Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Nghê săn sóc nàng đến vậy là vì cha nàng và bà Nghê đã quen biết từ trước, tình huống tồi tệ nhất nàng và Thủ Chân là chị em ruột, tức nàng là con gái riêng của bà Nghê.

Dù hoàn cảnh có khó khăn nhường nào đi chăng nữa, nàng cũng buộc phải đối diện. Lập Huyên vẫn tỉnh táo lấy một sợi tóc của Thủ Chân đi giám định và nóng lòng chờ đợi kết quả, nàng đã trả giá gấp ba cho bài thử này. Rốt cuộc nàng cũng nhận được kết quả dù không mấy dễ dàng, song chưa kịp mở ra xem thì Thủ Chân đã gọi điện hỏi rằng cả sáng nay nàng đi đâu.

Lập Huyên nói dối: "Chị đi mua ít đồ cho Chí Kì." Thủ Chân nói nhẹ tênh: "Bố đang thử đồ cưới, ông gọi chị cũng đến đây chọn lấy một bộ để bọn mình dùng cho lễ đính hôn."

Lập Huyên lên taxi trong tâm trạng thấp thỏm tột độ, kết quả giám định nằm ngay trong tập tài liệu này, nhưng giờ đây nàng không còn đủ can đảm để mở ra xem nữa. Tài xế phải gọi đến vài lần Lập Huyên mới hoàn hồn nhận ra mình đã đến nơi. Thủ Chân đứng đợi nàng ở dưới tầng, chắc chắn vừa mới cúp máy đã chạy xuống đây đứng đợi nàng ngay. Cậu tươi cười dắt nàng lên lầu, ông Nghê cũng đang ở đây, có thể thấy ai nấy cũng đang rất phấn khởi. Lập Huyên không nỡ từ chối ý tốt của mọi người, đành tất tả thử váy áo mới. Thật ra có rất nhiều mẫu váy nhưng Lập Huyên không có chút tâm trạng nào để chọn lựa, nàng nhặt đại một bộ mặc lên, lúc kéo rèm ra, Thủ Chân hết lời khen rất đẹp, đẹp quá sức tưởng tượng.

Bấy giờ Lập Huyên trông thấy Khương Ý Trân đi ra từ thang máy, hai người nhìn nhau, nụ cười cùng tắt lịm. Khương Ý Trân ngoái lại mỉm cười với ông Nghê, Lập Huyên cảm giác ớn lạnh khắp người, bèn lấy cớ đi thay quần áo rồi vội vã lấy kết quả giám định ở trong túi ra. Nàng mở trang giấy A4 ra một cách chậm rãi, ánh mắt dừng lại ở dòng kết luận in chữ đỏ.

Bỗng nhiên cửa phòng nghỉ bị mở ra, Lập Huyên cất giấy giám định đi, ngoái lại nhìn đúng lúc chạm phải ánh mắt của Khương Ý Trân.

Lúc Khương Ý Trân đi vào phòng nghỉ, Thủ Chân mới sực nhớ ra Thủ Nghiệp vẫn còn ở trong đó. Hôm nay Thủ Nghiệp về nước, chắc chắn muốn dành cho cả gia đình một bất ngờ. Thủ Chân nói với ông Nghê: "Thủ Nghiệp vẫn còn ở trong đó, thưa bố." Ông Nghê đáp: "Thằng bé đó quậy phá lắm, trốn trong đó để tạo bất ngờ cho Ý Trân đây mà." Thủ Chân bật cười, cảm giác như vậy mới là tính cách của Thủ Nghiệp, cậu chàng rất bốc đồng, mấy hôm trước biết tin ông Nghê chuẩn bị tổ chức đám cưới là bỏ mặc cả chuyện học để bay về nước, may thay tâm tình ông Nghê phấn khởi, không quở trách gì. Ông Nghê hỏi Thủ Chân: "Con vui không?" Thật ra cơ nghiệp nhà họ Nghê đã đủ đồ sộ, không cần hai cậu con trai này phải làm gì quá to tát, chỉ cần cả hai sống bình an và mạnh khỏe suốt đời là đủ. Thủ Chân gật đầu, cậu cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ hạnh phúc được như lúc này.

