Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.Đại Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên việc làm ăn của tiệm vải Thôi gia sau khi thi hành ý kiến của Duẫn Tịnh Hán đã làm ăn ngày càng thịnh vượng, cả việc mang vải vào hoàng cung vào đợt tiếp theo cũng được giao cho Thôi gia. Thôi Thắng Triệt ngày ngày đều cười, đêm đêm đều cười, đi mao xí cũng cười, ăn cơm cũng cười, đi ngủ cũng cười, nằm mơ cũng cười...

''Cười đủ chưa?'' Duẫn Tịnh Hán khinh bỉ nhìn tên Thôi Thắng Triệt đang ôm cây mà cười như phát dại kia.

Nhớ lại bên cạnh còn có người nên Thôi Thắng Triệt vội kiềm chế, chỉnh đốn lại hình tượng: ''Liên quan gì đến ngươi?''

''Không liên quan đến ta? Vậy ngươi gọi ta đến đây làm gì? Không lẽ muốn ta nhìn thử xem ngươi cười có đẹp không?''

''...''

Thôi Thắng Triệt cảm thấy niềm vui vừa chớm nở của hắn đã bị tên họ Duẫn này nhai nát rồi nên hắn cúi đầu níu kéo lại chút tâm trạng để nói chuyện với y: ''Sau khi ta từ kinh thành về thì sẽ viết cho ngươi một tờ hưu thư.''

''...'' Duẫn Tịnh Hán hơi bất ngờ với chuyện này, mặc dù y không muốn mang danh phận là chính thê của một nam nhân nhưng mà so với việc bị người ta bỏ thì quá chạm lòng tự ái rồi.

''Ta trên không bất hiếu với mẫu thân ngươi, dưới không chèn ép tiểu thiếp của ngươi, vậy ngươi lấy lý do gì hưu ta?''

''Ngươi không sinh nhi tử cho ta được.'' Thôi Thắng Triệt tiếu ý nở rộ, đắc thắng nhìn Duẫn Tịnh Hán. Hắn có cảm nhận niềm vui của hắn đã quay trở về rồi.

''...'' Quả nhiên giới tính là vấn đề mấu chốt cho sự việc này.

''Yên tâm ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.'' Thôi Thắng Triệt chỉnh lại y phục, bỏ lại một câu quay người muốn rời đi.

Bầu trời dần dần nổi gió kéo mây đen, như báo hiệu một cơn giông sắp đến. Lá trên cây từng mảng, từng mảng bị gió thổi tung lên không trung rồi rơi xuống đất phát ra âm thanh xột xoạt, tạo nên khung cảnh vừa lạnh lẽo vừa âm u khiến cho ai cũng phải lạnh sống lưng.

''Muốn hưu ta?'' Giọng Duẫn Tịnh Hán vang vang trong giông tố như từ cõi xa vọng về.

''Sao? A!!!'' Thôi Thắng Triệt vừa quay đầu liền bị đập một phát vào mắt khiến hắn sụt lùi đi vài bước.

Duẫn Tịnh Hán xoay xoay cổ tay, mặt hất lên trời chuẩn kiểu đại lưu manh mà nhìn Thôi Thắng Triệt: ''Sao? Muốn hưu ta? Đánh thắng đi rồi nói tiếp.''

Thôi Thắng Triệt vạn vạn không thể nào ngờ được Duẫn Tịnh Hán lại ra tay đánh mình, cả thân thể dường như bị máu giận hâm nóng, hắn bật dậy túm lấy cổ áo của y: ''Ngươi chán sống rồi sao? Ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi?''

Duẫn Tịnh Hán nhếch môi cười, vừa định đáp trả thì đã bị Thôi Thắng Triệt vung một quyền lên miệng khiến cho y ôm miệng thất thế lùi về sau.

Máu từ kẽ tay Duẫn Tịnh Hán từng giọt chảy ra, y có cảm giác như răng của bản thân chuẩn bị đi xa rồi. Tiến lên không chần chừ đạp một cước vào bụng Thôi Thắng Triệt nhưng chẳng may bị hắn nắm chân, thế là y ôm cổ của Thôi Thắng Triệt mà cắn tai hắn.

''Duẫn Tịnh Hán khốn kiếp mau thả tai ta ra!'' Thôi Thắng Triệt bị cắn đến nhăn mày mà mắng Duẫn Tịnh Hán.

''Thôi Cẩu Cẩu kia, ngươi thả chân ta xuống trước đi.'' Duẫn Tịnh Hán miệng ngặm tai của Thôi Thắng Triệt, ú ớ mắng.

''Được. Ta đếm một hai ba chúng ta cũng thả.''

''Được.''

''Một... Hai... Ba.''

Tiếng thứ ba vừa vang lên thì hai người giữ đúng chuẩn mực của nam tử hán mà giữ lời buông tha cho đối phương nhưng rồi lại một lần nữa sáp vào mà đánh nhau điên cuồng.

Duẫn Tịnh Hán nắm tóc của Thôi Thắng Triệt: ''Họ Thôi kia, ta không sinh được nhi tử thì ban đầu ngươi đừng thú ta.''

Thôi Thắng Triệt kéo tai của Duẫn Tịnh Hán: ''Họ Duẫn kia, rõ ràng ngươi muốn đi, giờ đây ta cố ý thành toàn cho ngươi nhưng ngươi lại không biết tốt xấu đi đánh ta, hôm nay ta đây cho ngươi nếm mùi lợi hại.''

Trời bắt đầu đổ mưa, Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán vừa đánh vừa mắng nhau lăn thành một đoàn dưới mưa. Kì lạ càng đánh thì càng hăng, hăng đến nổi máu mũi máu miệng đều chảy ra nhưng chẳng kẻ nào chịu dừng tay.

