Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên cảm nhận một nỗi sợ không tên. Tài khoản ngân hàng của nàng đang giữ một số tiền rất lớn và người gửi là bà Nghê. Lập Huyên thật đã từ chối lời đề nghị nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng bà Nghê vẫn đã chuyển tiền cho nàng. Nếu bị cảnh sát hỏi tới, Lập Huyên biết phải trả lời làm sao. Lẽ nào chỉ cần nói rằng bà Nghê muốn mua đứt mười năm làm việc của nàng? Lời thanh minh lố bịch nhường đó đời nào có người tin.

Lập Huyên sực nhớ ra tấm danh thiếp bà Nghê đã đưa nàng khi đó. Luật sư của nhà họ Nghê. Lập Huyên lấy cớ về phòng cất đồ, tranh thủ trong gang tấc, run rẩy bấm số điện thoại. Phía bên kia đường dây, Lập Huyên nghe những tạp âm vụn vỡ lẻ tẻ. Tiếng cửa đóng lại, tiếng chuông thang máy, nàng phần nào nhìn thấy cảnh tượng có thể miêu tả bằng hai chữ "rối loạn". Lập Huyên giới thiệu trước: "Luật sư Lục phải không ạ? Cháu là Kiều Lập Huyên."

Chủ nhân của số điện thoại lặng đi mất ba giây. Đối với Lập Huyên, ba giây đó thật sự rất dài, dài đến nỗi nàng ngỡ mình đã bấm nhầm số điện thoại. Cho đến khi bên kia đáp lại: "Chào cô, tôi là Lục Truyền Tùng." Lập Huyền mới dám thở hắt ra.Giờ thì nàng có thể yên tâm hơn phần nào. Luật sư Lục nói, "Tôi vẫn tưởng câu chuyện đó là trò đùa của bà Nghê." Dù có nằm mơ, ông cũng không tài nào dám ngờ chủ nhân nắm giữ bản hợp đồng vô cùng kì lạ của bà Nghê lại thật sự tồn tại.

***

Luật sư Lục tiến vào đồn cảnh sát, cảnh sát đang thẩm vấn Lập Huyên theo đúng quy trình, chẳng hạn như hỏi nàng: "Cô có quan hệ gì với bà Nghê?"

"Cô Kiều là giáo viên phụ đạo của nhà họ Nghê."

Lập Huyên ngước lên nhìn, trông thấy một người đàn ông trung niên đã độ tứ tuần, bận com lê thẳng thớm, chân đi giày da, sốt sắng tiến vào. Người đó thay Lập Huyên trả lời, rảo bước tiến đến bên nàng, tuy sắc mặt có phần mệt mỏi song giọng nói vẫn thể hiện vẻ đanh thép lão luyện hẳn đã có được sau nhiều năm rèn tập trong nghề. Luật sư Lục đặt tay lên vai Lập Huyên và nhấn nhẹ một nhịp, ra hiệu rằng không cần lo lắng, sau đó bắt đầu giới thiệu bản thân trước cảnh sát: "Tôi là Lục Truyền Tùng, luật sư của nhà họ Nghê. Tôi đến để bảo lãnh cô Kiều." Viên cảnh sát dửng dưng như không: "Thẩm vấn theo đúng quy trình. Cô Kiều, hôm đó bà Nghê đã nói với cô những gì? Cô có nhận thấy điều gì bất thường không?"

Ánh mắt Lập Huyên sượt ngang qua gương mặt Luật sư Lục. Ông khẽ nháy mắt ngầm ra hiệu với nàng. Lập Huyên thần người. Quãng lặng khiến người ta mòn mỏi, chỉ cho đến khi viên cảnh sát ghi chép kế bên ngẩng đầu lên nhìn, Lập Huyên mới trả lời: "Bà Nghê muốn mời tôi quay lại tiếp tục làm gia sư cho Thủ Chân."

Cảnh sát lại hỏi: "Cô có quen biết bà Nghê hơn mức xã giao không? Tại sao bà Nghê lại đích thân đến tìm cô?"

Luật sư Lục trả lời thay Lập Huyên: "Câu hỏi này hiển nhiên không cần thiết. Là một người mẹ, mời giáo viên về dạy cho con có gì là bất thường?"

