Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên lấy một cái hộp để cất khối rubik vào trong. Dù chỉ mới làm gia sư tại nhà họ Nghê chưa tới một tháng, nhưng số tiền thù lao từ công việc này đã thừa đủ để Lập Huyên nộp tiền học phí cho cả một năm, vậy nên khi bà Nghê thông báo sa thải, nàng cũng không lấy làm quá thất vọng. Chẳng mấy chốc mà tháng Ba đã tới, Lập Huyên hối hả chuẩn bị cho cuộc sống đại học. Bận rộn với trường lớp, công việc ở Hội Sinh Viên, tất bật với những mối quan hệ và tình bạn mới; hết tổ chức sự kiện kỉ niệm Phong trào Ngữ Tứ*, lại tham gia dã ngoại tập thể nhân Lễ Đoan Ngọ.

*Một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4/5/1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.

Những gì xảy ra tại nhà họ Nghê dường như chỉ là khúc nhạc dạo chóng tàn giữa tuổi xuân rộn ràng tươi trẻ của nàng. Vài năm nữa thôi, có lẽ chúng sẽ trôi vào dĩ vãng, như chưa từng hiện hữu.

***

Trên trang báo sớm hôm nay bất ngờ xuất hiện tin đồn về nhà họ Nghê.

Thì ra tên đầy đủ của cha Thủ Chân là Nghê Triệu Đông, một tài phiệt và cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Kim Cửu.

Báo giới tung tin ông Nghê có con riêng, đi kèm là ảnh chụp ông cùng "gia đình nhỏ" của mình ra vào một sân gôn. Tin tức này khuấy động toàn giới truyền thông. Những bức ảnh được tung ra có chất lượng rất thấp, song người ta vẫn có thể nhận ra, đứa trẻ được người lớn che chắn kĩ càng đó chỉ trạc tuổi Thủ Chân mà thôi.

Có vị kí giả nọ đào sâu thông tin và cho hay, nguồn tin rò rỉ ngay từ vài tháng trước: bà Nghê cũng đã vô tình bắt gặp ông Nghê qua lại với người tình bé nhỏ một lần. Lập Huyên nhìn thời gian trong bài báo. Nàng không tin vào mắt mình, đó là ngày mà Thủ Chân đi lạc. Hẳn đó là lí do hôm ấy bà Nghê hoàn toàn mất sạch bình tĩnh, lớn tiếng mắng chửi nàng. Thì ra bà Nghê đã nhận một cú sốc tinh thần lớn đến vậy.

Khối rubik bát diện Thủ Chân tặng cho Lập Huyên vẫn nằm yên trong hộp. Tám mặt lấp lánh sắc màu, làm từ thứ chất liệu gì đó trong suốt mà Lập Huyên lâu nay vẫn chưa hay biết, nàng chỉ coi nó là món đồ chơi của Thủ Chân. Nó quả thực là món đồ chơi của em. Nhưng trên tờ báo sớm nay, phóng viên đã liệt kê những sự kiện cao cấp mà bà Nghê từng tham dự, trong đó có một buổi triển lãm đá quý tổ chức từ vài năm trước. Bà Nghê đã đấu giá để mang về hai món đá quý, một là chiếc vòng tay tường vi vàng, món còn lại chính là khối rubik hình kim cương này. Lập Huyên cẩn thận so sánh món đồ với hình ảnh trên báo, quả đúng là viên đá quý đó!

Lẽ nào là hàng thật?

Tạm gạt chuyện thật giả qua một bên, đáng lí Lập Huyên không nên nhận món quà này của Thủ Chân, bằng bất cứ giá nào. Trong thế giới của Thủ Chân, các món đồ được phân loại theo độ thú vị của chúng thay vì giá trị thực. Mặc dù Thủ Chân không hiểu những điều này, nhưng Lập Huyên phải biết rõ hơn ai hết. Nếu như bà Nghê biết chuyện, nàng không dám tưởng tượng bà Nghê sẽ trừng phạt mình ra sao.

Mùa hè năm nay đến sớm hơn dự tính. Ngày đầu tiên của tháng Sáu, mới sớm ra ánh nắng mặt trời đã biến mặt đất thành chiếc chảo rán khổng lồ. Lập Huyên đi xe buýt đến biệt thự nhà họ Nghê. Ngặt nỗi hôm nay nàng đến không đúng lúc, nhà Nghê đang tổ chức tiệc mừng.

