Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ lan truyền tin tức bố mẹ Phùng đưa Phùng Tư Giai đến xin lỗi Thi Vũ nhanh như video ngày hôm qua, chỉ trong vòng chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, nó đã gây ra một làn sóng lớn trong giới thế gia. Câu nói của Thi Vũ cho thấy thái độ thờ ơ của nàng đối với video ngày hôm qua, có vẻ như cuộc trò chuyện giữa vợ cả và vợ lẻ đã được dàn dựng sống động trong giới thế gia, đồng thời cũng thể hiện cho Vương Dịch thấy rằng nàng không quan tâm đến những tin đồn của cô. Nàng thực sự không quan tâm đến cô.

Xoảng——

Chiếc điện thoại màu đen đặt trên bàn, màn hình dần mờ đi, những bình luận nóng hổi cũng chìm vào trong màn hình. Vương Dịch chuyển văn kiện sang một bên, cầm bút ở bên cạnh lên ký tên.

Đầu bút chạm vào vị trí ký, đột nhiên dừng lại. Vương Dịch đặt bút xuống, cầm lấy ly cà phê bên cạnh, uống một ngụm lớn, nuốt cà phê trong miệng xuống, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Một lúc sau, ly cà phê đột nhiên bị vứt lên bàn, Vương Dịch chắp tay, ngả người ra sau, nhắm mắt lại, kéo căng quai hàm, tổng thể đường nét khuôn mặt rõ ràng.

Chị ấy nói gì nhỉ?

"Sau này cô đối xử tốt với chồng tôi là được?"

Thi Vũ là một người vợ tốt thật đấy.

Vương Dịch mở mắt, tay bấm "Lách cách"

Tin tức lan truyền nhanh chóng, khi gia đình Thi Vũ đang ngồi ăn trên bàn thì tin tức bùng nổ. Điện thoại của ba người không được nhàn rỗi, lần lượt nhận được tin tức, kể cả bảo mẫu cũng nhận được một số tin tức lẻ tẻ. Châu Nhi âm thầm đánh giá Thi Vũ , cô ta chỉ nghĩ nàng bị điên, không giữ chồng đàng hoàng ngược lại còn đẩy người ta ra.

Hơn nữa, Vương Dịch là người mà Thi Vũ đã yêu thầm mấy năm nay, không hiểu nổi Thi Vũ nghĩ gì. Cô ta gắp rau, lạnh lùng nói: "Chị ơi, một ngày nào đó anh rể thật sự có con riêng với người khác, thân phận làm vợ của chị không được vững nữa đâu."

Thi Vũ gắp rau cho Bà Châu , giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện này em không cần phải quan tâm."

"Em cũng không muốn quan tâm, nhưng chị có bao giờ nghĩ chưa, nhà họ Châu và nhà họ Vương bây giờ buộc chặt với nhau, đặc biệt là tài sản của nhà họ Châu.Nếu mất đi sự ủng hộ của anh rể thì chúng ta phải làm sao đây? Một khi đã yêu ai sẽ yêu một cách điên cuồng, đến khi đó vì ép chị ly hôn mà giải quyết tận gốc thì lúc đó chị tiêu rồi. Không, gia đình của chúng ta tiêu rồi." Châu Nhi càng nghĩ càng cảm thấy Thi Vũ thật khiến người khác không nói nên lời.

Thi Vũ lạnh nhạt nhìn Châu Nhi : "Đợi anh rể em yêu ai khác đã rồi nói."

Châu Nhi không dám tin: "Chị bình tĩnh vậy hả? Ồ cũng đúng, chị đã kết hôn với chị ấy, trở thành vợ cả rồi, nhưng chị ấy vẫn không yêu chị. Vậy thật sự rất tuyệt vọng, trong lúc tuyệt vọng làm những chuyện ngu ngốc như vậy rất bình thường."

Bà Châu không nghe nổi nữa: "Châu Nhi sao con lại nói chị con như vậy."

