Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Đẩy một cái thật mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ nghỉ ngơi ở nhà trọ một đêm.

Mưa to đến nửa đêm thì ngừng, chắc để ngày hôm sau mọi người dậy thật sớm.

Chủ nhà trọ mới nhắn tin nói sẽ để con gái đến lấy chìa khóa, Choi Seungcheol đi ra ngoài ban công liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, một cô bé mặc áo lông màu đỏ đang ngồi xổm ở dưới đó nhàm chán xem kiến dọn nhà.

Vừa lúc hắn cũng dọn dẹp xong, quay người chuẩn bị xuống lầu lại đụng phải Yoon Jeonghan cũng vừa thay đồ xong đi ra.

Đối phương nhấc mí mắt lên liếc nhìn hắn, lại rất nhanh buông xuống.

Giơ mu bàn tay lên dụi đôi mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn như chưa tỉnh ngủ, cả người mệt mỏi buồn bã ỉu xìu.

Choi Seungcheol giơ tay xoa xoa đầu cậu, đè xuống một cọng tóc vểnh lên: "Làm sao rồi, tối hôm qua ngủ không ngon à?"

Yoon Jeonghan thả tay xuống, nghĩ thầm đâu chỉ là ngủ không ngon, bởi vì người nào đó, cậu gần như mất ngủ cả một đêm.

Nhưng mà mở miệng ra lại là câu trả lời phủ định: "Không phải, chỉ thiếu ngủ thôi."

Lại hỏi Choi Seungcheol: "Cậu muốn xuống dưới sao?"

"Ừm." Choi Seungcheol quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay: "Con gái chủ nhà trọ tới đây, tôi xuống trả chìa khóa."

Hắn chỉ tay xuống dưới lầu nói: "Đó, ở chỗ đó."

Yoon Jeonghan thuận theo hướng hắn chỉ, cô bé mặc áo lông đỏ đã chán đến mức bắt đầu lấy cành cây khô nghịch mấy con kiến.

Cậu nói: "Tôi cùng xuống với cậu đi."

"Được."

Cô bé cùng lắm cũng chỉ khoảng 8 tuổi, mắt to, má đỏ hồng hào, gương mặt tròn xoe, lúc lườm người ta cũng vô cùng đáng yêu.

"Chờ các anh lâu lắm rồi nha, các anh thật lười biếng, muộn như vậy mới rời giường."

"Xin lỗi nha, lần sau nhất định sẽ dậy sớm."

Choi Seungcheol vì để phối hợp với chiều cao của cô bé mà tự giác ngồi xổm xuống trước mặt bé, mở ra chìa khóa trong lòng bàn tay: "Cầm cẩn thận nha, đừng để rơi mất."

"Còn lâu nha, em chưa từng làm rơi chìa khóa đâu."

Cô bé nhặt lấy chìa khóa trong lòng bàn tay hắn, cẩn thận cất vào trong túi áo, nghiêm túc thuật lại lời ba ba nói: "Lát nữa các anh thu dọn xong là có thể đi luôn, nhớ phải đóng kỹ cửa lại, không cần phải để ý đến rác thải, buổi trưa sẽ có người qua đây dọn dẹp."

Choi Seungcheol cười híp mắt: "Được, đã biết, cảm ơn cô chủ nhà trọ."

"Không cần khách sáo." Giọng cô bé còn mang hơi sữa, lanh lảnh êm tai: "Không còn chuyện gì nữa thì em đi nha, bạn trai em còn đang chờ ở bên ngoài đây."

"Bạn trai???"

Choi Seungcheol kinh ngạc oa một tiếng: "Lợi hại như vậy sao cô chủ nhỏ, em cũng có bạn trai sao?"

"Đương nhiên."

Cô bé đắc ý hất cằm lên: "Chúng em cũng đã từng hôn nhẹ rồi nha."

"..."

Biểu tình trên mặt Choi Seungcheol từ kinh ngạc chuyển thành ngạc nhiên, ngay cả Yoon Jeonghan đứng bên cạnh không lên tiếng tam quan cũng chịu đả kích không nhỏ.

Có lẽ là cảm thấy bộ dạng của hắn như chưa thấy qua cảnh đời, cô bé suy nghĩ một chút, dùng ngón tay cái đè lên ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa đụng lên mặt Choi Seungcheol một cái: "Giống vậy đó, anh chưa từng hôn nhẹ sao?"

"Ồ ——" Choi Seungcheol bừng tỉnh, bật cười: "Hôn má à?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy."

"Không có nha." Choi Seungcheol dùng giọng điệu vô cùng ước ao nói: "Anh không lợi hại bằng em, anh còn chưa từng có bạn gái."

