Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

fountains of blue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chết đuối.

-

jimin sắp chết đuối.

một cái chết khô, trên cạn, nhưng đau đớn như sặc nước, một cái chết kéo dài đến mức người ta tưởng mình sẽ chết được thêm vài lần nữa, bị kéo lên bờ khi sắp lịm đi vì phổi ngậm đầy chất lòng, rồi lại bị dìm xuống, lặp đi lặp lại, hằng đêm.

monitor bắt đầu kêu.

jeno đứng dậy để chỉnh lại chiếc ống thở được kề trên mũi, đã tuột ra sau khi jimin cựa người. em đang say ngủ, hai mắt nhắm lại thành dáng vẻ ngày trước, như khi em nằm bên anh trong căn phòng tân hôn của hai đứa, em kể anh nghe những chuyện làm em khó chịu khi anh vắng nhà, toàn mấy chuyện vụn vặt, chiếc bánh em mới làm bị rơi xuống đất, xà phòng hết mà em quên mua, chân em va phải cạnh bàn, ti tỉ, kể triệu năm không hết. em kể và anh đáp lại, mãi đến khi em vừa ngáp vừa nói, anh à, để ngày mai em kể tiếp nhé. thay cho câu chúc ngủ ngon.

anh ngồi xuống ghế, ca trực kéo dài từ chín giờ đêm cho đến khi trời sáng, việc cứ phải chạy đi chạy lại giữa phòng cấp cứu và nơi này khiến jeno mệt phờ, dù chỉ cách một bức tường, dù thời gian chẳng đáng bao nhiêu. anh đã từng đón những cái chết, những người chết trước mắt anh, trên tay anh, hay những cái chết được thông báo trên điện thoại khi anh chuẩn bị đi làm vào sáng sớm, chúng khiến anh tưởng rằng mình đã chai lì trước tử thần, mình không sợ cái chết, không sợ thấy cảnh chia lìa. anh nghe thấy người nhà nói với bệnh nhân khi họ uống thuốc, khỏe rồi, khỏe rồi, ngày mai xuất viện, ngày mai mình về nhà với người thân, ngày mai nhé. ừ, ngày mai.

jeno cảm thấy buồn, nhưng vẫn chỉ là nỗi buồn ở ngoài da, nó sẽ biến mất khi anh cởi áo blouse ra để về bên em, nó sẽ luôn biến mất, vì em. ngày hai mươi của nửa năm trước, khi anh đang trực ca vào buổi chiều, một ngày bình thường giống những ngày bình thường khác, cho đến khi anh thấy em xuất hiện trong phòng cấp cứu, rã rời. em im lặng tuyệt đối, không nhìn anh, hay nói gì với anh cả, đêm hôm ấy anh về nhà, trên bàn bếp vẫn còn nồi canh em nấu dở, chưa bỏ muối, món cuối cùng em nấu cho anh, ở nơi mà mình gọi là nhà.

lúc đó anh biết, nỗi buồn ấy đã không còn là nỗi buồn ở ngoài da.

"jeno"

"ừ, tớ đây"

"mấy giờ rồi hả cậu?"

"hai giờ sáng" anh nhìn đồng hồ, lại nhìn em "sao cậu lại tỉnh giấc?"

"vì tớ đau."

jeno lấy cho em thêm một liều giảm đau.

jimin lại ngủ.

bên ngoài trời tối đen, anh nhớ đến lời jimin nói khi vừa đi ra khỏi phòng sinh thiết, khi em thấy một cô bé đội mũ bước vào sau em, em nói, nếu tóc em có rụng, thì mình chia tay nhau, anh nhé. anh không đáp, anh để em ngồi đó rồi đi mất, anh thường im lặng khi không biết phải trả lời thế nào, thay vì cố nặn ra tiếng để em yên lòng, anh lựa chọn bỏ dở câu chuyện, dán mắt vào sàn nhà, bước chân jeno nặng hơn khi đồng hồ dần dịch sang con số được ghi trên tờ giấy xét nghiệm, anh không muốn mất em.

