Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, bên kia?"

"..."

"Này, thư sinh?"

"..."

"Này, Duẫn Tịnh Hán?"

Nghe gọi đúng tên mình nên Duẫn Tịnh Hán mới bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, lúc bấy giờ chỉ thấy một tên hán tử đang như con đười ươi bám lên mấy cây cột dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình.

"Có chuyện gì sao?" Y tựa người vào vách tường ẩm mốc, miệng ngậm một nhánh cỏ khô, chân gác chữ ngũ tạo thành một bộ dáng không lo không sợ.

"Ta có tin cực kì thú vị, ngươi muốn nghe thử không?" Hán tử kia vừa nói vừa cười cứ như cái tin hắn vừa nghe được khi đi mao xí kia đem đến cho hắn phấn khích tột cùng.

"Vợ ngươi sinh em bé sao?" Y liếc mắt nhìn hắn.

"Ta chưa có vợ." Hắn có chút mất hứng trả lời.

"Vậy chứ chuyện gì, nói thẳng đi."

"Nghe đâu, tối nay ngươi được đem đi dìm chết đấy." Hán tử không vòng vo nữa, trực tiếp nói cho y nghe cái tin hắn tự cho là 'thú vị'.

"... Thú vị chổ nào?" Duẫn Tịnh Hán nằm xuống, co chân lấy đà đạp một cái thật mạnh vào vách ngăn giữa hai phòng giam, khiến nó bật một cái đập mạnh vào cằm của tên hán tử kia.

"Ngươi là kẻ điên à?" Bị bật một cái thật đau, hán tử cáu lên gầm nhẹ một cái sau đó xoa xoa cái cằm đau của mình.

"Ngươi mới điên, xem cái chết của người khác là thú vị." Duẫn Tịnh Hán vừa lo vừa bực không cự cãi nhiều với hắn cho nên quay mặt đi hướng khác giả vờ ngủ.

"Này! Ta chỉ muốn báo tin để ngươi chuẩn bị tâm lí thôi nhưng nếu ngươi chưa sẵn sàng thì ta có cái này cho ngươi." Hán tử bắt đầu ăn nói bình tĩnh hơn, lúc không ai để ý thì lén đem một gói màu trắng nhỏ xíu trong ngực mình ném đến sau lưng của y.

Cảm nhận có thứ gì đó rơi trúng vào người mình nên y liền quay lại nhìn thử xem, lúc cầm lên định mở ra xem thì liền thấy cái tên phòng bên cạnh liên tục quơ tay ra dấu đừng mở.

"Cái gì?" Y đưa cái gói nhỏ ra trước mặt, nhíu mày hỏi.

Đáp lại câu hỏi của y là một bộ khẩu hình miệng khó hiểu nhưng khi nhìn thật kĩ thì y mới biết cái gói này gọi là 'thuốc mê'.

"Đảm bảo với ngươi, chỉ cần hít một hơi là mê tới tận Âm Tào Địa Phủ cũng chưa tỉnh nữa." Hán tử kia giọng nhỏ vừa đủ nghe, chắc nịch cho y biết hiệu quả thần kì của loại thuốc mê này.

Duẫn Tịnh Hán đang buồn bực trong lòng nghe hắn nói xong thì liền cảm thấy buồn cười, y đã nghi ngờ rằng tên kia có phải ông tổ của nghề marketing không nữa, quảng cáo quá phóng đại rồi.

"Ta không cần đâu, trước lúc chết ta phải gặp một người nữa." Y thẳng tay ném cái gói thuốc mê vào ngực của hắn.

"Không xài à? Thật tình, ngươi nghĩ bọn họ giết ngươi cũng cần thông báo cho người thân ngươi biết à?" Hán tử chặc lưỡi đem cái gói nhét lại vào ngực, ngồi xuống đối mặt với y như chuẩn bị nghe y nói những điều nghiêm túc lắm.

