Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Bảo Ngọc chỉ vừa mới mở cửa thì Thảo Anh đã ngay lập tức lao vào trong. Cả cái Minh và cái Trân cũng đang ngồi trên giường của tụi nó, mặt đứa nào đứa nấy đều hiện lên vẻ hoang mang.
"Hôm qua thì là cái Hồng, hôm nay lại đến Đông. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?" - cái Trân tự hỏi
"Không lẽ...đây là một vụ giết người hàng loạt sao?" - cái Minh nói lên suy đoán của mình
"Tao nghe bạn bè kể lại rằng trước khi chết, thằng Đông chắc bị bạo hành kinh khủng lắm, bị trói tay chân, rồi toàn thân thì đầy rẫy những vết bầm tím, còn những vết dao cứa qua nữa. Chắc hẳn nó phải bị đau đớn lắm trước khi chết." - cái Trân nói
Khi nghe cái Trân nói như vậy, Thảo Anh đã bật khóc nức nở. Bạn trai mất tích cả một ngày hôm qua, đến khi hay tin thì chỉ còn lại một cái xác, đã vậy còn chết một cách đau đớn.
"Nhưng mà...sao người chết lại là cái Hồng với thằng Đông nhỉ?" - cái Trân buộc miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Bảo Ngọc hốt hoảng lấy tay bịt miệng cái Trân nhưng không kịp nữa.
"Ý mày là sao?" - Thảo Anh vừa thút thít vừa ngước lên hỏi
Chuyện đã đến nước này, dù sao Đông cũng đã chết; cũng đã đến lúc nói ra cho Thảo Anh biết sự thật
"Thật ra...thật ra thì..." - Bảo Ngọc ngập ngừng
"Thôi! Mày không nói được thì để tao! Thằng Đông với cái Hồng ngoại tình sau lưng mày đó Thảo Anh." - cái Minh cắt ngang lời của Bảo Ngọc khi thấy cô nàng ngập ngừng.
"Đến nước này rồi mày còn đùa được sao?" - Thảo Anh không tin, cũng có thể là không muốn tin.
"Thật đó! Tụi tao có ảnh nè! Mày tự xem đi." - nói rồi cái Trân đưa tấm ảnh chụp Đông và Hồng từ đằng sau khi hai người họ đang đi cùng nhau.
Thấy tấm ảnh, Thảo Anh không thể tin vào mắt mình. Trái tim cô nàng đau thắt lại như vỡ ra thành hàng trăm mảnh. Người bạn trai mà cô luôn tự hào, một người bạn trai thật thà, chất phác lại đi làm chuyện này sau lưng cô. Rõ ràng anh ta luôn chăm sóc cho cô rất ân cần kia mà?

 Đang chăm chú nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại thì bỗng nhiên đầu của cái Hồng quay lại nhìn chằm chằm vào Thảo Anh, hình hài trông giống hệt những gì cô nàng đã thấy trong giấc mơ. Cô nàng giật mình kêu lên một tiếng thất thanh và ném điện thoại của cái Trân xuống giường. 
"Có chuyện gì vậy?" - Bảo Ngọc hốt hoảng hỏi
 "C-Cái Hồng nó...nó..." - Thảo Anh trả lời trong sự hoang mang nên nói không nên lời
 "Nó làm sao cơ?" - cái Minh cau mày lo lắng cho bạn, còn đặt tay lên lưng an ủi Thảo Anh.
 "Nó...nó...quay đầu ra...nhìn tao! Trông...trông đáng sợ lắm...Nó đang theo ám tao, tao sợ lắm." - Thảo Anh trả lời trong sự mất bình tĩnh, ngồi co rúm lại, hai tay ôm lấy lỗ tai và hai mắt thì nhắm ghiền. 

 Ba người bạn bên cạnh gương mặt đầy vẻ hoang mang, lo lắng nhưng chẳng biết phải làm gì để an ủi bạn của mình. 
 "Chắc  không có chuyện đó đâu. Chắc chỉ là do mày ám ảnh quá thôi." - cái Minh trấn an Thảo Anh đồng thời cũng là tự trấn an bản thân.
 "Không đâu! Tao đã gặp nó trong giấc mơ, đến cả khi tao tỉnh giấc rồi nó vẫn không tha cho tao." - Thảo Anh phủ nhận.
 "Tao cũng thấy nữa! Cái Hồng thật sự đang ám chúng ta." - Lúc này, cái Trân mới thú nhận.
Câu nói đó của cái Trân làm cho không khí xung quanh trùng xuống, ai nấy đều hoang mang. Bên trong mỗi người đều có một nỗi sợ không rõ nổi lên.

