Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hai tuần sau đó, Lập Huyên không gặp được Thủ Chân thêm một lần nào nữa, dường như cậu đang cố ý né tránh nàng, Lập Huyên cảm giác mình chỉ đang cả nghĩ vì thời gian của nàng cũng có hạn, trước lễ Giáng Sinh, Trang Học Nhân đã hẹn vài người bạn của cô ấy cùng đi trượt tuyết. Lập Huyên đã hứa với Thủ Chân rằng mỗi tháng đều sẽ dành riêng ra mười ngày cho cậu, nhưng ngay cả khi nàng vắng mặt, cậu cũng không gọi điện hỏi han, đến tận trước đêm Giáng Sinh cũng không có lấy một cuộc gọi.

Lập Huyên đã từng ghé qua biệt thự chờ cậu đôi lần, nhưng cứ như một cái bẫy thập diện mai phục, dù có chờ thế nào cậu cũng không về nhà lấy một lần, nàng gọi cả cho thím Tiết để hỏi, bà nói cậu đang đi chơi với các bạn. Lúc ra khỏi biệt thự, Lập Huyên vô tình chạm mặt Lục Cẩm Nhất. Lập Huyết quyết phải hỏi cho ra nhẽ: "Đêm qua em ấy ngủ ở đâu vậy? Ở cùng với bạn nào?" 

Lục Cẩm Nhất thản nhiên trả lời vẻ không có gì đáng quan ngại: "Thủ Chân trưởng thành rồi, tự biết cách lo cho bản thân thôi." Câu trả lời của cậu ta khiến Lập Huyên sượng sùng không thể giấu, nhìn lại cách nàng tra hỏi chẳng khác gì một bà quản gia, cứ như thể nàng là máu mủ ruột già của cậu không bằng. Ai cũng nói nàng chính là người đã đồng hành với Thủ Chân, nhưng Thủ Chân cũng chẳng đã cùng nàng đi qua quá nửa đời người hay sao, nàng đã trót quen lo lắng cho cậu nên lúc nào cũng cứ canh cánh không biết cậu có đang thoải mái hay không.

Lập Huyên nhớ đến cái ví tiền Thủ Chân làm rơi, bèn đưa cho Lục Cẩm Nhất nhờ cậu ta gửi lại cho chính chủ.

Lục Cẩm Nhật lên đến con đê hình chữ T cũng vừa đúng lúc Thủ Chân nhảy lên du thuyền chuẩn bị đi xa ra ngoài khơi. Lục Cẩm Nhất thảy cái ví tiền cho cậu, cậu cũng đưa tay ra chộp lấy theo phản xạ. Ví tiền này Thủ Chân đã tìm kiếm mãi, lúc nhận ra đánh mất nó, cậu còn trằn trọc tiếc nuối cả đêm. Dẫu sao cũng chỉ là cái ví tiền vô cùng bình thường, nhưng bức tranh đó vẫn còn nằm ở trong. Nghĩ đến đây, cậu vội đóng ví lại rồi thẳng tay ném vào thùng rác trên bờ.

Lục Cẩm Nhất giải thích: "Lập Huyên nhặt được nó nên nhờ anh đưa lại cho cậu đấy." Trái tim Thủ Chân hẫng mất một giây, rồi như chưa từng nghe thấy, cậu đi về phía mui thuyền, nổ máy. Cậu cũng muốn đến một nơi nào đó một mình, và chỉ đại dương mênh mông vô tận này là đủ đáp ứng nhu cầu đó. Đôi khi Lục Cẩm Nhất sẽ nuông chiều cậu, cậu không chủ động hỏi thăm về Lập Huyên vốn đã là một bước tiến, một thói quen này rồi sẽ bị thay thế bởi một thói quen khác, chẳng chóng thì chầy mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.

Lục Cẩm Nhất đứng trên bờ hô to: "Tối nay Nam Đình tổ chức tiệc, nhất định phải có mặt đấy nhé." Cậu ta cần phải mở rộng thêm những mối quan hệ mới cho Thủ Chân, may thay Thủ Chân cũng không cự nự, chiếc du thuyền đã chậm rãi rời xa bến cảng.

