Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi không hiểu được trái tim mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hẹn của anh và Jisoo vào 8 giờ sáng chuyển thành 7 giờ tối và cũng hay là ngay lúc đó Seungcheol có thể mời một bữa cơm mà anh đã nợ vào 2 tháng trước.Lúc Jeonghan rời đi,Seungcheol có gặp Jisoo,Seungcheol có hỏi nhưng anh nói không biết Jeonghan đi đâu.Sau khi kết thúc phiên tòa,Seungcheol mệt mỏi xoay đầu,tựa người vào bên góc tường và nheo mắt lim dim,đồng nghiệp đi qua vỗ lên vai hỏi một hai câu động viên rồi lại lướt qua bởi cái phẩy tay không sao của anh.Chuyện này không phải ngày một,ngày hai vụ kiện tụng lần này nghiêm trọng quá làm Seungcheol phải thức trắng đêm ngày đi tìm chứng cứ cho đống hồ sơ của thân chủ và như thế caffein luôn luôn nằm trên góc bàn trái của Seungcheol.Có những lần bất cẩn quá đống giấy tờ bị ướt bởi cà phê làm Seungcheol không than ngắn than dài mà cật lực tìm lại tất cả.Ưu tiên cho công việc cho công bằng của người khác,Seungcheol chẳng còn ưu tiên cho bản thân.

'Cậu chưa bao giờ yêu lấy bản thân'

Jisoo nói thế,khi đôi bọng mắt Seungcheol trũng sâu và hai bên má gầy.Có nhiều lúc Seungcheol chải đầu vội nhìn bản thân qua gương chỉ cười một cách nhạt toẹt.Thời tuổi trẻ của bao nhiêu điều đẹp đẽ nhất nay lại trở nên hao gầy trong đôi bàn tay nổi gân,mắt phải đeo kính.Seungcheol đã bắt đầu bị cận vào năm 24 tuổi,thời điểm đó vừa mới xin vào làm ở tòa án tính chất công việc đè nặng như thể phải cố gắng hơn nữa mới đủ trở nên vững chắc.Vậy nên đôi má mềm mềm cùng với đôi mắt đen láy to tròn ngày một không còn sau bao nhiêu tháng ngày bước lên một vị trí được người khác trọng dụng.Người ta bảo 'Tuổi trẻ hãy sống hết mình',nhưng cái sống hết mình của Seungcheol chỉ khiến anh trở nên không còn như trước.Bị cận nhưng Seungcheol không đeo kính vì anh ghét chuyện có một vật gì đó trên mặt mình lại thể kính áp tròng khiến Seungcheol khó chịu vì không thể chớp mắt.Mỗi lần nhìn gì đó Seungcheol nheo mắt lại trông rất khổ sở,bất quá thì phải đeo kính lên rồi lại cất đi,người ta hay bảo đôi mắt Seungcheol nếu như nhìn về chỗ khác lại đẹp lắm nhưng nếu như nhìn người lại trở nên cau có.

Cuộc hẹn không thể nào bị hoãn,bữa cơm này cũng không thể nợ như nhiều lần trước và Seungcheol chọn cách để viên thuốc tan trong vòm họng,khô khốc nuốt vào bên trong dạ dày rỗng.

18:59'' và từ đây đến đó Seungcheol chắc chắn sẽ bị muộn 15 phút.

Seungcheol đã phải bỏ ra một khoảng tiền nhỏ để thay bánh bị xẹp của con Beetle,khoảng dư dả còn lại chẳng biết làm gì ngoài việc chất đầy thức ăn trong nhà và còn một ít thì đặt đâu để đó.Sống một mình đi sớm về khuya thời gian cho những việc như quản lí bản thân hay lau dọn nhà cửa không hề nằm trong lịch trình hằng ngày.Vậy nên bất quá Seungcheol mới dành một ngày dọn lại căn nhà bừa bộn và cho mình thời gian tận hưởng li rượu vang nhỏ.Hôm nay bị ùn tắc giao thông,Seungcheol cố gắng nhìn ra phía ngoài tìm lối đi nhưng xe đông quá và điều đó đồng nghĩa với việc cuộc hẹn sẽ bị kéo dài ra 30 phút nữa.Quá hoảng và vội vã trong khi điện thoại lại cạn pin Seungcheol chỉ biết bấm còi trong vô ích và khoảng 30 phút sau đó khi giao thông trở nên dễ dàng thông qua Seungcheol mới tức tốc chạy đến nhà hàng.Nhịp bước vội,sơ mi đặt một bên tay,tay còn lại tháo gỡ cà vạt ra khỏi cổ và Seungcheol đã nhìn thấy Jisoo ngồi đó với cốc nước chanh mật ong.

''Xin lỗi,tôi đến trễ''

''Không sao,tôi cũng vừa mới tới''

''Hả......''

Seungcheol ngạc nhiên khi vừa kéo ghế ngồi xuống,sợ không nói mà rằng Jisoo sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng vì chuyện anh đến muộn.

