Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


kết thúc một tuần làm việc căng thẳng và mệt mỏi, seungcheol cảm thấy như sức lực của mình đã cạn kiệt. lịch trình dày đặc, những cuộc họp liên tục và áp lực từ công việc khiến anh chẳng còn thời gian cho bản thân và có lẽ cả jeonghan. giờ đây, điều duy nhất anh cần chính là khoảnh khắc yên bình bên cạnh người yêu nhỏ của mình. không cần những buổi tiệc xa hoa hay những hoạt động ồn ào, chỉ một buổi hẹn hò nhẹ nhàng tại quán cà phê quen thuộc là đủ để anh cảm thấy được tiếp thêm năng lượng. anh nghĩ về hình ảnh jeonghan ngồi đối diện, nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lánh luôn khiến anh cảm thấy an yên. một tách cà phê ấm, những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống, về những niềm vui giản đơn... tất cả như làm dịu đi mọi căng thẳng trong anh.

một buổi tối êm đềm, gió nhè nhẹ thoảng qua, mang theo chút hơi lạnh của thành phố đang dần bước vào thu. trên sân thượng của một quán cà phê sang trọng, không gian lãng mạn ấy được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu lên những mảng tường gạch cổ kính và những chậu cây xanh tươi điểm xuyết khắp nơi. từ đây, tầm nhìn rộng mở ra khung cảnh thành phố về đêm lung linh dưới hàng nghìn ngọn đèn, như một tấm thảm đầy sao trải dài đến vô tận. mọi thứ dường như đang nhường lại cho khoảnh khắc đặc biệt này của seungcheol và jeonghan. tối nay, seungcheol đã bao trọn quán cà phê sân thượng này, một nơi mà anh biết jeonghan yêu thích bởi sự yên tĩnh và riêng tư.

cả hai đã nhiều lần ghé qua đây, nhưng đây là lần đầu tiên họ có được không gian rộng lớn và hoàn toàn tách biệt với mọi sự ồn ào bên ngoài. seungcheol muốn tối nay thật đặc biệt, bởi anh có một cảm giác khó tả, một mong muốn khắc sâu những khoảnh khắc cùng jeonghan. cậu bước ra từ cửa thang máy, gió nhẹ nhàng lướt qua khiến chiếc áo len mà cậu mặc khẽ lay động. chiếc áo len mỏng, màu trắng sữa, với những đường đan tỉ mỉ ôm lấy thân hình mảnh khảnh của jeonghan, tạo nên vẻ mềm mại và ấm áp. mái tóc dài của cậu, hôm nay được để xõa tự nhiên, từng lọn tóc bồng bềnh theo từng nhịp gió, càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát. đôi mắt nâu sáng lấp lánh của cậu dường như thêm phần rạng rỡ khi nhìn thấy anh đang đứng đợi ở cuối sân thượng, giữa một không gian lung linh với những dãy đèn dây lấp lánh như sao trời. seungcheol trong bộ vest đen lịch lãm nhưng không quá phô trương, bước về phía cậu với nụ cười hiền hòa, đầy sự ấm áp mà cậu luôn yêu thích. bước chân của anh mạnh mẽ, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, như muốn giữ trọn từng khoảnh khắc mà không để bất kỳ điều gì phá vỡ sự hoàn hảo của buổi tối hôm nay. anh dang rộng vòng tay, chờ đợi jeonghan đến gần hơn.

"bạn đã bao cả quán sao?"

jeonghan cười hỏi khi vừa đến trước mặt seungcheol, ánh mắt cậu như chứa đựng cả sự ngạc nhiên và thích thú.

"ừ, anh muốn tối nay chỉ có chúng ta. không ai làm phiền, không tiếng ồn, chỉ có không gian này và bạn"

anh nhẹ nhàng đáp, giọng nói của anh trầm ấm, đầy sự quan tâm. cả hai ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đặt gần lan can, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố bên dưới. một chiếc bàn gỗ đơn giản, với vài cây nến lung linh thắp sáng, tạo nên không khí ấm cúng và lãng mạn. trên bàn, đã chuẩn bị sẵn hai ly cà phê nóng, hơi bốc lên nhẹ nhàng trong không khí se lạnh của buổi tối. seungcheol và jeonghan lặng lẽ ngồi xuống, trong khoảng khắc, không ai nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn thành phố bên dưới và tận hưởng sự yên bình hiếm có này.

"bạn biết không, em rất thích những khoảnh khắc thế này."

cậu khẽ nói, tay cầm lấy ly cà phê, đôi mắt cậu hướng ra xa như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

"nó yên tĩnh, chỉ có hai chúng ta, không vội vàng, không áp lực. chỉ đơn giản là ở bên nhau."

seungcheol mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu.