Lục Cẩm Nhất tiến về phía chiếc xe đỗ trên bờ, thầm nghĩ, Thủ Chân càng ngày càng kiệm lời. Đứng trước bến cảng, nghe tiếng động cơ du thuyền tăng tốc, phát ra tiếng động vô cùng đinh tai. Lục Cẩm Nhất đứng hút thuốc ngoài xe, nhưng vừa hút hết một điếu đã thấy từ đằng xa Thủ Chân ngoặt một đường chữ U trước khi lái thuyền trở về bến cảng. Cậu lên bờ, đứng cạnh cái thùng rác hồi lâu.

Lục Cẩm Nhất bắt đầu tự hỏi lời khuyên của cậu ta có đang chính xác hay không, liệu né tránh Lập Huyên có giúp Thủ Chân vui vẻ không. Thủ Chân hẳn đã trải qua một loạt phản ứng tâm lí hết sức dữ dội, cậu chống cự, thỏa hiệp, cuối cùng chiều theo con tim mình. Lưu luyến một người cùng lắm cũng chỉ khốn khổ đến vậy thôi. Lục Cẩm Nhất thở dài, may thay vẫn còn vô vàn thứ khác trên đời có thể giúp Thủ Chân phân tâm.

Bữa tiệc của Mạnh Nam Đình tưng bừng đến tận mười giờ tối vẫn chưa có vẻ gì như chuẩn bị tàn tiệc. Lúc Thủ Nghiệp tiến vào, cả căn phòng mờ mịt trong làn khói mỏng, cậu thực sự không ngờ rằng ngồi giữa đám đông trước mắt lại là người anh lớn hơn cậu vài tháng tuổi, bị bệnh tự kỷ, cùng nụ cười thuần khiết, cũng đang hòa vào nơi này. Nơi đáng lý phải là địa bàn của Nghê Thủ Nghiệp, chứ không phải Nghê Thủ Chân. Đây là lần thứ hai Thủ Nghiệp bắt gặp anh trai cậu có mặt ở những buổi tụ tập trong tuần này.

Anh trai cậu chén chú chén anh với người ta, say sưa đến độ sau đó còn đánh bài cá cược. Ai cũng bảo cậu là kẻ bất bại trong mấy trò may rủi này nhưng hôm nay Thủ Chân đã thua thảm hại.

Bàn bài hôm nay đã được sắp xếp sẵn sàng, mọi người đều đang chăm chú theo dõi ván xì tố họ chơi. Thủ Nghiệp ngồi tít tận ở những vòng bên ngoài, Thủ Chân không nhận ra sự có mặt của em trai. Gã cao kều đang ngồi cạnh Thủ Chân kia, Thủ Nghiệp không lạ mặt, tay này thuộc hạng công tử bột lông bông. Đến ván thứ tư, chỉ còn Thủ Chân và tay này, số bài gã lật lên lần lượt là 10, J, Q, K, làm cả phòng tiệc được một phen xôn xao. Thủ Nghiệp nhận thấy Thủ Chân để lộ nét mặt khó tả, cũng không lật bài của mình lên, chỉ đẩy chồng chip ra phía trước rồi nhận thua.

Số chip trên bài không còn bao nhiêu, Thủ Chân rút ví ra nhưng trớ trêu thay cậu lại rờ đến cái ví Lập Huyên đã nhặt được. Cậu để nó lên bài rồi lấy tiền mặt ra từ một túi áo khác, toan mua lại số chip trên bàn đối phương. Một ván mới lại bắt đầu, Thủ Nghiệp nhận ra có điều gì đó không ổn, tay công tử này định giở trò, không đời nào hắn ta chờ cho Thủ Chân cầm 2, 3, 4, 5 trong tay vào đúng lúc hắn có 4, 5, 6, 7 được. Thủ Chân thua liên miên, thua tới nỗi Thủ Nghiệp cũng cay cú thay phần cậu. Thủ Chân thừa nhận: "Tôi thua rồi." Thủ Chân định ù, Thủ Nghiệp mất kiên nhẫn lật bài của anh trai mình lên, là con 6, 6 bích.

Nhưng đáng tiếc là trên bàn vẫn còn một con 6 bích khác. Đám đông ồ lên, gã cao khều tranh phần nói trước: "Mày giở trò đấy à?" Thủ Nghiệp nhảy dựng lên, đứng ra bênh vực anh trai: "Nếu thực sự giở trò thì anh ấy đã thắng mày không biết bao nhiêu lần rồi." Gã cao khều chất vấn: "Vậy tại sao nó không dám lật bài?" Đến tận lúc này Thủ Chân mới nhận ra Thủ Nghiệp, em trai còn phản ứng dữ dội hơn cả cậu: "Bỏ đi em, chơi cho vui thôi mà. Nếu người ta đã muốn chơi thì anh sẵn sàng ngồi xuống chơi cùng." Thủ Nghiệp cứng đầu hậm hực, thấy số chip trên bàn tự dưng lại tặc lưỡi: "Cũng phải, chừng đó tiền không đáng để tốn nhiều tâm sức như vậy."

