Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi rất muốn yêu anh ấy

Phối hợp với BGM cùng tên《Tôi rất muốn yêu anh ấy》.

– KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT —

Đậu Đậu Đậu Kỷ:【Mọi người, có chuyện này... Tớ có thể phải kết hôn rồi.】

Một đoạn tin nhắn của Trương Cực đã làm cho mười mấy người trong nhóm gần như ngay lập tức bùng nổ, Tô Tân Hạo đã trực tiếp gọi một cuộc sang cho cậu.

"Không phải, Trương Cực, cậu bị gì thế? Cậu có bạn gái sao? Cậu sẽ kết hôn với ai?"

"Ừm... Mẹ tớ tìm cho tớ một người con gái. Tớ còn chưa gặp mặt qua, nhưng mà dù gì cũng là hôn nhân thương mại, cũng chả quan trọng đến vậy."

Tô Tân Hạo nhất thời trầm mặc, Trương Cực cũng không lên tiếng, nhưng không một ai cúp máy.

"Cậu không đợi anh ấy nữa rồi?"

Tô Tân Hạo chậm rãi mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Đợi? Đợi cái gì, có gì tốt đâu mà đợi.

Trương Cực không lên tiếng, Tô Tân Hạo cũng không cúp điện thoại. "Tớ còn chờ đợi gì nữa chứ... Thứ tình yêu không được đền đáp lại vô dụng?" Giọng Trương Cực có chút khàn khàn.

Tô Tân Hạo không nói tiếp nữa, chỉ hỏi: "Tớ làm phù rể, được không?"

"Được chứ, mọi người đều phải đến." Trương Cực cúi đầu cười nhẹ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Tân Hạo, Trương Cực lại ấn vào nhóm nhỏ. Đám người này ồn ào thật, mới chả bao lâu đã 99+ thông báo rồi.

Đậu Đậu Đậu Kỷ:【Ừm thì chuyện đó không còn cách nào khác. Bên kia chỉ có hai phù dâu thôi, các cậu mà cùng làm phù rể thì đông quá không thích hợp cho lắm. Tô Tân Hạo đã nói trước với tớ rồi, còn lại chỉ cần thêm một người nữa là tương đối ổn rồi. Những người còn lại thì làm khách VIP đi.】

Vị trí phù rể thứ hai cuối cùng cũng thuộc về Tả Hàng. Không ai khác, Tả Hàng nhanh tay, người ta mới gõ được một dòng tin nhắn, cậu ta đã gửi đi rất nhiều tin rồi. Mọi người cãi không lại cậu ta nên đành lòng thỏa hiệp.

Trương Cực không quá để ý hiện trường tranh cử của bọn họ, cậu cứ tiếp tục lướt lên xem tin nhắn của bọn họ gửi khi nãy cậu cùng Tô Tân Hạo gọi điện. Thật ra cũng vô nghĩa không có gì, mọi người đều gõ dấu chấm hỏi, hỏi han tình hình. Trương Cực chính là muốn xem qua. Có điều không ngoài dự đoán, cậu không nhìn thấy tin nhắn của người cậu muốn nhìn thấy.

Trương Cực thoát khỏi nhóm nhỏ, trong danh bạ liên lục xem hồi lâu mới thấy Chu Chí Hâm trong cột "Z".

Trương Cực từng đặt cho Chu Chí Hâm rất nhiều cái tên gợi nhớ, có cái sến súa, cái buồn cười, thể loại gì cũng có. Sau đó, Chu Chí Hâm đề cập đến chuyện chia tay, Trương Cực cũng không nỡ xóa bạn tốt, trong cơn tức giận liền đổi tên gợi nhớ của Chu Chí Hâm thành tên của anh.

Hôn lễ của em anh có tới không? Xóa bỏ.

Anh có nhìn thấy tin tức trong nhóm không? Xóa bỏ.

Anh đang làm gì vậy? Xóa bỏ.

Trương Cực vò vò đầu, dứt khoát tắt điện thoại đi. Thôi kệ đi. Muốn tới thì tới thôi.

Chu Chí Hâm:【?】

Trương Cực cầm điện thoại lên xem tin nhắn thì ngây người ra, bất chấp đến cùng hỏi Chu Chí Hâm.

