Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Biến Lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương trà thơm phả vào khứu giác, tiếng gió rít gào gần sát bên tai, thế gian vốn đã tịch mịch nay càng thêm u ám, căn phòng vốn không mấy sáng sủa bởi thời tiết âm u nay càng thêm tối tịch. Người kia nghiêng người tựa lên vách gỗ nhiễm chút gió mưa, thầm thở dài trách bản thân đi đứng thế quái nào lại rơi vào cái vào tình thế này. Cơ thể vốn đã không khỏe, hiện tại lại gặp chút kích động cho nên cảm thấy khó thở hơn nhiều vì thế y liền đi chân trần rời khỏi giường, lục hộc tủ tìm ít thuốc viên mà Thôi Thắng Triệt đã chuẩn bị sẵn nhưng nửa đường lại nhớ đến cửa phòng là do ai khóa nên lại tức giận trèo ngược trở lại giường, co chân dùng chăn phủ kín cả người.

Cửa phòng đột nhiên vang lên vài tiếng lộp cộp đặc trưng của gỗ sau đó được mở ra, những tia sáng sắp tắt của ngày đông vội vã chen chúc vào căn phòng không thắp nến, bên ngoài Thôi Hàn Suất cũng nhanh chân bưng thức ăn nóng hôi hổi vào bên trong.

"Duẫn đại ca? Sao lại không thắp nến?" Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng hắn trầm thấp vang lên khiến ngay cả bản thân hắn cũng có đôi chút giật mình.

"Khi nào hắn về?" Không đáp lại câu hỏi của Thôi Hàn Suất, Duẫn Tịnh Hán tự đưa ra một câu hỏi khác.

Hắn chần chừ một lúc rồi lại không vội trả lời, từ tốn bước đến gần bàn tìm nến đốt lên, phủ cho căn phòng chút ấm áp mỏng manh.

"Đại ca nói tối mai huynh ấy mới về, tạm thời huynh ở đây đừng ra ngoài tránh gặp nguy hiểm."

"Hừ... nói cũng hay lắm! Tránh gặp nguy hiểm? Sao hai người không thẳng thắn nói ra là tránh để ta ra ngoài lén lúc gặp Trương Tam. Rõ ràng hắn... không tin tưởng ta." Duẫn Tịnh Hán nhịn đến khó chịu, y không biết bản thân vì cái gì mà phải cúi luồn đến mức độ này. Ngay cả quyền tự do đi lại cũng bị Thôi Thắng Triệt quản thúc.

Từ khi tỉnh lại, cảm nhận được bản thân giống như tội đồ bị giam giữ thì Duẫn Tịnh Hán đã muốn tẩn cho Thôi Thắng Triệt một trận nhưng mà lại nghe nói hắn ra ngoài vì chuyện buôn bán, đi đến tối mai mới về cho nên bao ấm ức cứ như vậy mà dồn nén đến giờ đây đã lấp đầy khoan ngực, chỉ cần gặp được đối tượng thích hợp liền bộc phát.

"Đại ca chẳng qua..."

"Chẳng qua, chẳng qua! Cả ngươi cũng vậy, đều giống như hắn không có chút tin tưởng nào về ta."

"Không phải! Đệ dù thế nào cũng tin tưởng huynh tuyệt đối mà!" Thôi Hàn Suất ngồi lên thành giường, kéo chăn bông, ra giọng nhẹ nhàng pha chút chắc chắn để Duẫn Tịnh Hán nghe lọt tai.

"Nếu tin ta thì giờ cho ta ra ngoài đi, ta có phải chó đâu mà nhốt ta ở trong này." Y tung chăn nhảy khỏi giường nhưng nhanh chóng bị Thôi Hàn Suất kéo lại, sức lực của tên tiểu tử này không nhỏ thành công kìm nén được bước chân của y.

"Thôi Hàn Suất!"

Tay Thôi Hàn Suất càng thêm nắm chặt.

"Ta xem ngươi như đệ đệ ruột, dù cả thiên hạ quay lưng với ngươi nhưng ta vẫn một mực tìm cách bảo vệ ngươi nhưng ngươi hiện tại vì lời hứa của đại ca mà xử sự như thế này với ta sao?"

