Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9 " HỒ TIÊN"..XẢY CHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-không thể nào, tao không thể đống vai hồ tiên-KỲ NAM bức bối khó chịu ngồi trên sofa...Y ĐÌNH bước đến đặt tay lên vai KỲ NAM ..

-nhưng mà đây là cơ hội giành thắng lợi rất cao..nếu mày thua thì còn mặt mũi nào nữa, HẠ ANH sẽ càng hóng hách hơn, lúc đó cả tao và mày coi như không còn chổ đứng trong cái trường này đâu...

-để tao suy nghĩ tìm người khác...-KỲ NAM tuy tức giận nhưng cũng không thể thua bọn người HẠ ANH được

-mày còn suy nghỉ cái gì? bây giờ lớp mình đã bị họ mua chuột hết rồi, không lẽ mày không biết hay sao? còn lại có vài người thôi...BẠCH KỲ NAM đây chỉ là một cuộc thi mày quan trọng quá làm gì..đóng chung với DU DU mất mặt lắm hay sao? hay là đóng với cậu ấy mày chết à?-Y ĐÌNH càng nói càng lớn tiếng...KỲ NAM càng khó xử và càng hận tại sao lại rơi vào tình cảnh này....xem ra bây giờ đồng ý cũng chết không đồng ý thì còn chết thảm hơn..đằng nào cũng chết KỲ NAM đành liều mạng gật đầu...

hôm nay là thứ bày, mọi người có mặt vui vẻ để ôn lại những động tác mà tuần qua họ đã tập được để tuần sau chuẩn bị cho chu toàn hơn, KỲ NAM dẫn đầu đội nhảy, Y ĐÌNH dẫn đầu đội múa minh họa cho mình, thỉnh thoảng lén lén nhìn sang CẢNH DU đang tập rất chăm chú, dạo này bận việc học lẫn việc văn nghệ Y ĐÌNH từ lâu đã quên đi HẠO THIÊN rồi...chắt vì tình cảm chưa sâu đậm đến mức sống chết vì nhau nên khi nhìn thấy HẠO THIÊN và HẠ ANH đi bên nhau cũng như không có chuyện gì xảy ra nữa...ngược lại dạo gần đây Y ĐÌNH thường xuyên quan tâm CẢNH DU , những lúc họ nghỉ tập Y ĐÌNH rất chủ động đem nước cho CẢNH DU và KỲ NAM , nhiệt tình lau mồ hôi cho CẢNH DU ...mối quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn...

những điệu nhảy của bọn họ ngày một điều và có sức sống hơn, động tác thuần thục và mạnh mẻ của những đứa con trai làm nóng lên cả những người đang xem họ tập...đội hình chữ V KỲ NAM và CẢNH DU đứng song song nhau..đến lúc xoay người thì bỗng nhiên dây giày của KỲ NAM bị tuộc ra, làm cậu giẫm lên nó, vướng lại ở chân rồi sau đó chỉ nghe một tiếng " rắc" và một tiếng hét của KỲ NAM, cả đám vội tắt nhạc bao vây lấy KỲ NAM" KHÔNG SAO CHỨ, có sao không.." những câu hỏi quan tâm và nét mặt lo lắng của từng người tỏ ra rất rõ ràng, CẢNH DU đẩy từng người ra và nói" các cậu tản ra hết đi, bu lại như vậy thì làm sao mà người ta thở được chứ" CẢNH DU vẻ mặt hùng hồn đáng sợ làm mọi người tản ra...ngồi đó không xa, quan sát CẢNH DU từ từ cởi giày của KỲ NAM ra là một vết sưng lên rất to, da của KỲ NAM chắc thuộc loại da nhạy cảm nên mới đó mà đã ngã thành màu tim tím, CẢNH DU vừa chạm nhẹ vào thì KỲ NAM hét lên..

-đừng chạm vào, đau lắm...-chắt chắn là rất đau, nhìn người KỲ NAM toát ra mồ hôi ướt cả tóc và áo...đôi mắt ứa nước ngưng đọng chưa kịp chảy ra..

-để tôi giúp cậu xoa chân...chân cậu chắt là bị bông gân rồi, -CẢNH DU không hề nhìn thấy sự lo lắng trong mắt KỲ NAM, thật sự xảy ra tình huống này không ai mong muốn nhưng mà phải tạm ngưng buổi tập ở đây...KỲ NAM được CẢNH DU dìu đứng dậy..

-tôi tự đi được, không cần cậu dìu tôi-nói rồi KỲ NAM nhít chân lên một bước thì loạng choạng sắp ngã , CẢNH DU phản ứng rất nhanh kéo tay KỲ NAM lên,

-sao hả, còn không mau ngoan ngoãn để tôi cõng?-nói rồi cuối người xuống để KỲ NAM leo lên. do dự một chút KỲ NAM cũng leo lên lưng của CẢNH DU phát hiện lưng cậu ấy có rất nhiều nếp chai sạn..tuy một người từ nhỏ được ông của Y ĐÌNH huấn luyện võ cổ truyền để phòng thân, rèn luyện thân thể rất nhiều nhưng không thể bị như cậu ta...đang suy gnhir thì Y ĐÌNH chạy lại..

