Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Lễ Hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do không chấp nhận được sự thật là bản thân đang ăn bám Thôi gia nên trong một buổi sáng khi đầu óc của Thôi Thắng Triệt còn chưa tỉnh ngủ thì Duẫn Tịnh Hán đã đề nghị hắn cho mình đến hiệu vải để giúp tính toán thu chi trong ngày, lời này làm cho họ Thôi kia cười nguyên cả buổi sáng. Không phải hắn khi dễ y mà là sổ sách làm ăn buôn bán thật sự rất khó tính.

Muốn y từ bỏ ý định kia nên Thôi Thắng Triệt liền đưa cả sổ sách mấy tháng cho y xem qua nhưng sau khi nhìn thấy y tay trái gãy bàn tính, tay phải ghi số liệu thì đã làm cho hắn xém rớt cả cằm. Thật sự thì không nên xem thường họ Duẫn này, sổ sách tính toán rất ư là chi tiết thêm phần sắp xếp gọn gàng cẩn trọng so với Cao Mẫn đã nhiều năm gắn liền với sổ sách thì chỉ có hơn chứ không kém.

Nhìn Duẫn Tịnh Hán đang tập trung tính toán, tiếng bàn tính lọc cọc vang lên khiến cho Thôi Thắng Triệt cảm thấy mọi thứ rất kì diệu. Có những chuyện chẳng ngờ được cũng chẳng phòng được, cứ thế dần dần phát sinh, cấm rễ và trưởng thành ở một góc nhỏ hồng trần.

Giống như lúc trước cùng Trương Tam cá cược, dự định ban đầu là kho vải Trương gia nhưng lại nể tình đó là tài sản mấy đời họ Trương truyền lại nên Thôi Thắng Triệt chuyển hướng sang thứ Trương Tam thích nhất, Duẫn Tịnh Hán.

Lúc nhìn thấy sắc mặt họ Trương kia nhăn lại một nhúm thì hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng nhưng khi nhìn lại một thân đơn bạc của Duẫn Tịnh Hán bị người ta đá qua đá lại thì lại khiến cho Thôi Thắng Triệt cảm thấy vô cùng có lỗi.

...

"Duẫn Tịnh Hán sao?'' Hắn mặc hỉ phục đứng cách y rất xa mà đạm bạc hỏi.

Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một cái gật đầu, y cũng chẳng ngẩn đầu giống như không muốn nhìn thấy nhân gian vô tình, đến tiếng thở dài cũng chẳng buồn bật ra.

Cuộc đời lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy, cùng là con người nhưng số phận chưa chắc đã giống nhau, trong một cuộc chiến kẻ nào mạnh hơn kẻ đó tất thắng nhưng với những người không có lỗi gì cũng bị kéo vào và cuối cùng trở thành 'chiến lợi phẩm' trong tay kẻ khác như Duẫn Tịnh Hán liệu có quá bất công?

''Có muốn về lại Trương gia không?''

Thôi Thắng Triệt vừa hỏi xong thì lại bật cười, hắn là đang cười chính bản thân mình tại sao sống chết quyết muốn thắng Trương Tam nhưng khi nhìn thấy dáng người lọt thỏm trong bộ hỷ phục kia thì lại muốn buông bỏ thứ mình vừa dành được. Thôi Thắng Triệt tuy có chút lạnh lùng kì quái nhưng không phải là loại người si mê điên cuồng chạy theo những thứ vốn không thuộc về mình đến khi có được thì tàn nhẫn vứt bỏ, mà đây ắc hẳn chỉ là sự đồng cảm nhất thời nảy sinh.

Duẫn Tịnh Hán hơi bất ngờ, ngay trong đêm tân hôn Thôi Thắng Triệt cư nhiên lại muốn trả y về lại Trương gia. Y ngẩn đầu nhìn hắn, trong mắt không gợn chút cảm xúc gì, cả hai nhìn nhau thật lâu y cuối cùng cũng cất giọng nói đều đều trả lời hắn: ''Nếu ngươi không vừa mắt ta thì ta sẽ rời khỏi đây, ta không phải họ Trương.''