"sẽ ổn thôi, jimin ạ. chúng ta sẽ ổn thôi."

anh quay lại, em vẫn ngồi trên ghế với gương mặt mệt mỏi, tám tiếng rồi jimin chưa ăn gì. nên jeno đã đưa em đến một quán mì gần sảnh bệnh viện, tối muộn, chẳng còn ai ngoài anh với em. nước dùng trong vắt, em lại nói, ngon quá, lần sau em sẽ thử món khác. kỳ thực chẳng có lần sau nào nữa.

tóc em rụng, nhưng chúng mình vẫn chưa chia tay.

jeno gặp em mỗi sáng, cứ cách nửa tháng, jimin sẽ được tiêm hóa chất một lần. anh thấy tính khí em thay đổi, em hay giận anh hơn, em hay buồn khi anh bận công việc, vì anh mà em không được đi làm. jimin không thích đi làm, em hay mắng vị trưởng phòng quá quắt, cứ hạch họe mãi khi em nộp báo cáo, người ta bắt em tăng ca suốt, có khi anh về mà chưa thấy em về. nhưng đi làm vẫn tốt hơn là kẹt lại ở bệnh viện, em chẳng quen được cảm giác nhàn rỗi, cũng không quen được chuyện ở bên anh mà không được thấy anh.

nên em trốn về nhà, ngày hai mươi ba, em muốn làm một chiếc bánh kem thật lớn cho sinh nhật anh.

jeno nhớ mình đã hốt hoảng thế nào khi bước vào bếp, hơi thở vẫn còn rối loạn, mặt em tái xanh, em bị ngất khi đang trộn dở bột. chiếc bát lật úp, bột dính lên váy em, lên cả áo quần anh khi anh bế em vào phòng cấp cứu. jimin ngủ li bì nửa ngày trời, đến khi em tỉnh lại thì đã qua sinh nhật anh, jeno không thổi nến kịp, anh chỉ cười xòa, năm sau em khỏi bệnh, mình cùng đón với nhau.

thôi vậy, để năm sau.

năm sau.

"jeno"

"sao thế, em đau ở đâu hả?"

"không" em lắc đầu "em chỉ muốn gọi tên anh thôi."

lần cuối cùng làm phẫu thuật, jimin cứ nắm chặt tay lấy tay anh, em cười bảo, đời người ngắn lắm, gặp anh rất vui, kiếp sau cũng muốn gặp lại anh. mình sẽ mua nhà ở ngoại ô, nuôi một con mèo mắt xanh, đặt tên là koro, trước nhà trồng hoa tuy líp mà em thích, vào mùa đông, mình sẽ đốt lò sưởi và ngủ suốt cả ngày; chỉ nghĩ thôi đã khiến tâm tình vui vẻ. jeno gật đầu, đều bằng lòng với em.

anh tưởng rằng mình sẽ bình tĩnh được mãi.

nhưng khoảnh khắc ngọn đèn rọi vào nơi khối u đang nằm, anh biết rằng anh đã thua. máu rơi vào đáy mắt, thành một cơn mưa dài, rũ rượi, không thấy điểm dừng. không có đáy. tay anh run đến mức phải trao lại dao mổ cho đồng nghiệp, phải làm sao đây em, chúng ta, sẽ ổn chứ?

jeno ngồi thẫn thờ trên băng ghế dành cho người nhà bệnh nhân, anh ước gì mình đến đây với em bằng tư cách này, chứ không phải người sẽ tiêm vào tĩnh mạch em những liều thuốc thật độc, và rồi nhìn em chết, theo chúng, mà không làm gì được cho em. anh coi nghề này là một hồng ân, hoặc là, một sự trừng phạt. mỗi ngày của jeno bắt đầu bằng việc kiểm tra phim chụp, anh thấy khối u của em nhiều đến mức nhắm mắt lại anh cũng có thể chỉ đúng, như thế chỉ làm chua chát thêm; ước gì mọi thứ đều như tờ giấy, cầm kéo lên liền cắt bỏ ngay được. y tá đem cho anh một ly cà phê hòa tan, kèm một lời an ủi vội vàng, ổn mà, cô ấy sẽ ổn. khói trắng bảng lảng, jeno khẽ thở dài, chẳng ngon bằng đồ em pha.

ba tiếng trôi qua, jimin được đẩy về phòng. thuốc mê chưa tan hết, chăn gối mềm mại làm sắc mặt em dịu đi; điện không bật, lòng anh tối om.

chiếc mũ rơi ra khi jeno vuốt mép tóc em, những sợi mọc nham nhở, tự dưng anh nhớ đến quyển sách dạy tết tóc mình từng mua, hồi em còn khỏe, mới năm ngoái thôi chứ xa xôi gì, hai đứa định có con, một bé gái. giống em. anh ước nó sẽ giống em, vì giống anh thì chỉ toàn tật xấu, anh không muốn muộn phiền truyền đời đời kiếp kiếp, anh không muốn con anh sẽ lầm lì giống anh, anh không muốn, một chút cũng không. nếu giống jimin thì tốt.