Cô bé lộ vẻ chê bai: "Anh tốn cơm ghê, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng hôn nhẹ."

Mới sáng sớm, Choi Seungcheol đã bị một cô nhóc khinh bỉ đến dở khóc dở cười.

Ánh mắt Yoon Jeonghan rơi vào nơi bị cô bé kia chạm vào trên má Choi Seungcheol, liền chậm rãi dời đến khóe miệng đang cong lên của hắn,

Ánh mắt lóe lóe, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc lên xe tiếp tục đi tới Hoa sơn, cả đoạn đường Yoon Jeonghan đều không hăng hái lắm mà nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Cũng may là những người khác hôm qua chơi cờ tỷ phú đến tận 12 giờ, lên xe liền cắm đầu ngủ bù nên không khiến sự im lặng của cậu trở thành bất thường.

Hành trình còn lại hai tiếng đồng hồ.

Đến khách sạn nhận thẻ mở cửa phòng xong, mấy người vừa rồi còn ngã trái ngã phải ngủ vật vờ trên xe đã có một chút tinh thần, hào hứng bàn xem trước tiên nên đi dạo chợ hay là tìm một nơi nghỉ ngơi chuẩn bị ăn liên hoan.

Mất ngủ một đêm, lại thức dậy từ sớm, lúc này Yoon Jeonghan rốt cuộc cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ ầm ầm kéo đến.

"Tôi không đi đâu, tôi muốn về phòng ngủ một lát, các cậu cứ đi đi."

Thật ra Choi Seungcheol cũng nghĩ như vậy, cậu mệt như vậy, cũng đã giữa trưa rồi, không đi nghỉ trước thì hắn sợ lúc nữa đang đi dạo chợ thì cậu lại nằm xuống ngủ mất.

"Vậy tôi cũng ở lại đi." Hắn nói.

Yoon Jeonghan lần đầu tiên tới đây, theo bản năng hắn sẽ không để ngày đầu tiên cậu đã phải ở một mình

Lee Dokyeom a một tiếng: "Nhưng mà Cheol ca, cậu không dẫn chúng tôi đi sao? Tôi và Jeon Wonwoo cũng là lần đầu đến đây, đâu có biết đường về."

Jeon Wonwoo gật đầu liên tục: "Đúng vậy!"

Choi Seungcheol hất cằm về phía đám Kwon Soonyoung: "Bên kia, mấy vị kia biết đường."

Kwon Soonyoung không quá tự tin chỉ vào mũi mình: "Tôi... Được không?"

Kim Mingyu vô tội chớp mắt.

Seo Myungho bình tĩnh đẩy mắt kính: "Lần trước chúng tôi đi dạo vào buổi tối, có thể thử một lần."

Dừng lại một hồi, nghiêm túc bổ sung: "Cũng đúng, có lẽ, có thể."

"..."

"..."

"..."

Jeon Wonwoo lặng lẽ nhìn về phía Choi Seungcheol.

Lee Dokyeom tội nghiệp: "Cheol ca dẫn chúng tôi đi được không? Yoon Jeonghan là vì tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt nên mới về phòng ngủ bù, cậu có ở bên cạnh cũng vô dụng, nói không chừng còn quấy rối người ta nghỉ ngơi."

Choi Seungcheol mài mài răng hàm, do dự.

Yoon Jeonghan mở miệng: "Cậu đi cùng bọn họ đi, Lee Dokyeom nói rất đúng, tôi chỉ về phòng ngủ bù, cậu ở bên cạnh cũng không có tác dụng."

Đối mặt với mấy đôi mắt lấp lánh mong đợi, Choi Seungcheol chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được thôi."

Lúc phải tách ra vẫn còn cố gắng căn dặn Yoon Jeonghan: "Buổi trưa tôi sẽ để nhân viên đưa đồ ăn tới, cậu nhớ đặt báo thức, 12h dậy ăn cơm trưa rồi lại ngủ tiếp, biết chưa?"

Yoon Jeonghan gật đầu: "Biết rồi."

Choi Seungcheol: "Trong phòng có đồ ăn vặt, tôi đã sớm dặn người ta đặt vào rồi, ở trong tủ đồ nhỏ cạnh cửa sổ, đồ uống cũng có, khát thì lấy ra uống."

Yoon Jeonghan: "Được."

Choi Seungcheol: "Nếu như còn cần gì nữa thì gọi điện cho lễ tân hoặc trực tiếp gọi cho tôi, tôi sắp xếp cho."

Yoon Jeonghan: "Ừm."

Bộ dạng thao thao bất tuyệt không yên lòng làm cho mấy vị còn lại đứng bên cạnh xem phải cười rộ lên.

