Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Trò nghịch ngợm tai hại

Ngồi bệt trong căn phòng trọ rộng chừng năm mét của Seungcheol, Jeonghan dán chặt nửa thân trên trống trơn của mình vào người Joshua. Chiếc áo màu xám quấn quanh Joshua của cậu ta giờ đây đã chẳng còn khô ráo, và lấy lí do giúp bạn mình giữ ấm, cậu ta ghì chặt Joshua trong vòng tay đến mức khiến cậu nổi cáu.

"Cậu nhích ra một xíu coi!" Joshua kêu lên, vặn vẹo thân mình để thoát khỏi cái ôm của Jeonghan nhưng không thành.

"Ngoan nào, tớ muốn giúp cậu làm ấm người thôi mà." Jeonghan nói, ngả ngớn sục đầu sâu vào hõm cổ của Joshua hơn.

"Vậy thì lấy cái đầu của cậu ra khỏi cổ tớ." Joshua bực bội bảo.

"Không thích."

"Cậu..."

"Hai người... có thể dùng tạm... quần áo của tôi." Seungcheol rụt rè đề nghị, cắt ngang cuộc cãi vã của họ.

"Cảm ơn cậu nhiều nhá!" Jeonghan nhanh nhảu đáp trước khi hét toáng lên vì bị Joshua véo một cái vào đùi trong.

"Ăn nói cho đàng hoàng vào!"

Joshua quắc mắt nhìn Jeonghan, sau đó quay sang nói lời cảm ơn với Seungcheol - người đang lục lọi lấy ra mấy bộ đồ từ trong chiếc túi hành lý to tướng.

"Đây nè." Seungcheol giơ về phía Joshua và Jeonghan hai chiếc áo phông và quần jean đều đã bạc màu.

"Cảm ơn cậu." Joshua vươn tay ra nhận lấy chúng rồi đưa cho Jeonghan một chiếc áo, bảo cậu ta:

"Mặc vô đi rồi ra ngoài để tớ thay đồ. Quần cậu khô mà nên không cần thay đâu phải không?"

"Thay chung đi. Cậu ngại cái gì chứ." Jeonghan kéo dài giọng nũng nịu, cọ cọ hai vai lên vai Joshua.

"Đi ra ngoài." Joshua lạnh giọng bảo.

"Rồi, rồi, tớ đi liền."

Jeonghan chồng bừa chiếc áo qua đầu rồi đứng lên, hất cằm ra hiệu với Seungcheol:

"Đi thôi."

"Ờ."

Seungcheol lật đật đi theo Jeonghan ra khỏi phòng. Cả hai đứng quay lưng vào bức tường cạnh cửa chờ cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Joshua thì mới quành trở vào trong.

Vừa bước vào phòng, Jeonghan và Seungcheol lập tức bị một cảm giác căng thẳng vây lấy. Họ dừng khựng lại trước ngưỡng cửa, đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm nguồn cơn của bầu không khí im ắng kỳ lạ này. Và không cần mất nhiều thời gian, cái nhìn lạnh buốt xoáy sâu vào Jeonghan của Joshua đã cho họ câu trả lời.

"Jeonghan, cậu có gì muốn nói với tớ không?" Joshua lên tiếng, sờ nắn sợi dây chuyền đang nằm trên tay với vẻ nghi hoặc.

Jeonghan chần chừ không dám tiến vào trong. Điều này khiến cho Seungcheol đứng kế bên cũng chẳng dám nhúc nhích. Cậu e dè liếc nhìn vẻ mặt tội lỗi của Jeonghan rồi lại cụp mắt xuống khi bắt gặp đôi mắt ráo hoảnh sắc bén của Joshua.

"Ừ thì... Đúng là tớ làm cho Sunday Morning bị như vậy." Sau một hồi yên lặng, Jeonghan ngập ngừng cất lời, tay vê vạt áo.

Joshua hơi cau mày, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng nhưng lãnh đạm:

"Rốt cuộc cậu đã làm cái gì?"

