Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu là con trai của Từ Bội?

Trước câu hỏi của Lý Ngọc - mẹ Trạch Lam, Từ Minh Hi nhìn thẳng vào ánh mắt đối diện, muốn hiểu rõ được ý tứ của bà. Đáng tiếc đôi mắt kia thật kiên cường, không để lộ một vệt cảm xúc. Từ Minh Hi bình tĩnh trả lời:

- Vâng, cháu là con trai của mẹ Từ. Tên cháu là Từ Minh Hi.

Nghe xong câu trả lời của cậu, bà nhẹ nhàng đáp lại:

- Nhìn con thật giống Từ Bội. Cô là Lý Ngọc, là vợ chính thức trên luật pháp của ba con. Nhưng cô biết trong lòng Trạch Minh, chỉ coi mẹ con là vợ.

Từ Minh Hi có chút bối rối, không hiểu Lý Ngọc nói chuyện này với cậu là có ý gì. Cậu đối với chuyện này không đưa ra lời bình gì cả, chỉ lặng lẽ chăm chú lắng nghe những lời trải lòng của bà.

- Chuyện đó, ta đã giấu Trạch Lam suốt 22 năm. Ta cũng cầu xin ông bà nội, không nói cho nó biết. Vì ta muốn ấn tượng của nó về Trạch Minh sẽ luôn là người cha tốt, bởi nó từ nhỏ rất ít khi được gặp cha. Lỗi một phần là của ta, trẻ người non dạ không suy nghĩ, vì quá yêu liền xin cha mẹ ép gả bằng được. Trạch Minh là một người có trách nhiệm, lấy ta xong dù không yêu ta nhưng cũng đối xử với mẹ con ta rất tốt. Ta tới hiện tại không còn oán hận cùng hối tiếc gì chuyện đã qua nữa. Chỉ mong hai con, nhận nhau làm anh em, dù cùng cha khác mẹ, nhưng hãy đối với nhau thật tốt. Ta nghĩ Từ Bội và Trạch Minh ở trên trời cao cũng mong như thế, hai người thực sự rất tốt. 

Trong ánh mắt của Lý Ngọc đều toát lên sự chân thành, bà nắm lấy tay của Từ Minh Hi cùng tay của Trạch Lam đặt lại cùng một chỗ.

Đây chẳng phải là điều Từ Minh Hi luôn mong muốn hay sao. Cậu có phần xúc động trước lời nói vừa rồi của bà, thật sự là một người phụ nữ tốt, không nhỏ nhen, không tính toán và suy nghĩ rất sâu sắc. Giờ thì cậu biết tính cách của Trạch Lam là ảnh hưởng từ ai rồi. Cậu trở tay, nắm lấy tay của bà nói:

- Chuyện của quá khứ, đó là chuyện đã qua, ai đúng ai sai, không còn quan trọng nữa. Hiện tại thực tốt, điều cô muốn cũng là điều mà con hướng đến.


Sau vài ngày, Trạch Lam cũng bình tĩnh hơn đối mặt hơn. Y đúng là người hiểu chuyện như Mạc Nhất Quân đã từng nói. Y không so đo, chỉ là lúc y nghe từ chính miệng Từ Minh Hi nói ra, y chỉ cảm thấy mẹ y thật thiệt thòi, thậm chí có chút tức giận. Nhưng hiện tại, y đã hiểu rõ câu chuyện, nhìn thấu sự thật,y không còn muốn trách cứ gì ai nữa. Y đặt tay lên tay của Từ Minh Hi nói:

- Thật tốt! Vì có một người anh trai như anh.

Từ Minh Hi nghe xong có một luồng cảm xúc khó tả chạy qua. Lần đầu tiên cậu có một người em trai, thật bỡ ngỡ nhưng cũng thật háo hức, đáng chờ mong. Cậu cũng đáp lại:

- Em trai! Em cũng thật tốt!

Nhìn nụ cười thoải mái của hai đứa trẻ, Lý Ngọc cũng mỉm cười thỏa mãn. Ba người trong quán cafe ngồi hàn huyên đến muộn, Lý Ngọc muốn mời cơm nhưng Từ Minh Hi từ chối, hẹn bà khi khác. Vì ngoài kia có người vẫn đang chờ cậu.

Ly khai hai mẹ con họ, Từ Minh Hi vui vẻ bước ra khỏi quán. Rất muốn mau mau kể với Mạc Nhất Quân chuyện tốt. Nhưng đi được nửa đường, nghĩ ra chuyện gì đó, bỗng sắc mặt của cậu lại trầm xuống.

Cậu mở cửa xe, ngồi vào,chưa kịp thắt dây an toàn Mạc Nhất Quân đã nhào tới, dùng tay sửa ấm hai má cậu. Hắn hỏi:

- Thế nào? Mọi chuyện tối cả chứ?

Từ Minh Hi buồn bã nhìn hắn, bĩu bĩu môi trông giống như sắp khóc. Mạc Nhất Quân không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho cậu phải buồn đến mức này. Hắn liền ôm Từ Minh Hi vào trong lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, bắt đầu dỗ dành:

- Không tốt lắm sao? Ngoan, bảo bối có gì từ từ kể cho anh nghe được không?

Từ Minh Hi ở trong lòng thầm cười một tiếng, nhưng vẫn nhi nhí nói với lên:

- Không tốt chút nào, em phải làm sao bây giờ?

Mạc Nhất Quân lo lắng không yên,tiếp tục truy hỏi:

- Không lẽ Trạch Lam khó dễ với em?

Từ Minh Hi nhịn không được nữa, cả người run run vì cười. Nhưng vì mặt cậu khuất trong lòng của Mạc Nhất Quân nên hắn không thể nhìn thấy, hắn còn tưởng cậu đang khóc.

Thấy thế hắn càng sốt ruột hơn, hắn vỗ vỗ lưng cậu, nói:

- Để anh nói chuyện với Trạch Lam. Tiểu Hi của anh tốt như thế...

Mạc Nhất Quân chưa kịp nói hết câu, cậu đã bất ngờ ngẩng đầu lên ôm bụng mà cười khiến hắn ngỡ ngàng nhìn. Không mất nhiều thời gian để biết mình bị lừa, hắn bắt đầu cười theo cậu, dùng tay chọc léc cậu, nói:

- Giỏi lắm Tiểu Hi. Em thế mà dám lừa anh a!

Từ Minh Hi không chịu nổi việc bị cù,vừa cười vừa giơ hai tay đầu hàng. Thấy Mạc Nhất Quân không dừng lại, cậu liền rướn lên hôn hắn một cái, miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên. Quà nhiên hắn ngừng tay lại, ôm lấy eo của cậu bắt đầu đáp lại đắm đuối.

Mất một lúc sau mới tách ra, Từ Minh Hi vẫn không thể ngừng cười. Mạc Nhất Quân biết chuyện của cậu đã êm đẹp liền yên tâm. Hắn lên tiếng cảnh cáo cậu:

- Hư như thế này, đợi xem về nhà anh phạt em như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top