Câu nói ấy chọc tức những người chơi còn lại, Thủ Chân thì không có ý gì nhưng Thủ Nghiệp thực sự cố tình khiêu khích. Gã cao khều nổi khùng lật tung cái bàn lên khiến Mạnh Nam Đình giật mình thon thót, dẫu sao cô cũng đã mời mọi người đến chơi, bèn tiến lên ngăn cản. Thủ Chân làm rơi ví tiền trên sàn, cậu cúi người xuống nhặt, gã cao khều nóng mặt tía tai vì hổ thẹn, giẫm thẳng chân lên ví tiền, gã khinh cậu nhà giàu mà bệnh tật. Thủ Chân đứng thẳng người dậy, trân mắt nhìn gã, lại liếc nhìn ví tiền dưới chân, song Thủ Nghiệp thì không mảy may chờ đợi, hăng máu muốn xông lên chiến một trận ra trò, Thủ Chân bình tĩnh giơ ngang tay ra chặn cậu em trai lại. Gã cao khều lên giọng: "Chỉ cần mày bồi thường mọi tổn thất và xin lỗi thì tao sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay." Mạnh Nam Đình khuyên gã nhắm mắt bỏ qua nhưng gã không bỏ vào tai, Thủ Nghiệp thấy gã này hống hách quá mức, thực sự chỉ muốn đạp cho một nhát để gã bắn văng ra ngoài.

Ấy thế mà vẫn có người nhanh chân hơn cậu, Thủ Chân dấn chân phải lên một bước, tay trái siết chặt nắm đấm, nện thẳng vào thái dương của gã kia. Không ai dám nghĩ cậu lại ra tay dứt khoát đến vậy, thiếu gia nhà họ Nghê trông khôi ngô có học đến thế mà lại động tay động chân. Gã cao khều lảo đảo lùi lại mấy bước, Thủ Chân nhặt ví tiền lên, nghe Thủ Nghiệp cười nói: "Ha ha, chúng nó đâu biết anh mình có đai đen." Ví tiền bị đạp bẩn, Thủ Chân lấy bức tranh ở trong ra rồi vứt ví tiền xuống sàn, lững lờ nói: "Đi thôi."

Thủ Nghiệp nom gã trai kia ăn đòn thì sung sướng ra mặt, còn cố tình chọc ngoáy vào nỗi đau của gã ta: "Chúc dưỡng thương vui nhé." Cậu lon ton chạy theo Thủ Chân ra đến cửa, vừa đi vừa hỏi, "Sao anh không làm cho nó nhục mặt hẳn luôn đi, để nó bào anh như vậy mà được?" Thủ Chân nói: "Người đời có câu nói đường tình anh thua, đường đua anh thắng đó thôi?" Thủ Nghiệp nghe anh nói mà lùng bùng lỗ tai, cảm giác cứ như đàn gảy tai trâu vậy, vẫn chưa hết thắc mắc: "Thì cũng đừng cố tình giả vờ thua chứ?" Thủ Chân nói: "Đen bạc đỏ tình cũng được mà."

Đám đông cũng không hiểu hai anh em cậu đang lầm bầm cái gì, phải đến khi hai người xoay gót chuẩn bị ra về, gã cao khều mới hoàn hồn, đuổi theo hai anh em nhà họ Nghê, án ngữ trước hành lang. Xem chừng phen này gã ta định giao lưu võ thuật thật, Mạnh Nam Đình hoảng hốt ra mặt, quản lý khách sạn nhận thấy vẻ bất thường qua máy quay an ninh, bèn gọi công an đến xử lí ngay.

Thủ Chân mới lần đầu bị triệu tập đến đồn công an chứ Thủ Nghiệp thì quá quen với nơi này rồi, cậu hỏi anh trai: "Gọi ai đến bảo lãnh đây anh?"