Bỗng có tiếng hét phát ra từ phòng nghỉ, nhân viên cửa hàng cùng được một phen hú hồn hú vía, ông Nghê nhận ra giọng của Khương Ý Trân. Ông đích thân chạy đến, thấy Thủ Nghiệp quỳ sụp trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy đầu, Khương Ý Trân thì vật vã ôm lấy con trai, hết sức vỗ về: "Thủ Nghiệp, con làm sao vậy?" Về phần Lập Huyên, nàng đã đứng đơ như cây cơ được hồi lâu.

Ông Nghê nói: "Gọi cấp cứu đi." Thủ Nghiệp đã lăn ra bất tỉnh. Ông Nghê nói: "Bệnh cũ lại tái phát rồi." Hồi cậu mười ba tuổi, chẳng cũng đã từng ngã bệnh một lần đó thôi? Khi ấy Khương Ý Trân cứ liên tục gọi tên Thủ Nghiệp cho đến khi cậu lịm đi. Ông Nghê hỏi cô ta: "Có chuyện gì vậy?" Khương Ý Trân mất hết ý thức, chỉ bưng mặt khóc tức tưởi, ông Nghê lại hỏi Lập Huyên, Lập Huyên thuật lại: "Vừa nãy cháu đang nói chuyện với cô Khương, không biết bằng cách nào mà Thủ Nghiệp lại đứng chờ sẵn phía sau rèm trong phòng thay đồ. Cháu và cô ấy... sau đó em ấy nói bị đau đầu."

Xe cứu thương có mặt ngay sau đó, lúc nhân viên y tế khiêng Thủ Nghiệp xuống tầng, Khương Ý Trân đi sát bên cạnh nắm chặt tay cậu, chỉ sợ con trai có mệnh hệ gì, Lập Huyên cũng đi theo họ xuống tầng. Lúc di chuyển Thủ Nghiệp lên xe, Khương Ý Trân thủ thỉ vào tai con trai: "Con ngoan, những gì mẹ nói với con bé chỉ là bịa đặt thôi, mẹ lừa con bé vì không muốn nó đính hôn với anh trai con, như vậy con lại bị lấy đi mất một phần tài sản thừa kế."

Lập Huyên rơi nước mắt, lúc ở trong phòng nghỉ nàng đã nghi ngờ từng lời Khương Ý Trân nói, nhưng giờ đây nàng hiểu rằng tất cả đều là sự thật, mọi điều cô ta đã nói.

Xe cứu thương đã đi được một lúc mà Lập Huyên vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Thủ Chân nắm lấy tay nàng, ngắm nhìn gương mặt lúc này đã trắng bệch, cậu hiểu nàng đã rất hoảng hốt. Thủ Chân không giỏi an ủi người khác, đành ôm rịt lấy hai vai nàng. Lập Huyên thầm hỏi lòng rằng nàng nên làm gì, phải làm gì vào lúc này đây? Thủ Chân nói: "Cô Khương và bố em đã đi đến bệnh viện rồi, Thủ Nghiệp sẽ ổn thôi." Nhưng Lập Huyên bỗng bật khóc, nàng nhấc chân váy cưới lên một chút để ngồi sụp xuống, ban đầu còn kìm nén rồi sau cùng cũng cất tiếng khóc òa, khiến ai nấy đi qua đều phải ngoái lại nhìn. Nhân viên tiệm áo cưới cũng bối rối không kém, họ tiếc cho bộ váy cưới đang bị đè trên nền đất nhưng không dám lại gần kéo nàng đứng dậy.