Đậu Đậu Đậu Kỷ:【Hôn lễ của em, anh tới không?】

Chu Chí Hâm:【Tới.】

Một khoảng thời gian sau, chuyện hôn lễ của Trương Cực vẫn luôn bặt âm vô tín. Mọi người đều không có ở Giang Tô, Đồng Vũ Khôn từng hỏi Trương Cực về thời gian cụ thể và bảo là xem ngày nào rảnh hẹn nhau gặp mặt. Trương Cực nói bên nữ vẫn đang đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, phải mất một khoảng thời gian nữa.

Trương Cực cũng không gấp, đến cả mặt mũi của bên nữ cậu cũng chưa gặp qua, nói kết hôn thì kết hôn, có chút thời gian tiêu hóa trái lại có vẻ tốt hơn. Nếu cuộc hôn nhân không diễn ra, Trương Cực cũng chả bận tâm. Hôn lễ này, giống như một trò chơi, không quan trọng với cậu.

Tin tức về hôn lễ chưa đến, Trương Cực lại đợi được một "món quà".

"Ting tong——"

Vào ngày cuối tuần, Trương Cực không dễ gì không cần phải đến công ty để "đón nhận" sự giám sát của bố, ở nhà ngủ nướng đến sáng thật ngon. Vừa mới tắm rửa xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cửa mở ra, cậu nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm.

Nếu tính ra, cậu và Chu Chí Hâm đã hơn ba năm không gặp rồi. Lúc đầu, mọi người tụ họp lại vì nhiều sự trùng hợp khác nhau, mười mấy người đều hùng dũng oai nghiêm. Về sau mỗi người lại phân chia đến nhiều thành phố khác nhau. Cũng có lẽ là tình cờ, chỉ có cậu và Chu Chí Hâm đến Giang Tô. Cậu là bị ba mẹ gọi về nhà, về phần Chu Chí Hâm thì cậu cũng chưa từng hỏi qua.

Trong ba năm này, dù là ở cùng một thành phố, bọn họ cũng chưa bao giờ đụng mặt nhau.

Sự xuất hiện đột ngột của Chu Chí Hâm khiến Trương Cực không kịp trở tay, trong tình cảnh cấp bách Trương Cực vội vàng muốn đóng cửa lại. Chu Chí Hâm vào lúc trước khi cánh cửa đóng lại, dùng tay giữ lấy khung cửa. Trương Cực sợ kẹp trúng tay của anh, tức khắc mở cửa ra lại.

Chu Chí Hâm không đi vào nhưng không bỏ cuộc, Trương Cực quay người bước vào nhà, chả để ý đến Chu Chí Hâm cũng bước theo vào.

"Anh đến đây làm gì?"

Giọng điệu của Trương Cực không tốt lắm.

"Anh với ba mẹ cãi nhau thì bị đuổi ra ngoài rồi, không có tiền trong túi cũng không còn nơi chốn dung thân."

Chu Chí Hâm nói rất nghiêm túc, nhưng Trương Cực dường như đang nghe một câu chuyện cười.

Cãi nhau có thể là thật, đuổi ra ngoài có thể cũng là thật, nhưng không có tiền là giả, không có nơi nào để đi cũng là giả. Đường đường Chu công tử, làm sao có thể đến một xu dính túi cũng không có, nực cười.

Chỉ có Chu Chí Hâm biết rằng, cãi nhau là chuyện thật, còn lại đều là giả. Là tự anh lúc nổi nóng đã chạy ra khỏi nhà và bảo ba mẹ đừng quản anh nữa. Trận cãi vã đó là vì Trương Cực.

Ban đầu Chu Chí Hâm và Trương Cực ngọt ngọt ngào ngào, ngày ngày dính nhau như sam. Tuy nhiên tư tưởng truyền thống của cha mẹ gia đình nhà Chu căn bản không cho phép hai người ở bên nhau. Chu Chí Hâm hết lần này đến lần khác tranh cãi cùng hai vị tiền bối, nhưng hoàn toàn vô ích. Mùa đông năm ấy, Chu Chí Hâm lại cãi nhau với ba mẹ, không ngờ rằng mẹ anh lại rơi lệ.

Chu Chí Hâm không phải người con vâng lời răm rắp, bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng anh lại trọng cái chữ hiếu kia, khi nhìn thấy mẹ mình khóc, anh thật sự hoảng sợ. Anh thừa nhận, ngay giây phút ấy anh đột nhiên cảm thấy, hai người con trai ở bên nhau, thật sự không đơn giản chút nào. Chu Chí Hâm sợ rồi nên đã chọn cách chia tay.