Thủ Chân nhìn em trai đầy khó hiểu, Thủ Nghiệp ngó đồng hồ, bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, ngộ nhỡ bố mà biết chuyện, kiểu gì cậu cũng ăn no đòn. Mới tháng trước ông còn ra "thánh chỉ" nếu con trai cưng còn quậy phá thêm một lần nào nữa, cấm túc là chuyện chẳng đặng đừng, thành thử tuyệt đối không thể gọi cho bố. Hay là gọi cho luật sư Lục, chú Lục ấy? Mà thôi, gọi chú ấy thì cũng khác gì gọi cho bố đâu?

Thủ Nghiệp nhớ ra một lựa chọn khác hợp lí hơn, cậu bấm số điện thoại, gọi ngọt xớt: "Chị Kiểu ơi, chị đến đồn công an đón bọn em với."

Lập Huyên thấy cuộc gọi vừa rồi hết sức kì lạ, dù sao nàng cũng dám chắc rằng Thủ Chân không phải kiểu người sẽ dính vào mấy vụ "ẩu đả". Nàng hớt hải đến đồn công an rồi bảo lãnh hai cậu ấm ra, tiện hỏi tại sao Thủ Chân lại đánh bài cược tiền như vậy. Thủ Nghiệp đứng ngoài chen ngang: "Mấy tiểu thư thiếu gia nhà giàu có ai mà chẳng cược tiền hả chị?" Nào ngờ Thủ Chân lại hỏi ngược nàng: "Hết bao nhiêu tiền bồi thường vậy?" Mặc dù gã cao khều cũng có lỗi nhưng người đụng tay đụng chân trước lại là Thủ Chân, Lập Huyên cũng không muốn lớn chuyện nên nhanh chóng bồi thường cho xong.

Lập Huyên nói: "Không nhiều đâu." Thủ Chân lặp lại: "Bao nhiêu? Em trả chị." Giọng điệu cứng nhắc đến nỗi không cảm nhận được một chút tình cảm nào gợn lên trong đó. Lập Huyên bắt đầu nhìn ngắm Thủ Chân kĩ càng hơn, mới hai tuần không gặp mà cậu đã gầy đi trông thấy, xương gò má nhô cao, đường nét góc cạnh mặt cũng rõ ràng hơn, cảm giác thanh thoát một cách khó tả. Chính cái ngoại hình này đã giúp Thủ Chân qua mặt được mấy đồng chí công an, họ thật sự thông cảm với nguyên nhân cậu chỉ nhất thời bốc đồng.

Lập Huyên không đắn đo thêm chuyện cũ, nhanh chóng vẫy một chiếc taxi lại để đưa hai anh em cậu về, còn hỏi Thủ Nghiệp sẽ về đâu. Ngay bây giờ Thủ Nghiệp không thể về nhà được, mặt mày tím tái thế này kiểu gì cũng sẽ bị cô Khương hỏi đến cùng, thằng bé cũng nhanh trí, xin được về biệt thự cùng Thủ Chân. Dập cửa xe taxi lại, Lập Huyên đứng ở ngoài, Thủ Nghiệp bèn thò đầu ra hỏi: "Chị Kiều, chị không về cùng chúng em hả?" Lập Huyên giải thích: "Ngày mai chị còn phải học tiết đầu tiên của buổi sáng nữa." Thủ Nghiệp lại xuống xe, nằng nặc đòi nàng phải đi cùng, dường như còn có một toan tính khác, cậu nói: "Muộn thế này rồi, chị tự bắt xe về nguy hiểm lắm, vả lại bây giờ về cũng không vào được kí túc xá, còn phải gọi cho cô quản lí xuống mở cổng thì phiền phức lắm, chị đi về cùng rồi xử lí mấy vết thương này cho em đi." Cậu chỉ vào mấy vết xước bầm trên mặt, hít một hơi ra vẻ đau đớn. Lập Huyên bỗng dưng không còn gồng mình cảnh giác nữa, nàng liếc thử Thủ Chân ngồi im thin thít trong xe, cậu không phản đối cũng không tán thành, thái độ thực sự hết sức kì lạ.

Nhà họ Nghê vẫn sáng đèn, Thủ Chân không thích bóng tối nên tối nào cậu cũng bật đèn sáng chưng khắp nhà, làm vậy cũng đã được mấy năm nay.

Thủ Chân tắm xong, chưa xuống nhà đã nghe thấy Thủ Nghiệp kêu đau oai oái từ phòng khách. Cậu đi xuống, bắt gặp Thủ Nghiệp ngồi trên xô pha trong tư thế ngẩng cao đầu, còn Lập Huyên đang cúi xuống bôi thuốc cho cậu. Lập Huyên cố tình trêu chọc: "Em ngẩng cao mặt lên xem nào." Thủ Nghiệp cũng tin thật, nghe lời nàng ngẩng mặt lên, Lập Huyên thấy khôi hài nên khóe môi cứ cong lên mãi.

