Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên không quá thân cận với bà chủ căn biệt thự riêng nọ. Số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, xa lạ đến nỗi nếu có lạc giữa đám đông thì cũng khó lòng nhận ra người còn lại. Vài năm trước, ông Nghê dẫn Khương Ý Trân đến ra mắt tại tiệc rượu, cậu con trai thứ hai được hưởng phúc của nhà họ Nghê cũng xuất hiện trước bàn dân thiên hạ. Không quá chấn động khi đứa nhỏ đó bằng tuổi Thủ Chân. Dạo ấy đám người ở của nhà họ Nghê thi nhau bàn tán về đứa con riêng của ông chủ. Họ so sánh Thủ Nghiệp với Thủ Chân, và điểm khác biệt duy nhất cũng như quan trọng nhất giữa cả hai là Thủ Nghiệp hoàn toàn khoẻ mạnh, không có khiếm khuyết.

Tài xế Kim trút một tiếng thở dài ngao ngán. Không gian trong xe chỉ có chừng ấy, nỗi bất lực thảng chừng miên man, quẩn quanh. Đúng lúc này, xe cũng đã lái vào sân đỗ. Ánh đèn chiếu thẳng vào người Thủ Chân đang đứng phía đằng xa. Lần nào cũng vậy, Thủ Chân luôn một mực yêu cầu Lập Huyên phải có mặt rồi mới chịu vào phòng khám. Trên thực tế, việc Lập Huyên có mặt cũng không giúp ích được gì.

Vị bác sĩ ngoại quốc hỏi bác sĩ Quách về tình trạng sức khoẻ của Thủ Chân dạo gần đây, xong xuôi màn trao đổi, ông giữ Thủ Chân lại trong phòng khám để trao đổi thêm.

Lập Huyên đứng đợi ở ngoài cùng Lục Cẩm Nhất. Lục Cẩm Nhất hí hửng khoe với Lập Huyên, tối qua cậu ta dẫn Thủ Chân đến một quán pub*.

*Pub là viết tắt của cụm từ "Public house" (có nghĩa là ngôi nhà công cộng hay ngôi nhà cộng đồng) được biết đến dạng như một quán rượu, chuyên phục vụ đồ uống có cồn như bia, rượu, cocktail... và cả không cồn, kèm thức ăn nhẹ – được thiết kế phần nhiều theo phong cách truyền thống với nội thất gỗ, không gian mở – là địa điểm thư giãn tuyệt vời phù hợp với hầu hết mọi đối tượng khách đến gặp gỡ bạn bè, ăn uống và trò chuyện cùng gia đình. Pub có thể mở cửa phục vụ cả sáng, trưa, tối với không gian khá yên tĩnh, mở nhạc nhẹ nhàng, tôn trọng sự riêng tư, khác với bar.

Lập Huyên cười hỏi: "Thủ Chân chịu đi hả?"

"Đi thì có đi, nhưng đến nơi thì luôn miệng đòi ra ngoài. Được cái tôi mới phát hiện ra điểm này, Thủ Chân xem lời của Kiều Lập Huyên bà như thánh chỉ ấy! Tôi bảo chơi xong rồi sẽ đưa cu cậu đi kiếm bà, thế mà cũng ngoan ngoãn ngồi yên."

Lập Huyên nghe vậy, bật cười: "Ông còn lừa em ấy nữa?"

"Ôi tôi nào dám, đêm qua tôi có gọi cho bà thật mà thấy máy bận mãi, làm Thủ Chân buồn thỉu buồn thiu. Buôn chuyện với ai mà say sưa thế, có bồ rồi à?" Lục Cẩm Nhất nhớ lại anh chàng trên sân trường hôm đó, chỉ trách trời đêm tối om, không thể nhìn rõ mặt.

"Bọn tôi đang lên kế hoạch cho chuyến đi chơi tốt nghiệp ấy mà." Nhắc đến chuyện đi Malaysia, Lập Huyên hỏi, "Tuần sau thím Tiết vẫn chưa quay lại đâu nhỉ? Tôi hẹn với hội bạn cùng đi chơi Malay rồi."

Kể cả thím Tiết có vắng mặt thì cũng không thành vấn đề, Lục Cẩm Nhất vô tư nói: "Đi có chục ngày trời, nhờ ai đó qua ở với em ấy mấy hôm là được mà?"

