Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

My broken heart,so painful

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Same dream,same mind,same night

____________________

Rốt cuộc bánh kem có vị thế nào lại khiến một người chìm đắm vì nó?

Là vị ngọt

Hay là vì vẻ bề ngoài đẹp đẽ

Hay là vì người đã làm ra nó?

Jihoon đang bận rộn với cửa tiệm nhỏ mới khai trương của mình,bỗng chợt dừng lại mọi hành động  vì vị khách đang đẩy cửa bước vào bên trong.Người bên kia của cửa chủ tiệm hoa màu,phong thái đạo mạo,bề ngoài bụi bặm nhưng ngũ quan lại vô cùng cân xứng ánh mắt không chút do dự tiến lại gần quầy bánh kem đang được trưng bày với đủ màu sắc kia.Người đó chọn bánh dâu,loại nhỏ,trong lúc chờ lấy bánh còn 'tranh thủ' nói chuyện với cậu,vừa hài lòng nhìn về phía đối diện cửa tiệm đối diện có người đang cực kì lo lắng và hoảng loạn.

'Cậu vẫn còn độc thân chứ?'

Trong tâm Jihoon dần hoảng loạn,cậu khá lúng túng nhưng ngầm hiểu được câu hỏi này là gì.Đối diện với nụ cười kia ánh mắt Jihoon trở nên bối rối,mọi suy nghĩ như bị đình trệ từ giây phút ấy rồi cảm xúc chạm xuống tận đáy khi biết chiếc bánh dâu tây nhỏ đó là dành cho một người quan trọng trong cuộc đời người kia.Vì một người lạ mà đã bận lòng không đâu,dẫu biết rằng mãi mãi người kia cũng không thể có ý nghĩ với mình.

Mưa ngoài trời rơi tầm tã,một tách trà nóng đặt vội lên thành bàn

Seungcheol nằm dài trên giường,tay đặt trên đầu,mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà đầy sự trống rỗng và trống trải ngay cả khi người hắn thương đang ở trước mặt.Trong lòng hắn,hắn từng hỏi em có cảm thấy thiệt thòi khi theo người chẳng cho em những thứ tốt đẹp như người ta có,chẳng cho em được một danh lợi gì mà còn là những điều tiếng hay không.Mỗi lần như thế em đều im lặng,em không trả lời,em không nói em có em cũng chẳng phủ nhận rằng em không.Jeonghan quay đầu nhìn hắn,hắn cũng nhìn em,hai ánh mắt vừa chạm nhau đã gây cho đối phương cảm giác vừa an lòng vừa bất an.Seungcheol bỗng dưng ôm em rất chặt và rất chặt,như thể chỉ cần buông giây phút này em sẽ biến mất như ảo ảnh mà bấy lâu nay hắn tạo dựng.

Ánh mắt luôn là một thứ không biết nói dối

Vì thế Seungcheol đã nhìn thấy rất nhiều cảm xúc khác nhau mà hắn không thể nào nói ra từ em

Cả hai đều biết rằng dạo này thời gian dành cho nhau đều không nhiều như trước,một cái ôm một cái hôn một câu nói yêu thật nhiều cũng lạc lõng vô bờ khi gần nhau.Seungcheol biết điều này có nghĩa là' kết thúc' nếu như cả hai không gặng lại để hỏi vấn đề rốt cuộc là từ đâu mà ra,nhưng tình cảm một khi tra hỏi có còn là sự tin tưởng nữa không?Hắn im lặng,em lặng cười tái ngắt,ánh mắt dường như sụp đổ hoàn toàn như không thể trụ nổi thêm lần nào nữa.Trái tim Seungcheol lúc này như một bầu trời đen kịt,toàn bộ là mây đen đầy ắp vây kín nhịp tim khiến hắn không thể thở nổi,một người ngông nghênh không hề biết dè đời như thế ấy vậy mà cũng biết sợ,sợ chỉ vì sợ lạc,sợ lạc mất một người hắn luôn yêu,luôn thương.

Mà không phải là mỗi ngày mà là trong cuộc đời này

Thế giới lớn thế này,cần một người bên nhau cả đời tại sao lại khó đến như vậy

'Đúng vậy,tôi và anh Jeonghan sắp đính hôn,chúng tôi đã quen nhau 5 năm rồi'

Ngày Seungcheol đến bệnh viện hôm ấy,nhìn thấy ánh mắt của Jeonghan bỗng dưng khác lạ so với mọi khi trong lòng hắn đã tự dưng sinh ra một loại cảm giác đau thương trùng trùng.Cho đến cái ngày thứ 14,khi hắn thấy em bước xuống xe vào nhà như mọi khi từ người kia,trong lòng đã không còn đứng vững được nữa.Bao lâu nay là những gì,là những loại tình cảm em đang vay mượn hắn hay chỉ là loại tình cảm em tùy ý muốn được che chở,em tùy ý muốn chơi đùa lâu ngày.Một kẻ như hắn bỗng chốc trở nên si tình,lần đầu hắn biết đau,lần đầu hắn biết rơi nước mắt là gì.

'Anh biết thương hại là gì không?Dù rất muốn yêu nhưng vẫn không thể yêu.'

Seungcheol bất động,không hề nổi giận như tưởng tượng của người kia,loạt cảm giác oán trách bản thân ùa đến không thể thốt ra lời nào phản bác đường hoàng.Hắn mà có gì để nói chứ,một ngôi nhà có tư cách để cho em một hạnh phúc không?Câu trả lời là không,thứ em cần là người chững chạc trưởng thành,người cho em một cảm giác vững chãi và một bờ vai bình yên mà em muốn dựa muôn đời,Seungcheol cũng có chứ,nhưng thứ hắn không có là tương lai như người đối diện.

'Tình cảm của anh được bao nhiêu? Có sâu đậm như tôi dành cho anh ấy?Anh có bao giờ quan tâm đến cảm xúc thật sự mà anh ấy phải chịu?'

Đúng vậy,hắn chẳng bao giờ thật sự để ý đến việc em nghĩ như thế nào,em cảm giác ra sao em đau thế nào,hắn cũng không biết em đã chịu những gì trong ngần ấy năm mà tự do để em đắm chìm trong cảm xúc không ai ru lòng được mà vô tình dựa vào người kia lúc nào không hay.Không đơn giản người đó có tương lai người đó còn có thể chữa lành tâm hồn dễ bị tổn thương và vô cùng mỏng manh của em mà Seungcheol không hề có.Em chẳng lỡ lầm bao giờ,chỉ là trong lúc em không thể nói,em không thể bộc tả được hết nhưng cơn đau ấy em phải uống tạm một liều thuốc an thần rồi lỡ làng không hay.

Seungcheol ngộ ra rất nhiều điều từ lời của người kia,trái tim như đã chết hẳn đi.

Bàn tay người kia nắm lấy tay em rời đi trước mặt hắn

Yêu nhau không dễ dàng,quy luật muôn đời.

__________________

07/11/2021.

Vi.

Gradually fade,văn của mình sao buồn ghê


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top