Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I - Ngày gặp anh cũng là ngày xui xẻo

Tôi tên Kiều Na. Sống tới từng tuổi này cũng đã thấy nhiều cặp đôi quen nhau rồi nhưng tôi thì đến cái nắm tay còn chưa có chứ đừng nói là mối tình non song hẹn biển.

Không phải là tôi không có ai để ý tới mà là vì thấy mình chưa đủ để nhúng chân vào tình yêu bởi lẽ tôi cảm thấy mình đã có được sự quan tâm, yêu thương của gia đình lại có 1 anh trai, 1 người bạn khác giới thanh mai trúc mã rất tốt và hiểu tâm lí mình thì hà cớ gì phải tự thân nhất quyết kiếm tình yêu nữa. Làm như cô đơn lắm?

Cấp 1 thì quá trẻ trâu, miệng còn hôi mùi sữa. Cấp 2 thì ý thức được việc học quan trọng để tập trung thi vào cấp 3 trường ngon tí chứ cấp 2 mà lo yêu đương rồi rớt 1 cái ăn thì ăn cám ăn bám bố mẹ à?

9 năm liền học sinh giỏi, 2 huy chương vàng giải nhất môn anh và hạng 1 cấp quốc gia về môn xã hội. May mắn hơn nữa, tôi cùng cậu bạn thanh mai trúc mã tên Dương Duy cùng vào trường có tiếng nhất của thành phố nhưng lại khác lớp.

Đồng phục, hồ sơ, sách vở cũng đã chuẩn bị xong. Tháng 9 tôi bắt đầu nhập học và bước vào lớp 10C6 , ở đây tôi chả quen ai cả nên tình bạn chúng tôi càng thân thiết hơn bao giờ hết khi sáng cậu ta đèo tôi đi học, trưa ra chơi ăn trưa cùng nhau, chiều thì cùng thảo luận việc học ở 1 góc thư viện, tối về cũng nhắn dăm ba vài tin chứ thường thì toàn call nói cho đã không à

Cô chủ nhiệm xếp tôi vào dãy trong cùng gần cửa sổ với một cậu bạn mà người người kêu là " Soái ca " tên Hoàng Nhất . Cậu ta trông cũng cao ráo, menly đấy cơ mà không phải type người của tôi thích vì nhìn y như cục đá nghiện đọc sách vậy. Đôi lúc ngồi với cậu ta mà cứ tưởng đang ngồi thiền vậy đó. Cái thái độ cũng vô cùng chảnh chó, tôi nói hay hỏi cũng không thèm nhìn chứ đừng mong là trả lời

Có lần tôi đau bụng xin cô đi tolet nhờ cậu ta chép hộ bài rồi chiều về sẽ hậu đãi sau, cậu ta chỉ im mà theo quan niệm của tôi rằng : " Im là đồng ý , lên tiếng mới là phán khảng , bác bỏ " , thế là tôi đi tolet trong trạng thái lo lắng , bụng thì quần quại. Cứ muốn giải quyết thật nhanh để vừa kịp tiết kiểm tra Sử tiếp theo

Tôi vào kịp tiết 1 cũng vừa hết, tôi thấy vở sách tiết nãy được cất hộ xuống ngăn bàn liền nghĩ cậu ta đã chép rồi cất hộ mình luôn thế là ríu rít:

- Cảm ơn cậu , cảm ơn cậu nhiều . Yên tâm chiều tôi sẽ dắt khao cậu chầu kem chè tùy chọn mà.

- Tôi không cần

- Tại sao lại không? Cứ đi đi mà! Không đi tội khó xử lắm

- Cậu cứ bình thường đi, ai mượn cậu khó xử? Tôi có chép cho cậu đâu mà khó với chả không. Chẳng qua sách vở cậu bề bộn lấn qua chỗ tôi nên tôi dọn theo phản xạ thôi. Cậu nghĩ nhiều rồi!

