Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_" Mẹ à, con đang thích một người "

_" Thật sao !? " - mẹ nhìn tôi ngạc nhiên

_" Dạ " - tôi cười trừ - " nhưng có một chút vấn đề..."

          Mẹ tôi nhẹ đặt tách trà xuống, thở dài rồi bà đứng dậy, tiến lại ngồi kế bên tôi, nắm lấy bàn tay tôi chấp lại, nhẹ cười nói :

_" Mẹ không hẳn rạch ròi mọi thứ nhưng hãy nói với mẹ, mẹ sẽ định hướng cho c... "

_" Con thích con gái "

          Tôi cắt ngang lời mẹ tôi, thẳng thắn mạnh mẽ và quả quyết hơn bao giờ hết, nhìn mẹ tôi với ánh mắt kiên định không chút lung lay. Tôi đã sẵn sàng chuẩn bị cho tất cả, sẵn sàng đón nhận lấy mọi cảm xúc từ mẹ tôi; ngạc nhiên, phẫn nộ, căm phẫn, tức tối,...có thể đó là một trong những cảm xúc của mẹ tôi bây giờ hoặc có thể là tất cả, nhưng tôi sẽ đón nhận lấy chúng, tất cả.

          Mẹ nhìn tôi tròn đôi mắt, mẹ vẫn nở nụ cười đôi môi nhưng ánh mắt thì trống rỗng đủ hiểu mẹ tôi đang ngạc nhiên đến mức nào, và mẹ tôi im lặng. Bầu không khí yên tĩnh đến rợn gáy bao trùm cả căn phòng, sự yên lặng như thiêu đốt con người ta, và nó khiến tôi sợ hãi. Đó cũng là lúc tôi hoàn toàn sụp đổ. Không thể, tôi không thể kiên định được thêm nữa, tôi muốn lên tiếng, muốn bảo vệ cho cái gọi là tình yêu của tôi, muốn thuyết phục mẹ tôi nhưng tất cả đều nghẹn ắng lại ở cổ họng tôi. Phải làm sao đây ? Mẹ à, con yêu Di. Tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi, tôi không dám đối diện với ánh mắt ấy, không biết giờ mẹ tôi đang suy nghĩ những gì, điều đó càng làm tôi sợ. Và như tia sáng len lỏi tới cứu rỗi tôi, khiến xua tan bầu không khí yên tĩnh cũng như làm nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi biến mất. Bà vuốt nhẹ tóc tôi, nhìn tôi trìu mến mà cười ấm áp, nói trong tiếng cười rạng rỡ hỏi tôi :

_" Cô gái nào lại có thể làm tan chảy trái tim cứng nhắc của con gái mẹ vậy ? "

_" Cô ấy tên là Di " - tôi ngước lên nhìn bà - " Mẹ...thật sự ổn ạ ? "

_" Trong thoáng chốc, mẹ đã muốn vùi tắt tình yêu đó trong con, nhưng mẹ đã không thể " - bà nhìn tôi nhẹ cười - " người mẹ nào lại có thể đánh đổi hạnh phúc thật sự của con, hay quan trọng hơn là cả con người con chỉ vì sợ tiếng dèm pha chứ, mẹ sẽ không để điều đó xảy ra, nhất định "

          Tôi nghe mẹ nói mà nước mắt đầm đìa trải dài trên mặt, tôi ôm lấy mẹ tôi ghì thật chặt, lúc nào cũng vậy và luôn luôn là vậy, mẹ tôi tuyệt vời vậy đấy. Cái cảm giác khi bạn được chấp nhận là chính con người bạn, cái cảm giác mà sẽ chẳng cần phải giấu diếm thêm điều gì và cũng chính cái cảm giác bạn thấy mình được chấp nhận cho sự tồn tại của bạn, nó mới hạnh phúc đến nhường nào. Và đó chính là cảm xúc của tôi lúc bấy giờ.

          Mẹ tôi phì cười ôm lấy tôi, nói :" Con bé này lạ nhỉ, thôi nào, việc này mẹ sẽ nhắc nhẹ ba nên con không cần lo được chứ ? Hứa với mẹ...". Có lẽ lúc này mẹ tôi khóc, cũng đúng thôi khi nói gì thì nói đây quả là một cú sốc với bậc làm cha làm mẹ, nhất là với tầm nhìn cổ hủ bấy giờ. Mẹ tôi nghẹn ngào cố nặn ra từng chữ, nói tiếp câu :" Hứa với mẹ...con phải hạnh phúc được chứ ? ". Và vang vọng trong căn phòng đó là tiếng khóc âm ỉ của mẹ tôi xen trong tiếng nức nở của tôi.


Rồi con sẽ hạnh phúc, mẹ à.


          Cũng đã chọn cách đối diện sự thật và chấp nhận nó, tôi bắt đầu một ngày mới với đầy những hy vọng và một điều mới mẻ: tôi là người đồng tính. Vẫn sẽ như mọi ngày, tôi sửa soạn đồ đạc, chạy xuống dùng bữa sáng với gia đình, chào tạm biệt ba mẹ với nụ hôn ấm áp, tôi bước lên chiếc ô tô phóng thẳng tới trường, tất cả vẫn bình thường nhưng sẽ khác biệt khi ngày hôm nay, một ngày trọng đại, ngày tôi sẽ nói cho Di biết về tình cảm của mình, rằng Tôi Yêu Di.