Thôi Hàn Suất nghe đến đây thì nhớ đến bao nhiêu chuyện mà y làm cho mình, vị này tuy bình thường hay giở trò chọc phá hắn nhưng chung quy đụng chuyện thì vẫn tìm cách giúp đỡ, bảo vệ hắn. Thật sự Thôi đại ca và Duẫn đại ca chính là ván cược khó chơi nhất.

Duẫn Tịnh Hán thành công đánh động được Thôi Hàn Suất cho nên nhân lúc hắn còn đang bận đấu tranh tâm lý mà thoát người lao ra cửa, trong một buổi chiều gần tắt nắng rời khỏi nhà.

...

"Ha, lắm trò nhiều tật!" Thôi Thắng Triệt hừ lạnh mắng một câu sau khi nhận được tin từ hạ nhân ở Thôi gia.

Đưa tay khoác lại áo choàng, xoa xoa cái má bị bầm của mình hắn mới trở tay khép cửa đi ra ngoài. Tự khen bản thân trước giờ rất biết kiềm chế, không tùy tiện động tay động chân với người khác, chỉ duy nhất Duẫn Tịnh Hán mới có khả năng chọc hắn nổi điên nhưng nào ngờ sáng nay bắt gặp họ Trương kia động chạm đến y thì hắn đã không suy nghĩ được gì cứ như vậy lao đầu vào ẩu đã với Trương Tiểu Tam một trận. Sau đó vì sợ y nhìn thấy, sợ bị y cười và còn sợ mất mặt nên hắn mới giả vờ siêng năng làm việc mà rúc ở cái xưởng vải gần một ngày trời.

Lúc gần ra đến cửa lớn hắn lại nhận được lá thư, mở ra xem sơ qua liền khiến hắn nhíu mày mất hứng. Không có để tên người gởi nhưng chơi trò này thì chỉ có thể là loại tiểu nhân như Trương Tam. Thôi Thắng Triệt không quản nhiều, vò nát thư rồi quăng vào một góc của xưởng dệt.

"Ngươi không đi gặp ông chủ Trương sao?" Lão Lý quản kho dệt lên tiếng thắc mắc sao Thôi Thắng Triệt lại lờ đi lá thư kia. Nói ra lão Lý đã theo phụ thân hắn từ rất lâu rồi giờ thì theo hắn chỉ bảo cách làm ăn lẫn cách làm người cho nên lời nào lão nói ra cũng không hề dư thừa, sáo rỗng.

"Thúc cũng đoán ra là thư của Trương Tam sao? Ta không có nhiều thời gian dành cho loại cướp trên giàn mướp như hắn." Thôi Thắng Triệt xoa xoa má sao đó liếc nhìn lão Lý một cái, tiếp tục nói. "Thúc giúp ta lo chuyện còn lại, ta phải về nhà rồi."

"Ha ha ha... tiểu tử ngươi nhớ phu nhân rồi sao?" Lão Lý vỗ vỗ vai Thôi Thắng Triệt.

"Không phải phu nhân đâu. Là gia gia của ta đấy!" Thôi Thắng Triệt thực sự không có nói sai, Duẫn Tịnh Hán giống như loại người sinh ra để trị hắn vậy. Rõ ràng sáng nay người sai là y nhưng cuối cùng hắn mắng cũng không mắng được, đánh cũng không đánh được cứ như vậy vật lộn với Trương Tam sau đó trốn ở cái xưởng dệt này không dám về nhà.

"Được, mau mau về đi. Chổ này ta tự mình lo được." Lão Lý thấy chân của Thôi Thắng Triệt như sắp không thể đứng yên thì liền xua xua tay đuổi hắn trở về nhà.

Thôi Thắng Triệt chỉ đợi có thế, hắn kéo lại mũ áo che đi mấy vết thương rồi sau đó rẽ vào con hẻm nhỏ, chọn đường nhất mà trở về nhà.

....

Duẫn Tịnh Hán đưa tay chỉnh lại mũ áo choàng sau đó thẩy một thỏi bạc vụn lên quầy, thấp giọng hỏi lão bản.

"Có ông chủ Trương đến đây không?"