Cảnh sát quay sang hỏi Lập Huyên: "Cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"

Luật sư Lục làm chủ tốc độ, chớp lấy quyền trả lời trước: "Thân chủ của tôi chưa tròn mười tám tuổi, tôi có quyền trả lời thay cô Kiều."

Cảnh sát trình bày với luật sư Lục bằng giọng điệu có phần khó xử: "Người nhà họ Nghê đến trình báo bà Nghê mất tích, nếu như đây là một vụ án mạng, chúng tôi buộc phải xử lí hình sự. Chúng tôi đã điều tra lịch hoạt động ở trường của Kiều Lập Huyên ngay từ đầu, mặc dù cô Kiều không có đủ thời gian để gây án nhưng chúng tôi vẫn hi vọng có thể tìm ra một số manh mối hữu ích từ cô. Mong hai người hiểu và phối hợp với công tác điều tra."

"Điều anh vừa nói âu cũng dễ hiểu. Sở dĩ hôm nay họ hàng thân thích xa xôi của bà Nghê kéo nhau tới làm loạn tại đồn cảnh sát là vì trong bản di trúc, bà Nghê không để lại cho họ bất cứ lợi lộc gì. Họ nghi ngờ di trúc là giả." Lời luật sư Lục pha lẫn vẻ trào phúng như căn bệnh nghề nghiệp. Lập Huyên nhặt ra những từ khoá quan trọng trong câu nói của ông Lục, bà Nghê đã lập di trúc. Cảnh sát cũng thắc mắc: "Bà Nghê lập di trúc được bao lâu rồi?"

"Một tháng trước."

Luật sư Lục bảo lãnh Lập Huyên, hai người rời đồn lúc chín giờ tối. Ngay cả khi đã ngồi vào trong ô tô, Lập Huyên vẫn không ngừng run rẩy trong nỗ lực kéo dây an toàn, cài chặt chúng bằng cả hai tay. Luật sư Lục nói với Lập Huyên: "Tôi phải ghé qua nhà họ Nghê một chuyến. Vốn dĩ tôi sẽ đến đó trước nhưng cô lại gọi điện, hiện ông Nghê đã đợi tôi được một tiếng rồi." Lập Huyên gật đầu tỏ ý đồng thuận. Ô tô lăn bánh được vài dặm đường, Lập Huyên mới dám hỏi: "Vậy còn khoản tiền đó...?"

"Thân chủ của tôi yêu cầu tôi giữ kín thông tin." Luật sư Lục nói, "Bà Nghê có lời nhờ vả trước phút lâm chung như vậy, có lẽ cô Kiều sẽ nghĩ bà Nghê rất tin tưởng mình, phải chứ? Tác phong của thương nhân là thế, đôi bên phải sòng phẳng. Nếu bà Nghê tin cậy cô, tất đã không bỏ một số tiền lớn như vậy để mua chuộc. Chẳng phải cô Kiều đang cần tiền sao?"

"Nhưng cháu đã từ chối đề nghị của bà Nghê," Lập Huyên lấy làm mông lung.

"Nhưng tiền đã nằm trong tài khoản của cô rồi," Luật sư Lục xoáy sâu vào sự thực.

"Cháu sẽ hoàn trả đầy đủ," một lời khẳng định.

"Cô trả cho ai?"

Hai người đều im lặng. Dưới tay lái của luật sư Lục, chiếc xe lao vọt trên đường, hoặc chăng do Lập Huyên còn đang bộn bề suy tư nên dù thường ngày đi từ trung tâm thành phố đến nhà họ Nghê – nói giảm nói tránh cũng phải mất một tiếng – đêm nay cung đường bỗng ngắn lại còn đúng mười lăm phút. Ti tỉ vướng bận trong lòng còn chưa được phủ êm mà biệt thự nhà họ Nghê đã hiện ra trước mắt Lập Huyên.

