Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình cảm nảy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_" Tử Thiên, cuộc thi tới này cậu sẽ tham gia chứ ? "

_" Hả !? C...cuộc thi gì cơ ? " - tôi tròn mắt nhìn Di

_" Thì Cuộc Thi Tài Năng Trẻ  được triển khai sáng nay đấy " - Di tươi cười - " tôi nhớ không nhầm chẳng phải cậu là một thiên tài piano sao ! "

_" Ha Ha...thiên tài gì chứ " - tôi cười trừ - " còn bao người tài năng hơn , chắc gì đã đến lượt tôi "

          Di bỗng đập bàn cái thật mạnh, vang âm rộn cả lớp, mọi sự chú ý dần đổ dồn về phía hai đứa chúng tôi. Tôi chẳng rõ ngọn ngành, lắp bắp hỏi cô :

_" Di...Di à "

_" Sao cậu lúc nào cũng như vậy, luôn thờ ơ kiếm cớ vậy " - Di tức giận nhìn tôi - " cậu còn chưa thể hiện hết sức cơ mà , cứ chùn bước , thật...thật là bực mình mà "

          Dứt lời, cô đứng phắt dậy, đùng đùng giậm mạnh từng bước bỏ đi, để lại tôi ngu ngơ nhìn theo. Trong đầu tôi bấy giờ hàng ngàn câu hỏi vì sao xuất hiện, nhưng quan trọng hơn cả...sao cô ấy lại tức giận vậy chứ. Tôi chẳng biết làm sao, chỉ thở dài với suy nghĩ : " Con gái thật khó hiểu " :v . Nhưng đối tượng là Di nên tôi chẳng thể nào không để tâm đến được. Xuyên suốt buổi học hôm đó, Di và tôi không ai lên tiếng nói một tiếng nào, thậm chí đến nhìn nhau còn chẳng thèm nhìn, thật sự đáng sợ. Tôi cũng không vô tâm đến mức không để ý đến những lời nói của Di, chẳng phải chỉ đơn giản là nó chẳng ảnh hưởng gì đến Di sao, tất cả sẽ chỉ dồn vào tôi thôi mà. Nhưng tại sao cô ấy lại quan tâm đến vậy chứ ? Quan tâm ? Cô ấy đang thể hiện quan tâm tôi ư ? Người luôn mạnh miệng nhưng lại luôn chú ý đến người khác , đó chẳng phải chính là Di sao. Không lẽ tất cả chỉ là Di muốn tốt cho tôi !? Với cái đầu chỉ có thể chứa những điều đơn giản của tôi thì việc tự suy nghĩ như vậy quả thật là một điều đáng tự hào. Nếu vậy thì chẳng phải bây giờ tôi đang là đứa có lỗi nhất sao.

          Tôi phì cười, quay sang nhìn Di vẫn đang hậm hực, nhẹ nói :

_" Tôi hứa sẽ tham gia cuộc thi đó, vì cậu , được chứ ? "

          Di nghe xong , đơ vài giây xong quay phắt ra nhìn tôi , tất nhiên vẫn là nụ cười rạng rỡ như hoa đấy , cô cười tươi vui vẻ hỏi lại tôi :

_" Thật chứ ? "

_" Tất nhiên, tôi đã bao giờ thất hứa chưa ? "

_" Chẳng phải từng suýt rồi sao , nhưng lần này phải thực hiện đấy " - Di nhìn tôi rạng rỡ - " Vậy cuối giờ ta đến phòng âm nhạc cũ đi, sẽ có piano cho cậu tập luyện luôn "

_" Được rồi "


          Đúng cuối giờ, Di kéo tôi chạy thẳng đến phòng âm nhạc, chiếc cửa được mở ra, ngay chính giữa căn phòng chính là chiếc đàn piano cũ kĩ.