Tuy nhiên, không ai trong số họ ngờ rằng Thủ Chân phản ứng dữ dội hơn dự tính.

Thường thì vào các dịp lễ hay ngày nghỉ thế này, Lập Huyên sẽ ở lại biệt thự nhà họ Nghê để tiện bề săn sóc cho Thủ Chân. Thím Tiết cùng lắm chỉ vắng mặt hai tuần để về quê, sau đó sẽ quay trở lại.

Lập Huyên và Thủ Chân đều vô cùng thoải mái với khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau, nàng chiếm cứ bàn học để tra cứu tài liệu trên máy tính, Thủ Chân ngồi chơi cờ một mình. Cậu đã không còn là đứa nhỏ ham chơi Cờ tỉ phú năm nào, nay đổi sang chơi cờ vua.

Năm mười ba tuổi, trong một lần dự tiệc chiêu đãi tại nhà luật sư Lục, Thủ Chân từng trông thấy ông chơi một ván với bạn. Một lần quan sát là quá đủ để Thủ Chân hiểu cách chơi. Như một lẽ dĩ nhiên, điều khiến Thủ Chân đam mê môn cờ vua là những bài toán trong trò chơi, tuy nhiên ngay khi giải được bài toán "Mã đi tuần"* trứ danh, mọi hứng thú cũng đều tan biến cả. Dẫu vậy, đôi khi Thủ Chân vẫn ngồi chơi cờ vua một mình, coi như giết thời gian.

*(Mã đi tuần hay hành trình của quân mã là bài toán về việc di chuyển một quân mã trên bàn cờ vua (8 x 8). Quân mã được đặt ở một ô trên một bàn cờ trống nó phải di chuyển theo quy tắc của cờ vua để đi qua mỗi ô trên bàn cờ đúng một lần.)

Lập Huyên đang viết luật văn tốt nghiệp về chứng tự kỉ, nàng có người thật việc thật ở ngay bên mình. Người bị tự kỉ phải sống chung với cảm giác dè chừng tột độ trước mọi thứ xung quanh mình, thứ lớn đến nỗi đôi khi Thủ Chân cũng khó mà hoàn toàn mở lòng với một người đã thân thiết như Lập Huyên. Lập Huyên đang quan sát cậu. Đôi khi hai người sẽ nói chuyện vu vơ vài ba câu, Lập Huyên hỏi: "Hôm rồi Cẩm Nhất kể chị là cậu ấy đưa em đi gặp bạn mới, cảm giác thế nào?" Có lẽ Thủ Chân đủ biết nàng đang hỏi về những người bạn ở quán pub đêm hôm đó.

Thủ Chân nói: "Ba trăm mười mét vuông, hai tầng, uống Volcano cocktail pha từ vang trắng được sản xuất tại Bordeaux, Pháp." Trả lời như sách giáo khoa vậy, Lập Huyên cũng không còn lấy làm lạ lẫm.

Lập Huyên lại hỏi: "Vậy các bạn ở đó thì sao, mọi người vui vẻ thân thiện chứ?" Nét mặt Thủ Chân như vương chút bối rối, đây mới chính là điều mà Lập Huyên nàng quan tâm. Nhưng Thủ Chân không tiếp tục trả lời như trước đó, gương mặt hằn rõ vẻ khó chịu, cậu đặt con Hậu trở về vị trí cũ.

Lập Huyên biết mình cần dừng lại trước khi mọi thứ tồi tệ hơn, xem chừng hôm nay Thủ Chân không có tâm trạng trò chuyện với nàng. Thủ Chân ngồi chơi cờ được một lúc thì đứng dậy đi ra trước giá sách lấy một cuốn mới, Lập Huyên vẫn tối mắt tối mũi lo viết luận văn, không để tâm đến cậu.

Thủ Chân lén nhìn nàng, buông một câu: "Bạn của Cẩm Nhất kì quặc thật."

Lập Huyên vẫn dán mắt vào trang giấy, chẳng buồn ngó lên song không ngại tiếp lời Thủ Chân bằng một câu phản vấn: "Kì quặc thế nào cơ?"

