Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là gở mồm gở miệng, Lập Huyên nói bâng quơ vậy mà lại trúng phóc. Hôm nay nàng còn bị chuyên viên Phòng Giáo vụ gọi lên, yêu cầu giải thích rõ ngọn ngành sự việc. Hiển nhiên, tâm trạng của giáo viên hôm nay không tốt chút nào, cô mắng nàng xa xả: "Em Kiều Lập Huyên, em nghĩ học giỏi chuyên ngành là đủ sao? Chí ít cũng phải dành sự tôn trọng tối thiểu cho giáo viên Thể dục, em nhé. Tôi nghe nói điểm Thể dục của em từ trước đến giờ vẫn lẹt đẹt vậy, kể cả mình có là ốc sên đi, thì em cũng phải cố mà lết cho xong chương trình chứ!"

Đứng trước hàng tá áp lực dồn lên hai vai cùng nguy cơ đánh mất tấm bằng đại học, cô sinh viên Kiều Lập Huyên cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Quan trọng hơn cả, nàng quyết tâm sẽ không để anh Phó Dư Sinh được khinh thường mình. Lập Huyên vẫn nhớ đôi mắt Phó Dư Sinh chan chứa hồ nghi khi đọc bảng điểm, dường như anh đang chất vấn nàng rằng, có mỗi thế này thôi mà em cũng không thể đủ điểm qua môn à? Chỉ nghĩ có vậy, Lập Huyên khẳng khái khẳng định với giáo viên Phòng Giáo vụ rằng: "Thưa cô, em mong cô sẽ cho em cơ hội được thi bù. Lần này em nhất định sẽ thi đạt ạ!" Hãy chú ý, Lập Huyên nói là sẽ thi đạt chứ không phải chỉ đủ điểm qua môn.

Lập Huyên có nghĩ cách nào cũng không hiểu nổi, động lực nào đã thôi thúc nàng thốt ra lời hứa hẹn đó? Chẳng phải các cụ vẫn có câu "Nói trước bước không qua" sao?

Thật buồn thay, khi Lập Huyên nhớ ra chân lí đó thì nàng đã đang chạy hồng hộc trên sân trường trước cơn gió bắc ào ào.

Người kế bên đưa cho Lập Huyên một chai nước, vừa hay đang khát khô cả họng, Lập Huyên chẳng nghĩ ngợi gì đã nhận lấy rồi tu ừng ực. Đang tính nói cảm ơn thì Lập Huyên trông thấy Phó Dư Sinh mỉm cười nhìn mình, cổ họng tức thì co rúm lại, nước trôi thẳng xuống khí quản. Lập Huyên nghiêng mặt qua ho sù sụ, ho tới ho lui một hồi lâu mới thôi sặc, bấy giờ được nghe chàng Phó Dư Sinh cảm thán: "Em chạy thế này e không ổn đâu, bốn trăm mét mà đã mất năm phút rồi." Thử hỏi với thành tích cỡ đó, làm sao Lập Huyên "thi đạt" được?

Lập Huyên bối rối: "Sao anh cũng ở đây vậy?" Nàng thầm nhủ, không lẽ người ta cất công ra tận sân trường để xem mình chạy bộ? Nhưng chẳng mấy chốc mà Lập Huyên gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Người ta đường hoàng là sinh viên xuất sắc của khoa Luật, là một chàng trai tử tế, nghe đâu đánh bóng rổ cũng cừ nữa, hẳn ngày nào chàng ta cũng ra đây tập rèn thể lực.

Quả đúng như Lập Huyên chắc mẩm, Phó Dư Sinh nói: "Đi chạy một lúc thôi em." Dứt lời, bèn để lại một ánh nhìn kì lạ cho Lập Huyên.

Lập Huyên nghi ngại rằng ban nãy – khi nàng đang bận đấu tranh tư tưởng, thì cùng lúc đó – biểu cảm trên gương mặt đã bán đứng nàng, bèn nhoẻn miệng cười tươi rói: "Vậy cùng chạy đi anh!" Phó Dư Sinh thấy Lập Huyên thở hổn hển không ra hơi thì gợi ý: "Nghỉ một lúc đã."

