Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Beginning - Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy trân trng nhng gì mình đang có
Đng đ lúc mt đi ri li mát công tìm li."

__________*****__________
Mùa hè năm đó, họ gặp nhau

Mùa hè năm đó, mặt trời thật rực rỡ

Mùa hè năm đó, họ nắm tay nhau, cùng thề non hẹn biển sẽ yêu người kia mãi mãi.

Cô bé hỏi: "Yêu là gì?"

Cậu bé trả lời: "Rồi sau này em sẽ hiểu.."

Mùa hè năm đó, mùa hè cuối cùng họ ở bên nhau.

Mùa hè năm đó, hai người vẫn còn những đứa trẻ, vươn bàn tay bé nhỏ về phía xa, cùng xây đắp những ảo mộng hạnh phúc.

Mùa hè năm đó, mùa hè cuối cùng họ ở bên nhau. Cậu đứng từ xa, tay nắm chặt, môi mím chặt với ánh mắt thâm trầm không nên có ở cái tuổi vắt mũi chưa sạch này. Mưa rào nặng hạt ướt nhẹp mái tóc cậu bé. Cậu nhìn ra phía xa. Trong màn mưa trắng xóa, cậu nhìn thấy cô bé, lần cuối cùng, đã khóc lịm đi trên vai người đàn ông đó vì quá mệt. Người đàn ông đó, thản nhiên quẳng cho cậu một xấp tiền dày cộp. Cậu ánh mắt oán hận nhìn bóng lưng cao lớn đó đã mờ dần, thản nhiên vứt xấp tiền xuống, nhếch mép cười khinh bỉ.

Chẳng phải ông nói rằng 10 năm sao? Chỉ cần 10 năm thôi phải không? 10 năm sau, tôi vẫn sẽ nhớ mối thù này. Không ai có thể cướp người tôi yêu khỏi tay tôi đâu.

Chi à, chờ anh..

Cậu sẽ mãi nhớ, lời nói cuối cùng ông ta quẳng lại cho cậu, cái tên của ông ta sẽ được khắc vào tâm trí cậu để không bao giờ quên. Đơn giản thôi, nhưng sẽ là một trò chơi thú vị, Âu Dương Sảnh ạ..

>>><<<

Hạ chí. Cửu xuân đã qua. Chín mùa xuân đi qua với bao thương nhớ. Cô bé năm nào nay đã trở thành một thiếu nữ, thâm trầm và dịu dàng, nhưng tuyệt nhiên không một nụ cười hé môi. Phải chăng từ năm đó, cô đã không còn cảm thấy niềm vui ở cuộc sống nữa rồi..?

Cửu xuân đã qua. Thiên, giờ này anh ở đâu? Cơn mưa đó, lẽ nào đã cuốn đi lời thề nguyện của anh nhỉ..?

Năm nay, cô sẽ lên 18 tuổi. Trước khi nhập học, cô đã đứng đắn đo rất lâu trường cánh cổng trường rộng lớn, rồi thở dài: "phải quên đi thôi". Gì chứ? Cũng đã chín năm rồi..

Ngày hôm đó hình như là một ngày mặt trời lên chói chang nhất mùa hạ.

Một buổi sáng trong lành ở thành phố Tân Bình nhộn nhịp. Bầu trời trong xanh điểm xuyết vài đám mây trắng tinh như những chiếc kẹo bông tròn tròn ngộ nghĩnh. Ánh nắng lọt qua mây, chiếu xuống trái đất sưởi ấm muôn loài. Một buổi sáng thứ sáu ảm đạm - Vương Mao nghĩ. Ông hiệu trưởng đáng kính của trường THPT Thiên Quang đang mặc vest chỉnh tề, một tay cầm tập tài liệu, một tay cầm bánh mì trưsng pate mua ở tiệm đồ ăn nhanh Ăn Vặt Quán, mồm ngâm nga hát và hai chân thì gác lên bàn làm việc. Chiếc ghế xoay mà ông vẫn thường ngồi kêu cót két dưới sức nặng của cái bàn tọa.

Đã vào năm học mới được một tuần, các hồ sơ xin học đều đã chốt hết, nhưng bỗng dưng hôm nay có một hồ sơ học sinh mới được chuyển vào. Vương Mao trầm mặc, thản nhiên xoay xoay cái ghế cho nó quay vòng tròn mà vốn dĩ một chân ghế đã sắp gãy đến nơi. Quả thật xin học vào một ngôi trường như này không phải là dễ, mọi hành động đều phải thông qua chủ tịch hội học sinh của thành phố. Huống chi nơi này một học kì có đến mấy lần lãnh đạo từ Sở và kế toán xuống kiểm tra sổ sách. Nghiêm ngặt ngư vậy, nhất nhất phải tuân theo.