Song sau đó, anh thật sự cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Trương Cực. Dù là ở trong nhóm chung, bởi vì một khi anh ra mặt trò chuyện, Trương Cực một giây trước còn hoạt động sẽ không lên tiếng nữa. Anh biết, Trương Cực trách anh, hận anh.

Nhưng anh cũng đã xem thường vị trí của Trương Cực trong lòng mình, trong ba năm xa cách, Chu Chí Hâm không cần có bất cứ ai để sống tốt hơn. Mỗi một ngày anh đều sẽ nhớ đến Trương Cực, đều cố gắng thay đổi, nhưng không thể. Anh cứ luôn nhớ đến Trương Cực ở bên cạnh mình nhẹ nhàng, mềm mại mà tức giận với anh, gọi anh "Chu Chí Hâm nhi!". Trương Cực đối với anh, vẫn là quá đỗi đặc biệt.

Trương Cực nói cậu phải kết hôn rồi.

Đây là tin nhắn Triệu Quán Vũ gửi cho anh. Anh tất nhiên là biết, anh đã nhìn thấy tin nhắn của Trương Cực trong nhóm chung, anh thậm chí có lẽ là người đầu tiên nhìn thấy. Nhưng anh không giống với những người khác, anh lấy cơ hội gì để danh chính ngôn thuận để hỏi thăm, anh không có.

Dẫu anh có thể thì cũng tính là dùng thân phận bạn bè để hỏi. Nhưng hỏi gì cơ? Tại sao em lại lấy cô ấy? Hay là hỏi, anh có thể làm phù rể của em không?

Chu Chí Hâm không hỏi, cho đến khi Trương Cực không ngừng gõ rồi xóa trong khung trò chuyện. Thanh biệt danh vô số lần từ "Bạn nhỏ" đổi thành "Đối phương đang nhập tin nhắn...", Chu Chí Hâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

(Trong tin nhắn riêng của Wechat, khi người kia đang gõ chữ, sẽ xuất hiện dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn..." ngay thanh biệt danh thay vì ở bên dưới như Messenger hay Zalo.)

Khi Trương Cực hỏi anh, tay đang gõ chữ của anh đã run lên liên hồi. Anh suy nghĩ cả một đêm, anh vẫn không thể buông bỏ cậu được. Vì vậy, anh đến đây. Sau khi cãi nhau một trận với bố mẹ, đã đến đây. Anh biết Trương Cực mềm lòng, sẽ cho anh vào nhà. Chỉ cần có thể ở lại nơi này thì vẫn còn cơ hội.

Trương Cực không ngờ rằng lần này Chu Chí Hâm đến thật. Đến chỗ cậu liền lười nhác không muốn rời đi nữa. Trương Cực cảm thấy đau đầu, cậu không biết Chu Chí Hâm rốt cuộc muốn làm cái gì. Muốn bù đắp sao? Gương vỡ lại lành sao? Nhưng có tác dụng gì chứ?

Trương Cực không hỏi Chu Chí Hâm, cậu thật sự cũng không muốn hỏi cho lắm. Cậu cứ mặc cho Chu Chí Hâm ngày ngày tùy ý ở lại trong nhà. Sáng sớm mỗi ngày bị Chu Chí Hâm gọi dậy ăn sáng, buổi tối mỗi ngày về đến nhà đều thấy Chu Chí Hâm ngồi ở bàn ăn cười tươi đợi cậu.

Trương Cực chưa từng cho Chu Chí Hâm một sắc mặt tốt, đúng vậy, cậu hận Chu Chí Hâm, hận đến chết. Cậu muốn túm lấy Chu Chí Hâm mà chất vấn, dựa vào đâu mà lúc đầu lại bỏ mặc cậu như vậy, bây giờ lại ung dung vô tư vào nhà cậu ở. Nhưng Trương Cực không nói nên lời. Cậu chỉ là "bị" Chu Chí Hâm chăm sóc chu toàn mỗi ngày, nhưng e là chưa từng cười với Chu Chí Hâm lần nào.

