Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5 Y ĐÌNH GẶP NẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 5 Y ĐÌNH GẶP NẠN

tiễn HẠO THIÊN về..KỲ NAM vội vã quay lại phòng ngủ của mình...Y ĐÌNH vẫn đang say ...miệng lẩm bẩm.." nào..chúng ta uống...không say không về..." KỲ NAM nhìn Y ĐÌNH lắc đầu..

-đúng là HẠO THIÊN...sức "tàn phá" ghê thật...cả Y ĐÌNH cũng không thể chống nổi...

-con gái khi yêu là như vậy yêu hết mình không toan tính..-DU DU phía sau lên tiếng

-trừ Y ĐÌNH ra..-KỲ NAM khẳn định..rất quyết tâm...rồi thở dài...-tôi nghỉ hôm nay cậu không ở nhà tôi được rồi...nhà chỉ có hai phòng...Y ĐÌNH ngủ phòng tôi..còn phòng mẹ tôi thì ngoài tôi ra không ai được vào...không lẽ để cậu ngủ trên sofa thì lại không hợp lắm..nên tôi có thể tiễn cậu một đoạn...-KỲ NAM đắt ý vì có thể đuổi DU DU ra khỏi nhà..

-được rồi..TIỂU BẠCH BẠCH tôi cũng không phải không biết điều gì...cậu cứ nghỉ ngơi..rồi sẽ có một ngày cậu cũng cần phải ở chung với tôi thôi...

KỲ NAM bước lên trước trợn mắt nói từng chữ một..

-tôi nói cho cậu biết...ngoài mẹ tôi ra cả Y ĐÌNH còn không dám gọi tôi cái tên đó...nếu có lần sau...tôi thề sẽ giết cậu..hiểu chứ..

DU DU chỉ cười rồi quay lưng đi...' giết tôi ư? e là cậu còn phải tu luyện vài trăm năm nữa" trong lòng DU DU nghỉ ngợi thoải mái..

sáng sớm Y ĐÌNH mặt mài nhợt nhạt đi đến lớp một mình...hôm nay không có KỲ NAM đi cùng...mọi người điều thấy lạ...CẢNH DU cũng vậy nên trong giờ ra chơi Y ĐÌNH đang cuối đầu xuống ngủ thì bị một cây bút chọc phá...

-gì vậy DU DU- Y ĐÌNH quay lại nhìn thấy nụ cười của hắn làm cho tinh thần mình lại sảng khoái..(chắt là thần đan đây)

-TIỂU BẠCH BẠCH đâu? sao hôm nay không đi cùng

Y ĐÌNH vừa nghe xong liền bất ngờ vì bản thân mình cũng không dám gọi cái tên đó..nhưng DU DU lại không một chút ngượng miệng mà nói ra

-sao cậu lại dám gọi nó cái tên đó..nó ghét nhất ai gọi nó là cái tên đó đó..-Y ĐÌNH bình tĩnh lại..sau khi nghe " tiếng sét " bên ta

-mà tại sao cậu ta lại ghét?- DU DU khó hiểu

-nó nói giống tên con gái..nên nó ghét...vì cái tên này là bà của nó đặt cho nên nó cũng không thể bỏ...

đang nói chuyện bỗng nghe tiếng hét hò ..cười khúc khích của những đứa con gái ngoài cửa..không biết là xảy ra chuyện gì thì bất ngờ ..trái tim của Y ĐÌNH đập mạnh lên từng nhịp...khi nhìn thấy HẠO THIÊN đang từ từ bước vào..

-HẠO THIÊN..sao anh lại đến đây?-Y ĐÌNH đứng bật dậy...nhìn HẠO THIÊN anh cầm trên tay một cái túi nhỏ và đặt vào tay Y ĐÌNH..

-của em này...trả lại cho em..hôm qua em đánh rơi ở bar đó...

Y ĐÌNH nhớ lại liền xấu hổ..không biết hôm qua có làm gì mất hình tượng hay không...chỉ biết nói nhỏ nhẹ.." cảm ơn" nhưng chỉ nhận được cái nụ cười nhoẻn miệng của HẠO THIÊN chỉ như vậy thôi cũng đủ chết người rồi...anh vừa đi vừa nói" chỉ cần sau này dẫn tôi đi ăn là được rồi"..không phải là nằm mơ, cũng không phải là trong phim...Y ĐÌNH thật sự không biết được cảm xúc lúc đó của bản thân là gì,,,chỉ biết im lặng lân lân theo dòng cảm nghỉ..