Căn biệt thự lấp loáng ánh đèn, luật sư Lục tiến thẳng lên thư phòng ở tầng hai. Lập Huyên ngồi thần người trên xô-pha dưới phòng khách, nàng vẫn đang bần thần nhớ lại những điều luật sư Lục đã nói với mình trên xe. Nhắm mắt lại, tâm trí Lập Huyên hiện về hình ảnh bà Nghê cho nàng xem những điều khoản soạn trong bản hợp đồng. Con thú ẩn mình trong góc khuất lại xổ ra, nó tuôn lời ngon ngọt, Lập Huyên, mau nhận lấy số tiền đó, dù sao bà Nghê cũng biến mất rồi, chỉ có luật sư Lục biết chuyện này thôi. Không chừng ông ta cũng muốn mày nhận số tiền đó, tiện bề chính gã cũng hưởng được vài đồng.

Kiều Lập Huyên, sao mày có thể thèm muốn thứ tài sản không rõ lai lịch như thế?

Thế nào là không rõ lai lịch? Đó là khoản thù lao mà bà Nghê bỏ ra để mời mày về chăm sóc cho đứa con trai bị tự kỉ của bà ta, là món quà mà số phận dành tặng mày!

Kiều Lập Huyên, lẽ nào mày không hiểu? Món quà của số phận rồi sẽ đòi lại một cái giá đắt gấp vạn lần, mày hiểu chưa?

Đầu Lập Huyên kêu vo vo điên loạn. Lập Huyên đứng ngồi không yên, chật vật làm lạnh lại cái đầu: khi quẩn quanh bên xô-pha, khi đứng trước lò sưởi áp tường cuối phòng khách.

Giữa đêm, tiếng chuông quả lắc vang cao, gieo điệu nhạc. Trái tim Lập Huyên run lên e sợ. Là tiếng chuông báo giờ chẵn vẳng xuống từ thư phòng. Lập Huyên ngước lên, trông thấy Thủ Chân đang đứng trên tầng hai. Đã lâu rồi nàng không gặp em, ánh mắt giao nhau, rõ ràng em đã nhìn thấy nàng nhưng chẳng một lời chào hỏi, chỉ lẳng lặng bỏ vào thư phòng và khoá trái cửa.

Lập Huyên lên lầu, khẽ khàng gõ cửa. Thủ Chân để mặc nàng đứng ngoài. Nếu Lập Huyên không tận mắt trông thấy Thủ Chân đã vào đây, nàng quả sẽ lầm tưởng bên trong không có người.

Mối quan hệ giữa Lập Huyên và Thủ Chân trước đây hoàn toàn không xa lạ thể này.

Lập Huyên đang gõ cửa bên này thì cửa thư phòng nằm cuối hành lang mở ra, theo đó là luật sư Lục và một người đàn ông khác rời đi. Không cần phỏng đoán, đó chính là chủ nhân của nhà họ Nghê. Ông Nghê không cao to song thân thể rắn chắc, khoẻ mạnh, cũng không phát phì như những đàn ông trung niên thường thấy. Tuy không điển trai nhưng vẻ ngoài của ông Nghê rất đứng đắn, nếu chỉ nhìn mặt thì Thủ Chân giống mẹ nhiều hơn.

Ông Nghê hối hả rời đi giữa đêm. "Vợ cả" mất tích, ông Nghê làm việc đúng theo quy trình, không quá sốt sắng nhưng cũng chẳng dửng dưng, đã cử người đi biển tìm kiếm song không thu được kết quả; về kinh phí tìm kiếm, ông Nghê cũng không can thiệp nhiều. Lập Huyên nghe luật sư Lục nói, phen này hoạ vô đơn chí, ông Nghê chẳng có thời giờ để tâm đến chuyện bà cả vì Thủ Nghiệp đang ốm nặng.

"Thủ Nghiệp"? Nghê Thủ Nghiệp, em trai cùng cha khác mẹ của Thủ Chân mà người ta vẫn bàn tán?

Ông Nghê đi rồi, Lập Huyên vẫn luẩn quẩn trong căn biệt thự của họ, nàng nghe tài xế Kim kể lại, xem chừng ông Nghê có ý định đưa Thủ Nghiệp đi du học nước ngoài, sau này học ngành Quản trị – Kinh doanh, Ông ta kì vọng rất nhiều ở đứa con này.

