Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cẩm Nhất không mường tượng nổi, Thủ Chân lại đành lòng quên đi Lập Huyên ư? Không thể nào, bình thường hỏi chuyện cũng đã từng nhắc đến tên Lập Huyên, cậu đã bắt gặp Thủ Chân lầm lũi nhìn xuống dưới, nhưng tại sao Thủ Chân lại có thể không mảy may thể hiện một chút cảm xúc gì khi gặp lại Lập Huyên? Lục Cẩm Nhất vắt óc nghĩ ngợi suốt cả tối, Thủ Chân không giống như không nhìn thấy Lập Huyên, lúc cậu nói chuyện với Thủ Nghiệp, rõ ràng cậu đã trông thấy nàng. Mặc dù Thủ Chân đang nói chuyện với Thủ Nghiệp nhưng ánh mắt lại đặt ở chỗ Lập Huyên.

Đêm khuya, Lục Cẩm Nhất lại ngấu nghiến bài luận nghiên cứu do hai vợ chồng Markram xuất bản trong Tập san PNAS thêm một lần nữa. Cho đến rạng sáng, cậu tranh thủ chợp mắt được một lúc trước khi vội vã đến bệnh viện để đi làm. Mới chín giờ sáng mà phòng khám đã đông đúc người chen lấn, bản tin địa phương đang được phát trên chiếc ti vi treo ở ngoài hành lang. Đêm qua cảnh sát bắt gặp một số thanh niên đua xe, hỏi tại sao lại vượt đèn đỏ với tốc độ 120 km/h, các thanh niên lắc lắc người, nói: "Tôi không biết." Phóng viên đưa tin rằng họ đã hút methamphetamine (hay còn gọi là ma tuý đá). Bước chân Lục Cẩm Nhất đột nhiên chậm lại, cậu nhìn lên bản tin, bỗng như nhớ ra điều gì đó, cậu quay ngoắt lại rảo bước đi ra khỏi phòng khám ngoại trú, tìm bác sĩ Quách ở khoa nội trú và nói: "Thuốc Paliperidone có những tác dụng phụ gì, thầy liệt kê đủ giúp em với." Bác sĩ Quách cảm thấy hết sức bối rối, nhưng vẫn sốt sắng xem qua giúp cậu học trò.

Lục Cẩm Nhất đứng ngoài phòng khám ngoại trú gọi điện cho Thủ Nghiệp, bên kia vừa nghe máy, Cẩm Nhất đã hùng hổ hỏi thẳng: "Thủ Chân đang ở đâu? Anh gọi điện không thấy em ấy nghe máy." Nhưng điện thoại Thủ Nghiệp cũng là trợ lí bắt máy, người đó nói Thủ Nghiệp đang họp với đối tác Tây Ban Nha ở tầng hai. Trợ lí rằng: "Nhưng sáng nay thì hai người họ cùng họp đấy ạ." Lục Cẩm Nhất hỏi: "Thủ Chân cũng có mặt?" Trợ lí nói: "Vâng, vì ông Nghê nói anh ấy thạo tiếng Tây Ban Nha nên cũng gọi anh ấy đến." Trợ lí còn chưa nói hết câu, Lục Cẩm Nhất đã tắt máy. Trợ lí thấy hơi quái lạ nên vội đi tìm Thủ Nghiệp ở tầng hai, buổi họp đã bắt đầu, cô đẩy cửa để hé một khe hở nhỏ, trông thấy Thủ Chân và Thủ Nghiệp đang ngồi ở đầu bên kia bàn họp, có một người nước ngoài đang thao thao bất tuyệt với phần trình bày của anh ta.

Phòng họp tắt đèn để tiện cho việc thuyết trình, Lập Huyên đứng ngồi không yên vì Thủ Chân cứ nhìn nàng chòng chọc. Lạ thật, hôm qua cậu còn phớt lờ nàng, bây giờ lại dán chặt mắt nhìn nàng. Nhưng Lập Huyên không được phép phân tâm, chờ vị doanh nhân người Tây Ban Nha trình bày xong, nàng bắt đầu phiên dịch đại ý cho những người còn lại. Lập Huyên vừa bắt đầu dịch, mới nói được một từ đơn thì Thủ Chân đã làm rơi tập tài liệu trong tay xuống sàn. Tất cả cùng nhìn về phía cậu, dưới ánh đèn của máy chiếu, mặt cậu có vẻ hơi xanh xao, cậu nói: "Cái từ trước đoạn khu công nghiệp phải đọc là Parque." Mặt Lập Huyên đỏ bừng như trái cà chua, cậu nói vậy rất đúng, lâu nay phát âm của nàng chưa bao giờ đạt mức chuẩn chỉ, nhưng tại sao lại cứ phải nhằm đúng lúc này để bắt lỗi nàng, trước mặt bao nhiêu người như vậy. Lập Huyên buộc phải lặp lại câu dịch một lần nữa, nhưng Thủ Chân vẫn tiếp tục: "Parque."

Lập Huyên giận không để đâu cho hết, bao năm không gặp mà câu đầu tiên cậu nói với nàng lại là để bắt lỗi phát âm, tài tình cỡ này nàng cũng chịu thua thật rồi.

Thủ Nghiệp nghe đến đây cũng nhận ra sự khác thường ở Thủ Chân, bèn gọi dứt khoát: "Thủ Chân!"