Thím Tiết tất tả chạy ra, bất ngờ ra mặt khi trông thấy Lập Huyên.

"Cô Kiều," thím Tiết hẵng còn đang đeo găng tay cách nhiệt vướng víu trong nhà bếp. Bà vừa tháo găng tay, vừa nói: "Hôm nay khách đến đông quá, thím đang nướng bánh bông lan con à." Lập Huyên định trực tiếp đến đây để trả lại khối rubik cho Thủ Chân, nhưng nếu bà Nghê có mặt, mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều. Thím Tiết kể, "Kể cả bà chủ có vắng mặt thì cô giáo Kiều cũng không gặp được Thủ Chân đâu. Cậu chủ không có nhà." Lập Huyên sững người đôi chốc, đứa trẻ bị tự kỉ đó mà cũng chịu đi ra ngoài sao?

Thím Tiết lại kể: "Dạo trước Thủ Chân cứ sốt cao rồi ho miết. Vừa về đến nhà, ông Nghê đã nổi giận rồi cãi vã với bà Nghê. Sau đó ông chủ đón cậu chủ ra ở cùng ngoài biệt thự riêng rồi."

Trong ấn tượng của Lập Huyên, ông Nghê dường như chưa từng sinh sống ở biệt thự này. Nhưng nói gì thì nói, Thủ Chân vẫn là giọt máu đào của ông ấy. Vừa thấy con ốm yếu đã tức tốc đón về để tiện bề săn sóc, ông Nghê thương con trai không kém vợ mình là bao. Không biết đứa con riêng trong tin đồn kia có thật sự tồn tại hay không. Không chừng đó chính là Thủ Chân.

Con trai không ở nhà, bà Nghê có thể thỏa thích làm bất cứ điều gì ở căn biệt thự này. Dường như mọi lời đồn đoán và gièm pha của thiên hạ đều không có tác động gì tới bà Nghê. Không tiệc trà tán gẫu thì tụ tập huyên náo, những cuộc vui xa hoa, sôi nổi và không hồi kết. Lập Huyên nhờ thím Tiết trả khối rubik cho Thủ Chân. Thím Tiết như còn có lời muốn nói với Lập Huyên, nhưng bà Nghê đứng phía xa trong hoa viên đã để ý và nhận ra Lập Huyên. Rành là một buổi tiệc tưng bừng mà bà Nghê lại bận bộ váy dài chạm gót màu đen. Bà Nghê đứng đó, kế bên bụi dây thường xuân leo cao hơn hông bà đôi chút. Hệt như một góa phụ đơn côi. Lập Huyên run lên vì lạnh toát cả người, cuống cuồng chạy khỏi căn biệt thự như hòng thoát thân.

Đêm hôm đó, Lập Huyên cứ trằn trọc trở mình mà không sao ngủ được. Thật kì lạ. Nàng không thể ngừng nghĩ đến bà Nghê. Quả thực là bà Nghê đã nổi đoá và thoá mạ Lập Huyên khi nàng để Thủ Chân đi lạc, nhưng đổi lại là người mẹ khác, thử hỏi có ai mà không muốn phát điên lên trong tình cảnh như vậy? Lúc thanh toán thù lao lần cuối, bà Nghê hào phóng cho Lập Huyên rất nhiều tiền. Nói là để chấm dứt triệt để, nhưng Lập Huyên vẫn luôn cảm thấy mình mới là người trên cơ và hưởng lợi trong chuyện này. Lập Huyên không tài nào hiểu được, một người như bà Nghê tuy chẳng thể dành hai chữ "hoàn hảo" để ca ngợi, nhưng bà vẫn là tuýp phụ nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng ao ước sóng vai cùng. Có được một người vợ như bà Nghê mà Nghê Triệu Đông vẫn ngoại tình, phải chăng do Thủ Chân không được khoẻ mạnh như người thường? Khối tài sản mà ông Nghê đang có rốt cùng vẫn sẽ cần ai đó thừa kế.

Lập Huyên nghĩ ngợi mông lung suốt cả đêm, lại cảm thấy bản thân chẳng quá đang lo bò trắng răng. Với một người ăn sung mặc sướng, tối ngày giao lưu tiệc tùng còn không xuể như bà Nghê, Lập Huyên chỉ là đũa mốc chòi mâm son.