"Ngươi biết không, trước lúc một người nào đó rời bỏ thế gian thì trước mắt họ sẽ tự khắc xuất hiện hình ảnh những người họ yêu thương nhất, không nhất thiết những người ấy phải thực sự có mặt." Ánh mắt y bắt đầu rợn chút mong lung, nhìn về phía cái lổ thoáng khí ở trên bức tường đá cao cao, ở đó vài bông tuyết nhẹ nhàng lách mình vào điểm vài giọt trắng tinh lên cái không gian u tối của nhà lao.

"Nếu ngươi thật sự không làm gì sai thì tại sao lại an phận giao sự sống chết của bản thân cho loại... loại dã thú ngoài kia chứ?" Hai từ 'dã thú' đã được hắn dùng giọng nhỏ nhất để thốt ra.

"Ta không phải an phận mà chính là không còn cách nào khác." Y lắc đầu cười khổ.

"Ta giúp ngươi nhé!" Qua một lúc lâu, hán tử ở phòng giam bên lại chầm chậm cất lời.

"Ngươi giúp ta? Bằng cách nào?" Y nhíu mày nhìn hắn.

Hắn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của y mà chỉ mỉm cười dùng tay vỗ vỗ ngực mình.

...

Thông tin từ hán tử phòng bên quả nhiên không sai, tầm canh ba liền có một tên lính lén la lén lút mở cửa phòng giam của Duẫn Tịnh Hán sau đó không nói không rằng lôi đầu y dậy đẩy ra bên ngoài. Y cũng không hề có ý phản lại, ngoan ngoãn đi theo nhưng ngay sau khi đến bên cửa phòng giam của vị hán tử kia thì y lại giả vờ bị trẹo chân ngã xuống một cái. Ngay lúc tên lính kia bước đến chổ y để xem tình hình thì bất ngờ bị một mớ bột màu trắng ập vào trong mặt, gã đưa tay phủi phủi vài cái nhưng ngay tức khắc liền bị ngã người về sau. Để không gây ra tiếng động lớn, Duẫn Tịnh Hán phản ứng đưa tay đỡ ngang eo gã thuận thế rút chìa khóa thảy vào bên trong cho vị hán tử kia.

Hán tử đem y phục của tên lính thay vào, lúc hai người cùng Hàn Uyển Nhi đi ra bên ngoài thì liền hơi hoảng loạn bởi ở ngoài còn một tên lính nữa và thậm chí kẻ này không mấy lạ mặt với Duẫn Tịnh Hán.

Hán tử kia bình sinh là trộm cắp, bản tính rất lanh lợi, động tác cũng nhanh như đầu óc cho nên hắn liền nhanh chân lùi hai bước đến bên bức tường đá, phía trên mấy ngọn đuốc bám rất nhiều khói đen hắn đưa tay quết chút lọ đen trét lên mặt mình.

"Mặt ngươi dính gì vậy?" Tên cai ngục nhíu mài hỏi vị hán tử ấy.

"Không sao, ban nãy đánh nhau với tên này bị ngã thôi." Hắn nhanh nhão đáp, đưa tay chỉ sang phía Duẫn Tịnh Hán.

"Tên này..."

"Ấy ấy!!! Ta đánh đủ rồi, không cần ngươi động tay nữa."

Vừa thấy tên cai ngục đưa tay định động thủ với y, hán tử liền đưa tay ngăn lại.

...

"Làm liên lụy ngươi rồi!" Duẫn Tịnh Hán trên đường đi thì dành chút thời gian để nói vài câu với Hàn Uyển Nhi.

"Không phải do ngươi đâu. Hôm đó do ta nghe tin Tử Trúc có chuyện nên vội vã chạy đến xem, cũng không biết ngươi đang ở đó và càng không biết tất cả chỉ là cái bẫy." Hàn Uyển Nhi tuy có chút sợ hãi nhưng nàng rất hiểu chuyện mà không đổ hết tất cả lên đầu Duẫn Tịnh Hán.