Lần đầu nghe cái tên này, Lập Huyên đã nhớ rõ mồn một. Vậy là tâm nguyện bấy lâu nay của ông Nghê cũng sắp thành hiện thực, và Thủ Chân cũng không còn là người thừa kế duy nhất của dòng họ này. Có những khi Lập Huyên không khỏi thắc mắc, phải chăng người phụ nữ ông Nghê cung phụng ngoài kia còn lộng lẫy hơn cả bà Nghê? Bằng khôngm thật chẳng đời nào ông Nghê lại khiến hai bà người sướng kẻ khổ nhường này.

***

Hai tuần trôi qua. Lập Huyên tất tả chạy đến biệt thự. Một người phụ nữ lạ mặt đang đợi nàng ở phòng khách phụ. Làn da trắng muốt mịn màng, gương mặt không gợn nếp nhăn, nhưng toàn thân lại được gió sương ôm ấp, chính bởi đôi mắt đã bán đứng cô ta. Nhìn dung diện này, xem chừng cũng đã ngoài bốn mươi.

"Chào cô Kiều, tôi là Khương Ý Trân. Tôi là người đã nhờ thím Tiết gọi cháu tới." Cô chủ động giới thiệu bản thân.

Thật kì lạ khi chỉ mới lần đầu gặp gỡ nhưng người phụ nữ này lại khiến Lập Huyên có thiện cảm một cách khó tả. Về lí mà nói, nàng sẽ không đón nhận cô như vậy. Khương Ý Trân không xinh đẹp hơn bà Nghê, nhưng chí ít cô ta khéo léo trong cách đối nhân xử thế hơn bà Nghê.

Chuyến này đến nhà họ Nghê không nằm trong kế hoạch của Lập Huyên, nàng phải có mặt vì Thủ Chân đang khoá trái cửa thư phòng và tự nhốt mình trong đó.

Lập Huyên lên lầu cùng thím Tiết. Thím Tiết thở than: "Lập Huyên, thím khuyên cách nào thằng bé cũng không nghe." Thím Tiết quả thực không còn cách nào khác, bà Nghê vắng mặt, thím lại chẳng có lấy một người đủ khả năng "đàm phán" với cậu chủ.

"Sao em ấy lại nổi giận thế ạ?" Lập Huyên hỏi,

"Có ai đó đã đặt nhầm một cuốn sách sai chỗ, cậu chủ tức lên, đập phá tủ sách trong thư phòng chẳng còn gì nguyên vẹn." Con bé người ở đứng kế đó chen lời, Dù đã thuật lại nhưng nó vẫn không tài nào hiểu nổi lí do cậu chủ "điên tiết".

Lập Huyên vừa gõ cửa vừa gọi tên Thủ Chân, gõ đến độ tay đỏ rát cả rồi vẫn không ai đáp lời.

Một hồi lâu sau, thím Tiết nhớ ra còn chiếc chìa khoá sơ cua. Lập Huyên đẩy cửa bước vào, lấy làm sửng sốt. Bàn đọc sách đổi hướng, giá sách áp tường trống không, kệ sách di động nghiêng ngả, xiêu vẹo, sách vở nằm la liệt tả tơi khắp mặt sàn, khung cảnh thuần tuý tan hoang. Những người không biết chuyện hẳn sẽ nghĩ nơi này vừa chứng kiện một trận đấu tay đôi giữa hai kẻ thành niên.

Lập Huyên bắt gặp Thủ Chân ngồi co quắp trong góc phòng. Rèm cửa hờ hững che đi thân hình em, trên đầu gối là một quyển sách, cuốn Thiên văn học mà Lập Huyên lỡ tay đặt nhầm chỗ lần trước. Thím Tiết và đám người ở chẳng dám vào, đành đứng ngoài cửa mà ngó.

Lập Huyên dõi theo ánh nhìn của Thủ Chân, mắt em dán vào cuốn sách và đứng im tại đó. Ánh nhìn cố định, không di dịch. Lập Huyên nhờ thím Tiết đang đứng ngoài cửa: "Thím lấy giúp con một cái khăn bông nhé."

Thủ Chân chảy máu ở mu bàn tay. Một vết cắt dài và rõ do giấy mỹ thuật cứa phải khi em xô đám sách xuống sàn. Lập Huyên nhấc tay Thủ Chân lên, vừa cẩn thận vệ sinh vết thương bằng khăn mềm, vừa rón rén quan sát nét mặt em. Bình thản như mặt nước không gợn sóng. Lập Huyên nói: "Thủ Chân à, mình ra xô-pha ngồi nhé, được không? Để mọi người còn dọn thư phòng giúp mình."