mùa hạ ngoài cửa vẫn đợi em đến chơi.

sau cuộc phẫu thuật đó, em chẳng nhớ nổi anh. jimin gọi anh là bạn, một người bằng tuổi, một người xa lạ không phải là chồng em, em chưa có chồng. với jimin, anh chỉ đang quan tâm em với tư cách là bệnh nhân, sẵn sàng nghe em nói, và luôn luôn xuất hiện mỗi khi em cần. bác sĩ, bạn tốt, cả đống danh xưng được gắn trên người jeno; anh không phủ nhận, vì anh biết như thế là tốt cho em, cho anh, cho cuộc hôn nhân đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

tờ hôn thú được em cất dưới đáy tủ quần áo, mãi vài năm sau anh mới tìm thấy; chúng ta chưa ly hôn, yu jimin vẫn là vợ của lee jeno.

em chỉ nhớ mình có một anh người yêu đang đi làm xa, tháng tám năm sau anh ta sẽ cưới em. mắt em trong suốt như thủy tinh, dưới ánh hoàng hôn lại càng trong hơn, anh mỉm cười và chúc jimin hạnh phúc. mong hai người sớm về với nhau.

"jeno"

"ừ, tớ đây."

"ngày mai tớ sẽ phải dùng morphin, đúng không?"

"cậu sợ hả?" anh bỏ cuốn sách đang đọc xuống, chăm chú nhìn em

"sợ chứ" jimin nhún vai "như thế nghĩa là tớ sắp chết mà."


"không, cậu sẽ không chết."

"đừng nói dối tớ nữa" jimin khó nhọc thở ra, trong lời nói của em, còn có cả nét cười mỉa mai "tớ sẽ chết, một cái chết đau đớn và mệt mỏi nhất trên đời, cậu nhỉ. tớ hiểu bản thân tớ, nên xin cậu đừng cố nói dối chỉ để làm tớ vui, như thế chỉ khiến tớ buồn nhiều hơn thôi. tớ biết, tớ không xứng để có được sự thanh thản, ngay cả lúc ra đi cũng không."

lần này, người chết đuối là jeno.

anh thấy mình lạc trong sóng nước, trong đôi mắt đẹp như hồ trăng của em, nó kéo anh xuống một vùng không đáy, anh không biết bơi, cũng không kêu lên được, anh để mặc cho cái chết từ từ ôm lấy mình, một lẽ dĩ nhiên đến mức điên rồ. jeno nuốt khan, hai tay chống lên tường, anh đã rời phòng bệnh được vài phút, nhưng cơn hoảng loạn vẫn lì lợm ở lại; hồ trăng xanh biếc, hồ trăng,

mắt em là hồ trăng xanh biếc.

-

jimin đờ đẫn nhìn trần nhà, bát cháo trên tay anh nguội ngắt, em không chịu ăn thêm thìa nào.

jeno trở về làm một người xa lạ.

jimin cự tuyệt mọi thứ, em khóc vì đau nhiều hơn, dù anh đã kê sáu viên morphin mỗi ngày, liều cao nhất, ngưỡng chịu đựng cuối cùng của con người. jeno nghĩ nó sẽ có tác dụng, nhưng không hoàn toàn tuyệt đối, dù theo lý thuyết là vậy, anh chẳng biết nữa, ước gì anh biết, ước gì anh không chết chìm trong đống mịt mùng của não bộ, ước gì anh cứu được em, ước gì. thật vô nghĩa. đống sách y khoa cháy rụi, một mồi lửa là đủ, giấy mà, bén vào nhau để cháy mãi thế thôi; anh ngoảnh đầu lại nhìn, bầu trời xám như tro anh đốt, sắp mưa.

"cậu có muốn ăn gì không?"

"kem việt quất" em vẫn còn nhớ mình thích ăn kem việt quất.