"Cho... cho tôi hỏi." Seungcheol xen ngang với gương mặt ngơ ngác. Dù sợ nhưng cậu vẫn muốn thắc mắc của mình được giải đáp. "Sunday Morning là cái gì vậy?"

Joshua giơ mặt dây chuyền hình quả dâu của mình lên, trả lời:

"Là cái này nè. Nó là linh vật của tớ, hiểu đơn giản thì nó là công cụ giúp tớ sử dụng phép thuật."

Seungcheol gật gật đầu vẻ hoang mang. Lại thêm một thứ kỳ lạ nữa xuất hiện trong cuộc đời cậu.

"Hai người tiếp tục đi." Cậu nói, dựa người vào tường, cố gắng đón nhận những chuyện quá sức mới mẻ này.

"Vậy rốt cuộc là cậu đã làm gì?" Joshua hỏi lại, giọng đã bớt lạnh lùng.

"Thì là..." Jeonghan hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào hai tiếng trước. "Lúc chúng ta chuẩn bị tới đây..."

***

"Sunday Morning, ngươi có thấy là dạo này ngươi mập quá không?" Jeonghan giở giọng giễu cợt, chọt chọt cái má núng nính của sinh vật màu xanh lục chỉ cao bằng một bàn tay trước mặt.

"Kệ tui, đồ vô duyên! Anh mà còn dám chê tui nữa là tui đi mách anh Joshua đó." Sinh vật ấy trừng mắt, đanh đá đáp lại.

Jeonghan bật cười, kẹp cái đầu màu xanh có hai chiếc sừng sáng rỡ của nó giữa ngón cái và ngón trỏ rồi nhẹ nhàng nhấc lên.

"Ỷ có Joshuji chống lưng cho nên cái gan của mi càng lúc càng lớn nhở?"

Sinh vật kia tức tối vung hai cánh tay ngắn ngủn về phía Jeonghan, khiến cậu ta càng cười lớn hơn.

"Thả tôi ra! Tên đáng ghét này!"

"Không thích thả đấy. Mi làm gì được ta nào?"

"Anh Joshua!" Nó la lớn.

"Rồi, rồi, đừng có la làng nữa."

Jeonghan bất ngờ thả tay ra, làm cho sinh vật kia rơi xuống mặt bàn bên dưới. Nó trợn mắt, lồm cồm bò dậy rồi đứng chống nạnh nhìn Jeonghan, hùng hổ nói:

"Anh coi chừng tôi đó. Đợi anh Joshua ra đây thì tôi sẽ kêu anh ấy biến anh thành rắn ngâm rượu luôn!"

"Ta không biết ta có bị đem ngâm rượu hay không, nhưng ta biết nếu còn tiếp tục xấc láo như vậy nữa thì ngươi sẽ thành bữa trưa của rắn đó." Jeonghan thè cái lưỡi rắn của mình ra hù dọa Sunday Morning.

"Á, tránh xa tôi ra!"

"Hai người làm gì mà ồn ào vậy?" Giọng Joshua vọng ra từ phòng tắm.

"Anh Jeong..."

Sunday Morning đang định mách lẻo với Joshua về Jeonghan thì liền bị cậu ta bịt miệng lại.

"Không có gì gì đâu Joshuji!" Jeonghan nói lớn với Joshua xong lại hạ thấp giọng đe dọa Sunday Morning: "Mi khôn hồn thì ngậm mỏ lại đi."

Tiếng xè xè của lưỡi rắn vang lên sát bên tai khiến Sunday Morning sợ tái mặt, nó gật đầu nhè nhẹ.

"Tốt." Jeonghan nói nhỏ rồi buông tay ra.

"Đồ ác quỷ." Sunday Morning thì thào.

Jeonghan cười khẩy, lấy từ trong chiếc túi màu đen của mình ra một hộp bánh. Cậu ta đã lên sẵn một kế hoạch để trừng trị cái tính ngông cuồng của con tinh linh màu xanh béo ú này.

