Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoa chết (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệt vàng nhẹ nhàng của nắng khẽ rót lên mắt, cơn se lạnh vừa rồi còn vương chút trên da thịt, tôi bất giác cảm nhận được hơi thở nồng ấm của hòn than đỏ ngoi dần từ phía đường chân trời, đang phủ lắp khắp cơ thể hệt như tan chảy hết cả tảng băng trời đông. 

Ôm lấy gã trước khi hàng lệ buông dần, những tiếng nức nở che mất tai tôi khỏi vần điệu của bài ca sáng sớm, bài ca ngân dài từ thiên nhiên, tràn ngập mảnh tình tưới dội lên đóa hồng ủ rũ trong hàng nghìn giờ chờ đợi nơi ngục tối tâm hồn. Giờ đây có chăng là thiên đường, nhen nhóm lại ánh hồng bất diệt, thắp lên ngọn nến và tan chảy từng giọt nhỏ chậm chạp rơi. Tôi thấy cả cây hồng giữa bóng tối ngày nào, xinh xắn đón tôi ở chốn mộng mơ thơ ngây như thực tại. 

''Ác mộng hả em, sao lại khóc rồi.''

Gã buông tay ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, bờ vai mà gã vẫn thường tựa vào để chìm dài trong giấc mộng, rồi từng ngón tay thô dài khẽ chạm vào mái tóc đen than thơm mùi hoa mới nở. Gã nhắm nhẹ đôi mắt trong vắt và hôn lên trán tôi, từ từ hít lấy hương dịu êm của hoa nở trên từng sợi tóc thẳng mượt. 

''Anh đã đi đâu, em tìm anh suốt một năm trơ truội chỉ toàn bóng tối.''

Tôi không thể buông gã ra sau những lời oán trách tràn ngập hạnh phúc, gã ở đây nhưng sự lo sợ thôi thúc rằng nếu bàn tay lỏng ra đôi chút thôi, thì bóng hình mà tôi tìm kiếm và chờ đợi đến héo mòn thể xác sẽ vụt mất như gió thoáng qua.  Một điều ám ảnh tôi lúc này, mãi không thôi.

''Tôi vừa về, lúc trời đổ nắng, lúc em còn ngủ.''

Gã nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi cái ôm siết chặt đang nóng dần lên giữa cơn nắng êm ả. Mi mắt ướt đẫm, thấy gã với nụ cười đẹp tựa thiên đàng, dịu dàng như mây gió khẽ đưa. Tôi yêu lắm những cái nhìn có gã, đôi khi tôi ngỡ ngàng giữa mơ màng, cũng chập chờn mơ về gã, xa xa giữa cánh đồng hoa đang nghiên ngã với gió.

Đặt lên bầu má đỏ, ướt đẫm giọt nóng hổi, gã lau đi nước mắt đang tuông trào từ đôi mi sầu thẳm. Cái nhìn thân quen cứ chầm chậm sát lại với nhau, rồi những đôi môi còn phấn hồng, khẽ chạm giữa khung nắng một khoảng trong căn phòng, tựa ánh sáng quét lên mặt tâm hồn tôi thêm chút nữa, chút nữa, để rồi tôi như sống lại chứ chẳng còn mường tượng về chốn thiên đường đầy hoa cỏ đổ màu mộng mơ và hương thơm nhẹ đưa qua sóng mũi. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top