Trương Cực không thể giải thích rõ ràng cảm xúc của mình, cậu không buông bỏ được Chu Chí Hâm, ba năm nay chưa từng buông bỏ. Nhưng cậu cũng rất hận Chu Chí Hâm. Những cảm xúc phức tạp mâu thuẫn nhau đọng lại trong lòng cậu ngày này qua ngày khác, giống như một tảng đá nặng không thể thả xuống được. Trương Cực không hiểu thấu được bản thân, nhưng vào lúc này, cậu chỉ muốn sự tồn tại chướng mắt của Chu Chí Hâm biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Giống như ba năm vừa qua vậy.

Vì sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, không có bất kỳ sự báo trước nào. Là do cậu sắp kết hôn hay sao? Chắc hẳn là vậy nhỉ, Trương Cực nghĩ. Nhưng mà bây giờ cứu vãn thì có ý nghĩa gì nữa hả, Chu Chí Hâm.

"Em không thích cười nữa rồi."

Chu Chí Hâm đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Trương Cực đang ngồi đối diện.

Trương Cực ngơ ngác một lúc, sau đó cúi đầu cười khổ. Khi ngẩng đầu lên, Chu Chí Hâm nhìn thấy hai mắt cậu ngấn lệ. Trái tim anh dường như bị người ta đâm mạnh một nhát.

"Chu Chí Hâm, ba năm rồi... Anh đã đi ba năm rồi!"

Anh có biết em đã chống cự qua ba năm này như thế nào không, chẳng lẽ em không nên thay đổi sao?

"Tiểu Cực..."

"Chu Chí Hâm, ngày mai anh dọn đi đi. Em không có định lực*, bởi vì em yêu anh. Nhưng em không có cái dũng khí để giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Sau này đừng gặp nhau nữa."

(*: Sức mạnh do Thiền định mang lại nhằm loại bỏ mọi tham ái. Ở đây ý chỉ Trương Cực không đủ mạnh mẽ để buông bỏ tình yêu dành cho Chu Chí Hâm.)

Đêm hôm đó Trương Cực một mình trốn trong chăn khóc rất lâu. Cậu không biết là, Chu Chí Hâm ngồi ngoài cửa cả một đêm. Nhưng anh vẫn là dọn dẹp đồ đạc rời đi trước khi Trương Cực ra khỏi phòng.

Trương Cực, em có thể nói anh nghe được không, những thứ anh nợ em, anh phải làm sao để trả lại cho em.

Mọi thứ sau đó dường như trở lại đúng quỹ đạo bình thường, cuộc sống của mỗi người vẫn tiếp tục diễn ra. Chỉ là gần đây, ở Giang Tô trời cứ liên tục đổ mưa.

Bên nữ ở nước ngoài vẫn còn một vài khóa học, hôn lễ cứ thế trì hoãn cho đến sinh nhật của Trương Cực.

Trương Cực sớm đã không còn thích chơi bời như mấy năm trước nữa, sau khi dùng bữa với người nhà vào ngày sinh nhật, cậu cũng chỉ gọi những người bạn chơi thân ra tề tựu. Nhóm bạn này nói lớn cũng không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng cỡ mười mấy người. Mối quan hệ của cả đám không có gì lay chuyển được, chỉ cần có ai đến sinh nhận đều sẽ đặt sẵn vé máy bay để đến điểm hẹn.

Mọi người đều đến như đã hẹn, Trương Cực rủ rê cả đám cùng nhau đi hát karaoke. Trương Tuấn Hào còn trêu chọc Trương Cực, đám cưới không đợi được thì đã đợi đến sinh nhật của cậu rồi.

Mười mấy người đàn ông tụ tập trong một căn phòng, không tránh khỏi có ầm ĩ đôi chút. Mọi người lại là quen biết nhau rất lâu, vừa gặp mặt đã ríu rít trò chuyện không dứt, cao hứng thì uống hớp rượu rồi tiếp tục nói chuyện.

Trương Cực cũng rất hứng thú, nói muốn hát một bài cho mọi người nghe. Sau đó lặng lẽ chọn một bài hát, Đặng Giai Hâm hỏi Trương Cực chọn bài gì, Trương Cực nói rằng bí mật.

Đợi rất nhiều người hát xong, Trương Cực cuối cùng cũng cầm micro lên. Ngay khi khúc dạo đầu vang lên, căn phòng riêng vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi. Trương Cực nhắm mắt lại, đắm mình vào trong âm nhạc.

"Bầu trời bỗng đổ cơn mưa, anh ấy cầm cây dù, đến bên cạnh bạn."

