Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Need you one life

Nếu như không có anh tôi vẫn sống ổn thôi
Nhưng có anh em sẽ ổn hơn
______

'.....'

'Loạn đủ chưa?Tưởng mình là Gasby ?

Wonwoo cong đôi môi anh đào,chân mày nhếch lên một tí cao,ban phát điệu cười mỉa mai với người đang đối diện với mình.Trời bấy giờ vào độ đông,lạnh nhất cũng xuống âm mấy độ C,anh mặc kệ mà cho tay vào túi nhanh chân sải về phía trước.Ấy vậy mà sâu thẳm trong đôi mắt của một kẻ si tình nào đó,vẻ yêu kiều lạnh lùng ấy khiến người ta bị thu hút và mê say như vừa chạm vào một bông hoa rừng dại rực màu,có gai và đôi khi còn có 'độc'.Và người cao lớn hơn từng nói sẽ sẵn sàng chìm vào trong thứ độc tố mê người ấy vì dẫu chết,thì chết trong tay người đẹp vẫn phải hơn là chết một cách xấu xí.Nhưng người nhỏ hơn còn lại chẳng mảy may quan tâm,còn ban phát một ánh nhìn hết sức khinh bỉ cho câu nói tưởng chừng sẽ làm trái tim anh cảm thấy rung động.

Điều đặc biệt là chúng ta ở đây,sống,gặp nhau và có thể cần nhau ở một lúc nào đó.

'Cuộc đời tôi thật xấu xí khi gặp cậu'

'Chẳng ai hoàn hảo cả Wonwoo à'-Người kia cười,hai răng nanh con con lộ ra ngoài,không cảm thấy có gì lạ đời vì câu nói của anh.

Wonwoo sẽ không thừa nhận anh gặp người này là định mệnh đâu nhưng nhìn Mingyu đang ngoác miệng cười đến ngốc ngếch kia thì có lẽ lại có

Nếu như quay lại cái ngày đấy,cái ngày mà anh không gặp con người ngông nghênh này thì sao nhỉ,ắt hẳn cuộc đời của Kim Mingyu chẳng còn nghĩa lí gì nữa.Chả là vì Mingyu đang thiếu chút 'chi phí' trong túi mà vừa hay nhìn thấy tiệc của hội siêu giàu Hàn sẽ tổ chức vào đêm ấy và tiệc, nếu như thiếu cậu thì chán lắm.Giữa lúc hòa vào biển người đông đúc và hết trêu hoa ghẹo nguyệt người này người nọ cậu đã rút đủ tiền rồi,sắp sửa rời đi và thế nào lại bắt gặp được Wonwoo.Mingyu không thích Wonwoo đeo kính dẫu anh bị cận,vì hôm ấy bị hớp hồn bởi ánh mắt sắc lẹm đầy kiêu kì với mái tóc được vuốt ngược lên trên mà thay vì kế hoạch là 'về nhà sớm' thì Mingyu lại chậm rãi đến bên ạnh người đang nhâm nhi li rượu kia.

'Chà,Martini à'

'Nước nho'

Mingyu thiếu điều muốn sặc rượu,tưởng mình ngầu được mấy phút rốt cuộc lại bị phản ngược lại thật chỉ muốn đào một cái hố gần đó rồi nhảy xuống .Ấy vậy mà tạm gác lại câu chuyện gàn dở trong cuộc đời từng có,Mingyu trút hết tâm tư vào trong li rượu khi đặt ánh mắt vào hình bóng người lạ mặt chừng khoảng mấy giây.Cậu nghĩ mình say rồi,Mingyu-người mà tự tin tửu lượng cao nhất trần đời chỉ nhấp đúng mấy ngụm Martini.

'Tên em là gì?'

