Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã từng tối nào cũng ước được hỏi tại sao nàng ra đi, cũng từng hàng ngàn lần muốn quên đi nàng để bắt đầu một cuộc sống mới, cứ mỗi khoảnh khắc trái tim tưởng như chết đi, cậu lại nhớ đến những thước phim kí ức ngọt ngào. Lúc này đây, cậu đang ôm nàng trong vòng tay, chậm rãi rời khỏi căn phòng này, hệt như trở về tuổi thơ khi nàng từng vỗ về cậu, chỉ có một điều đổi khác, nước mắt nàng cứ lã chã tuôn.

Lập Huyên nghe thấy ai đó nói với nàng rằng: "Đừng khóc mà."

Lập Huyên biết mình uống say, nàng lo mình sẽ ngấm lạnh nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy chỉ thấy hai mắt sưng vù, ngoài ra không có vấn đề gì khác. Lập Huyên thức giấc, nhận ra mình đang ở trong nhà họ Nghê, đầu hơi tê đi vì đau, nàng nhớ lại việc mình đã phát điên tối qua, có vẻ nàng đã khóc lóc đòi Thủ Chân mua rượu cho mình, Thủ Chân xuống hẳn hầm rượu trong nhà lấy cho nàng một chai. Lập Huyên thật sự đã uống đến nỗi say mèm, nàng cứ ngồi trước tủ rượu nhâm nhi với Thủ Chân, còn những chuyện xảy ra sau đó thì nàng không nhớ nỗi.

Lập Huyên đi xuống nhà, ánh nắng chiếu vào cầu thang qua cửa sổ chạm sàn, cả căn biệt thự vắng tanh từ trong ra ngoài. Tầm giờ này có lẽ thím Tiết đi ra ngoài rồi, nhưng Thủ Chân thì đâu có phải người siêng di chuyển.

Căn biệt thự rộng lớn mà đìu hiu, nỗi cô đơn tràn khắp vô cùng tận.

Thủ Chân đang ở bãi cỏ sân sau, bà Nghê ghé qua, phòng khách không phải chỗ lí tưởng để nói chuyện. Ánh nắng phủ khắp mặt cỏ vẻ chây lười, nhưng cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ lại vô cùng nảy lửa. Bà Nghê hỏi: "Trích Tinh nói sẽ không đính hôn với con nữa." Thủ Chân nói "Vâng, ánh mắt rầu rĩ chăm chăm nhìn mũi giày của mình. Chỉ một chữ từ cậu cũng đủ khiến bà Nghê nổi đóa: "Đừng hòng mong mẹ tác thành cho hai đứa." Tất nhiên cậu hiểu, hai đứa ở đây ám chỉ Lập Huyên. Bà Nghê nghiến răng nghiến lợi nói, "Thủ Chân, con không thích Trích Tinh cũng không sao, con yêu ai cũng được, mẹ không bao giờ phản đối, chỉ trừ Kiều Lập Huyên ra. Chừng nào mẹ còn sống, con vẫn sẽ là con trai mẹ, vậy thì đừng bao ra nghĩ đến chuyện qua lại với con gái của Khương Ý Trân."

Thủ Chân chỉ bình tĩnh hỏi: "Lúc mẹ mất tích, sao con không thấy mẹ nhớ đến đứa con trai vẫn còn đang sống của mẹ đây?" Bao nhiêu năm qua, là Lập Huyên đã một lòng ở bên dìu dắt cậu. Bà Nghê nghe vậy thì á khẩu, bà không bao giờ dám nghĩ rằng lại có một ngày Thủ Chân cả gan cãi lại mình, bỗng chốc bao nhiêu ấm ức trong lòng lại trào dâng: "Là lỗi lầm của mẹ sao, là mẹ đang kiếm chuyện vô cớ sao? Từ ngày gả cho bố con, chẳng lẽ mẹ chưa làm tròn bổn phận của một người vợ hay sao? Mẹ đã tắc trách bao giờ chưa? Chung sống với ông ấy, sinh con rồi nuôi nấng con nên người, lúc con đau ốm mẹ còn chạy đi tìm bác sĩ giữa đêm, lẽ nào mẹ còn hi sinh cho cái nhà này chưa đủ nhiều hay sao, đổi lại mẹ được cái gì đây?"