Ấy thế mà bà Nghê lại bất ngờ đến tìm gặp Lập Huyên.

Tiết học thứ ba của ca sáng kết thúc. Lập Huyên vừa ra khỏi Phòng học 2 nằm ở toà nhà phía Tây đã trông thấy bà Nghê. Có muốn lờ đi sự hiện diện của bà Nghê của chẳng được. Hôm nay bà Nghê vận trang phục sang trọng được là lượt thẳng thớm, vẫn là vẻ ngoài yêu kiều như lần đầu tiên Lập Huyên đối diện, gương mặt trang điểm đậm và sắc nét song không làm giảm đi độ quý phái của bà. Bà Nghê đang đi tham quan trường cùng những người ở Văn phòng Hiệu trưởng.

Một cuộc gặp tình cờ tuyệt nhiên không giống như đã được lên kế hoạch trước. Bà Nghê tiến đến hàn huyên với Lập Huyên đôi câu. Những người xung quanh lấy làm bất ngờ: "Hai người có quen biết sao?"

"Cô bé là con gái của bạn tôi," bà Nghê thừa nhận. Được ưu ái công khai thể này, Lập Huyên mừng thầm xen lẫn lo lắng. Rồi bà Nghê yêu cầu người của Văn phòng Hiệu trưởng rời đi đặng nói chuyện riêng với Lập Huyên.

Lập Huyên đi theo sau bà Nghê. Người trước kẻ sau bước đi vô định dưới bóng cây hoè rợp mát. Đi mãi đi mãi rồi cũng đã xa tới độ Lập Huyên buộc phải cất tiếng nhắc bà Nghê: "Đi qua cổng trường này là chúng ta sẽ tiến vào khuôn viên trường trung học trực thuộc rồi, thưa cô."

Bà Nghê lặng lẽ hít một hơi thật sâu: "Trước kia, tôi đã từng có ý định cho Thủ Chân đi học ở đây, nhưng nó ương bướng, không chịu."

"Nếu đi học ở đây, e xa xôi quá cho Thủ Chân," Lập Huyên tinh ý tìm lí do thay bà Nghê.

"Cha tôi từng quyên góp tiền xây một toà nhà trong ngôi trường này. Khi đó tôi vẫn còn độc thân," bà Nghê bộc bạch. Một tiếng thở than. Chừng như nghe đó cả một tuổi xuân đã hoàn toàn chết lịm, cả một đời người chẳng thể đổi thay. Lập Huyên không biết nên tiếp lời thể nào, dường như xun xoe nịnh bợ hay vô tư đáp lại một lời bất kì cũng đều quá khiên cưỡng.

Lập Huyên băn khoăn, không biết vì sao bà Nghê đột nhiên tìm gặp mình, thổ lộ những điều có phần riêng tư như vậy.

Hai người tiếp tục những cuộc hội thoại không đầu không đuôi. Toàn những câu chuyện vô thưởng vô phạt và chẳng mấy quan trọng. Gần đến giờ trưa, bà Nghê lại dẫn Lập Huyên đi ăn.

Trong nhà hàng, bà Nghê lia mắt quan sát Lập Huyên dọc từ đuôi tóc xuống bàn tay đang cầm dao, nĩa. Lập Huyên có thể nhận ra vẻ không hài lòng qua ánh mắt săm soi của bà Nghê. Lập Huyên cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, thử làm một người nữ duyên dáng, cao sang giữa không gian này. Khốn nỗi miếng bít tết hôm nay thật khiến nàng khốn đốn quá đỗi. Lập Huyên không rõ liệu có phải do nàng cắt lệch hướng hay không, nhưng mặc cho nàng có cố cắt thế nào cũng không thể tách rời miếng thịt.

"Con gái phải chú ý vẻ bề ngoài, làm sao cho dễ nhìn chút."

Lập Huyên vốn đã không mấy thoải mái khi phải đi cùng bà Nghê thế này, giờ thì lời bình phẩm của bà còn khiến nàng khó chịu hơn. Lập Huyên tức thời đặt dao, nĩa xuống bàn, nói: "Thưa cô, chiều nay cháu vẫn còn tiết học." Bà Nghê không phải không đủ sắc bén để nhận ra sự nóng ruột trong Lập Huyên, nhưng bà vẫn ung dung lấy khăn ăn lau khoé miệng một cách đầy duyên dáng rồi mới thư thả trình bày: "Vậy chúng ta bàn chuyện chính của hôm nay thôi. Không có lí gì để cô đem trả lại món quà của Thủ Chân. Cô có thể đem bán nó, với số tiền thu về, cô hoàn toàn có thể học hết đại học, tiền viện phí của cha cô cũng không còn là vấn đề, thậm chí vẫn còn có thể dư ra một khoản sau khi đã trả khoản vay ngân hàng."