Nghe xong tôi tức muốn lên tăng song luôn, trong giờ kiểm tra tôi cứ nói nhỏ với cậu ta là :

- Cậu quá đáng vừa thôi! Nhận chép hộ hay không thì cũng nói 1 tiếng hay tối thiểu là gật lắc chứ ? Bộ tôi có làm gì sai trái hay chơi khăm để cậu phải ghim tôi đến thế, hoặc do kiếp trước tôi sống ăn ở ác đức với cậu nên kiếp này bị mắc nợ cậu?

Thầy giáo thấy tôi nói lẩm nhẩm liền đập bàn kêu tôi đứng dậy :

- Đã vô trường chuyên lớp giỏi mà không chịu học bài giờ làm phiền hỏi bài người khác à?

- Em...

- Em cái gì mà em! Em đừng có nói với tôi là em chỉ bài chứ không phải hỏi bài nha. Tôi rành chiêu này lắm rồi mà , cô cậu nào bị bắt cũng đứng lên cãi tay ba tay đôi với tôi như thế xong bị tôi dắt xuống phòng hiệu trưởng là câm như hến ngay. Sao em còn gì muốn giải thích không? 🙂

Bài đấy tôi bị cho 1₫ xong ổng gạch số 1₫ thành số 0₫ mới chịu. Tôi ấm ức im cả tiết học, hắn ta thì không biết hỏi hay hối lỗi 1 lời. Kìm nén và ghim chuyện tôi gặp Dương Duy bùng nén ra hết , tôi đã khóc trên vai cậu ấy, lấy cà vạt câu ấy lau nước mắt cứ đang mãi tuôn. Còn Dương Duy thì vỗ tôi xong cười khào khào nhẹ , tôi đánh nhẹ vào đùi cậu ta vào nghẹn nghẹn nói :

- Huhu! Đàn ông mấy người ai cũng xấu xa hết, thấy mặt tui khóc thảm như vậy còn giả tạo giả tâm an ủi xong thực chất là cười nhạo. Còn chút lòng người hong vậy? 😭😭

- Trời...có đâu... Mà thật ra cũng tốt , lâu lâu thấy cô Na nhà ta bị ức hiếp bánh bèo khóc 1 bữa cũng vui mà

Mặc dù biết đó chỉ là 1 câu nói đùa chọc nhưng không hiểu sao tôi nghe xong lại cành khóc lớn hơn vã lại đó giờ tôi chưa bao giờ nhận điểm dưới 8 cả, nay một phát thật đao là con 0 luôn. Thấy nước mắt, nước mũi cứ nước ngắn nước dài, tiếng nấc cũng nghẹn ngào hơn, Dương Duy mới lấp bấp nói :

- Này 😕 Phải không đấy??? Chỉ là đùa tí thôi mà sao lại không nhiều thế này! Đừng khóc nữa kẻo người ta nhìn vào lại tưởng tôi tiểu nhân làm gì cậu nữa thì khổ.

- Không biết đâu...huhu.... Cậu chịu trách nhiệm đi!! - Tôi nhõng nhẽo la trong tiếng nấc chưa dứt

- Ơ? Kêu cái cậu gì đó chịu trách nhiệm đi chớ, kêu tớ làm gì? Ngang ngược 😑 . Thôi trách nữa mắc công cậu cắn tớ luôn. Giờ mình đèo cậu về nhà mình đợi cho cậu mắt mũi khô ráo , tinh thần bình tĩnh trở lại rồi hẳn về nhá. Chứ mặt mũi thế này về nhà thế nào cũng bị ba mẹ cậu dồn hỏi làm ầm ben một trận nữa thì mệt

- Không, không đi đâu...

Tôi nói mặc tôi, Duy vẫn dắt xe đạp ra bảo tôi ngồi lên. Tiếng xe hơi đằng sau bóp kèn hối thúc khiến tôi vừa chấp nhận lên xe

Đón xem chương 2 nha các tình iu ơiii!       



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top