Không có ai lên tiếng nữa, Tô Tân Hạo nhìn Trương Cực, người này dường như đã trưởng thành hơn chút rồi, ánh đèn ấm áp của KTV vừa khéo chiếu vào người cậu. Thật kì lạ, rõ ràng cậu đã sớm trải qua kì dậy thì rồi, sao vẫn còn như đang dần lớn lên vậy chứ.

"Tôi rất muốn yêu anh ấy, nhưng lí trí đang không ngừng mâu thuẫn, rút lui liệu có thể được giải thoát không? Ai có thể cho tôi một câu trả lời chính xác."

Trương Cực không quên được hai năm yêu đương đó, cùng ba năm chia li. Mọi người đều hiểu rõ.

Cái năm Trương Cực 20 tuổi, Chu Chí Hâm 22 tuổi đã nắm tay cậu và thông báo với mọi người rằng họ đang ở bên nhau, Trương Cực xấu hổ trốn sau lưng Chu Chí Hâm, còn mọi người ở bên cạnh không ngừng hò hét.

Trương Cực của bây giờ 25 tuổi rồi, đã trở thành một người lớn thực sự. Nhưng cái người 27 tuổi kia, ngay giờ phút này lại không có mặt ở đây để ôm cậu vào lòng.

Tô Tân Hạo rất nhiều lần muốn hỏi Chu Chí Hâm, tại sao lại lỡ hẹn rồi, rõ ràng anh đã hứa với hắn sẽ để cho Trương Cực mãi mãi là bạn nhỏ của mình.

Trương Cực từ từ đặt micro xuống, mọi người cũng từ nhiều dòng tâm sự khác nhau bước ra ngoài. Nhìn về phía trước thôi, một số người đã định sẵn chỉ có thể hối tiếc. Trong ba năm này, ai cũng cảm thấy tiếc thương thay cho Trương Cực và Chu Chí Hâm, mọi người đều cảm thấy mối tình này thật đáng tiếc.

Trương Cực mở cửa phòng riêng, nói muốn vào nhà vệ sinh. Mọi người vì để hun nóng lại bầu không khí nhộn nhịp, trực tiếp để Tả Hàng và Trương Tuấn Hào cùng lên sân khấu, cũng để Trương Cực đi ra ngoài.

Trương Cực đứng trước bồn rửa mặt hồi lâu, cậu cảm thấy bản thân có chút buồn cười, rốt cuộc là đang nuối tiếc cái gì, có cơ hội lại không nắm bắt lấy, tự tạo nghiệt ngã xong lại sống không an ổn.

Chu Chí Hâm, nếu sớm biết tác dụng ngấm chậm của việc yêu anh lớn như vậy thì ngay từ đầu đã tránh mặt anh nhiều chút rồi.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh cậu đã đụng mặt với Chu Chí Hâm, Trương Cực hoài nghi liệu có phải ông trời đã nghe thấy những gì bản thân vừa nói trong nhà vệ sinh không, cậu bảo: nếu như gặp mặt Chu Chí Hâm lần nữa, hai người họ sẽ hòa giải. Hòa giải sao? Không đơn giản như vậy.

"Đến rồi?"

Trương Cực cảm thấy bản thân có chút tự đại, ai nói Chu Chí Hâm nhất định là đến tìm bản thân chứ.

Lại không ngờ được rằng Chu Chí Hâm đáp một cái "Ừm."

Cả hai người cũng không nói thêm gì.

Muốn làm lành sao? Trương Cực tự hỏi chính mình. Muốn chứ, tất nhiên muốn. Nhưng mà cậu sợ, cậu lấy cái gì đến trải qua thêm lần nữa chứ.

Nhưng nếu như cược thắng thì sao?

"Anh có biết không? Vừa nãy em còn cùng Tô Tân Hạo đặt cược một ván."

"Cược cái gì?"

"Cược anh sẽ đến hay không."

"Cược như thế nào?"

"Em nói, nếu anh đến, em sẽ không kết hôn nữa."

Trương Cực cúi gằm mặt ấp a ấp úng nói.

Chu Chí Hâm cúi đầu bật cười thành tiếng, "Vẫn là kết hôn đi."

Trương Cực kinh ngạc ngước đầu nhìn Chu Chí Hâm.

"Kết hôn với anh."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #zhiji