Thủ Chân cầm sách đến trước bàn làm việc, tranh thủ liếc màn hình máy tính của Lập Huyên rồi kể lại: "Lúc tài xế Kim đưa em đến đó, bạn A ấy đang cãi nhau với Cẩm Nhất. Bạn A ném cái cốc đi rồi mắng anh ấy là đồ vô tâm bạc bẽo."

Lập Huyên nghe đến đây, quyết định gạt việc của mình qua một bên, tập trung nghe Thủ Chân kể chuyện: "Xong rồi thế nào nữa?"

"Xong rồi hai người cứ giằng co qua lại, Cẩm Nhất sơ ý giẫm phải mảnh vỡ thuỷ tinh, bạn A kia tự dưng bật khóc."

Lập Huyên có thể thấy vẻ khó hiểu tột độ chan chứa trong ánh mắt cậu chàng, bèn đặt bút xuống, hỏi: "Bạn A kia là bạn nữ đúng không?"

Thủ Chân ngạc nhiên quá lắm, hỏi vội: "Sao chị biết được?"

Nếu không có những lúc như thế này, Lập Huyên sẽ lầm tưởng Thủ Chân có thể thật sự tư duy như các bạn đồng trang lứa. Cậu không thể "cảm biết thế giới từ góc độ của người khác". Trong thế giới của Thủ Chân, đúng sai là tuyệt đối, không có ngoại lệ và ngộ nhỡ. Thuật ngữ chuyên môn gọi đây là một dạng khuyết tật chức năng tâm lí. Đã có đôi lần Lập Huyên thầm tưởng, chẳng may đang khi cãi nhau mà người kia tức giận nói "Anh thử nói lại lần nữa xem!", không chừng Thủ Chân sẽ nói lại một lần nữa thật chứ chẳng đùa.

Lập Huyên nói: "Bạn A là bạn gái của Cẩm Nhất." Thủ Chân không tin, Lập Huyên vò đầu bứt tai nghĩ cách giải thích cho cậu hiểu rằng hai người họ chỉ đang giận dỗi, làm mình làm mẩy với nhau mà thôi. Lập Huyên giải thích: "Thế này nhé, lúc em chọc giận chị, chị sẽ tự dặn lòng là chị không bao giờ nói chuyện với em nữa." Thủ Chân nghe xong thì càng sửng sốt, không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra: "Tại sao chị lại nghỉ nói chuyện với em?"

Dáng vẻ nghiêm trọng của Thủ Chân khiến Lập Huyên phút chốc đứng hình: "Thì chị chỉ ví von vậy thôi."

Hai người còn đang dở câu chuyện thì cửa thư phòng mở tung, Lập Huyên thở phào nhẹ nhõm. Hai người lần lượt bước vào, đi trước là luật sư Lục, theo sau là một người phụ nữ đã quá ba mươi. Luật sư Lục giới thiệu với Lập Huyên và Thủ Chân, đây sẽ là bảo mẫu thời vụ tạm chăm sóc cho Thủ Chân mà ông mới mời về. Lập Huyên tiến tới bắt tay, thầm cảm thán luật sư Lục làm việc nhanh nhẹn thật đấy.

Thủ Chân nhìn Lập Huyên với vẻ băn khoăn cực độ, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an. Người bảo mẫu thời vụ này làm việc rất chuyên nghiệp, cô tiến đến giới thiệu về mình trước Thủ Chân và chào hỏi: "Chào Thủ Chân, tuần sau cô sẽ thay chị Kiều ở đây cùng cháu." Hiển nhiên người này đã được đào tạo bài bản, nhưng Thủ Chân còn không thiết nhìn người ta lấy một chốc, cũng chẳng một lời đáp lại. Bốn người họ có một màn chào hỏi vô cùng xã giao, luật sư Lục chuyến này chỉ đưa cô ấy đến làm quen nhà cho biết, sau đó lập tức rời đi ngay.

Chỉ còn lại hai chị em, Lập Huyên mới phát hiện Thủ Chân đang ngồi đực ra thẫn thờ. Trong thư phòng, Thủ Chân ngồi trên xô-pha đọc sách, lờ đờ lật từng trang giấy chậm thật chậm. Lập Huyên ngồi xuống bên cạnh Thủ Chân, vai kề vai, ngờ đâu nàng vừa ngồi xuống, Thủ Chân bỗng bắt đầu giở sách nhanh hơn. Nhanh đến nỗi lạ lùng khó tả, từng trang sách phần phật lướt qua đầu ngón tay. Lập Huyên không nói gì, cũng không rõ chàng trai đang nghĩ gì.