Lão bản nghe hỏi đến ông chủ Trương thì liền mỉm cười hô có sau đó hướng dẫn y đến sương phòng nằm bên tay trái của tầng cao nhất tửu lâu. Nơi này ngoài bán rượu và thức ăn thì còn dùng một tầng trên cùng để làm dãy trọ, phòng nào phòng nấy đều rất lớn, dường như muốn bước được lên đây thì phải bỏ ra không ít tiền. Duẫn Tịnh Hán thật sự rất cao hứng, y nhanh chân bước lên dãy cầu thang sau đó rẽ vào căn phòng đặc trưng mà lão bản chỉ.

Lúc nãy y có đến chỗ Trương gia tìm họ Trương kia tính sổ nhưng nghe hạ nhân nói hắn từ sớm đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, tìm ở hiệu vải vẫn không thấy cho nên y đánh liều đến tửu lâu ban sáng hai người nói chuyện mà tìm thử, nào ngờ  đúng thật tìm được Trương Tam ở đây.

Dừng một chút trước cửa căn sương phòng rộng lớn, y bất chợt nghe tiếng bước chân vội vã đạp lên cầu thang gỗ, theo y suy đoán đây hẳn là bước chân nữ nhân bởi vì lực và tiếng động không lớn lắm. Lúc y quay đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy nữ nhân họ Hàn đáng lẽ đang ở Thôi gia kia đang chạy đến bên cạnh mình.

"Hàn Uyển Nhi?"

"Duẫn Tịnh Hán?"

Hai người đồng thời trố mắt nhìn nhau.

"Sao ngươi đến đây?" Duẫn Tịnh Hán nhìn sắt mặt Hàn Uyển Nhi trắng bệch cũng đoán ra nàng cũng không biết được sẽ gặp được y ở nơi này.

Hàn Uyển Nhi không có trả lời câu hỏi của Duẫn Tịnh Hán mà trực tiếp đẩy cửa phòng, dường như rất lo lắng mà lấn cả sang y bước để bước vào trong phòng. Y cũng liền theo sau nhưng khi vào rồi hai người đều cảm thấy cả người như nổi lên một tầng gai óc.

Bên trong phòng, nữ nhân vận váy hoa gục đầu bên bàn tròn, máu theo mặt bàn chảy xuống nhỏ từng giọt, từng giọt xuống chân nàng ấy. Hàn Uyển Nhi thoáng lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi lại lùi về sau, chịu sự che chắn của Duẫn Tịnh Hán, riêng y tuy hơi giật mình trước cảnh tượng này nhưng lại liều mình tiến lên phía trước đỡ nữ nhân ấy lên, dùng hai ngón tay kề cổ nàng ta dự định xem xem còn cứu được không nhưng khi nhìn rõ gương mặt kia thì y lại như chết lặng. Cao Mẫn?

Vết cắt gọn gàng nằm trên cổ, máu chảy dọc xuống ướt cả y phục xanh lam bằng lụa mỏng, thật sự cắt như vậy là cắt luôn đường sống của nàng ta rồi.

"Gọi lão bản đến đây!" Y quay đầu nói to với Hàn Uyển Nhi đang run như cầy sấy phía sau.

Lúc Hàn Uyển Nhi hồi thần định y theo lời Duẫn Tịnh Hán đi tìm lão bản thì cả hai người lại nghe một tràng bước chân vang lên. Đây là tiếng bước chân do nam nhân chạy tạo ra và đến cũng chẳng phải một người mà là rất nhiều người. Hai người chưa kịp đoán xem ai đến thì người đến cũng xuất hiện ở cửa, chính là sai nha.

"Bắt hai người bọn họ lại!" Kẻ dẫn đầu không cần hỏi sự tình thì liền ra lệnh cho vài tên lính chạy xộc lên giữ Duẫn Tịnh Hán và Hàn Uyển Nhi lại.

Duẫn Tịnh Hán nhìn Hàn Uyển Nhi, thấy nàng ta càng lúc càng run rẩy thì liền biết tất cả chỉ là cái bẫy, một cái bẫy vô cùng hoàn hảo và nữ nhân này chỉ là một đòn bẩy mà thôi.

...