          " Reng...Reng...". Tiếng chuông báo kết thúc tiết học đầu tiên, Di ngồi kế bên mệt nhoài nằm bò ra bàn thở dài. Tôi nhìn cô ấy cười ấm áp, rồi xoa nhẹ đầu cô, nói :

_" Chiều nay đợi tôi được chứ, tôi sẽ đưa cậu về "

_" Tôi nhớ rồi " - Di cười khúc khích 

          " Và tôi sẽ thổ lộ với cậu luôn" , tôi hạnh phúc thầm nghĩ trong đầu. Đang chuẩn bị hớn hở tiếp chuyện tiếp thì bỗng một nhóm bạn chạy tới bao quanh chỗ ngồi của chúng tôi, liên tục xì xào bàn tán rầm rộ :" Các cậu biết gì chưa ? Thằng A lớp bên nó là gay đấy " ; " Khiếp lắm, nó tỏ tình với anh đàn trên và bị từ chối " ; " Thấy ghê ghê, eo ".....Những lời nói đó bủa vây lấy tôi khiến tôi sững sờ. Chuyện gì đang diễn ra vậy ? Điều đó...ghê đến vậy sao ?

          " Thật kinh tởm ". Tôi trố mắt, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì, đơ cứng người khi nghe câu nói đó. Tôi cố gắng nhìn về phía câu nói được thốt lên, nhưng tôi không đủ can đảm, càng không dám khi rõ ràng biết thừa đó là câu nói...của Di. Tôi lấy hết can đảm nhìn về phía cô, bộ mặt thể hiện rõ sự ghê tởm của cô càng khiến tôi sững sờ. Phải...phải rồi, tôi đã nghĩ gì vậy chứ, sự thật là nó thật kinh tởm. Tôi đập mạnh bàn, đứng phắt dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người rồi tôi cười trừ nhẹ nói : " Bức bối quá...tôi đi dạo chút ". Dứt lời, tôi phóng thẳng chạy đi chẳng còn biết là đi dạo hay không, cũng không xác định được phương hướng, tôi cứ cắm đầu chạy thẳng không biết trời đất sao chăng gì. Chưa lúc nào tôi lại muốn trốn tránh sự thật như lúc này, vừa học cách chấp nhận, giờ tôi lại muốn vứt bỏ cái sự thật ấy đi hơn bao giờ hết, tôi muốn chạy trốn khỏi sự thật khắc nghiệt ấy. Có ai đó...làm ơn...kéo tôi ra khỏi đây đi !

          Như một sự trùng hợp, tôi chạy đâm thẳng vào người đối diện, làm cả hai ngã văng ra. Sau khi nhanh chóng bình tĩnh và định hình lại mọi thứ, tôi vội vã tiến lại đối phương hỏi han gấp :

_" Anh...anh có sao không ? " 

_" Ha Ha...anh không sao " - anh nhìn tôi cười tươi rồi ngạc nhiên nói - " em...Tử Thiên "

_" Anh...biết em ạ ? "

_" Em đã quên rồi sao ? Anh là Phong, chẳng phải ta đã từng gặp nhau sao ? "

_" À...piano " - tôi chẳng mấy quan tâm 

_" Anh cũng đang định gặp em có chuyện muốn nói, không phiền chứ ? "

          Tôi gật gật lẳng lặng đi theo anh, có vẻ như anh khá nổi tiếng, đi sau anh mà tôi  toàn nghe thấy tiếng trầm trồ về anh, chỗ nào anh đi qua là mấy chị nữ đều nhòm ngó nhìn theo, có các chị còn gầm rú thể hiện tình cảm công khai, cũng dễ nể thật.

          Anh dẫn tôi xuống nơi khuôn viên trường rợp cây xanh, đứng dưới tán cây rực rỡ điểm vài bông hoa, anh nhẹ nắm lấy tay tôi, nhìn tôi với gương mặt ngượng chín, anh mạnh dạn nói lớn :

_" Tử Thiên à, làm bạn gái anh được chứ ? "

_" Hả...? "

          Tôi nhìn anh, ngạc nhiên đến mức bất ngờ. Tôi đang được nhận lời tỏ tình, từ một người con trai với bao bóng hồng vây quanh trong sự nổi tiếng. Hàng ngàn câu hỏi đầy nghi hoặc hiện lên trong đầu tôi : vì sao và tại sao ? Vì sao lại là tôi, tại sao lại là tôi ? Tôi phải làm gì đây, tôi nên trả lời ra sao, mọi chuyện sẽ như thế nào,...và còn Di thì sao ? 

          Phải rồi, đây chẳng phải là điều mà bao đứa con gái hằng ao ước sao, có người yêu hoàn hảo, được yêu thương dỗ dành nuông chiều, được ấp ủ bao bọc bảo vệ, đó chẳng phải là điều bao cô gái muốn. Và chẳng phải nếu giờ tôi đồng ý, tôi sẽ có cảm xúc của một con người bình thường sao ?

          Anh nhìn tôi, thấy tôi không trả lời, nghĩ tôi bối rối chưa đưa ra được quyết định, liền cười trừ vội nói :

_" Em cứ suy nghĩ đi rồi..."

_" Em đồng ý " - tôi cắt ngang lời anh - " Em muốn làm bạn gái anh " 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top