Nhưng Thủ Chân dửng dưng như điếc, cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Lập Huyên, ánh mắt lia liên tục giữa mắt và bả vai nàng. Lập Huyên đứng yên không dám nhúc nhích, vì cậu vươn bàn tay ra như muốn chạm vào nàng. Đường đột quá. Thủ Chân bất ngờ đứng lên ra khỏi chỗ ngồi khiến cả phòng họp đều lấy làm thắc mắc trong thinh lặng, Thủ Nghiệp nhắc lại: "Thủ Chân!"

Thủ Chân ngước mắt lên liếc Lập Huyên và nói: "Thật không?" Lập Huyên nhìn cậu đầy khó hiểu. Cậu lại hỏi nàng: "Có thật không?" Lập Huyên lo lắng: "Thủ Chân, em đang nói gì thế?" Lập Huyên dợm đứng dậy thì cửa phòng họp bị mở tung ra từ bên ngoài, Lục Cẩm Nhất hét lớn: "Nghê Thủ Chân!" Gần như cùng một khoảnh khắc đó, Lập Huyên chạm vào bàn tay Thủ Chân, phản xạ trong tích tắc, Thủ Chân nắm chặt lấy tay nàng và siết mạnh bằng một lực vượt quá sức tưởng tượng của Lập Huyên.

Ánh nắng đầu hạ chiếu vào phòng họp, xuyên qua lớp kính cách nhiệt, Lập Huyên không nhận ra dáng vẻ lúc này của nàng in rõ trên mặt kính - thổn thức xen lẫn kinh hoàng. Thủ Chân hỏi nàng: "Kiều Lập Huyên?" Một niềm vui không thể giấu sau nhiều năm xa cách thể hiện rõ qua giọng nói của cậu. Chỉ tiếc là cậu không gọi nàng là Ba Ba, Lập Huyên chỉ rón rén "Ừ" một tiếng rồi mỉm cười đáp lại cậu bằng giọng điệu tự tin nhất: "Chị đây. Thủ Chân, lâu lắm rồi mới gặp lại."

Lục Cẩm Nhất không dám tin rằng Thủ Chân cả gan che giấu một bí mật lớn như vậy. Một trong những tác dụng phụ của thuốc Paliperidone là khiến người bệnh gặp ảo giác, cụ thể ra sao còn tùy vào người sử dụng. Lục Cẩm Nhất không biết Thủ Chân bắt đầu thấy những ảo giác từ khi nào nhưng cậu chưa từng nói với bất cứ ai về điều này.

Lục Cẩm Nhất dặn dò Thủ Nghiệp: "Tạm đừng nói cho ông Nghê biết, để anh quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng nhất định phải dừng ngay việc dùng Paliperidone." Họ nói những điều này khi đã về đến biệt thự nhà họ Nghê. Buổi họp buộc phải bỏ lửng vô thời hạn, vì Thủ Chân cương quyết phải đưa Lập Huyên đi về cùng. Cứ ngỡ cậu định làm gì thiếu suy nghĩ, kết quả cũng chỉ cùng nhau về lại biệt thự. Cậu hỏi Lập Huyên: "Chị ăn kem không? Trong tủ lạnh có kem đó."

Gặp lại nhau sau nhiều năm bặt vô âm tín, cả hai không biết nên nói gì, nhưng có lẽ sẽ không chỉ đơn giản dừng ở việc ăn kem. Lập Huyên vào bếp lấy kem, Thủ Chân cũng đi theo nàng, cậu nói: "Xoài, dứa, vani." Cậu liệt kê để nàng tự chọn theo ý thích. Thủ Chân đưa kem cho Lập Huyên, thấy nàng lưỡng lự mãi không nhận lấy thì rằng, "Em đã nhớ và lo cho chị nhiều lắm." Cậu thổ lộ mà không nhìn nàng, căn bếp rộng lớn và lặng tờ. Kế đó Thủ Nghiệp đi vào, nói: "Có khách đến nhà."

Bà Nghê có mặt ngay sau khi biết tin, Hứa Trích Tinh là chiến hữu đáng tin cậy của bà ta nhưng lại không rõ nguyên nhân sự tình.

Lập Huyên ngồi đối diện với bà Nghê trong phòng khách, bầu không khí sượng sùng và nặng nề khó tả. Hứa Trích Tinh không hiểu rõ tình huống, Lập Huyên cũng thấy kì lạ, cứ như thể đây là lần đầu cô ấy đến biệt thự nhà họ Nghê nên mới thấy hiếu kì, đòi Thủ Chân phải dắt mình đi tham quan hết các ngóc ngách. Hứa Trích Tinh chê mấy bức tranh trên tường đã quá cũ kĩ, song mấy bó hoa lan hai bên rìa cầu thang lại rất đúng ý cô, dường như chẳng mấy chốc mà nơi này sẽ được trùng tu lại với một diện mạo mới. Bà Nghê tỏ ra vô cùng hài lòng, xếch mắt nhìn Lập Huyên, Lập Huyên đã rót sẵn cà phê cho bà ta.