Hai người chạy luôn có động lực hơn một người chạy. Phó Dư Sinh cũng là đàn ông con trai, tốc độ ắt vượt trội hơn Lập Huyên, anh chạy phía trước dẫn đường, Lập Huyên đuổi theo sau. Nhưng sức mạnh yêu thầm có vĩ đại đến mấy cũng chẳng thể vượt qua sự yếu mòn thể lực. Lập Huyên cắn răng chạy được một trăm mét thì tốc độ bắt đầu chậm dần, Phó Dư Sinh lại chạy vòng về, giảm tốc độ cho vừa kịp với Lập Huyên. Ngặt nỗi mới chạy thêm được một hồi, Lập Huyên đã kiệt sức, không sao theo kịp tốc độ của anh. Phó Dư Sinh chạy ở phía trước, đưa tay với tới Lập Huyên đằng sau: "Nắm tay rồi chạy theo anh." Lập Huyên thần người một thoáng. Dĩ nhiên nàng không do dự, chỉ là nhất thời không dám tin. Kế đó, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Dư Sinh. Bàn tay nam giới vừa to vừa rắn chắc, cảm giác khác lạ rõ ràng.

Lập Huyên chỉ kịp cảm nhận được từng đó vì Phó Dư Sinh vẫn đang tăng tốc, kéo theo nàng chạy dài. Lập Huyên không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ nghe tiếng Phó Dư Sinh liên tục đứt đoạn: "Hít thở đều và giữ nhịp chạy ổn định." Cổ họng Lập Huyên bỏng rát như bị đốt cháy. Hơi thở dồn dập và gấp rút, nàng kiệt sực đến nỗi khó mà đáp lại Phó Dư Sinh, đành gật đầu tiếp thu. Vốn tưởng chỉ kéo nhau chạy một vòng, ai ngờ Phó Dư Sinh dắt Lập Huyên chạy liền tù tì những tám trăm mét. Anh nhìn vào đồng hồ trong khi Lập Huyên đang đứng thở không ra hơi, thông báo: "Năm phút năm mươi giây."

Lập Huyên thốt lên kinh ngạc, suýt chút nữa ào tới ôm chầm lấy Phó Dư Sinh ăn mừng. Kể từ sau ba năm cấp Ba, Lập Huyên chưa chạy nhanh được như vậy thêm một lần nào khác.

Phó Dư Sinh nói: "Chín giờ tối mai, anh chờ em ở đây, cố gắng tập một tuần có lẽ sẽ thi đạt thôi." Nói đoạn, Phó Dư Sinh đi lấy nước khoáng đặng giải khát. Lập Huyên ngỡ ngàng vì hạnh phúc đến quá bất ngờ, ngay cả dáng hình anh trong bóng tối cũng rực sáng như có ánh hào quang.

Rất nhiều năm sau, cứ mỗi khi nhớ về Phó Dư Sinh, Lập Huyên lại hoài niệm về chàng nam sinh nắm tay nàng tập chạy trên sân trường. Trong kí ức của nàng, nhịp thở anh chầm chậm, đều đều. Lập Huyên cất tiếng gọi tên anh trong tiềm thức, gọi mãi, gọi mãi. Phó Dư Sinh, Phó Dư Sinh. Cái tên tuyệt đẹp biết mấy, của người mà nàng có thể thác gửi cả đời cạnh bên. Sau này, Phó Dư Sinh từng nói với nàng: "Kiều Lập Huyên, tối hôm đó, anh đã chạy tổng cộng một nghìn bốn trăm mét trong lúc chờ em tới. Sân trường rộng quá, trời thì tối như mực, anh lo chẳng thể gặp được em."