Y chớp mắt cảm thấy nữ nhân này thật khác lúc trước nhiều lắm, nếu Hàn Uyển Nhi lúc y vừa gặp có chút đanh đá của nữ tử thì Hàn Uyển Nhi hiện tại lại có chút nhu mì hiểu chuyện của phận nữ nhân. Có phải chỉ vì chuyện y giúp nàng giấu kín bí mật mà biết ơn đến giờ.

"Mà khoan! Tử Trúc là ai?"

Hàn Uyển Nhi ngẩn đầu, tuy không có trả lời nhưng trong mắt nhu tình nồng đậm. Y nhìn vào trong mắt nàng ta thì hiểu ra được vài phần, đây ắc hẳn là người cực kì quan trọng.

"Lát nữa_"

Y chưa nói hết câu liền bị phía sau đẩy lên một cái, xém chút té nhào.

"Chết đến nơi còn mặn nồng tha thiết!" Tên này nhìn cực kì quen, hắn chính là gã cai ngục thích bắt nạt y.

"Ngươi nghe được câu nào mặn nồng tha thiết?"

Cai ngục cười nhếch mép, đưa tay đẩy thêm cái nữa: "Ta không cần biết. Có gì để dành xuống dưới nói."

Duẫn Tịnh Hán bị đẩy đến hai lần, tuyết dưới chân vừa tan nên rất trơn, cảm thấy nhịn không nổi nữa nên y liền quay sang trợn mắt quát lên: "Ngươi muốn chết hả?"

"Ha ha ha, lão tử chưa nhìn thấy ngươi chết thì sao lại muốn chết?" Gã cười giễu cợt.

"Ta từng cướp vợ ngươi hay cường bạo ngươi mà cứ nhè ta ra mà kiếm chuyện hả? Trương Tam cho ngươi bao nhiêu tiền?"

Gã hất cằm, thêm phần khinh miệt: "Ngươi có thể trả hơn không?"

Hán tử thấy hai người bọn họ sắp bổ tới nhau rồi nên nhanh chân chen vào giữa, xua xua tay với cai ngục.

"Đừng có đánh hắn, ngươi không nhớ huyện quan đại lão gia dặn gì sao?"

Cai ngục nhíu mày, có chút ngơ đi: "Ông ta dặn gì? Có ai nói với ta đâu?"

Hán tử cũng theo đó diễn trọn vai, đưa tay vỗ trán mình một cái: "Ấy chết! Ta quên truyền lời lại cho ngươi. Ông ta nói, thư sinh này phải được giải đến bờ sông một cách nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào. Còn về lí do ta không rõ đâu."

Hán tử kia nói dối không chớp mắt xém chút cũng làm cho Duẫn Tịnh Hán tưởng hắn thật sự là tay sai cho bọn tham quan kia nữa chứ.

"Thôi đi nhanh chút, trễ giờ là chúng ta sẽ bị phạt đấy." Thấy mặt của gã ta còn đang hơi ngơ nên hán tử liền đưa tay đẩy đẩy lưng gã, hối thúc đi tiếp.

Lúc bốn người bọn họ vừa đi được vài bước thì phía trước xuất hiện thêm một tên sai nha khác chạy về phía này, ghé tai gã cai ngục cái gì đó ngay lập tức hai tên ấy liền cười vô cùng đê tiện đánh mắt nhìn sang Hàn Uyển Nhi.

"Chó khôn không cắn người!" Duẫn Tịnh Hán bước lên hai bước đứng trước mặt Hàn Uyển Nhi tránh để ánh mắt đê hèn của hai tên kia nhìn trúng nàng.

"Muốn nói gì mặc kệ ngươi, quan trọng là nữ nhân này quá xinh đẹp lọt vào mắt của đại lão gia bọn ta rồi. Dù gì cũng chết, thôi thì trước lúc chết để lão gia với bọn ta vui vẻ một phen đi."