Mặt Lập Huyên đỏ bừng lên trông thấy. Hai câu nói của bà Nghê tuy ngắn nhưng chất đầy ẩn ý. Bằng cách nào mà bà Nghê biết được chuyện nhà nàng? Lập Huyên rùng mình vì sợ hãi. Có thể thấy trước khi đến gặp nàng, bà Nghê đã tìm hiểu rất kĩ. Lập Huyên cảm thấy may mắn khi đã nhờ thím Tiết hoàn trả khối rubik đó. Nếu khi ấy nàng trực tiếp đối diện với bà Nghê, thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao. "Khi Thủ Chân tặng cháu món đồ đó, cháu không hề biết nó lại quý giá đến vậy," Lập Huyên giải thích.

"Cô Kiều, tôi không có ý trách cứ cô," bà Nghê rút một tấm séc từ trong túi xách, đẩy tới trước mặt Lập Huyên, "số tiền này đủ để trả hết số tiền mà gia đình cô đã thế chấp nhà để vay ngân hàng." Lập Huyên cảm thấy chới với trước mọi thứ trước mắt. Nhịp tim nàng đập nhanh hơn. Nỗi khấp khởi và lo lắng đan xen vào nhau. Một cơ hội tuyệt vời nhường này, lòng tham ẩn sâu trong thâm tâm nàng rủ rỉ bên tai, Mau tóm lấy nó, mau chớp lấy thời cơ. Song lương tâm nàng đang cố gắng đè nén niềm vui mà Lập Huyên không tài nào nói ra được với người ngoài. Nó nhắc nhở nàng rằng, Kiều Lập Huyên, mày phải tỉnh táo.

Lập Huyên biết rõ một điều, bà Nghê không cho không nàng số tiền này. Lập Huyên dành năm giây để làm lạnh cái đầu mình, chờ đợi điều bà Nghê chuẩn bị nói tiếp.

Bà Nghê cúi nhìn tấm séc nằm trên bàn, lại ngước mắt nhìn trực diện Lập Huyên, ánh mắt như muốn khuyên nhủ nàng rằng, "Nếu cô đủ khôn ngoan, cô nên nhận số tiền này."

"Thưa cô, cháu không hiểu cô làm vậy có ý gì."

"Tôi muốn mua lại cô," bà Nghê nói, "tôi muốn chọn cô làm người săn sóc cho Thủ Chân."

Lập Huyên ngồi im như tượng trên chiếc ghế da mềm. Nàng đang nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp và tự tin trước mắt. Mọi lời nói và cử chỉ của bà ấy như đang khẳng định rằng, "Tôi sẽ không chấp nhận lời từ chối." Đèn chiếu trên đầu rọi vầng sáng hình bầu dục xuống bàn ăn khiến không gian xung quanh Lập Huyên bỗng huyền ảo tựa một giấc mộng vô thực. Một quãng lặng thật dài trước khi Lập Huyên tìm thấy tiếng nói của mình.

"Trước khi đến đây, tôi đã đắn đo rất nhiều," bà Nghê chựng lại vài giây, rũ mắt xuống. Ở một góc tối mà Lập Huyên không thể trông thấy rõ, bà lại nói, "Mặc dù vài năm trở lại đây, chứng tự kỉ của Thủ Chân đã thuyên giảm đi nhiều, nhưng bản thân thằng bé luôn tỏ ra lúng túng với các mối quan hệ xã hội xung quanh mình. Nó ghét tiếp xúc và hưởng ứng người đối diện. Thú thực thì tôi rất bất ngờ, buổi tối sau ngày dạy đầu tiên của cô, Thủ Chân đã hỏi tôi rằng ngày mai cô Kiều có đến nữa không."

