Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Văn gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn buôn nhanh chóng sau gần nửa tháng thì đến ngoại thành hai dặm, xe ngựa dừng lại ở bên ngoài một rừng trúc lớn, Thôi Thắng Triệt cùng Văn Tuấn Huy đứng trước mũi xe ngựa ghé tai nhau bàn chút chuyện, sau đó họ Văn một mình dẫn đoàn người áo lam tiến vào bên trong trúc lâm.

"Tịnh Hán!"

Thôi Thắng Triệt vén màn xe ngựa, đưa tay vẫy Duẫn Tịnh Hán đang cắn hạt bí bên trong.

Y khom người tiến lên hai bước, vẫn như cũ đạp lên chân Thôi Thắng Triệt mà xuống.

"Không vào thẳng kinh thành à?"

"Dẫn ngươi đi gặp một người."

Duẫn Tịnh Hán nghe xong cũng không hỏi nhiều là gặp ai mà chỉ ậm ừ, vừa gật đầu vừa chuyên tâm cắn hạt bí.

...

Trúc lâm xanh thẫm, khẽ du dương vài khúc nhạc làm lay động lòng người, con đường tiến vào bên trong không lót đá mà lót bằng gỗ, qua đoạn đường gỗ này sẽ tiến đến một cây cầu dài bắt qua con suối nhỏ, nước bên dưới không quá đầu gối, có rất nhiều cá bơi lội.

Duẫn Tịnh Hán tay vẫn cầm nắm hạt bí, lúc đi qua cầu thì dừng lại một chút vừa cắn, vừa nhìn cá bơi. Thôi Thắng Triệt do mãi đi nên không thấy vẻ mặt yêu thích của y đang ở phía sau mà nhìn cá.

Lướt qua vài ngã rẽ được lót gỗ sạch bong, cuối cùng cả hai cũng đến được căn biệt viện độc tại giữa trúc lâm.

Nói là sống ẩn giữa rừng trúc bao la nhưng thực ra kẻ ở đây là sống như thần tiên đúng nghĩa, nhà được xây bằng gỗ tốt, bậc tam cấp cũng là gỗ thượng hạng, cửa ra vào còn khắc một đôi chim chuột... nhầm, là một đôi đại bàng và hổ mới đúng, khoảng sân đặc biệt lớn được bao quanh bởi một màu xanh mướt. Ở nơi này có cây, có suối, có hòn giả sơn, có một dàn dây leo đủ màu sắc bò ngang bò dọc, nếu có một cụm từ để bao quát chổ này thì chỉ có thể là: thế ngoại đào nguyên.

Thôi Thắng Triệt đi phía trước, hắn một chân bước lên hai bậc thang, đẩy cửa đi thẳng vào sảnh lớn, Duẫn Tịnh Hán đi ở phía sau, vừa nhấc chân định vào theo thì liền nghe bên trong có giọng quát to.

" Quỳ xuống hết cho ta!"

Từ khi xuyên đến cái thế giới này,  y đã tự rèn luyện được cái gọi là phản xạ nhanh như cắt, chớp cái liền phi thân núp ở phía sau cánh cửa gỗ thay vì bước vào trong đó.

Thắng Triệt, thật ngại quá!

Cửa cũng bị đóng sầm lại, Duẫn Tịnh Hán vừa sợ vừa lo cho Thôi Thắng Triệt nhưng nghĩ đến hình như bên trong còn có Văn Tuấn Huy nên y yên tâm được một chút.

Y mở lòng bàn tay, đem mớ hạt bí tiếp tục cắn để bớt căng thẳng.

"Muốn ăn cùng không?" Duẫn Tịnh Hán đưa nắm hạt bí mời người bên cạnh ăn cùng.

"Được, đa tạ!"

"..." Khoan đã!

Y giật mình nhìn lại. Ở bên cạnh từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người nữa? Kẻ này khoảng chừng gần năm mươi, tóc búi cao, trên người đều mặc tơ lụa thượng hạng nhưng cũng đang đồng dạng vừa lén lúc trốn, vừa ngồi xổm cắn hạt bí với y.