Hễ cứ nghĩ đến dĩ vãng đã từng có người yêu thương mình ân cần nhường vậy, trái tim nàng lại như được sưởi ấm. Nhưng lúc bấy giờ, Lập Huyên nào biết trước tương lai, chỉ đưa tay đón lấy chai nước khoáng, trong sáng đến nỗi chẳng dám ngước lên chạm ánh nhìn của người ta, huống chi thổ lộ tình cảm chôn giấu trong lòng.

Giữa khung cảnh mơ màng tình ý ấy, có một kẻ thứ ba không phận sự xuất hiện. Lục Cẩm Nhất đi ngang qua sân trường.

Lập Huyên trông thấy anh chàng trong bộ quần áo thể thao nom chừng rất thoải mái: thân trên khoác thêm áo mỏng nhẹ không kéo khoá, tóc ẩm chưa khô, trông như vừa đi bơi về. Lập Huyên đồ rằng Lục Cẩm Nhất vừa trở về từ chỗ Thủ Chân, hồ nước nóng ở căn biệt thự phù hợp để bơi lội suốt bốn mùa trong năm. Lập Huyên quả tình phải công nhận, thân hình của Lục Cẩm Nhất đẹp tiêu chuẩn như ma-nơ-canh, tổng thể trang phục toát ra vẻ dễ chịu song không hề nhếch nhác chút nào.

Lập Huyên từng tình cờ gặp Lục Cẩm Nhất trong trường vài lần, cũng từng nhắc đến anh chàng với Chí Kì. Chí Kì nói Lục Cẩm Nhất còn đẹp trai hơn trên ảnh, vì chàng trai từng khiến các nữ sinh trường Lập Huyên được một phen thất tình đến nỗi khóc ròng chính là nam sinh học khoa Y ở trường bên, tức chính Lục Cẩm Nhất. Dạo đó anh chàng bị lùng sục thông tin và ảnh chụp bị tung tràn lan trên mạng. Một làn sóng những cô nàng thổn thức rộ lên và lan khắp, hệt như tình tiết trong những bộ phim ngôn tình thường thấy, vậy mà Lục Cẩm Nhất cậu thì chưa một lần nhắc tới, y như người ngoại cuộc.

Lục Cẩm Nhất ham chơi không sai, nhưng anh chàng tuyệt đối không phải hạng công tử bột. Lập Huyên từng nghe luật sư Lục khoe rằng thành tích của con trai ông luôn đứng đầu toàn trường. Có một người cha là luật sư, tối ngày đôn đốc mình học hành như vậy, Lục Cẩm Nhất thật rất xứng đáng với danh hiệu con trai nhà người ta. Đó là còn chưa tính chuyện bác sĩ Quách có thói quen tham khảo ý kiến của Lục Cẩm Nhất khi thăm khám cho Thủ Chân, dẫu sao anh chàng cũng muốn tập trung đi theo hướng tâm lí học lâm sàng.

Lục Cẩm Nhất nhận ra Lập Huyên cũng có mặt ở sân trường khi đang chuẩn bị nhấc máy lên gọi nàng. Anh chàng vẫy gọi Lập Huyên bằng túi đồ ăn vặt trong tay, lịch sự hỏi Phó Dư Sinh: "Mình xin phép mượn bạn ấy mười phút nhé."

Vài năm trôi qua, Lập Huyên cũng đã thân hơn với Lục Cẩm Nhất, thi thoảng cậu ta cũng hay đùa nàng: "Tôi không làm phiền chuyện tình yêu tình báo của bà đấy chứ?"

Lập Huyên trừng mắt nguýt Lục Cẩm Nhất trong bóng tối: "Tôi không đủ điểm qua môn Thể dục nên phải thi bù!" Ý nghĩa của câu nói đó là "Anh Dư Sinh chỉ đến để giúp tôi tập chạy thôi".