"anh biết mà, đó là lý do anh muốn tối nay thật đặc biệt. mọi thứ đều dành cho bạn."

jeonghan quay sang nhìn anh, trong đôi mắt cậu ánh lên sự cảm kích và tình cảm chân thành. dường như trong giây phút đó, không gian giữa họ càng thêm gần gũi, không còn khoảng cách. jeonghan đặt ly cà phê xuống bàn, khẽ nắm lấy bàn tay của seungcheol đang đặt trên bàn. bàn tay ấm áp của anh, mạnh mẽ nhưng cũng rất nhẹ nhàng, ôm lấy tay cậu, như muốn truyền đi tất cả sự an ủi và tình yêu thương mà anh luôn dành cho jeonghan.

"bạn biết gì không, em luôn cảm thấy an toàn khi ở bên bạn, seungcheol à."

jeonghan thì thầm, giọng cậu nhỏ nhưng đầy chân thành.

"bạn không chỉ mang đến cho em cảm giác an toàn, mà còn là nơi mà em có thể là chính mình, không cần phải che giấu điều gì."

anh lắng nghe từng lời nói của jeonghan, và tim anh như đập chậm lại khi cảm nhận được tình cảm mà cậu trao cho mình. anh biết rằng, jeonghan không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai, nhưng một khi cậu đã tin tưởng và yêu thương, tình cảm ấy sẽ chân thật và sâu sắc hơn bất kỳ điều gì.

"anh cũng vậy, jeonghan."

anh đáp, giọng anh trầm lắng, tay anh siết chặt tay cậu hơn.

"bạn là người đã khiến anh thay đổi rất nhiều. trước khi gặp bạn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể yêu một ai đó nhiều đến vậy. nhưng bạn đã làm điều đó thật tự nhiên. và anh biết rằng, anh muốn dành cả cuộc đời này để bảo vệ và yêu thương bạn."

cả hai nhìn nhau, không cần thêm lời nói nào nữa. những gì cần nói đã được gửi gắm qua ánh mắt, qua những cử chỉ nhẹ nhàng. không gian yên tĩnh và lãng mạn của quán cà phê sân thượng như một bức tranh hoàn hảo cho tình yêu của họ. tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa nhỏ ở góc quán, những giai điệu du dương của một bản ballad ngọt ngào hòa cùng không khí se lạnh của đêm thu. anh đứng dậy, bước đến trước mặt cậu và đưa tay ra mời cậu.

"bạn có muốn nhảy với anh một điệu không?"

anh mỉm cười, đôi mắt đầy sự dịu dàng. jeonghan nhìn anh, nụ cười nhẹ nở trên môi. cậu không cần trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh, để anh kéo cậu vào vòng tay ấm áp của mình. cả hai từ từ di chuyển theo điệu nhạc, những bước chân nhẹ nhàng và chậm rãi. seungcheol đặt tay lên eo jeonghan, kéo cậu lại gần hơn, trong khi tay còn lại nắm lấy tay cậu. jeonghan tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp tim của anh, từng hơi thở của anh hòa cùng với nhịp điệu của bản nhạc. không có gì ngoài họ và khoảnh khắc này. không còn là người của công chúng, không còn những áp lực vô hình đặt lên vai của người trưởng nhóm, không còn những yêu cầu khó nhằn của một idol. chỉ là jeonghan và seungcheol, chỉ là hai người trẻ với tình yêu mãnh liệt dành cho nhau.

gió lạnh thổi qua, nhưng không đủ để xua tan hơi ấm mà seungcheol mang lại. họ nhảy trong im lặng, không lời, chỉ có sự hiện diện của nhau, và tình yêu giữa họ lặng lẽ nở rộ giữa không gian tĩnh lặng của đêm thu. buổi tối dần trôi qua, và khi bản nhạc kết thúc, anh khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn sâu vào đôi mắt cậu.

"anh yêu em, jeonghan,"

anh nói, giọng nói của anh đầy sự chân thành và yêu thương. jeonghan khẽ cười, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn.

"em cũng yêu anh, seungcheol."

cả hai trao nhau một nụ hôn nhẹ, giữa bầu trời đêm đầy sao, nơi mà chỉ có họ và tình yêu của họ là điều duy nhất tồn tại.

seungcheol và jeonghan ngồi cạnh nhau, tận hưởng những phút giây yên bình sau khi khiêu vũ. những ánh đèn của thành phố dần mờ nhạt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn dây lung linh. không gian xung quanh vẫn được bao phủ bởi sự ấm áp từ những ngọn nến và ánh sáng ấm áp từ quán cà phê, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên tĩnh. gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh của mùa thu đang đến gần, nhưng không thể làm giảm đi sự ấm áp từ sự hiện diện của nhau. seungcheol và jeonghan ngồi đó, tay trong tay, trong một sự tĩnh lặng mà cả hai đều trân trọng. trong những lúc như thế này, khi mọi áp lực của cuộc sống thường ngày dường như biến mất, họ có thể tập trung vào những điều quan trọng nhất: tình yêu và sự gắn bó của họ.