"Lẽ nào không phải sao?"

Bà thở dài, nhìn Thi Vũ . Thi Vũ yên lặng ăn cơm. Bà Châu suy nghĩ một chút: "Thực ra anh rể con chỉ là không muốn chị con lo chuyện bao đồng thôi..."

"Lo chuyện bao đồng là sao? Mặc kệ chị ấy ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân hả?" Châu Nhi mở to mắt, đột nhiên phản ứng: "Ồ, chả trách, kết hôn 5 ngày đã ra ngoài gặp phụ nữ khác, chị ấy không cho chị quản là bây giờ chị không quản thật luôn à?"

"Thi Vũ , chị đúng là kẻ nhát gan."

Ầm.

Đuôi đũa bị đè lên bàn.

Châu Nhi có hơi sợ, cổ rụt lại.

Thi Vũ giương mắt lên nhìn chằm chằm Châu Nhi : "Ăn cơm đi, đừng nói nhiều. Bản thân em cũng nói rồi, gia đình mình vẫn phải dựa vào anh rể em, vậy thì nghe theo ý em ấy vẫn tốt hơn là làm ngược lại ý của em ấy đúng không?"

Châu Nhi mở miệng, sắc mặt biến đổi không ngừng. Chị gái của cô ta trước giờ luôn thành thực, ngoan hiền, dễ ăn hiếp, nhiều năm qua bao nhiêu lời khiêu khích cô ta đều không thèm để ý.

Nhưng thời gian này nàng đã thay đổi rất nhiều, Châu Nhi bắt đầu sợ nàng , cô ta lẩm bẩm: "Nhưng chị không cảm thấy thất bại trong cuộc hôn nhân này sao? Chị cũng không tệ sao lại không giữ nổi chồng ."

Thi Vũ cười chế giễu: "Em giữ được thì em đi giữ đi, chị cổ vũ cho em. Còn bây giờ, im miệng và ăn cơm đi."

Thi Vũ cầm đũa lên lần nữa, mời Bà Châu ăn cơm. Bà thở dài nhìn đứa cháu gái ngây thơ của mình rồi cúi đầu ăn cơm, để lại Châu Nhi ngơ ngác ngồi đó một mình.

Châu Nhi nhìn chằm chằm Thi Vũ , thực sự không thể hiểu được, ngay cả bản lĩnh khiến người kia yêu mình cũng không có. Cô ta nghĩ lại bản thân mình, nếu như người gả đi là cô ta... chắc chắn sẽ tốt hơn Thi Vũ.

Ăn cơm tối xong, Thi Vũ nhận được cuộc gọi của Hứa Dương, Hứa Dương gọi để an ủi nàng. Từ khi còn đi học thì nàng , Hứa Dương
và Thẩm Mộng Dao đã chơi với nhau. Hứa
Dương xuất thân từ một gia đình bình thường, cô ấy cập nhập tin tức của giới thế gia không nhanh bằng Thẩm Mộng Dao . Hứa Dương liên tục nói ở đầu dây bên kia: "Đối với mấy người lăng nhăng này, cậu phải lăng nhăng hơn."

Thi Vũ bất lực cười: "Ừm."

Hứa Dương lại nói: "Tối nay cậu có muốn đến quán bar xả stress không?"

Thi Vũ : "Thôi không cần đâu."

"Cần chứ, dạo này mình cũng mệt lắm, bố mẹ mình liên tục giục mình đi xem mắt."

Thi Vũ đột nhiên hiểu ra, Hứa Dương không chỉ muốn an ủi nàng mà còn muốn an ủi bản thân mình. Cuối cùng, Hứa Dương năn nỉ một hồi, Thi Vũ đành phải đồng ý.

7:30, cửa phòng họp mở ra, Vương Dịch cởi bỏ cà vạt và dẫn theo một nhóm người từ phòng họp bước ra. Đến bên ngoài cửa văn phòng, cô nói với trợ lý Hách : "Mời mọi người đi ăn cơm."

