sau này mong là tên vampire sẽ không lại tìm cậu gây phiền phức. Nhưng cậu không ngờ cái người này thật đúng là rất có tự giác, hoàn toàn không hề khách sáo chút nào.
Cho nên kết quả là La Nhất Châu danh chính ngôn thuận, vui sướng đi theo Dư Cảnh Thiên về nhà.
Lúc xe taxi gần đến nhà của mình, Dư Cảnh Thiên bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, sầu muộn hỏi: "Anh có muốn đến bệnh viện không? Trông anh có vẻ không được khỏe lắm..."
La Nhất Châu lấy cớ không được khỏe đang rất tự nhiên gối đầu lên đùi của Dư Cảnh Thiên, thoải mái hưởng thụ suốt cả một chặng đường, mắt vẫn nhắm không thèm mở ra, uể oải cất giọng châm biếm:
" Cậu là muốn tôi bị người ta đưa vào phòng thí nghiệm mổ xẻ nghiên cứu à?"
Dư Cảnh Thiên bối rối, miệng nhanh hơn não nói:
"Aa...Xin lỗi!!! Tôi quên mất, anh không phải là người."
La Nhất Châu: "..."
Tài xế taxi: "..."
Lão tài xế suýt thì đánh lệch tay lái, vội nắm chặt vô-lăng cố giữ cho chiếc xe chạy thật vững vàng, thầm nghĩ giới trẻ ngày nay nói chuyện thật là kì cục, khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top