Bà Nghê gào lớn như rút hết ruột gan, Thủ Chân chỉ im lặng lắng nghe. Bà Nghê nói: "Con lớn rồi, có chính kiến rồi nên mới định phản bội mẹ để đi theo người mình yêu. Mẹ không nói nổi con nữa, thôi, con đi thì đi đi." Thủ Chân bị mẹ đẩy đi nhưng bất di bất dịch, bà Nghê đấm ngực giậm chân rồi khóc nức nở hồi lâu.

Bà Nghê vẫn còn lầm bầm" "Con làm vậy sao mẹ cam tâm cho được?" Thủ Chân vỗ lưng bà, hồi bé lúc cậu đau ốm phải nhập viện, bà Nghê cũng từng vỗ về cậu như thế. Bà Nghê nói, "Con cũng bỏ mẹ đi thì mẹ phải làm thế nào?" Rốt cuộc là lỗi của ai đây, có ai trả lời cho họ chăng? Bà Nghê đã làm gì sai? Lẽ nào để mặc cho bà ấy giương mắt nhìn đứa con trai mình yêu thương nhất rước con gái của Khương Ý Trân về sao? Nực cười thay, đây đúng là chuyện cười oái oăm nhất đời.

Ánh nắng phía góc nhà soi bóng người nào đó trông mảnh mai thướt tha vô cùng, Thủ Chân bắt gặp Lập Huyên đứng ở đó, cũng không biết nàng đã đứng đó được bao lâu. Bà Nghê gào khóc trong vòng tay cậu, không tài nào bình tĩnh lại được, cả hai nhìn nhau từ phía xa, nước mắt tràn khóe mi Lập Huyên, nàng bèn xoay gót quay ngược vào nhà.

Lập Huyên vừa quay đi đã va phải thím Tiết ở gần đó, thím Tiết sốt sắng chỉ vào trong nhà, Lập Huyên bất ngờ khi thấy Khương Ý Trân cũng có mặt ở đây. Có thể thấy cô ta đi rất vội, đầu tóc rối bời, còn chưa kịp trang điểm trước khi đến đây. Bà Nghê thấy Khương Ý Trân đến thì quay đi quệt nước mắt, nói cùng thím Tiết: "Sao lại cho cô ta vào đây?"

Lập Huyên cứ nghĩ Khương Ý Trân đến đón nàng, nào ngờ cô ta lại bước đến trước mặt bà Nghê nói: "Tôi sẽ li hôn với Triệu Đông ngay." Thông báo quá đỗi đường đột của Khương Ý Trân khiến cả ba người còn lại đều giật mình, bà Nghê cũng bức xúc nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ hứ một tiếng. Khương Ý Trân nói, "Xin chị hãy bỏ qua cho Thủ Nghiệp." Lòng Lập Huyên nặng trĩu, nàng hỏi: "Thủ Nghiệp làm sao vậy ạ?" Khương Ý Trân nói: "Thủ Nghiệp gặp rắc rối rồi, sáng nay người ở sở cảnh sát gọi điện yêu cầu Triệu Đông trình diện." Bà Nghê nhướng mày, Thủ Chân thắc mắc: "Tại sao vậy?"