Thủ Nghiệp vừa kêu đau vừa hí hửng nói chuyện với Lập Huyên, nói về căn biệt thự này, bên ngoài thì nói vườn hoa, bên trong thì nói nội thật. Đây thực sự là lần đầu tiên cậu đến biệt thự nhà họ Nghê, Khương Ý Trân chưa bao giờ cho cậu đến đây cả. Thấy cổ bắt đầu mỏi, Thủ Nghiệp mới hỏi Lập Huyên: "Xong chưa chị?" Lập Huyên nói: "Sắp xong rồi đây. Sao lúc đánh nhau em không nghĩ đến hậu quả này đi?" Thủ Nghiệp lẩm bẩm: "Là anh Thủ Chân đánh người ta trước mà." Lập Huyên thể hiện rõ vẻ nghi ngờ, Thủ Nghiệp nói tiếp: "Anh ấy có đai đen Taekwondo mà chị. Thật đấy, chỉ cần anh ấy muốn thôi là không thằng nào đánh lại đâu."

Thủ Chân cố tình giậm bước chân thật mạnh trên cầu thang, Lập Huyên lấy cây bông tăm mới, hỏi cậu: "Thủ Chân à, em ra đây đi, có chỗ nào bị thương không?" Thủ Chân chần chừ trong giây lát, cả người cứng đờ đứng cách một khoảng nhất định với Lập Huyên, đáp: "Không có." Lập Huyên bảo Thủ Nghiệp ngủ ở phòng nàng, miệng Thủ Chân giật giật như muốn nói gì đó nhưng Thủ Nghiệp đã lanh chanh nói trước: "Ngủ xô pha lạnh lắm chị." Tầm tháng Ba, tháng Tư thế này, trời vẫn còn se se lạnh. Lập Huyên nói: "Không sao, chị đi lấy chăn lông cừu." Thủ Nghiệp nghĩ ngợi một lúc rồi bảo: "Vậy thôi em ngủ với anh được rồi. Lập Huyên nói: "Thủ Chân không thích ngủ chung đâu."

Ba người còn đang cãi cự chưa đi đến hồi kết thì Phó Dư Sinh đã gọi điện hỏi thăm: "Nam Đình nói Thủ Chân đánh nhau rồi gọi em đến bảo lãnh hả?" Lập Huyên đáp: "Vâng, em đến đồn công an rồi đưa hai cậu ấy về rồi." Thủ Chân không nghe thấy đoạn sau nàng nói gì, chỉ xoay gót bỏ lên trên nhà, Thủ Nghiệp lẽo đẽo bám theo anh, dí sát vào tai hỏi: "Anh khó chịu hả?" Thủ Chân mặc kệ cậu em trai, Thủ Nghiệp vẫn lì lợm bám theo anh vào tận phòng ngủ, ngó nghiêng xung quanh một hồi thì buông tiếng thở dài, "Chậc, phòng anh to hơn phòng em mấy lần luôn ý. Thực ra ở đây cũng ổn đấy chứ, môi trường trong lành còn ít người qua lại, không cần nghe tiếng người này người nọ nheo nhéo suốt ngày." Thủ Nghiệp hỏi tiếp: "Còn phòng nào trống không anh? Em cũng muốn chuyển qua đây ở."

Thủ Nghiệp là thằng bé mặt dày, thấy đầu giường có một chồng sách thì lại càng bất ngờ hơn. Trước đây cậu từng nghe kể Thủ Chân rất thích toán học, không ngờ trước khi đi ngủ anh trai mình còn đọc cả sách toán thế này. Thủ Nghiệp nhìn anh trai như đang nhìn quái thú, buông một câu xanh rờn: "Anh bị điên hả?" Thủ Chân không khỏi thắc mắc: "Em không thích sao?" Thủ Chân cứ nghĩ mọi người đều giống như mình.

"Chẳng ai lại thích cái thứ đó cả." Thủ Nghiệp nói rồi mới nhận ra hơi nặng lời, dẫu sao Thủ Chân cũng không giống mọi người. Thủ Nghiệp gãi gãi đầu, trốn tránh: "Thế em đi ngủ trước nhé." Thủ Chân gọi em trai đứng lại: "Thủ Nghiệp này?" 