Thủ Chân chỉ biết vòng tay qua ôm lấy nàng, dịu giọng khuyên nhủ là vậy nhưng thực chất trong lòng cậu chỉ toàn cảm giác ganh tị, nàng chưa từng một lần khóc thương cho cậu thế này. Mặc dù ý nghĩ này nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng cậu không thể ngừng nghĩ như vậy, tâm trạng tự dưng cũng khó chịu một cách kì lạ. Phải đến tận nửa tiếng sau, Khương Ý Trân gọi điện báo Thủ Nghiệp đã ổn định rồi thì Lập Huyên mới chịu nín, vạt váy cưới phía trước đã bị nàng làm bẩn. Bây giờ nàng mới tỉnh táo lại một chút mặc dù vẫn còn đờ đẫn, chẳng nói chẳng rằng, cơ thể nặng nề như cỗ máy đã chết cứng, không buồn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Trước đây bệnh cũ của Thủ Nghiệp cũng từng tái phát, song lúc đó cậu còn quá nhỏ, sau này mới được nghe đám người ở trong nhà kể lại. Bệnh thì bệnh thật đấy nhưng cũng đâu chết người được, ấy thế mà Lập Huyên khóc lóc như tận thế tới nơi, để mặc cho Thủ Chân cậu lặng lẽ lau nước mắt thay nàng. Rõ ràng nàng bình tĩnh hơn cậu, chín chắn hơn cậu, vậy tại sao lúc nào người bật khóc trước mặt cậu cũng là nàng? Thủ Chân nói: "Về thôi, cô Khương nói bệnh viện đông người, ngày mai hẵng tới thăm Thủ Nghiệp." Hai người về lại phòng nghỉ, Thủ Chân thấy Lập Huyên ngồi thần ra chết lặng, bèn vươn tay ra với lấy túi xách của nàng. Bên dưới túi là một file tài liệu, Thủ Chân còn chưa đụng vào túi mà Lập Huyên đã tá hỏa chặn lại, không cho cậu động vào.

Thủ Chân giật mình, Lập Huyên nhanh chóng cất tài liệu đi, xong xuôi rồi mới nói: "Thủ Chân, chị mệt quá, không lái xe được, em gọi Lục Cẩm Nhất đến đón em về được không?" Thủ Chân hỏi ngược lại: "Chị định đi đâu?" Không lẽ lại lẻn đi thăm Thủ Nghiệp một mình, hai người họ trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ cơ chứ? Lập Huyên nói: "Chị có việc phải chạy đi xử lí đã, em nghe lời chị về trước đi, nhé?" Thủ Chân im lặng nhưng hai môi mím chặt, nó cho thấy cậu không thích mọi chuyện xảy ra theo cách này.

Nhưng Lập Huyên đang nhìn cậu bằng đôi mắt ướt lệ ấy, nom tội nghiệp đến điều thế này khiến cậu không đành lòng dằn dỗi, đành đồng ý ngay. Lục Cẩm Nhất nhanh chóng có mặt ngay sau đó, thật ra Thủ Chân không cần người đến đón về, nhưng hiện tại cậu không muốn làm trái ý Lập Huyên, cậu sợ nàng khóc, đành ngoan ngoãn lên xe Lục Cẩm Nhất đi về. Lúc ngoái lại nhìn Lập Huyên, Thủ Chân nhận ra xe vừa nổ máy là Lập Huyên đã lập tức ngồi vào một xe taxi khác.

Thủ Chân thắc mắc, giờ này thì Lập Huyên sẽ đi đâu?

Lập Huyên đến viện điều dưỡng khi trời đã nhập nhoạng tối. Gió đêm se lạnh lướt qua da thịt, bây giờ nàng mới nhận ra, hóa ra gió thu tháng Chín lại có thể buốt giá thấu xương thế này. Nàng đến tận đây thì có ích gì chứ, liệu câu chuyện sẽ thay đổi sau những câu hỏi tìm được lời giải của nàng sao? Nhưng Lập Huyên vẫn phải hỏi cho rõ ràng. Vào đến nơi, Kiều Vĩnh An đang ngồi trên giường bệnh, mắt nhìn cơn gió vén màn cửa sổ, từng giọt mưa lâm râm rơi xuống bệ cửa, để lại những vệt nước mỏng manh.