Vụng trộm, giết người chính là tội danh được gán cho Hàn Uyển Nhi và Duẫn Tịnh Hán, hai người bị nhốt trong đại lao của huyện nha chỉ chờ điểm chỉ thì sẽ bị trầm lồng heo thả trôi sông. Mùa đông rét đậm thế này, chỉ nội việc bị nhốt ở nhà lao thì đã đủ khiến nữ nhân như Hàn Uyển Nhi muốn chết rồi huống chi là đợi trầm xuống sông băng lạnh giá.

"Lão ca ca!" Duẫn Tịnh Hán bám mình lên hai cột gỗ, với tay gọi một lính canh ngục vừa đi qua.

"Chuyện gì?" Gã canh ngục mặt mày hậm hực, thái độ không mấy tốt đẹp.

"Cho ta xin thêm cái chăn được không?"

Gã canh ngục dùng chuôi đao đập vào thanh gỗ, lớn giọng chỉ tay quát: "Bộ ngươi tưởng đây là khách điếm hả? Xin xin xin, sắp chết đến nơi rồi mà còn không sợ đi sợ lạnh."

Duẫn Tịnh Hán nhịn thêm lần nữa, mỉm cười: "Ngươi cũng biết Thôi gia không nhỏ, giờ ngươi cho ta cái chăn lát ta sẽ bảo họ cho ngươi chút bạc. Có được không?"

Canh ngục nghe xong thì bật cười thành tiếng, tiếp theo sau phun một bãi nước bọt chế giễu: "Phi! Ngươi cùng nữ nhân kia dan díu chưa đủ xấu hổ sao? Ở đó mà đòi họ đối tốt với ngươi, có chăng là đưa chút bạc nhưng không phải dùng để đút lót mà là để thúc đẩy quan trên lôi hai ngươi đi dìm chết đấy!"

"Chết chết cái đầu nhà ngươi! Miệng mấy năm rồi không rửa hả, nói chuyện toàn mùi thối!" Duẫn Tịnh Hán nhịn hết nổi đứng lên đạp chân vào cửa nhà lao, chửi đổng lên.

"Ngươi có gan nói lại xem!" Gã canh ngục hung hăng trợn mắt ngược lại, nhanh tay rút chìa khóa mở cửa nhà lao xông vào bên trong.

Duẫn Tịnh Hán tay không tấc sắt, yếu thế lùi về sau hai bước nhưng bản tính vẫn rất hiếu thắng lớn giọng tiếp: "Ngươi đánh ta đi! Tốt nhất là đánh gãy tay ta, xem ai lấy tay điểm chỉ cho bọn tham quan các ngươi thu lợi."

Nói đúng vào trọng tâm, gã canh ngục suy nghĩ một chút rồi hậm hực phun thêm một bãi nước bọt xuống chân y rồi mới đi ra. Người trong ngục này được sự ủy thác của ông chủ Trương cho nên vạn lần không dám làm trái lại, trước khi có quyết định cuối cùng sẽ không ai dám làm thương tổn đến vị thư sinh... có lẽ vậy này.

Đáng lý muốn xin thêm cái chăn cho Hàn Uyển Nhi nào ngờ chọc cho tên canh ngục nổi điên, không biết chút nữa nàng ta có bị lạnh đến nổi lú lẫn khai cái gì bất lợi cho hai người không nữa.

Đánh mắt một vòng quanh nhà lao, dưới ánh vàng của những ngọn đuốc, y chợt nhìn ra được bộ dạng của tên họ Trương ba lần bốn lượt muốn phá vỡ cuộc sống của y đang từ từ tiến đến gần. Ha, không biết chút nữa sẽ được xem loại tuồng có kịch bản đặc sắc thế nào đây!

Trương Tam thân khoác áo choàng có nón rộng che đi gần như diện mạo của hắn, kỳ lạ hơn cai ngục ở đây đối với hắn cực kì niềm nở, từ mở cửa nhà lao đến thắp thêm đuốc soi đường, nếu không biết hắn bán vải y còn tưởng tên này là huyện quan đại lão gia nữa.

"Tịnh Hán, ngươi vẫn ổn chứ!" Trương Tam bước đến gần y hơn, câu đầu tiên chính là quan tâm.

"Ổn, cực kì ổn! Nếu không tin, ta với ngươi đổi chỗ." Y bình tỉnh đáp lại như mọi khi, sau đó đến bên tụ rơm có phần ẩm mốc mà ngồi xuống.

