Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ Chân cảm thấy mông lung, chuyện này có liên quan gì đến việc nàng có lấy cậu hay không cơ chứ? Thú thực, Thủ Chân không nặng nề chuyện cưới xin, miễn là nàng vẫn ở bên cậu là đủ rồi. Cả hai đã kết hôn xong lâu rồi mà, tại Las Vegas, không chừng nửa tháng nữa là giấy đăng kí sẽ được gửi về đây, nhưng việc không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau khiến cậu rất đau đầu. Đến tối Lập Huyên nói phải về trường, Thủ Chân hỏi: "Sáng mai mình phải đi thử lễ phục rồi mà?"

Lập Huyên đã được chỉ định làm phù dâu trong đám cưới của ông Nghê và Khương Ý Trân. Lập Huyên đã từ chối nhưng ông Nghê nhận thấy không ai khác có thể thay thế được nàng. Khương Ý Trân ra hiệu bằng ánh mắt, Lập Huyên mới nể tình chấp nhận lời mời. Nhưng dẫu sao trái tim nàng vẫn rối bời khôn nguôi khi phải làm phù dâu cho hai người họ.

Ngày tổ chức hôn lễ, Thủ Chân và Thủ Nghiệp bước theo sau ông Nghê tiến vào từ cửa nhà thờ, tia sáng chói lòa ấy khiến Lập Huyên hoa cả hai mắt.

Lập Huyên giật mình thấy rõ, vì nàng vừa trông thấy bà Nghê.

Không thể nào lại vậy được, chắc chắn là hiểu lầm thôi.

Mục sư thông báo hôn lễ sẽ được cử hành ngay trong chốc lát. Bạn bè thân hữu hai bên cùng giữ trật tự trong lúc chờ đợi. Lập Huyên nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, nhưng gương mặt đó của bà Nghê không đời nào nàng có thể nhớ nhầm được. Không lẽ dạo này nàng đã chịu quá nhiều căng thẳng nên mới sinh ra ảo giác? Làm lễ xong, quan khách chậm rãi rời khỏi lễ đường, ông Nghê cho người hướng dẫn quan khách di chuyển ra phòng tiệc của khách sạn, Lập Huyên rời khỏi đó sau cùng. Trợ lí của cô giáo nói cô ấy bỏ quên vali đồ trang điểm trong lễ đường, Lập Huyên tìm thấy trong một góc nhỏ, đang chuẩn bị đi thì nàng bắt gặp một người phụ nữ tóc dài ngồi ở hàng ghế đầu.

Người phụ nữ quay mặt lại đúng lúc Lập Huyên trông thấy bà ta, khiến Lập Huyên được một phen thảng thốt, thùng đựng đồ trang điểm rơi thẳng xuống sàn. Phải một hồi lâu Lập Huyên mới hoàn hồn, nghe thấy tiếng Thủ Chân đang gọi tên nàng từ phía ngoài. Lập Huyên lặng trân nhìn người phụ nữ ấy, phải rồi, chính là bà Nghê, bèn hô lớn lên rằng: "Chị tìm thấy rồi nhé." Bà Nghê đeo kính râm lên, nói lúc đi sượt qua nàng: "Có vẻ cháu đã biết ngọn nguồn câu chuyện. Khương Ý Trân chỉ mới kể nửa trước câu chuyện, cháu muốn biết phần sau chứ, phần đã xảy ra bên trên con thuyền ngày hôm ấy?" Bà Nghê lặng lại một nhịp trước mặt nàng, qua lớp kính râm đen mờ, Lập Huyên không nhìn được rõ nét mặt của bà ấy nhưng có lẽ bà ấy đang rất âu sầu. Bà Nghê rầu rĩ nói: "Tôi không nghĩ Thủ Chân lại đem lòng yêu cháu. Điều khiến tôi bất ngờ nhất trong câu chuyện này là con trai tôi lại nảy sinh tình cảm với cháu."

Tiếng bước chân Thủ Chân vẳng tới phía sau cánh cửa, lúc cậu đẩy cánh cửa đang hé nửa thì bà Nghê đã quay người đi: "Tối nay hãy có mặt ở nhà hàng tôi đã ăn với cháu lần trước."

Thủ Chân nhìn kĩ người phụ nữ đi ra từ cửa phụ bên mé, thấy Lập Huyên đang đứng thẫn thờ giữa mấy hàng ghế, cậu hỏi: "Chị tìm thấy chưa?" Lập Huyên nói tìm thấy rồi. Nàng khom lưng xuống nhặt vali đồ bị rơi. Thủ Chân nom sắc mặt nàng xanh xao lại hỏi: "Có phải sáng nay dậy sớm quá nên chị khó chịu trong người không?"

Lập Huyên chỉ gượng cười không nói gì thêm, nhưng thực chất trong lòng vẫn rối bời với bí mật quá đỗi rúng động, bà Nghê vẫn còn sống, sau ngần ấy năm biến mất, người phụ nữ vẫn còn sống sờ sờ!