Bấy giờ Lập Huyên mới nói với bà Nghê: "Không phải cô đã hứa sẽ bỏ qua cho mọi lỗi lầm trong quá khứ sao?" Bà Nghê hỏi vặn lại: "Ai hứa hẹn gì với cháu vậy? Kiều Lập Huyên, chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ chung sống hòa thuận với họ Khương nhà mấy người." Vừa hằn học, bà ta vừa liếc mắt nhìn Khương Ý Trân. Lập Huyên bỗng sững người, rối rít hỏi bà Nghê: "Lúc đó cô đã nói nếu cháu rời xa Thủ Chân, cô sẽ giấu kín chuyện ở trên thuyền mà." Bà Nghê chống chế: "Tôi chỉ nói mình sẽ suy nghĩ thêm." Thủ Chân đứng ngoài chỉ biết ngẩn người bối rối. Khương Ý Trân nói với bà Nghê: "Năm xưa lúc có tình cảm với Triệu Đông, tôi không hề biết anh ấy đã có vợ."

"Đúng là nực cười! Lúc tôi cưới Nghê Triệu Đông, cả cái thành phố này có ai mà không biết?"

Âu thì cũng có chút tự cao tự đại, vào cái thời dân chúng ăn còn không đủ no thì thử hỏi có ai còn tâm trí mà để ý người nào gả cho ai?

Nhưng bây giờ chắc chắn phải giữ một cái đầu lạnh, Lập Huyên nói: "Thủ Nghiệp vô ý đẩy cô xuống biển, thằng bé cũng đã sống trong dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua rồi, thưa cô." Nàng nói đầy thành khẩn. Bà Nghê nói: "Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi không phải người báo cảnh sát."

Cả đám người đang tranh cãi không hồi kết thì luật sư Lục và ông Nghê tiến tới, ông Nghê kéo tay Khương Ý Trân - lúc bấy giờ đã đầm đìa nước mắt - về phía mình.

Thì ra bà ta đã tính toán từ đầu - chờ cho ông Nghê giao hết quyền hành và Thủ Nghiệp tưởng như đã có một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không chút khiếm khuyết nào, bà ta mới bắt đầu tác oai tác quái. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là Thủ Nghiệp đã chủ động đầu thú. Luật sư Lục nói: "Thằng bé tự trình diện và nhận tội." Khương Ý Trân không dám tin vào tai mình, cô cứ tưởng là kế hoạch của bà Nghê bày ra.

Biến cố này ập đến quá đường đột, chỉ đến khi đám đông đều đã rời khỏi nhà họ Nghê, Thủ Chân mới cử động được ngón tay. Không biết cảm nhận của người khác khi đón nhận một bất ngờ không tưởng là gì, nhưng cậu đã trở nên tê liệt trong phút chốc. Đến lúc bà Nghê bảo thím Tiết đi làm đồ ăn sáng, Thủ Chân mới hỏi: "Những gì Ba Ba vừa nói đều là sự thật sao? Là mẹ đã ép cô ấy rời xa con?"

Bà Nghê châm thuốc, miệng phả khói mờ, tuyệt nhiên không đáp lại. Thủ Chân hỏi: "Chắc chắn mẹ không thể nào biết được để có thể ở bên cô ấy, con đã mất bao nhiêu thời gian đợi chờ, mất bao nhiêu tâm sức tính toán." Bà Nghê nói: "Tình yêu ư? Thủ Chân, con bị nó lừa rồi, nó không hề yêu con. Nếu nó yêu con, tại sao nó lại rời xa con được? Dù cho Thủ Nghiệp có cùng huyết thống với nó, nó cũng đâu cần phải hi sinh hạnh phúc của mình vì thằng bé kia. Mẹ chỉ không ưa con bé đó nên mới yêu cầu nó tránh xa con ra một chút, nhưng nếu lòng nó không dao động thì đời nào nó lại chịu bỏ rơi con? Thủ Chân, con ngốc thật đấy, yêu một người không yêu mình. Mẹ cũng thế thôi, nhưng giờ thì mẹ đã tỉnh ngộ rồi. Thủ Chân..."

Cậu xoay gót, chạy như bay ra khỏi nhà.