Lập Huyên đẩy cửa vào, cha nàng nhìn về phía con gái, gọi hai tiếng Huyên Huyên. Lập Huyên thật sự không dám tin lời Khương Ý Trân nói, từ giờ khắc này, mọi lời cô ta nói đều là dối trá, nàng không tin. Ông Kiều nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô gái, bèn hỏi ngay: "Con khóc đấy ư?" Lập Huyên ngắc ngứ hồi lâu không thể hỏi ra thành lời, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, cuối cùng nàng cũng thốt lên: "Bố ơi." Ông Kiều đã sẵn sàng tinh thần, bèn rằng: "Cô Kiều đã gọi cho bố. Cô ấy đoán rằng con sẽ đến tìm bố."

Đến tận giờ phút này Lập Huyên vẫn không tin những điều đó là sự thật, Kiều Vĩnh An nói: "Bà Nghê cũng từng đến đây gặp bố." Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bố không hề muốn giấu con sự thật, chỉ là một giây chợt nghĩ nếu cuộc sống của con gái mình có thể êm ả như hiện tại thì hà cớ gì phải kể cho con những lỗi lầm trong quá khứ, đó là những chuyện con không thể chọn lựa. Lập Huyên, đó không phải là lỗi của con."

Điện thoại nằm trong túi xách rung lên, Thủ Chân gọi điện giục nàng về nhà. Nhưng trong lòng Lập Huyên đang rối như tơ vò, nàng rằng: "Mai chị về sau." Thủ Chân hỏi nàng: "Chị đang ở viện điều dưỡng đấy à? Cô Khương vừa ghé qua, nói là chị đang ở đó." Lập Huyên nói "Ừ", giọng điệu gần như đè nén hết cỡ, lần này Thủ Chân không ép uổng nàng. Cậu còn nói thêm mấy câu cho nàng được yên tâm: "Thủ Nghiệp thật sự không có vấn đề gì đâu, bác sĩ bảo quan sát thêm mấy hôm là ra viện được rồi."

Lập Huyên tắt máy, lại hỏi Kiều Vĩnh An: "Bây giờ con và Thủ Chân phải làm thế nào đây?" Kiều Vĩnh An buông tiếng thở dài: "Cho nên lúc bà Nghê đến tìm bố, bố đã khuyên con đừng đến nhà họ làm việc. Nhưng bố nghĩ bà Nghê cũng không ngờ rằng Thủ Chân lại thích con."

Nước mắt lại tuôn rơi, nàng thầm nghĩ, đáng lẽ khi ấy nàng nên đi theo Phó Dư Sinh cho rồi. Kiều Vĩnh An nhìn thấu tâm can con gái, ông gọi nàng lại ngồi bên giường, nắm chặt tay nàng nói: "Lập Huyên, quyền lựa chọn nằm trong tay con, không ai có quyền quyết định thay con cả, ngay cả cô Khương cũng không."

Bây giờ Lập Huyên mới hiểu tại sao Khương Ý Trân lại hành xử như vậy, vừa đối tốt với nàng vừa phản đối chuyện tình của nàng và Thủ Chân, kì thực nàng cũng vô cùng đấu tranh tâm lí, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lập Huyên nằm trơ trọi trên xô pha cả đêm, thật ra nàng không tài nào ngủ nổi, đầu óc cứ mải nghĩ ngợi về những lời Kiều Vĩnh An nói trước đó. Kiều Vĩnh An nói với nàng rằng: "Nếu con thiết tha yêu thằng bé như lời thề trong hôn lễ, vậy thì dù có chuyện gì xảy ra hai đứa cũng phải ở bên nhau chứ?"

Gì vậy, nàng có nghĩ như vậy không? Nếu nàng thật lòng yêu Thủ Chân đậm sâu, đời nào nàng lại đắn đo nhiều đến nỗi không thể đưa ra quyết định?

Thật ra lựa chọn cũng chỉ có hai điều, hoặc làm như Khương Ý Trân gợi ý, cao chạy xa bay, hoặc ở lại đây, mặt dày giấu kín bí mật rồi sống tiếp cuộc đời nàng đã chọn. Nhưng trên đời này thật sự có cao kiến nào tài tình đến nỗi có thể giúp nàng giấu kín một bí mật đến hết đời sao?

