Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ly thứ tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên cá bất cẩn, ngày hôm nay lỡ bơi lên cao quá nên bị loài người bắt được trong lúc ngủ quên trên mỏm san hô dưới bản thể cá nhỏ. Nằm trong cái túi nilon trong suốt, mới đầu cậu cũng hơi hoảng, nhưng nhớ tới bí kíp sinh tồn trên đất liền do tổ tiên nhiều đời đúc kết rồi truyền lại, tự dưng cậu thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trích bí kíp sinh tồn điều số bốn: Trong một số trường hợp bất đắc dĩ, hãy tìm cách biến thân, sau đó nhìn thẳng vào mắt loài người, thôi miên sai khiến xong thì xóa trí nhớ của họ.

Tiên cá gật gù, yên tâm ngủ thêm một chút. Cậu bị loài người đưa đi rất xa, sau đó cho vào trong một cái lọ nhỏ chật hẹp đặt sát bên cửa sổ, từ đây nhìn ra bên ngoài liền thấy một cái hồ lớn. Điều này vô cùng thuận lợi cho kế hoạch tẩu thoát của tiên cá, bởi vì năng lực vượt trội của cậu cũng có một điểm hạn chế là không thể biến thân trực tiếp từ cá nhỏ thành người và ngược lại, thay vào đó bắt buộc phải đi qua bước biến thân trung gian về bản thể gốc.

Cậu dự định giả vờ ngoan ngoãn một thời gian, sau đó nhân cơ hội loài người lơ là cảnh giác thì tìm cách di chuyển ra hồ, biến thân, thôi miên loài người đưa mình trở về biển rồi xoá trí nhớ. Đáng tiếc thay, kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo lại gặp phải trở ngại vô cùng lớn, ấy chính là cậu có khả năng chết đói trước khi kịp làm bất cứ thứ gì.

Nhu cầu ăn uống của cá nhỏ không cao, mấy ngày đầu vẫn còn tốt, nhưng sau một tuần thì chính thức không trụ thêm được. Thức ăn mà loài người đổ vào bể thật sự rất kinh khủng, dạng viên tròn có mùi hôi khó chịu, ngửi còn không thể ngửi chứ chẳng nói gì đến ăn. Tiên cá có muốn giả vờ ngoan ngoãn thì cũng không có sức nữa, mục tiêu trước mắt là thoát khỏi bể xuống hồ kiếm ăn, có thực mới vực được đạo.

Trời nghe thấu tiếng lòng của tiên cá, để loài người mở hé cửa sổ trong một ngày nắng đẹp. Sau khi hắn đi khỏi, cậu dùng hết sức lực còn sót lại nhảy qua khe hở, hấp hối bật tanh tách trên nền gạch như mấy con tôm hồi lâu mới ra tới hồ được. Xuống nước được chừng hai giây, tiên cá lập tức phát hiện ra có điểm gì sai sai. Trong hồ sạch trơn không có lấy một cọng tảo, và bản thể cá nhỏ suýt nữa bị thứ nước kỳ lạ sặc chết. Tiên cá phải trở về bản thể gốc ngay lập tức, ngửa đầu lên khỏi mặt nước thở hổn hển. Cậu cảm giác cột sinh mệnh của mình chỉ còn lại 50%, đuôi cá yếu ớt còn màu vảy thì nhợt nhạt hẳn đi.

Cậu đâm ra ghét loài người đã bắt cóc mình về nuôi. Nhà nghèo như vậy, cả một cái hồ nước to rộng mà không có con cá nào thèm sống, bỏ bê khiến nước trong hồ trở thành nước độc. Càng nghĩ càng giận, tiên cá tức mình quẫy đuôi làm nước hồ bắn tung toé, mà cảnh tượng diễm lệ này lại vô tình lọt vào mắt của loài người bất chợt trở về nhà.

Trước khi tiên cá kịp thôi miên loài người đi tìm mấy con cá về cho mình ăn lót dạ, hắn ta đã ngất lịm đi, nằm sõng soài trên đất. Quả nhiên là không ai có thể chịu được vẻ đẹp kinh thiên động địa này, người cá "chậc" một tiếng khinh thường, sau đó liên tiếp tạt nước độc về phía loài người, tạt đến khi nào hắn tỉnh lại mới thôi.