Trương Tam theo sau cũng ngồi bên cạnh y, đưa tay vén mũ áo xuống. Duẫn Tịnh Hán có chút để ý thử, rốt cuộc nhìn ra mấy vết thương trên mặt của hắn, dù sao cũng không có thân thiết để quan tâm, y lại không có nhã hứng cười cợt trên nổi đau của người khác cho nên cứ vậy mà làm ngơ đi.

"Tại sao ngươi lại trở lại chỗ ấy?" Trương Tam lần này thẳng thắn hơn nhiều, hỏi đúng trọng tâm cần hỏi.

"Tìm ngươi!" Y cũng không vòng vo mà trả lời.

"Tìm ta? Muốn tính sổ sao?"

Duẫn Tịnh Hán nghe hắn đoán trúng cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ gối đầu lên hai tay ngã vật xuống đống rơm ẩm.

"Nhìn đi Tịnh Hán! Ngươi bị người ta giam hết một ngày trời cũng không một tên nào ở Thôi gia đến hỏi thăm một câu, ngươi có cảm thấy tủi thân không chứ?"

"Ngươi thôi trò ly gián đi, không phải ngươi giở trò không cho bất cứ người trong Thôi gia hay Hàn gia vào đây sao? Nói cũng phải khen ngươi một tiếng, kéo một mình ta chết cũng không sao thế quái nào kéo thêm nữ nhân ấy vào?" Y chưa nằm được bao lâu thì bật người ngồi dậy quát thẳng vào mặt Trương Tam.

Trương Tam nhìn thấy trong mắt Duẫn Tịnh Hán chằng chịt tơ máu, quát xong một tràng thì đưa tay day day trán, trong  lòng hắn bất chợt dấy lên chút xót xa. Đáng lý ra người hôm đó đến tìm hắn phải là Thôi Thắng Triệt, như vậy Trương Tam hắn mới có thể cậy quyền lực quen biết đẩy họ Thôi đến đường chết nhưng không ngờ Duẫn Tịnh Hán lại xúi quẩy rơi vào bẫy này.

"Tịnh Hán, ta có thể giúp ngươi ra khỏi đây." Trương Tam đem cánh tay quấn mấy vòng băng đưa lên nhưng rồi lại xấu hổ rụt về.

"Điều kiện là gì?" Y không tin hắn làm chuyện tốt mà không đợi báo đáp.

"Rời xa họ Thôi đó, trở về bên ta. Có được không?" Trương Tam lời nói ra không có chút ái ngại.

"Được. Chỉ cần ngươi giúp ta ra khỏi đây ta sẽ dùng nửa phần đời còn lại phục vụ báo đáp ngươi." Duẫn Tịnh Hán khẽ mỉm cười.

Trương Tam vô cùng bất ngờ trước lời y vừa nói ra, hắn kích động nhoài người tới định ôm lấy y nhưng giữa đường lại bị y dùng một cánh tay đẩy ngược trở lại.

"Ngươi lớn chừng tuổi này mà còn tin lời đó sao?"

"..."

Y đứng lên từ tụ rơm ẩm, phủi phủi vạt áo rồi cúi đầu nhìn hắn, nở nụ cười không mấy tốt đẹp, nói: "Ta từ trước đến giờ chưa từng gặp qua loại người nào mặt dày như ngươi cả. Ngươi có thể sẽ nói những chuyện đang làm là vì yêu ta nhưng ta hỏi ngươi, năm vị phu nhân ở nhà đối với ngươi là gì?"

"Ta..." Trương Tam cũng vội vàng đứng lên.

"Ta không biết kế hoạch ban đầu của ngươi là gì nhưng... Cao Mẫn thật sự không đáng chết! Cô ta tuy không tốt nhưng sinh mạng ấy đáng giá biết bao nhiêu."

Trương Tam bị nói trúng cũng không hề phản ứng bất ngờ, hắn chầm chậm đưa tay lên nắm lấy bả vai y kéo đến gần mình hơn, nhỏ giọng nói: "Người là do ngươi giết!"

Duẫn Tịnh Hán hơi cau mày.

