Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Trời Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài một màng mưa trắng xoá, chẳng có âm thanh nào át nổi tiếng mưa rơi, Duẫn Tịnh Hán ở bên cửa sổ tư phòng chống má nhìn trời mưa mà thở dài buồn chán. Dạo gần đây Thôi Thắng Triệt bận rộn với việc vải vóc nên không ai cùng y cãi nhau nên trong lòng có chút trống rỗng, có những hôm đợi hắn về ăn cơm cùng mà cũng chẳng thấy tâm hơi đâu.

Nhìn sắc trời cũng dần dần tối đi, Duẫn Tịnh Hán cảm thấy không yên vì sáng nay lúc ra khỏi nhà Thôi Thắng Triệt không có mang theo ô. Không nghĩ ngợi nhiều, y liền đến phòng sách tìm hai cái ô xong lại hỏi đường đến hiệu vải từ miệng của Thôi Hàn Suất.

''Hay để đệ giúp huynh mang đến đó cho đại ca?'' Thôi Hàn Suất đang đọc sách thì vội đặt sách xuống tỏ ý muốn đi thay Duẫn Tịnh Hán.

''Không cần, ta tự đi được.''

''Lỡ lạc đường thì sao?''

''Không sao, không sao!'' Duẫn Tịnh Hán nói xong thì vắt chân lên cổ mà đâm đầu chạy ra khỏi nhà.

...

Nửa canh giờ sau.

''Thôi Hàn Suất khốn kiếp! Miệng ngươi có thể thối hơn được nữa không?''

Duẫn Tịnh Hán đứng giữa trời mưa mà ngửa đầu chửi Thôi Hàn Suất.

Y lạc đường rồi!

Không biết chổ này là đâu, cứ đi đi một lúc lại quay lại chổ cũ. Quả thật trấn Kim Long này rất lớn nhà thì san sát nhau, kiến trúc lại không khác là bao, cộng thêm trời lúc này đã tối nên rất khó xác định phương hướng.

''Nhiệt tình nhưng lại thiếu kiến thức thành ra phá hoại. Người đời nói quả không sai!'' Duẫn Tịnh Hán cúi đầu sỉ vã bản thân.

Y đi thêm vài bước rồi dừng chân trước cửa một căn nhà nhỏ, thầm đem mặt mũi cất đi để hỏi đường về nhà.

Sau vài tiếng vỗ cửa thì bên trong nhà cũng có động tĩnh, một lão nhân gia râu bạc nheo mắt nhìn Duẫn Tịnh Hán.

''Ngươi tìm ai?''

''Lão bá, cho ta hỏi muốn đến Thôi gia thì đi hướng nào?'' Duẫn Tịnh Hán khom người nho nhã hỏi đường.

''À, Thôi gia? Ngươi đi thẳng đường này.'' Lão nhân gia chỉ tay về phía trước.

Duẫn Tịnh Hán trong lòng mỉm cười: '' Đi thẳng là tới sao?''

''Sau đó gặp một con hẻm, ngươi đi qua con hẻm đó thì rẽ phải, đi thêm vài căn nhà nữa.''

A~ cũng dễ đi!

''Đi thêm vài căn nhà nữa thì tìm ngôi nhà nào hợp nhãn thì hỏi người ta đường đến Thôi gia. Thật sự ta đây không biết đường.''

''...'' Duẫn Tịnh Hán nghe đâu đó vang lên tiếng sấm đánh rụi niềm hy vọng vừa chớm nở của y.

Lão nhân gia nói xong thì kéo lại áo, khúm núm khép cửa trở vào nhà.

Cánh cửa gỗ khép chặt, Duẫn Tịnh Hán lắc đầu cảm thán: ''Lòng người thật đáng sợ!''

Trời thì lạnh, tâm thì nguội, y triệt để tuyệt vọng.

...

Thôi Thắng Triệt mượn được một cái ô thì vội vàng trở về nhà nhưng khi về đến nhà thì lại nghe Thôi Hàn Suất bảo Duẫn Tịnh Hán đội mưa mang ô cho hắn.

Ngó thấy ngoài trời đã tối mù, Thôi Thắng Triệt trong lòng bất an, chân trước vừa vào nhà chân sau đã đảo ra lại bên ngoài tìm Duẫn Tịnh Hán.

Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, không một ngọn đèn nào được thấp lên, Thôi Thắng Triệt phải nương theo ánh sáng hắt ra từ những cửa hiệu, tửu lầu mà đi tìm Duẫn Tịnh Hán.

Hắn gọi lớn tên người kia nhưng đáp lại chỉ có tiếng mưa, mọi thanh âm dường như đều bị nuốt chửng.