'Jeon Shin'

'Tên đẹp và người cũng

'xấu.Cảm ơn'

Mingyu chèm chẹp môi,thở hắt ra,đúng là cây độc thì khó đụng vào mà càng độc là càng đẹp và mê người đến lạ kì.Cậu từ từ đung đưa li rượu trong tay,nhìn quanh từ đầu đến chân của người kia,đằng sau lưng là máy ảnh trước ngực là kính cài ngực áo.

Hóa ra là một nhà báo.

Mingyu nốc cạn li rượu sóng sánh,nhanh chóng nhập tâm vào điệu bộ của người say,từ từ lấn đến muốn đặt môi lên môi người đối diện

Cố tình

Tách!

Trong nháy mắt,Mingyu nhếch mép cười,ái tình hóa ra là thứ khó nhằn đến vậy

Wonwoo sau khi làm lóa mắt người kia bằng flash ống kính liền rời đi.

'Tôi chưa thấy ai lại hung dữ như em'

'Chó sói như cậu không cắn nổi tôi hay sao?'

Anh cũng không vừa,nếu như trình cãi cùn của cậu là một anh sẽ là mười

Chẳng ai trên cuộc đời này là phiên bản toàn diện.Nếu như không có ngoại hình ưa nhìn thì bù lại bằng tính cách ưu hoà tuyệt đối,nếu như không có cuộc đời huy hoàng sẽ bù lại bằng sự hài lòng trong những hạnh phúc nhỏ nhoi có được trong đời.Mingyu và anh là hai cá thể như vậy,bù trừ những khuyết điểm cho nhau để tạo dựng nên sự cân bằng của một mối quan hệ.Ngày anh đến cuộc sống ít nhiều cũng không còn rối như tơ nữa,Mingyu cũng có người ở bên mà lo lắng cho bản thân cậu.

'Tôi cần có anh trong đời'

Wonwoo nhoẻn miệng cười

'Để làm gì'

Mingyu lúc nào cũng như vậy,lúc nào cũng xưng hô loạn xạ lên với con người hơn cậu 1 tuổi.

'Anh sẽ kéo tôi ra mớ rắc rối ngoài kia,sẵn sàng tặng tôi một cái cau mày xinh đẹp khi tôi trêu,anh sẽ làm tôi phải thay đổi tâm tình của mình'

'Em có tâm tình gì chứ'

Wonwoo cười nhạt thết như bơ chưa phết lên bánh mì.
Nhưng tên kia sẽ biết ý mà phết lên cho anh,đôi khi cậu ta còn thêm ít mứt dâu mà cậu ta yêu nữa.

Mingyu bước chầm chậm như một con hổ con đang đến gần miếng mồi ngon thơm phức.Từng bước nặng nhọc nhưng đủ toát ra sự dũng mãnh đang nhăm nhe dồn người kia vào cạnh bàn. Anh không vội,cũng được thôi,anh có bao giờ sợ cậu đâu,nếu như anh sợ thì anh có đứng đây để chất vấn câu trả lời của cậu không.

Anh luôn là loài hoa dại đẹp nhất mà Mingyu từng thấy.

Đôi lúc anh 'man rợ' bất thường,vì Mingyu sẽ không trở tay kịp trước những hành động khó lường bộc phát như mưa râm ran ngoài trời.

Như anh sẽ búng trán cậu thay vì xoa nó,tặng cho cậu một cái bạt tai thay vì hôn,sẵn sàng đấm cậu nếu như có ý định làm càn.Anh luôn chết người như thế,chỉ cần không thích thì đừng mong sẽ đụng được vào làn da mềm này.

Wonwoo bị dồn nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên không chút sợ hãi,dù cách khuôn mặt của cậu chỉ vài cen là sẽ chạm.Mingyu khoác trên người chiếc ao da thuộc mà hai tháng trước anh tặng cậu,tóc tai tỉa tót gọn gàng như thể chuẩn bị đi đâu.

Wonwoo cau mày như muốn ăn sống cậu

'Mùi thuốc lá ở đâu ra?'