Năm chữ 'Ta không phải họ Trương' hiện rõ lên trong đầu Thôi Thắng Triệt, khiến hắn có chút hài lòng.

Dưới ánh nến mờ ảo, Thôi Thắng Triệt lần đầu nhìn rõ mặt y, quả nhiên là rất khôi ngô. Hắn còn cách nào nữa đây? Đã nhân nhượng thế rồi, y không muốn trở về, hắn không còn đường nào nữa ngoại trừ cho y một danh phận ngoan ngoãn làm nam thê của Thôi Thắng Triệt hắn.

...

Đột nhiên nhớ đến đây Thôi Thắng Triệt lại cảm thấy có chút hài lòng, may mà lúc đó hắn không để y rời đi.

''Đêm nay có hội lồng đèn.'' Thôi Thắng Triệt đứng bên cạnh dùng quạt giúp Duẫn Tịnh Hán quạt mát đồng thời nhẹ nhàng nhắc nhở.

''Chúng ta bán vải liên quan gì đến lồng đèn?'' Duẫn Tịnh Hán không buồn ngẩn đầu, ánh nhìn vẫn thuỷ chung vào đống sổ sách.

''...''

''Hay ngươi muốn làm thêm nghề tay trái kiếm thêm chút đỉnh?''

''...''

" Hay là nhân cơ hội này tìm thêm một tứ phu nhân?''

''... Bỏ đi, xem như ta chưa nói gì?'' Rõ ràng là hiểu nhưng lại giả vờ, y đúng thật rất biết cách trêu ngươi.

Duẫn Tịnh Hán sau một hồi quẹo Đông quẹo Tây thì cũng nghiêm túc trở lại, y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút giận dỗi của Thôi Thắng Triệt mà cười cười nói: ''Được, vậy đi chung đi.''

''...''

So với những gì đang có, điều tốt đẹp nhất mà Thôi Thắng Triệt từng quyết định đó chính là thú Duẫn Tịnh Hán.

...

Trấn Kim Long về đêm lên đèn rực rỡ, tiếng bước chân, tiếng rì rào của gió hòa trong tiếng cười nói vui vẻ của những người đi hội tạo nên một điệp khúc mê hoặc lòng người. Ở đây chẳng có tiếng nhạc xa xỉ của nơi đô thành hiện đại mà đơn giản chỉ có tiếng đàn tranh, tiếng sáo vi vu đậm chất cổ kín, chính những âm thanh êm đềm tưởng như nhàm chán đó lại vô tình vỗ vào trái tim của kẻ lữ khách đến từ nơi xa xôi như Duẫn Tịnh Hán một cảm xúc khó tả, thân thương đến kì lạ.

Nhìn lồng đèn đủ màu trên tay người đi hội, những hàng quán hai bên đường và cả một dàn lồng đèn bắt mắt đang treo dài trên đỉnh đầu mình khiến cho Duẫn Tịnh Hán cảm thấy như được trở về tuổi thơ, mọi thứ trước mắt đều đẹp đẽ và lạ lẫm kì diệu.

''Tiểu Suất bên kia là gì vậy?'' Duẫn Tịnh Hán kéo tay Thôi Hàn Suất chạy đến chổ đám đông huyên náo.

''Người ta đang thi xem lồng đèn của ai đẹp nhất.'' Thôi Hàn Suất cả người như con rối mặc cho Duẫn đại ca của mình kéo tới kéo lui.

''Ầy bên đó đang làm gì?'' Duẫn Tịnh Hán tiếp tục chuyển hướng.

''Bên đó là người ta tặng lồng đèn có ghi lời hay ý đẹp cho ý trung nhân của mình.''

Giữa đám người ốn ào, giữa âm sắc vi vu người ta dễ dàng nhìn thấy một Duẫn Tịnh Hán vô ưu vô lo, đơn thuần như vầng bạch nguyệt xa tít mà người ta khao khát muốn chạm vào, cứ thế tự nhiên tỏa sáng.

Duẫn Tịnh Hán vui vẻ hoạt náo phố lồng đèn bao nhiêu thì chỉ tội cho Thôi Hàn Suất bấy nhiêu, đường đường là Thôi nhị thiếu lại bị biến thành tên chỉ đường kiêm luôn người giải đáp những câu hỏi không hồi kết của một nam nhân hơn hai mươi cái xuân xanh.