"Không thể tin được là tôi lại nhìn ra hình bóng của chồng dì tôi trên người Cheol ca, lúc ông ấy tiễn con gái đi xa cũng là cái điệu bộ này, giống y như đúc."

"Đây chính là mãnh nam dịu dàng trong truyền thuyết sao? Mở rộng tầm mắt."

"Không hiểu liền hỏi, xin hỏi hai cậu là đang yêu nhau sao?"

"Đi mau lên Cheol ca, yêu đương thì khi nào về chậm rãi yêu tiếp, tôi muốn đi xem thử chợ ở Hoa sơn lắm rồi!"

Cuối cùng, Choi Seungcheol gần như là bị bọn họ liên thủ túm đi.

Vừa đi còn không quên quay đầu lại nói với Yoon Jeonghan: "Nhớ là đừng ngủ quá lâu, không thì sẽ váng đầu!"

Yoon Jeonghan hơi muốn cười.

Đáng tiếc khóe môi vừa động đậy lại nghĩ đến cái gì đó, rất nhanh liền không cười được nữa.

Trở về phòng, cậu ngã đầu lên gối ngủ thẳng đến chiều, lúc cậu rời giường thì đám người kia cũng đi dạo chợ xong.

Phòng ăn là đặt trước, đồ ăn phong phú, lại ăn hết bánh ngọt xong mới ồn ào chạy đi tắm suối nước nóng.

Địa điểm vẫn là do Choi Seungcheol chọn.

Tiến vào khu tắm suối nước nóng, hắn đến quầy báo tên, năm người còn lại đứng chờ ở cách đó không xa nói chuyện phiếm.

Yoon Jeonghan nán lại ngoài cửa một lát, sau khi tiến vào nhìn chung quanh một vòng liền đi thẳng đến chỗ Choi Seungcheol, đi được nửa đường lại bỗng nhiên bị một cô gái ngăn lại.

Vốn là cô và mấy người bạn đang ngồi trên ghế salon ở khu chờ bên kia, từ khi Yoon Jeonghan còn chưa bước vào thì các cô đã tinh mắt mà chú ý đến cậu.

Mấy cô gái dùng mắt trao đổi một lúc, liền đẩy cô là người duy nhất còn độc thân đi ra.

Yoon Jeonghan nhìn cô gái xa lạ trước mặt, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mặt cô gái đã đỏ ửng lên.

Ánh mắt liếc về phía đám bạn thân ở bên kia, thu được sự cổ vũ không tiếng động liền quay trở lại, hít sâu một hơi, lấy dũng khí đối mắt với Yoon Jeonghan: "Xin lỗi vì đã làm phiền, ừm, có thể hỏi một câu chứ, anh có bạn gái chưa?"

Yoon Jeonghan mơ hồ đoán được ý tứ của cô gái, do dự một chút, vẫn lắc đầu, thành thực nói: "Không có."

Nghe thấy đáp án, đôi mắt cô gái trong phút chốc sáng lên.

Cô cố nén căng thẳng, nhanh chóng suy nghĩ tìm lời: "Em, em cũng không có bạn trai, nên, nên muốn hỏi anh có thể làm quen được không, thêm bạn wechat..."

Ánh mắt ngậm lấy mong đợi, vừa nói vừa đưa điện thoại tới trước mặt Yoon Jeonghan.

Yoon Jeonghan giật khóe môi, vừa định lên tiếng liền bị người chẳng biết đã nhanh chân đi lại đây từ lúc nào - Choi Seungcheol thành thục ôm vai cậu kéo về bên người.

Hắn thay cậu trả lời: "Xin lỗi."

Cô gái sửng sốt.

Tầm mắt lăn qua lại giữa hai người vài vòng, rốt cục cũng hoàn hồn.

Hai má cô đỏ rực, khom lưng nói câu "Xin lỗi, đã quấy rầy" xong liền quay người chạy thẳng về chỗ đám bạn thân nói mấy câu gì đó, rất nhanh đã gây ra một loạt tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt nhìn bọn họ càng sáng như sao xẹt.

"Móa! Cheol ca, cậu làm gì thế?"

Kwon Soonyoung đứng bên cạnh xem đến sững sờ, xúm lại đây: "Không phải đã thật sự coi mình là người đàn ông của hoa khôi trường đấy chứ? Có ai lại làm hỏng nhân duyên của người khác như thế sao?".

Seo Myungho rung đùi đắc ý: "Dục vọng chiếm hữu của thẳng nam thật là đáng sợ."

Choi Seungcheol vẫn còn vô tội: "Tôi làm gì đâu?"

Jeon Wonwoo ra dáng cảm khái: "Hiện trường thảm án nhân gian."