Lục Cẩm Nhất nghe vậy thì bật cười, Lập Huyên đúng là không cùng đẳng cấp với anh chàng thật. Lập Huyên tranh thủ nhắc nhở: "Lục Cẩm Nhất, nghiêm chỉnh lên giùm tôi đi." Lập Huyên đâu phải mấy cô thiếu nữ u mê Lục Cẩm Nhất kia, nhưng trong lúc hai người đang bận thầm thì nhỏ to, Phó Dư Sinh đã lững thững chạy đi mất. Lập Huyên quay lại nhìn, trông thấy vị trí Phó Dư Sinh mới đứng trước đó đã trống không, trái tim vô thức hụt hẫng theo bước chân chàng.

Lục Cẩm Nhất nói: "Nhìn cái gì nữa, người ta đi lâu rồi." Không còn người ngoài ở cạnh, giọng anh chàng cũng tự nhiên vô tư và thoải mái hơn. Lục Cẩm Nhất thảy túi đồ ăn vặt vào tay Lập Huyên, "Thủ Chân bảo bà thích ăn loại này. Tôi xin bà đấy, năng đến biệt thự hơn được không? Chẳng lẽ lần nào cũng để tôi phải chạy việc vặt hộ thế này hả?" Là bánh kem của thím Tiết làm. Lập Huyên từng ngẫm nghĩ đôi lần, nếu có điều gì khiến nàng lưu luyến khi phải rời xa nhà họ Nghê, hẳn những món bánh ngọt của thím Tiết làm sẽ nghiễm nhiên đứng đầu bảng.

Lập Huyên phân bua: "Mấy nay tôi phải đi làm thêm thay bạn." Lục Cẩm Nhất nhìn Lập Huyên lục tung túi đồ lên, lại hỏi: "Chắc bà ham ăn lắm nhỉ? Sáng nay bỏ Thủ Chân lại ở quán cà phê à?" Lập Huyên giãy lên bật lại: "Ai bảo thế?!" Mặc dù sáng nay Lập Huyên rời đi có hơi vội thật, nhưng nàng đã để lại giấy nhắn, còn cho Thủ Chân một ít tiền lẻ phòng khi có việc cần dùng. Chẳng mấy khi Lập Huyên săn sóc cho "đứa nhỏ" đó chu đáo vậy, sao có thể nói nàng bỏ mặc Thủ Chân lại chứ?

Tuy nhiên Lục Cẩm Nhất đã hỏi vậy, Lập Huyên cũng phần nào hiểu ra vấn đề: "Thủ Chân không vui hả?" Thủ Chân không vui là chuyện rắc rối nhất trần đời, và Lập Huyên là người hiểu rõ điều này nhất. Thường ngày, Thủ Chân sống trong thế giới của riêng cậu, ngoan hiền như một chú cừu bông. Bạn tưởng chàng trai ấy không hiểu gì, thực chất là người ta không thiết để tâm tới. Nhưng một khi Thủ Chân đã quan tâm, dù trời đất có lụi tàn, chàng trai ấy cũng sẽ cứng đầu cứng cổ làm theo ý mình, tuyệt chẳng nghe ai khuyên can. Tỉ như cái Tết vài năm trước, ông Nghê ghé qua ăn cơm tất niên với con trai, hai cha con lời qua tiếng lại, Thủ Chân đang ăn dở bữa bỗng đùng đùng nổi giận, khăng khăng đòi đuổi ông Nghê và Khương Ý Trân về cho bằng được, làm thím Tiết được một phen hú hồn.

Lục Cẩm Nhất hỏi thăm Lập Huyên: "Hôm nào thi bù thế?"

Lập Huyên chai mặt trả lời: "Tuần sau."

Lục Cẩm Nhất nom cái nhịp thở đứt quãng của Lập Huyên vẫn hổn hển từ đó tới giờ chưa thể hồi lại sức thì ra điều ngán ngẩm: "Thôi, thôi, được rồi đấy, bà nhờ Thủ Chân nói luật sư Lục một tiếng, bảo ông ấy trao đổi với Phòng Giáo vụ mấy câu, bà cũng đỡ phải hành xác nữa."