Đột nhiên Thôi Hàn Suất lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, kéo theo là cảm giác bất an sợ hãi giống như tính mạng hắn sắp bị đe doạ vậy.

Đúng rồi, đại ca đâu mất rồi?

Ngoảnh đầu nhìn lại không nằm ngoài dự đoán, Thôi Thắng Triệt đang dùng ánh mắt 'thâm tình' mà nhìn hắn.

Đại ca, đệ đã làm gì sai? Thôi Hàn Suất méo miệng nhìn sắc mặt hoàn toàn không tốt của vị huynh trưởng kia mà lòng thầm tự xét nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, này là do Duẫn Tịnh Hán bám lấy hắn mà. Thật là khóc không ra nước mắt .

''Tiểu Suất đệ làm sao vậy?'' Duẫn Tịnh Hán ngơ ngác chưa nhận thấy ánh mắt của người nào đó, chỉ biết Thôi Hàn Suất đột nhiên chôn chân tại chổ, muốn kéo đi cũng không được nên liền quan tâm có phải hắn khó chịu chổ nào không?

''Duẫn đại ca... đệ đau bụng, đệ đi giải quyết chút. Huynh cứ tiếp tục xem tiếp đi.'' Thôi Hàn Suất giả vờ ôm bụng lấy hết can đảm chuồn êm, hòng bảo toàn cái mạng nhỏ bé của mình.

Nhìn dáng người của Thôi Hàn Suất tẩu thoát vừa nhanh vừa điêu luyện trong đám đông, Duẫn Tịnh Hán cảm thấy hắn dường như không đơn giản là bị chột bụng nhưng y cũng không nhận ra điều gì đáng ngờ.

''Hàn Suất bị sao vậy?'' Thôi Thắng Triệt xuất hiện rất đúng lúc, còn bồi thêm cười siêu thánh thiện với Duẫn Tịnh Hán.

''Làm sao ta biết được.''

Cứ như vậy, từ kéo Thôi Hàn Suất chạy qua chạy lại thì Duẫn Tịnh Hán chuyển hướng lôi kéo đại nhân vật như Thôi Thắng Triệt chạy tới chạy lui với mình.

Nhìn khuôn mặt y được ánh sáng của những chiếc đèn lồng rọi vào khiến Thôi Thắng Triệt trong lòng cảm thán không thôi, không phải vì y quá khôi ngô mà là vì nụ cười kia thật có mê lực. Lúc nãy nhìn thấy y cùng Thôi Hàn Suất cười cười nói nói, níu níu kéo kéo khiến cho Thôi Thắng Triệt thật cảm thấy máu chảy không thông, tại vì sao y phải kéo theo cả theo cả tiểu tử đó chứ.

Nhân lúc Duẫn Tịnh Hán đang say mê xem ca vũ ở trên khán đài xa xa, Thôi Thắng Triệt liền nhìn ngó xung quanh cuối cùng nhắm trúng được một hàng bán lồng đèn rất tinh xảo, hắn nhẹ chân tiến đến chọn chiếc đèn nhỏ có thể đặt vừa vào lòng bàn tay, trả tiền ông chủ xong lại thần không biết quỷ không hay mà trở về chổ cũ.

''Có trò diễn do ngươi xem.'' Thôi Thắng Triệt từ phía sau vỗ vai Duẫn Tịnh Hán.

Trò gì nữa đây? Duẫn Tịnh Hán trong mắt chứa đầy nghi ngờ.

''Nhắm mắt lại đi.''

Duẫn Tịnh Hán ngoan ngoãn nghe theo mà nhắm mắt.

''À mà khoan... mở mắt ra đi.''

''... Cuối cùng là muốn ta nhắm mắt hay mở mắt?'' Duẫn Tịnh Hán bắt đầu không hài lòng về thái độ thiếu chuyên nghiệp của Thôi Thắng Triệt.

''Trước tiên là nhìn chiếc lồng đèn kia đi.'' Thôi Thắng Triệt đưa tay chỉ về chiếc lồng đèn đồng mẫu với chiếc hắn đang giấu trong ống tay áo.