Bà Nghê nhỏ giọng nói: "Tôi nghe tin cháu quay lại lúc đi dự đám cưới của Cẩm Nhất." Lập Huyên nói: "Cô dâu là người bạn cháu quen biết từ trước ạ." Nàng không nhắc đến chú rể, chỉ nói cô dâu cũng một phần vì muốn né tránh. Nếu bà Nghê hỏi tới, nàng cũng có thể nói mình không hề biết Lục Cẩm Nhất là ai. Nhưng lần này bà Nghê lại không bắt bẻ nàng, bà nói: "Về vào thời điểm này cũng không sao, Thủ Chân và Trích Tinh chuẩn bị đính hôn tới nơi rồi." Bà ta nhìn thẳng Hứa Trích Tinh lúc này đang ngó nghía nhà cửa trên tầng, "Thủ Chân là người có tình cảm trước."

Bà Nghê nhấc chén cà phê lên, nghĩ một lúc lại đặt xuống, bảo rằng, "Tôi đã li hôn với Nghê Triệu Đông rồi, về phần Khương Ý Trân và Nghê Thủ Nghiệp, Kiều Lập Huyên cháu là người sáng dạ, ắt sẽ biết nên làm gì để chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau." Nàng hiểu hết mọi ý tứ bà Nghê muốn truyền tải, Lập Huyên không đáp lại, nàng biết bà ta không cam tâm.

Sự im lặng khiến bà Nghê cảm thấy như bị khinh rẻ, bèn nhờ thím Tiết cho gọi Hứa Trích Tinh xuống, nói là tối nay sẽ đi ăn hàng.

Lập Huyên dĩ nhiên biết mình cần phải lui đi, đang chuẩn bị đứng dậy ra về thì Thủ Chân gọi nàng lại bảo: "Mình cùng đi đi." Bà Nghê tối sầm mặt khó chịu, Hứa Trích Tinh nói: "Đúng đó, đi cùng bọn em đi chị." Bà Nghê không làm lại hai đứa trẻ, có lẽ cũng không tiện quá lời trước mặt Hứa Trích Tinh nên chỉ im lặng chấp thuận.

Tầng bảy khu trung tâm thương mại có quán cá nướng mới khai trương, bốn người ngồi vào bàn ăn. Chỗ ngồi hôm nay cũng vô cùng thú vị, bà Nghê ngồi cạnh Lập Huyên, Hứa Trích Tinh ngồi bên tay trái nàng, Thủ Chân muốn đổi chỗ với Hứa Trích Tinh, từ trước đến nay cậu vẫn luôn thích ngồi ngay bên cạnh Lập Huyên. Lập Huyên hiểu được ý đồ của cậu, chỉ chớp nhẹ mắt ra ý.

Nàng cứ ngỡ cậu sẽ không vui, nào ngờ hai mắt cậu sáng long lanh, môi mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi xuống giữa bà Nghê và Hứa Trích Tinh. Lập Huyên không hề biết nàng chủ động bắt chuyện với cậu thế này có thể khiến cậu mừng rỡ đến nhường nào. Thủ Chân chợt nhớ đến một trích đoạn trong tác phẩm của Chí Kì - Chuyện tình của người khác là khi cô gái chỉ cần bước một bước thì chín mươi chín bước còn lại, chàng trai cũng sẵn sàng đi cho bằng hết. Nhưng đối với người tôi thương, miễn là người ấy chịu ngẩng đầu nhìn tôi một giây, thì người ấy chỉ cần đứng yên đó thôi, tôi sẽ tự mình đi hết một trăm bước còn lại.

Lần đầu cậu đọc được nó, cậu không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu nói này. Hôm nay sực nhớ ra, bỗng chốc cậu lại thấm thía hơn ai hết, thành thử mới bình tĩnh ngồi xuống mà không cự nự thêm câu nào.

Hứa Trích Tinh gọi cá mú nướng, Thủ Chân không bao giờ ăn cá mú, trước đây cậu luôn ví bản thân là loài cá mú dại dột nhất trần đời, nhưng chỉ xa nhau có mấy năm mà cậu cũng đã chịu ăn món cá mú do Hứa Trích Tinh tự tay nướng.

Bữa tối im lặng một cách bất ngờ, nhưng may mắn thay có tiếng saxophone đang chơi giữa sảnh, còn hơn là không có tiếng động gì. Bà Nghê nói: "Nhìn là thấy trình độ còn yếu kém rồi, ngày nào cũng diễn ở đây mà vẫn phải nhìn bản nhạc." Hứa Trích Tinh nói: "Cũng chưa chắc là người ta xem đâu cô, nhiều khi để đấy làm màu thôi." Nói xong, cô thích thú. Bà Nghê hỏi cô: "Trích Tinh, con và Thủ Chân quen biết kiểu gì hay vậy? Kể cô nghe xem nào."

Trích Tinh không nghĩ bà Nghê lại hỏi đến chuyện đó, cô hơi xấu hổ nhìn quanh một lượt rồi hỏi Thủ Chân: "Em nói được không?" Bà Nghê nói: "Xem mấy đứa nít con kia."

Lập Huyên ủ rũ cúi gằm mặt, dù rằng không muốn nghe nhưng nàng quả thực cũng tò mò. Trích Tinh kể lại: "Bọn con quen nhau trong một lần dự tiệc của Nam Đình. Lần đầu thấy anh ấy là Thủ Chân đang xô xát với người ta."