"Ngươi là ai?" Duẫn Tịnh Hán tò mò, nhỏ giọng hỏi.

Đưa một ngón tay lên miệng, tỏ ý bảo đừng nói lớn quá, nam nhân trung niên kia giọng còn thấp hơn cả y, đáp: "Người cùng cảnh ngộ."

"À!!!" Y liên tục gật đầu như đã hiểu, sau đó tiếp tục đưa hạt bí sang chia sẻ với đối phương.

Qua một lúc lâu, cửa gỗ mới mở ra một lần nữa, Văn Tuấn Huy từ bên trong bước ra nhìn quanh một vòng, lúc phát hiện ra hai nam nhân đang ngồi xổm bàn chuyện nhân sinh, bên dưới chân toàn là vỏ hạt bí thì mới dở khóc dở cười đi đến.

"Phụ thân! Gia gia gọi người vào."

"Ngươi có thể giả vờ không thấy ta được không?" Nam nhân trung niên không hài lòng nhìn Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy cũng không biết làm sao ngoài nhìn sang Duẫn Tịnh Hán.

"Y như vậy đi!" Y nhướng mày đối với hắn mỉm cười.

"..." Văn Tuấn Huy bất lực nhìn trời, sau đó phi nhanh đến lôi kéo phụ thân hắn.

"Gia ngươi đang giận, kéo ta vào đó làm gì?"

"Chuyện do người làm, sao lại bắt con cùng biểu ca gánh chứ?"

"Gánh giùm ta xem như ngươi đã trả hiếu!"

"Cái này..."

Lúc hai phụ tử đang giằng co, kéo tới kéo lui thì Văn đại lão gia đã từ bên trong bước ra, gậy gỗ khắc hoa mai đập mạnh xuống nền gỗ, ông trầm giọng nói: "Tất cả các ngươi vào đây hết cho ta!"

Văn Tuấn Huy thấy gia gia hắn ra trận thì liền rụt tay, núp phía sau phụ thân hắn mà đi vào. Lúc quay đầu định giục Duẫn Tịnh Hán đi theo thì... không thấy người đâu nữa.

...

Duẫn Tịnh Hán liều mạng chạy, cuối cùng chạy đến một cái hoa viên nho nhỏ. Vuốt vuốt ngực vài cái xua đi cái sự sợ hãi vừa mới phát sinh, y ngồi xuống ghế đá, thuận tay đem ấm trà ở trên bàn rót cho mình một chung.

Sự tình ở đời vốn rất kì lạ, bình thường y ở nhà thanh thanh thản thản, giờ đến chổ này chưa gì đã phải chạy đến xém chút mất cả thở. Gác một chân lên ghế, y vừa suy nghĩ về thế sự vừa nhâm nhi tách trà thơm.

"Không làm được chuyện gì hết! Cút đi! Gọi người khác đến thay ngươi."

Giọng của nữ nhân vang lên, theo như âm thanh này, có thể người này đang cách y không xa mấy. Đang định đứng lên chạy trốn thì Duẫn Tịnh Hán chợt thấy ở phía trước không xa có một thiếu niên mặt đen như than, từ con đường nhỏ xuyên qua một rặng trúc già đi tới.

"Gọi ngươi kìa!"

Người kia mặt mày hậm hực, quát to với Duẫn Tịnh Hán một câu sau đó bỏ đi, không cho y có cơ hội phản ứng.

"...  Một đám người kì lạ!"

Y mở miệng mắng một câu, cuối cùng cũng theo con đường của thiếu niên kia mà đi tới xem thử.

Xuyên qua con đường đất nhỏ, y nhìn được trước mặt mình là một con sông, nước xuôi một dòng, hai bờ cách nhau không lớn lắm. Bờ bên này, một nữ nhân chừng quá tứ tuần đang xếp bằng, ngồi cắm câu.

"Đến rồi à?"

