Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20. Ván Cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Tuấn Huy ăn được hai bữa ở Kim phủ thì bị đuổi về ngay trong đêm, hắn mang tâm trạng vô cùng uất ức mà trở về Văn gia. Lúc về đến cửa thì cảm thấy có chút bất thường, khuya vậy mà vẫn còn vài gia nô chạy tới chạy lui làm việc, lúc nãy thấy đầu ngõ còn treo một cặp đèn lồng màu đỏ, cái này chẳng phải quái lắm sao?

Vội kéo một tên hỏi rõ sự tình, Văn Tuấn Huy liền cảm thấy cái gia trang này thật tình càng ngày càng loạn, hắn đi mới mấy ngày mà cứ như vừa đầu thai trở lại vậy. Nạp thiếp? Tiểu Xuyến? Có phải có cái gì đó mà hắn chưa kịp biết không?

...

"Thôi Thắng Triệt, đến đây đến đây!"

Văn Tuấn Huy một chân đạp cửa phòng, một tay hướng đến chiếc giường nhỏ của mình mà vẫy vẫy.

Thôi Thắng Triệt đêm khuya không ngủ được, nhìn trần nhà đến thuộc từng cái hoa văn trên đó, lúc đang trầm tĩnh suy nghĩ thì bị họ Văn ồn ào phá vỡ không khí.

"Chuyện gì?"

"Ta thấy giờ ngươi thu dọn đồ đạc, đưa Duẫn Tịnh Hán trở về Kim Long đi." Văn Tuấn Huy rất nghiêm túc mà đề nghị.

"Người ta không muốn, ta không còn cách." Thôi Thắng Triệt chán nản, xoay lưng lại với Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy nghĩ đến lúc nãy đi ngang phòng của Duẫn Tịnh Hán, thấy y gục đầu ngủ ở bàn tròn, dù gì cũng là thư sinh ngày ngày đọc sách, thể lực không phải cao thâm gì cứ đà này thì sẽ có chuyện cho mà xem.

"Có phải ngươi nằm đây đợi Tịnh Hán phản đối không?"

Thôi Thắng Triệt nghe xong không trả lời, hắn cứ như vậy giả vờ đã ngủ.

"Ngươi thử nghĩ xem, ai lại muốn chia sẻ người mình yêu cho một người khác chứ? Ngươi là nam nhân, người ta cũng là nam nhân, ngoài ngươi ra y chẳng có thêm người nào nữa, vậy mà ngươi bây giờ nằm đây đợi thú thêm một vị phu nhân. Nhìn xem, công bằng ở đâu?"

Thôi Thắng Triệt bắt đầu có phản ứng.

"Thật sự thì ta cảm thấy họ Duẫn kia rất bản lĩnh, có thể hạ mình một chút ở lại bên cạnh ngươi, mặc kệ bản thân cũng là nam nhân, mặc kệ bản thân cũng cần có người nối dõi. Ta nghĩ ngươi cũng hiểu được, bình thường y hi hi ha ha nhưng nhất định cũng sẽ chú ý đến cái nhìn của người khác về bản thân và thân phận của y với ngươi. Cái ngươi nên làm ngay bây giờ không phải là cứng rắn mà là ôn hòa suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh của Tịnh Hán. Nếu y không đồng ý thì gia gia nghĩ thế nào về người nam thê này của ngươi? "

Thôi Thắng Triệt càng nghe càng hổ thẹn, hắn lật chăn ngồi dậy mắt chằm chằm nhìn Văn Tuấn Huy.

"Y cứng đầu lắm!" Hắn vò vò đầu.

"Đầu cứng nhưng tim mềm." Văn Tuấn Huy nhẹ nhàng nói, sau đó quyết đoán bồi thêm một câu: "Cút đi! Trả phòng cho bổn thiếu gia!"

Thôi Thắng Triệt: "..."

"Lúc nãy ta thấy y hình như đang xếp hành lí thì phải!"

Thôi Thắng Triệt nghe xong thì vội vã rời khỏi tư phòng của Văn Tuấn Huy.

...

"Duẫn Tịnh Hán, ngươi muốn đi đâu?"