Thủ Chân không cự nự, Chỉ chờ có thế, thím Tiết điều đám người ở vào thu dọn cho gọn gàng. Chỉ có điều Thủ Chân vẫn không chịu di chuyển, nhất quyết chỉ ngồi bệt một chỗ.

Lập Huyên vừa lo lắng vừa sốt ruột, song Thủ Chân vẫn lì lợm cố thủ một góc. Chỉ cho đến khi em chịu thốt ra một lời: "Sách nằm không đúng chỗ."

Ngoài Lập Huyên, không mấy ai ra vào thư phòng, Thủ Chân dễ dàng suy luận ra thủ phạm là Lập Huyên. "Xin lỗi em, lần sau chị sẽ chú ý hơn." Đám người ở không sao chịu nổi cái tính tình quái gở của cậu chủ, chỉ biết thương xót nhìn Lập Huyên đầy đồng cảm.

Thủ Chân dần lấy lại bình tĩnh, em không thét gào, không đoái hoài đến Lập Huyên như thể nàng hoàn toàn vô hình vô thanh. Hai mươi phút sau, bác sĩ Quách có mặt, chuẩn bị sẵn thuốc an thần, song lần này không cần dùng tới. Thủ Chân đã nằm yên trên xô-pha ngủ vùi.

Dưới nhà vọng tiếng ô tô khởi động máy, xuyên qua khe hở rèm cửa thư phòng, Lập Huyên nhìn thấy tài xế Kim chở Khương Ý Trân ra về.

"Cô Khương đến có việc gì?" Bác sĩ Quách hỏi:

"Cô ấy đến thăm Thủ Chân." Thím Tiết trả lời. Nghe chừng không phải dạng khác máu tanh lòng. Lập Huyên dõi theo con xe bốn bánh mỗi lúc một lăn xa và bé lại, hỏi: "Ông Nghê rồi cũng rước cô Khương về thôi, thầy nhỉ?" Người ta từng nói trên báo, ông Nghê đã nhiều lần cãi vã với bà Nghê vì chuyện li hôn.

Bác sĩ Quách cười nói: "Em biết bà Nghê cao tay ở điểm nào không?" Lập Huyên quay qua thăm hỏi bằng ánh mắt, bác sĩ Quách lại rằng: "Dù bà Nghê có tự tử thật nhưng nếu không tìm ra xác thì cảnh sát chỉ có thể đóng án bằng lí do mất tích. Ông Nghê có muốn li hôn cũng sẽ phải chờ ít nhất bốn năm nữa. Theo quy định của pháp luật, sau bốn năm mất tích, chồng hoặc vợ có thể làm đơn xin khai tử và tuyên bố được li hôn." Lập Huyên hoảng hốt ra mặt.

Bác sĩ Quách nói: "Bà Nghê đột ngột bỏ đi thế này phải công nhận quá quyết đoán, quá gọn gàng. Chỉ khổ nỗi Thủ Chân lại bơ vơ một mình, Khương Ý Trân cũng có một đứa con trai tầm tuổi Thủ Chân, tranh giành làm sao? Kể cả cô Khương này không kết hôn với ông Nghê được, con trai cô ta vẫn được lòng thiên hạ hơn Thủ Chân, ông Nghê quả hẳn sẽ thiên vị. Đúng là bà Nghê đã để lại cho Thủ Chân một khối tài sản rất lớn, nhưng dù có đủ tuổi, cậu bé vẫn sẽ không thể hưởng những quyền lợi của một công dân bình thường, nếu như không có xác nhận khỏi bệnh của bệnh viện. Cũng có nghĩa là, kể cả khi Thủ Chân tròn mười tám tuổi, trên phương diện pháp luật, cậu bé vẫn buộc phải có người giám hộ, mà người đó cũng chính là ông Nghê." Bác sĩ Quách vừa phân tích vừa than vắn thở dài.

