Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Ảo tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng đầu tiên của Doãn Tịnh Hàn sau khi nghe tin chính là đứng dậy xông ra ngoài, nhưng sau đó cậu sực nhớ ngay cả anh trai bị giam ở đâu mình cũng không biết, cho dù xông ra ngoài cũng không làm được gì. Thôi Thắng Triệt thừa cơ đè cậu xuống, nhanh chóng kể hết mọi chuyện, thì ra Doãn Triết tự mình dâng đến cửa. Hơn nữa trong hai tháng qua, việc ăn uống ngủ nghỉ rất được chú trọng, mỗi ngày uống trà xem báo, thỉnh thoảng còn dùng điện thoại giải quyết một ít chuyện công ty, hình như tình trạng không tệ lắm.

Doãn Tịnh Hàn há miệng, không thể tin nổi: "Anh ấy bị giam thật sao?"

"Thật mà." Thôi Thắng Triệt lại đè Doãn Tịnh Hàn xuống ghế, nhặt tách trà rớt dưới đất đặt lên bàn.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tôi không rõ tình hình cụ thể lắm. Theo lời ông nội em thì Doãn Triết phát hiện tung tích của người nọ, biết người nọ và Doãn gia có thù oán nên thừa dịp giả làm tay buôn thuốc, trà trộn vào hang ổ của đối phương, cuối cùng phát địa điểm ra ngoài cho chúng ta, trừ hại cho dân." Thôi Thắng Triệt nhìn cậu: "Em có tin không?"

Doãn Tịnh Hàn giật giật khóe miệng: "Tất nhiên là không, anh tôi đâu phải là người có ý thức như thế, anh ấy luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Chắc chắn có chuyện cần nhờ nên mới chủ động dâng đến cửa, nếu không tại sao phải chờ đến hai tháng mới phát tin tức?"

"Bởi vì người đó tiêm thuốc độc vào người anh ta. Em bình tĩnh một chút, bây giờ thuốc độc đã được giải rồi." Thôi Thắng Triệt nói tiếp: "Nhưng tôi đồng ý với cái nhìn của em, Doãn Triết tìm người nọ chắc chắn có mục đích riêng. Tôi nghĩ anh trai em đã nắm được điểm yếu của người đó, nếu không tại sao bị bắt giam mà lại được đối xử như thế. Tôi chỉ tò mò tại sao Doãn Triết lại muốn vạch trần chuyện này."

Doãn Tịnh Hàn ngẩn ra, tính sơ sơ thì từ khi ông nội cậu truy bắt tên kia đến nay đã hơn hai mươi năm, nếu nhiệm vụ này vẫn còn tồn tại, làm gì có chuyện hơn hai mươi năm vẫn không bắt được người. Hình như thái độ của cấp trên đối với việc này có gì mờ ám, cậu suy nghĩ một chút: "Có lẽ không muốn sự việc bại lộ nên anh tôi quyết định khai trước? Cấp trên có ý kiến gì với lý do của ông nội tôi không?"

"Không có, chỉ bảo tôi ngày mai phái người đi." Thôi Thắng Triệt đặt tài liệu lên bàn: "Chuyện này chỉ có tôi và trung đoàn biết, nhưng ngày mai tôi có nhiều việc lắm, còn đội trưởng đội một đang làm nhiệm vụ chưa trở lại. Bây giờ đang thiếu một chỉ huy hành động."

Doãn Tịnh Hàn lập tức tìm được trọng tâm của câu chuyện tối nay, cậu đứng bật dậy: "Tôi đi!"

"Ừm, tôi vừa gọi điện thoại, cấp trên đã đồng ý rồi."

Doãn Tịnh Hàn nhanh chóng nhìn lướt qua tài liệu, sải bước ra bên ngoài: "Trực thăng đâu? Bây giờ tôi sẽ đi Myanmar."

Thôi Thắng Triệt kéo cậu vào trong ngực: "Ngoan nào, ngày mai mới xuất phát."

"Không!"

"Đây là thời gian mà anh trai em đưa ra, bây giờ anh ta đang ở trong địa bàn của người khác, chắc phải cần chút thời gian để chuẩn bị."

Lúc này Doãn Tịnh Hàn mới chịu yên, tiếp theo chợt nghĩ đến gì đó, cậu vội vàng giãy khỏi Thôi Thắng Triệt, bắt đầu hăng hái bới móc tủ đồ. Thôi Thắng Triệt kinh ngạc: "Em làm gì vậy?"

"Tìm quần áo." Doãn Tịnh Hàn trả lời cho có lệ rồi tiếp tục lục lọi. Một lát sau, cậu lấy ra một bộ quần áo bình thường của mình, sau đó lấy thêm vài cái áo khoác, chỉ vào chúng nó: "Giúp tôi xem một chút, tôi mặc cái nào đẹp trai hơn lạnh lùng hơn oai phong hơn?"