Nhưng bà ấy đã ở đâu suốt những năm tháng qua? Chẳng phải đã ghét cay ghét đắng Khương Ý Trân sao, tại sao đành lòng không quay lại cơ chứ? Bà ấy nhắc đến con thuyền, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên thuyền? Lập Huyên nghĩ ngợi vẩn vơ, ngay cả lúc Thủ Chân nắm lấy tay nàng, nàng cũng không mảy may nhận ra. Thủ Chân hỏi han: "Chị mệt hả?" Cậu không phải kiểu người tinh ý nhận ra sự khác lạ qua giọng điệu, nét mặt, bấy giờ Lập Huyên mới nhận thấy mình đang run rẩy. Lập Huyên rằng: "Thủ Chân, em còn những gì chị nói với em mấy năm trước không?'

Nàng cất tiếng hỏi khẽ khàng vì sức lực toàn thân dường như đã bị sự việc đột xuất vừa rồi rút cạn. Thủ Chân khom lưng xuống để đứng ngang tầm chiều cao nàng, nhìn nàng đầy bối rối. Lập Huyên nói tiếp: "Chị đã bảo là, chị sẽ cùng em chờ bà Nghê quay lại." Nàng không ngờ rằng những lời vỗ về từng trao cậu hôm nào lại thật sự có thể trở thành sự thật.

Tháng Mười, một đêm không trăng sao. Bên trong biệt thự họ nhà Nghê, Lập Huyên đang tưới cây trong vườn hoa trên tầng thượng, cửa tầng thượng được đẩy vào, Lập Huyên không ngoái đầu lại ngó. Chỉ nghe tiếng bước chân nàng cũng nhận ra Thủ Nghiệp, đã một tháng từ sau đám cưới của Khương Ý Trân.

Thủ Nghiệp đứng sau Lập Huyên, nhỏ giọng nói: "Muộn thế này còn gọi em lên đây có chuyện gì hả?" Vì Thủ Chân ngủ rồi nên nàng mới dám gọi cậu lên đây.

Lập Huyên nói: "Lúc em bệnh nặng, chị chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với em." Thủ Nghiệp đứng sóng vai với nàng, hai tay đút túi quần, nhìn giọt nước nhỏ xuống từ cây xương rồng, thoáng một cảm giác bất an. Lập Huyên nói: "Hôm đó những gì em nghe được trong phòng nghỉ chỉ là tình tiết câu chuyện, không phải điều nào cũng chính xác." Hai bàn tay nhét trong túi quần Thủ Nghiệp siết lại thành nắm đấm, cậu mở lời, nghe giọng hơi khàn nhẹ: "Những chuyện xảy ra từ lúc mười ba tuổi, cá nhân em không còn nhớ quá rõ." Lập Huyên rằng: "Quên đi cũng tốt, cũng không phải chuyện gì quá căng thẳng."

Nàng dừng tưới nước cho cây, cũng ngước lên ngắm nhìn mây trời cùng Thủ Nghiệp. Có vài ngôi sao lác đác trên không trung, ở phía xa bên dưới khoảng trời vời vợi, cột đèn đường dựng nơi ngã rẽ man mác một cảm giác cô quạnh, đom đóm quây thành từng đám đâm đầu vào đèn đường. Lập Huyên nói: "Tối nay chị gọi riêng em ra đây là để nhờ em một việc. Chị đã mua vé máy bay, hai ngày nữa lên đường." Thủ Nghiệp hỏi: "Đi du lịch sao?" Lập Huyên gật đầu, không nói rõ điểm đến. Thủ Nghiệp nhận ra điểm khác thường, bèn hỏi: "Bao giờ chị quay lại?" Lòng thừa biết rằng một đi không trở lại nhưng khi có người hỏi đến, buộc phải tự mình nói ra vẫn khiến nàng khó chịu biết mất. Lập Huyên làm thinh không trả lời câu hỏi, chỉ dặn rằng: "Giúp chị chăm sóc Thủ Chân cẩn thận nhé."

Lập Huyên ngoảnh mặt ra nhìn Thủ Nghiệp một lượt hòng đánh giá, Thủ Nghiệp cũng quay tới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Lập Huyên nói: "Thủ Nghiệp, chị đã xem em như người nhà thân thiết nhất của chị, thế nên hôm nay chị mới có lời nhờ em. Chị hiểu rõ tính cách Thủ Chân hơn ai hết, chờ chị đi rồi hẵng nói cho em ấy biết, nhưng nếu em ấy vô tình biết chuyện trước lúc đó thì Thủ Nghiệp à, em phải giúp chị khuyên nhủ em ấy. Ngày mai chị sẽ thu dọn đồ đạc về ở cùng Chí Kì, chị sẽ nói dối là Chí Kì đang ốm cần người chăm sóc."

"Nhưng làm vậy cũng không giấu được anh ấy quá lâu đâu."

"Chị hiểu chứ, nhưng em ấy sẽ dần quen được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top