-KỲ NAM, KỲ NAM ..mày không sao chứ? tao lo cho mày quá...-Y ĐÌNH cũng sắp phát khóc nhìn xuống chân của KỲ NAM...-tội nghiệp cho mày quá

-nhỏ này, tao chưa chết mà mày khóc cái gì...chỉ bị xảy chân thôi...ngày mai là khỏi chứ gì...-KỲ NAM nói ra câu này không chỉ trấn an Y ĐÌNH mà còn cả bản thân mình nữa, vì hôm qua vừa nghe hiệu trưởng thông báo đoàn văn nghệ nào được hạng nhất sẽ được đi thi tuyển văn nghệ ở cấp khu vực và sẽ được điểm cộng vào năm cuối cấp, nên lần thi này rất quang trọng với KỲ NAM và mọi người...

-bịu như vậy ngày mai có thể đi lại sao?-Y ĐÌNH lo lắng-đi bác sĩ xem thế nào rồi tính tiếp...

cả ba cùng đi đến bác sĩ ....KỲ NAM vẫn luôn ở trên lưng CẢNH DU , tuy từ đầu đến cuối không nói câu nào nhưng CẢNH DU rất lo lắng chỉ là không biết nói những lời quan tâm người khác sợ nói sai điều gì lại làm KỲ NAM tức giận...

lúc về nhà thì mẹ KỲ NAM vội vàng bước ra lo lắng hỏi tình trạng con trai mình..

-KỲ NAM con có sao không ? bác sĩ nói sao rồi hai đứa?-bà lo lắng hết nắm tay KỲ NAM lại vuốt tóc ...

-má BẠCH, má đừng lo lắng làm gì, bác sĩ nói cậu ấy không những bị bông gân mà còn bị dập thịt nên không thể hoạt động quá nhiều vào một tuần...

-vậy thì yên tâm rồi...-bà thở phào nhẹ nhỏm..-thôi mấy đứa đi rửa tay đi rồi đi ăn cơm với KỲ NAM...

-waooo...đúng là hôm nay có lộc ăn thiệt...-Y ĐÌNH hào hứng

-sao lạo có lộc ăn-CẢNH DU từ nảy đến giờ mới mở miệng...

-má BẠCH nấu ăn là ngon nhất trên đời..không ai sánh kịp đâu...Y ĐÌNH vui vẻ ôm mẹ KỲ NAM ..

-mày chỉ được cái nịnh thôi-KỲ NAM cũng lên tiếng

-thôi mấy đứa đi rửa tay rồi ăn cơm nha...má xuống dọn cơm trước...À DU DU con dìu KỲ NAM xuống giùm má nha...

CẢNH DU hơi sựng người lại một chút...lẩm bẩm " má sao?" nhưng vui vẻ dìu KỲ NAM ngồi vào bàn...KỲ NAM ngồi cạnh Y ĐÌNH đối diện là DU DU do bàn hình trong nên không khí cũng giống như gia đình...đang ăn thì DU DU nói..

-TIỂU BẠCH BẠCH tôi muốn ăn sườn...

sau câu nói ấy cả MẸ KỲ NAM và Y ĐÌNH điều cười run đũa...nhưng KỲ NAM với ánh mắt giết người đang nhìn kẻ vừa gọi mình...vì có mẹ ở đây nên không dám quá thô lỗ với bạn..lạnh lùng nói..

-tự lấy mà ăn

-không gấp tới..-CẢNH DU dường như là muốn bức chết KỲ NAM đây...KỲ NAM quay qua thì bắt gặp ánh mắt của mẹ mình..

-cái thằng này, TIỂU DU đã không lấy tới rồi thì gấp cho nó ăn đi...thiệt là không phải phép gì hết.....-nói rồi bà gấp miếng sường vàng loáng được chiên rất kỹ bỏ vào chén CẢNH DU...-đây con ăn đi, có muốn ăn thêm món cá kho này không? ngon lắm đây..-rồi bà lại gấp một miếng cá bỏ bào bát của CẢNH DU...-ĐÌNH ĐÌNH con cũng ăn đi...đừng ngại...

-nó mà biết ngại chuyện ăn uống thì chắt mặt trời mọc hướng tây quá..-KỲ NAM trêu đình đình..

-cái thằng...thiệt là...

-không sao đâu má...chuyện như ăn cơm bữa á mà...với lại ăn nói như vậy mới là bạn thân được chứ...phải không KỲ NAM...Y ĐÌNH ở dưới mũi chân gõ nhẹ vào vết thương của KỲ NAM....làm cậu hét lên nhăn mặt hít hà......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top