Con người đó, đi đến Trương gia thì một đường mà đi còn đi về Thôi gia thì không nhớ đường. Thật tức chết!

Đột nhiên bước chân của Thôi Thắng Triệt khựng lại, hắn chậm rãi theo bản năng đi về phía hẻm nhỏ, hướng cái vật trắng trắng đang co người ngồi ở nơi đó.

Duẫn Tịnh Hán đi một hồi mà chẳng tìm được đường về thì vô cùng tuyệt vọng thế là y dừng chân ở một mái hiên của một căn nhà trong hẻm nhỏ. Nước mưa dâng đến mắt cá chân làm ướt một mảng lớn vạt áo nhưng y mặc kệ, cứ nghĩ một cơn mưa chẳng thể giết nổi một nam nhân đâu.

Nhưng mà càng nghĩ càng thương tâm, trời đã khuya rồi nhưng sao không ai đi tìm ta hết vậy?

''Tịnh Hán?''

Giọng nói này trong trời mưa lạnh lại toả ra thứ ấm áp khó tả, Duẫn Tịnh Hán vội ngẩn đầu, mặt dù trong đêm tối chẳng nhìn rõ mặt người đối diện nhưng y lại quá rõ giọng nói kia là của ai.

''Thắng Triệt?''

Thế giới lạnh băng của Duẫn Tịnh Hán thoáng chốc được sưởi ấm trong vòng tay của Thôi Thắng Triệt.

Bất ngờ trước cái ôm của Thôi Thắng Triệt, Duẫn Tịnh Hán một tay đặt lên lưng hắn một tay theo bản năng nghiên ô che cho hắn khỏi bị nước mưa tạt ướt.

''Ngươi rảnh rỗi lắm sao? Suốt ngày gây thêm chuyện cho ta lo.''

Duẫn Tịnh Hán im lặng không đáp, chỉ biết hốc mắt giờ đây nóng rát, cổ họng cũng nghẹn đi. Ở cái nơi này, người quan tâm y nhất chính là hắn, Thôi Thắng Triệt.

...

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn trong phòng Duẫn Tịnh Hán hắt ra ấm áp, tiếng mưa bên hiên không ngừng rơi. Sự ấm áp trong một đêm mưa tầm tã đó chính là được ở nhà, bên cạnh những người thân. Đúng vậy, giờ đây y cảm thấy nơi này cùng bản thân đã dần dần hoà hợp, Thôi Thắng Triệt, Thôi lão phu nhân và Thôi Hàn Suất đối với y cũng dần dần quan trọng hẳn lên.

Hàn Uyển Nhi từ bên ngoài bưng đến một bát trà gừng nóng vào, nàng đặt bát trà trước ánh mắt quái dị cực độ của Duẫn Tịnh Hán rồi sau đó nhanh chân rời đi, thật ra giống chạy hơn, xém rớt cả giày.

Quái thật! Hàn Uyển Nhi bị ma nhập sao?

Duẫn Tịnh Hán khoé miệng vẫn chưa hết run trước sự việc vừa rồi, quả nhiên trời mưa nước vào não nên có thể gây ra ảo giác mà.

Hàn Uyển Nhi vừa rời đi thì Thôi Thắng Triệt cũng vừa đến, hắn nhìn bát trà còn nghi ngút khói trên bàn xong lại nhìn nam nhân đang ngồi lau tóc bên giường.

Hắn đưa tay bưng cái bát đến bên giường.

''Uống đi, còn đang nóng uống mới có thể ấm lên được.''

Duẫn Tịnh Hán ngẩn đầu nhìn xong lại ngoan ngoãn nghe lời đặt khăn xuống giường, nhận lấy cái bát rồi từ tốn uống đi.

''Còn lạnh không?''

Duẫn Tịnh Hán xém chút nữa thì bị sặc, không phải bởi vì Thôi Thắng Triệt hỏi y còn lạnh không mà là vì hắn đang giúp y... lau tóc.

Thôi Thắng Triệt dùng khăn lau nhẹ từng lọn tóc của Duẫn Tịnh Hán, chỉ là trong lúc nhìn thấy tóc y còn ướt nên hắn tiện tay giúp lau khô nhưng không ngờ y lại trở nên căng thẳng như vậy. Đã từng nói qua, Thôi Thắng Triệt chính là rất thích ngắm mọi loại cảm xúc từ Duẫn Tịnh Hán.

''Đến nhà Trương Tam thì đi thẳng một đường, còn trở về nhà mình thì không nhớ đường. Thật sự không nói nổi ngươi nữa!'' Thôi Thắng Triệt thở dài trách cứ.