"Cái gì vậy?" Sunday Morning nhìn thấy đồ ăn là hai mắt liền mở to hết cỡ.

"Bánh quy vị hạnh nhân." Jeonghan tỏ vẻ hờ hửng đáp.

"Ngon không?" Sunday Morning nhìn chòng chọc vào cái bánh quy màu nâu vàng có mấy vụn hạt hạnh nhân nhô lên bề mặt trên tay Jeonghan.

"Đương nhiên là ngon rồi. Thơm thế này cơ mà." Jeonghan đưa chiếc bánh lên mũi, nhắm mắt lại, hít hà nó như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị hiếm có. Rồi cậu ta khinh khỉnh liếc nhìn Sunday Morning đang nuốt nước bọt thèm thuồng, trêu chọc:

"Nhưng không có phần cho mi đâu. Chỉ có ta và Joshuji mới được ăn thôi."

Sunday Morning phồng má lên, khoanh hai tay trước ngực làm ra vẻ giận dỗi. Jeonghan thấy vậy thì vờ quay mặt đi không chú ý đến nó. Rồi đúng như những gì cậu ta đã dự đoán, Sunday Morning bay vụt tới nhanh như một cơn gió, giật lấy chiếc bánh trên tay cậu ta.

"Há há, giờ thì xem tôi ăn nó đây này." Sunday Morning đắc chí cười lớn, bỏ cái bánh vào miệng nhai rôm rốp.

Jeonghan nhếch mép cười nham hiểm, và dĩ nhiên, cử chỉ đó không lọt khỏi mắt của Sunday Morning. Nó hoang mang nhìn Jeonghan rồi nhìn nửa cái bánh quy còn lại trên tay mình. Bỗng nó thấy mọi thứ xung quanh trở nên chao đảo còn bản thân thì giống như đang xoay vòng rất nhanh. Nó yếu ớt cất tiếng:

"Trong bánh... có cái gì vậy?"

"Thì có bột mì, đường, sữa... và cả một chút bột nguyệt quế nữa." Jeonghan sờ sờ cằm, thích thú nhìn Sunday Morning chậm rãi rơi xuống.

"Bột nguyệt quế! Anh muốn hại chết tôi hả?" Nó những muốn hét lên nhưng rồi thứ âm thanh lọt ra khỏi miệng chỉ còn là một tiếng thì thào khẽ khàng bị không khí nuốt chửng.

"Yên tâm, ta chỉ cho một xíu xiu bột nguyệt quế vào thôi. Tệ lắm thì mi bị bất tỉnh ba hoặc bốn ngày là cùng."

"Cái đồ... độc ác..."

Sunday Morning chẳng kịp để lại một câu chửi cuối cùng thì đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự. Nó nằm dài ra sàn, phát ra một tia sáng màu lục nhạt rồi biến thành một sợi dây chuyền với mặt hình quả dâu tây.

"Ngủ ngoan đi nha." Jeonghan nói nhỏ, để sợi dây chuyền lên bàn rồi ung dung ngồi ăn mấy cái bánh quy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Joshuji ơi, sao cậu tắm lâu quá vậy?" Cậu ta gọi lớn.

"Đợi tớ một chút, tớ đang mặc quần áo." Joshua nói vọng ra.

"Nhanh lên nha!"

Cửa phòng tắm bật mở, Joshua bước ra, tiến đến trước mặt Jeonghan. Cậu cầm sợi dây chuyền ở trên bàn lên, vừa đeo nó vừa nói:

"Sao hôm nay nó ngoan vậy? Bình thường phải mè nheo một trận mới chịu biến thành linh vật mà."

Jeonghan đưa mắt nhìn vào quả dâu tây đang nằm ngay ngắn giữa ngực Joshua, cố không để lộ ra tia tinh quái trong mắt.

"Nãy tớ cho nó cái bánh nên nó mới chịu ngoan vậy đấy."