Nhóm người đằng sau cười nói: "Cảm ơn ơn nhị tiểu thư ."

Vương Dịch cười: "Đừng khách sáo."

Một tay cô mở cửa văn phòng đi vào trong, sau đó cởi bỏ áo khoác ra ném lên sofa, trợ lý Hách đi theo thăm dò: "Cô chủ, người có đi cùng không?"

Vương Dịch lấy một điếu thuốc từ trong gói thuốc, nhìn trợ lý Hách : "Tôi không đi, mọi người đi được rồi."

Trợ lý Hách : "Vâng."

Cô ta lùi về, đóng cửa lại. Vương Dịch dựa vào ghế hút thuốc, cô không nghiện thuốc lắm, chỉ thỉnh thoảng hút. Đám Châu Dương xem được tin tức buổi chiều, thăm hỏi cô trong nhóm.

Cô không quan tâm.

Tả Tịnh Viện gọi điện tới: "Đang làm gì đó?"

Vương Dịch thả một hơi khói: "Vừa họp xong."

"Tối nay ra ngoài đi." Tả Tịnh Viện ở bên đầu dây bên kia cười, có chút trêu chọc: "Phùng Tư Giai do vợ cậu chọn cũng ở đây, đôi uyên ương hoang dã hai người cuối cùng có thể quang minh chính đại rồi."

Vương Dịch nhướng cao đôi mày: "Uyên ương hoang dã?"

"Vậy không phải hả?" Tả Tịnh Viện cười lớn ở bên đầu dây bên kia.

Vương Dịch cười nhẹ, cùng với một tí khinh miệt. Cô cúi người, gạt điếu thuốc trên gạt tàn, làn khói cuối cùng nhuộm lên đuôi mày: "Ở đâu, gửi địa chỉ qua đây."

"Phong Hoa."

"Ừ."

Vương Dịch cầm áo khoác lên, đẩy cửa đi ra ngoài. Điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn xuống, là chị Lệ. Cô bấm thang máy rồi nghe điện thoại: "Có chuyện gì?"

Chị Lệ: "Cô chủ, buổi tối có về ăn cơm không?"

Cửa thang máy mở ra, Vương Dịch bước vào, cô nhìn xuống chân mình, đôi lông mày tuấn tú. Mấy nhân viên chưa tan làm nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Đầu lưỡi của Vương Dịch chạm vào khóe môi dưới của cô: "Không về."

Chị Lệ: "À, được rồi, tối nay tôi..."

"Không cần để cửa, chị cũng đừng lên lầu 1 nữa." Giọng điệu của người kia không kiên nhẫn.

Chị Lệ ngẩn người. Đầu bên kia không kiên nhẫn trợn mắt lên, chị nhẹ giọng nói: "Cô chủ, tôi cũng không muốn lên, bây giờ phu nhân không ở nhà, một mình tôi..."

Vương Dịch lạnh lùng quát một câu: "CHỊ LỆ."

Chị Lệ liền im lặng.

Chị nói: "Cô chủ bận đi ạ."

Sau đó tắt máy, nhắc đến phu nhân không ở nhà sao lại phản ứng mạnh vậy, cạn lời.

Chiếc Porsche màu đen lái vào trong hẻm, Vương Dịch kéo cổ áo xuống, chân dài bước ra khỏi cửa xe. Cửa quán bar người người đi ra đi vào, cô nghiêng người tránh việc tiếp xúc thân thể với người khác. Trên boong ghế có bảy tám người, Tả Tịnh Viện nâng ly về phía cô, Vương Dịch đi đến người xuống bên cạnh Tả Tịnh Viện, tiện tay lấy một miếng trái cây cắn ăn.

Phùng Tư Giai ngồi đối diện, cô ta hét lên: "Nhất Nhất ."

Vương Dịch ăn xong trái cây, cô cầm khăn giấy lên lau, ngước mắt nhìn cô ta, sau đó dựa lưng nói chuyện với Trương Hân.