"ừ, tớ đi mua cho cậu."

jeno biến mất nguyên cả bốn tiếng buổi chiều, rồi anh lại bất thình lình xuất hiện, ngay giờ ăn tối, xách theo một chiếc túi giấy đựng đầy kem việt quất. cười vui vẻ. đó là tất cả những gì jimin ăn vào hai tuần cuối cùng, trước khi em chính thức nói lời chào tạm biệt với anh. y tá không ngừng khuyên jeno dừng lại khi anh đưa vào miệng em từng miếng kem nhỏ, cô ấy sợ em bị nghẹn. tuy thế, anh chỉ lịch sự từ chối và tiếp tục công việc của mình, cho đến khi jimin không còn muốn ăn kem việt quất nữa.

và em đã không bị nghẹn.

sức khỏe của jimin tuột dốc nhanh chóng, morphin dạng tiêm được sử dụng với hy vọng sẽ giúp em ra đi thanh thản. nhưng jimin vẫn không ngừng run rẩy, như một người sắp chết đuối bị túm lên bờ hết lần này đến lần khác, tử thần khước từ sự giải thoát. hắn chưa để jimin chết được, vẫn muốn em sống và giày vò em thêm nữa, nên em lặng lẽ trở về, bên anh, với phần hồn quá nửa liêu xiêu, hơi thở ngấp nghé tàn lụi, chờ đợi. jimin đã đúng, về cái chết của em, một cái chết đau đớn và mệt mỏi nhất trên đời. chết đuối.

một sáng nọ, jimin lắc đầu khi muỗng kem việt quất được đưa đến miệng.

mắt em nhắm nghiền, gần như là cả ngày trời, anh không nghĩ là em muốn ngủ, người ta thường không thể ngủ được trước lúc mình chết, vì đằng nào sau này cũng sẽ được ngủ mãi. không còn ngày mai, không còn ánh sáng, không còn gì đủ sức gọi em tỉnh dậy, ngay cả anh, cũng không. mỗi khi jeno gọi tên em, jimin sẽ phản ứng bằng cách động đậy những ngón tay, nhưng em không nói, không thể nói, tiếng rên rỉ bật ra từ tiềm thức, hầu hết là về cơn đau, một cơn đau tưởng tượng.

mùa hạ ngoài cửa không đợi được em đến chơi, nắng rũ xuống thành những giọt buồn hiu, hắt vào ô cửa sổ chiều nay ai chưa đóng. anh quên thu quần áo vào mất rồi, anh quên mất, anh định nhấc máy gọi nhờ em. nhưng em đã không còn ở đó, làm thay anh.

mưa không dứt, suốt đêm.

anh vuốt ve gương mặt em, nhiệt độ trên lớp da thịt khô héo khiến jeno rùng mình, rồi anh khóc; jimin của anh không phải thế này. hồ trăng xanh biếc, hồ trăng đã nhấn anh chìm vào đáy nước, chết đuối, hồ trăng trong mắt em, đã cạn khô thành một bãi sâu hoắm. cơn mơ chết yểu.

sáng hôm sau, monitor lại bắt đầu kêu.

nhưng lần này, jeno đã không đến để chỉnh lại ống thở.

-

anh tình cờ gặp được một người bạn cấp ba của em khi đang lang thang trong hiệu sách, mùa thu của nhiều năm về trước, lúc ấy, jeno vẫn còn làm việc ở bệnh viện.

cô ấy hỏi về em, về chúng ta, rằng hai người có đang hạnh phúc không. jeno bỗng ngẩn ngơ. cô ấy chưa biết về sự ra đi của em.

nhưng như vậy thật tốt, ít ra, đối với một số người, như anh và cô ấy, yu jimin vẫn còn tồn tại, chỉ là em không còn ở đây nữa, em không bên anh và cũng không bên ai cả; anh cũng giống cô ấy, cũng vô cùng muốn biết, yu jimin của hiện tại, có đang hạnh phúc không.

em cười khúc khích, khẽ gật đầu.

trước khi cơn mưa tạnh hẳn, trước khi rời đi và không bao giờ gặp lại nữa, cô ấy đã kịp nói cho anh biết về một bí mật, không hẳn là một bí mật, chỉ đơn thuần là thói quen nho nhỏ của em mà thôi.

jimin thường giấu những thứ quan trọng vào tủ quần áo.

tối đó về nhà, anh thực sự đã tìm thấy một thứ dưới đáy tủ quần áo. nó được nhét cẩn thận vào chiếc mũ len jeno tặng em vào lễ giáng sinh đầu tiên hai đứa thành vợ chồng; thứ quan trọng của jimin,

anh nhớ rồi.

chúng ta chưa ly hôn,

yu jimin vẫn là vợ của lee jeno.

-

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top