Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi lạc

「Chính văn」

Giữa biển người mênh mông, anh tìm thấy em.

Cậu nhóc nhỏ hơn anh một năm ba tháng, đang ươm ướm nước mắt dường như đang lạc mất người nhà.

Giữa biển người mênh mông, em nhìn thấy anh.

Anh như tia sáng hy vọng, cứu vớt em khỏi nơi chốn lạc lõng này.

Lần ấy vì đi lạc, em vô tình gặp anh.

Người con trai với đôi mắt xinh đẹp khiến em nhớ mãi không thôi.

Từ khi ấy, chúng ta bắt đầu gọi nhau bằng những cái tên thân mật.

Quan hệ dần dà cũng trở nên khắng khít hơn.

Chúng ta thân nhau đến mức như hình với bóng mọi lúc mọi nơi.

Đoạn tình cảm này đẹp đẽ biết bao.

Em không muốn vì một giây phút bồng bột mà phá hủy nó.

Chu Chí Hâm nhi, anh có biết hay không?

Nay em lại đi lạc rồi, em lạc vào một nơi tăm tối.

Nơi đầy rẫy những dây tơ chằng chịt khắp nơi, trông rất đáng sợ.

Cả khoảng không cũng chỉ có một màu đỏ thẫm.

Chu Chí Hâm nhi à, anh đang nơi đâu?

Lần này anh có thể lại đi tìm em được không?

Cứu em với, cứu em thoát khỏi nơi ẩm thấp, rùng rợn này.

Chu Chí Hâm nhi, khi nào anh mới đến, nơi đây đang dần trút cạn sức lực và hơi thở của em rồi.

Em đang khó thở lắm, anh mau đến đây, em vẫn luôn chờ đợi anh.

Chu Chí Hâm nhi, may quá, anh đến rồi.

Lạc mãi trong tim anh bao năm rồi.

Em còn sợ rằng mãi mãi không thể trốn thoát được.

Song giờ đây lại được anh nắm tay dẫn đường thoát khỏi đây.

Em đã đợi được rồi, đợi được cái gật đầu đồng ý ấy.

Em đã làm được rồi, thực hiện một màn tỏ tình lãng mạn.

Không có nến, cũng chả có hoa, chỉ có đôi ta cùng ánh trăng vằng vặc chứng kiến.

Cảm ơn anh đã đến, cảm ơn anh đã đồng ý bên em trọn đời.

---

「Phiên ngoại」

"Này Chu Chí Hâm nhi ới, em có chuyện này muốn hỏi!"

Đang ngồi trên sofa xem phim truyền hình thì cậu lại chợt nhớ ra một việc gì đó.

Nghe tiếng gọi thân thương của người yêu, Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh quay đầu sang nhìn cậu.

"Anh đây. Sao thế bé yêu?"

"Nếu như năm đó anh không tìm thấy em bị lạc ở công viên thì sao nhỉ? Nếu như chúng ta không gặp được nhau thì sao nhỉ? Em không dám tưởng tượng đến..."

"Không thể đâu, bé yêu ngốc à. Em lại suy nghĩ lung tung gì nữa vậy?"

"Tại sao không thể chứ?"

"Bởi vì lúc đó anh đã có "ý đồ" với em rồi."

"Hả? Anh biến thái! Anh lưu manh!"

"Thì ai bảo lúc đấy có một cậu nhóc xinh đẹp, đáng yêu ngồi bên vệ đường. Mắt thì ươn ướt, còn nhỏ giọng khóc thút thít nữa chứ! Ai nhìn không thương chứ anh nhìn anh thương đến đau thấu xương cốt đấy!"

"Ra là anh đã có ý với em từ rất lâu! Ghê quá đi ạ!" Trương Cực bĩu môi ghét bỏ.

"Quá khen, quá khen." Song Chu Chí Hâm lại xem lời "chê bai" đó là sự tán thưởng mà tỏ ra tự hào.

"Nhưng mà ông điêu vừa thôi! Tui lúc ấy tính ra chỉ có thể tính là đáng yêu chứ xinh đẹp đâu ra?"

"Tiểu Cực lúc ấy xinh đẹp mà! Tiểu Cực! Xinh đẹp! Tiểu Cực! Xinh đẹp!" Lại là bài ca này, Trương Cực không biết đã nghe Chu Chí Hâm nhại đi nhại lại mấy chục lần rồi.

"Anh thiếu đòn hả, Chu Chí Hâm?"