Lập Huyên nghe bác sĩ Quách nói một tràng dài, đứng chôn chân trước cửa sổ, hãy còn trông theo cỗ xe đã rời khỏi cổng chính, khuất dạng khỏi tầm nhìn, Trái tim nàng chợt canh cánh trăn trở, rồi sau này Thủ Chân biết phải làm sao đây?

Người nằm ngủ trên xô-pha bỗng cựa mình, tấm chăn lông đắp trên người trôi tuột xuống sàn nhà. Lập Huyên cúi người nhặt chăn lên, đắp lại cho em, dịu dàng vỗ lưng ru em vào giấc nồng.

"May sao mà nay ngoan ngoãn chịu nằm ngủ, đêm hôm kia tôi phải tức tốc chạy tới tiêm cho Thủ Chân một liều an thần thì mới chịu yên." Bác sĩ Quách thú thực.

Chẳng trách khi nãy Lập Huyên nhìn thấy trong mắt Thủ Chăn hằn tia máu đỏ, chuyện nghiêm trọng như vậy, làm sao mà em ngủ ngon cho được? Bác sĩ Quách chợt hỏi đến chuyện khác, "Nghe nói bà Nghê đến tìm em trước khi mất tích?"

Thấy Thủ Chân đã ngủ say, Lập Huyên mới nhỏ giọng thuật lại toàn bộ chuyện đã xảy ra tại nhà hàng ngày hôm đó, bỏ qua phần hợp đồng mười năm, chỉ nói bà Nghê muốn mời nàng quay lại làm giáo viên đặc biệt cho Thủ Chân.

Bác sĩ Quách rầu rĩ vẻ ưu tư: "Cũng chẳng hiểu oán hận nhường nào mà cứ phải tìm đến cái chết mới được. Lập Huyên, em và Thủ Chân không cách nhau nhiều tuổi, từ giờ phải cố gắng ở gần, làm bạn với cậu bé nhiều hơn. Bây giờ tôi lại thấy Thủ Chân bị tử kỉ là điều may mắn, chí ít là vào lúc này, dù mẹ có mất tích cậu bé cũng không cảm biết điều gì mạnh mẽ. Nếu là đứa trẻ bình thường không dưng mất mẹ, hẳn đã khóc ngất đi từ lâu rồi." Lập Huyên đang vỗ lưng cho Thủ Chân, nghe đến đó bỗng điếng người. Thủ Chân không khóc, phải rồi, từ lúc biết chuyện tới giờ, em không hề rơi một giọt nước mắt, thậm chí nét mặt cũng không biến chuyển đặc biệt hơn thường ngày.

Bác sĩ Quách kể lại: "Lần đầu tôi đứng trước bàn mổ là vào mười năm trước. Dạo đó mới tốt nghiệp, đứng kế bên hỗ trợ bác sĩ đứng mổ chính, bệnh nhân là cha em. Lần đó ông Kiều bị thương cũng bởi chuyện của nhà họ Nghê. Gia đình em và nhà họ Nghê đúng là oan gia ngõ hẹp mà."

Lập Huyên luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà nàng chưa biết rõ. Bà Nghê không có vẻ là người sẽ dễ dàng trao niềm tin cho ai khác như vậy. Lập Huyên chỉ cười nhẹ, bông đùa: "Nói đúng ra phải là thầy giới thiệu em đến làm thêm ở đây chứ ạ?" Bác sĩ Quách thú thật: "Ban đầu tôi cũng không hi vọng gì nhiều, vì bà Nghê kiếm người gấp quá. Nói trắng ra là tôi gọi em để chữa cháy tạm thời."

Cả hai cùng bật cười. Lập Huyên thầm nghĩ, đời người vốn vẫn vậy, chẳng khi nào đoán định được, để rồi khi ta đột ngột lao vào một ngã rẽ mới, nó sẽ dẫn ta vào một bước ngoặt – nói chân thật một chút – hoàn toàn đảo lộn tất cả.

Bà Nghê quả thực là một người vô cùng khó đoán.