Nghĩ vẩn vơ đến sáng, dường như Lập Huyên còn chưa kịp chợp mắt thì Thủ Chân đã có mặt, lúc cậu đến nàng còn không nghe được tiếng mở cửa. Nàng nghe thấy cậu nói chuyện với ông Kiều nhưng đứt đoạn, Lập Huyên đã tỉnh được một lúc, nàng trở mình, mặt quay vào gối tựa trên xô pha, vừa nghe hai người nhỏ tiếng nói chuyện, vừa ngẫm nghĩ, có chăng bà Nghê cũng không ngờ rằng Thủ Chân sẽ yêu nàng. Còn một kẻ nhát gan như nàng, có chăng đã run sợ, chẳng còn dám yêu nữa nên giờ phút này nàng chỉ muốn rút lui.

Nhưng Lập Huyên chẳng đành lòng, nàng không biết tại sao mình lại không cam tâm, có lẽ nàng chỉ là con tốt trong tay bà Nghê. Đời nào nàng lại được là nữ chính trong câu chuyện đẹp như vậy, nhưng nếu có thể, xin đừng bóp nghẹt mọi hạnh phúc của nàng được không? Lập Huyên đang ngụp lặn trong suy nghĩ thì có người ngồi xuống bên cạnh, Thủ Chân cúi xuống, cười nói cùng nàng: "Chị giả vờ ngủ nhé." Ánh mắt không biết nói dối, trong veo thuần khiết nhường ấy, cậu hoàn toàn không cảnh giác với nàng. Lập Huyên cảm biết trái tim mình nhói đau khôn tả, nàng bị người ta lợi dụng rồi, vậy bây giờ nàng có nên lợi dụng Thủ Chân?

Không, không được, nàng không thể làm thế.

Lúc Thủ Chân dẫn nàng đến thăm Thủ Nghiệp, ông Nghê đang chuẩn bị ra về. Khương Ý Trân khóc đỏ hết hai mắt, ông Nghê an ủi cô ta, nói: "Thật không hiểu phụ nữ kiểu gì, rõ ràng đã không còn vấn đề đáng lo rồi mà cứ não nề làm gì cho mệt người ra." Ông Nghê miệng trách cứ là vậy nhưng hành động lại nhẹ nhàng đi đôi chút. Ông vừa vỗ lưng cô ta vừa vỗ về rằng: "Bệnh viện này còn không được thì mình chuyển viện cho con, nhất định phải khám cho ra nguyên nhân. Cái khác anh không dám nói nhưng riêng bệnh của Thủ Nghiệp thì tiêu tốn thêm bao nhiêu công sức tiền của, anh cũng cam lòng."

Gia đình họ tình cảm biết bao kia chứ.

Sau khi ông Nghê ra về, Thủ Nghiệp vẫn còn đang say giấc, Khương Ý Trân ngồi bên giường ngắm nhìn con trai, chờ cậu tỉnh dậy. Lập Huyên được bố chăm từ bé tới lớn, chưa từng biết cảm giác được mẹ chở mẹ che, nhưng nàng vẫn nhớ nét mặt Khương Ý Trân lúc cô ta kề sát bên tai Thủ Nghiệp và nói với cậu vẻ lo sốt vó: "Những gì mẹ nói với con bé chỉ là bịa đặt thôi, mẹ lừa con bé vì không muốn nó đính hôn với anh trai con, như vậy con lại bị lấy đi mất một phần tài sản thừa kế." Lập Huyên chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Khương Ý Trân khi cô ta phân trần, không hiểu sao cứ mỗi lần nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, dường như chỉ còn đọng lại khung cảnh ấy, hình ảnh cô ta cúi đầu vỗ về Thủ Nghiệp.

Ba người ngồi xung quanh cùng chờ Thủ Nghiệp tỉnh lại, Thủ Chân có vẻ hơi buồn ngủ, cậu tựa vào người Lập Huyên gà gật chuẩn bị vào giấc: "Không có chị là em ngủ không ngon." Cậu nói rất êm rất khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy. Lập Huyên lấy chăn lông đắp lên người cậu, Thủ Chân nói: "Chị không được đi đâu đấy." Lập Huyên gật đầu nói: "Chị không đi đâu cả."