Mingyu tụt hứng vơ đại cốc thuỷ tinh trên bàn xuống sàn nhà vỡ tan tành

'Mẹ kiếp,anh không thể hiểu lãng mạn là gì à'

Wonwoo cũng không vừa,thứ trẻ con như cậu tôi lại không biết tỏng à,đừng hong qua mặt. Wonwoo không muốn đổ thêm dầu vào lửa đang cháy hòm hòm,khéo nhà anh đang thuê không còn chốn dung thân,anh không muốn mình bị vô gia cư vì cái sự bốc đồng nhất thời của tên kia đâu.Anh chậm rãi bước đến bên cậu,tay cầm cà vạt thắt lại từng bước,tỉ mẫn bẻ cổ áo đang bị xốc hết cả lên kia thành từng hàng thẳng tắp.Chăm chú như thể đây là điều mà anh muốn làm.

Chỉ sự tinh ý này mới làm tên kia hết hờn dỗi mà thôi.

'Thứ nước hoa rẻ tiền thế này mà cũng thích'

Mingyu như bị nắm thóp liền vội hắng giọng.Anh không có bị ngu mà không biết rằng cậu đã đến cái quán bar kia.Mingyu để ý tâm tình ngày hôm nay của anh rất tốt và dễ chịu vì thế mà làm càn bạo dạn vòng tay qua eo anh ôm lấy,cậu không siết như đã từng làm mấy năm qua mà chỉ đơn giản đặt tay lên đó muốn ngắm nhìn anh từ góc độ này một cách an tĩnh.

'Sau này rồi ai sẽ bên tôi như em?'

'Đi với Jen hay Liz?'

Anh bình tĩnh hỏi,hừng ghen trong lòng như phừng phực che đậy bởi đôi mắt bình thản như thường,tay vẫn bận rộn với cà vạt trên cổ,bình thường cậu có đeo đâu nên mấy cái này làm sao mà biết.Mingyu cười thích chí,đôi nanh con con lộ ra ngoài,như toát hết sự hạnh phúc trong lòng.

'Đi với Liz đó'

Wonwoo vừa nghe liền thắt siết cà vạt lại ôm sát cổ cậu,có thể cậu sẽ bị chết ngạt nếu như tiếp tục đùa giỡn như thế này.

'Em đùa,em đùa thôi,....hung dữ quá'

'Cậu nói ai hung dữ'

'Sao lại là 'cậu' rồi....?'

Cái chun mũi đó,cái sự yêu kiều lạnh lùng đó,anh từng nói chỉ để người tên Kim Mingyu nhìn thấy mà thôi.Wonwoo tiện tay còn phủi hết bụi áo lặt vặt trên người dẫu rằng chẳng có gì ở đó cả.Anh len ra khỏi người cậu,đi tìm một lọ nước hoa mới.

'Xịt cái này lên có mùi người yêu cũ lắm'

Mingyu cáu gắt trở nên nổi nóng

'Anh có bao nhiêu người chứ?'

'Không đếm được'

Xịt cái này lên tán bay mùi của những ả ỏng ẹo kia,cái này vừa thơm dịu vừa trầm tính khác xa mùi hoa hồng nồng tanh phát bệnh.

'Nửa tháng lương của tôi hoá ra chỉ là một sự vô ơn'

Hôm anh đi qua cửa tiệm ở Hawaii không ngần ngại mà chi tiền mua cho cậu.Bình thường Wonwoo mua đồ không quá hai ba bộ một năm nhưng vì một lọ nước hoa hợp với cậu mà anh không ngần ngại quẹt thẻ.

Mà cái tên đần trước mặt này làm gì biết đâu

'Nếu như Wonwoo không muốn tất cả,vậy có muốn tôi không?'

'Ruột thừa không cắt để lại thêm đau à?'