Nhà mình sao? Khoé môi Duẫn Tịnh Hán khẽ ngân.

''Trời lúc đó là buổi sáng, còn giờ tối rồi, nhà nào cũng như nhà nấy rất khó phân biệt.'' Duẫn Tịnh Hán liếc mắt biện minh.

''Vậy thì buổi tối đừng rời nhà nữa.''

Đợi một lúc lâu không thấy người kia trả lời, Thôi Thắng Triệt khẽ nghiên đầu nhìn chỉ thấy y cuối đầu tâm trạng dường như không tốt.

''Trước đây mẫu thân ta cũng từng nói với ta là 'buổi tối đừng rời khỏi nhà, nếu lỡ bị người ta bắt thì ta không đem tiền đi chuộc ngươi về đâu.'''

''Ngươi không phải là... cô nhi sao?''

Y nghiên đầu đối diện với Thôi Thắng Triệt: ''Ta... ta không phải... Duẫn Tịnh Hán.''

Nghe xong câu nói của Duẫn Tịnh Hán, nét mặt của Thôi Thắng Triệt vẫn như vậy tựa như mặt hồ phẳng lặng, không chút cảm xúc gì.

Đưa tay khẽ giữ gáy Duẫn Tịnh Hán, Thôi Thắng Triệt áp sát gương mặt y, nở nụ cười xấu xa cực độ: ''Vậy nói thử ta nghe, ngươi là ai?''

''Duẫn Tịnh Hán.''

''...''

''Ta là Duẫn Tịnh Hán này nhưng không phải Duẫn Tịnh Hán kia.''

''...'' Giở trò gì đây?

''Không hiểu sao?'' Duẫn Tịnh Hán chớp mắt nhìn Thôi Thắng Triệt.

''Không hiểu nhưng ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ biết ngươi là Tịnh nhi là được rồi.'' Thôi Thắng Triệt ôn nhu mỉm cười xoa gáy Duẫn Tịnh Hán.

''...'' Chết tiệc! Sao lại bị nam nhân hút hồn nhanh như vậy chứ? Duẫn Tịnh Hán ngươi thật không có tiền đồ.

Nhìn Duẫn Tịnh Hán bị mình làm cho thừ người, Thôi Thắng Triệt thích chí không thôi. Hắn thuận thế ôm y nằm xuống giường giả vờ mệt mỏi mà khép mắt.

''Thôi Cẩu Cẩu, ngươi làm trò gì vậy?'' Duẫn Tịnh Hán khôi phục tinh thần mà dãy dụa hòng thoát khỏi Thôi Thắng Triệt.

''Ai~ ta mệt rồi, ta muốn ngủ. Ngươi đừng làm ồn, sáng mai ta còn phải ra hiệu vải sớm.''

''Đi về phòng ngươi mà ngủ!''

''Ta tìm ngươi đến mỏi chân rồi, không còn sức đi nữa. Ngươi không cho ta ngủ ở đây vậy thì... cõng ta về phòng đi.'' Thôi Thắng Triệt giở giọng lưu manh.

''...'' Không phải đang kể ơn sao?

Duẫn Tịnh Hán biết không lay động được người kia nên đành bất lực nằm im hay nói chính xác hơn là biến thành gối ôm cho Thôi Thắng Triệt quấn lấy.

Dường như Thôi Thắng Triệt đã vô cùng mệt mỏi, rất nhanh hơi thở đã trở nên đều đều. Khi ngủ đôi mi đen nằm im in hằng cái bóng nhỏ lên khuôn mặt của hắn, Duẫn Tịnh Hán nhìn một lúc thì lại không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ, xong lại  xấu xa cười thoả mãn vùi đầu vào hổm vai Thôi Thắng Triệt mà chìm vào giấc ngủ.

Trong ánh nến chập chờn, khoé môi Thôi Thắng Triệt khẽ cong.

Lúc đứng giữa một trời giông bão, lòng hắn sợ hãi không thôi, chẳng biết y ở đâu có gặp chuyện gì hay không, tóm lại là vô cùng hoảng loạn. Giờ đây khi người kia nằm trong vòng tay mình ngủ thiếp hắn mới cảm nhận được sự bình lặng trong lòng, loại tư vị này khiến hắn thật dễ chịu. Quả nhiên là bị Duẫn Tịnh Hán bỏ bùa rồi!

Tiếng mưa rào rào rơi, ánh đèn nơi cửa phòng của Duẫn Tịnh Hán leo loét sáng, Thôi Hàn Suất nhẹ tay giúp đại ca cùng đại tẩu khép cửa phòng rồi nhẹ chân rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top