Rồi cũng chỉ còn nàng và Khương Ý Trân là người tỉnh táo trong phòng bệnh. Lập Huyên tỏ vẻ mất tự nhiên, nom thấy cũng gần trưa, nàng nói cần phải đi xuống kiếm chút đồ ăn, Khương Ý Trân cũng đứng dậy, nói: "Để cô đi cùng cháu."

Lập Huyên không từ chối, chờ Khương Ý Trân đi ra, nàng mới nhẹ nhàng khép cửa lại. Lúc đóng cửa, nàng trông thấy hai anh em nhà họ Nghê đang ngủ say trong phòng, một cảm giác thân thương trải khắp cõi lòng nàng. Khương Ý Trân nói: "Hai đứa nó vốn đã rất thân thiết rồi." Hiếm có hai anh em nào cùng cha khác mẹ lại khăng khít được như hai người.

Lập Huyên đi phía trước, lúc đi qua vườn hoa, Khương Ý Trân gọi nàng lại. Lập Huyên dừng bước nhưng không quay đầu, nàng tưởng Khương Ý Trân sẽ nói gì đó nhưng cô ta chỉ đưa cho nàng một gói mặt nạ mắt, dặn rằng: "Đắp cái này cho mắt đỡ sưng." Đoạn, cô ta ngập ngừng trước khi nói tiếp: "Cô không hề muốn làm tổn thương cháu, nếu không phải vì Thủ Nghiệp, không còn lựa chọn nào khác, cô cũng không bao giờ muốn tiết lộ những chuyện đó với cháu." Lập Huyên đáp lại: "Đúng là một người mẹ tốt, làm gì cũng chỉ nghĩ cho con." Câu nói của nàng quả thực có ý châm chọc, nhưng sâu trong thâm tâm Lập Huyên lại nghĩ, cha nàng nói đúng lắm, bà Nghê hay Khương Ý Trân cũng đều là người đáng thương. Nhưng ở đời ai mà chẳng đáng thương, đến chính nàng cũng đâu phải ngoại lệ.

Lập Huyên nói: "Cháu sẽ không lấy Thủ Chân."

Khương Ý Trân nhìn nàng vẻ thắc mắc, Lập Huyên nói tiếp: "Ít nhất thì hiện tại cháu sẽ không làm vậy."

Về đến phòng, hai người đứng ngoài phòng bệnh, Lập Huyên hỏi Khương Ý Trân: "Bao giờ cô chú tổ chức đám cưới ạ?" Khương Ý Trân đáp: "Thứ tư tuần sau." Lập Huyên gật đầu, đưa tay ra: "Chúc mừng cô."

"Lập Huyên." Khương Ý Trân tưởng rằng nàng bằng mặt nhưng không bằng lòng. Lập Huyên giải thích: "Cháu thật lòng chúc mừng cô đấy chứ. Bố đã kể hết mọi chuyện cho cháu rồi, cháu không căm ghét ai cả, cháu chỉ..." Nàng không nghĩ ra lời lẽ nào hay ho hơn nữa, nàng lại dao động rồi, "Tạm thời cháu sẽ không đính hôn với Thủ Chân, có lẽ cháu vẫn chưa thể quên được Phó Dư Sinh." Nàng thở dài, qua tấm cửa kính có thể thấy bóng ai đó cử động, Khương Ý Trân gọi người đứng sau lưng nàng: "Thủ Chân."

Có lẽ vì cậu vừa tỉnh giấc nên hơi đờ đẫn, trông thấy hai người xách túi đồ trên tay mà cứ đứng mãi ở ngoài nên lấy làm khó hiểu, vừa dụi mắt vừa hỏi: "Sao mọi người không đi vào đi, cứ đứng đó thầm thì gì vậy?" Lập Huyên chết lặng, nàng ngờ rằng Thủ Chân đã nghe thấy cuộc hội thoại giữa nàng và Khương Ý Trân, nhưng cậu không hỏi gì thêm, song cùng lúc đó cậu cũng không còn nhắc chuyện đính hôn cùng nàng nữa.