"Bữa nay cậu tốt bụng dữ nhờ!" Joshua nói, giọng trêu chọc.

"Tớ thì lúc nào mà chẳng tốt. Mà hôm nay đi đâu vậy? Lại hái thảo dược hả?" Jeonghan hỏi khi thấy Joshua bỏ một cuốn sách dày về các loại cây cỏ vào chiếc giỏ hình vuông mà cậu đang đeo trên cánh tay.

"Ừ." Joshua đáp. "Cha tớ sắp dùng hết đông trùng hạ thảo rồi. Với lại hồi tối tớ mới đọc được một loại trà có tác dụng hay lắm nên muốn làm thử. Mà nguyên liệu để làm nó thì chỉ có ở trái đất thôi."

"Tới trái đất luôn hả?"

"Đúng rồi."

"Ngay bây giờ luôn?" Jeonghan bắt đầu thấy bất an.

"Ừ."

"Dùng phép dịch chuyển hả?"

"Đương nhiên rồi."

"Cậu định dùng Sunday Morning?" Jeonghan khẽ nuốt khan một cái.

Joshua hướng ánh mắt kỳ lạ về phía cậu ta.

"Sao vậy? Có gì không ổn hả?"

"Không có. Có gì không ổn được chứ!" Jeonghan mỉm cười giả lả, trán lấm tấm mồ hôi.

'Chết rồi! Với tình trạng này thì Sunday Morning làm sao mà dùng phép thuật được.' Cậu ta hốt hoảng nghĩ.

"Vậy thì đi thôi." Joshua bảo.

Jeonghan lề mề đi đến đứng cạnh Joshua, mặt cậu ta trắng bệch như thể tất cả máu trong người đều đã đổ hết về trái tim đang đập dồn dập.

"Cậu bị sao vậy?" Joshua lo lắng hỏi Jeonghan.

"Tớ không sao." Jeonghan đáp, vận hết sức lực để kìm lại cơn run rẩy của mình. Có một điềm báo không lành đang chạy xèn xẹt trong các dây thần kinh trên khắp cơ thể cậu ta.

"Vậy đi nha." Joshua nói trước khi đọc một câu thần chú. "Hỡi sự liên kết của cả vũ trụ, xin hãy lắng nghe lời ta. Hãy mở ra cánh cổng ta đang cần. Hãy đưa ta đến rừng nhiệt đới Amazon ở hành tinh trái đất."

Một vầng sáng màu chàm tỏa ra từ trái dâu trên ngực Joshua, rọi thứ ánh sáng lóa mắt huyền ảo ra khoảng không xung quanh. Rồi bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên. Lúc đầu, Jeonghan nghĩ rằng âm thanh ấy chỉ xuất hiện trong đầu cậu ta. Nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Joshua, cậu ta biết, mình đã gây ra một rắc rối lớn.

***

"Cậu cho Sunday Morning ăn bột nguyệt huế á!" Joshua hét ầm lên sau khi nghe xong câu chuyện.

Jeonghan và Seungcheol giật mình bịt tai lại. Jeonghan nhăn nhó mặt mày trông rất đáng thương, lí nhí:

"Tớ chỉ cho có một xíu xiu thôi."

"Cậu thừa biết thứ đó gây hại thế nào cho nó mà! Lỡ nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?" Joshua gắt gỏng, áp mặt dây chuyền vào lòng, mắt ầng ậng nước.

"Cậu yên tâm, tớ đã nghiên cứu kĩ rồi! Sunday Morning tuyệt đối không gặp nguy hiểm đâu." Jeonghan khẳng định chắc nịch, lao đến ôm ghì lấy Joshua. "Tớ xin lỗi, tớ thành thật xin lỗi."

"Cậu tránh ra đi." Joshua vùng vằng né khỏi cái ôm của Jeonghan.