Kwon Soonyoung nghiêm túc nói: "Cheol ca, hứa với tôi, nếu có nữ sinh tới tìm tôi muốn xin phương thức liên lạc, cậu đừng xuất hiện có được không, không thì có thể tôi sẽ không nhịn được mà giơ súng bắn cậu."

Choi Seungcheol không khỏi nhíu mày: "Có cô gái muốn tìm cậu xin phương thức liên lạc thì mắc mớ gì đến tôi, tôi xuất hiện làm gì?"

Kwon Soonyoung: "Cậu cũng biết vậy cơ à, thế cô gái kia muốn xin phương thức liên lạc của Yoon Jeonghan thì mắc mớ gì tới cậu hả? Cậu xuất hiện làm gì?"

Choi Seungcheol thuận miệng nói: "Hanie của chúng ta không biết cách từ chối nữ sinh, tôi giơ tay cứu viện không được à?"

Kwon Soonyoung: "Không phải chứ, vậy cái tay cứu viện của cậu cũng duỗi nhanh quá rồi đấy, suýt chút nữa thì tôi đã nghĩ là cậu muốn đi lên cướp người rồi."

Lee Dokyeom gật đầu tán thành: "Đúng vậy, còn nữa, Cheol ca, sao cậu biết Yoon Jeonghan muốn từ chối hả? Nhỡ đâu cậu ấy không có ý định từ chối thì sao?"

Sao lại không từ chối?

Choi Seungcheol chưa từng nghĩ đến khả năng này, nghiêng đầu cầu cứu người trong cuộc chứng minh, kết quả lại phát hiện người trong cuộc cũng đang ngó hắn nghiêm túc chờ đáp án.

"..."

Vốn hắn nghĩ chắc chắn phải như thế, bây giờ bỗng nhiên lại không xác định được.

Choi Seungcheol há miệng, phát hiện vậy mà mình thật sự không trả lời được.

Qua một lúc lâu mới hừ một tiếng: "Nhiều lời quá, ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy, không muốn tắm suối nước nóng nữa đúng không? Đi về ngủ nhá?"

"Ấy đừng đừng đừng! Ai nói không tắm thế? Tôi ngậm miệng không nói nữa là được chứ gì.."

"Vậy tôi cũng ngậm hạt thóc đây, nhanh chân lên nào, nước nguội mất bây giờ!"

"Ha ha ha cậu bị ngốc à, suối nước nóng làm sao mà nguội được?"

"Cái tên này! Đừng có nhận cơ hội dùng lực vỗ bả vai tôi, tôi không đau sao?"

...

Dời đi câu chuyện, một đám người trẻ tuổi ồn ào đi vào phòng tắm.

Yoon Jeonghan nhìn cái tay đang khoác trên vai mình, nhắm mắt lại thở ra một hơi,.

Bỗng nhiên rất muốn bắt lấy cắn một ngụm.

Phòng tắm chia thành rất nhiều loại, Choi Seungcheol đặt một phòng nhiều ao.

Tên như ý nghĩa, trong phòng không chỉ có một ao tắm, thông thường đều là từ ba cái trở lên, so với phòng chỉ có một ao thì diện tích mỗi ao nhỏ hơn rất nhiều.

Vốn chỉ vì cân nhắc đến Yoon Jeonghan sẽ không quen tắm cùng nhiều người như vậy nhưng đến khi xuống nước, Choi Seungcheol mới phát hiện quyết định này của mình sáng suốt cỡ nào.

Đám người kia đi vào liền làm ầm ĩ như hận không thể trình diễn lịch sử tiến hóa của vượn người.

Đặc biệt là Kwon Soonyoung và Lee Dokyeom, vui vẻ nhảy ùm xuống nước, nước văng tung tóe khắp nơi.

Nếu như lắp thêm một cái ván nhảy, có khi bọn họ có thể chơi cả năm.

So sánh ra thì cái ao của hắn và Yoon Jeonghan không khác nào một hòn đảo yên tĩnh, cách biệt với mưa bão bên ngoài.

Làm ầm ĩ một hồi lâu mới tạm hài lòng mà yên tĩnh lại, Yoon Jeonghan liền nằm nhoài bên thành ao tắm nghe bọn họ tán gẫu.

"... Lần trước cậu làm lỡ mất bao nhiêu quả ba điểm cậu quên rồi à? Tôi nên quay video lại cho cậu nhớ, miễn cho cậu không thừa nhận."

"Lần trước cậu làm hậu vệ cũng nát còn gì, huề nhau đi."

"Chơi bóng mãi cũng chán, lần sau cùng chơi game đi, vận động trong game cũng là vận động."