Ông Nghê cũng không mảy may đề cập, có chăng vì Khương Ý Trân đã thủ thỉ ít nhiều. Nhưng Thủ Chân mà không nhắc thì lại kì lạ quá.

Một ngày trước hôn lễ của Khương Ý Trân và ông Nghê, ông Nghê tin tưởng nhờ đích thân Lập Huyên đến khách sạn trên đồi lo sắp xếp công chuyện giúp mình, nay ông đã coi nàng như con gái ruột. Bóng bay màu sắc đã được treo lên, vị trí cắm từng loại hoa cũng đã được đánh dấu kĩ càng, chỉ chờ nhân viên cửa hàng hoa ngày mai đến cắm hoa tươi lên. Ở sảnh đón khách của khách sạn, Lập Huyên hỏi Thủ Chân: "Em thấy đẹp không?" Thủ Chân gật đầu, cùng nàng đi ra cửa phòng tiệc. Cậu thả từng bước như câu giờ, chừng như đang chờ nàng nói gì đó. Lập Huyên thầm nghĩ có lẽ nàng nên giải thích cho cậu nghe, nhưng nói ra rồi cậu có hiểu được không?

Rốt cuộc Lập Huyên vẫn nói sau một hồi nghĩ ngợi: "Hai mươi lăm năm đúng là một khoảng thời gian dài dằng dẵng, bằng một phần tư đời người, có lẽ một người cũng chỉ có thể đợi người còn lại đến thế thôi." Lập Huyên thầm nhủ, đây chính là niềm hạnh phúc mà Khương Ý Trân luôn mong cầu. Nàng thấy chua xót trong tim, cổ họng cũng nghẹn lại. Thủ Chân móc tay nàng, nói: "Em cũng có thể đợi chị hai lăm năm, cả đời cũng được. Thật ra có kết hôn không cũng không quan trọng mà, phải không Huyên Huyên?"

Cuối cùng cậu cũng nhắc đến chuyện đó, Lập Huyên nói: "Chị không hề muốn nói một đằng làm một nẻo đâu, Thủ Chân à, chỉ là dạo này có nhiều chuyện quá nên chị cần thêm thời gian để làm quen." Rồi nàng hỏi cậu: "Em có ghét cô Khương không?" Nàng vẫn nhớ hồi nhỏ Thủ Chân không thích đáp chuyện, cũng không muốn ngồi cùng bàn ăn với cô ta. Thủ Chân nói: "Trước đây em từng ghét, sau này... sau này em mới nhận ra, hóa ra tình cảm không phải chuyện một người có thể toàn quyền quyết định, mọi chuyện không thể xảy ra theo đúng ý mình được."

Lập Huyên hỏi cậu: "Thủ Chân, nếu chị làm một điều gì sai trái, liệu em có ghét chị không?" Thủ Chân nói: "Dĩ nhiên là không rồi, em thích chị còn chưa đủ, làm sao mà ghét được." Lập Huyên nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Thủ Chân, có lẽ bọn mình không kết hôn được đâu." Cậu đứng hẳn lại, môi mấp máy, hỏi rất nhẹ: "Vì Phó Dư Sinh sao?" Nàng lắc đầu: "Thủ Chân, chị không phải con gái của Kiều Vĩnh An." Thủ Chân bàng hoàng ra mặt, liền hỏi thẳng: "Sao lại thế được, chú Kiều yêu thương chị như vậy mà còn không phải bố ruột ư?" Lập Huyên nói: "Em phải giữ bí mật này giúp chị. Chị thật sự muốn tìm ai đó để dốc đổ tâm sự nhưng không biết kể cùng ai hết. Thủ Chân, em phải làm cái hốc cây của chị đó."

Thủ Chân nói: "Cô Khương nói với chị hôm đi thử váy cưới à?" Lập Huyên gật đầu. Thủ Chân hỏi: "Thế nên hôm ấy chị mới khóc đau đớn như vậy ư?" Lập Huyên chỉ biết lặng lẽ gật đầu: "Cả đời này chị chỉ có một người cha thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top