Lần này Mingyu không giận dữ,không biểu lộ tâm tình gì cả,cậu chỉ ôm anh dịu dàng,đầy dịu dàng mặc kệ anh đang ngọ nguậy muốn thoát ra bờ ngực rộng lớn ấy.Mingyu cũng có trái tim,cũng biết đập vì người khác,trong lòng cậu,dẫu anh luôn không tin người nhưng lại cảm thấy an tâm khi đó là Kim Mingyu.Wonwoo đưa tay ôm lấy tấm lưng cậu,mặt càng dụi sâu vào trong người,mải mê để người kia hít căng buồng phổi mùi hương độc nhất không ai có thể sở hữu .

'Tôi yêu cậu'

Gian phòng lặng yên bất thuờng,cả nhịp thở của đối phương cũng có thể nghe rõ ràng.Mingyu trầm mặc trong bản nhạc ballad đang phát ra ở phía ngoài kia,vừa đung đưa anh theo nhịp chân của mình.Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có lời hồi đáp lại tiếng yêu vừa mới thốt lên kia,như thể trái tim của cả hai vẫn chưa sẵn lòng mở cửa đón nhận.Wonwoo trống rỗng nhìn về phía trước,Mingyu vẫn im lặng ôm và siết anh trong bàn tay ấm nóng của mình.

'Đừng trượt phỏng vấn'

'Cuộc đời tôi vốn lộn xộn,mong có nguòi sắp xếp lại chúng lắm Wonwoo à'-Mingyu ngửa đầu tựa vai anh,điệu cười chết dẫm làm anh muốn xiên cậu thành trăm cái que khác nhau cho hả dạ.

'Có mà đi giải quyết cái mớ rắc rối mà cậu gây ra '

Wonwoo thầm chửi rủa,bên cậu có ngày sớm muộn gì cũng khéo bị bệnh tim hay đột tử cũng nên.

'Mingyu là phải đi với Wonwoo

'Cũng biết suy nghĩ đấy nhỉ?'

'Không thì bị em lừa thì sao?'

Mingyu nhếch mày,điệu cười đáng ghét lại nở rộ,một tay mân mê trên đường cằm sắc nhọn của anh mà say đắm.Nếu biết con cáo nhỏ này là một kẻ lừa đảo chắc cậu không giữ nổi bình tĩnh đâu nhỉ?Suy đi tính lại,kế hoạch của anh vẫn đang thuận lợi phát triển,anh dám chắc khoảng tiền triệu đô mà Jun cược sẽ vào hẳn tay anh khi phi vụ này kết thúc.Mingyu vẫn mù mờ làm con mồi mà Wonwoo câu dẫn làm sao có thể là con sói manh đội lốt một con mèo đi hia như Jun nói.

Để chắc là anh không sai

Wonwoo kéo Mingyu về phía mình,mắt chạm mắt nhưng môi không chạm môi,một tay một lực thả dần cà vạt ra và quay bước đi.






'Cậu sẽ thua,Wonwoo'

'Thật sao,Jun?ahahh

Jun cười nhạt thết,hắn khinh,khinh bỉ,Wonwoo mà hắn biết không những là kẻ lừa đảo đại tài mà còn là kẻ lừa đảo trái tim của chính bản thân một cách hoàn hảo.Cách Wonwoo xây nên bức tường giữa anh và Mingyu,nhìn qua cũng cao khuất nhưng hoá ra lại mỏng manh.

Mờ,phải nói là mờ trân

Hôm nay Wonwoo có đấm Jun cũng chẳng có nghĩa lí gì,anh nói đúng chớ không sai.

Ngay cả khi đã nằm dài trên sàn,Jun vẫn nhoẻn miệng cười giữa làn máu tanh đang chảy ra.Con cáo manh này cuối cùng cũng biết hai từ tình yêu là gì. Chẳng bù cho chàng bartender của Rêver Room kia,tại sao cậu ta lại băng lãnh còn hơn cả tảng băng?