Tả Tịnh Viện cười nói: "Cô Phùng , có muốn đổi vị trí qua bên đây ngồi không?"

Tất nhiên là muốn, cô ta dùng đầu ngón tay chạm vào Vương Dịch . Từ khi Thi Vũ tỏ thái độ đó vào buổi chiều, cả giới thế gia đều biết vợ của Vương Dịch không quan tâm việc cô ra ngoài chơi, cho nên những người xuất hiện đêm nay sẽ không cảm thấy bị trói buộc như trước. Đương nhiên là Phùng Tư Giai cũng sẽ không cảm thấy như vậy rồi.

Thực ra, trước đây sợ rằng thân phận đã kết hôn của Vương Dịch bị ảnh hưởng, nên mới tìm mọi cách thăm dò, còn bây giờ thì không cần phải tránh né gì nữa rồi.

Tả Tịnh Viện đụng vào cánh tay của Vương Dịch : "Thấy thế nào?"

Vương Dịch nhìn trang web game của Trương Hân , sau đó lười biếng nhìn Tả Tịnh Viện: "Cậu nói xem."

Tả Tịnh Viện nhướng mày, nhìn Vương Dịch một lúc. Chị em bao nhiêu năm, sao có thể không biết cô muốn hay không muốn. Lúc này chắc chắn là không muốn rồi.

Tả Tịnh Viện ngửa tay, đang định nói chuyện, ánh nhìn của Vương Dịch hướng về phía khác, trong ánh mắt đào hoa đó hơi âm u.

Tả Tịnh Viện quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ cao và xinh đẹp cách đó không xa— Thi Vũ . Ồ, bên cạnh nàng còn có Hứa Dương, thú vị rồi đây.

Thi Vũ và Hứa Dương bước vào quán bar mới phát hiện không có hẹn trước nên không còn chỗ ngồi, hai người chỉ đành đứng. Thi Vũ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thẩm Mộng Dao hỏi cô ấy về thẻ thành viên.

Lúc này, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của người kia ở boong ghế số 08 bên cạnh.

Nàng dừng lại, liếc nhìn xung quanh và nhìn thấy Tả Tịnh Viện, Trương Hân và Phùng Tư Giai. Nàng đặt điện thoại xuống, nghĩ thật trùng hợp, những người khác trên boong ghế cũng nhìn thấy Thi Vũ .

Đột nhiên bầu không khí ngưng lại.

Hứa Dương liếc mắt nhìn: "Ôi trời, trùng hợp vậy sao?"

"Ôi trời, ôi trời, ôi trời." Hứa Dương nắm lấy tay Thi Vũ , nói ôi trời 3 lần liên tục.

Ánh nhìn của Thi Vũ dừng lại trên mặt Phùng Tư Giai vài giây, sau đó dời ánh mắt đi như chưa từng nhìn thấy. Lúc này, giọng nói trầm ấm của Vương Dịch truyền đến: "Qua đây."

Cô nói với Thi Vũ

Tả Tịnh Viện đứng lên cười và nói: "Không có chỗ ngồi đúng không? Qua đây đi, bên này có chỗ."

Hứa Dương cười và lắc đầu, sau đó nhìn Thi Vũ.

Thi Vũ mím môi dưới, nhìn về phía Vương Dịch cười: "Thôi được rồi, không làm phiền mọi người."

Đôi chân dài của Vương Dịch bắt chéo, nheo mắt nhìn nàng , trong ánh mắt đào hoa cảm xúc hỗn loạn: "Tôi sẽ cho các chị một boong ghế."

Nói xong, cô gọi phục vụ đến. Một lúc sau, phục vụ nói với Thi Vũ : "Mời đi bên này."

Thi Vũ nhìn người kia.

Boong ghế của họ vô cùng lớn, có thể ngồi được 10 người, bầu không khí xem ra rất mờ ám. Phụ nữ đều mặc váy ngắn hoặc váy chữ A, họ đều cố tôn lên body của mình, chân vừa thon lại trắng, tay họ đều đặt đằng sau lưng ghế, ai nấy đều ngồi rất gần nhau.