Lần này, Jeonghan ngoan ngoãn buông Joshua ra. Cậu ta hiểu rõ Joshua. Bình thường dù bị chọc ghẹo đến thế nào thì cậu cũng sẽ vui vẻ bỏ qua, nhưng khi tâm trạng không tốt, Joshua luôn sẵn sàng giáng cơn tam bành lên tất cả mọi thứ.

"Tớ xin thề. Tớ nhất định không bao giờ làm vậy nữa! Nếu còn có lần sau..."

Joshua vội vàng lấy tay chặn miệng Jeonghan. Cậu không tin mấy việc thề thốt, nhưng với Jeonghan, cậu không muốn người bạn thân từ thưở nhỏ này của mình gặp phải chuyện gì bất trắc.

"Đừng có nói bậy."

"Cậu tha lỗi cho tớ nha?" Jeonghan rụt rè hỏi, dùng gương mặt đẹp hoàn hảo và đôi mắt lóng lánh sự ăn năn của mình choán hết tầm nhìn của Joshua.

"Ừm." Joshua đáp, trong giọng vẫn còn chút giận dỗi nhưng đã hết gay gắt.

"Cảm ơn cậu!" Jeonghan ôm chầm lấy Joshua, khẽ mỉm cười khi cảm nhận được bàn tay to lớn của người kia đang nhẹ nhàng xoa trên lưng mình.

'Joshuji là tuyệt vời nhất!' Cậu ta nghĩ.

Seungcheol ngồi một góc từ nãy đến giờ, gậm nhấm cái cảm giác trở thành người thừa thãi trong căn phòng trọ mà chính cậu bỏ tiền ra thuê. Cậu hắng giọng, cất tiếng:

"Vậy... tiếp theo hai người định làm gì?"

Joshua vỗ nhẹ vào lưng Jeonghan, ra hiệu cho cậu ta ngồi đàng hoàng lại, nói:

"Theo lời Jeonghan thì phải ba, bốn ngày nữa Sunday Morning mới tỉnh lại." Joshua dừng lại, ngẫm nghĩ. "Trong mấy ngày này, cậu có thể cho chúng tớ ở nhờ được không?"

"Hai người không thể dùng phép thuật để về được sao? Chẳng phải... sợi dây chuyền đó dù bất tỉnh những vẫn đưa hai người đến trái đất được mà."

"Đúng là vẫn có thể sử dụng phép thuật. Nhưng hiện giờ Sunday Morning đã không còn ý thức nên tôi không thể kiểm soát câu thần chú sẽ được thực hiện. Giống như lúc nãy ấy, tôi muốn triệu hồi tường đá nhưng một tảng đá lớn lại xuất hiện."

Vừa nghe đến tảng đá đó, Seungcheol liền căng cứng hết cả người. Cậu vẫn nhớ rõ như in cái khoảnh khắc mình gần như chạm mặt với cái chết.

Seungcheol im lặng trong một lúc. Rõ ràng là việc để hai người hoàn toàn xa lạ - thậm chí kỳ lạ - sống cùng với mình đang đè nặng rất nhiều sự đắn đo lên cậu. Có quá nhiều thứ cần phải suy tính. Và trên tất thảy, sự an toàn của bản thân cùng tình trạng tài chính eo hẹp là hai thứ bắt buộc cậu phải nhìn đến.

Về vấn đề đầu tiên, Seungcheol nghĩ rằng cậu đã phần nào có được câu trả lời. Vẻ chín chắn, điềm đạm của Joshua và tính cách bộc trực của Jeonghan có lẽ không ẩn chứa bất kì nguy hiểm nào. Và bên trong Seungcheol, trồi lên sau nỗi sợ hãi với những điều quá khác thường, có một thứ gì đó đang mách bảo với cậu rằng họ không phải là người xấu.

Vậy thì chỉ còn vấn đề tiền bạc.

"Nhưng mà..." Seungcheol lên tiếng, trong chất giọng đanh gọn đã không còn sự e dè. "Tôi nghĩ hai người cũng thấy rồi, tôi không dư dả gì."