Lập Huyên bất bình: "Làm sao mà thế được?" Lần này Lập Huyên đã hạ quyết tâm rồi, nàng nhất định phải khiến anh Dư Sinh thay đổi quan điểm về mình.

Vả lại, Lập Huyên cũng có giới hạn vốn vẫn tự giữ cho bản thân, nàng không thể quá phụ thuộc vào nhà họ Nghê. Nhưng chuyện khiến Thủ Chân dằn dỗi quả thực là lỗi của nàng, qua miệng người khác, xem ra nàng đã vì trai mà bỏ bạn thật.

Để thể hiện lòng hối lỗi, sáng hôm sau Lập Huyên thức dậy từ sáng tinh mơ để bắt xe buýt đến biệt thự nhà họ Nghê. Vì không gọi báo trước khi đi nên lúc Lập Huyên đến nơi, Thủ Chân đang ở hồ bơi, thím Tiết thì chuẩn bị ra sau vườn hái chanh. Lập Huyên xung phong đi hái chanh cùng thím Tiết. Sân sau chỉ có một cây chanh được trồng đã nhiều năm, ban đầu tính trồng để tiện có quả tươi cho mỗi buổi tiệc trà chiều của bà Nghê. Ấy mà nào đã kịp hưởng trái ngọt mình trồng, bà Nghê chưa biết hương vị thứ quả ấy ra sao đã biệt tăm biệt tích, còn cây chanh nọ vẫn cắm sâu rễ trong nhà họ Nghê, ngọn cây cách mặt đất năm mét, cao hơn cả một tầng lầu.

Lập Huyên đang tuổi ham thích những thứ mới lạ, nàng khoác tạp dề lên, háo hức xung trận. Thím Tiết mang cái thang từ góc vườn ra, đứng dưới giữ thang gỗ cho Lập Huyên leo lên. Lập Huyên hái được vài quả, cắt thử ra để nếm, quả nào cũng rôn rốt. Thím Tiết kêu Lập Huyên xuống đi để bà tự lên hái: "Mấy cành trên cao có rêu, dễ trượt chân lắm con." Lập Huyên hăng hái thu hoạch quả đang được đà, cứ cứng đầu cứng cổ đòi trèo lên ngọn cây phía trên.

Thực ra Lập Huyên là người sống rất "an toàn", tính tình hiền hoà, điềm đạm, không xốc nổi hay liều lĩnh, tuyệt đối không làm điều gì mạo hiểm. Cũng có thể do nàng nhát gan, hái chanh cũng chỉ hái những quả trong tầm với, còn đâu không dám hái mấy quả ở xa hơn vì sợ trượt chân ngã, thế mà cuối cùng vẫn hái được đầy một giỏ bé. Lần nào ăn bánh của thím Tiết làm, Lập Huyên cũng khen ngon, lần này xem như nàng lập được công lớn. Đang lúc mãn nguyện với thành quả, Lập Huyên nghe tiếng ai hỏi với lên từ phía dưới: "Chị làm gì trên đấy thế?"

Lập Huyên cúi xuống nhìn thử, không nhìn đã chẳng nên chuyện, vừa nhác trông xuống đã rùng mình run rẩy. Nàng đâu nghĩ mình đã trèo cao đến nỗi này. Một thoáng hồn bay phách lạc, Lập Huyên trượt chân, bổ nhào xuống đất. Nàng nghe được tiếng thét của thím Tiết. May sao cú ngã không đau như nàng tưởng. Phía dưới cây chanh có một trườn đất nhỏ, Lập Huyên nằm gọn trong vòng tay ai đó, lộn nhào mấy vòng liên tiếp, khi dừng lại đã thấy tay áo người kia dính đầy đất bùn.