Nghe tiếng bước chân, nữ nhân kia quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy y thì hai mày chợt nhíu đi vài phần.

"Ngươi là ai?"

"Ta là.... ừm của Thôi Thắng Triệt." Duẫn Tịnh Hán hữu lễ chào đối phương.

"..." Là ừm?

"Ngươi họ gì?"

"Ta họ Duẫn."

Đem cần câu cắm vào trong đất, người kia đứng lên, biểu hiện thích thú ra mặt, đem Duẫn Tịnh Hán vài vòng xoay tới xoay lui.

"Không tệ, không tệ."

Duẫn Tịnh Hán bị xoay đến đầu óc mơ hồ, người ở đây đều đồng dạng kì lạ như vậy, thật khiến y muốn khóc.

....

Bên bờ sông trở nên yên tĩnh lạ thường, một nữ nhân trung niên tóc dài cài trâm bạc, một nam tử khoác thanh y nhẹ bỗng xuôi phong, cả hai đều ngồi xếp bằng, tay chống cằm, tựa lên bắp đùi không nói không rằng, yên lặng đợi cá cắn câu.

Thực ra không khí không phải bắt đầu đã yên lặng như vậy mà cái gì cũng có nguyên nhân, nguồn căn rõ ràng...

....

"Muốn làm con dâu ở Văn gia này, trước hết phải hội đủ tam tòng, tứ đức, tam cương, ngũ thường."

Nơi này là Văn gia, vị ở trong sảnh lúc nãy là đại lão gia, Văn Tử Hiên, ngoại công của Thôi Thắng Triệt. Còn cái vị đại thúc cắn hạt bí kia là Văn Chính, phụ thân của Văn Tuấn Huy và cũng là phu quân của vị phu nhân trước mặt y.

"Tam tòng tứ đức, tam cương, ngũ thường?"

"Ngươi không biết sao?"

Duẫn Tịnh Hán thành thật lắc đầu.

"Tam tòng là: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử."

"A... cái này ta nghe hiểu nhưng đáng tiếc không thể thực hiện." Y như kẻ mù tìm được ánh sáng, vỗ tay vài cái không biết nên khen hay nên tự an ủi bản thân bất hạnh.

"..." Văn phu nhân kia nghiêng đầu, đến lượt bà không hiểu.

"Ở nhà theo cha, thật ngại quá ta thứ nhất không có nhà, thứ hai ta là cô nhi. Xuất giá theo phu quân, lại ngại quá, ta với hắn cực kì bình đẳng ăn cơm đều là do hắn trả tiền cho nên ai tòng ai vẫn còn là một câu hỏi khó. Phu chết theo  con, khỏi cần phải nói nhiều bởi vì mạng của họ Thôi kia dai hơn ta nhiều lắm." Duẫn Tịnh Hán không kiềm được bên môi nhếch một nụ cười.

"..."

"Còn cái gì tam thương, ngũ cường gì cũng không cần nhắc đến nữa trong khi tam tòng không có."

"Là tam cương, ngũ thường." Văn phu nhân kia thật sự đã nhìn Duẫn Tịnh Hán này với ánh mắt khác.

"Đúng đúng, nhưng ta thật sự không có. Người có không?"

"Không!"

"..." Đùa ta à!

"Nhưng ta biết nấu cơm."  Quyển Phương đắc chí, vỗ vỗ vai Duẫn Tịnh Hán.

...

Quyển Phương, cũng chính là nương tử của Văn Chính và cũng chính là mẫu thân Văn Tuấn Huy, từ nhỏ đã theo phụ thân rài đây mai đó chữa bệnh cứu người, trong một lần gặp được Văn nhị thiếu gia thì đem lòng tặng cho người ta, cuối cùng bỏ rơi phụ thân mà lên kiệu hoa theo người về Văn phủ. Ngót hơn hai mươi năm, mười năm sống ở kinh thành, hơn mười năm còn lại thì sống ở trúc lâm này, ngoại trừ Văn lão gia ra thì người trong Văn gia, từ trên xuống dưới đều bị nàng chỉnh đến không còn đường lui. Hôm nay gặp được người vừa nói vài câu đã nhanh gọn khiến bà dè chừng, thật không tầm thường.