Bà Nghê kinh ngạc vô cùng: "Thủ Chân xô xát với người ta?" Lập Huyên nhớ ra rồi, có một tối Thủ Nghiệp gọi nàng đến đồn cảnh sát. Bà Nghê hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?" Trích Tinh nói: "Sau đó thì Nam Đình đính hôn với Phó Dư Sinh, con từ Anh về lại Trung Quốc, dạo đấy cứ nhận được tin nhắn của một người này mà con lại không quen biết nên cũng không để ý thêm." Bà Nghê vui vẻ trêu cô: "Trích Tinh, người theo đuổi con chắc xếp thành hàng dài quá." Hứa Trích Tinh nói: "Nhưng có một buổi tối anh ấy nói anh ấy nhớ và lo cho con nhiều lắm. Tự dưng đêm hôm đó con cũng tò mò nên mới trả lời để hỏi xem anh ấy là ai, ai ngờ anh ấy nhấc máy lên gọi luôn cho con."

"Trích Tinh." Rốt cuộc Thủ Chân cũng phải cắt ngang câu chuyện của cô, Lập Huyên vẫn giữ một nụ cười mỉm trên môi từ đầu đến cuối. Thủ Chân đi lấy sâm panh, cậu muốn uống rượu, "Lập Huyên, chị lái xe đưa em về nhé." Từ lúc nàng quay lại đây, cậu chưa từng một lần gọi nàng là Ba Ba như ngày trước. Bà Nghê ngăn cản: "Thủ Chân, không nên làm phiền cô Kiều như vậy." Bà Nghê quay sang hỏi nàng: "Cháu ở chỗ nào?" Lập Huyên tươi cười đáp: "Cháu ở nhờ nhà bạn vài hôm rồi về luôn ạ."

Hóa ra người tươi cười chưa chắc đã hạnh phúc. Tài xế Kim đưa nàng về nhà Chí Kì, chân chạm đất rồi Lập Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi bằng cách nào Lập Huyên nàng cũng có ngày phải gồng mình lên ngồi ăn một bữa cơm với người ta, chẳng trách những người thường phải đi tiếp khách lại dễ mắc bệnh dạ dày như vậy. Chuông tin nhắn kêu tít tít, là Thủ Chân, cậu báo cáo: "Em về đến nhà rồi." Có lẽ cậu cũng muốn nói gì đó với nàng nhưng không biết nên thể hiện thế nào nên chỉ thông báo ngắn gọn rằng đã về tới nơi.

Nhưng Lập Huyên cứ băn khoăn mãi một điều, tại sao cậu lại có số điện thoại của nàng?

Sau khi gửi tin nhắn đi, Thủ Chân ngồi thừ người thất thần mất một lúc, trong lòng mong ngóng nàng sẽ hồi âm, chỉ một chữ thôi cũng được. Nhưng chờ hoài chờ mãi mà màn hình tối đen vẫn chẳng chịu sáng lại. Một lát sau Thủ Nghiệp xuống đến nhà, nom anh trai ngồi đờ đẫn trên xô pha thì hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ thế?" Thủ Chân hỏi ngược lại thay vì trả lời: "Thủ Nghiệp, tại sao Lập Huyên lại bỏ đi vậy?" Bởi vì nàng là con gái của Khương Ý Trân, lí do rất thỏa đáng nhưng không đủ thuyết phục, nhất định vẫn còn nguyên do khác. Thủ Nghiệp đi ra từ bếp, cầm theo một chai nước khoáng, vừa vặn nắp vừa hỏi tỉnh ruồi: "Không phải về nhà Chí Kì à?" Thủ Chân nói: "Không, anh đang nói năm năm trước cơ."

Nước chảy theo khóe môi, Thủ Nghiệp quệt tay lau miệng, bối rối nhìn ánh mắt anh trai hướng về mình đầy thành khẩn. Cậu cứng họng vài giây rồi mới đáp lại: "Em không biết." Cậu thật sự rất sợ Thủ Chân sẽ cứng đầu hỏi cho bằng được. Thủ Nghiệp về lại phòng ngủ, bắt đầu vò đầu bứt tai vì rối bời, cậu biết câu trả lời cho tất cả, trên đời này không ai biết rõ hơn cậu, nhưng cậu không được phép nói ra.

Thủ Nghiệp cứ tưởng Thủ Chân sẽ thôi không truy vấn, nhưng rõ ràng cậu đã xem thường độ cố chấp của Thủ Chân.

Ngày hôm sau Thủ Chân chủ động có mặt ở tập đoàn Kim Cửu để chờ Lập Huyên, cậu biết hôm nay hai bên sẽ tiếp tục đàm phán, cậu đã gọi điện cho nàng nhưng bị từ chối đầy phũ phàng. Một lần từ chối còn bình thường nhưng hết lần này đến lần khác không chịu bắt máy thì lại khiến cậu bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Cậu cho rằng nàng đang cố ý trốn tránh cậu. Thủ Chân nhắn tin, nói muốn gặp nàng. Nàng nói đang bận họp, còn việc quan trọng phải lo cho xong.

Lẽ nào việc của cậu thì không phải việc quan trọng?

