Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 18: Chị Dạ, em yêu chị!

Chiều về, khi Lâm Vỹ Dạ và Lan Ngọc bước ra khỏi xe rồi lên nhà thì Ngọc nói

-"À, xém nữa thì em quên nhắc chị, bắt đầu từ ngày hôm nay, sáng nào em cũng sẽ đợi chị trước cửa nhà chị để tiện chở chị lên công ty luôn hoặc chị chở em cũng được, và nếu chị cố tình lên công ty trước em thì tất nhiên quầy tiếp tân của em sẽ không cho chị lên, họ chỉ cho chị lên khi có em đi chung hoặc em cho phép, còn không thì chị sẽ bị đứng dưới đó luôn." Ngọc vừa nói vừa cười

-"Cái gì?!" Dạ nhíu mày nhìn Ngọc

-"Mà nếu chị Dạ không đợi em để chở đi thì em cũng sẽ đứng trước nhà chị cho tới khi chị quay lại chở em tới công ty thì thôi." Nói rồi Ngọc bước đi trước Dạ mặc cho nàng ngơ ngác nhìn cô.

Và đúng như lời Ngọc nói, mỗi buổi sáng cô luôn bấm chuông gọi Dạ và tất nhiên nàng đều phải chở cô đi tới công ty, nó như một thói quen của cô và nàng. Lúc đầu Dạ còn khó chịu nhăn nhó nhưng dần dần nàng cũng chẳng bận tâm nữa mà họ càng ngày thân thiết hơn.

Cho đến ngày 4 tháng 4, Dạ không thấy cô bấm chuông gọi nàng nữa mà yên tĩnh một cách kì lạ. Nàng phân vân không biết có vấn đề gì không nhưng lại nghĩ chắc Ngọc có chuyện ở công ty nên đã đi trước rồi nên nàng chạy xe tới công ty nhưng quầy tiếp tân không cho nàng lên.

-"Ơ, nhưng mà sáng giờ tôi không thấy Ninh tổng?" Dạ khó hiểu hỏi

-"À, hôm nay Ninh tổng không đi làm, cô ấy luôn luôn làm việc tại nhà vào đúng ngày này nên mong cô về cho."

Dạ khó hiểu ngơ ngác đi về thì lại nghe một số nhân viên nói -"Haizzzz, ngày này lại tới rồi..."

Suốt đường về, Dạ có một cảm giác gì đó khó chịu đến khó tả, nàng đang lo lắng cho Ngọc sao? Đầu Dạ chứa đầy câu hỏi để hỏi Ngọc từ lúc sáng tới chiều, lòng cứ cảm thấy bồn chồn khó chịu nên nàng quyết định bấm chuông tìm hiểu. Tim Dạ tự nhiên đập nhanh một cách kỳ lạ, tay nàng run rẩy bấm chuông. Từ lúc Ngọc chuyển nhà qua đến giờ, Dạ chưa một lần qua xem nhà hay thăm cả nên nàng có hơi hồi hộp.

Bấm chuông hồi lâu, cuối cùng Ngọc mới ra mở cửa. Dạ cứ tưởng cô không mở nên nàng định đi ai ngờ mới vừa di chuyển thì cửa mở ra làm nàng giật hết cả mình.

-"À, chị Dạ em xin lỗi không báo với chị là hôm nay không cần phải lên công ty?" Ngọc mở cửa ra một cách mệt mỏi, nhìn cô bây giờ xanh xao yếu ớt khác hẳn những ngày trước.

-"Ngọc,....em có sao không, có cần chị giúp không?" Dạ lo lắng nhìn sắc mặt của Ngọc, nàng định vươn tay tới sờ vào mặt Ngọc thì cô lạnh lùng từ chối. Dạ mỉm cười hiểu ý nên rút tay lại rồi quay đi, mở cửa vô nhà thì nàng chưa kịp bước chân tới cửa.

Thì Dạ nghe tiếng rầm ở phía đằng sau, nàng quay lại thì thấy Ngọc đang nằm trên sàn nhà. Dạ hoảng hốt mở cửa to ra rồi vác tay Ngọc lên vai mình, lếch cô lên ghế sofa rồi để cô ngồi lên.

-"Em có sao không, sao lại té thế này?!" Dạ sợ hãi rờ mặt Ngọc, kiểm tra cô có bị chấn thương gì không thì Ngọc nắm lấy cánh tay nàng một cách run rẩy yếu ớt.

-"E...em...đói, tối qua tới giờ em chưa ăn gì..cả!" Dạ giật mình nhìn Ngọc, chưa ăn gì là sao, nàng nhăn nhó trách cô nhưng rồi nàng đứng dậy mở cửa tủ lạnh ra xem có gì để nấu không thì kết quả là không.

-"Trời, sao nhà em không có thức ăn vậy?" Dạ quay lại hỏi Ngọc nhưng cô không đáp. Nàng thở dài đưa nước cho cô rồi bước ra khỏi nhà cô, mở cửa vô nhà nàng. Cỡ 10 phút sau, Dạ mang qua khá nhiều thức ăn để nấu. Trước đó, Dạ cho Ngọc ăn một chút đồ vặt rồi tập trung vô nấu ăn cho cô.

