Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trái tim của một kẻ từng vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungcheol vốn không hiểu

Sau khi Jeonghan đi mất,Nami tất nhiên cũng vì lời từ chối con tim của anh mà quay trở về Áo tiếp tục ước mơ của mình.Sau đó cả hai cũng mất liên lạc và người duy nhất còn ở lại sau tất cả là Jisoo.Đã có nhiều lần gặng hỏi như một lời cầu xin thiết tha chân thành về Jeonghan nhưng câu trả lời mà anh nhận được chỉ là không biết từ Jisoo.Hôm nay Jeonghan đến nhà hàng còn hiện diện vui vẻ tự giới thiệu mình là bạn thân của Jisoo nhưng tại sao Jisoo lại xử sự vô tư như bình thường.Vì quá khó khăn mà Seungcheol không thể hỏi anh được,chỉ đành cúi đầu ngậm ngùi rồi lại giật mình vì tiếng đàn của Nami vang lên.

Tình cảnh này khiến cho Seungcheol cảm thấy khó xử và bao nhiêu kí ức quay về trên đỉnh bàn tay Jeonghan đặt.

'Để tôi đưa anh về'

Con xe Beetle mở một bên cửa,Jisoo không nói không rằng gọi taxi đang chạy vụt qua khi Jeonghan bối rối cầu cứu không biết làm sao.Seungcheol còn nghĩ lỡ đâu là Jeonghan không thích xe quá nhỏ hay là sợ làm phiền.Hình như lí do sợ làm phiền nhiều hơn,còn việc xe quá nhỏ anh nào nghĩ Jeonghan hẹp hòi.Jeonghan không cười,anh mím môi lành lạnh nhìn Seungcheol rồi gật đầu,cũng không nói 'Làm phiền anh rồi'mà thay vào đó là câu cảm ơn.Seungcheol là thành công đưa người về nhà cũng cảm thấy bao nhiêu lời nói của mình còn dịu dàng như thửu xưa.

Jeonghan hạ cửa kính xe,anh không thích không khí ngột ngạt trong xe,dù nó có mùi dâu rất thơm,anh muốn ngắm sao và thành phố hoa lệ.Jeonghan đặt tay lên cửa kính xe nhìn ra phía bên ngoài,Seungcheol nhìn anh muốn nhìn thẳng vào đôi mắt nhưng sao muốn gần khoảng cách ấy lại xa xôi như cả một ngân hà mấy triệu năm ánh sáng.Jeonghan bắt đầu cảm thấy lúng túng và Seungcheol chỉ cười khổ khởi động xe,sợ người kia mở cửa bỏ đi thật thì nguy.

Lúc Seungcheol quay lại,không thể ăn nổi một thứ gì vào bụng mà cứ liên tục uống rượu vang,anh muốn chuốc say mình nhanh thật nhanh để quay về trước càng nhanh càng tốt.Nhưng cái ý nghĩ điên rồ đó không được thực hiện vì Seungcheol luôn cảm thấy bối rối ngay trong cả bữa ăn,hết lần này đến lần khác nhìn người cười nói ngẩn ngơ với Jisoo Seungcheol luôn cảm giác như mình bị phản bội bởi Jisoo.Qủa thật có bao nhiêu năm Jisoo vẫn luôn làm anh chưa bao giờ hết hoài nghi,Seungcheol không biết tại sao Jisoo lại nói dối và làm vậy với mình.Có hay không nhưng bây giờ anh không có tư cách đó.

'Anh Seungcheol này,tôi thấy anh có vẻ mệt mỏi'

Vì hai người yên lặng,một người luôn chìm vào những suy nghĩ miên man một người luôn cố đoán người kia nghĩ gì,cả hai cứ thế kẻ chạy người đuổi không ai lên tiếng trong một không gian hẹp.Seungcheol dừng đèn đỏ ở quốc lộ,anh quay sang cười với người kia một cái còn nói 'tôi không sao đâu'.

'Tôi là bác sĩ,anh đừng nói dối chứ'

Seungcheol thoáng cười,không hiểu sao từ lúc ăn cho đến bây giờ mỗi lần Jeonghan nói câu gì đó anh đều cười đến ngẩn ngơ.Không phải vì một lí do nào cả,cũng không phải người kia khác với ngày xưa là luôn chủ động mở lời trước mà chỉ đơn giản là dễ thương quá.Seungcheol biết mình đang nói dối nhưng không biết được ánh mắt ấy dõi theo mình.Có lẽ Seungcheol lại suy nghĩ mơ mộng,lại nghĩ rằng người ta quan tâm mình,phải rồi người ta là bác sĩ,có sao người ta nói vậy,lương y là từ đức mà.Không hiểu sao chỉ một chút tác động nhẹ của vang trắng Seungcheol bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc và cảm nhận độ cồn đang lâng lâng trong lòng.Là tình đang nặng nề không thể thoát ra hay là men say từ thứ chất lỏng sóng sánh?