"bạn có nghĩ về tương lai của chúng ta không?"

seungcheol hỏi, giọng anh nhẹ nhàng và trầm lắng. anh không chỉ muốn biết những suy nghĩ của jeonghan mà còn muốn chia sẻ những cảm xúc và kỳ vọng của chính mình. jeonghan ngước mắt lên, ánh mắt cậu phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn thành phố.

"đôi khi. nhưng em không bao giờ nghĩ về tương lai theo cách quá chi tiết. em thường chỉ hình dung chúng ta sẽ cùng nhau làm những điều nhỏ nhặt, những điều mà chúng ta yêu thích và muốn làm cùng nhau."

seungcheol mỉm cười, sự dịu dàng trong ánh mắt anh không thể che giấu.

"anh cũng vậy. anh không phải là người thích lập kế hoạch quá xa vời. nhưng anh biết rằng dù tương lai có thể đưa chúng ta đến đâu, điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. anh tin rằng nếu chúng ta giữ được tình yêu và sự gắn bó này, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

jeonghan khẽ gật đầu, ánh mắt cậu dõi theo những ánh đèn của thành phố.

"em nghĩ điều quan trọng không phải là những gì chúng ta làm, mà là cách chúng ta ở bên nhau. em cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về những ngày đơn giản, khi chúng ta chỉ cần ngồi bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc yên bình."

seungcheol cảm thấy trái tim mình ấm áp khi nghe những lời chân thành của cậu. cả hai đã trải qua một tuần làm việc căng thẳng và mệt mỏi, nhưng những khoảnh khắc như thế này làm anh cảm thấy mọi thứ trở nên xứng đáng.

"anh đồng ý. có những lúc chúng ta cần những giây phút như thế này để nhắc nhở bản thân về những điều quan trọng trong cuộc sống."

jeonghan nhắm mắt lại, cảm nhận gió nhẹ lướt qua gò má.

"có những lúc em cảm thấy mọi thứ quá căng thẳng, nhưng khi ở bên bạn, em luôn cảm thấy bình yên. bạn là nơi mà em có thể tìm thấy sự an toàn và hạnh phúc."

seungcheol siết chặt tay jeonghan hơn, ánh mắt anh đầy sự quan tâm.

"bạn biết không, anh cũng cảm thấy như vậy. bạn là nguồn động viên lớn nhất của anh. Dù công việc có áp lực đến đâu, chỉ cần nghĩ về bạn, nhìn thấy bạn, anh cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. bạn mang đến cho anh cảm giác bình yên mà anh không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu khác."

cả hai tiếp tục ngồi đó, không cần nói thêm gì nữa. những từ ngữ dường như không thể diễn tả hết những cảm xúc mà họ đang trải qua. không gian xung quanh, với ánh đèn ấm áp và âm thanh nhẹ nhàng của bản nhạc, đã tạo nên một khung cảnh hoàn hảo để họ thư giãn và tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. jeonghan nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cậu đầy sự yêu thương và cảm kích.

"bạn đã làm cho buổi tối này trở nên thật đặc biệt. em cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng hơn bao giờ hết."

seungcheol cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời của jeonghan. anh đã lên kế hoạch cho buổi tối này để tạo ra một khoảnh khắc mà cả hai có thể nhớ mãi.

"đó là điều anh muốn. anh muốn chúng ta có thể tận hưởng những khoảnh khắc như thế này, để nhớ rằng dù cuộc sống có bận rộn và khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn luôn có nhau."

một lúc lâu sau, khi bản nhạc du dương đã dừng lại, không gian trở nên yên tĩnh hơn. seungcheol và jeonghan vẫn ngồi đó, tay trong tay, ngắm nhìn thành phố lấp lánh dưới ánh đèn. họ có thể cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa hai người, một mối quan hệ được xây dựng trên tình yêu, sự tin tưởng và sự hỗ trợ lẫn nhau. jeonghan đặt tay lên vai seungcheol, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

"bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ có những khoảnh khắc như thế này mãi mãi không?"

seungcheol mỉm cười, tay anh ôm lấy jeonghan, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cậu.