...

Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán cùng nhau xuất hiện tại đại sảnh nhưng không phải hiên ngang đỉnh đỉnh xuất hiện mà là y phục tàn tạ, mặt mũi bầm dập quỳ gối nâng chậu nước.

''Đều tại tên khốn Thôi Cẩu Cẩu nhà ngươi.'' Duẫn Tịnh Hán rít qua kẽ răng mắng Thôi Thắng Triệt. Tại sao là rít qua kẽ răng? Bởi vì miệng của y đã bị đánh đến sưng lên rồi.

''Là ai ra tay trước?'' Thôi Thắng Triệt mắt bầm, miệng bầm, cả gương mặt chổ đỏ chổ tím cực kì thê thảm nhưng quyết không nhịn Duẫn Tịnh Hán.

''Còn cãi nhau?'' Thôi lão phu nhân thình lình từ phía sau xuất hiện.

Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán tự giác thẳng tay nâng chậu nước lên cao thêm.

''Hai người các ngươi lớn đến vậy mà còn đánh nhau, xem đi có xấu hổ không?''

''Lớn thì mới đánh nhau nếu còn nhỏ thì đã chạy về mách mẹ rồi.'' Duẫn Tịnh Hán mặt không tốt đẹp mà cuối đầu lẩm bẩm.

''Nói thử xem ta phải phạt các ngươi như thế nào đây?'' Thôi lão phu nhân đanh mặt mà nhìn hai kẻ đang chịu phạt kia.

''Nhạc mẫu, người nên phạt con ăn cháo không được ăn cơm nửa tháng.'' Chứ cái kiểu răng miệng vừa mới bị tên họ Thôi kia dần cho một trận thì có mà hơn nửa tháng cũng chưa ăn được cơm.

Thôi lão phu nhân cố gắng nhịn cười trước mặt mũi của hai tên tiểu tử lớn xác: ''Được. Ta phạt tay trái của ngươi buộc vào tai phải của Thắng Triệt trong ba ngày không được rời nhau.''

Vui ghê! Duẫn Tịnh Hán phát hiện Thôi lão phu nhân này chuyên nói những thứ liên quan, chắc do ở thời này người ta chưa có dạy môn văn học nên bà ấy không biết cái gì gọi là 'lạc đề' đâu nhỉ.

...

Cơn mưa hôm qua kéo dài đến tận hôm nay làm cho thời tiết lạnh đến thấu xương, khiến cho từng tất da tất thịt từng bị cào cấu qua trên người Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán đau đến độ khiến hai người xít xoa nhăn mày. Cả hai quyết định chọn căn phòng lớn và ấm áp của Thôi Thắng Triệt làm nơi cư ngụ trong ba ngày.

''Ngươi có thể buông tay xuống được không? Ta mỏi!'' Thôi Thắng Triệt mặt mũi bầm tím mà liếc nhìn Duẫn Tịnh Hán đang quơ tay loạn xạ.

''Ngươi bớt khó chịu đi được không? Ngươi nghĩ ta thích ngồi trong phòng ngắm mưa với ngươi sao? Không hề!'' Y, mặt mũi cũng không tốt đẹp hơn là bao đáp trả hắn.

Thôi Thắng Triệt hừ lạnh xong lại không kiềm nổi tò mò mà híp mắt hỏi Duẫn Tịnh Hán: ''Duẫn Tịnh Hán, ngươi từng học võ sao?''

''Ờ thì sao?'' Duẫn Tịnh Hán tự rót cho mình một chung trà, hờ hững trả lời.

''Thật? Ngươi không phải xuất thân từ văn nhân sao?'' Thôi Thắng Triệt thực ngạc nhiên vì theo hắn biết y trước đây chỉ là một thư sinh viết chữ kiếm tiền.

''Ừ thì... thì... đúng nhưng ta được học võ từ phụ thân.'' Duẫn Tịnh Hán đảo mắt nói dối.

''Ngươi không phải cô nhi sao?'' Thôi Thắng Triệt dường như phát hiện chuyện gì đó không ổn.

''Hả? Thì... ờ... ta học từ phụ thân của bằng hữu ta.''

''Phụ thân của Trương Tam?''

Trương Tam? Trương Tam là ai? Duẫn Tịnh Hán mặt chuyển xanh không biết nên nói đúng hay không đúng, nếu chẳng may mắc bẫy của Thôi Thắng Triệt thì coi như chết chắc. Trong 36 kế, đối với y giả xỉu mới chính là thượng sách, thế là y diễn thêm một tuồng giả bất tỉnh. Chính là trong lúc lơ mơ chưa kịp nhớ đến tình trạng tay y bị cột lại với tay Thôi Thắng Triệt nên Duẫn Tịnh Hán đã lôi thêm hắn ngã nhào trên nền nhà.

''A!!! Thôi Cẩu Cẩu... ngươi đè chết ta rồi!'' Duẫn Tịnh Hán bị Thôi Thắng Triệt đè đến không nỡ bất tỉnh mà gào lên.

Thôi Thắng Triệt bị lôi ngã đến hoang mang chẳng biết chuyện gì cũng cáu lên: ''Đang yên đang lành ngươi ngã xuống đây làm gì?''

''Ta trượt chân ngã không được sao?''

''Ngồi trên ghế mà cũng bị trượt chân sao? Ngươi rõ ràng là cố tình gây chuyện với ta.''

''...'' Ôi trời ơi! Duẫn Tịnh Hán chỉ còn biết xuôi tay bất lực, tự nguyền rủa bản thân ăn ở không tốt nên mới gặp những chuyện như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top