Tập hồ sơ mỏng dính ưỡn ẹo trên tay ông như chực lả xuống đến năm bảy lần. Vương Mao soi thật kĩ từng li từng tí, dùng con mắt của người trong nghề xem đi xem lại đôi dòng tự bạch ngắn gọn của học sinh đó. Trương Hạ Chi, 16 tuổi, tiểu học Mai Hoa, trung học cơ sở Quang Tình, nhà ở lô 13 đơn nguyên 6 đường Hoàng Thanh. Hoàn toàn không có gì nổi bật. Học bạ sạch sẽ, 9 năm  học sinh giỏi, con nhà nghèo vượt khó. Cái đáng để ông ta chú ý là, nhà nghèo sao vẫn có tiền nhuộm tóc đỏ choé như con nhà quê đầy tham vọng thế này?

Vương Mao day trán, quẳng tập hồ sơ lên bàn, cắn một miếng bánh to, la oai oái lên khi cắn vào lưỡi. Xui thật! Sao hôm nay xui thế không biết? Black Friday chăng?

...

- "H sơ đâu?"

- Thy có nhn không ?

- "Cô dui vào đây!" - "Sao ngn thế?!"

- "Thy còn mong đi gì?"

- "Tôi không chp nhn!"

...

Vương Mao lắc đầu ngúng nguẩy. Trời ạ, việc vênh váo đó mà lọt đến tai chủ tịch hội học sinh thành phố thì sao?! Ông ta cảm thấy nghĩa trang như gàn thêm một đoạn.

***
Cái nóng gắt gao như muốn thiêu đốt tất cả. Có một người đội chiếc mũ fedora vàng nhạt trên đầu, đeo kính râm đen che lấp gần nửa khuôn mặt, cao ngạo ra về. Chiếc moto phân khối lớn dựng trước cổng. Cô leo lên xe, ga rồ lên mạnh mẽ như con mãnh thú, trong tai ngh là bài Warrior yêu thích. Cô đội mũ, rồi nhấn ga phóng vù đi, theo sau cô là một chiếc Teana đen tuyền kiểu cách, cũng không mấy mà mất hút sau làn bụi.

Xe đi một lúc thì dừng lại tại một con hẻm nhỏ. Cô gái cởi mũ, tóc cô xỏa ra. Mái tóc đỏ tự nhiên sóng sánh trông đến là thích mắt. Có một phụ nữ trung niên, tóc tém ngắn, mặc đồ đen bước ra từ trong xe. Cô đưa tay lên mắt, vài giây sau lấy ra một đôi lens. Đôi mắt nâu màu café bỗng chuyển thành màu đỏ rực.

- Đừng vào, về đi. Tôi sẽ theo sau - Cô gái nói vậy với 2 người còn lại trong xe. - Leader Doãn, giúp tôi nhé!

Ngươfi đàn bà trung niên nhìn đôi áp tròng trong tay khi bóng cô khuất sau con hẻm tối tăm. Bà do dự, nhưng rồi cũng leo lên xe và phóng mất dạng.

Lại còn một ai đó đứng ở góc cột điện, không xa, mũ áo che hết khuôn mặt chỉ để lộ chiếc mặt nạ anonymous quái đản. Người đó nhìn về phía họ rất lâu cho đến khi không còn có ai nữa. Một chàng trai trẻ xách làn đi chợ giúp mẹ đi qua khu vực đó, bỗng thấy rờn rợn gáy. Anh ta quay ngoắt lại. Kì lạ thay, không có bóng ma nào đứng ở cột điện cả.

Bốt điện thoại gần đó không có ai. Máy điện thoại treo lủng lẳng. Tiếng tút dài khe khẽ, đều đều khiến anh ta cảm thấy như vừa có ai đứng đó.

Có ai không? Hay không ai cả?

__________*****__________
End chapter 1

Fic đầu, cũng không quá tự tin về khả năng diễn đạt của nó, nhưng tác giả sẽ cải thiện văn phong từng ngày. Chap 1 chưa có gì đặc biệt nhưng đừng skip truyện nhé, sang chap 2 đi nào. Hay vote cho ta nha! Cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top