"Bản chất bất đồng, lão Kwon vẫn luôn ngóng trông sẽ có một ngày trở thành anh hùng trên sân bóng, có nữ sinh đến đưa nước cho cậu ta nè ha ha ha ha."

"Cái ước muốn của cậu này quá đơn giản, để Cheol ca nhận rồi đưa cho cậu, cũng tương đương với cậu gián tiếp được nữ sinh đưa nước còn gì."

"Không thực tế, cậu đã thấy Cheol ca nhận nước của cô gái kia lần nào chưa?"

Đề tài vì vậy lại kéo về trên người bạn học tiểu Cheol không tranh với đời.

"Ồ đúng rồi, Cheol ca, cậu còn nhớ Yiyi không?"

Kim Mingyu nói được một nửa, cảm thấy mình nói sai rồi liền đổi giọng: "Không đúng, phải hỏi là cậu có biết Yiyi không?"

"Gần như trận nào cậu chơi cô ấy cũng đến, biết rõ cậu sẽ không nhận mà vẫn kiên trì muốn đưa nước cho cậu, lần trước lớp chúng ta đến Hoa sơn cô ấy cũng đi cùng đó, có ấn tượng không?"

Choi Seungcheol nhấc lên mí mắt nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Sao vậy?"

Kim Mingyu: "Trong lúc vô tình tôi nghe thấy lớp trưởng nói cô ấy giành được suất làm sinh viên trao đổi, không lâu nữa sẽ xuất phát đi nước ngoài."

Choi Seungcheol còn chưa nói, Kwon Soonyoung đã ồ lên một tiếng: "Cô ấy phải đi rồi à? Vậy còn về trường nữa không?"

Kim Mingyu: "Có lẽ năm tư sẽ về làm tốt nghiệp."

Vây thì không phải là tương đương với không trở lại sao? Kwon Soonyoung có chút tiếc rẻ thở dài.

"Làm gì vậy." Kim Mingyu cười cậu ta: "Lẽ nào cậu lén thích người ta, biết được người ta phải đi thì không nỡ?"

"Nói linh tinh gì thế!"

Kwon Soonyoung phẫn nộ hắt nước đầy mặt hắn: "Tôi chỉ cảm thấy khá là đáng tiếc thôi, cô ấy thích Cheol ca như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ có một ngày làm cảm động được Cheol ca, tu thành chính quả đây."

Đầu ngón tay Yoon Jeonghan nắm chặt lên bờ ao, nghe vậy, theo bản năng đưa ánh mắt về phía Choi Seungcheol.

Người sau đang tì cằm lên mu bàn tay lười biếng hơi híp mắt lại, nghe Kwon Soonyoung nói cũng không thấy có biểu cảm gì: "Được rồi, đừng nói chuyện sau lưng con gái nhà người ta, chuyện không biết rõ cũng không cần đoán mò."

Seo Myungho nói: "Chúng tôi không phải là bàn tán, chỉ là cảm thấy đáng tiếc thay cô ấy thôi, làm sao lại đúng vào lúc mấu chốt thế này giành được suất trao đổi sinh viên chứ, nói không chừng kiên trì thêm một chút nữa, giấc mộng trở thành sự thật thì sao."

Lee Dokyeom suy nghĩ một chút, xua tay: "Quên đi thôi, không thể được, Cheol ca từng nói đại học hắn muốn thanh tâm quả dục, không định quen bạn gái."

Jeon Wonwoo: " 'Thanh tâm quả dục'??? Anh em, tôi nhớ không lầm thì là chuyên tâm học hành chứ?"

Lee Dokyeom xì một tiếng: "Không giống nhau à? Đừng để ý mấy chi tiết nhỏ."

"Aizzzz, chỉ có thể nói là gặp người không đúng lúc."

Seo Myungho cảm khái: "Nhưng mà cũng không phải chắc chắn không còn hy vọng nữa, nhân duyên ngàn dặm cũng có thể bị buộc bởi sợi chỉ đỏ, ngày nào đó lão Cheol muốn yêu đương, Yiyi bỗng nhiên lại xuất hiện —— "

"Đậu óa——!!!"

Seo Myungho mới nói được một nửa, Kwon Soonyoung đột ngột phát ra một tiếng kêu quái dị, ngã ùm xuống nước.

"Kim Mingyu! Cậu chọc vào rốn tôi làm gì thế!"

Vốn là đang nằm nhoài đến buồn ngủ, Choi Seungcheol bỗng mở mắt, lúc nước bắn tới liền nghiêng người ôm lấy Yoon Jeonghan vào lòng, dùng lưng chắn hết bọt nước.

