Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17. Khoai Nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong khách điếm vẫn còn tĩnh lặng, có một vài tiểu nhị đang nhẹ tay lau chùi bàn ghế, lão bản khẽ lộc cộc gảy bàn tính.

Văn Tuấn Huy hai tay bưng chung trà nóng có chút run, hắn từ nhỏ đánh nhau, bôn ba khắp nơi cũng chưa từng có cái cảm giác sợ hãi này. Trong chuyện này, rõ ràng hắn hoàn toàn vô tội, tự dưng bị ụp cả xô máu chó, đúng là rửa không sạch mà.

"Ngươi đẩy cửa vào nói rõ ta là ai thì được rồi!" Văn Tuấn Huy nhẹ giọng nói với Thôi Thắng Triệt.

"Mọi chuyện không thể khinh suất!" Thôi Thắng Triệt vẫn một bộ ung dung thư thái, hắn giờ có kẻ chết thay thì có gì phải cuống lên nữa chứ.

Tiến lên vài bước, đi trước Văn Tuấn Huy, Thôi Thắng Triệt đến cửa phòng Duẫn Tịnh Hán mà nhẹ tay gõ ba tiếng.

Bên trong không động tĩnh.

Hắn kiên trì gõ thêm ba tiếng.

Bên trong liền có người mở cửa.

Duẫn Tịnh Hán cả đêm đều lăn qua lộn lại, đúng lúc vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đem cái chăn lớn trùm lên người, cảm thấy vừa đủ ấm y mới bước xuống giường, đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở, không quản nhiều, Văn Tuấn Huy liền lách người vào bên trong, hắn chỉ phòng hờ khi y không hiểu lí mà bắt hắn quỳ ngay trước thềm cửa, nếu như vậy thì bọn người Văn gia đi qua nhìn thấy thì còn mặt mũi gì nữa chứ.

"...Cái gì vừa vọt vào phòng thế?" Duẫn Tịnh Hán ngơ ngơ không hiểu chuyện mà hướng Thôi Thắng Triệt hỏi.

"Vào rồi nói!" Thôi Thắng Triệt không đợi nhiều, một tay ôm lấy vai y, một tay khép cửa, kéo người vào trong.

"Biểu tẩu, mời dùng trà!" Văn Tuấn Huy chân quỳ, tay dâng trà, muốn bao nhiêu thành kính có bấy nhiêu thành kính.

Duẫn Tịnh Hán vừa ngồi xuống ghế, thấy được cảnh này khiến y liền đứng bật dậy.

"Hắn là nhi tử của thân đệ sinh mẫu ta." Thôi Thắng Triệt đưa tay nhận chung trà trên tay Văn Tuấn Huy.

"Biểu đệ?" Y nhíu mài hỏi lại.

"Thật thông minh!" Hắn đem chung trà thổi thổi xong đưa cho y.

Có ba hòn đá trong lòng ba người bọn họ thoáng cái rơi xuống, bao nhiêu phiền muộn vì hai từ biểu đệ màn tan biến. Người đầu tiên trong phòng nở nụ cười là Duẫn Tịnh Hán, y đem trà uống một ngụm, bao nhiều nộ khí tiêu tan.

"Cũng sắp sáng, chúng ta ăn chút điểm tâm rồi lên đường."

Thôi Thắng Triệt đem chăn để lại giường, tiện tay lấy áo tại giá gỗ khoác lên cho Duẫn Tịnh Hán.

Văn Tuấn Huy nghe ăn sáng liền mừng rỡ, hắn vừa định đứng dậy thì bị người ta ấn xuống. Ngẩn đầu nhìn, nam tử thanh tú mỉm cười đối với hắn nhưng hắc qua chút ánh nến lay lắt thì nụ cười ấy có bao hàm ý.

"Lúc nãy gọi ta là gì?"

"Biểu tẩu!" Văn Tuấn Huy mạnh miệng lặp lại lần nữa.

Duẫn Tịnh Hán ấn mạnh thêm, hắn liền không dám nhúc nhích.

"Cảm phiền đừng động!" Nhẹ nhàng bỏ lại một câu, y sải chân bước ra khỏi cửa mà không cần nhìn lại.

