Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7. Hàn Uyển Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Hàn Suất sau khi chứng kiến một mảng rối mù trên dưới Thôi gia thì cảm thấy đứa con như hắn cũng phải góp một chút sức lực, thế là hắn chạy đến cửa hiệu bánh bao quen thuộc nhờ Phu Thắng Quan giúp đỡ.

''Ta có thể đi nhờ một vài người biết dệt vải đến giúp ngươi.'' Phu Thắng Quan vừa làm bánh bao vừa trò chuyện cùng Thôi Hàn Suất.

''Đa tạ.''

Cuộc trò chuyện bỗng chốc bị sự yên lặng quấn lấy, Phu Thắng Quan cảm thấy như vậy có vẻ hơi khó chịu nên đành cất giọng phá đi không khí.

''Có muốn ăn bánh bao không?''

Thôi Hàn Suất được mời thì không khách sáo cười tươi gật đầu.

''Muốn thì tự đi lấy mà ăn, ngươi không thấy ta đang bận sao?'' Phu Thắng Quan cứ như vậy mà trở mặt quát lên.

''...'' Thật giống với một người.

Nhìn thấy Thôi Hàn Suất ngoan ngoãn chạy đi lấy bánh bao rồi lại ngoan ngoãn trở về chỗ cũ khiến cho Phu Thắng Quan yêu đến không thôi, thật sự hắn cũng không muốn ức hiếp người này đâu nhưng mà cứ bình thường trò chuyện thì sẽ không thấy được những nét đáng yêu kia.

Ngoài trời dần tối, người qua đường cũng chẳng chịu dừng chân cứ như thế tạo nên chợ đêm huyên náo. Trong cửa hiệu bánh bao lâu đời của Phu gia có hai nhân ảnh, một làm bánh, một ăn bánh, hoà hợp đến hạnh phúc.

...

Ngoài trấn Kim Long có một con hắc mã tung cước trong bụi mù đi tới, người trên lưng hắc mã dáng vẻ đường hoàng ngũ quang mờ mịt nhưng khí chất lại áp đảo cả trời đêm.

Trong ánh sáng mờ ảo của trăng đêm, nam tử kia gởi theo chút nụ cười khó hiểu.

...
Duẫn Tịnh Hán hai mắt thâm quầng từ ngoài trở về lúc đi ngang hoa viên không kiềm được đứng lại nhìn nữ nhân xinh đẹp ngời ngời - tam phu nhân của Thôi Thắng Triệt.

''Đại phu nhân rời nhà sớm vậy sao?'' Hàn Uyển Nhi nhìn thấy Duẫn Tịnh Hán thì cất giọng hỏi.

''Thì sao?'' Duẫn Tịnh Hán hờ hững bước tiếp.

''Thật đáng nghi_''

''Nửa đêm canh ba mới thích hợp vụng trộm.'' Y chen vào một câu cắt ngang lời nói của Hàn Uyển Nhi sau đó thì dứt khoát rời đi.

Nếu y quay lại thì có thể thấy được một màn biến hoá kì diệu trên khuôn mặt của nữ nhân họ Hàn kia.

Thật sự thì đôi mắt thâm quầng của Duẫn Tịnh Hán không phải là do thức đêm đập muỗi mà thành đâu, cái này nếu nhắc đến thì phải khen tặng Hàn Uyển Nhi một chút, nửa đêm canh ba xách đèn lồng rời nhà làm hại y tò mò đi theo sau, đã vậy lúc đi về cũng không báo trước làm y lạc đường cả buổi tối.

Nhưng chuyện đó không quan trọng bằng đối tượng mà Hàn Uyển Nhi gặp mặt, có đánh chết Duẫn Tịnh Hán cũng không thể ngờ người kia ấy mà lại là... nữ nhân. Y có cảm giác như Thôi Thắng Triệt không chỉ bị cấm sừng mà còn là loại sừng số lượng có hạng, rất đặc biệt.

''Làm gì vậy?''

Duẫn Tịnh Hán bị gọi đến giật mình mà xoa ngực.

''Thôi Thắng Triệt, ngươi lần sau đừng đứng sau lưng mà gọi ta được không.''

''Không làm chuyện xấu thì nữa đêm canh ba không sợ tiếng gõ cửa.''

Lại là canh ba, làm như đây là khoảng thời gian kinh điển để làm chuyện xấu vậy.

Duẫn Tịnh Hán nghĩ nghĩ một chút thì kéo Thôi Thắng Triệt vào phòng, cẩn thận khoá cửa lại sau đó còn chu đáo giúp hắn rót một chung trà.

Thôi Thắng Triệt nhìn thấy một màn trước mắt thì cảm thấy bất an không thôi. Không phải là muốn mượn tiền chứ? Giờ hắn nghèo lắm rồi nha.

''Ngươi và Hàn Uyển Nhi gặp nhau trong hoàn cảnh nào vậy?'' Duẫn Tịnh Hán giở giọng thều thào ra vẻ nghiêm trọng.

''Nàng ta và ta là do bà mai dắt mối.'' Thôi Thắng Triệt cũng thều thào trả lời lại.

''...'' Hèn chi!

''Sao? Tại sao lại hỏi như vậy?''

''Tò mò thì hỏi thôi.'' Duẫn Tịnh Hán liếc mắt nhìn mặt bàn.

''Ngươi biết chuyện gì sao?''

Duẫn Tịnh Hán một mực lắc đầu.

''Đêm qua là ngươi theo dõi nàng?''