Câu nói của nàng rõ ràng đã chọc tức cậu. Thủ Chân biết họ đang họp ở tầng hai, cậu đẩy cửa xông vào, thẳng thừng nắm tay Lập Huyên kéo nàng đi. Xưa giờ Thủ Chân vẫn hành động xốc nổi, kéo Lập Huyên đi nhanh đến nổi bước chân nàng không theo kịp, hai người lên thẳng văn phòng của ông Nghê, hôm nay ông Nghê ra ngoài xử lí công chuyện, văn phòng vắng tanh. Không có thư kí ngăn cản, dù có người bắt gặp nhưng nhìn cậu nổi xung ra mặt, không ai dám hó hé nửa lời.

Chỉ đến khi đẩy Lập Huyên ngã nhào ra xô pha rồi, cậu mới bắt đầu nói: "Vì không thể cưới em nên chị mới bỏ đi sao?"

Có người thò đầu vào hỏi đầy rón rén: "Anh có uống cà phê không ạ?" Một khoảng lặng ngắn ngủi đủ để Lập Huyên tìm cách trả lời câu hỏi của cậu. Thủ Chân đóng cửa lại, chờ cậu khóa trái cửa rồi, Lập Huyên mới phản vấn: "Chỉ để hỏi chị câu đó thôi à? Chuyện trong quá khứ quan trọng đến thế sao?"

Đối với cậu thì đúng, quá đỗi quan trọng ấy chứ. Đôi khi Thủ Chân cũng nghe thấy đám người ở bàn tán về mình, bọn họ đều bảo cậu không phải người khỏe mạnh, là gánh nặng mà ngay cả mẹ đẻ cũng vứt bỏ, thế thì thử hỏi làm gì có ai bình thường lại muốn ở bên cậu cả đời cơ chứ. Cậu đã luôn trăn trở lí do nàng dứt áo ra đi, có phải vì cậu không đủ tốt không?

Chuông điện thoại của Lập Huyên reo lên, nhưng nàng chưa kịp bắt máy thì Thủ Chân đã giật phắt lấy để tắt nguồn. Vài năm không gặp, tính khí cũng đã thay đổi ít nhiều, bạo dạn và lấn lướt hơn xưa. Lập Huyên nói: "Thủ Nghiệp đang tìm mình đó."

Đôi co chưa được bao lâu thì Thủ Nghiệp đã đẩy cửa xông vào, chỉ cần còn ở trong tòa nhà này, cậu có thể tìm ra hai người trong phút mốt. Thủ Nghiệp tiến vào đúng lúc Thủ Chân đang chất vấn Lập Huyên: "Tại sao không trả lời em, tại sao năm năm trước chị bỏ em đi?" Thủ Nghiệp can ngăn: "Thủ Chân!" Cậu đã cất công đến tận đây để hỏi nàng chắc hẳn vì cậu tin rằng còn có lí do khác. Lục Cẩm Nhất nói phải lắm, Thủ Chân bị tự kỉ không có nghĩa là cậu mất đi nhận thức và tư duy, sự thật là Thủ Chân có thể nhìn thấu tâm can bạn, cậu hiểu ý đồ thực sự của bạn sâu sắc hơn bạn nghĩ.

"Không, chị trả lời được." Ánh mắt dán chặt vào một điểm, Lập Huyên nói, "Thủ Chân, là vì chị... không thể nào quên được Phó Dư Sinh."

Trước khi đến đây Thủ Chân đã thành tâm nuôi hi vọng, nếu điều khiến nàng vướng bận là mối quan hệ giữa nàng và Thủ Nghiệp thì cậu sẽ đảm bảo với nàng rằng đó hoàn toàn không phải vấn đề, rằng năm tháng cậu trông mong nàng quay lại là xứng đáng, nhưng Thủ Chân không thể ngờ được Lập Huyên sẽ trả lời thế này, người đàn ông đã vứt bỏ nàng dường như đã trở thành cơn ác mộng đời cậu.

Phó Dư Sinh, đã bao lâu rồi cậu chưa nghe thấy cái tên ấy.

Lập Huyên nói: "Thủ Chân, quên hết chuyện cũ và hãy sống tiếp thật hạnh phúc nhé. Chẳng phải em rất thích Trích Tinh đó sao?"

Đờ đẫn hồi lâu, Thủ Chân mới thốt được một lời: "Chị chẳng biết gì hết." Thủ Chân lờ đờ lùi lại vài bước rồi xoay gót bỏ đi.

Thủ Nghiệp bắt gặp nỗi đau thấp thoáng trong ánh mắt cậu, phải nghe thấy tiếng chuông thang máy đảm bảo anh trai cậu đã đi rồi, Thủ Nghiệp mới hỏi: "Sao chị nỡ lòng nào nói vậy?"

"Chị không kịp nghĩ gì nữa." Thật ra Lập Huyên cũng hối hận muốn chết, sao nàng đành lòng xé nát trái tim cậu như vậy. Thủ Nghiệp hỏi: "Hay là em cứ nói sự thật cho anh ấy biết nhé? Lúc chị mới đi, tối nào em cũng phân vân có nên nói sự thật cho Thủ Chân biết không. Em đã từng gõ cửa phòng anh ấy, em muốn nói với anh ấy là năm em mười ba tuổi, em đã phạm một lỗi lầm vô cùng lớn, em đã đẩy bà Nghê xuống biển khiến bà ấy muốn kiện em vì tội giết người bất thành."

Lập Huyên nói: "Thủ Nghiệp, em suy nghĩ đơn giản quá, chị cũng đâu chọn ra đi chỉ vì một mình em."