Thủ Chân đã đợi dưới chung cư rất lâu, chờ từ sáng đến chập tối, cuối cùng một chiếc xe màu trắng cũng đỗ lại. Thủ Chân thấy Lập Huyên bước xuống từ trong xe, hai mắt bỗng cay xè, cậu nhớ lại lời bà Nghê nói, nếu nàng yêu thương cậu, làm sao nàng lại nỡ rời xa cậu lâu đến thế. Cậu nhớ lại những buổi chiều tà, những ánh hoàng hôn tuyệt đẹp mà cả hai từng có ở Los Angeles, trêu chọc nhau trên cầu thang bộ, gương mặt tươi cười của nàng, giọng nói ngọt ngào của nàng, cậu vẫn còn nhớ rõ như in.

Lập Huyên không đứng lại quá lâu, Thủ Nghiệp thấy nhìn chiếc xe rời đi rồi cũng đứng lại dưới nhà một lúc, kế đó cậu nhìn về phía xe của Thủ Chân. Khương Ý Trân cũng nhìn thấy xe của Thủ Chân, Thủ Nghiệp bảo cô ta lên nhà trước, còn cậu chậm rãi tiến về phía Thủ Chân. Thủ Chân mở cửa xe, Thủ Nghiệp nói: "Nghe nói hôm nay mẹ em đã ghé qua biệt thự." Thủ Chân chỉ im lặng nhìn cậu, Thủ Nghiệp hỏi vẻ ngại ngùng: "Anh muốn lên nhà ngồi một lúc không?" Thủ Chân không cử động, Thủ Nghiệp bèn nói tiếp: "Em vừa từ sở cảnh sát về, họ nói phải tìm hiểu lại sự tình ngày hôm đó, em cũng đã để lại lời khai. Nhưng anh Thủ Chân này, em tuyệt nhiên không cố tình đẩy mẹ anh xuống biển, chỉ là tai nạn thôi." Cậu thậm chí còn từng nghi ngờ liệu có phải bà Nghê cố tình nhảy xuống biển không.

"Đôi khi anh cũng lấy làm lạ, bao năm qua em cứ kiên nhẫn với anh quá mức cần thiết."

"Không phải vì chuyện của bà Nghê đâu, dẫu sao từ xưa đến giờ em cũng vẫn mong có một người anh trai." Thủ Nghiệp trầm ngâm hồi lâu, "Thủ Chân, có phải anh thấy em rất đáng sợ không? Lúc chị Lập Huyên ra đi, em đã sợ lắm. Em sợ một ngày anh sẽ biết nguyên nhân, anh sẽ ghét bỏ em. Lúc hai người cãi nhau trong văn phòng của bố, em cũng đã lo lắng muốn chết đi được. Tối qua lúc quay về biệt thự, nhìn thấy anh dắt chị xuống hầm rượu, em biết anh đang dùng Paliperidone, biết tại sao anh lại chấp nhận yêu Hứa Trích Tinh, cũng biết lí do Lập Huyên chọn ra đi, nhưng chị lại cứ một mực khẳng định rằng không phải vì em."

"Cô ấy nói đúng, không phải vì em đâu." Thì ra mười năm trước, ngày hai người họ gặp nhau lần đầu tiên, nàng vừa xuất hiện là câu chuyện của cả hai cũng đã hạ màn.

Lúc bà Nghê rời xa cậu, cậu chỉ mới mười ba tuổi. Nhưng bây giờ Thủ Chân không còn nhớ nổi những chuyện xảy ra trước sự kiện đó nữa, điều xa nhất cậu có thể nhớ được dường như là khoảnh khắc Lập Huyên gõ cửa thư phòng, và cả tiếng giày cao gót giậm xuống bậc cầu thang khi bà Nghê đi xuống. Cậu chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy, mở tung mọi cửa sổ trong nhà, muốn mượn những cơn gió lạnh buốt này để khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút, gió thổi ào ào như muốn át đi cả tiếng chuông điện thoại.