Kim Mingyu cười ha ha kéo Kwon Soonyoung rơi xuống nước lên: "Xin lỗi xin lỗi nha, tôi cứ tưởng là cục phấn may cơ."

"Cái cục phấn may cậu nhìn thấy nó giống thế này à?"

"Chỉ là nghe đồn thế thôi."

"Đồn em gái cậu chứ đồ ngu ngốc..."

Hai người liền cãi nhau ỏm tỏi.

Choi Seungcheol cúi đầu thấy trên lông mi Yoon Jeonghan mang theo giọt nước, rung rung, làm hai mắt cậu càng thêm long lanh đẹp đẽ.

Hắn không kìm được mà chăm chú nhìn thêm một lát, đang định lấy tay vuốt đi giúp cậu, Yoon Jeonghan chợt đẩy hắn một cái, khuôn mặt lạnh lùng, đứng dậy đi lên bờ.

Nước nhanh chóng rơi xung quanh cậu thành một vũng nhỏ.

"Tôi chợt nhớ ra tối nay có bài tập nhóm cần thảo luận, phải về phòng trước."

Cậu đi quá đột nhiên, cả đám người bao gồm cả Choi Seungcheol đều không phản ứng kịp.

"Đây là làm sao thế? Tắm suối nước nóng mà cũng tắm ra tức giận được à?"

"Cái gì mà tức giận, không nghe người ta bảo là muốn về thảo luận bài tập nhóm sao."

"Nói thì nói như thế, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy cậu ấy hình như hơi không vui, kể từ lúc cậu nói "tu thành chính quả" ấy..."

Mấy người nhìn nhau một phen, đều không đưa ra được kết luận.

Qua một lúc lâu, Choi Seungcheol không biết nghĩ đến cái gì, rào một tiếng cũng đứng lên đi lên bờ.

"Có thể là thân thể không thoải mái, không có chuyện gì đâu, các cậu cứ tắm tiếp đi, tôi đi xem xem."

Lần đầu tiên chứng khao khát da thịt của Yoon Jeonghan tới đột ngột như vậy.

Không hề có điềm báo trước, trong nháy mắt khi Choi Seungcheol ôm lấy cậu, cảm giác ngứa trên tầng ngoài da thịt bùng phát.

Dùng sức bấm cổ tay, khi đi ngang qua máy bán rượu tự động, cậu dừng lại vài giây

—— Lúc rời đi liền dứt khoát mang theo một chai cocktail.

Boo Seungkwan nhắn tin hỏi cậu đang làm gì thế, có phải là đang tắm suối nước nóng hưởng thụ nhiệt độ từ thiên nhiên không, Yoon Jeonghan tiện tay chụp một tấm hình gửi đi, nhận lại một chuỗi dấu chấm hỏi.

Boo quýt của bạn Bơ: [?????]

Boo quýt của bạn Bơ: [Không phải là cậu không uống rượu sao? Đi chơi một chuyến mà vui vẻ đến vậy à?]

Yoon Jeonghan không trả lời, còn nói:

Y: [Boo Seungkwan, cậu nói đúng, ngồi ngốc chờ đợi đúng là không được.]

Boo quýt của bạn Bơ: [?]

Boo quýt của bạn Bơ: [Có ý gì? Cậu định làm what?]

Yoon Jeonghan không đáp lại, thả điện thoại vào trong túi áo, bước nhanh về phía thang máy.

Không thể đợi thêm nữa.

Cậu phải đẩy Choi Seungcheol một cái thật mạnh.

-

-

Choi Seungcheol thay xong quần áo, đi tới nửa đường liền nhận được tin nhắn của Yoon Jeonghan:

Y: [Anh, em thấy không thoải mái, anh có thể về một chuyến không?]

Choi Seungcheol nhíu lông mày:

Cúp đại thần: [Được, tôi đang trên đường trở về, cậu đã về phòng chưa? Có khó chịu không, có nghiêm trọng không?]

Yoon Jeonghan không nhắn tin lại.

Choi Seungcheol đành phải cầm di động tăng nhanh bước chân, đến cuối cùng thì liền chạy đi, sau khi ra khỏi thang máy nhanh chóng đi về phía phòng của Yoon Jeonghan.

Cửa khép hờ không đóng, đẩy ra nhưng không thấy trong phòng khách có người.

Phòng vệ sinh cũng không có, Choi Seungcheol gọi hai tiếng, bước nhanh đến gần phòng ngủ, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy người, đang đứng ở trước cửa sổ sát đất.

Trong phòng mở máy điều hòa, Yoon Jeonghan cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, hai vai thon gầy, thân hình dong dỏng.