"Hai đứa đang nói gì vậy?" Một giọng nói run rẩy cất lên, theo sau là tiếng rơi của một món đồ rất nặng. Lập Huyên và Thủ Nghiệp cùng quay ra, trông thấy Khương Ý Trân đang đứng gần cánh cửa hé nửa. Cô ta hét lớn, "Thủ Nghiệp con vừa mới nói gì?" Lòng đau như cắt, nước mắt tuôn trào, cô ta xông đến đánh vào người Thủ Nghiệp, "Thủ Nghiệp, con vừa mới nói gì, tại sao lại là con đẩy bà ấy xuống biển, con đang nói gì thế?"

Lập Huyên ôm rịt lấy Khương Ý Trân bấy giờ đang khóc đến thất thanh, không thể giấu giếm chuyện này được nữa, Thủ Nghiệp nói: "Con đã bám theo bà ấy lên thuyền. Hôm đó con đánh nhau với anh trai Hứa Trích Tinh ở trường, anh ta nói con là con hoang, đứa con của nhân tình, con tức quá nên chạy ra khỏi trường, cũng không biết sao mà chạy đến bến cảng đúng lúc bắt gặp bà Nghê đi lên thuyền. Lúc đó con cũng chỉ định chơi khăm bà ấy một chút, đáng lẽ chỉ rút đi một nửa nhiên liệu để bà ấy kẹt ngoài biển, nào ngờ hớ hênh thế nào lại cùng bà ấy ra khơi luôn. Lúc thấy con, bà ấy kinh ngạc lắm, còn nhận ra con ngay. Hôm đó sóng to gió lớn, con cũng không nhớ bằng cách nào mà con lại đẩy bà ấy xuống biển nữa."

Khương Ý Trân không tài nào chấp nhận được sự thật, cô vẫn quằn quại khóc không ngớt. Thủ Nghiệp nói: "Năm năm trước bà ấy quay về, con đã sống trong lo sợ suốt khoảng thời gian đó. Con sợ bà ấy sẽ kể cho mọi người, con không muốn ngồi tù. Mẹ, lúc đó vì không muốn ngồi tù nên con đã cầu xin chị Lập Huyên để chị giúp con." Khương Ý Trân đấm cậu thùi thụi: "Sao con không nói cho mẹ sớm hơn? Đến cả mẹ con mà con cũng giấu đến tận ngày hôm nay." Năm đó Thủ Nghiệp chỉ mới mười ba tuổi, cậu bỗng dưng ngã bệnh, bác sĩ nói lí do là vì bị kích động cực mạnh, hóa ra lại là vì chuyện này.

Khương Ý Trân ngã sõng soài ra đất như người không xương, nằm im chết lặng. Chẳng trách ngày hôm ấy bà Nghê lại điên cuồng ngang ngược đến vậy, lúc Thủ Nghiệp nhận lại quyền điều hành từ ông Nghê, bà ta đã nói thế này: "Thật sự chúc mừng cô, nuôi dạy Thủ Nghiệp giỏi giang nên người được như hôm nay." Lời lẽ là chúc mừng nhưng sâu trong cốt tủy là sự khinh miệt tột độ.

Khương Ý Trân được Lập Huyên đưa về nhà họ Nghê trong tình trạng vạ vật, nhìn bà thê thảm tới nỗi đám người ở trong nhà cũng được một phen hú vía. Lập Huyên sắp xếp mọi việc xong xuôi rồi mới ngồi bên đầu giường, thủ thỉ với mẹ, nàng rằng: "Trước mắt phải nhanh chóng tìm cho Thủ Nghiệp một luật sư tốt." Cố nhiên, sự việc đã bại lộ thì phòng hờ là cách tốt nhất.

Luật sư Lục khó có thể đứng ra hỗ trợ mẹ con Khương Ý Trân. Lập Huyên nhớ ra Trang Học Nhân cũng học Luật, bèn hỏi cô tìm giúp xem có ai thích hợp không. Trang Học Nhân nói: "Lập Huyên, Dư Sinh về nước rồi đấy." Phó Dư Sinh quả thực là lựa chọn tốt nhất, ngày trước anh cũng đã về nhất trong cuộc thi toàn quốc. Lập Huyên khổ não không biết có nên hẹn gặp anh không.

Sau khi bỏ đi khỏi văn phòng của ông Nghê, có lẽ Thủ Chân thật sự đã rất tổn thương, bằng chứng là cậu không muốn nói chuyện với Lập Huyên dù chỉ nửa lời. Thỉnh thoảng cậu sẽ đến Kim Cửu đi loanh quanh, nàng cũng đồ rằng cậu cố tình lượn lờ trước mắt mình. Tính tình Thủ Chân không muốn ở gần người lạ, cũng không ai có thể thuyết phục cậu, nhưng cứ mỗi lần gặp nhau, cậu đều không thèm nhìn nàng lấy một lần, vô cùng ngạo mạn, có lẽ cậu đang chờ đợi nàng xin lỗi và bù đắp cho cậu.

Nhưng trong lúc đó cũng vẫn có chuyện vui phải ăn mừng, sách mới của Chí Kì sắp xuất bản, cô nói sẽ chiêu đãi mọi người một bữa, âu thì cũng là một dịp tiện để làm hòa, Lập Huyên gọi điện cho Thủ Chân mời cậu đến chung vui.