Điều này khiến Thi Vũ nghĩ đến trò chơi hóa trang đó. Phải nói Vương Dịch rất thích hợp với những trường hợp như này, đôi mắt đào hoa có chứa tình trong đó, cùng với khuôn mặt tuấn tú, đôi chân dài miên man, khắp người đều toát ra mùi quyến rũ.

Trước kia, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ gặp người phụ nữ như thế nào trong trường hợp này thì nàng sẽ cảm thấy lòng dạ rối bời, suy nghĩ lung tung, nhưng bây giờ đã thoát ra rồi, không còn hy vọng nữa. Sau đó tận mắt chứng kiến mới phát hiện người này sinh ra là dành cho trường hợp này, với khuôn mặt tuấn tú này, không uống thêm vài ly, không hôn thêm vài mỹ nữ, không ôm thêm vài cặp eo thon thì thật đáng tiếc.

Thi Vũ mỉm cười nói với Vương Dịch : "Cảm ơn."

Vô cùng khách sáo.

Những người khác ở hiện trường đều sững sờ, Vương Dịch khoác tay lên lưng ghế sofa, nghiêng người sang một bên, cổ áo mở rộng, ánh mắt trêu chọc nói: "Vợ vẫn khách sáo như vậy."

"Đã kết hôn hơn một tháng, sao vẫn khách sáo như vậy hả?"

Cô lại làm ra dáng vẻ này, Thi Vũ cũng theo đó nở nụ cười. Lông mày nàng cong lên, trong mắt mang theo ý cười gợn sóng, giống như một sợi tơ tằm đâm thẳng vào tim Vương Dịch

Vương Dịch liếm môi dưới, mắt cô sâu thẳm nhìn bóng lưng nàng đi theo người phục vụ.

Nụ cười của Thi Vũ cũng rơi vào tầm mắt của mọi người ở hiện trường, vài người đều kinh ngạc. Tả Tịnh Viện đột nhiên vỗ tay cười nói: "Tuyệt vời, tuyệt vời."

"Thi Vũ thực sự là một người phụ nữ rộng lượng, mọi người có nghĩ vậy không?"

"Đúng vậy, nhị tiểu thư , vợ của cô tốt thật đấy. Thấy cô ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cũng không tức giận, hơn nữa còn không muốn quấy rầy cô." Một vài người hoàn hồn lại bắt đầu khen, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ, đặc biệt là những người có bạn gái càng ngưỡng mộ hơn.

"Ừ, Nhất, cậu kiếm đâu ra một người vợ tốt như vậy. Ha ha ha, điều quan trọng nhất là chị dâu rất xinh đẹp."

Người đó nói một nửa rồi nhìn Vương Dịch , cũng không dám nói quá đáng nên chỉ dừng lại ở đây.

"Chị dâu thật tốt." Phùng Tư Giai cười và khen theo.

Một cô bạn bên cạnh Phùng Tư Giai chua xót nhìn cô ta : "Ồ, cậu được chị dâu nhớ tới rồi."

Phùng Tư Giai mỉm cười liếc nhìn cô bạn thân, sau đó lại liếc nhìn Vương Dịch . Hai bên, Vương Dịch một bên là Trương Hân , một bên là Tả Tịnh Viện.

Cô ngồi ở giữa, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đầu ngón tay chống lên đỉnh chân mày.

Mấy vị thiên kim, thiếu gia vẫn đang chúc mừng cô.

Vương Dịch giương mắt liếc nhìn mấy vị thiếu gia, khóe môi giật giật: "Mọi người ngưỡng mộ thì tự huấn luyện một người như vậy đi."

Mấy vị thiếu gia lại cười, đại khái là chúng tôi không có thủ đoạn giống nhị tiểu thư họ Vương.