''Nhưng bữa này thì cậu phải trả''

''Đương nhiên rồi''

Jisoo gọi rất nhiều món,nhìn vẻ mặt nghệch đến mức ngố của anh ,Jisoo lại cười.Seungcheol không sợ túi tiền của mình bị đốt không còn đồng nào nhưng lại lo cho cái dạ dày của Jisoo vì bình thường một dĩa bít tết Jisoo ăn rất ít thậm chí còn không ăn hết.Kết thúc gọi món,Seungcheol mới bắt đầu cảm thấy hôm nay không khí bên trong nhà hàng quá đỗi dễ chịu.Lạ thật khi khu vực bàn mà cả hai hay ngồi lại trở nên ảm đạm,nhà hàng cũng giảm độ sáng của đèn xuống và có hai nhân viên phục vụ bàn đặt 2 lọ nến thơm rất to vào giữa bàn.Seungcheol cố nhìn quanh để xem hôm nay là dịp gì nhưng vẫn không tài nào  nhớ được,,nếu như là giáng sinh thì anh nhớ phải có tuyết chứ mà nếu như là lễ tình nhân thì chocolate đã phải rầm rộ ở mấy tiệm bánh ven đường rồi.Biểu tình khuôn mặt của Seungcheol làm Jisoo rất thích thú và anh muốn nhìn xem khuôn mặt ấy không thể thốt nên lời nào.

''Nghệ sĩ piano sao?''

''Lạ thật''

Thức ăn được dọn lên,chắc chắn mấy món bột mì sẽ không có nhưng mấy món rau xanh lại có.Và Seungcheol cũng không thể như bao nhiêu ngày còn trẻ nói không thích ăn rau thì sẽ có người ăn bớt đi phần đó.Jisoo nhìn đồng hồ và người nghệ sĩ piano đã bước vào sân khấu chính ánh đèn cuối cùng cũng đã tắt,không gian xunh quanh chỉ có ánh nến chìm vào lãng mạn sầu bi.Jisoo vui vẻ đưa tay vẫy về phía mình và Seungcheol ngoái nhìn theo

Giữa màn đêm che khuất,khuôn mặt người đó cũng lẩn bước sau màn đêm.

''Không phiền chứ?''

Jisoo đan hai tay trước mặt,nở nụ cười dịu dàng

''Kh-kh......không phiền........''

Người trước mặt kéo ghế ngồi ở chính giữa bàn vuông,vui vẻ đặt túi sang một bên và chợt nhớ ra sự  hiện diện người bên cạnh mới quay sang.Nhãn cầu người kia sáng như ánh trăng khuyết,vì sao nhưng cứ chập chờn mà không tỏ rõ bừng lên một góc.

''Ô,là anh Choi Seungcheol sao?14 kí tự''

Seungcheol nghĩ mình đang bị hóa đá trong phút giây đó vì người trước mặt là Jeonghan và Jeonghan nói chuyện với anh như một người xa lạ.Về cả thái độ của ngày hôm đó và cả ngày hôm nay anh chưa bao giờ tin đó là sự thật.Jeonghan làm sao có thể đùa anh như vậy,làm sao có thể vô tư hồn nhiên xử sự mọi việc như chưa có gì xảy ra.Người kia cười tươi gọi tên mình,Seungcheol mới bối rối cúi gầm đúng như những gì Jisoo nghĩ.

''Tôi quên nói với cậu là sẽ có một người nữa cùng nhau ăn tối,tôi sơ sẩy quá''

''Bữa ăn này là do anh Seungcheol mời sao?''

Jeonghan vô tư hỏi,đôi mắt to tròn sáng bừng lên,Seungcheol khó khăn lắm mới quay đầu lên nhìn rồi trả lời một tiếng ''Ừ''.

''Cảm ơn anh nhiều''

Người kia càng cười Seungcheol lại càng không thể cười,khi tiếng đàn piano vang vẳng là lúc Seungcheol quay đầu lên nhìn phía bục chính,người con gái mái tóc dài như hạt dẻ,đôi bàn tay nhảy múa trên 54 phím đàn mang theo những giai điệu lung linh trong lòng.Seungcheol lắng nghe bản nhạc cho đến kết thúc.

''Seungcheol''

Một tiếng Seungcheol thân thương của người đó khiến tim anh trở nên xao động.

''Na-na....Nami?''

''Anh có chuyện gì sao?Người anh quen ư?''

Jeonghan đặt tay mình lên mu bàn tay anh,thanh âm trầm ấm tràn về như một cơn sóng trào vỗ vào trong lòng anh mặn chát.Seungcheol vội vàng rút tay mình lại khiến cho tay Jeonghan bị gạt sang một bên rơi thỏng xuống khoảng không và anh chạy vào phòng vệ sinh xả nước thật mạnh vội hất lên khuôn mặt mình.

''Xin lỗi,tôi sẽ quay lại''

Tiếng xin lỗi đó không thể nào hàn gắn vết thương vốn đã mở lại rách tan hoang trong tâm hồn của một người.


11/06/2020.

Soul_Eye.

#Anh vẫn luôn như vậy

Và em lại không hiểu được nữa



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top