còn HOÀNG CẢNH DU lại khác..ánh mắt lạnh nhạt nhìn HẠO THIÊN...trong lòng cũng không thể phủ nhận việc HẠO THIÊN rất đẹp trai..nhưng đẹp trai hơn mình thì DU DU vẫn chưa thể khẳn định....( tự tin nhở)

buổi chiều khi tan học về Y ĐÌNH đang đi trên đường thì cảm giác như có ai đó theo dõi...bản thân cẩn thận từng bước một đi về nhà của KỲ NAM chăm sóc nó...còn DU DU lại được Y ĐÌNH giao trọng trách mua thuốc cho TIỂU BẠCH BẠCH nhà ấy...vì hôm qua bị cảm lạnh nên dẫn đến sốt...còn phải chăm sóc Y ĐÌNH cả đêm nên ngã bệnh không đi học được...đang bước đi thì lại nghe tiếng nói quen thuộc...

-đi đâu một mình đấy?

không ai khác vẫn là giọng nói lẳng lơ của NHƯ CƠ...chắt chắn rằng ÁI LINH và HẠ ANH cũng ở gần đây..

Y ĐÌNH quay lại cao giọng..

-đi mua keo dán để dán vào miệng của những đứa nịnh bợ..được chứ?- Y ĐÌNH mỉa mai làm NHƯ CƠ tức giận.." mày.." nhưng lúc đó cũng có tiếng vỗ tay từ xa...dáng người đó không ai xa lạ là HẠ ANH...và ÁI LINH...hạ anh rất quyến rũ trong những bộ trang phục đen..hôm nay cũng vậy..đang dần dần bước đến...

-đúng là con gái nghị trưởng và CỔ chủ tịch có khác..( CỔ chủ tịch là chủ tịch của một công ty lớn) nói chuyện rất có khí chất

-HẠ tiểu thơ quá khen rồi...so với tài thiêu diệt truyện của TIỂU THƠ thì tôi đây còn kém xa...-Y ĐÌNH đúng thật là không nể nang bất kỳ ai...nói thẳng HẠ ANH..làm mặt cô ta biến sắc tức giận..

-CỔ Y ĐÌNH mày đừng có mà quá đáng...hôm qua đi uống rượu với HẠO THIÊN lại còn bắt ảnh đưa mày về..hôm nay còn dùng khổ nhục kế để ảnh đến lớp gặp mày...mày đúng là không biết sống chết- HẠ ANH càng nói càng tức giận...đưa tay dịnh đánh Y ĐÌNH thì bị Y ĐÌNH nắm lại được..

-mày tức giận cái gì...mày chẳng là gì của HẠO THIÊN cả..anh ấy có thích mày sao? không bao giờ..là do mày nằm mơ giữa ban ngày mà thôi..nói cho mày biết CỔ Y ĐÌNH tao muốn có được thì sẽ có được còn mày...khôn hồn thì đừng có giành với tao..nếu không đừng có trách- Y ĐÌNH cũng không phải là dạng vừa gì...đáp lại HẠ ANH bằng một giọng đanh thép...

-CỔ Y ĐÌNH hôm nay tao nhất định sẽ cho mày một bài học...-HẠ ANH vội nói...tì vung tay còn lại tát Y ĐÌNH một cái làm Y ĐÌNH ngã xuống đất...để tay lên mặt xoa lấy ..bọn họ vừa định ra tay thì tiếng của một người phát ra làm cả bọn họ lạnh sống lưng lại...

-đủ rồi đó...-tất cả mọi người quay lại là một gương mặt tựa như ác quỹ đang nhìn họ..với ánh mắt sắt bén lạnh lùng...dần dần bước lại...không phải là HẠO THIÊN nhưng sát khí người này cũng không thua gì HẠO THIÊN..chừng vài giây sau...phía sau người này...lại xuất hiện thêm một bước chân ..lần này không ai khác chính thật là HẠO THIÊN...

HẠ ANH tức tối nhìn lại Y ĐÌNH đang được DU DU đỡ lên còn HẠO THIÊN thì khoanh tay nhìn chầm HẠ ANH lúc này cô thất sự mới hiểu thì ra Y ĐÌNH nhạn một bạc tay của cô là vì sớm biết có hai người họ ở đây...HẠ ANH tức không nói nên lời..vừa mở miệng thì HẠO THIÊN lên tiếng..

-còn không cút hết đi-chỉ câu nói đó thôi đã làm ba người con gái kia không nói lên lời ào mà ngậm ngùi bước đi...nhưng không quên nhìn lại Y ĐÌNH..mày được lăm tao sẽ sớm đòi lại cả vốn lẫn lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top