Thôi Thắng Triệt rửa tách trà, rót thêm một tách trà nóng, quay đầu lại liếc mắt một cái: "Cái nào cũng được."

"Cái nào cũng được là thế nào? Chọn một cái đẹp nhất, nhanh lên!"

Thôi Thắng Triệt nhắc nhở: "Có phải em đi xem mắt đâu."

"Dĩ nhiên không phải, việc này còn quan trọng hơn xem mắt được không?" Doãn Tịnh Hàn nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc: "Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh tôi cần tôi đi cứu. Anh thử nghĩ đi, anh ấy bị nhốt lâu như vậy, cuối cùng thấy người đến cứu là tôi, anh nói xem anh ấy sẽ cảm động biết bao nhiêu, tầm quan trọng của tôi trong mắt anh ấy chắc chắn sẽ tăng vọt!"

Tưởng tượng đến khung cảnh đó, Doãn Tịnh Hàn rưng rưng nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Anh ấy ngược tôi lâu như vậy, cuối cùng ngày tôi toả sáng đã đến! Bây giờ tôi sắp lên sân khấu, dĩ nhiên càng oai phong càng tốt, tốt nhất để cho sau này nhớ lại anh ấy sẽ miêu tả tôi như thần tướng hạ phàm. À, nếu cảm động đến rơi vài giọt nước mắt thì còn tốt hơn nữa."

"..."

Doãn Tịnh Hàn bị ảo tưởng của mình làm cho phấn khích tột độ, cánh tay đặt trên giá áo khẽ run rẩy: "Anh mau nhìn xem cái nào trông ngầu nhất?"

Thôi Thắng Triệt vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đại một cái: "Thì cái áo khoác đó đi."

"Tốt!"

Thấy người nào đó bắt đầu cởi quần áo, Thôi Thắng Triệt đánh giá một chút rồi bước đến vác cậu lên vai, đi qua ném cậu xuống giường: "Đừng nói bây giờ em muốn thay đồ rồi đứng chờ đến khi trời sáng nhé?"

"Chính xác!"

Thôi Thắng Triệt sờ sờ đầu của cậu, thầm nghĩ người này đúng là trúng gió rồi: "Đàng hoàng chút đi, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ."

"Tôi sợ ngủ quên."

"Em đã hình thành đồng hồ sinh học rồi, sao mà ngủ quên được? Cho dù em ngủ quên thì vẫn còn tôi đánh thức em." Thôi Thắng Triệt ôm lấy Doãn Tịnh Hàn từ phía sau, dựa theo lối suy nghĩ của cậu mà khuyên nhủ: "Thức khuya không tốt đâu, lỡ như đến đó mà hai mắt thâm quầng thì mất hết cả hình tượng."

Doãn Tịnh Hàn ngẩn ra: "Anh nói đúng." Cậu cởi quần áo, vén chăn chui lên giường, nhưng chỉ được một lát lại ngồi dậy: "Nhưng mà tôi ngủ không được."

"... Ừm, bây giờ mới hơn tám giờ mà."

"Chẳng lẽ thời gian không thể qua nhanh một chút sao?" Doãn Tịnh Hàn lăn qua lăn lại, rồi bò lên người Thôi Thắng Triệt: "Ngày mai đưa điện thoại cho tôi."

"Để làm gì?"

"Nếu anh tôi cảm động đến mức muốn mời tôi ăn cơm, ngày mai tôi sẽ không về, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho anh." Doãn Tịnh Hàn suy nghĩ một chút: "Với lại lỡ anh ấy khóc nhiều quá, tôi cũng nên an ủi đúng không?"

"..." Thôi Thắng Triệt vỗ vỗ mặt của cậu: "Em nghĩ người có tính cách như Doãn Triết sẽ khóc vì chuyện này sao?"

"Không có khả năng lắm..." Ánh mắt Doãn Tịnh Hàn vẫn sáng rực như thường, mong chờ nhìn Thôi Thắng Triệt: "Nhưng biết đâu được? Biết đâu được! Đúng không? Đúng không!"

Sau một thời gian dài bị ngược, cuối cùng cậu đã tìm được chút hi vọng để lật ngược thế cờ. Cho dù ảo tưởng trong lòng cực kì phi thực tế, cậu vẫn nhịn không được ôm hi vọng, Thôi Thắng Triệt sờ sờ đầu cậu: "Đúng."

Doãn Tịnh Hàn phấn khởi nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Thôi Thắng Triệt "ừ" một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, nếu ngày mai em ấy thật sự không trở lại, có khi nào sẽ chạy đi làm chuyện bậy bạ không? Hắn cúi đầu: "Tịnh Hàn, tôi muốn tâm sự với em."