Thôi Thắng Triệt vừa hô vừa hung hăng đẩy cửa, hắn cũng mặc kệ nửa đêm yên tĩnh, quan trọng nhất là phải giữ được người.

Duẫn Tịnh Hán nghe tiếng mở cửa thì giật mình tỉnh giấc, y từ trong mơ mơ màng màng nhìn Thôi Thắng Triệt mỉm cười nhưng khi thanh tỉnh lại thì không cười nổi nữa.

"Ngươi đang ngủ sao?"

Thấy rõ hiện trạng, hắn phát hiện bản thân đã quá nóng vội nhưng dù sao cũng lỡ rồi, thay vì im lặng trở ra thì hắn quyết định ngay trong đêm nay phải làm cho chuyện này êm đẹp.

"Chúng ta về Kim Long đi!"

"Không được! Muốn về thì xong chuyện rồi về." Duẫn Tịnh Hán nhanh chóng phản đối.

"Duẫn Tịnh Hán!" Hắn gầm nhẹ lên.

Y thật sự bắt đầu sợ bộ dáng mất khống chế này của hắn. Giống như nhịn lâu ngày, dồn nén mãi đến một ngày không trụ nổi thì sẽ triệt để nổi điên.

Y với tay nắm lấy tay của hắn, ngay sau đó trong mắt hắn liền bình tĩnh đi rất nhiều.

"Duẫn Tịnh Hán, bất cứ chuyện gì ta đây cũng sẽ nghe theo ngươi nhưng chuyện này nhất định là không. Chuyện hôn sự là chuyện riêng của ta, ngươi làm vậy tức là không tôn trọng ta."

Bước đến chổ Duẫn Tịnh Hán, Thôi Thắng Triệt ngồi xuống bên cạnh y, nắm lấy cả hai tay của y.

"Dù gì chúng ta cũng đã thành thân, ngươi nhìn ta bái đường cùng người khác thì có vui không?"

Duẫn Tịnh Hán vẫn im lặng, đợi nghe Thôi Thắng Triệt tiếp tục nói.

"Bây giờ, xem như chưa có chuyện gì, ta cùng ngươi trở về."

Y nghe thì trong lòng bắt đầu dao động nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng đáp: "Ngươi cũng phải nghĩ đến sau này đi. Đừng vì một lúc nhất thời mà sau này hối hận."

"Ta không phải nhất thời, ta muốn bên cạnh ngươi là mãi mãi."

Duẫn Tịnh Hán nghe xong thì xém cười thành tiếng nhưng may mắn y vẫn còn biết kiềm chế: "Ngoại công là người thân của ngươi."

"Ngươi không phải sao?"

Duẫn Tịnh Hán nhắm mắt suy nghĩ, qua một lúc lâu mới từ từ nhả từng chữ một: "Ta không thể giúp ngươi nối dõi."

Thôi Thắng Triệt nghe xong thì lòng chợt nhói lên, hắn dùng hai tay nâng má của y và nói: "Ngươi nhìn ta! Nếu ta muốn sinh con thì đã cùng Cao Mẫn và Uyển Nhi sinh rồi. Giờ ngươi cùng ngoại công nhất lòng ép ta phải nạp thêm một thiếp, ta cũng đâu cam lòng cùng nàng ta chung chăn gối. Chẳng những vậy, qua chuyện này tình cảm giữa hai chúng ta cũng đồng thời bị sứt mẻ đi. Ngươi thấy như vậy có đáng không?"

"Ta làm vậy không phải tùy hứng, ta muốn ngươi giống như mọi nam nhân khác, có thể có thê có thiếp, có con có cháu. Ta không phải vì bản thân ta." Duẫn Tịnh Hán đem mấy ngón tay bấu chặt vào tay Thôi Thắng Triệt, y cũng muốn giống như hiện tại mãi mãi có thể nắm tay đối phương.

"Ngươi không phải nam nhân sao? Ngươi không cần người nối dõi, ta cũng sẽ không cần! Cả đời người, cái quan trọng nhất là vui vẻ hạnh phúc. Mà vui vẻ, hạnh phúc của ta chính là ngươi!"