"anh hy vọng như vậy. dù tương lai có thể không chắc chắn, anh tin rằng nếu chúng ta giữ được tình yêu và sự gắn bó này, chúng ta sẽ có những khoảnh khắc như thế này mãi mãi."

jeonghan nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp và yên bình.

"em cũng hy vọng như vậy. chỉ cần có bạn bên cạnh, em cảm thấy mình có thể đối mặt với mọi thử thách."

họ tiếp tục ngồi đó, không gian xung quanh dường như chỉ còn lại sự yên tĩnh và tình yêu giữa hai người. những tiếng cười vui vẻ, những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống và những niềm vui giản đơn đã tạo nên một bức tranh đẹp đẽ về tình yêu và sự gắn bó. khi đêm dần trôi qua, và ánh sáng từ thành phố bắt đầu mờ dần, anh và cậu vẫn tiếp tục ngồi bên nhau, tay trong tay. họ cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc giữa hai người, một tình yêu không chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc đặc biệt mà còn trong những giây phút bình thường và giản dị. buổi tối kết thúc với một cảm giác hài lòng và hạnh phúc. họ biết rằng dù cuộc sống có thể mang đến những thử thách và khó khăn, tình yêu và sự gắn bó của họ sẽ luôn là nguồn động viên và sức mạnh để cùng nhau vượt qua mọi điều. khi họ rời khỏi quán cà phê, tay trong tay, ánh sáng của thành phố vẫn tiếp tục lấp lánh, như một lời hứa về những khoảnh khắc đẹp đẽ và những ngày tươi sáng phía trước. dù tương lai có thể không rõ ràng, nhưng với tình yêu và sự gắn bó của nhau, seungcheol và jeonghan cảm thấy tự tin và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. họ bước ra khỏi quán cà phê, trái tim họ tràn đầy yêu thương và hy vọng. buổi tối này sẽ mãi là một kỷ niệm đẹp trong cuộc sống của họ, nhắc nhở họ về sự quan trọng của tình yêu và sự gắn bó trong cuộc sống. với một nụ cười trên môi và sự ấm áp trong lòng, họ tiếp tục bước đi, biết rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, họ luôn có nhau để cùng vượt qua và xây dựng một tương lai tươi sáng và đầy yêu thương.

sau một buổi tối tuyệt vời tại quán cà phê, seungcheol và jeonghan trở về kí túc xá, tâm trạng họ thoải mái và vui vẻ. ánh đèn trong ký túc sáng nhẹ, tạo nên một không gian ấm cúng và quen thuộc. họ bước vào phòng tắm, cùng nhau chuẩn bị cho giấc ngủ sau một ngày dài. jeonghan đứng bên bồn rửa mặt, nhắm mắt lại và cười nhẹ khi seungcheol tiến lại gần, tay cầm hai chiếc bàn chải đánh răng.

"hôm nay thật tuyệt vời."

jeonghan nói, tay cậu thoa kem đánh răng lên bàn chải của mình.

"anh cũng cảm thấy như vậy,"

seungcheol đáp, ánh mắt anh chứa đầy sự ấm áp.

"chỉ ần ở bên bạn, mọi thứ đều trở nên hoàn hảo."

họ đứng cạnh nhau, nhịp nhàng đánh răng trong sự yên lặng thoải mái. những tiếng nước chảy và âm thanh nhẹ nhàng của bàn chải đánh răng tạo nên một bản nhạc dễ chịu. thỉnh thoảng, họ trao nhau những nụ cười nhẹ và ánh mắt đầy yêu thương. jeonghan nhìn qua gương, ánh mắt lấp lánh khi bắt gặp ánh mắt của seungcheol.

"em không bao giờ thấy mình cần thêm gì khi ở bên anh. bạn làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp."

anh khẽ nhướn mày, cười tươi tắn.

"bạn cũng vậy. chỉ cần em bên cạnh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn."

sau khi hoàn tất việc đánh răng, anh đưa tay ra giúp jeonghan lau khô mặt. cậu cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của anh, và nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.

"đêm nay thật tuyệt vời,"

"nó sẽ còn tuyệt vời hơn khi chúng ta vận động một chút."

seungcheol nói xong, liền nhấc bổng cậu lên trong sự ngỡ ngàng của jeonghan. anh đặt cậu lên bề mặt của bồn rửa.

"gì vậy seungcheol, chúng ta có thể ra phòng ngủ mà."

"bạn không biết gì đâu, khi nãy đúng đánh răng với bạn, lúc bạn cúi xuống xúc miệng, một hình ảnh không mấy đứng đắn của chúng ta hiện lên trong đầu anh khi anh nhìn vào gương đâu. nó là khá là thú vị, anh nghĩ mình nên thử nó."

end chap 16
chap sau play nhìn gương nhé =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top