Cậu liếc nhìn thử thứ ánh sáng lóe lên trong đêm tối, phải đi thêm một đoạn ngắn rồi mới cầm được điện thoại để nghe cuộc gọi từ nàng. Lập Huyên nói: "Thủ Chân, mình gặp nhau một lúc nhé."

Nàng đợi cậu ở biệt thự nhà họ Nghê. Thủ Chân lái xe vào ga ra, trông thấy bóng dáng nàng bé nhỏ đi đi lại lại dưới ánh đèn đường, thím Tiết đang đứng chờ cùng nàng, dường như tất thảy quay ngược về ngày xưa ấy. Nàng khép nép theo sau cậu đi vào phòng khách, thím Tiết nói sẽ lấy nước tỳ bà cho nàng uống, hồi nàng còn ở đây rất thích uống món nước này. Thím Tiết bảo: "Còn có cả bánh kem vị matcha đó, buổi sáng thím vừa mới làm một mẻ."

Thủ Chân nói: "Không cần đâu ạ, cô ấy không thích." Thím Tiết thoáng vẻ sượng sùng. Lập Huyên nói: "Thím cứ bận việc đi ạ, con sẽ tự lấy nếu cần." Thủ Chân ngồi trên trường kỉ, nàng ngồi đối diện cậu. Lập Huyên lờ mờ cảm giác tối hôm nay cậu đang gồng mình giấu những suy nghĩ trong lòng nên chỉ còn cách ngồi phía đối diện. Lập Huyên nói, "Chị đến đây vì vụ việc của Thủ Nghiệp."

Thủ Chân nói: "Lúc nãy em đã gặp em ấy rồi." Lập Huyên nói: "Luật sư chị tìm được nói khi đó Thủ Nghiệp còn nhỏ, nếu bà Nghê có thể nhìn nhận vấn đề thoáng ra một chút, hi vọng bà ấy sẽ cung cấp một số lời khai có ích." Giọng Lập Huyên trầm xuống, nàng liếc nhìn Thủ Chân. Thủ Chân hỏi: "Tại sao chị lại bỏ em đi?" Lập Huyên: "Gì cơ?" Thủ Chân nói tiếp: "Em thà chấp nhận người chị yêu là Phó Dư Sinh còn hơn là để sự tình ra nông nỗi này, khi mà năm ấy chị dễ dàng buông tay em như vậy."

Lập Huyên cúi gằm mặt không dám hó hé nửa lời, Thủ Chân dồn nàng tới cùng: "Chị không có can đảm đối mặt với tình huống phức tạp thế này sao? Ba Ba, sáng nay em đã nghĩ, nếu mẹ không cho phép chúng ta yêu nhau, chỉ cần chị muốn, em sẵn sàng đưa chị đi khỏi nơi này. Chị không biết rằng ngày nào em cũng ngóng trông chị quay lại, chị không bao giờ trả lời tin nhắn em gửi chị, nhưng ngày nào em cũng vẫn gửi đều đặn." Lập Huyên những tưởng cả trái tim sắp bị bóp nát, nàng không thể nghe tiếp được nữa, bèn rằng: "Thủ Chân, không phải ai cũng có thể sống theo mong muốn của bản thân. Chị muốn được yêu và ở bên em, ngay từ lúc chưa hẹn hò với Phó Dư Sinh, chị đã xiêu lòng với em rồi, nhưng..."

Nhưng, họ có thể đến với nhau sao?

Thủ Chân sững người trong giây lát, nước mắt lăn dài trên gương mặt Lập Huyên, đáp xuống nền nhà. Nàng nói: "Thời gian không thể xóa nhòa những người thương yêu cùng huyết thống của mỗi chúng ta được. Thi thoảng chị vẫn nghĩ, nếu chị ngông cuồng hơn một chút, dù cho không có ai chúc phúc, chị cũng vẫn sẽ lì lợm ở bên em. Mười năm, hai mươi năm, khi chúng ta đều đã làm cha làm mẹ rồi, khi em hiểu được tấm lòng của những bậc sinh thành, chị không biết việc khiến em chối bỏ gia đình để ở bên chị có làm em thấy ân hận hay không. Cô Khương có những lời không thể nói ra hết, có lẽ bà Nghê cũng vẫn còn những nỗi đau âm ỉ trong lòng, trái tim bà ấy là nơi cô đơn nhất trần đời."