Thủ Chân thở hắt ra khó chịu, hỏi vặn lại: "Không phải chị về Phù Dương rồi à?" Lập Huyên vui vẻ đáp lại: "Trang Học Nhân cho chị nghỉ phép một tháng." Làm trâu làm ngựa cho cô ấy bao năm nay, để nàng nghỉ một tháng cũng không thiệt đi đâu được. Thủ Chân hỏi: "Liên hoan ở đâu vậy?" Lập Huyên nói: "Ở gần trường mới có một quán đồ Nhật ấy, lần trước chị đã ăn ở đó cùng ông Nghê, cũng không tệ đâu." Lập Huyên chợt nhớ lại khoảng thời gian nàng và Thủ Chân vừa trở về từ Mỹ, cả hai thường xuyên đi ăn với nhau, còn thề thốt rằng nếu biết quán nào ngon nhất định sẽ dắt người còn lại đi ăn.

Trái tim Lập Huyên bỗng nhói đau, nàng nghe thấy Thủ Chân hỏi mình: "Còn ai nữa?" Lập Huyên nhẩm đi tính lại cũng vẫn thấy không còn ai khác. Nàng biết cậu không thích chỗ đông người, bèn ngoái đầu lại hỏi Chí Kì: "Mày còn mời ai khác nữa không?" vừa nói lại với Thủ Chân, "Không còn ai đâu. À, phải rồi, chị gọi cho cả Thủ Nghiệp nữa nhé." Nào ngờ Chí Kì bỗng nói vọng lại: "Trang Học Nhân bảo Phó Dư Sinh về nước rồi đấy, có mời cả ông ý nữa không?"

Thủ Chân nghe được qua điện thoại: "Em không đi đâu." Rồi cậu nhanh chóng tắt máy ngay. Lập Huyên ngượng cứng đơ người, nàng không muốn trở nên căng thẳng với Thủ Chân như thế này, khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ để gặp nhau mà cậu lại không muốn có mặt.

Thủ Chân thấy giận cũng hợp tình hợp lí thôi. "Mày chẳng nói chẳng rằng bỏ đi còn gì, đến tao còn bực mày mãi đấy thôi." Chí Kì đã khuyên nhủ nàng trong lúc ăn cơm. Lập Huyên ấm ức mà không biết nói gì hơn, cuối cùng chỉ có hai cô gái đi ăn mừng. Phòng ăn rộng rãi nhưng cách âm không quá hiệu quả, có thể nghe thấy tiếng đám đông bên ngoài đang mời rượu nhau vô cùng sôi nổi, ít nhiều khiến sự đìu hiu trong phòng riêng này càng thể hiện rõ ràng, Chí Kì gợi ý: "Hay là uống ít rượu không?"

Lập Huyên và Chí Kì đều không mấy khi uống rượu, sau khi lấp đầy bụng với vài chai bé, Chí Kì bắt đầu thấy biêng biêng, cũng bắt đầu líu la líu lô. Cô nói: "Lập Huyên, mày nói xem có kì quặc không nhé, lúc mười mấy tuổi yêu một người đến chết đi sống lại, cả ngày chỉ biết nói 'Em yêu anh', rốt cuộci là yêu cái gì ở người ta vậy. Công nhận hài thật, rõ ràng chẳng hề hiểu thế nào là yêu, bây giờ thấm thía tình yêu rồi thì lại chẳng có lấy một người để mình nói yêu. Tại sao mày và Thủ Chân lại ra nông nỗi này cơ chứ?"

"Tao bảo tao vẫn còn yêu Phó Dư Sinh, thế mà em ấy cũng tin thật."

Chí Kì nói: "Mày có nói gì mà nó không tin hả? Mày chẳng mong người ta tin mày quá còn gì?" Lập Huyên phân trần: "Tao cũng đâu muốn em ấy chẳng nóng chẳng lạnh, phớt lờ tao thế này." Chí Kì gắt gỏng: "Kiều Lập Huyên, mày thật sự dồn ép người ta có mức độ thôi. Mày muốn thế nào nữa? Em nó để ý mày để làm cái gì vậy, người ta có người yêu rồi, mày hiểu không? Nhà họ Khương và nhà họ Nghê như lửa với nước thế này, mày làm vậy là muốn sắm vai nàng Juliet phương Đông à?" Chí Kì uống say, mắng yêu bạn xong còn lăn ra cười, tự giơ ngón cái khen ngợi bản thân: "Công nhận suối nguồn văn thơ thật chứ."

Về phần Lập Huyên, nàng cũng không tỉnh táo là bao, hai tay bưng mặt, lí nhí nói: "Ừ nhỉ, người ta có bạn gái rồi mà."

Lập Huyên muốn đứng dậy, Chí Kì thấy nàng đi đứng xiêu vẹo thì bảo: "Kiều Lập Huyên mày say rồi đấy, đừng uống nữa coi." Cô vừa nói tay vừa rót rượu cho bạn. Lập Huyên đứng dậy, kéo cửa trượt đi ra ngoài. Chí Kì nói: "Mày đi đâu đấy nhỏ kia?" Giờ thì Chí Kì đã phần nào tỉnh táo hơn, vì cô trông thấy Lập Huyên đang giàn giụa nước mắt. Dường như Lập Huyên không nhận thức được mình đang khóc, nàng rằng: "Tao vào nhà vệ sinh một lát." Còn chưa nói hết câu mà đồ ăn trong bụng đã biểu tình trào ngược lên. Chí Kì hét lên vì khiếp đảm, cô không tiện dọn dẹp giúp bạn nên gọi nhân viên đến giúp một tay.