Lập Huyên thầm nghĩ, Thủ Chân gặp khó khăn trong giao tiếp và xử sự một phần bởi chứng tự kỉ, phần còn lại có lẽ do di truyền từ mẹ em. Ở em luôn toát ra một vẻ kiêu hãnh và tự tin, nhưng nếu quá mức đôi chút sẽ khiến người khác cảm thấy một phong thái gì đó khá độc tài. Rốt cuộc Lập Huyên cũng hiểu mục đích bà Nghê đến đây ngày hôm nay. Bà Nghê muốn mời nàng tiếp tục làm gia sư riêng của Thủ Chân, nhưng vì sĩ diện nên chỉ còn cách dùng tờ séc này. Những tưởng có thể lấy vật chất cứu vãn cái tôi của mình.

"Cô sẽ thuê cháu trong vòng bao lâu ạ?" Lập Huyên đặt câu hỏi.

"Bao lâu ư?" bà Nghe hỏi lại, giọng hơi nghẹt tiếng mũi. Nó khiến Lập Huyên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bởi lẽ trong giọng nói đó nghẹn đặc sự xem thường và khinh miệt. Lập Huyên cứ ngỡ mình nghe lầm. Nhưng nàng quả thực đã nghe rõ mồn một bằng hai tai, một cuộc hội thoại mà nàng cho rằng có lẫn chút mùi đùa giỡn.

"Mười năm đi," đúng như cung cách người vợ một thương nhân phải có, bà Nghê lấy một bản hợp đồng đã soạn kín những điều khoản ra. Lập Huyên chỉ nhìn thấy vài chữ trong một hàng:

Điều ba: Bên B (Kiều Lập Huyên) hứa sẽ chăm sóc Nghê Thủ Chân (Bên A) đến...

Lập Huyên chưa đọc hết dòng chữ đã nghe bà Nghê nói: "Cô Kiều và tôi, mỗi người sẽ giữ một bản sao của hợp đồng này, còn một bản nữa do luật sư của nhà họ Nghê giữ. Một khi hợp đồng có hiệu lực, cô hoàn toàn có thể đổi số tiền trong tờ séc này." Bà Nghê vừa nói vừa kí tên vào hợp đồng. Nét chữ rồng bay phượng múa, hệt như tính cách ngang tàng của bà. Nét mác kéo dài tựa con chữ Latin được viết cách điệu, chữ viết tay của bà Nghê thật sự rất ấn tượng.

Trái với những gì bà Nghê kì vọng, Lập Huyên không hề có ý định kí bản hợp đồng này. Cha nàng từng nói, quan trọng nhất là phải phân biệt được thật giả trong lời nói, hành động của đối phương. Bà Nghê đề nghị yêu cầu của mình vô cùng tự nhiên, nhưng liệu thoả thuận này có quá hoang đường? Lập Huyên cảm nhận một sự kì lạ khó tả ở nơi bà Nghê.

Lập Huyên không biết bà Nghê đang tính toán điều gì, nhưng chắc chắn rút lui càng sớm càng tốt sẽ luôn là thượng sách. "Mười năm với cháu, e là quá dài," Lập Huyên thay đổi thái độ, lịch sự từ chối.

Lập Huyên chỉ mới lưng chừng đôi mươi, mười năm quả thực là quãng thời gian dài tựa cả đời với nàng. Bà Nghê suy tư đôi chốc rồi chấp nhận lời từ chối của Lập Huyên. Có lẽ bà nhìn thấy sự quả quyết, hay chính xác hơn là sự quật cường trong ánh mắt nàng.

"Cô Kiều quả thực rất giống mẹ mình," bà Nghê nhận xét.

Mẹ? Đã rất nhiều năm Lập Huyên không nghe tiếng "mẹ". Mẹ nàng qua đời vì cơn bạo bệnh khi Lập Huyên chỉ mới học lớp Sáu. Cha mẹ Lập Huyên cùng tốt nghiệp trường cảnh sát, hai người học chung một khoá, sau này kết hôn và có Lập Huyên. Nhà họ Kiều sống có quy củ và nền nếp. Ngoài việc mẹ mất sớm, cha nghỉ hưu vì bị thương trong khi công tác, gia đình nàng bình thường như bao người, chẳng thể lắm điều tai tiếng, muôn lời dị nghị như nhà họ Nghê.