Mấy nút áo đều lộn xộn, cổ áo rộng lớn, sau gáy, thuận theo sống lưng đi xuống cũng lộ ra một mảng trắng nõn.

Khách sạn nằm ở lưng chừng núi, cao mười hai tầng, ngoài cửa sổ là cảnh đêm lấp lánh tuyệt đẹp, Yoon Jeonghan đưa lưng về phía Choi Seungcheol, mặt hướng vào bóng đêm, dùng tay phải chậm rãi họa lên cửa kính khung cảnh bên ngoài.

Đường cong rối loạn, cũng không nối liền, nhưng mỗi một nét đều vô cùng chăm chú nghiêm túc.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cậu không để ý tới, vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình tiếp tục vung vẩy đầu ngón tay, mãi đến tận khi ngón tay phải dán vào thủy tinh lạnh ngắt bị nắm trong lòng bàn tay, thân thể cũng thuận thế bị kéo về phía sau, rơi vào trong cái ôm của người kia.

Nhiệt độ và hơi thở quen thuộc dùng tốc độ nhanh nhất ôm trọn lấy cậu.

Không chút do dự nào, vào lúc Choi Seungcheol ôm lấy cậu, cậu cũng đồng thời quay người dang hai cánh tay vòng qua eo hắn ôm thật chặt, như không thể chờ đợi được nữa muốn nhét mình thật sâu vào trong ngực của hắn.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Đồng hồ treo tường có nhịp điệu tích tắc đều đều, giống như cảm nhận được hơi thở nóng hổi, cùng với nhịp tim của ai không ai nhận rõ được.

Thịch —— Thịch ——

Giống như nó muốn tiết lộ bí ẩn chân thật nhất.

Chóp mũi Choi Seungcheol giật giật, hắn ngửi được từ trên người trong ngực toả ra mùi rượu nhạt mà thơm ngọt.

"Hanie, cậu uống rượu sao?" Hắn có chút kinh ngạc.

Yoon Jeonghan lại không trả lời câu hỏi của hắn, dựa vào hơi rượu, tự mình lấy tay vén vạt áo của đối phương lên rồi vươn vào trong.

Lòng bàn tay dán vào da dẻ trên thân hắn, như động vật nhỏ mới từ sa mạc trốn vào trong rừng rậm, thấy nguồn nước liền không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng nhảy vào.

Vừa tham lam vừa đáng thương, dính người lại đáng yêu đến cực điểm, khiến người ta không có cách nào không thích.

Hô hấp của Choi Seungcheol rối loạn một giây.

Tay hướng lên trên cổ cậu, động viên mà xoa bóp: "Ngoan, đừng nóng vội."

Nhanh chóng buông hai cánh tay, dùng tốc độ nhanh nhất gọn gàng cởi áo, tiện tay ném lên ghế salon, rồi lại ở trần ôm người vào lòng.

Yoon Jeonghan thoải mái thở dài một tiếng.

Cậu ngước cổ lên, hàm dưới cọ qua bờ vai rộng để trần của Choi Seungcheol, lòng tham không đủ mà cọ lên mặt hắn, bên gáy, như con mèo con làm nũng đòi âu yếm.

Ngón tay mang theo cảm giác ấm áp mềm mại, dọc theo xương sống hơi nhô ra chầm chậm hướng lên trên, đến nơi lộ ra rõ ràng nhất trên gáy thì dừng lại vài giây, mở bàn tay, lòng bàn tay dán lên xương quai xanh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nhịp điệu hô hấp của Choi Seungcheol đã mất đi toàn bộ kết cấu.

Cái trán trơn bóng đã lặng yên chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nỗ lực điều chỉnh, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, không dấu vết lui về sau một chút, kéo ra chút khoảng cách.

Yoon Jeonghan chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt hắn, che giấu ánh sáng mang hàm ý không rõ, như có như không, mông lung, mê man, lại vô cùng dụ hoặc.

"Anh."

Có lẽ là do nguyên nhân thân thể không khỏe cộng với chất cồn xúc tác, âm thanh vốn trong suốt lại trở nên ẩm ướt, khàn khàn.

Tay cũng theo lời nói mà thu hồi, từ tư thế ôm biến thành víu dựa vào bả vai hắn, âm thanh quấn lấy mùi rượu, uống hay không uống đều có thể làm say lòng người.

"Em vẫn cảm thấy không đủ thì làm sao bây giờ?"

Cậu không an phận mò xuống dưới, lại chậm rãi không ngừng đi lên, cho đến khi lòng bàn tay bao lấy đường nét ưu việt trên gò má của Choi Seungcheol, đầu ngón tay chạm nhẹ vào sau tai hắn.