          Di nhanh chân chạy lại phủi bay đi lớp bụi, kéo chiếc ghế lại cho tôi rồi nói :

_" Có vẻ cũ vậy thôi những chất lượng vẫn đỉnh nhất "

          Tôi nhìn Di cười nhẹ, đến bên chiếc bàn đánh nhẹ vài phím. Cũng lâu lắm rồi tôi mới được chạm lại vào đàn piano nên khi vừa đánh tuy hơi lạ tay nhưng lại là cảm giác thân thuộc vô cùng. Đam mê nổi lên, tôi ngồi ngay xuống ghế, cứ thuận theo những gì còn trong trí nhớ, tôi đắm chìm vào đánh đàn . Âm thanh vang vọng làm nhộn nhịp căn phòng cũ, không kiêu ngạo nhưng với tài năng mới được khơi dậy sau tháng ngày chôn vùi thì giai điệu có thể nói là khá hay, đúng là không tiếc công học đàn từ bé của tôi. Không gian yên ắng để cho tiếng đàn tôi cất vang, lúc nhanh dồn dịp lúc trầm lắng sâu sắc, với tất cả tài năng còn lại của tôi, liệu nó có đủ hay ?

          Kết thúc bản nhạc, tôi ngồi nhìn trầm ngâm một hồi, bỗng tiếng vỗ tay nổi lên, không phải từ Di mà từ hướng ngoài cánh cửa. Người con trai đứng đó, vỗ tay nhìn tôi với ánh mắt sáng long lanh, ấn tượng đầu là anh đẹp trai tựa thiên thần vậy, từ dáng vẻ cao ráo với những cơ bắp chắc nịnh đến gương mặt hoàn mĩ, quả thật rất đẹp. Anh đứng đó vỗ tay, rồi dần tiến vào lại gần tôi tươi cười nói :

_" Có vẻ đường đột nhưng tôi có thể gửi lời khen chân thành đến bản nhạc của em không , nó thật sự rất hay "

_" C...cảm ơn " - tôi ngại ngùng

_" Ồ, xin lỗi , tôi là Phong, năm hai , vinh dự được biết em "

_" Dạ...Tử Thiên, và kia là bạn em - Di "

_" Tử Thiên đây sao, em khá nổi tiếng đó " - Phong cười tươi - " em có định tham gia cuộc thi tài năng tới không ? "

_" Có ạ , bọn em đến để luyện đây "

_" Vậy sao, xem nào , không phiền nếu tôi góp ý chứ vì , bản nhạc em hay nhưng không hề có hồn "

_" Dạ !? Là sao ạ "

_" Giải thích thế nào nhỉ, nó rất hay nhưng hình như em không dồn hết cảm xúc vào nó, có lẽ đó cũng chỉ là ý kiến từ anh, em cứ luyện tập đi , anh sẽ đi trước xin lỗi vì cắt ngang "

          Nhìn theo bóng anh rời đi, tôi tròn mắt không tin vào những gì mình nghe, không có hồn , chẳng phải mọi cung bậc cảm xúc đều có đó sao ? Nếu nói vậy, giờ tôi phải làm sao. Bỗng Di lại gần nắm lấy tay tôi, nhìn tôi lo lắng không nói gì. Tôi nhìn Di cũng chỉ cười nhẹ rồi hướng mắt xa xăm nói : " Muộn rồi, ta về thôi ".