Doãn Tịnh Hàn nằm úp sấp ở bên cạnh, ngẩng đầu lên: "Tâm sự cái gì?"

"Bây giờ chúng ta là người yêu, cho nên trước khi mối quan hệ này kết thúc, có một số việc em không thể làm được. Em hiểu chứ?"

Doãn Tịnh Hàn nhướng mày: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như làm chuyện bậy bạ ở sau lưng đối phương, hoặc làm những việc mờ ám." Thôi Thắng Triệt cân nhắc cách dùng từ: "Em hiểu ý của tôi không?"

"Tức là không được ngoại tình chứ gì, anh yên tâm đi." Doãn Tịnh Hàn chân thành nhìn hắn: "Tôi là người rất đàng hoàng."

"..."

"Đổi đề tài khác đi, bây giờ nói về cái gì?"

Thôi Thắng Triệt im lặng một lát: "Tùy em."

"Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về anh trai tôi đi. Anh nói xem ngày mai anh ta có ôm tôi khóc lóc thảm thiết không?"

Thôi Thắng Triệt ôm Doãn Tịnh Hàn quay sang hướng khác, để cậu nằm lên gối: "Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa, mau ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể. Chúc em gặp giấc mộng đẹp, chắc chắn em sẽ mơ được."

Doãn Tịnh Hàn lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới chịu ngủ, nhiều lần Thôi Thắng Triệt chỉ muốn đè cậu xuống giường làm cậu đến bất tỉnh cho xong chuyện. Nhưng nghĩ lại ngày mai Doãn Tịnh Hàn phải đi làm nhiệm vụ, vì vậy đành phải kiên nhẫn chiều theo ý cậu, hôm sau đưa cậu lên trực thăng.

Thôi Thắng Triệt quay về phòng làm việc, tổng kết nhiệm vụ sắp chấp hành của đám lính mới, lấy thêm phần báo cáo cuối năm mấy ngày trước mình viết giao cho Trịnh Kỳ Dũng. Hắn đứng bên ngoài kêu báo cáo, vừa đẩy cửa vào phòng thì giật mình. Trịnh Kỳ Dũng đang nghe điện thoại, ánh mắt sâu hoắm, mang theo chút lo ngại mơ hồ. Tuy không rõ ràng lắm nhưng với người từng trải qua sóng to gió lớn như ông mà nói, chuyện này nhất định không tầm thường.

Trịnh Kỳ Dũng ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn để tài liệu xuống nhưng khoan hãy đi, sau đó nói vào ống nghe: "Bảo bệnh viện cố gắng cứu chữa, chuyện này tạm thời giấu đi, giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu, đừng để cho nó biết, cứ làm như thế." Ông cúp điện thoại, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, cầm báo cáo lật qua lật lại, thuận miệng hỏi: "Tại sao cậu chưa đi làm nhiệm vụ?"

"Tôi đã nói với cấp trên, để cho Doãn Tịnh Hàn đi."

Bàn tay đang lật báo cáo của Trịnh Kỳ Dũng dừng lại nửa giây, gần như không có gì đáng chú ý, ngay sau đó lại hỏi: "Cái gì?"

Thôi Thắng Triệt cảm thấy hơi ngạc nhiên, từ khi quen biết trung đoàn đến nay, hắn chưa từng nghe trung đoàn hỏi chuyện bằng thái độ kinh ngạc như thế, hắn lặp lại lần nữa: "Tôi để cho Doãn Tịnh Hàn đi, dù sao người kia cũng là anh trai của cậu ấy."

Trịnh Kỳ Dũng im lặng vài giây, đặt bản báo cáo xuống, nhớ lại mớ tài liệu tối qua: "Ở Myanmar?"

Thôi Thắng Triệt gật đầu, hắn cảm thấy hình như người này đang lo lắng chuyện gì đó, giống như không muốn cho Doãn Tịnh Hàn đi, hắn nhạy cảm hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Trịnh Kỳ Dũng bình tĩnh nói: "Không, cậu đi được rồi." Khi còn trẻ ông đã bắt đầu lăn lộn nơi tiền tuyến, đến bây giờ vẫn còn trấn giữ ở tiền tuyến, nếu ông đã muốn giấu diếm, cho dù người khác có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể tìm được dấu vết nào trên mặt ông.

Thôi Thắng Triệt liếc ông một cái, đành phải rời đi, quay về phòng tiếp tục viết báo cáo, sau đó dành chút thời gian lái xe đến quân khu. Hôm qua đội trưởng ở nơi đó vừa gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn hôm nay nhất định phải đến đây, nói rằng có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Sau khi đến nơi, Thôi Thắng Triệt mới biết suốt hai tháng nay luôn có người đến quân doanh đưa bom hẹn giờ, trên đó viết ba cái tên: Thôi Thắng Triệt, Thôi Thành, Doãn Tịnh Hàn, nhưng không viết số hiệu nào.

