Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37 : Không! Cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Minh Hi đầu tiên là ngạc nhiên, hô hấp đình trệ trong giây lát, sau đó mới bần thần nhìn hắn, không nói lên lời. 

Mạc Nhất Quân thấy cậu im lặng, vô cùng hài lòng, xem ra cũng không phải kịch liệt phản đối, thật may. Nhưng cái may mắn ấy của hắn thật ngắn ngủi. Vì vài giây sau Từ Minh Hi đã tát hắn một cái, đẩy hắn ngã xuống giường. Ngồi dậy đối diện hắn mà nghiêm túc nói:

- Thôi ngay đi. Tôi thật không hiểu cậu. Tôi không muốn làm tiểu tam. Cảm ơn!

Từ Minh Hi mặt đã đỏ ửng, đến tận mang tai cũng có chút hồng, cậu rõ ràng đang xấu hổ trước lời tỏ tình này của Mạc Nhất Quân nhưng tất nhiên chỉ có ngu mới tin. Hắn đã yêu Trạch Lam lâu như thế, thậm chí đêm qua hai người còn hôn nhau, vì cớ gì mà hôm nay Mạc Nhất Quân có thể quay ngoắt 180 độ sang yêu cậu. Nghĩ thế nào cũng cực kỳ nực cười!

Mạc Nhất Quân, thất vọng vì không nhận được phản hồi như ý. Hắn vội ngồi dậy nắm lấy tay cậu giải thích:

- Em nghe anh nói đã được không? Hôm qua anh đã làm rõ với Trạch Lam. Có thể anh từng yêu cậu ấy, nhưng anh thực sự trong tâm đã sớm không còn tình cảm với cậu ấy, hiện tại anh chỉ đặt mình em vào mắt. Anh muốn được ăn cơm em nấu mỗi ngày, anh muốn được ôm em trên giường mỗi sáng, muốn cùng em mỗi đêm vui vẻ làm trò hay ho, muốn là người kỳ lưng cho em mỗi ngày, muốn ưm ưm..

Chưa kịp nói hết hắn đã bị Từ Minh Hi bịt miệng ngay lập tức. Cậu trợn mắt nhìn hắn, đầu đã sớm bốc khói:

- Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu điên rồi. Không cần giải thích, tôi không tin, tôi không muốn ở lại bên cậu nữa.

Mạc Nhất Quân nháy mắt ủy khuất, dùng ánh mắt thất vọng nhìn cậu. Cậu quyết đoán bỏ tay ra, đứng dậy dứt khoát xuống giường, kéo vali lại, mở tủ định lấy quần áo ra xếp. Mạc Nhất Quân lao xuống, cực kỳ ngu xuẩn mà ôm lấy toàn bộ quần áo của cậu. Từ Minh Hi thực hết nói nổi, giận giữ hét lên:

- Mạc Nhất Quân, tôi xin cậu đấy. Buông tha cho tôi được chưa? Đừng làm cái trò trẻ con như thế.

Nói xong cậu cố giật quần áo của cậu ra khỏi hắn. Hắn giữ cực chắc, bằng cách nào cũng không giật ra được. Mạc Nhất Quân ngẩng mặt lên nói:

- Em định đi đâu? 

Từ Minh Hi tức giận khoanh tay nói:

- Tôi về quê với ngoại. 

Mạc Nhất Quân hơi có hi vọng:

- Về vài ngày xong em lại quay về đây với anh đúng không? 

- Tất nhiên là không. Có ngu mới quay về đây. Tôi có nhà, tôi về nhà tôi sống, không muốn sống ở đây với cậu. 

- Vậy sẽ không cho em đi.

Từ Minh Hi thực phát điên, nói lớn:

- Cậu tưởng là không có quần áo tôi sẽ không rời khỏi được căn nhà này à. 

Mạc Nhất Quân nhanh chóng buông quần áo của cậu xuống, song quay ra lấy đi hết ví tiền cùng chìa khóa xe của cậu. Cực kỳ nhanh, cực kỳ có đầu óc!

Từ Minh Hi giận đến không nói lên lời, xoay bước định ra khỏi cửa. Mạc Nhất Quân, vội kéo cậu lại nói:

- Không có tiền, không có đồ em còn định đi đâu?

Từ Minh Hi  không thèm quay lại nói:

- Tôi không thiếu các mối quan hệ!

Mạc Nhất Quân xoay cậu ôm vào lòng nói:

- Ngoan, nghe anh một chút được không? Đừng như thế nữa. Anh xin lỗi đã không làm rõ với em ngay từ đầu. Em muốn về quê đúng không? Để anh đưa em về nhé. 

Từ Minh Hi rõ ràng chỉ giả bộ giận dỗi, căn bản vẫn chưa thể tin được chuyện hắn nói yêu mình. Không muốn bản thân mình bị lừa nên xù lông lên như thế, thực tế trong tâm cậu vẫn còn yêu hắn. Đâu thể nói dứt là dứt ngay được. Thế nên trước những lời nói nhẹ nhàng đầy tình cảm này của hắn, cậu nhanh chóng bị mềm nhũn.