"Nếu ngươi thuận theo ta thì ta đâu cần quan tâm đến Thôi gia, đâu cần ngọt ngào cùng Cao Mẫn, càng không đến bước đường nàng ta dùng cái thai uy hiếp ta." Trương Tam trở nên hung hãn đẩy y một cái khiến Duẫn Tịnh Hán loạng choạng va lưng vào mấy thanh gỗ chắn phía sau.

Bả vai truyền đến một trận đau đớn, y  ngồi xổm tựa lưng vào vách ngăn của hai phòng giam, ôm vai nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn thử xem họ Trương này có bao nhiêu thật lòng với 'Duẫn Tịnh Hán'.

"Ngươi tại sao lại cứng đầu như vậy? Trương Tam ta có gì không tốt? Có gì thua kém họ Thôi kia?"

"Đơn giản thôi!" Y nhếch môi, khẽ nâng đuôi mày.

Trương Tam yên lặng đợi nghe một câu trả lời hoàn chỉnh.

"Hắn là người còn ngươi là... súc-sinh!"

"Ngươi..." Trương Tam tay nắm thành quyền, tiến lên một bước.

"Ngươi làm gì? Đánh người sao? Tất cả các ngươi mau mau tỉnh dậy, xem ông chủ Trương đánh người kìa!"

Tiếng hô hoán của nữ nhân không nhỏ làm cho một đám tù nhân giật mình thức giấc. Bên cạnh phòng giam của Duẫn Tịnh Hán là tên hán tử cực kì cao lớn, gã ta đấm tay lên cột gỗ, quát lên: "Tên khốn kiếp, ta đây bẻ cái cột này được là qua bẻ cổ ngươi luôn đấy! Con mẹ nhà ngươi, ở đó ăn hiếp thư sinh người ta! Biến đi!"

Trương Tam không hề sợ hãi trước lời đe dọa kia tuy nhiên khi nhìn thấy Duẫn Tịnh Hán đau đớn ngồi xuống không nói câu nào thì hơi cau mày, lùi lại chỉnh áo choàng sau đó rời đi. Ngay sau hán tử kia liền đưa tay sang đỡ Duẫn Tịnh Hán đứng lên.

"Có miệng không biết hô cứu, đợi nữ nhân bên kia la toáng giúp ngươi! Chặc chặc!"

Duẫn Tịnh Hán không nói gì thêm chỉ mỉm cười nói đa tạ sau đó đi ra phía gần cửa nhìn sang căn phòng xéo xéo nằm gần góc khuất kia, Hàn Uyển Nhi đang ở đó. Mặc dù là nữ nhân nhưng lại phạm tội dâm ô cho nên không được xem là loại đàng hoàng, bị nhốt lẫn lộn chung với một đám nam nhân dữ tợn này.

"Đa tạ!" Duẫn Tịnh Hán lớn giọng nói vọng sang.

"Ta biết rồi!" Hàn Uyển Nhi không lâu sau liền lớn giọng đáp lại.

Thật sự nữ nhân kia chịu khổ rồi, ban đầu bị gả cho nam nhân mình không yêu sau là vướng vào ân oán mà nàng không liên quan. Có lẽ cuộc đời nàng đã quá xui xẻo khi va trúng Thôi Thắng Triệt và y.

Vừa quay đầu đi đi về tụ rơm định nghỉ ngơi một chút nào ngờ lại chạm phải ánh mắt kỳ lạ của hán tử phòng bên.

"Chuyện gì?" Y nghi hoặc hỏi.

"Ta nghe nói ngươi cùng nữ nhân kia ngoại tình rồi giết ngươi nên bị bắt. Có đúng vậy không?"

'Có đúng vậy không?' Nghe câu này xong y lại hài lòng mỉm cười. Hóa ra nơi này cũng có người nhìn ra được chút sự tốt lành nơi y.

"Nói không đúng ngươi tin không?"

Bên kia nghe xong thì yên lặng thở dài, không hiểu hắn là đang tin hay nghi hoặc nữa nhưng y mặc kệ. Trên đời này, chỉ một người tin là đủ.

Tiếng gió rít ngày một lớn hơn, không gian thoáng cái lại tịch mịch đau lòng, y từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua tình cảnh này cho nên không thể như người khác yên lòng chợp mắt, cứ thế tựa lưng vào tường đá lạnh băng thở dài, chán nản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top