Lập Huyên giãy nảy: "Nghê Thủ Chân, tại sao em không đỡ lấy chị?" Không phải mấy nhân vật nam trong phim vẫn thường đỡ được nhân vật nữ nhẹ tênh sao, làm gì có ai khốn khổ như mình thế này? Lập Huyên thầm khóc thương cho cái thân thiếu nữ mỏng manh. Hôm qua trời mới mưa, rồi thể nào Lập Huyên cũng dính bùn khắp người như Thủ Chân cho mà xem. Thủ Chân à nhẹ một tiếng, hít một hơi trước khi giải thích: "Em không biết chị sẽ rơi xuống."

"Không biết thì người ta vẫn có khả năng ứng biến theo tình huống mà?"

"Ừm... Cái đó... em chưa luyện bao giờ."

Nếu là người ngoài lần đầu nghe vậy, không chừng sẽ thấy cuộc đối thoại của hai người họ thật khôi hài. Mặc dù Lập Huyên vẫn thường trêu Thủ Chân chẳng rành đời, nhưng trong suốt bốn năm qua, nàng gần như đã ở bên Thủ Chân và dõi theo từng bước tiến bộ và trưởng thành của cậu. So với người thường, cuộc sống của Thủ Chân là kết quả của những lần luyện tập. Giáo viên phải dạy cậu phân biệt được các sắc thái cảm xúc của người khác, còn phải dạy cậu kiểm soát được cảm xúc bất thường của bản thân, đôi khi nhất thiết phải quên đi thói quen cố hữu của mình để thích ứng với tình huống phát sinh đột xuất. Nói tóm lại, mọi hành vi của Thủ Chân đều đã qua luyện tập. Đôi khi Lập Huyên chẳng nỡ ép buộc Thủ Chân, lo cậu vất vả, nàng lại nuông chiều: "Lúc nào chỉ có hai chị em mình, em không cần thực hành mấy cái bài tập hành vi đó đâu."

Nhưng nếu hành xử vô tư như Lập Huyên cho phép, Thủ Chân lại không thể phân biệt được, liệu thế giới của hai người có giống nhau hay không.

Như khi dán băng cá nhân lên cánh tay chằng chịt những vết xước của Thủ Chân, Lập Huyên cố tình dán băng thành kí hiệu trong toán học, và giải thích: "Không phải em đam mê logic toán học sao? Chị dán theo sở thích của em đó."

Thủ Chân không chịu thua thiệt: "Em cũng dán cho chị." Lập Huyên ngoác miệng cười, giật mình lùi lại sau, rối rít xin kiếu: "Không, không chịu đâu." Nhưng Thủ Chân từ trước đến giờ vẫn khoẻ hơn Lập Huyên, đó là khi Lập Huyên sẽ nghiêm giọng đe doạ, "Em mà dán là chị giận đấy nhé! Chị giận đây này!" Miệng thì kêu giận mà khoé môi cứ cong lên rõ là hớn hở.

Nếu là người khác, hẳn chẳng ai e sợ lời hăm doạ thuần khiết bông đùa của Lập Huyên. Vậy mà lần nào nghe nàng nói vậy, Thủ Chân cũng ngoan ngoãn dừng tay. Thật ra, có những khi Thủ Chân không hiểu được thế nào là đùa, thế nào là nghiêm túc. Trong thế giới của Thủ Chân, không có khoảnh khắc nào là đùa. Lập Huyên cũng cảm thấy đáng tiếc, vì Thủ Chân không cười.

Lập Huyên chỉnh lại áo quần cho chỉnh tề. Chẳng rõ từ khi nào chàng trai nhỏ vốn thấp bé hơn Lập Huyên mới chớp mắt đã cao ráo hơn nàng. Với Lập Huyên, cô gái cao được một mét sáu hai và mãi mãi dừng lại ở đó, chiều cao một mét tám ba quả thực là con số hơi cách biệt. Lập Huyên kéo căng miếng băng cá nhân: "Em cúi xuống thấp chút." Thủ Chân hơi khom người xuống cho ngang tầm với của Lập Huyên. Lập Huyên vươn tay, với lên đặng lấy chiếc lá khô vướng trên tóc Thủ Chân, "Chị tưởng vừa nãy em tắm rồi cơ mà? Cái gì đây? Eo ơi, đồ ở bẩn nhé!"