 Vậy là cả bốn người quyết định sẽ đi xem bói. Một người thì có thể là do tưởng tượng ra, nhưng lại có đến ba người gặp phải - tính cả Bảo Ngọc nữa thì chắc chắn là do bốn người họ thực sự bị ám. Bảo Ngọc nói rằng bà ngoại của cô có quen biết với một vị thầy bói khá có tiếng ở quê nhà; vậy là cả bốn người tức tốc lên đường đi về quê nhà của Bảo Ngọc. 
 
Rất nhanh chỉ khoảng chừng hai tiếng sau bốn gười bạn đã có mặt tại Hải Dương, bà của Bảo Ngọc đã ra đầu làng đứng đợi từ bao giờ. Bảo Ngọc rất lấy làm ngạc nhiên vì chuyến đi về quê này cô không hề thông báo cho bất kì thành viên nào trong gia đình, vậy thì bà ngoại của cô làm cách nào mà có thể biết để ra ngoài đợi sẵn như vậy chứ? Ngay khi thấy xe của bốn người bạn lấp ló từ đằng xa, bà ngoại đã vội vã chạy đến gần chiếc xe hơn. Chiếc xe chỉ vừa đỗ xuống thì Bảo Ngọc đã vội lao từ trong xe ra ngoài để đến bên cạnh bà ngoại; cô nàng đỡ lấy bà rồi hỏi han :"Trưa nắng sao bà lại ra ngoài này? Mau vào trong nhà đi bà, kẻo ốm bây giờ." 
 "Bà ra đây...để đón...chúng mày về..." - Giọng bà run run thốt ra từng từ một. 
 "Làm sao mà bà biết bọn con sẽ về đây mà ra ngoài đón?" - Bảo Ngọc hỏi bà
 "Cái gì mà bà già này chẳng biết...ngay cả...ngay cả...lí do...tụi bay kéo nhau về đây bà cũng biết." 
 "Sao bà biết ạ?" - Bảo Ngọc nghe đến đó thì vô cùng hốt hoảng hỏi lại.
 "Chúng bay mau vào trong nhà đi! Nó theo chúng bay về tận đây...ở ngoài này...không tiện nói chuyện" - Bà khua tay muốn đuổi mấy đứa cháu vào trong nhà. Và thế là bà dắt bốn đứa vào trong nhà. Ở trong, bố mẹ của Bảo Ngọc đã ngồi đợi sẵn trên bàn ăn, khi thấy con gái và những người bạn đi về, gương mặt của hai người từ chán nản vì chờ đợi lập tức chuyển sang vui vẻ; tay bắt mặt mừng mời những đứa trẻ vào trong nhà, còn mời chúng ăn cơm.

 "Cuối cùng thì các con cũng đã về rồi. Mau! Mau! Ngồi xuống ăn cơm đi. Đi đường xa chắc cũng đã đói với mệt lắm đúng không?" - Mẹ của Bảo Ngọc vội ra đón.

Tuy ban đầu có hơi ngại ngùng nhưng vì bố mẹ của Bảo Ngọc quá nhiệt tình nên ba cô nàng rất nhanh chóng cũng có thể hòa nhập vào trong câu chuyện bữa cơm của gia đình.
  "Đây! Đây! Các con cứ ăn tự nhiên, ăn nhiều lên. Trên Hà Nội chắc khó khăn lắm hay sao mà đứa nào đứa nấy nhìn gầy tong teo thế kia?" - Vừa nói, mẹ vừa gắp thức ăn vào cơm cho bốn cô gái. Chẳng mấy chốc mà cả bốn bát cơm đều chứa toàn thức ăn mà chẳng thấy nổi cơm ở phía dưới.
"Món thịt rang này bác làm ngon quá! Lần đầu cháu được ăn kiểu này luôn đấy ạ!" - cái Trân vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon khiến mẹ của Bảo Ngọc cười còn tươi hơn cả hoa.
Ăn cơm no say xong, cơm còn chưa kịp xuôi hết thì bà ngoại liền từ trong bếp mang ra một đĩa hoa quả tráng miệng. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, vấn đề là kích thước của cái đĩa này to bằng một nửa cái mâm. Thảo Anh nhìn đĩa hoa quả mà mắt sáng như hai đèn pha ô tô vậy. Cô nàng rất thích ăn hoa quả, nhưng vì không thích phải gọt vỏ và cắt ra từng miếng nhỏ nên cô rất ít khi ăn, không hẳn là không thích, mà lí do chính vẫn là cô nàng quá lười.
Bữa cơm thường ngày chỉ có hai vợ chồng và một bà lão lớn tuổi, hôm nay có thêm bốn cô nàng từ Hà Nội về khiến cho bữa cơm trở nên rôm rả và vui vẻ hơn rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#tarnf