Chiều hôm đó, Lập Huyên đến viện điều dưỡng thăm cha. Kiều Vĩnh An tiến đến trên xe lăn, Lập Huyên vẫn còn đang ngồi bên bồn hoa, nhớ lại cuộc hội thoại giữa mình và bà Nghê. Mọi thứ quá bất ngờ, cảm giác như nằm mơ vậy. Lập Huyên vừa suy tư vừa thẫn thờ khua chân trên mặt cỏ, không nhận ra cha mình đã lại gần. "Con gái có bạn trai rồi đấy à? Nghĩ ngợi gì mà thần người ra thế?" Kiều Vĩnh An nói từ phía sau lưng nàng.

Lập Huyên mừng rỡ đứng dậy chào cha. Lập Huyên đẩy cha đi quanh vườn hoa vài vòng rồi mới kiếm một gốc cây râm mát cho khỏi gió, nàng hỏi thăm cha: "Bố lại tê chân rồi à?" Nếu câu trả lời là không, cha nàng sẽ không cần ngồi xe lăn thể này. Kiều Vĩnh An nắn bóp bắp đùi, "Vẫn tê suốt đó mà." Lập Huyên ngồi thấp xuống bên cạnh xe lăn, xoa bóp cho cha.

Kiều Vĩnh An hỏi: "Bố nghe bác sĩ Quách kể là con đi làm thêm ở nhà họ Nghê, đúng không?" Lập Huyên gật đầu. Kiều Vĩnh An lại hỏi: "Cái ông Nghê đó có con ngoài giá thú thật hả con?" Người đàn ông tên Kiều Vĩnh An mà Lập Huyên biết là người nghiêm túc, khô khan nhất, dù có xem vô tuyến cũng chỉ theo dõi thời sự, vậy mà hôm nay ông còn ham hố cả mấy thứ tin vịt này. Lập Huyền cười, nói: "Chưa biết thật giả thế nào bố ạ. Con cũng chưa gặp ông Nghê lần nào."

Kiều Vĩnh An hỏi tiếp: "Vậy người phụ nữ thứ hai của ông ta, Lập Huyên, con có từng gặp chưa?" Lập Huyên cố gắng lục lại trí nhớ, nói đùa: "Con chưa. Nhưng chắc là người ta cũng thướt tha, duyên dáng lắm." Bằng không làm sao có thể quyến rũ được ông Nghê, khiến ông ta chẳng thiết đoái hoài đến gia đình, sẵn sàng để người đời xôn xao bàn tán như thế.

Kiều Vĩnh An cười câu đùa của con gái, không hỏi thêm. "Bố à, hôm nay có người nhắc về mẹ trước mặt con, nói con rất giống mẹ," Lập Huyên kể lại.

"Con gái thì đương nhiên phải giống mẹ hơn rồi."

Kiều Vĩnh An cảm giác con gái đang có tâm sự, Lập Huyên không nói, ông cũng không truy hỏi tới cùng. Ông thừa biết đứa con gái này của mình chẳng kín miệng được bao lâu. Quả nhiên, một chốc sau, Lập Huyên lại hỏi cha: "Bố có biết bà Nghê không?"

Kiều Vĩnh An kể lại: "Mười năm trước, bọn bố gặp bà Nghê rồi. Lúc cha bà ấy bị bắt cóc." Lập Huyên há hốc miệng vì bất ngờ.

"Vụ án đó là một vết nhơ trong sự nghiệp của bố." Kiều Vĩnh An nói, "Những kẻ bắt cóc rốt cuộc vẫn ra tay sát hại nạn nhân. Bà Nghê lúc đó còn quá trẻ, vì lo lắng nên bà ấy tự mang tiền đến điểm hẹn mà không bàn trước với bọn bố. Cuối cùng bọn bắt cóc bị tóm gọn, nhưng nạn nhân cũng không may tử nạn."

Lập Huyên đã nghe chuyện này từ thím Tiết. "Bố, hôm nay bà Nghê đến gặp con. Bà ấy nói vài chuyện rất lạ." Kiều Vĩnh An kéo con gái về phía mình, "Chuyện gì vậy?" Lập Huyên thuật lại toàn bộ những điều bà Nghê đã đề nghị trong nhà hàng: "Bố có thấy yêu cầu của bà ấy quá kì lạ không? Con thấy thế nên đã từ chối rồi."

Kiều Vĩnh An không đồng ý nhưng cũng không phản đối. Ông nói: "Lập Huyên, con cứ làm những gì con thấy thoải mái là được," lại hỏi, "Con trai bà Nghê thật sự bị tự kỉ như báo viết sao?"