Trương Cực giơ một nắm đấm thuần thục như một thói quen, không kiêng nể gì mà cho một phát vào vai của Chu Chí Hâm.

Anh không nhịn được kêu đau một tiếng.

"Anh nói thật mà~ Khi ấy, đường nét trên gương mặt em mềm mại lắm cơ, có chút chút xinh xắn! Bây giờ trưởng thành rồi thì sắc nét và trông ga lăng hơn, chứ hồi đấy Tiểu Cực của anh đẹp thiệt đó~"

"Tiểu Cực hồi đấy đâu phải của anh?"

"Đối tượng của anh nhìn trúng được không? Cứ thích bắt bẻ à. Là của nhau rồi còn gì? Bạn nói yêu mình mà bạn tỏ thái độ như vậy là bạn hổng thương mình rồi!"

"Em sai, em sai được chưa? Cho em xin lỗi! Tiểu Cực bây giờ là của anh, hồi đó cũng của anh, tương lai là của anh nốt. Được chưa?"

Người của mình thì mình sủng, người của mình dỗi thì mình dỗ thôi. Khi bắt đầu yêu đương với Chu Chí Hâm, cậu đã áp dụng định luật này rất hiệu quả. Chỉ có điều, bạn trai bự nhà cậu khi dỗi có hơi khó dỗ một chút.

"Chưa được. Trái tim này cũng biết đau chỉ..."

"Chỉ có gà rán mới bù đắp được thôi đúng không? Anh lắm chiêu nhiều trò thật đấy!"

"Anh thèm mà~"

Một khi người yêu làm nũng thì mình chỉ có nước giơ cờ trắng đầu hàng hai tay hai chân. Trương Cực cũng chỉ biết bất lực đáp ứng yêu cầu của bạn trai bự nhà mình.
"Được rồi, vậy để em xuống bếp."

"Yêu Tiểu Cực nhất trên trần gian này."

"Được rồi ông ạ! Em biết ông yêu em rồi, bớt nịnh hót lại!"

Trương Cực đi vào nhà bếp bắt đầu công trình rán gà cho anh bạn trai bự.
Còn Chu Chí Hâm thì nằm dài ra sofa, cầm điều khiển chuyển sang kênh hoạt hình Shinnosuke vừa xem vừa cười rất vui vẻ. Xem được một lúc thì ngủ quên mất lúc nào không hay.

Đến khi Trương Cực bưng một khay gà rán thơm ngào ngạt ra thì Chu Chí Hâm đã ngủ được một khoảng thời gian rồi. Nhìn anh ngủ say như vậy, cậu cũng không gọi anh dậy.
Thế là có một con người dành cả tiếng đồng hồ ra để ngắm bạn trai bự của mình đang say giấc nồng. Ngắm chán rồi, Trương Cực mới nảy ra một ý nghĩ. Cậu với lấy điện thoại trên bàn trà sofa, ghé sát đầu lại gần Chu Chí Hâm đang ngủ rất ngon lành.

Tách.

Ngắm nghía "tác phẩm" mình mới chụp hồi lâu, Trương Cực nhỏ giọng cảm thán.

"Anh mới là đồ xinh đẹp ấy! Cái đồ gì đâu mà đẹp động lòng người làm em mê điếu đổ."
Sau đó một loạt tiếng "lạch cạch" của bàn phím điện thoại vang lên. Vài phút sau, trên vòng bạn bè của Trương Cực cập nhật một bài viết mới:

『Thật ra đến bây giờ nghĩ lại thì đi lạc chẳng phải là một điều gì quá tồi tệ. Cũng nhờ lần đi lạc đó mà thần Cupid đã gõ cửa trái tim tôi và mang theo anh ấy đến. Đến nay, anh ấy và tôi đã đến với nhau rồi.

Kèm theo đấy là tấm ảnh chụp cùng bé heo đội lốt gà mà thần Cupid tặng tôi.

(P/s: Bài viết này chỉ là trải nghiệm cá nhân của tôi và tuyệt đối không khuyến khích trẻ nhỏ không nghe lời người lớn mà đi lạc mất.)

[Ảnh] 』

Cảm ơn lần vô tình đi lạc năm ấy.

Cảm ơn anh vì khi ấy đã lưu tâm đến em.

Cảm ơn định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau.

Cảm ơn vì giữa hàng vạn hàng tỷ người này mà chúng ta lại có thể đến với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top