Duẫn Tịnh Hán nghe xong những câu này của Thôi Thắng Triệt thì lại cảm thấy có lỗi với hắn vô cùng nhưng đồng thời lại vui vẻ khôn xiết, môi cũng không tự chủ được mà mỉm cười.

"Vậy trở về nha!?" Thôi Thắng Triệt thấy y cười thì môi bất giác cong theo, hắn thật nhung nhớ nụ cười của nam tử này.

Duẫn Tịnh Hán gật gật đầu.

Cùng lúc tiếng hàng loạt bước chân vang lên, gậy hoa mai đập mạnh xuống nền nhà, Văn đại lão gia uy nghiêm đứng trước thềm cửa nhìn hai kẻ đang muốn bỏ trốn bên trong kia.

"Thắng Triệt, hôm nay ngươi dám đi, ta sẽ từ ngươi."

Quyển Phương cũng đến, bà đứng ở phía sau Văn Tử Hiên, khuôn mặt hiện lên chút khó xử. Dù gì đối với bà, Duẫn Tịnh Hán cũng đã từng cho bà rất nhiều ấn tượng tốt đẹp.

"Ngoại công, Tịnh Hán dù gì cũng được con thú về đường đường chính chính, y không đồng ý nạp thêm thiếp thì con không nạp." Thôi Thắng Triệt ba bước đứng trước Duẫn Tịnh Hán, che chở cho y ở phía sau.

"Nó lớn hơn ta sao? Lời nó nói trọng hơn ta sao?" Văn Tử Hiên đã thực sự tức giận, giọng nói trầm đục vang vang trong khuôn viên khiến bao người có mặt đều khiếp sợ.

Thôi Thắng Triệt biết cương không được nên hắn liền quỳ bộp xuống trước mặt Văn đại lão gia, Duẫn Tịnh Hán muốn đưa tay ngăn cũng không kịp nên chỉ còn cách cùng hắn quỳ xuống.

"Ngoại công, con không thích Tiểu Xuyến, mong người hiểu cho con và Tịnh Hán."

"Đừng tốn công vô ích!" Văn Tử Hiên nhìn thấy hắn vì nam nhân khác mà quỳ gối như thế này càng khiến ông nổi giận hơn. Không nói nhiều, ông liền sai người kéo Thôi Thắng Triệt ra ngoài ngay trong ngày mai làm lễ tránh đêm dài lắm mộng.

Duẫn Tịnh Hán nhìn Thôi Thắng Triệt bị cưỡng ép kéo đi, y không biết phải làm gì ngoài quỳ yên một chỗ, nhìn một đám người rời khỏi phòng, đi xa dần rồi y mới dám ngồi xuống bất lực ôm đầu.

...

Năm nay dường như tuyết rơi sớm hơn mọi năm, giữa đêm gà gáy đã có vài bông tuyết là đà rơi. Trúc lâm thoáng cái điểm vài nụ hoa trắng trên nền xanh lá trúc tạo nên vẻ tịch liêu khiến lòng người thêm quặn thắt.

Văn Tuấn Huy đã đứng trước từ đường nửa canh giờ rồi, hắn ở đây trông chừng Thôi Thắng Triệt đang bị nhốt bên trong và còn giúp Duẫn Tịnh Hán che ô tránh tuyết đang ngồi ở bên ngoài.

Hắn thật sự rất muốn giúp hai người bọn họ nhưng lại lực bất tòng tâm, có lòng cũng vô ích.

"Tịnh Hán, ngươi về phòng đi. Qua hôm nay hai người sẽ lại gặp nhau thôi."

Duẫn Tịnh Hán chầm chậm lắc đầu.

Thôi Thắng Triệt tựa cửa phía bên trong từ đường, hắn sớm đã mặc hỉ phục nhưng lại không cài áo thắt dây, mặc cho chúng cứ hờ hững trên người. Lát đây giờ lành vừa đến, tân nương xuất hiện, hắn phải cùng nàng bái cao đường, chuyện này thật quá bất công với Duẫn Tịnh Hán.