"Vâng, em ấy lầm lì và không thích nói chuyện với ai cả, còn hơi bị ám ảnh sạch sẽ nữa."

"Kể cũng đáng tiếc. Nhưng Lập Huyên này, nghe bố, hạn chế qua lại với nhà họ Nghê thôi."

Lập Huyên gật đầu. Nàng cứ cảm thấy nóng ruột mà không rõ lí do. Cốt bởi câu chuyện ở nhà hàng hôm đó vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.

***

Vài ngày sau, tài khoản ngân hàng của Lập Huyên đột nhiên nhận được một số tiền rất lớn. Nhiều tờ báo đưa tin trên trang nhất, Phu nhân nhà họ Nghê đã mất tích được ba ngày.

Lập Huyên siết chặt lấy tờ báo. Tim đập dồn dập, đầu ngón tay trắng toát.

Một lần nữa, tin tức liên quan tới nhà họ Nghê lại chiếm hết sự chú ý của dư luận, nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán. Mối ân oán này mỗi lúc một căng thẳng hơn trước, đầu tiên là người chồng bị phát hiện có con ngoài giá thú, và giờ thì người vợ lại mất tích.

Nhờ phóng viên báo lá cải mà Lập Huyên cũng biết được đại khái tình hình của nhà họ Nghê.

Gia đình ông Nghê khởi nghiệp từ kinh doanh xi măng, đến đời ông Nghê mới đi du học rồi về cưới bà Nghê, công việc làm ăn phất lên như diều gặp gió. Mới gần đây, ông Nghê thắng thầu một khu đất ở phía Nam thành phố, tính xây dựng một trung tâm mua sắm mang tính bước ngoặt. Về phần bà Nghê, lí lịch trên báo cũng rất ấn tượng với bằng thạc sĩ ngành Báo chí và Truyền thông. Một phóng viên báo lá cải cũng viết về chuyện hai người gặp nhau. Thì ra khi đó cả hai đều đang học ở Anh Quốc, gặp nhau qua một chuyến du lịch. Hai kẻ đồng hương lại tìm thấy nhau ở nơi đất khách quê người, thực khiến người ta cảm giác như có số phận an bài. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió quá đỗi hoàn hảo, ngoại trừ việc cậu con trai Thủ Chân không may mắc chứng tự kỉ.

Sự sống chết ở thời điểm hiện tại của bà Nghê lập tức trở thành đề tài mọi người bàn tán.

Người ta nói rằng bà Nghê đã đi biển trên một du thuyền vào ngày hôm đó, nhưng sau đó không có ghi chép về việc trở về. Bạn bè của bà Nghê cho rằng bà không thể tự tử. Nữ chủ nhân của nhà họ Nghê luôn sống trong ánh hào quang và những cuộc vui xa hoa, sở hữu nụ cười rạng rỡ nhất đó, sao có thể buồn phiền chuyện gì tới độ từ bỏ cuộc sống này kia chứ? Vả lại, đây không phải lần đầu bà Nghê đi xa trên du thuyền, nhất định còn có uẩn khúc nào khác. Người ta cũng phân tích rằng, sự biến mất của bà Nghê có liên quan trực tiếp đến việc bóng hồng tâm giao mới của ông Nghê bị vạch trần.

Chỉ trong chớp mắt có quá nhiều luồng ý kiến cùng nổ ra.

Lập Huyên sực tỉnh. Ngày hôm đó bà Nghê tìm đến nàng là để nói lời thỉnh cầu trước khi ra đi? Nhưng dường như sự việc lại không như nàng nghĩ. Lập Huyên không ngừng hồi tưởng từng chi tiết nhỏ nhất đã xảy ra trong nhà hàng ngày hôm đó. Phải rồi, giọng điệu của bà Nghê không giống thường ngày. Bà Nghê luôn đối thoại với Lập Huyên trong dáng điệu kiêu hãnh và giọng nói khinh miệt, tỏ ra hơn người; một bà Nghê như vậy sao có thể tự vẫn? Điều này khiến Lập Huyên càng thêm bất an.

Vào ngày tin tức bà Nghê mất tích chiếm mọi sự chú ý của dư luận, Lập Huyên đang chuẩn bị đến lớp tự học tối thì bị một người chặn lại. Lập Huyên biết người này, anh ta đã ở đồn cảnh sát vào ngày hôm đó và đã giúp nàng tìm Thủ Chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top