"Thật ngại quá!" Thôi Thắng Triệt bày một bộ mặt thương xót mà vỗ vỗ vai Văn Tuấn Huy. Sau đó thì cũng nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

Văn Tuấn Huy: "..."
...

"Hai người thật sự là huynh đệ sao?" Duẫn Tịnh Hán đứng dưới Thôi Thắng Triệt vài bậc thang mà ngẩn đầu hỏi.

"Không tin?"

"Ta chỉ thấy hắn và ngươi không có điểm nào giống nhau hết."

"Ta với Hàn Suất cũng đâu giống nhau lắm."

"Cũng đúng."

"Ta với ngươi thì lại giống."

Y quay đầu nhìn hắn: "Hả?"

Thôi Thắng Triệt đắc ý mỉm cười, không trả lời, chấp tay một mạch đi xuống lầu bỏ một Duẫn Tịnh Hán đang tò mò đến phát điên kia.

...

Quán vẫn chưa mở cửa, thức ăn vẫn chưa chuẩn bị nên Thôi Thắng Triệt cùng Duẫn Tịnh Hán theo cửa sau mà đi ra ngoài.

Bên ngoài khách điếm có một con sông tuy không lớn nhưng thuyền bè tấp nập. Kẻ trên bờ bán, dưới sông bán, bao nhiêu mĩ vị cuộc sống cứ theo làn khói mà bung tỏa ra khắp cả không gian.

Một chiếc thuyền con vừa lúc cặp bờ ngay trước mặt hai người bọn họ, Duẫn Tịnh Hán ngồi xuống nhìn vào trong liền thấy một thiếu niên đang loay hoay bưng vài sề khoai ra trước mũi thuyền.

"Tiểu ca, bán cho ta vài củ khoai nướng." Thôi Thắng Triệt nhìn bộ dáng ngồi xổm đầy tò mò của Duẫn Tịnh Hán thì biết y muốn ăn thử nên hắn liền mua vài củ.

"Vâng, vâng! Đợi một chút!" Thiếu niên tay cầm quạt mo, cố sức quạt lửa lên thêm.

Thôi Thắng Triệt cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Duẫn Tịnh Hán, nhìn qua thì thấy gương mặt y hình như có chút tái xanh, không biết do mất ngủ hay là do không ăn cơm nên mới thế.

Đưa tay bẹo bên má y một cái, Thôi Thắng Triệt hạ giọng hỏi: "Thích khoai nướng sao?"

Duẫn Tịnh Hán nhìn hắn, gật gật đầu.

"Vậy mua hết khoai ở đây đi." Hắn lôi theo ít bạc vụn trong ngực áo ra, đưa cho y nhìn thử.

Y còn chưa kịp phản đối thì hắn đã thảy một thỏi bạc vụn lên thuyền. Thiếu niên kia nhìn thấy bạc lăn liền ngẩn đầu đầy khó xử: "Ta không có tiền thối."

"Bán hết cho ta đi, không cần thối!"

Duẫn Tịnh Hán cảm thấy Thôi Thắng Triệt quá là phung phí tiền rồi, định mở miệng nhắc hắn vài câu thì nghe giọng hắn một lần nữa vang lên.

"Ngươi tên gì?" Hắn chính là đang hỏi vị tiểu ca bán khoai kia.

"Gọi ta Tiểu Xán được rồi! Người cả bến sông đều gọi ta như thế." Vẻ mặt rạng rỡ, lấm lem chút bụi than của Tiểu Xán khiến ai nhìn vào đều cảm thấy yêu thương.

"Ngươi bán một mình sao?"

"Còn có mẫu thân ta nữa nhưng hôm nay người phải theo người ta nhổ khoai nên ta đi một mình." Lúc nói chuyện, gương mặt Tiểu Xán chưa bao giờ tắt nụ cười.

"Còn cha ngươi?"

Tay quạt lửa thoáng dừng lại nhưng nụ cười không dừng, Tiểu Xán cúi đầu trở khoai đang nướng mà không trả lời câu hỏi.

"A... thật xin lỗi!"

Giọng Thôi Thắng Triệt vang lên có phần chua xót, có phần ngượng ngùng. Duẫn Tịnh Hán ở bên cạnh nhìn thấy liền đem tay xoa lưng hắn.