Vương Dịch rủ mắt xuống, đưa tay phủi nhẹ một chút tàn thuốc trên đùi, trong ánh mắt đào hoa có hơi âm u, những lời khen ngợi kia đều rót vào tai cô.

Vương Dịch lại cười vài tiếng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Tả Tịnh Viện nghiêng đầu nhìn cô : "Sao vậy? Nhìn có vẻ không vui lắm."

Vương Dịch cúi người lấy bao thuốc, cắn đầu thuốc trên miệng, mơ hồ nói: "Sao lại không vui? Có người vợ tốt như vậy là phước ba đời của tôi đấy."

"Vậy thì cậu cười cái đi." Tả Tịnh Viện nhìn chằm chằm cô cùng với nét mặt hóng kịch hay.

Vương Dịch giương mắt lên, cắn điếu thuốc liếc nhìn Tả Tịnh Viện: "Đang hút thuốc thì cười cho cậu xem bằng cách nào?"

Nói xong, cô đứng lên lấy hột quẹt dựa vào lưng ghế và bật lửa lên. Sau đó, cô gọi phục vụ đến, vị phục vụ cung kính đi đến bên cạnh cô.

Vương Dịch đút tay vào túi quần hỏi: "Cô ấy đâu, ở hàng ghế bao nhiêu?"

Phục vụ ngẩn người vài giây, sau đó liền đáp: "Số 48."

Phục vụ dẫn Thi Vũ và Hứa Dương đến boong ghế số 48, xong còn đưa rượu trái cây và một vài đồ ăn vặt. Sau khi phục vụ đi, Hứa Dương thả lỏng toàn thân nằm trên ghế sofa. Vài giây sau, cô ấy dùng đầu ngón tay chọc Thi Vũ nói: "Từ trước đến giờ Vương nhị tiểu thư luôn như vậy, em ấy đi đâu thì bên cạnh lúc nào cũng có một đám người vây quanh."

"Hình ảnh hai người khi mới kết hôn thật đẹp, nhưng không ngờ em ấy vẫn chứng nào tật nấy."

Thi Vũ cười nhìn về phía Hứa Dương, nàng lắc ly rượu. Lúc đầu khi Vương Dịch chọn nàng,trông phút chốc nàng cảm thấy mình như lạc vào đại dương của tình yêu, có lẽ chính là cảm giác này khiến nàng càng lấn càng sâu.

May là bây giờ đã thoát ra rồi.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của người kia từ trên đầu truyền tới, Hứa Dương giật mình, ngồi thẳng người dậy rồi nhìn sang. Vương Dịch đút hai tay vào túi, nhìn xuống họ.

Dáng vẻ cao lớn che khuất một vùng ánh đèn quỷ quái chiếu sáng ở bên ngoài.

Hứa Dương cười gượng: "Không nói gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi. Tối nay tôi rủ Thi Vũ đi ra ngoài cùng tôi."

Vương Dịch nhìn về phía Thi Vũ , nhếch môi cười: "Mẹ vợ không cần chăm sóc nữa hả?"

Thi Vũ kéo áo lên nhìn về phía cô, nói: "chỉ ra ngoài có 2 tiếng đồng hồ, hơn nữa Châu Nhi ở nhà."

Vương Dịch nhìn Hứa Dương, ra dấu kêu cô ấy nhường chỗ.

Hứa Dương hoang mang vài giây, sau đó cô ấy phát hiện người này đang nhắm vào chỗ ngồi của mình. Cô ấy ho một tiếng, miễn cưỡng đứng lên ngồi phía đối diện.

Thi Vũ nhìn Vương Dịch , Vương Dịch bước tới ngồi bên cạnh nàng ,mùi linh sam thoang thoảng phả vào mặt nàng.Thi Vũ nghiêng người về phía trước, dựa vào bàn, dùng tăm ăn hoa quả.

Vương Dịch dựa vào lưng ghế nhìn nàng , nói: "Đêm nay chị đừng về nhà nữa."