Hàn Uyển Nhi ở phía sau lưng y nghe được câu cuối cùng thì bắt đầu run rẩy.

Đúng vậy. Chỉ trách nàng quá xinh đẹp, nữ nhân thế gia da trắng môi mịn, nam nhân nhìn vào ai chẳng động lòng. Còn nhớ y lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta thì đã lỡ chân dẫm lên vạt áo ngã lăn, nhan sắc đúng là không tầm thường.

"Giải nàng ta đến chổ của huyện quan lão gia!" Cai ngục hùng hổ kéo cánh tay mỏng manh của Hàn Uyển Nhi đẩy tới phía trước để nàng không giữ được thăng bằng va vào lòng của tên sai nha vừa đến kia.

Hán tử dự định ra khỏi huyện nha mới ra tay với cai ngục để tránh đánh động tới những tên khác nhưng hiện tại tình thế có sự thay đổi lớn, hắn đành làm liều đánh ánh mắt, đưa một chiếc khăn có bột thuốc mê bên trong nhét vào tay Duẫn Tịnh Hán. Y cũng rất tinh ý, hiểu được tình thế cho nên gật đầu nhận lấy, lúc thần không biết quỷ không hay ép sau tên cai ngục, một phát đưa khăn bịt mũi và miệng gã khiến cho một tiếng kêu nho nhỏ cũng chẳng thể nào phát ra được, riêng hán tử kia thì tay chân cực nhanh nhẹn tiến vài bước lớn đến sau tên sai nha, cũng giống như y dùng một cái khăn đầy thuốc mê hạ gục một tên nữa.

"Bây giờ làm sao đây?" Hán tử nhìn hai tên nam nhân to đùng năm dưới chân rồi nhìn sang con đường ra khỏi cửa huyện nha. Thật sự rất xa.

"Kéo hai tên này vào góc khuất đi." Duẫn Tịnh Hán nhíu mày.

...

"Đi đâu đấy?" Một trong bốn tên gác cửa huyện nha chặn đường hỏi nhóm người của Duẫn Tịnh Hán.

"À... huyện quan sai ta đưa tử tù ra bờ sông hành hình." Hán tử rất nhanh nhẹn trả lời, lọ đen trên mặt cũng lau bớt đi tránh được sự nghi ngờ của người khác.

"Là hai kẻ thông dâm, giết người đúng không?"

"Đúng đúng!"

"Nhưng sao ở đây chỉ có tên này, còn nữ nhân kia đâu?" Chỉ nhìn thấy một nam nhân bị tra xích sắt, tên lính gác cổng không khỏi thắc mắc hỏi.

"À là vầy..." Hán tử ghé tai tên lính gác, nói rõ sự tình việc Hàn Uyển Nhi được quan trên để ý và cả việc bọn họ sẽ có phần như thế nào. Không ngoài dự đoán, tên lính đột nhiên bật cười không đứng đắn rồi nhanh nhanh phẩy tay để hán tử đưa người đi.

Lúc đi được một đoạn khá xa, tầm chổ khuất ánh sáng thì ba người bọn họ mới động chân chạy. Hàn Uyển Nhi vận y phục của tên cai ngục nên có chút vướng víu, Duẫn Tịnh Hán thấy vậy liền thả chậm một chút đem vạt áo trước của nàng ta nhét vào thắt lưng.

"Thất lễ rồi!" Y nghiêm túc nói sau đó nắm góc tay áo của nàng ta, cố chạy thật nhanh về phía trước.

"Chúng ta đi đâu đây?" Hàn Uyển Nhi chạy một đoạn thì thấm mệt, hụt hơi hỏi hai nam nhân còn lại.

"Về chổ của ta đi." Hán tử đáp gọn một tiếng, kéo hai người rẽ vào một ngõ khác.

_______________________








(Xin lỗi đã để mọi người chờ đợi lâu!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top