'Anh đưa tôi đến ngã tư gần tiệm cà phê 'Blossom' là được rồi'

Jeonghan lên tiếng nhìn anh với khuôn mặt không chút xoay chuyển.

'Đó là nhà anh sao?'

'À.....ờ........tôi..............'

'Tôi không sợ phiền,nơi tôi ở cũng cùng đường'

Khi thích người ta sẽ tìm cớ,khi không thích người ta sẽ tìm lí do.Không phải là thích hay không nhưng Jeonghan là đang tránh né Seungcheol,quả thật khi muốn đưa Jeonghan về anh cũng muốn biết nơi Jeonghan ở,để biết nơi chốn đã giấu người anh thương suốt mấy năm trời hun hút mà mình không tìm ra.Ngần ấy năm Seunghcheol đã từng có những suy nghĩ bồng bềnh trong đầu như việc có thể Jeonghan đã đi đến một nơi không phải là Seoul hay đã đi du học một nơi không còn hằn bóng trên nền trời Hàn nhưng hóa ra Jeonghan ở gần bên anh,rất gần là đằng khác.Mặc dù đường về nhà anh ở hướng ngược lại đoạn đường có thể rất xa nơi Jeonghan sống .Nhưng có sao chứ?Cũng đều là do anh tự nguyện,mà hơn hết là anh cố tình.

Seungcheol và Jeonghan của ngày trước khi gặp nhau chưa bao giờ im lặng như thế này mà cũng không cần phải gượng gạo như kẻ lạ người dưng.Mỗi lần Jeonghan muốn nói gì đó nhưng anh lại thôi vì một lí do gì mà đến chính anh cũng không thể rõ.Còn Seungcheol,anh vẫn đang mong chờ con đường về nhà dài thêm chút nữa để sự kiên nhẫn cuối cùng của mình đủ để lắng nghe thanh âm còn vang bên tai.

'À anh Seungcheol này'

'Jeonghan..'

Cả hai người đồng thanh lên tiếng và không nói gì họ đều im lặng ngay sau giây phút đó.

'Tôi không hiểu,nhưng tại sao anh cứ gọi tôi là Jeonghan vậy......nhỉ?'

Không gọi Jeonghan thì là gì?Chẳng lẽ là tiếng anh Jeonghan xa lạ đó,không,chỉ gọi là anh thôi nó đã khiến Seungcheol khó chịu trong lòng mấy ngày rồi.Nhưng nếu như nó khiến Jeonghan không thoải mái thì cái tên đó cũng không thể thân mật mà gọi nữa.Điều mà Seungcheol khổ tâm nhất là  một Jeonghan không một chút kí ức về mình,cũng không còn nhớ ngày xưa mình  từng gọi nhiều lần 'Jeonghanie' chứ đâu phải cắt bớt 'ie' như bây giờ,mà có khổ tâm hay không yêu nhau hãy nói bây giờ họ bằng tuổi thì xưng như vậy chỉ thêm kì lạ.Seungcheol im lặng,con đường ở phía trước tiệm cà phê hiện lên và gần đến lúc kết thúc chặng đường đưa Jeonghan về nhà.

Nơi Jeonghan ở là một căn nhà nhỏ,dĩ nhiên là có nhành tường vi trắng bao ngày bám trên bức tường,vì đèn đường không rõ và ánh trăng mờ nhạt chiếu tỏa anh không thấy hết được.Seungcheol khép lại cánh cửa xe nhưng vẫn đứng đó tiếc nuối một trời nhìn người ta bước đi vào.

Anh có đủ bản lĩnh hay không?

Chỉ có mình anh rõ nhất

'Này anh,.........!'

'Cuối tuần này anh rảnh chứ?Tôi có thể mời anh đi ăn một bữa?'

Không biết bao nhiêu dũng cảm,bao nhiêu cái phong lưu đạo mạo của mình của những năm tháng tuổi trẻ đã đi đâu mất,chỉ thấy một người đàn ông hai lăm tuổi vẫn lưu luyến cái ánh nhìn của người kia rồi lặng thầm đứng nhìn người đi mất mà bất quá không đứng vững được mới hét lên thật to là sợ người kia nghe không rõ lại quên.

'Ừ'

Chỉ vậy thôi,bầu trời đêm đen tỏa sáng dày đặc trên bầu trời.

Seungcheol vẫn yêu người đó vẹn nguyên từng ngày.

12/06/2020.

Soul_Eye.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top