Những gì xảy ra trên đời này, thử hỏi ai là người có thể phân định rõ ràng đúng sai đây?

Lập Huyên không còn nhớ đã đọc được câu nói này trong quyển sách nào: Đọc sách là đọc đời, bất quá làm quen với khoan dung và thấu hiểu. Nàng hiểu những cay đắng trong lòng bà Nghê, ấm ức hận thù suốt bao năm qua, có mấy ai trên đời có thể thanh thản rũ bỏ hết? Tối nay nàng về lại nhà Chí Kì, ngồi đực gần hết đêm, khi trời tờ mờ sáng, có người nhắn tin cho rằng, người ấy nói: "Em yêu chị." Nàng đáp: "Chị cũng yêu em."

Nếu nói sớm hơn vài năm, không biết cậu sẽ hạnh phúc đến nhường nào.

Lập Huyên và Thủ Chân gặp nhau lần cuối ở bên ngoài tòa án. Nàng đi ra khỏi tòa cùng Phó Dư Sinh, bắt gặp ngay cảnh phóng viên đang quây kín lấy bà Nghê, hỏi bà về sự thật vụ mất tích mười năm trước. Luật sư Lục án ngữ phía trước che chắn cho bà Nghê, ai nấy ngồi vào xe rồi, Thủ Chân ngoái đầu lại, ánh mắt cậu và nàng chạm nhau khiến Lập Huyên thoáng thẫn thờ. Rồi cửa xe cũng kéo lên, họ không còn nhìn thấy nhau nữa.

Hôm nay trời mưa từ sáng sớm, nền gạch đá hoa cương sáng bóng một cách lạ thường, Lập Huyên trượt chân, may mà có Phó Dư Sinh đỡ lấy cánh tay nàng giữ lại: "Cẩn thận chút."

Lập Huyên nói cảm ơn, ông Nghê và Khương Ý Trân bấy giờ mới đi ra, phóng viên lại ồ ạt lao đến, có người đẩy trúng Lập Huyên khiến nàng lại vấp chân, Phó Dư Sinh chỉ cười nói: "Cẩn thận nào." Lập Huyên hơi đỏ mặt, lúc sáng nàng có trang điểm đôi chút trước khi đến đây, còn đi hẳn một đôi giày mới. Phó Dư Sinh nói, "Hiếm khi thấy em đeo phụ kiện như hôm nay đấy." Anh nhìn trên tay, cổ và tai nàng. Trước kia Lập Huyên thấy không quen, sáng nay ngủ dậy, đang đánh răng lại chợt nghĩ, có khi lại gặp được Thủ Chân, nhưng mấy dịp như thế này chưa chắc cậu đã muốn có mặt.

Gót giày cạ vào chân hơi đau, Phó Dư Sinh vẫn rất tinh ý. Anh nói: "Cà phê không?" Bên kia đường có quán nước kèm nhạc sống. Lập Huyên nhìn đồng hồ: "Chắc là thôi anh ạ." Nàng từ chối nhanh dứt khoát, cảm giác hơi thiếu tinh tế, lại rằng, "Cảm ơn anh nhé, còn nhờ anh mấy việc này." Phó Dư Sinh cũng không chịu nhận thù lao, chỉ nói: "Đừng khách sáo với anh thế."