Tiểu Xán nghe thấy khách quan xin lỗi thì lấy làm lạ, hắn trước giờ bị người mua khoai mắng chứ chưa ai xin lỗi hắn.

Vội xua xua tay, nụ cười trên mặt của Tiểu Xán càng sáng hơn: "Không sao, không sao!"

Nướng thêm khoảng mười củ khoai nữa, Duẫn Tịnh Hán liền bảo Tiểu Xán đừng nướng nữa, tiền dư không lấy lại mặc cho người ta nằng nặc muốn trả.

Nhận mấy túi khoai to bự, Duẫn Tịnh Hán cùng Thôi Thắng Triệt mới đứng dậy, trước khi đi, y còn thấy hắn đối với thiếu niên dưới thuyền vẫy tay chào tạm biệt. Giống như hai tiểu hài tử, bạn đồng niên, hai người cúi chào nhau đầy thân thiết.

Đường về cửa sau khách điếm có một rừng cây nhỏ, cây mọc thưa thớt, rất thích hợp đi dạo cho nên cả hai người dự trước lúc mặt trời lên thì sẽ đi một vòng thư thả mà trò chuyện.

Hai tay Thôi Thắng Triệt cầm vài túi khoai còn nóng hôi hổi, bên cạnh Duẫn Tịnh Hán rất hào hứng lột khoai mà ăn thử. Thật sự lâu lắm rồi vẫn chưa ăn lại món này.

"Ngon không?" Nhìn một miệng phồng lên của y, Thôi Thắng Triệt rất buồn cười nhưng nhìn lâu rồi tất sinh nghiện.

"Đây, đây ăn thử đi!"

Y đem củ khoai cắn dở đưa đến bên miệng hắn, rất tự nhiên hắn liền ngoạm một cái. Sau đó thì liên tục gật đầu khen khoai ngọt.

Do khách điếm nằm gần bờ sông cho nên nền nhà lúc nào cũng xây cao hơn bình thường, đường nối cửa sau và bến sông được đục thành một cầu thang dài bằng đá, ở đây thường xuyên có người làm việc bên trong khách điếm xách nước nên những bậc thang được quét dọn sạch cả rong rêu, chỉ có vài khóm hoa li ti mọc lên từ các khe hở nhỏ.

Duẫn Tịnh Hán đột nhiên cao hứng bước lên vài bật thang, y đứng trên cao nhìn lại con đường lúc nãy hai vừa người đi.

"Làm sao?"

"Không có, chỉ muốn nhìn thử xem con đường dài bao nhiêu."

Thôi Thắng Triệt bước lên một bậc thang, hắn cũng quay đầu nhìn lại. Cảnh đẹp này, có thời gian sẽ cùng y đi tiếp.

Lúc xoay người định bước tiếp, ánh mắt hắn chợt ngưng động bởi ngay bây giờ đây y đang chằm chằm nhìn hắn.

Vừa lúc bình minh, những tia nắng đầu ngày nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá, rọi chút ánh sáng mỏng manh lên gương mặt của Thôi Thắng Triệt, bao nhiêu cảnh đẹp của thế gian cũng không sáng bằng đôi mắt ái nhân. Ánh mắt đó, chính nó đã ba lần bảy lượt bắt hồn y.

Dù gì cũng là một nam nhân, bản tính thì thường trực trong người, đến lúc thích hợp chỉ cần bộc phát ra thôi. Duẫn Tịnh Hán đứng trên Thôi Thắng Triệt hai bậc thang, y khom người đem hai tay áp lên má hắn, sau đó đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Cái chạm khẽ như hồ điệp đậu lại cánh hoa hồng xinh đẹp, mọi thứ xung quanh không át nổi tiếng trái tim loạn nhịp.

Vừa rời môi của Thôi Thắng Triệt, Duẫn Tịnh Hán giống như con sóc mà sải chân chạy đi, may mà bậc thang không trơn nếu không thì vị này sẽ lăn vài vòng xuống đất.

"Này, chớ chạy! Ngươi gọi đó là hôn hả? Đứng lại! Hôn lại! Hôn lại lần nữa! Lúc nãy không tính!"

Thôi Thắng Triệt bập bập môi vài cái, sau đó một bước nhảy ba bậc thang đuổi theo vị họ Duẫn kia.

Nắng bắt đầu lên rồi.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top