''... Làm gì có.'' Duẫn Tịnh Hán uống trà lấy lại bình tĩnh.

''Ngươi thấy?''

Duẫn Tịnh Hán tiếp tục lắc đầu phủ nhận trong lòng thầm nhủ không được mắc bẫy của Thôi Thắng Triệt.

''Nữ nhân kia rất tốt nhưng gia cảnh y không ổn lắm nên Hàn gia mới gả Uyển Nhi cho ta.'' Thôi Thắng Triệt lơ đãng kể như đang kể một câu chuyện không thể bình thường hơn.

''... Ngươi biết.'' Duẫn Tịnh Hán cả người như bị đóng băng.

Không biết tại sao càng ngày Thôi Thắng Triệt càng thích ngắm các loại biểu tình trên gương mặt của Duẫn Tịnh Hán, giống như giờ đây nhìn khuôn mặt nhăn thành một nhúm kia của y hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.

''Trước khi thành thân, nữ nhân kia cũng đã từng đến đây tìm ta xin ta tha cho Uyển Nhi.''

''Vậy sao ngươi không tác thành cho bọn họ?''

''Uyển Nhi không thành thân cùng ta thì cũng bị ép thành thân cùng kẻ khác.''

''Hai người họ có thể bỏ trốn.''

''Trốn được bao xa, chạy được bao lâu. Họ dù sao cũng chỉ là nữ nhân_''

''Ngươi khi dễ nữ nhân?'' Duẫn Tịnh Hán cắt ngang lời của Thôi Thắng Triệt nhưng nói xong lại cảm thấy sai quá sai, đây là thời nào chứ, đòi hỏi nữ quyền ở đâu ra.

''Không phải, ý ta là nữ nhân nếu lăn lộn ở ngoài đời sẽ rất khó.''

''À... Ra vậy. Là ngươi cho phép bọn họ gặp nhau sao?''

''Đúng vậy.''

''...'' Trời đánh ngươi! Không nói sớm, làm hại ta đi theo giúp ngươi bắt gian.

Tại sao ngươi không thú luôn nữ nhân kia cho rồi đi, sau đó sẽ có một màn hai phu nhân của ngươi ở sau lưng ngươi vụng trộm với nhau. Cẩu huyết chưa!

Thôi Thắng Triệt hai môi run run nhìn nét cười tà ác trên khuôn mặt như ngọc của Duẫn Tịnh Hán, không cần phải đoán hắn cũng biết y là đang nghĩ những thứ không bình thường rồi.

...

Giữa vạn vạn hồng trần, kẻ mà ta cần tìm vẫn ở ngay kia, vẫn một góc nhỏ tránh đi mọi xao động của thế gian. Kẻ đó như có một loại ma lực khiến chúng ta vừa gặp một lần là nhớ mãi không thôi.

Khẽ bước đến bên cạnh nam nhân kia, Duẫn Tịnh Hán dường như nhịn không được mà cất lời.

''Ông chủ cho ta hai chén tàu hủ.''

Nói thật thì tàu hủ nơi quán nhỏ này có thể được coi là ngon nhất trấn Kim Long, ông chủ nơi đây tuy thô lỗ nhưng được cái gương mặt không có đẹp nha.

Sau khi ông chủ mang hai bát tàu hủ lên thì Duẫn Tịnh Hán liền vớt ít táo đỏ bỏ vào bát của Thôi Thắng Triệt.

Thôi Thắng Triệt giả vờ không nhìn thấy gì, cứ thế mà ăn hết táo đỏ trong bát.

''Tại sao hôm nay có hứng đưa ta đi ăn tàu hủ vậy?'' Thôi Thắng Triệt thắc mắc ngẩn đầu hỏi Duẫn Tịnh Hán.

''Đại thúc bán tàu hủ này có hai nhi nữ biết dệt vải.''

''Hai người thôi sao?''

''Có còn hơn không, ngươi ở đó mà đòi hỏi.''

Thôi Thắng Triệt nhìn nhìn liền thấy hai cô nương dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn bưng tàu hủ.

''Hai người họ đã đồng ý giúp chúng ta.''

Thôi Thắng Triệt gật đầu coi như hài lòng làm cho Duẫn Tịnh Hán bật cười, giống như giờ đây y đang dẫn hắn đi xem mắt vậy.

Trong lúc hai người vừa ăn tàu hủ vừa trò chuyện thì lại xuất hiện thêm một kẻ nữa ngồi vào vị trí trống bên cạnh Duẫn Tịnh Hán.

Thôi Thắng Triệt thấy kẻ kia cùng Duẫn Tịnh Hán ngồi quá gần, gần đến nổi ruồi bay không qua được bèn ngẩn đầu định nhắc nhở nhưng khoảng khắc đối mặt kia đã khiến hắn ngẩn người.

Văn Tuấn Huy thấy Thôi Thắng Triệt ngẩn đầu thì khẽ gật đầu với hắn nhưng chỉ đổi lại được một ánh mắt chán ghét tột độ.

Duẫn Tịnh Hán thấy không khí này có chút vấn đề liền định lên tiếng nào ngờ vừa há miệng thì đã bị Thôi Thắng Triệt thô bạo kéo đi.

''Chưa trả tiền...'' Văn Tuấn Huy với tay gọi theo nhưng hai người kia đã lẫn vào đám đông đi mất.

Văn Tuấn Huy cứ như vậy mà nuốt nước mắt giúp Thôi Thắng Triệt và Duẫn Tịnh Hán trả tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top