"Người đưa bom là một gã thôn dân lêu lổng, gã bảo chỉ nhận tiền của người ta rồi đưa đồ, bản thân gã cũng không biết bên trong chứa cái gì. Bây giờ sắp đến cuối năm, cậu nói xem gã có gửi thêm mấy quả lớn hơn không? Vả lại tên Thôi Thành này là ai? Trong quân khu làm gì có người nào như thế."

Thôi Thắng Triệt không nói gì, thầm nghĩ có lẽ Phù Minh Sơn đã tra được tháng nào Thiệu Tu Kiệt cũng gửi đồ đến đây, cho nên cũng bắt đầu mò đến. Hắn ta vốn không cần ra mặt, thậm chí không cần điều động thuộc hạ, chỉ cần mướn đại một tên lính đánh thuê là có thể làm chuyện này. Thôi Thắng Triệt ngẫm nghĩ, Phù Sơn Minh biết Doãn Tịnh Hàn phải về nhà ăn tết, muốn gửi quà lớn cũng không gửi đến đây, hắn đề nghị: "Nếu lần sau còn có bom, các anh cứ cho nó nổ, có lẽ làm vậy người kia sẽ không gửi đến nữa."

Thôi Thắng Triệt nán lại đây một hồi, đến khi quay lại quân doanh thì Doãn Tịnh Hàn đã trở về. Hắn đẩy cửa ký túc xá, chỉ thấy người hừng hực khí thế sáng nay đang bọc chăn làm ổ trên giường, trên tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt chán chường.

"..."

Thôi Thắng Triệt bất đắc dĩ đi đến bên cạnh: "Anh trai em sao rồi, xảy ra chuyện gì?"

Doãn Tịnh Hàn rầu rĩ nói: "Vẫn như cũ..." Như cũ tức là mặc quần áo thời Đường, dáng vẻ quân tử lịch sự nhã nhặn, nụ cười nhàn nhạt trên môi, chẳng biết lừa được bao nhiêu người. Thôi Thắng Triệt sờ sờ đầu cậu: "Vậy anh trai em có nói gì không?"

"Không nói gì hết." Doãn Tịnh Hàn hút một hơi thuốc: "Lúc đó tôi khiêm tốn nói một câu cứu giá chậm trễ, anh ấy tiếc nuối nói đúng là rất trễ. Nếu tôi đến sớm một chút, anh ta đã có thể mượn tay tôi giết người."

"... Sau đó thì sao?"

"Anh ấy quay đầu lên máy bay riêng, bỏ đi một nước." Doãn Tịnh Hàn đau lòng muốn chết: "Thật ra lúc tôi đến nơi thì anh ta đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, người kia đã chạy mất. Trong bản thông báo nhiệm vụ có ghi tư liệu y học chính là vấn đề quan trọng hàng đầu, thế nên chúng tôi phải chui rúc trong cái phòng thí nghiệm nổ tan tành để thu thập tư liệu. Nơi đó vừa xảy ra vụ nổ lớn, mà còn ở dưới đất nữa, thiếu chút nữa chúng tôi đã bị chôn sống tập thể."

Thôi Thắng Triệt đồng tình nhìn cậu, thầm nghĩ em bị ngược lâu như vậy, sao không chịu rút kinh nghiệm gì cả? Hắn còn có việc bận, an ủi một chút rồi đi.

Doãn Tịnh Hàn định trả điện thoại trả cho Thôi Thắng Triệt, sau đó sực nhớ lúc khởi động máy thì nhận được mấy tin nhắn. Lúc đó trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc cứu anh hai, tâm trạng quá kích động nên chưa có xem. Cậu mở hộp thư ra, mỗi tháng Thiệu Tu Kiệt đều gửi một tin, tháng này cũng có một tin, ngày gửi cách đây không lâu. Đại khái là ở Trung Quốc sắp sang năm mới, đừng ham chơi quá, chú ý an toàn.

Cậu tắt tin nhắn đó, mở tin nhắn khác. Kể từ lần trước Phù Sơn Minh không còn gửi gì nữa, nhưng thật ra tháng này có gửi một tin, trong đó viết một hàng chữ: Cưng à, cửa địa ngục chưa đóng chặt.

Doãn Tịnh Hàn nhíu mày, không biết tên điên này muốn ám chỉ điều gì. Cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định gọi lại, ai ngờ điện thoại hết pin tự động tắt, cậu chỉ còn biết lầm bầm một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top