Thủ Chân chủ động lên tiếng trước. Cậu không nhìn nàng, chỉ hỏi thẳng: "Chị chuẩn bị đi đâu?"

Lập Huyên muốn giải thích với Thủ Chân rằng chuyến này đi chơi là để kỉ niệm dịp tốt nghiệp, nhưng lại sợ nói ra rồi, cậu sẽ vặn hỏi mãi không buông, đành gọn lỏn đáp đúng bốn chữ: "Ma-lay-si-a."

Sách tuột từ tay Thủ Chân, rơi xuống mặt sàn. Lập Huyên nhặt lên cho cậu, "Chỉ mấy hôm thôi. Cô bảo mẫu mới đến hôm nay trông cũng xinh quá mà, nhỉ?"

Chỉ nghe một tiếng "Ừ" từ Thủ Chân, Lập Huyên tức khắc ngẩng lên nhìn, hỏi với thêm một câu như không bằng lòng, "Xinh hơn cả chị à?"

Chỉ thấy gương mặt lơ đễnh của cậu quay qua nhìn nàng: "Cái gì cơ?"

Lập Huyên quay lại bàn làm việc, nhận ra Thủ Chân bắt đầu lộ rõ vẻ cáu bẳn. Thủ Chân ngồi xem sách được một lúc thì chạy ra chỗ quả địa cầu trong góc tường, tìm đến vị trí của quần đảo Malaysia, chăm chú nhìn ngó hồi lâu, lâu đến độ Lập Huyên cảm thấy có chút bất thường.

Lập Huyên thấy sốt ruột, đứng dậy đi đến chỗ Thủ Chân: "Em đang xem gì thế?"

Thủ Chân nhìn chằm chằm quả địa cầu, đo xem khoảng cách từ Trung Quốc đến Malaysia là bao nhiêu. Trái đất thu nhỏ khẽ chuyển động giữa hai đầu ngón tay cậu, ngón cái đặt lên chữ "Kuala Lumpur". Thủ Chân nhẹ giọng nói: "Ba ngàn cây số."

Lập Huyên quả tình bái phục khả năng tính toán của Thủ Chân, để đổi chủ đề, nàng lại hỏi: "Sao mà em tính ra được?"

Thủ Chân lại làm thinh, mãi một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng: "Xa quá, không muốn đi." Không có chủ ngữ, nhưng Lập Huyên có thể nhận ra người bên cạnh đang nói với nàng. Lập Huyên sững người hiểu ra vấn đề.

"Em không muốn đi, thế nên... chị ở lại đi, có được không?" Lời đề nghị khiến Lập Huyên thảng thốt, vừa rồi Thủ Chân chăm xem quả địa cầu là để đàm phán với nàng, tuy nhiên cậu đã thất bại.

Thủ Chân nghiêm túc đến nước này khiến Lập Huyên không khỏi giật mình. Lập Huyên an ủi: "Chị đi vài hôm nhanh lắm, xong chị về ngay ấy mà."

Thủ Chân không vui chút nào: "Em không muốn xa chị lâu như thế. Nhưng em thật sự không muốn đi xa vậy." Giọng cậu mỗi lúc càng trầm xuống, cuối cùng chỉ lí nhí trong cổ họng, hệt như hồi bé cậu nũng nịu nàng mỗi lúc đau ốm.

Lập Huyên cho rằng Thủ Chân còn ngại cô bảo mẫu mới. Lâu nay Thủ Chân không thích ở với người lạ, đó là chưa kể chứng sợ bẩn oái oăm của cậu. Lập Huyên nảy ra ý kiến: "Hay là chị bàn với luật sư Lục, bảo bác ấy gọi Lục Cẩm Nhất qua đây với em, không cần mời cô bảo mẫu mới nữa." Cách này có lẽ sẽ khiến em ấy thoải mái hơn.

Thủ Chân cúi gằm đầu không nói không rằng, Lập Huyên lại hỏi cậu, "Vậy em nói thử xem, làm cách nào thì dễ chịu hơn cho em?"

Thủ Chân chỉ chờ có vậy: "Chị đừng đi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top