Từ Minh Hi hiện tại chính là muốn cho hắn cơ hội, đồng thời thử hắn, xem tình cảm của hắn có thực là đã hoàn toàn hướng về cậu không. Cậu chưa tin hắn hoàn toàn, chẳng có ai hôm trước hôn một người, hôm sau nói yêu một người khác cả! Có chó mới tin!

Cậu biết hiện tại Mạc Nhất Quân nhất định sẽ dây dưa khiến cậu sẽ không thể ra khỏi căn nhà này. Vì thế cậu đành phải chấp nhận:

- Về quê nghỉ ngơi thôi mà cũng không xong! Cậu thật phiền. 

Mạc Nhất Quân thấy cậu chịu thỏa hiệp, hắn mừng như điên, liền buông cậu ra nói:

- Em chịu nghe anh rồi sao? Để anh giúp em thu dọn đồ. Chúng ta lập tức xuất phát. 

Từ Minh Hi lắc đầu nói:

- Về quê mất vài tiếng đồng hồ, sắc mặt cậu không tốt, nhất định tối qua ngủ không đủ. Nên nghỉ ngơi. 

Mạc Nhất Quân cúi xuống, chỉ thu vài chiếc quần áo cần thiết của cậu vào vali, vừa nói:

- Không, anh mà ngủ, em sẽ lại bỏ anh mà đi. Em là đang lo cho anh sao? 

Từ Minh Hi lập tức làm ra vẻ mặt vứt bỏ:

- Mơ đi. Tôi sợ cậu không tỉnh táo, rồi trên đường về hạ lộ nằm im thôi. Tôi còn trẻ tôi không muốn đánh cược tính mạng cho cậu. 

Mạc Nhất Quân cười cười nói:

- Yên tâm, anh còn sung mãn lắm. 

- Sung mãn thì liên quan gì?

- Chính là có sức, khỏe mạnh, đủ tỉnh táo để đưa em về.

- Vớ vẩn. Rõ ràng chả liên quan. 

Mạc Nhất Quân qua phòng, cũng dọn một ít quần áo của hắn rồi cho vào vali của cậu. Từ Minh Hi ôm mèo vào giỏ xách, thu dọn lại ổ rồi cho nó về quê cùng. 

Tới chiều, Mạc Nhất Quân lái xe, xuất phát đưa cậu cùng tiểu mèo về quê. 

Trên đường hai người chẳng nói với nhau câu nào, không khí có phần khó xử. Mạc Nhất Quân trong lòng có chút lo lắng. Hắn biết Từ Minh Hi yêu hắn, nhưng sau cú sốc ngày hôm qua, hắn sợ khi cậu biết chuyện của hắn và y, cậu sẽ không muốn ở bên cạnh hắn nữa. Thấy Từ Minh Hi hôm nay như thay đổi hoàn toàn, ngày trước cậu nhu nhược nghe lời hắn bao nhiêu thì hiện tại cậu đanh đá, cứng cỏi bấy nhiêu. Khiến hắn hoàn toàn ngạc nhiên và tất nhiên lo lắng trước sự thay đổi này của cậu. Hắn biết lời hắn nói trước mắt, cậu sẽ không tin. Vì vậy mà ra sức lấy lòng cậu, một tay lái xe, một tay đưa sang nắm tay cậu nói:

- Tiểu Hi, hôm qua là Trạch Lam chủ động, lúc đó anh cũng thật bất ngờ. 

Từ Minh Hi đã không muốn nhắc thì thôi, hắn lại nhắc đến. Đúng là tìm chết thì sẽ được toại nguyện. Từ Minh Hi thành công xù lông lên lần nữa nói: 

- Bất ngờ xong cũng hôn trả? Cậu có chút lý lẽ đi. Tôi chính là không muốn quan tâm chuyện của hai cậu nữa. 

Mạc Nhất Quân biết mình sai, vội giải thích:

- Không, lúc ấy anh rõ ràng chưa hôn trả. Anh và Trạch Lam đã làm rõ ràng chuyện giữa hai người, căn bản hiện tại là bạn bè hiện tại, không hơn. Cậu ấy cũng biết chuyện của anh và em rồi. Em đừng như thế nữa. Là anh sai, anh xin lỗi. 

Từ Minh Hi rõ ràng trong lòng đã nguôi nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra vẻ khó ở:

- Cậu không cần giải thích thêm. Hôm qua còn yêu Trạch Lam, hôm nay đã quay sang yêu tôi, quá lời rồi. Có phải ngày mai cậu lại đổi người khác, mỗi ngày một người cho mới mẻ không? 

---------------

Xin chào, set quả ảnh bìa chỉ muốn khoe là mình cũng là một quả chanh dây nhỏ gáy lớn BJYX =))) có quá nhiều hints trong một tuần nên hơi High nha!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top