Dưới chân Choi Seungcheol mọc ra rễ, đứng yên tại chỗ không lùi không tiến, để mặc Yoon Jeonghan không ngừng tới gần, chóp mũi như có như không cọ lên cằm của hắn.

Chỉ có hầu kết lăn lên xuống một vòng, đáy mắt bị ám sắc của bóng đêm lặng yên xâm lấn.

"Còn muốn làm gì?"

Hắn hỏi Yoon Jeonghan.

Mở miệng xong hắn mới phát hiện ra giọng nói của mình còn trầm khàn hơn cả Yoon Jeonghan.

"Có thể hôn một chút không?"

Cậu mở to hai mắt, thẳng thắn đơn thuần nói ra thỉnh cầu của mình.

"Anh, hôn một chút được không?"

Choi Seungcheol không lên tiếng.

Hai mắt chăm chú khóa trên mặt cậu, thần sắc hoảng hốt bên trong khiến chính hắn cũng phát hiện sự sâu thẳm khó lường chưa từng thấy.

Thấy hắn không có phản ứng, Yoon Jeonghan nhẹ nhấp khóe miệng, nghiêng đầu cẩn thận từng li từng tí một thử thăm dò tới gần, khi khoảng cách chỉ còn lại một chút xíu liền dừng lại hai giây rồi nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên mặt hắn.

Liền lui về vị trí cũ.

Choi Seungcheol vẫn không nói gì, mà cũng không thể hiện mâu thuẫn hay từ chối.

Đầu Yoon Jeonghan hơi váng vất, lý trí bị đảo trộn, bị bản năng dẫn đường, lá gan càng lớn thêm một chút.

Hô hấp mang theo run rẩy, cậu lại tới gần một lần nữa, ở vị trí cũ in lại một nụ hôn.

Chỉ là lần này, cậu không lui về.

Nếu nói giống như chuồn chuồn lướt nước thì lại càng giống như còn mèo sữa thể hiện sự thân mật nên hồn nhiên đụng vào hơn, một chút lại một chút, dọc theo hai má đi xuống... Dừng thật lâu ở bên môi.

Hương rượu lẫn vào hô hấp nóng rực quấn quýt lượn lờ, cơn mưa pháo hoa vô hình nổ ra.

Cậu thích nơi này nhất.

Bởi vì nó luôn có ý cười như có như không, giống như con người này, luôn có thể khiến cậu cảm thấy cực kỳ an tâm.

Khoảng cách thật gần, cậu cảm nhận được hô hấp gấp gáp không thể ổn định của hắn.

Vì vậy lại một lần nữa lùi lại nửa phần, rũ mắt chỉ nhìn chằm chằm nơi nào đó thật lâu, run rẩy tới gần, khi chạm đến nhịp tim vô cùng ồn ào, rốt cục cậu cũng đem nụ hôn vừa nhẹ vừa mềm khắc lên môi Choi Seungcheol.

Vừa chạm liền tách ra.

Lộ ra nỗi sợ hãi sợ bị từ chối, sạch sẽ đến không có chút tạp niệm nào, lại có thể khơi lên dục vọng tiềm tàng ẩn nơi sâu nhất trong lòng người.

Cậu như con hươu con lo lắng đến gần hổ phách, lông mi nhỏ dài hơi run rẩy thoáng hạ xuống, một đôi mắt hơi mở to, ngậm lấy ẩm ướt có thể đầu độc lòng người.

Nhưng cậu không ngẩng đầu nhìn hắn.

Có lẽ là bởi vì nhát gan, sợ bị cự tuyệt, hoặc là vì...

Cậu liền yên tĩnh nghiêm túc nhìn vào nơi mình mơ ước kia.

Nhẹ nhàng chạm thử, rời đi một chút, lại chạm thử, lại rời đi một chút...

Vừa giống như phát hiện ra cái gì đó chơi rất vui, vừa giống như không có cách nào tự kiềm chế ham muốn loại đụng chạm thân mật ám muội này, hôn làm sao cũng thấy không đủ.

Sau vài lần thăm dò, cuối cùng cũng chịu thua sự điều khiển của bản năng.

Cậu đánh bạo, lúc lại chạm vào một lần nữa, rất cẩn thận mà duỗi đầu lưỡi ra quét lên bờ môi đối phương.......

Cánh tay vòng qua eo cậu đột nhiên nắm chặt.

Lòng bàn tay dán vào, đốt ngón tay siết lại, cậu gần như là bị nhéo thắt lưng mà dán sát vào đối phương.

Tiếng kinh ngạc thốt lên nhưng còn chưa ra khỏi miệng đã bị một đôi môi nóng bỏng và hô hấp dồn dập đồng thời không chừa chút khe hở chặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top