Joshua xịu mặt. Đúng vậy, cậu và Jeonghan không có quyền đòi hỏi người khác phải giúp đỡ họ. Dù là ở nơi nào đi nữa, chuyện tiền nong luôn rất quan trọng.

"Theo tớ biết thì tiền ở chỗ chúng ta khác với tiền ở trái đất phải không?" Jeonghan hỏi, trên trán cậu ta hằn lên những nếp gấp nghĩ ngợi.

"Đúng rồi, tớ cũng nghe vậy." Joshua đáp. "Nhưng cụ thể như thế nào thì tớ không rõ."

Seungcheol liền móc chiếc ví đã sờn của mình ra khỏi túi quần, để vài tờ tiền lên sàn.

"Ở trái đất thì mỗi quốc gia đều có mỗi loại tiền riêng. Đây là của Hàn Quốc, nhưng ngần này chưa phải là tất cả, còn các tờ*¹ khác có giá trị lớn hơn nữa." Cậu giải thích.

"Vậy ra tụi mình đang ở Hàn Quốc." Jeonghan nói, cầm tờ mười nghìn đồng lên ngắm nghía. "Đúng là khác với của chúng tôi."

"Trở lại chuyện chính nào. Tôi không bao ăn, bao ở hai người được đâu." Seungcheol bảo, cất tiền vào lại ví.

Joshua và Jeonghan nhìn nhau, đọc được trong đôi mắt của đối phương sự mù mịt tương tự của mình. Jeonghan cảm thấy có lỗi ghê gớm, vì trò nghịch ngợm tai hại của cậu ta nên giờ đây hai đứa mới lâm vào cảnh này. Joshua thấy vậy thì vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bạn mình để an ủi, và hành động đó càng khiến mặc cảm tội lỗi trong Jeonghan cuộn lên dữ dội hơn.

"Mình xin lỗi Joshuji. Vì mình mà cậu mới không về nhà được." Jeonghan mếu máo. "Nhưng mà cậu yên tâm, mình không để cậu chịu khổ đâu! Mình sẽ đào một cái hang cho cậu ở tạm rồi đi săn, đảm bảo cho cậu một ngày ba bữa no đủ!"

Nghe đến hai chữ "đi săn", Seungcheol sửng sốt mở to hai mắt nhìn Jeonghan. Săn? Săn con gì bây giờ? Chỗ này là thành phố Seoul của thế kỷ 21 chứ có phải là rừng rú thời nguyên thủy đâu!

Seungcheol sực nhớ lại chiếc đuôi rắn vừa dài vừa to với những chiếc vảy sắc nhọn của Jeonghan, hoảng hồn tưởng tượng đến viễn cảnh cậu ta trườn khắp thành phố, dùng nó quấn chặt lấy ai đó rồi đem họ về làm thức ăn cho Joshua.

"À đúng rồi, chủ quán ăn mà tôi làm part time đang tuyển nhân viên! Hay là hai người đến đó xem sao, biết đâu được nhận thì có thể mua được thức ăn rồi. Còn về chuyện chỗ ở... Nếu không ngại, hai người có thể ở chung với tôi." Seungcheol hớt hải tuôn ra một tràn dài.

"Có vẻ được đó. Tôi biết nấu ăn, Jeonghan thì lanh lẹ lắm!" Joshua hồ hởi nói, huých nhẹ vào cánh tay Jeonghan. "Cậu thấy sao?"

"Miễn lo được cho cậu thì việc gì tớ cũng làm!" Jeonghan tuyên bố một cách hùng hồn.

"Quyết định vậy đi. Lát nữa tới giờ làm tôi sẽ dẫn hai người đến đó xin việc." Seungcheol nói, thở phào trong lòng vì cái viễn cảnh mà cậu lo sợ đã bị đẩy đi xa.

*1: Bối cảnh là ở Hàn Quốc nhưng tiền là theo kiểu dáng và mệnh giá của Việt Nam nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top