Duẫn Tịnh Hán trầm tư không phải vì suy nghĩ mà là đang bị lương tâm giày xéo, lúc nãy hăng máu nên lỡ dại nói mấy câu không hay về Thôi Thắng Triệt, nếu để lời lọt vào tai hắn thì chắc y sẽ không được sống yên. Đúng là họa từ miệng mà ra!

"Ai~~" Văn phu nhân cùng Duẫn Tịnh Hán đồng thanh thở dài.

...

Tối đó, một bàn cơm không có tiếng nói lẳng lặng diễn ra, Văn đại lão gia điềm tĩnh gắp một miếng cá cho vào miệng nhai, Văn phu nhân gắp chút rau cho vào bát cơm, Duẫn Tịnh Hán vẫn còn đang lựa xem nên ăn món nào trước. Riêng Văn Chính, Thôi Thắng Triệt cùng Văn Tuấn Huy phải lùa cơm trắng, tranh nhau chén xì dầu.

Sự việc kia Duẫn Tịnh Hán ít nhiều cũng biết qua, Văn Chính vì Quyển Phương bị bệnh nên đã bắt con chim quý mà Văn đại lão gia nuôi để nấu cháo cho phu nhân ăn, đến lúc thấy lồng chim trống đi thì Văn Tử Hiên mới nổi trận lôi đình tìm Văn Chính tính sổ, vừa vặn Văn Tuấn Huy cùng Thôi Thắng Triệt trở về nên 'hưởng sái' luôn.

Nhìn ba nam nhân có già có trẻ tranh nhau một chén xì dầu đến tội nghiệp, Duẫn Tịnh Hán bèn đưa đũa gắp một miếng thịt to đưa qua bên chổ của Thôi Thắng Triệt.

"Khụ khụ..." Văn đại lão gia nhìn thấy liền ho vài tiếng cảnh cáo.

"Ngoại công, ho như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe! Con chỉ muốn cho Thắng Triệt chút thịt, hắn bôn ba gần nửa tháng, ăn toàn đồ đạm bạc, hôm nay có thịt có cá lại phải ăn xì dầu, như vậy có phải quá đáng thương không?"

Duẫn Tịnh Hán khuôn mặt tỏ ra thương xót cùng cực, nếu lão nhân gia này không thay đổi thái độ thì chắc y phải lén lấy nước canh mà chấm chấm lên hốc mắt cho đủ bi thương.

"Vậy gọi hắn đến đây ngồi." Qua ít lâu, Văn Tử Hiên mới chậm rãi lên tiếng.

Thôi Thắng Triệt chỉ đợi có thế, hắn liền đổi ghế chạy đến chổ Duẫn Tịnh Hán, y thấy vậy cũng liền vui vẻ, liên tục gắp thức ăn để đầy ấp bát của hắn.

"Khụ khụ..." Đây không phải do Văn đại lão gia ho mà là do Văn Chính cùng Văn Tuấn Huy đang phát ám hiệu cho Duẫn Tịnh Hán.

Văn Tử Hiên nghe thấy cũng ngẩn đầu nhìn.

"Con không có ý kiến!" Duẫn Tịnh Hán nhún vai, sau đó tiếp tục gỡ xương cá giúp Thôi Thắng Triệt.

Quyển Phương cảm thấy như có hai con cún to xụ đang cụp tai, ngoắc ngoắc đuôi chờ mình cứu lấy thì vội bưng bát cơm quay đi hướng khác, không phải bà không muốn cứu mà là ngay cả bản thân bà còn phải ăn cơm với rau xào đây.

Cuối cùng, hai phụ tử họ Văn vẫn tiếp tục tranh nhau chén xì dầu mặn chát.

------

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thật nhiều thành công và sức khỏe!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top