Duẫn Tịnh Hán kiên nhẫn nhìn theo, chỉ thấy phía xa xa trên tầng cao của một tửu lâu có treo vài chiếc đèn lồng màu đỏ, kiểu dáng nhìn qua rất tinh xảo.

''Rồi sao nữa?''

''Giờ nhắm mắt lại, ta sẽ giúp ngươi lấy một trong những chiếc lồng đèn đó đến đây.''

''Ta nhờ ngươi lấy lồng đèn đó khi nào?'' Duẫn Tịnh Hán bĩu môi, mặt không chút cảm xúc mà tạt một gáo nước lạnh lên người Thôi Thắng Triệt.

''...''

Không gian có chút đông cứng, con muỗi nào bất hạnh bay qua lúc này e rằng cũng sẽ bị khí lạnh kia dọa ngất xỉu. Thôi Thắng Triệt thật muốn bóp nát chiếc lồng đèn trong tay.

''Xem như là ta tự nguyện đi có được không?'' Nhịn y một lần nữa vậy.

''Vậy thì được.'' Duẫn Tịnh Hán nhún vai xong liền nhắm mắt, trên môi không kiềm được mà nở một cười.

Duẫn Tịnh Hán vừa khép mắt, Thôi Thắng Triệt liền không quên nhá lên đầu y một quyền.

''Đừng tưởng ta nhắm mắt thì không biết ngươi làm gì?'' Duẫn Tịnh Hán nhẹ nhàng cảnh cáo Thôi Thắng Triệt.

''...''

Sau một hồi cùng nhau bát nháo, cuối cùng Thôi Thắng Triệt cũng nghiêm túc làm chuyện nên làm. Hắn nhẹ gỡ tay y, đặt vào chiếc đèn nhỏ nhưng khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt an tĩnh dưới ánh đèn của y thật khiến hắn muốn một lần đặt một nụ hôn lên ấy. Chẳng biết mê lực nào hút lấy, môi của Thôi Thắng Triệt cứ như vậy mà chạm vào trán Duẫn Tịnh Hán, cùng lúc y cũng từ từ mở mắt.

Giống như mọi âm thanh xung quanh đã dần lắng xuống, hiện tại y chỉ nghe tiếng trái tim mình đập liên hồi trong lồng ngực. Nhìn đôi mắt đen lánh của hắn đang nhìn mình thật khiến y như đang đắm chìm trong ấy, lần này là ai động tâm trước?

Sau một hồi đối mắt nhìn nhau thì cả hai cũng cảm thấy ngại, hai người đồng loạt ho một tiếng xong lại ngoảnh mặt đi như chưa từng có chuyện gì.

''Có đẹp không?'' Thôi Thắng Triệt nhìn trời lơ đãng hỏi.

''Đa tạ, rất đẹp.''

Duẫn Tịnh Hán cảm thấy bản thân càng ngày càng dễ dãi, chỉ có chiếc đèn nhỏ giá không bao nhiêu nhưng lại khiến y vui vẻ đến như vậy. Thật không thể tin nổi!

Thừa lúc Duẫn Tịnh Hán không để ý, Thôi Thắng Triệt liền kéo tay y rời khỏi lễ hội náo nhiệt.

''Ngươi muốn đưa ta đi đâu?'' Tuy thắc mắc bản thân bị đưa đi đâu nhưng chân thì vẫn đều đều bước theo Thôi Thắng Triệt.

Đổi lại chỉ là một nụ cười, hắn giống một tiểu hài tử chuẩn bị khoe cho người khác xem một báu vật mà chính bản thân mình đã cất giấu rất lâu, rất lâu.

Ánh trăng treo trên nhành liễu, một góc Kim Long lặng lẽ nép mình là đang ươm mầm một cuộc sống mới tốt đẹp hay đưa đến một tràng sóng gió của thế gian vô thường.

Đời người gặp nhau ắc là định mệnh nhưng có thể cùng nhau đi được bao xa cũng phải trông chờ vào tạo hoá. Ngay từ đầu đây là một cuộc chơi, kẻ chiếm thế thượng phong luôn là số phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top