Đám phóng viên vây quanh ông Nghê để tìm hiểu chân tướng, ông Nghê khác vợ cũ, phải giữ hình tượng trước đám đông nên luôn tỏ vẻ lịch sự đến điều, tuy nhiên những phóng viên nọ không có vẻ gì định dừng lại. Lập Huyên hỏi Phó Dư Sinh, "Em cứ tưởng anh không về nước nữa, sao lại quay về thế?" Nhìn nét mặt anh có vẻ khó xử, nhưng ngay sau đó anh nói: "Lúc chưa rời xa quê hương thì cứ nghĩ ngoài kia mới sung sướng, cái gì cũng hơn ở nhà. Nào ngờ sinh sống được vài năm mới nhận ra, hóa ra cuộc sống trước kia mới tốt hơn cả." Lập Huyên hỏi: "Cháu nhà mấy tuổi rồi?" Mấy năm trước anh đã đính hôn với Mạnh Nam Đình mà?

Phó Dư Sinh nói: "Li hôn rồi." Một cú sốc không tưởng, nhưng Lập Huyên vẫn tươi cười an ủi: "Còn người khác hợp hơn vẫn đang đợi anh thôi." Nụ cười nàng vẫn y như năm ấy, trong sáng và bạo dạn, nhưng rốt cuộc anh vẫn để mất nàng. Giờ đây đứng cạnh nhau ngoài tòa án, anh chợt nghĩ đến một câu nói mà người xưa thường dùng, trời nào có phụ ai đâu, hay làm thì giàu, có chí thì nên. Khi ấy anh cứ một lòng khao khát phải theo học chuyên ngành có tiềm năng nhất, vào ngôi trường danh tiếng nhất, nghĩ đến cái năm bị đuổi học, anh đã buồn đến nỗi tưởng như trời sập đến nơi. Bây giờ nhìn lại, anh tự thấy đỏ mặt thẹn thùng.

Trời nào có phụ ai đâu, hay làm thì giàu, có chí thì nên, vì câu tục ngữ ấy mà anh trầy trật hết nửa đời người.

Phó Dư Sinh nói: "Năm đó anh bỏ em lại, anh cứ áy náy mãi."

"Anh đừng tự trách, là lỗi ở em mà, người em yêu là..." Nàng nói, "Không thể cố gắng thêm đâu, cả hai đều sai mà, vì yêu không đủ nhiều."

"Vậy bây giờ thì sao, em định thế nào?" Anh cũng nhìn ra bà Nghê và Khương Ý Trân như lửa với nước, nàng và Thủ Chân không có lấy 1/1000 xác suất đến được với nhau.

"Dư Sinh, ngày trước em hay đọc tiểu thuyết tình yêu lắm. Trong truyện, nam chính nói yêu nữ chính là hai người họ đã đến được với nhau rồi. Họ nói chia tay thì cả hai cũng thành người dưng ngược lối. Mối quan hệ tình cảm mà xử lí rất nhanh chóng gọn gàng. Bây giờ em mới nhận ra, thật ra tình cảm như nước chảy vậy, không thể cắt đứt, không phải cứ nói yêu nhau là hai người sẽ đến được với nhau, còn phải có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nữa."

Anh búng trán nàng, chưa thành bà già mà đã lắm lời thế này rồi. Thật ra khi ấy nàng thật sự lo anh sẽ mở lời đề nghị bắt đầu lại, dù sao cả hai cũng không thể yêu nhau như lúc đầu nữa rồi. Dù cho nàng không thể đến với Thủ Chân, nhưng nếu lại yêu anh như ngày trước thì chẳng khác gì phản bội lại tình yêu của cậu. Phó Dư Sinh như hiểu được tấm lòng của Lập Huyên, anh nói: "Lập Huyên, có chuyện gì thì cứ thoải mái kể anh nghe, như một người bạn thân thiết thôi." Dĩ nhiên là bạn thân nhất rồi, chí ít cũng đã từng có một quãng thời gian họ sóng vai bên nhau.

"Kiều Lập Huyên, em còn nhớ em vẫn nợ anh một thứ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top