Trong lúc ba người ở đây đang đầy tâm trạng, thì bên kia Văn Chính đã xuất hiện, ông trước là ra hiệu cho Văn Tuấn Huy đỡ Duẫn Tịnh Hán tránh xa khỏi cửa từ đường, sau đó bản thân ông đem chìa khóa dứt khoát mở cửa ra.

Thôi Thắng Triệt đứng thừ người bên trong, hắn cứ tưởng rằng cửa mở ra thì sẽ là những cảnh tượng khiến hắn khó chịu nhưng không. Cửa vừa mở, người hắn yêu nhất đã sà vào lòng hắn.

"Tịnh Hán!" Thôi Thắng Triệt ôm chặt người thêm chút nữa.

Văn Chính nhìn thấy người khác mặn nồng thì liền ngứa ngáy, ông đưa tay tách hai người bọn họ ra, chặc chặc lưỡi vài cái, nói: "Hai người các ngươi có thể kiềm chế chút không?"

"Cửu cửu, người thả con đi được không?" Thôi Thắng Triệt vẻ mặt khẩn thỉnh Văn Chính.

"Ta không giúp ngươi thì đến đây làm gì? Ta nói các ngươi ngay lập tức ở đây bái cao đường đi."

Thôi Thắng Triệt, Duẫn Tịnh Hán đầu đầy thắc mắc.

"Hai người bọn họ đã thành thân rồi." Văn Tuấn Huy sợ phụ thân hắn quên mất chuyện này nên vội lên tiếng nhắc một chút.

"Ta chưa đến nổi lẫn!" Ông không hài lòng liếc xéo đứa con trai của mình.
...

Văn Tử Hiên hai tay đặt trên đầu gậy hoa mai, phía sau ông là Quyển Phương, phía sau nữa thì... không còn ai. Giờ lành đã đến, ông cũng không gấp gáp mà đứng nhìn cánh cửa gỗ đã khóa kia, kịch hay vãn tuồng chỉ cần đợi nhân vật chính xuất hiện thôi.

Bên trong Văn Tuấn Huy mở chốt cửa, Văn Tử Hiên bên ngoài nhếch râu bạc cười, trước cửa từ đường Văn gia, Thôi Thắng Triệt hỉ phục nghiêm trang đang cùng Duẫn Tịnh Hán hướng về phía ông mà bái.

Vừa hành lễ xong, Thôi Thắng Triệt vẫn phản ứng như cũ mà kéo Duẫn Tịnh Hán ra bảo hộ phía sau, Văn Chính và Văn Tuấn Huy thấy vậy cũng tiến lên bảo vệ hai người bọn họ.

Văn đại lão gia vẫn một bộ dáng ung dung, ông hắng giọng vài cái gọi: "Duẫn Tịnh Hán!"

Y nghe ngoại công Thôi Thắng Triệt gọi thì liền bước ra, mặc kệ hắn có cố giữ lại.

"Ngoại công!"

Văn Tử Hiên thở một hơi đầy tức giận, xong lại như không cam lòng mà đưa tay móc... hồng bao.

"Đa tạ ngoại công!" Duẫn Tịnh Hán cười tươi, cúi người nhận hồng bao trước bao nhiêu ánh mắt hoang mang cực độ của những người chứng kiến.

Y hé mở bao, nhìn bên trong đúng là thứ tốt thì liền giơ cao quá đầu, quơ tới quơ lui với Thôi Thắng Triệt, miệng còn mấp máy mấy câu nhưng không ra tiếng, cố gắng không làm ồn nơi từ đường Văn gia.

"Đi dùng điểm tâm!" Văn Tử Hiên xoay người rời đi, kéo theo là bao nhiêu tò mò của người khác.

Cửa từ đường được khép lại, Duẫn Tịnh Hán liền kéo Thôi Thắng Triệt chạy về phía trước, bộ dáng trở lại là thiếu niên vô ưu ngày nào.

"Thắng Triệt, chúng ta phát tài rồi!!! Bảy tờ khế đất đó! Ha ha ha!!!"