Wonwoo đương nhiên là không thua,anh có tất cả số tiền mình đang có

Có tiền đương nhiên là hạnh phúc,chắc chắn rất hạnh phúc

Và hiện tại Wonwoo có hạnh phúc như anh nghĩ hay không?

'Ai cũng có lòng tham cả thôi,đừng nói chỉ riêng tôi mà cậu cũng thế.Chúng ta không phải đi đến bước này cũng là vì đều có mục đích như nhau sao?Nhưng có vẻ như dự tính ban đầu không phải là cho cả hai chúng ta mà là chỉ riêng cậu thôi nhỉ?Cậu nghĩ là một tỉ phú đầu óc của cậu ta sẽ ngây thơ như một đứa trẻ sao,toan tính như thế nào thì cũng là do cậu ta một tay đồng thuận với cậu mà thôi'

Mingyu sẽ nghĩ gì về anh? Sẽ chực chờ gặp được anh ở đâu đó rồi sẽ giết anh trong âm thầm ư? Wonwoo cũng tính tới chuyện mình sẽ chết như thế nào cho phải đáng,nếu như bị nhấn nước mà không được ăn sẽ trở thành ma đói,còn nếu như bị phân xác thì khốn khổ phần hồn lìa thân,vậy nên có khi một tay cậu siết cổ anh là mãn nguyện rồi,chết theo cách này cũng không bị gì.Wonwoo dừng xe lại trước cổng nhà cậu,Mingyu giàu,điều đó anh biết nhưng có chút không thích ứng được trước nhũng gì là thực tại

Wonwoo đi theo quản gia vào sâu trong căn nhà di chuyển bằng xe golf,đâu óc anh dị dạng hàng trăm loại suy nghĩ khác nhau khó đoán về chốn tiên cảnh ở đâu rớt xuống đây.

Phía xa mờ bóng lưng dài,bờ vai rộng của ai đó trong bộ đồ thể thao trắng đang nhâm nhi tách trà về huớng mặt hồ đang bốc hơi sương.Wonwoo khéo nghĩ tên này cũng bày vẻ thật,làm như mình là nhân vật vĩ đại hay nhà văn thế sự gì mà trông trầm tính khác lạ.Mingyu mà anh biết,khác,và rất khác so với Mingyu đang quay lưng về phía anh.

Wonwoo lê từng bước nặng nhọc,cố nén cơn đau len lỏi từng mạch máu đang truyền đến,anh lại muốn băm cậu ra thành thịt viên rồi đem nướng cho cá ăn vì dám có thái độ như vậy với anh.

'Ah!...'

Mingyu quay lại,chạy vội đến không cần suy nghĩ.Wonwoo nằm trên nền cỏ xanh,môi bật máu,cả khuôn mặt đều bị tím tái.Anh cố hết sức vừa kìm cơn quặn,vừa đẩy cậu ra-người lạnh lùng  với anh.

Một Mingyu hiền dịu và chững chạc khác xa với những gì anh nghĩ

'Hóa ra tôi mới là người bị lừa'

Mingyu thở dài,đặt tô cháo nóng cậu vừa nấu lên bàn,ngồi xuống cạnh giường tay đặt lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.

'Vậy em nghĩ tại sao ngay từ đầu tôi lại gặp em?'

Wonwoo như bất động trước những luồn điện lạnh sóng lưng di dọc vùng não.Nếu định mệnh có thật,thì ai sẽ tạo ra những điều tưởng chừng là vô tình những lại là cố ý?

Kẻ lừa đảo lại bị lừa đảo.

'Nhưng tôi không lừa em.Tôi yêu em'

Mingyu luôn không nói tiếng yêu này với anh dù rằng anh đã nói rất nhiều,anh luôn trong trạng thái âu lo mập mờ không nhất quán được tâm tư và hiện thực giữa hai người là gì chỉ vì một điều nhỏ nhoi như thế này.Liệu Mingyu có biết những tiếng yêu mà anh giả vờ buông thật ra lại là điều mà anh luôn muốn nói hay không.Liệu cậu có hiểu rằng đôi khi người ta sợ một lời nói thật còn hơn là một lời bịa đặt hay không.