Thủ Chân thích mọi thứ phải sạch sẽ, tinh tươm, gần như bị cuồng sạch sẽ, ấy thế mà câu đùa lộ liễu của Lập Huyên vẫn khiến cậu tưởng thật, nhất quyết phải đi tắm lại lần nữa.

Lập Huyên khoái chí vì trêu được cậu chàng, kế đó cũng đi thay quần áo. Đứng trước gương trong phòng tắm tầng hai, Lập Huyên nhận ra vết xước nhỏ trên da lưng giữa hai bên xương cánh bướm, chật vật muốn dán băng cá nhân nhưng cánh tay không đủ dài, khó lòng với tới. Lập Huyên lấy giọng, thử gọi thím Tiết mấy hồi nhưng không ai đáp lại. Nàng thò đầu ra từ phòng tắm, bắt gặp Thủ Chân đang chuẩn bị bước vào thư phòng, mới vừa thay quần áo nhạt màu, dáng người hao gầy song cao ráo, đứng bên cánh cửa màu trắng toát ra vẻ quyến rũ khó cưỡng. Lập Huyên lại nổi hứng trêu chọc: "Thím Tiết cho em nhịn ăn à mà gầy trơ xương thế kia?", với một người xem giảm cân là mục tiêu phấn đấu cả đời như Lập Huyên, đây há chẳng phải đòn công kích quá lớn sao?

Lập Huyên rụt cổ lại, một thoáng im ắng, lại nhóng đầu ra gọi: "Thủ Chân, qua đây chị bảo." Thủ Chân vẫn mơ mơ màng màng, chưa theo kịp tình hình. Không dưng bị người ta châm chọc đã đành, giờ lại nghe người ta gọi mình vào phòng tắm. Thủ Chân thả hồn trôi lửng, lê từng bước lại gần mục tiêu. Nhác thấy Lập Huyên đang đứng trước gương, mở một cúc áo, Thủ Chân lúng túng lùi lại vài bước, trống tim dội thình thịch trong lồng ngực. Lập Huyên vấn tóc lên cao, nghiêng người nhìn gương, cách qua vách tường, giục giã Thủ Chân: "Thủ Chân, lại giúp chị dán miếng băng cá nhân với."

Nghe đến đây, Thủ Chân mới bước lại vào phòng tắm. May mà nét mặt cậu luôn đờ đẫn nên không nhìn ra được biểu hiện gì bất thường. Lập Huyên vòng tay ra sau lưng, hơi kéo áo sơ mi xuống vài phân hòng tiện cho Thủ Chân trợ giúp: "Em dán được chưa?"

Thủ Chân rằng, "Một miếng không đủ." Lập Huyên lại quay ngang qua nhìn vào gương, tay vẫn vòng sau lưng, kéo áo xuống thấp hơn chút nữa, vô tình quên đi góc nghiêng đang có phần hơi hớ hênh của mình. Thủ Chân trông thấy dây áo lót của Lập Huyên, là loại ren màu vàng nhạt. Lập Huyên công nhận: "Ừ nhỉ, vẫn hơi hở thật. Thôi không sao, vẫn được."

Lập Huyên mặt tỉnh bơ, vô tư đứng trước gương vừa thoa kem, vừa quan sát nét mặt của Thủ Chân. Lục Cẩm Nhất nói hôm qua Thủ Chân hờn dỗi nàng, nhưng hôm nay gặp nàng, Thủ Chân vẫn phản ứng bình thường đấy chứ. Lập Huyên bụng bảo dạ, bắt đầu nói chuyện phiếm với cậu: "Chị nghe nói luật sư Lục mời một giáo viên mới cho em?"