"Tôi thấy chị cũng không chuyên tâm chăm sóc mẹ vợ, để tôi thuê người chăm sóc bà ấy." Nói xong, cô lấy điện thoại ra bấm số của nhà họ Vương.

Thi Vũ nhìn cô nói: "Đừng gọi, chị nhất định phải về nhà, chẳng lẽ chị ở nhà 3 ngày em cũng không cho phép hả?"

Vương Dịch nắm lấy điện thoại, cô nghiến răng, sau đó nở nụ cười: "Cho phép, vậy chị nói chị muốn làm gì nhỉ?"

Học cách không yêu em, đúng không.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Học được chưa?"

Thi Vũ nhìn chằm chằm cô, trong lòng vẫn hơi cay đắng, tình cảm của nàng không đáng tiền. Nàng cười hỏi: "Em nghĩ chị đã học được chưa?"

Nàng mỉm cười một cách thoải mái.

Cô cũng nhìn chằm chằm nàng , cánh tay đặt lên tay vịn ghế, cô siết chặt quai hàm. Hai người tự nhiên đều nhớ đến thái độ của nàng lúc chiều.

Không hiểu sao Vương Dịch đột nhiên bực tức: "Năm lớp 11 nếu chị có khả năng hiểu biết học hỏi này thì cũng không tới mức thi vật lý chỉ được 12 điểm."

Thi Vũ nhếch môi cười: "Chuyện không yêu em còn dễ hơn so với thi vật lý nhiều."

Vương Dịch : "..."

Hứa Dương ngồi đối diện vẻ mặt kinh ngạc.

Ôi trời, ôi trời, ôi trời. Cuộc đối thoại của vợ chồng nhà này kích thích thật.

Sau đó, boong ghế này rơi vào trạng thái yên lặng. Hứa Dương cầm lấy điện thoại chơi game cùng Trương Hân, thỉnh thoảng cô ta ngước đầu lên nhìn cặp vợ chồng đối diện.

Thi Vũ thong thả ăn trái cây, Vương Dịch nghiêng đầu nhìn nàng , bởi vì ngược sáng nên đôi mắt của người kia không thể nhìn rõ.

Vừa yên lặng, vừa có một làn khí u ám bay ra.

Cơ thể Thi Vũ luôn có một mùi hương thoang thoảng, mùi hương đó cứ đọng lại trong hơi thở của Vương Dịch, đôi mắt sâu lắng.

"Tối nay về nhà đi, sáng mai tôi sẽ đưa chị về nhà họ Châu ." Cô đột nhiên nói.

Thi Vũ im lặng nghiêng đầu nhìn cô.

Cổ áo sơ mi của Vương Dịch mở ra, lộ ra một ít xương quai xanh, đôi mắt âm u, cô nghiêng đầu: "Hử? Chị nghe rõ chưa?"

Thi Vũ lấy khăn giấy lau miệng: "Em tìm người khác đi, hôm nay chị không tiện."

Nói xong, nàng đứng dậy cầm lấy chiếc túi bên cạnh, ra dấu bảo Hứa Dương đứng lên. Vương Dịch nắm lấy cổ tay nàng , kéo mạnh nàng ngồi xuống. Bốn ánh mắt nhìn nhau: "Sao chị không tiện?"

Thi Vũ nhìn cô ấy: "Bà dì đến thăm."

Thi Vũ nhẹ giọng nói: "Thật đó, em tìm người khác đi."

Vương Dịch giương mắt lên nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau đó tay đổi sang chỗ khác, giữ eo nàng , tay từ từ đi xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi xem coi có phải đến thật không."

"Chị đừng có nói dối."

Thi Vũ tức giận, hận không thể dùng túi xách đánh cô. Hứa Dương đứng một bên nhìn người kia có ánh mắt ngang ngược, cô ấy sợ tới run lẩy bẩy. Bàn tay lớn của Vương Dịch giữ chặt eo nàng,ở nơi công cộng, Thi Vũ dùng sức giãy giụa, nàng giãy giụa tới mặt đỏ lên. Nàng đánh vào lưng của cô,suýt chút nữa đã nắm tóc cô.