***

Hôn ước giữa Nghê Triệu Đông và bà Nghê thôi xem như môn đăng hộ đối. Ông Nghê khi đó vẫn giữ chức Giám đốc điều hành, cha bà Nghê xem thấy cái tài ở ông Nghê, tuy rằng ngoài tình cảm thì vẫn còn đó nhiều mục đích khác, nhưng bà Nghê thật sự đã bị người đàn ông đó hoàn toàn chinh phục nên mới bước chân vào cái nhà này. Về phương diện này, đàn bà phần nào nhạy bén hơn đàn ông, những tưởng hai người một lòng một dạ thương yêu nhau là cả đời viên mãn, nào ngờ người ta lại ruồng bỏ mình.

Một bí mật mà Lập Huyên vô tình khám phá khi lật xem cuốn nhật kí của bà Nghê.

Nàng tìm thấy nó trong chiếc dương cầm nằm ở góc thư phòng, thứ về cơ bản đã bị bỏ hoang, người ta nói rằng bà Nghê đã chuyển nó từ nhà mẹ đẻ về đây ngay khi mới kết hôn, nhưng Lập Huyên chưa từng nghe ai chơi nó. Thủ Chân không có năng khiếu nghệ thuật, cây đàn nghiễm nhiên trở thành món đồ để trang trí.

Chiếc dương cầm đen huyền luôn được đậy nắp cho đến khi Lập Huyên mở nó ra ngày hôm nay, có một cuốn sổ tay màu xanh da trời đang mở trên các phím đàn. Lập Huyên không ngờ rằng đó là nhật kí của bà Nghê.

Thủ Chân đã xem qua nhật kí của mẹ em ấy? Lập Huyên phỏng đoán, không chừng do Thủ Chân tình cờ tìm thấy ở một góc biệt thự.

Cuốn sổ không lưu giữ nào những hoa mỹ cầu kì, độc thứ tình yêu say đắm quyến luyến trao trọn cho một người đàn ông. Lập Huyên luôn tự hỏi, có bao nhiêu người thèm khát cuộc đời như của bà Nghê, vậy mà bà lại tìm đến cái chết.

Dòng tự sự đảo ngược dòng thời gian. Hóa ra người đàn ông đó không yêu bà, ông ta đã có người để thương để nhớ trước khi cưới bà. Có lẽ ông ta mê quyền lực và tiền bạc hơn nên mới bỏ lửng tình yêu và chấp nhận hôn ước này. Thế rồi lại có bóng hồng khác đeo bám, nhởn nhơ vẫy gọi ông ta, thế rồi cõi lòng lại rung động. Làm được gì khi trái tim sa vào cám dỗ? Ông Nghê không thể li hôn, vật vã, tuyệt vọng, rồi lại sống một đời đạo mạo, đứng đắn như trước, khi trái tim đã tan vỡ lại bỏ lửng chơi vơi. Nhưng rốt cùng cũng có một ngày ông Nghê chẳng về nhà nữa, người đàn bà ấy lờ mờ đoán rằng một ai khác đã lại nắm giữ trái tim ông ta.

***

Cuộc hôn nhân này giam cầm bà Nghê như con chim sống mãi trong lồng bạc, ngăn bà vứt bỏ thể diện để thở than nỗi niềm với người khác. Đã có lần bà bật khóc trước mặt bạn mình, nhưng người đó nỡ lòng nói bà xứng đáng bị như vậy. Bà Nghê giật mình, sững người thoáng chốc. Bà viết trong trang nhật kí:

Tôi xứng đáng bị vậy ư, cớ gì? Tôi yêu một người bằng cả trái tim mình, tôi đáng bị ruồng rẫy sao? Thiết tha đến héo mòn rồi cạn vơi hai chữ "đáng đời".

Biết bao người chỉ chực chờ để chê cười hả dạ trước cái kết đắng lòng của bà Nghê. Giữa những cơn hội hè hoan lạc mê say ấy, niềm nở ân cần là món đồ trao đổi giữa bè bạn, nhưng để bọn họ cùng chia sớt buồn đau tủi hờn ư, xin lỗi, tình bạn đó không được chuộng ở nơi này. Bà Nghê có thể cam chịu tất cả, chỉ chẳng ngờ rằng ông Nghê có con riêng với người khác. Trái tim vỡ nát, tiếng khóc tan vào màn đêm sâu hút. Với ngần ấy nhẫn nhục, bà Nghê có quyền đòi hỏi như một con người, nhưng bà lại lựa chọn kết liễu đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top