Lập Huyên đã không còn là giáo viên duy nhất của Thủ Chân từ hai năm trước, Thủ Chân ngày một khôn lớn, cũng cần một người chỉ dạy bài bản hơn. Nhưng đều đặn mỗi tuần, Lập Huyên vẫn ghé qua biệt thự hai lần. Không có việc gì đặc biệt, chỉ là dường như việc gặp Thủ Chân đã trở thành thông lệ. Kể từ khi lên năm cuối cấp, tức là từ mùa này, Lập Huyên bắt đầu ít đến hơn. Lần trước Lập Huyên đến biệt thự là cách đây một tuần hay mười ngày, nàng cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng hai người vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau, vì sáng nào Thủ Chân cũng tập chạy, sau đó ghé qua mua cà phê.

"Giáo viên thế nào, ổn chứ ha?" Lập Huyên hỏi thăm.

"Ừ."

Ừ? Ừ nghĩa là ổn hay không ổn? Câu trả lời của Thủ Chân luôn lạnh lùng như vậy. Thấy Lập Huyên hứng khởi ra mặt, Thủ Chân hỏi: "Huyên Huyên, hôm nay ở lại đến tối muộn một chút rồi hẵng về, được không?"

Lập Huyên tỉnh ruồi: "Có chuyện gì vậy?" Nàng nhìn Thủ Chân qua gương, cậu vặn vẹo một hồi lâu mới giải thích: "Em không muốn ở trong thư phòng một mình."

Thủ Chân muốn Lập Huyên ở lại cùng cậu sao? Có lẽ do cả hai đã thân thiết từ lâu, cũng đã rõ tính cách của nhau – ở nhà họ Nghê, Lập Huyên không nói nhiều, Thủ Chân thích nói thì Lập Huyên sẽ nghe, ngoài ra nàng không mấy để tâm sâu hơn. Trong thư phòng, Lập Huyên thường chiếm cứ bàn học cùng máy tính, hai đứa mỗi người một chỗ một việc, ngần đó thôi cũng được coi là "ở cùng"?

Hôm nay nghe Thủ Chân thổ lộ vậy, trái tim của Lập Huyên bỗng nhói đau. Vì không có bạn nên Thủ Chân quá cô đơn.

Lập Huyên chấp nhận lời đề nghị, "Vậy ăn tối với em xong rồi chị về." Lập Huyên thỏa hiệp, nhưng còn đó cuộc hẹn chạy bộ với Phó Dư Sinh, chuyện này không thể thỏa hiệp được.

Thủ Chân bĩu môi hỏi Lập Huyên: "Tối chị còn bận gì à?"

Lập Huyên chẳng ngại ngần, thành thực trả lời: "Chị phải tập chạy đó." Thủ Chân nhớ ra rồi, Lục Cẩm Nhất nói Lập Huyên không đủ điểm qua môn Thể dục. Việc nào của Lập Huyên cũng vô cùng quan trọng, còn mọi việc của Thủ Chân đều có thể để sau và không cần quá bận tâm. Nghĩ đến chàng trai từng sóng vai bên Lập Huyên, Thủ Chân lại khịt mũi không hài lòng. Giờ thì niềm vui trong Lập Huyên tắt ngấm, có chăng còn hơi chột dạ. Càng những lúc thế này Lập Huyên càng phải gồng mình thị uy, "Này, Nghê-Thủ-Chân."

Thủ Chân biết Lập Huyên đang cáu, vì nàng chỉ gọi đầy đủ họ tên cậu khi nàng nổi giận.

Chớ nhìn cái cách Thủ Chân và Lập Huyên có thể thủ thỉ đủ thứ trên trời dưới biển gần hết cả buổi sáng mà ngộ nhận. Giả như đối phương là người khác, dẫu có cho cả ngày, Thủ Chân cũng không chịu hé miệng nói nửa câu. Đám người ở của nhà họ Nghê biết cậu chủ không phải là người nói nhiều, lại cũng chẳng khéo trong cách đối nhân xử thế, nhưng trí nhớ máy móc của cậu thì quả thực là siêu phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top