Hứa Dương nhiều lần muốn đứng dậy, nhưng bị ánh mắt của Vương Dịch dọa sợ.

Hứa Dương cũng muốn nhờ người khác báo cảnh sát. Nhưng hai người trước mặt này là vợ chồng mà, là vợ chồng có giấy tờ hợp pháp đó, sao mà báo cảnh sát được? Cho dù có gọi Tả Tịnh Viện thì cũng không giúp được, hay là thử gọi Tả Tịnh Viện và Trương Hân xem sao.

"Thi Vũ , cần giúp đỡ không?" Lúc này, một người từ cửa sau bước vào đột nhiên hỏi. Bàn tay đang làm loạn của Vương Dịch dừng lại, cô vẫn đang ôm Thi Vũ , rủ mắt xuống, liếm môi dưới, đợi xem Thi Vũ trả lời đối phương thế nào.

Tô Sam Sam từ đầu bên kia bước tới, ngập ngừng nhìn người quay lưng về phía mình, không nhìn rõ tướng mạo của người này mà ánh đèn ở đây lại mờ ảo. Cô ta do dự nhìn khuôn mặt đang đỏ vì giãy giụa của Thi Vũ. Cảm xúc trong mắt có chút khó hiểu, cô ta do dự tiến lên hai bước: "Thi Vũ , em có cần giúp không?"

Thi Vũ thở sâu cười và đáp: "Không cần đâu, cảm ơn."

Tô Sam Sam vẫn hơi do dự: "Thực sự không cần sao? Cô ta..."

Thi Vũ cười, định nói chuyện.

"Tô Sam Sam , bình thường đâu thấy cậu có tấm lòng nghĩa hiệp đến vậy." Vương Dịch ôm Thi Vũ qua một bên, cô quay đầu nhìn Tô Sam Sam . Tô Sam Sam nhìn thấy sắc mặt của Vương Dịch , sửng sốt vài giây, cười nói: "Hóa ra là nhị tiểu thư ."

Vương Dịch cười nhạt hỏi: "Cậu rất thân với Thi Vũ hả?"

"Bạn học đại học." Tô Sam Sam đáp.

Vương Dịch dùng sức bóp chặt eo Thi Vũ , cô ngẩng đầu lên: "Lần trước sao chị không nói với tôi?"

Thi Vũ nhíu mày nhìn cô: " Nói với em làm gì?"

"Vậy nên trò chơi hóa trang chị mới chọn cậu ta?" Cô cười nhẹ, hỏi cũng rất nhẹ nhàng. Thi Vũ nhẹ nhàng đáp: "Đúng rồi, chọn ai chứ không chọn em , chị luôn nhường em cho người khác."

Nàng cười: "Chị rất rộng lượng đó."

Nàng cười dịu dàng.

Cô nhìn đến hoa mắt.

Tô Sam Sam thấy đôi vợ chồng làm loạn ở đây, cô ta nhìn Thi Vũ sau đó rời đi. Hứa Dương thấy Tô Sam Sam rời đi, do dự một chút nói: "Thi Vũ , lúc đầu có phải Sam Sam từng theo đuổi cậu không? Lúc đó là sinh viên năm hai nhớ không? Cậu chạy đến ký túc xá của tớ ngủ, cậu ấy cầm đồ ăn khuya đến. Sau đó cậu bị đám người trong ký túc xá của tớ làm cậu xấu hổ, thế là xuống lầu nhận lấy đồ ăn khuya, lúc đó cậu còn mặc váy ngủ, buồn cười lắm ha ha."

Vương Dịch nhìn Thi Vũ , cánh tay càng ngày càng chặt.

"Thì ra là vậy." Cô gật đầu và nghiến răng: "Chả trách có nhiều  thế gia như vậy mà chị lại chọn cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sqhy