-

Trong khi đang trải nghiệm lặn biển ngắm san hô, tổng tài bắt được một em cá nhỏ, đuôi lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Thật ra hắn chưa từng có ý định nuôi cá, nhưng chẳng hiểu lúc đó trực giác mách bảo kiểu gì, cuối cùng hắn vẫn mang em cá về nhà nuôi. Mỗi ngày hắn nhìn em cá bơi qua bơi lại cũng thấy vui vui mắt, cái đuôi lấp lánh bảy sắc cầu vồng làm sống động cả một góc nhà.

Khi đó hắn chỉ cảm thấy em cá này vô cùng khác biệt, trông không hề vô tri như mấy con khác, tới bây giờ thì đã hiểu lý do rồi. Tiên cá là sinh vật cấp cao nhất đại dương, mà hiện tại cũng là sinh vật cấp cao nhất trong nhà của hắn.

Nói ngắn gọn, vào một ngày chủ nhật nọ, sau khi hắn đi chạy bộ về thì phát hiện ra em cá nhỏ đã tiến hóa thành tiên cá, hai vây xinh xinh trong bể kính trở thành đuôi xinh lả lướt trong hồ bơi.

Tổng tài đã mất kha khá thời gian để chấp nhận sự thật phản khoa học về sự tồn tại của tiên cá, cũng như chuyện bản thân chuyển từ nuôi cá sang nuôi tiên cá trong nhà. May mắn là không có gì khó khăn lắm, bởi vì cậu rất dễ chiều, ngoài việc chỉ ăn hải sản và đổi nước bể bơi sang loại không có chất hoá học thì cũng không có yêu cầu gì quá khó khăn.

Nghe nói tiên cá có khả năng mê hoặc người khác, tổng tài cũng không rõ thực hư như thế nào, chỉ biết rằng mặc dù tiên cá rất đanh đá, nhưng hắn lại thấy cái đanh đá của cậu rất đáng yêu. Cậu thường xuyên buông lời dọa dẫm hắn, mỗi lần dẩu môi mắng hắn trông y hệt vịt con, kiểu mắng người cho đỡ chán vậy thôi chứ chẳng có ý gì.

"Anh nhìn gì em, muốn ăn đập không?"

Sau khi tới nhà tổng tài, tiên cá đã học được rất nhiều thứ qua TV có kết nối internet, trong đó có quy cách xưng hô trong giao tiếp. Đây là một trong số những điểm tương đồng hiếm hoi giữa đời sống trên cạn và dưới nước - trùng hợp tổng tài bằng tuổi anh hàng xóm của tiên cá, thế là tiên cá cũng không phải nghĩ nhiều, cứ thế áp dụng. Cậu mơ hồ cảm thấy xưng hô thế này khiến khí phách của mình giảm đi không ít, nhưng trước mắt vẫn tạm phiên phiến cho qua.

"Không có gì...chỉ là cảm thấy em rất đẹp, đôi lúc anh vẫn không tin được em có thật."

Tiên cá được khen thì vô cùng đắc ý, ngay lập tức bắt chước nữ chính trong bộ phim trưa nay vừa mới xem, tao nhã hất mái tóc bạch kim dài chấm vai của mình về phía sau.

"Anh có thể bớt nói mấy điều hiển nhiên lại một chút."

"Ở dưới biển em chính là đại minh tinh đấy, chỗ nào em bơi qua là y như rằng chỗ đó bị tắc đường. Ai cũng muốn được gặp em, gặp được rồi lại muốn ngắm em lâu hơn."

Tổng tài bật cười, không tự chủ được vươn tay ra xoa đầu tiên cá: "Ừ, đại minh tinh xinh đẹp."

Ngoài miệng tiên cá hung dữ cằn nhằn "ai cho anh động chạm lung tung", trong lòng lúc này lại hưng phấn một cách khó tả. Rõ ràng là cậu đã quen với sự khen ngợi, thế nhưng khi loài người trực tiếp nói ra, cậu bỗng dưng cảm thấy bản thân mình trở nên đặc biệt và quan trọng vô cùng.

Tối hôm ấy, cậu bơi qua bơi lại gần năm chục vòng mà vẫn không sao ngủ được, cuối cùng quyết định biến về bản thể người, lên bờ mặc quần áo, đi vào nhà quấn chăn ngồi xem TV. Cậu chọn bừa một bộ phim được gợi ý ở trang chủ, kết cục là buồn quá khóc không ngừng được, ngọc trai vương vãi khắp nơi, vì sợ bừa bãi nên thậm chí cậu phải đi lấy cái bể nhỏ mình từng ở ra để hứng ngọc.