Vì nói thật làm lộ tâm tình muốn ngỏ
Nói thật sợ làm đau nhau,mất nhau

Ngay từ đầu anh và cậu đã cùng nhau tự chơi một trò chơi mà chính người kia cũng không hay biết rằng mình mới là người thua.Wonwoo thua vì anh đã đặt cảm xúc của chính mình lên ảo tưởng anh đã tạo và đương nhiên Mingyu cũng thua,cậu tình nguyện trở thành con mồi của người kia.

'Nói những lời này bây giờ còn có ý nghĩa gì?Vớ vẩn!'

Wonwoo hất tung chăn,bộ mặt căm hờn chán ghét lại quay về như thửu đầu cả hai gặp nhau.Anh dùng hết sức có thể để rời đi 

Mingyu đứng trước đường anh đang đi,dùng ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của thế gian nhìn người kia.

'Vì bây giờ em đã chắc chắn'

'Chắc chắn điều gì?Phiền phức!'

Mingyu đã từng gục ngã trong cơn say bí tỉ,lắc lư nhìn theo li rượu lúc đong qua đong lại trên thành,cậu vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy lo sợ vì thứ chất lỏng say lòng này có thể tràn ra bất cứ lúc nào.Mingyu không chắc tất cả chỉ là sự lừa đảo của anh hay chính tấm lòng anh,cậu sợ càng lún sâu càng dây dưa không dứt thì tất cả mọi thứ chỉ còn là một con số không đầy sự trống rỗng.

Mingyu hạ thấp khuôn mặt mình gần khuôn mặt anh,khoảng cách không đáng kể là bao. Rồi anh sẽ đẩy cậu ra hoặc có thể đánh lạc huớng cậu sang một nơi nào khác. Nhưng đã là trò cũ rồi,cậu đã chơi cùng anh nhiều đến phát ngán.Mingyu giữ chặt bàn tay anh,tựa lên hõm cổ trắng ngần hôn lên từng nhịp dịu dàng,mỗi cái hôn là một nhịp dao động trong tim anh,cậu dừng động tác đặt cằm lên trên vai anh một cách ngoan ngoãn.

'Tôi biết em chưa từng lừa dối tôi'

'Sau hôm nay tôi không chắc cậu sẽ còn lại những gì đâu'-Wonwoo không nhận ra được mình đang run rẩy thế nào,dẫu lời nói của anh vẫn cứng cựa chua ngoa như ban đầu.

'Lấy hết những gì em muốn đi,tôi không cần những thứ đó,và hãy 'lấy' luôn cả tôi em nhé'

Mingyu nở nụ cười hiền hiền,ánh mắt chuyển dần sang màu nâu,hai răng nanh con lại lộ ra đầy tươi tắn.Một thanh niên mới chớm hai mươi bất cần đời cần người sắp xếp một cuộc đời,mà nguòi đó lại là kẻ xấu tính bậc nhất vũ trụ không cần ai chỉ cần Kim Mingyu.Đôi lúc Mingyu không hiểu tại sao cậu lại chọn gặp anh làm gì,vì rằng có rất nhiều người sẵn sàng đánh đổi cuộc đời để sánh vai bên cậu.Mingyu tiến đến bờ môi hồng của anh,hôn ngấu nghiến tham lam chiếm lấy món ngon thuợng hạng bậc nhất với vẻ say mê và tình yêu chìm đắm.

'Nếu như cậu dám ngoại tình,tôi sẽ giết chết cậu đấy Mingyu à'

Mingyu cười ngay khi đang cụng vào trán anh đầy thủ thỉ.Tại sao Wonwoo lại có nhiều bộ dạng thế này nhỉ?

________________________

Vi.
Cho những tình yêu của mùa xuân vĩnh cửu

18/03/2022.

Có extra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top