          Từ đó, tôi luôn ở lại tập luyện cùng Di. Khát khao muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, đặc biệt phải hoàn thiện tốt khi đó là đam mê của chính bản thân mình khiến tôi luôn suy nghĩ làm thế nào và cần thế nào ? Luôn luôn trong tư thế sẵn sàng đàn lên một bản nhạc nhưng lúc nào cũng vậy nó luôn rỗng tuếch. Cái gì cũng đến giới hạn của nó, tôi mệt mỏi thở dài dừng lại nghỉ ngơi, quay sang định hỏi Di thì đã thấy cô ấy nằm dựa tường ngủ. Cũng luôn ở  bên tôi động viên tích cực giúp đỡ tôi vậy cơ mà, mệt cũng phải. Tôi lại gần choàng nhẹ chiếc áo khoác lên trên người Di , nhìn cái dáng vẻ dễ thương kể cả khi đang ngủ của cô mà phì cười. Bỗng gió rì rào thổi, không mạnh mẽ đập cửa, nó nhẹ nhàng hơn bao giờ hết len qua khe mà mang theo vài cánh hoa rơi. Tôi lặng nhìn cánh hoa dịu dàng rơi rồi tò mò đứng dậy mở cửa sổ, tiếng gió rì rào nghe rõ hơn , uyển chuyển qua tán qua cành cây rồi cuốn theo luôn ngàn cánh hoa yếu ớt. Âm thanh rạo rực cả đất trời, cây lá đung đưa theo gió, hoa bay lả tả dày kín không gian. Rồi gió chạy vào phòng cuốn theo bao cánh hoa. Tôi tròn mắt nhìn khung cảnh tuyệt đẹp, dưới ánh nắng hoàng hôn huy hoàng rựa hồng, lòng không khỏi xao xuyến, rồi tôi nhìn Di, nhìn người con gái đẹp đang say giấc nồng. Lòng như nổi hứng, tôi liền chạy đến bên chiếc đàn , theo cảm hứng mà đàn, tất cả đều hiện hữu lên hình ảnh Di, người con gái đẹp nhất trong tôi, tình cảm ngày càng mãnh liệt, tiếng đàn cứ theo dòng cảm xúc mà ngân vang và...nó hay hơn bao giờ hết.

          Di nghe tiếng đàn cũng dần thức giấc, dụi nhẹ mắt nhìn tôi rồi chuyển thành chăm chú, cô yên lặng lắng nghe. Đến khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc Di nồng nhiệt vỗ tay mà ôm chầm lấy tôi. Thành công rồi, thật tốt quá.


          Cuộc thi cuối cùng cũng tới,dòng người nườm nượp ngồi kín khán đài, ban giám khảo nghiêm khắc tinh tế chú ý từng phần thi. Ba mẹ tôi ngồi phía trên, để Di đứng sau hậu trường cổ vũ tôi dần tiến ra sân khấu. Tôi ngồi vào chiếc ghế, đặt nhẹ tay lên các phím đàn thở mạnh một hồi , nhìn ra phía ba mẹ tôi , rồi tôi nhìn Di đang lo lắng bên trong cười ấm áp. Tôi sẽ không thua, chắc chắn, tôi sẽ giành chiếc cúp chiến thắng đó, tôi sẽ dành được vị trí hạng nhất. Bởi bản nhạc này là cả dòng cảm xúc trong tôi , là cả nỗ lực cho niềm đam mê một thời và là cả lời yêu của tôi gói ghém đến cô ấy. Bản nhạc nổi lên trong niềm hứng khởi phấn khích của mọi người, tiếng trầm trồ bắt đầu vang lên, điều đó khiến tôi tự hào vô cùng, nhưng sau tất cả, có lẽ tuyệt vời nhất là nổi bật trong ánh mắt to tròn đầy ngưỡng mộ của Di. Dòng mồ hôi chảy dài xuống cổ tôi cũng là lúc hồi kết cho bản nhạc, tiếng vỗ tay vang dội cả khán đài, tôi thở phào rồi đứng dậy cúi chào rồi bước ra sau hậu trường, tức khắc Di nhảy lại ôm chặt tôi vào lòng, cười tươi nói :

_" Cậu làm tốt lắm "

_" Cảm ơn cậu "

_" Tôi biết cậu có thể làm được mà "

          Tôi ôm lại Di mà im lặng nhẹ cười, trong lòng cũng không khỏi xúc động nên không nói được gì. Tất cả những điều này tôi không thể làm được nếu thiếu Di, tất cả. Không có động lực từ Di, những lời nói động viên vực tôi dậy cũng như luôn xuất hiện và ở bên tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn thiện việc này hoàn hảo đến vậy. Thật biết ơn khi có sự xuất hiện của cô ấy, tất cả cũng là vì cô ấy. Và đây cũng chính là lúc tôi nhận ra : Tôi yêu Di.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top