Giọng cười Duẫn Tịnh Hán phá vỡ những bọt tuyết đầu mùa cùng những tịch mịch trong lòng Thôi Thắng Triệt, khiến hắn nghe thấy liền cười theo.

...

"Ngươi có biết cái gì gọi là 'bất hiếu hữu tam' không?"

"Con biết."

"Vậy có nhớ tội gì là đại bất hiếu không?" Văn Tử Hiên quạt tắt lửa trên nén hương rồi đưa cho Duẫn Tịnh Hán.

"Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."

"Đúng! Nhưng ta nói ngươi biết, ta không phải lão già cổ hủ độc đoán, chỉ cần ngươi cùng Thắng Triệt tâm đầu ý hợp thì ta không ngăn cấm. Có điều ta muốn hỏi ngươi, có bao giờ ngươi nghĩ là nó đối với ngươi là nhất thời hứng thú, sau này sẽ từ từ chán không?"

Duẫn Tịnh Hán nghe xong thì có chút trầm lại, y không phải chưa từng nghĩ đến nhưng mỗi lần nhìn thấy Thôi Thắng Triệt thì liền không còn chút nghi ngờ gì nữa.

"Con nghĩ hắn sẽ không đâu?"

"Đó là ngươi nghĩ thôi, nếu muốn chứng thực chi bằng chúng ta cược một ván." Văn Tử Hiên mày bạc nhướng cao, ông có vẻ rất tự tin về phần thắng của mình.

"Cược thế nào?" Y cũng hào hứng với ván cờ này, tuy nhiên lại nhuốm chút lo sợ.

Văn đại lão gia mỉm cười đầy thâm ý.

...

Thôi Thắng Triệt sau khi biết rõ câu chuyện thì cực kì tức giận, hắn đi nhanh một chút, tách li khỏi y.

"Ngươi giận sao?" Duẫn Tịnh Hán nhanh chân đuổi theo, kéo tay hắn.

"Ta không làm vậy vì bản thân. Này, nhìn đi! Toàn bộ khế đất đều là tên của ngươi cả." Duẫn Tịnh Hán chặn đường Thôi Thắng Triệt, bày hết bảy tờ khế đất có tên của hắn ra.

Hắn nhìn mấy tờ khế đất mà lòng ngổn ngang cảm xúc. Nhớ đến những lời đêm qua Văn Tuấn Huy nói, rõ ràng bản thân y là một nam nhân anh tuấn, có học thức, có bản lĩnh nhưng lại chịu ở bên cạnh của hắn, chỉ nhìn mỗi một mình hắn, vì hắn mà giành lấy những thứ như thế này. Tự nhủ với lòng, từ nay về sau nhất định phải đối xử với y tốt hơn hiện tại gấp trăm lần.

Đem y kéo vào lòng, dùng hết lực để ôm chặt, chỉ sợ y giống tuyết đầu mùa lặng lẽ chạm lên lòng ngực hắn rồi lặng lẽ tan biến như chưa từng tồn tại. Có những loại cây chỉ đợi đông đến mà nảy mầm, cũng như hắn cả đời chỉ đợi mỗi y.

"Lần sau ta sẽ thú Tiểu Xuyến đó, xem ngươi cười nổi không?"

"Ngươi không dám đâu?" Y rúc đầu vào lòng ngực hắn, mặc cho cái rét đang bủa quay không khí nơi này.

"Ai nói?"

"Ta nói!"

Duẫn Tịnh Hán ngẩn đầu, đem chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi của Thôi Thắng Triệt. Hắn thuận đà đem môi áp tới, quấn lấy hai phiếm môi của y, cả hai cứ như thế giữa trúc lâm cùng nhau đốt một ngọn lửa nhỏ ấm nồng.

Duẫn Tịnh Hán thật sự đã từng rất sợ hãi, sợ hắn sẽ nạp Tiểu Xuyến làm thiếp. Tuy nói là cược nhưng Văn đại lão gia làm thật đến mức khiến y nghi ngờ có phải ông ta cố tình biến giả thành thật không. Từ tối qua đến giờ khiến y sợ muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top