Tổng tài đi xuống lúc cậu đang khóc dữ dội nhất, hoảng hốt chạy đến xem cậu bị làm sao. Tiên cá không muốn đối phương chứng kiến mình uỷ mị, nghẹn ngào lắc đầu nói "em ổn", nỗ lực tỏ ra mạnh mẽ trong mắt tổng tài chẳng khác nào làm nũng.

"Ngoan, em đừng khóc nữa, ngọc trai chất kín bể rồi."

"Em có khóc đâu! Anh khóc thì có."

Cự nự xong, tiên cá vẫn chưa hết buồn, vừa nấc vừa tóm tắt lại nội dung bộ phim cho tổng tài nghe. Cậu bắt chước phân cảnh cuối cùng của phim, nép vào một bên vai tổng tài, sụt sịt nói: "Cô ấy đã đến tìm anh ta, nằm cạnh anh ta như kiểu này này, nhưng mà anh ta vẫn lựa chọn rời xa thế giới, vì anh ta không thể chịu được cuộc sống này thêm nữa."

Khả năng lý giải của cậu rất mạnh, tổng tài gật gù, đưa tay lên xoa đầu dỗ dành cậu.

Tiên cá vẫn xúc động mãi không thôi, cậu cực kỳ không muốn tổng tài gặp phải chuyện không may như vậy. Thời gian vừa qua hắn đối xử với cậu rất tốt, vất vả đi làm từ sáng đến tối kiếm tiền mua cá cho cậu ăn, vậy nên cậu cũng tri kỷ nhắc nhở hắn mấy câu.

"Nói tóm lại, anh đi đường phải chú ý an toàn. Trời mưa đến muộn cũng không sao, nhớ che ô, đi đường chậm rãi."

Trái tim tổng tài bị những lời này làm cho mềm nhũn ra. Hắn vuốt ve phần gáy của tiên cá, trầm giọng đáp: "Anh biết rồi, cảm ơn em đã quan tâm đến anh."

Tiên cá không muốn tổng tài biết rằng mình lo lắng cho hắn thật, quay sang nhìn hắn phản bác.

"Ai thèm quan tâm anh, em chỉ là có lòng tốt..."

Cậu định nói rằng mình bẩm sinh tốt bụng, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt của tổng tài, nhất thời cậu lại đơ ra. Nó tràn ngập dịu dàng, tràn ngập dung túng, khiến cậu vô thức chìm càng lúc càng sâu.

Khi cậu nhập tâm trở lại, mặt của cậu và tổng tài đã gần trong gang tấc.

"Jeonghan, anh hôn em được không?"

Trái tim tiên cá trong phút chốc rộn ràng hết cả lên.

Cậu nhắm mắt, hai hàng mi run nhẹ, khẽ chạm môi mình lên môi tổng tài. Nụ hôn này chỉ kéo dài chừng năm giây, tựa như chuồn chuồn lướt nước, bướm đậu cánh hoa, nhưng dư vị của nó để lại quá ngọt ngào, khiến tiên cá lâng lâng như đang đi dạo trên chín tầng mây.

Vì quá xấu hổ, tiên cá hôn xong liền  chạy ra nhảy ùm xuống bể bơi trốn, tổng tài gọi thế nào cậu cũng không chịu ngoi lên, đành phải quay vào trong nhà. Hắn trằn trọc suốt đêm, sáng sớm hôm sau xuống tìm cậu thì tá hỏa phát hiện ra tiên cá đã đi mất, bể bơi trống huơ trống hoác.

Chưa bao giờ tổng tài hối hận vì đã dạy tiên cá cách nhập mật mã cửa đến thế, cậu đi mất mà hắn cũng chẳng biết tìm cậu ở đâu. Hắn suy sụp không thiết ăn uống, nhặt lại hết những hạt ngọc trai rơi trên thảm mà hôm qua chưa kịp dọn, sau đó ôm cái bể ngồi ngơ ngẩn không màng thời gian.