Sau khi nhân viên phục vụ dìu Lập Huyên ra ngoài, Chí Kì đứng chờ mãi mà không thấy nàng quay lại, bụng bảo dạ không biết có phải lại xảy ra chuyện gì không. Cô kéo cánh cửa trượt để nhìn ra bên ngoài, không nhìn thì không đời nào biết được Lập Huyên vừa mới đi vào nhầm phòng. Từ chỗ của Chí Kì có thể thấy cả người Lập Huyên mềm oặt dựa hẳn lên cửa, miệng lẩm bẩm nói lung tung với người ở bên trong, Chí Kì thầm rủa nàng một chặp, đúng là chỉ giỏi làm bố mày mất mặt.

Chí Kì ngó vào qua khe cửa phòng đó, không khỏi hít một hơi vì hú hồn. Lần này thì xấu hổ không để đâu cho hết, vì người ngồi trong phòng không phải ai khác mà chính là Thủ Chân và Hứa Trích Tinh. Lập Huyên ngà ngà say, vẫn cố ngồi thẳng dậy đầy nghiêm chỉnh. Hứa Trích Tinh nói: "Hai chị cũng dùng bữa ở đây ạ?" Chí Kì cười ngượng nói: "À ừ, bọn chị cũng đang ăn." Cô nóng ruột như lửa đổ nhưng không có cách nào đi ra kéo Lập Huyên về, đành mặc kệ cho nàng ngồi đó. Lập Huyên nghiêng đầu ngắm nghía Thủ Chân hết sức kĩ càng.

Hứa Trích Tinh hỏi thăm: "Chị ấy uống rượu ạ?" Chí Kì nói: "Lỡ uống hơi quá đà, trộm vía bọn chị cũng về ngay đây." Bèn gọi phục vụ bàn đến dìu Lập Huyên đi. Cô gọi Lập Huyên đứng dậy đi về, nhưng Lập Huyên cứ ngồi lì ở đó, cứng đơ như một pho tượng, ngoặt ngoẹo cổ nhìn ngắm Thủ Chân không dời. Thủ Chân im lặng từ đầu đến cuối, bấy giờ cũng ra khỏi chỗ ngồi, lúc tiến đến đỡ nàng dậy, không tránh khỏi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người nàng, bèn hỏi Chí Kì: "Uống mấy chai thế này?" Chí Kì giải thích: "Còn chưa được ba chai ý, tửu lượng nó kém nên chẳng uống được nhiều đâu mà."

Lúc cậu dựng nàng đứng dậy, Lập Huyên chợt gọi tên cậu: "Thủ Chân ơi." Nàng ụp mặt vào vai cậu rồi khóc òa lên như một đứa trẻ. Chí Kì không kịp chạy đến kéo bạn ra, chỉ nghe nàng nói: "Thủ Chân ơi, lúc đó em đã hỏi chị là em phải đợi bao lâu thì chị mới quay về, một năm, hai năm, mười năm hay hai mươi năm, dù là bao lâu em cũng sẽ luôn luôn chờ chị về. Chị không dám đòi hỏi em chờ chị cả đời, nhưng em không thể chờ chị đi khỏi nơi này rồi mới đính hôn sao?" Giọng nàng lúng búng trong miệng, càng nói càng nghẹn ngào nhưng vẫn cố chấp nói thêm điều gì đó.

Chí Kì buộc phải vặn vẹo người hết cỡ mới vào được thế kéo nàng ra xa khỏi Thủ Chân, nhưng người bị kéo đi lại cứ lì lợm bám chặt lấy không buông.

Cả căn phòng lặng như tờ, ngoại trừ Lập Huyên vẫn ăn nói mê sảng từ nãy tới giờ. Chí Kì nhìn Thủ Chân trước rồi mới ngó qua Hứa Trích Tinh, người trước chỉ yên lặng lắng nghe, người sau cũng không tỏ vẻ gì bực bội.

Một hồi lâu sau khi Lập Huyên đã nói đến khản cả giọng, Thủ Chân mới thở dài mệt nhoài. Bỗng nhiên cậu ngoảnh mặt ra phía Hứa Trích Tinh, hỏi cô: "Trích Tinh, anh phải làm thế nào thì em mới chịu chia tay đây?" Cả Chí Kì lẫn Hứa Trích Tinh đều sốc đến nỗi đứng hình. Thủ Chân đứng dậy hỏi Lập Huyên: "Chị có thể tự đi không?" Lập Huyên sụt sịt thêm một lúc, không thể nào hiểu được cậu đang nói gì. Thủ Chân bồng cả người Lập Huyên lên để nàng nằm gọn trong vòng tay cậu, chậm rãi bước ra từ phòng riêng.

Trái tim bị xẻ làm hai nửa, một nửa bừng sáng nắng mai, nửa còn lại ủ dột trong cơn mưa xối xả, chìm xuống vực sâu không đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top