Nhìn Dạ đang chăm chú nấu ăn, Ngọc mỉm cười hạnh phúc vì ngoài S.T và ông bà cô ra thì nàng chính là người đầu tiên quan tâm cô đến vậy. Không để Ngọc đợi chờ quá lâu, Dạ nấu chầm 25 phút đã có đầy đủ thức ăn cho cô. Thức ăn nhìn đơn giản, giản dị nhưng đầy đủ chất.

-"Không nghĩ chị Dạ lại nữ công gia chánh giỏi đến vậy." Ngọc liền ngồi lên bàn, khen Dạ.

-"Ngọc quá khen rồi ăn đi!" Nói rồi Dạ đưa bát cơm cho Ngọc.

Nhìn Ngọc ăn ngon lành, Dạ cũng mỉm cười yên tâm rồi bắt đầu quan sát cô -"Có chuyện buồn à?"

Ngọc khựng lại nhìn chén cơm, quả đúng là bác sĩ tâm lí chỉ cần thấy gì đó khác lạ liền hỏi. Ngọc im lặng hồi lâu rồi nói

-"Hôm nay....là sinh nhật em..." Dạ khó hiểu nhìn Ngọc

-"Thế thì phải vui..."

Nhưng chưa để Dạ nói hết, Ngọc nói -"...Và cũng là ngày giỗ của bố mẹ em." Lúc này Dạ mới sực nhớ ra, nàng có nghe qua từ S.T .

Không khí bây giờ tĩnh lặng đến nghẹt thở, Ngọc thở dài mở tủ ra một chai rượu mạnh rồi hỏi Dạ.

-"Chị nhậu chung không?"

-"Ừm, cũng được." Dù tửu lượng của Dạ không tốt lắm nhưng nàng nghĩ nếu uống chung thì cô có thể dễ dàng thổ lộ ra nỗi buồn của mình ra.

Tầm cỡ ba ly, nước mắt Ngọc đã bắt đầu rơi xuống khiến Dạ bất ngờ vì nàng nghe nói Ninh tổng chưa bao giờ rơi nước mắt trước bất cứ thứ gì mà giờ đây... Ngọc không nói gì cả nhưng nước mắt của cô đủ để Dạ hiểu được cô đã đau khổ đến chừng nào. Dạ không uống nhiều, chỉ uống một ly rồi ngồi nghe tâm sự của cô.

Không biết Dạ nói này thì Ngọc có tin không nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô, tim nàng đau xót lắm, có thể người nhìn còn đau hơn người khóc nữa. Khi Ngọc uống gần nửa chai rượu mạnh, Dạ liền can ngăn cô.

-"Ngọc, đừng uống nữa, em say lắm rồi!!" Vừa nói Dạ vừa giật lấy chai rượu mạnh rồi đóng nắp lại bỏ vào tủ, nàng vừa quay qua đã bị Ngọc ôm lấy khiến nàng mất đà té xuống.

-"A, Này!" Dạ mở to mắt ngạc nhiên nhìn Ngọc, cô thật sự say rồi, hơi thở của cô toàn mùi men rượu không thôi.

"Chết thật, sao tim mình lại đập nhanh đến vậy!" Dạ đỏ mặt nghĩ thầm nhìn Ngọc. Thấy mặt Ngọc từ từ cúi xuống làm Dạ vẫn nằm yên rồi nàng nhắm nghiền mắt lại thì môi nàng chẳng cảm giác gì cả mà hỏm cổ nàng có gì đó khó chịu. Mở mắt ra thì thấy Ngọc đã say quá nên ngủ từ lúc nào rồi.

-"A...chẳng lẽ như thế này tới sáng mai sao?!" Dạ lấy hết sức mình đẩy Ngọc lên rồi ôm eo cô mang vào phòng ngủ rồi quăng cô lên giường. [ Ác với con ngta ghê :vv]

-"Mệt quá.." Dạ cũng nằm lên giường thở, nhìn Ngọc mảnh khảnh vậy mà lại nặng hơn so với ngoại hình. Thở được một lúc Dạ định ngồi dậy thì bị ai đó nắm lại ôm chặt khiến Dạ đơ người. Bây giờ chẳng thể làm gì đành nằm yên để Ngọc ôm, cô không những ôm nàng mà còn ôm chặt nữa khiến nàng có thể nghe rõ được tim đập từ Ngọc làm nàng đỏ mặt hơn. Mà thứ khiến Dạ đỏ mặt nhất là vòng một của Ngọc, cô áp nó vào người nàng khiến nàng xấu hổ vô cùng, nàng không nghĩ lại to đến vậy.

"A...mày là con gái mà Dạ ơi!" Nàng xoay người qua phía khác loay hoay gỡ tay cô ra rồi tự trách chính mình.

-"Chị Dạ..." Dạ giật bắn mình, hết hồn khi có người bất chợt gọi tên mình, nàng như nín thở để nghe.

-"Chị Dạ....em yêu chị!!!"

End chap 18 ~~

NHẤN ⭐ ĐỂ ỦNG HỘ TRUYỆN VÀ GIỮ GÌN SỨC KHỎE NHA 🙆‍♀️🙆‍♀️🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top