Lúc trời sẩm tối, tiên cá trở về trong sự ngỡ ngàng của tổng tài. Hắn nhìn thấy cậu thì sốc tới mức suýt đánh rơi bể ngọc trai, vội vội vàng vàng chạy tới ôm ghì lấy cậu. Tiên cá không hiểu vì sao hắn đột nhiên xúc động như vậy, giãy dụa mấy cái không được liền dứt khoát mặc kệ hắn luôn.

"Choi Seungcheol, anh nổi cơn gì đấy?"

"Mau bỏ em ra, ngày hôm nay em bơi đường dài rất mệt, vừa rồi còn phải khuân đồ nặng toát hết mồ hôi, cả người đang bẩn lắm."

Tổng tài khó chịu nhưng không nỡ to tiếng với tiên cá, cuối cùng chỉ cắn vào vai cậu một cái: "Em đột ngột rời đi mà không nói lời nào, anh sợ em sẽ không quay trở lại nữa."

"Anh nghĩ em là người tệ bạc vậy đấy à?" Tiên cá cau mày, bực bội đẩy tổng tài ra "Không thể tin được, em chỉ về biển lấy đồ thôi mà bị gán cho cái mác trai đểu."

"Anh cắn em làm gì, tự cắn mình mà hối lỗi đi! Em đã hôn anh rồi thì đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với anh, em thừa sức nuôi anh cả đời."

Chủ đề cuộc trò chuyện đột ngột chuyển hướng, tổng tài lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng lắm, hình như tiên cá đã hiểu lầm cái gì thì phải.

"Em không cần nuôi anh, anh có thể tự lo cho bản thân mình. Không phải khoe gì, nhưng..."

"Em hiểu rằng anh có thể tự lo cho bản thân, nhưng mà anh xem, ngoài em ra không có con cá nào tự nguyện sống cùng anh. Anh không đeo đồ lấp lánh, mà nhà cửa cũng đơn bạc, nhìn xung quanh không có tí lấp lánh nào."

Cậu vỗ vai hắn, trên mặt ghi hai chữ thương cảm: "Nhưng anh yên tâm, bây giờ có em rồi, anh sẽ không phải chịu khổ nữa."

Vòng vo một hồi, hoá ra là tiên cá đang chê hắn nghèo, sợ hắn không nuôi nổi cậu. Tiêu chuẩn giàu nghèo dưới biển đúng là độc đáo, ai không lấp lánh tức là điều kiện kinh tế không đạt chuẩn.

Tổng tài bị thao túng tâm lý, tự dưng cảm thấy số bất động sản mình sở hữu cũng tầm thường, chẳng có gì đáng nói. Hắn vừa buồn cười vừa cảm động, nghiêng đầu thơm lên má tiên cá.

"Từ giờ anh sẽ cố gắng để lấp lánh hơn."

Cậu ngại ngùng ra vẻ ghét bỏ, đỏ mặt đánh hắn: "Bây giờ là lúc để hôn hít sao, cái rương quý em đang để chỏng chơ ngoài cửa kia kìa. Anh mau ra bê vào đi."

Tổng tài giả vờ không nghe thấy, hôn lên môi cậu rồi mới đi ra ngoài. Khi hắn mở cái rương nặng ít nhất bốn chục cân, hắn thực sự đã bị lấp lánh làm cho loá mắt.

Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao tiên cá thường xuyên chê quảng cáo trang sức không đủ lấp lánh. Cũng đúng thôi, nếu như hắn có đủ vàng bạc đá quý rải kín một cái giường King Size, thì một viên kim cương 24K cũng chỉ như hạt nhựa.

"Cái rương này..."

"Đều cho anh hết đó, đây mới chỉ là một phần sính lễ nhỏ thôi."

Tiên cá quả quyết:  "Vợ của Yoon Jeonghan, không được thua kém bất kỳ ai!"

Tổng tài nhức nhức cái đầu, thái dương giật giật, nhưng mà thôi, em yêu của hắn vui là được.

Cũng trong buổi tối hôm đó, tổng tài xuống bơi cùng với tiên cá lần đầu tiên. Mặt nước thường ngày yên ả bỗng dưng dậy sóng; tiên cá dựa vào thành bể, tay cào loạn xạ trên lưng tổng tài.

Cậu thở hổn hển, liên tục nhắc vợ mình chậm một chút, cậu thật sự chịu không nổi.

_____________

Lan toả năng lượng lấp lánh tới cho mọi người 💎✨💫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top