Thủ Nghiệp đã để tay lên tay nắm cửa nhưng vẫn đứng lại chờ nghe anh nói. Thủ Chân nhanh chóng chớp mắt vài cái, hỏi, "Em... có đang thích ai không?" Câu hỏi này nghe mới mẻ thật đấy, hai anh em cậu trước đây không thân quen, nhưng sau trận ẩu đả tối nay, một tình bạn mang tính cách mạng lại đã hình thành giữa hai chàng trai trẻ. Thủ Nghiệp lại là người vô cùng nghĩa khí, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Có chứ." Kì nghỉ đông lần trước, Seven cất công bay từ Mỹ về đây chỉ để thăm cậu, tấm lòng đó thực sự đã khiến cậu vui vẻ suốt cả một ngày trời. Còn cả Khả Vi nữa, cô thường lén đến thăm cậu những hôm cậu bị mẹ cấm túc ở nhà, nhưng cô mang họ gì thì cậu cũng không nhớ quá rõ nữa.

"Vậy em nói anh nghe đi, thói quen khác với tình yêu ở chỗ nào?"

Thủ Nghiệp nghệt mặt sau khi nghe câu hỏi: "Ờm, câu này nghe có vẻ triết lí đấy."

Triết lí? Thủ Chân thầm nghĩ, tủ sách của mình lại không có sách triết học. Thủ Nghiệp có vẻ sắp phát điên: "Sao tự dưng anh hỏi em khó thế, thích là thích thôi, có liên quan mẹ gì đến thói quen đâu?" Giờ thì đến Thủ Chân nghệt mặt ra nhìn cậu, Thủ Chân cứ nghĩ mình lại vạ miệng, bèn đoán mò, "Đừng bảo anh thích Mạnh Nam Đình đấy nhé?" Dạo này nhà họ Mạnh cứ tổ chức tiệc là kiểu gì cũng thấy có mặt Thủ Chân. Ban tối, lúc ở trong phòng tiệc, cậu bắt gặp gã cao khều kia có vẻ tình tứ với Mạnh Nam Đình lắm, bảo sao Thủ Chân lại nóng tính đến mức vung nấm đấm như vậy. Mặc dù Thủ Nghiệp không quá thích Mạnh Nam Đình nhưng cậu vẫn ủng hộ anh trai, "Anh thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi người ta đi. Người ta theo đuổi được thì anh cũng hoàn toàn có quyền làm thế, hai bên cạnh tranh lành mạnh."

"Làm vậy được hả?"

"Sao lại không được?"

Thủ Nghiệp đã ra khỏi phòng mà Thủ Chân vẫn đứng đực một chỗ cũ. Bấy lâu nay, cậu chỉ sợ tình cảm của mình bị vạch trần, vì ai cũng nói rằng cậu làm vậy là sai trái, chỉ có Thủ Nghiệp đã đánh thức cậu trong đêm nay - đúng lắm, tại sao lại không thể chứ, đâu có gì sai trái đâu?!

Thủ Chân đi xuống tầng, Lập Huyên đang tựa đầu lên gối vuông, đã chìm vào giấc ngủ. Nàng vẫn còn vài bộ quần áo cất trong phòng ngủ trên tầng, vừa rồi nàng lấy một cái áo hoodie mặc vào thay cho áo ngủ. Thủ Chân đánh thức nàng dậy, Lập Huyên mơ màng nghe thấy giọng cậu gọi: "Chị lên nhà ngủ đi." Lập Huyên đang chìm trong cơn mê, đẩy hờ cánh tay đang định vòng qua ôm lấy nàng của Thủ Chân, ấp úng nói: "Thủ Nghiệp đang ngủ trên đó mà." Thủ Chân lại rằng: "Thì vào phòng em ngủ." Cậu bồng cả Lập Huyên cùng tấm chăn lông lên, Lập Huyên tỏ vẻ chống cự nhưng không đáng kể, nàng tính trở mình nhưng lại nhầm hướng, vô tình trôi lọt thỏm vào lòng Thủ Chân. Nàng không ý thức được vấn đề vì vẫn đang mơ ngủ. Chính Thủ Chân mới là người đứng hình hồi lâu, khoảng cách này gần quá, lần cuối cùng ở gần nhau thế này dường như đã là cả một thế kỉ trước, cái đợt hai người trở về từ Semporna.

Cậu quỳ một chân trên thảm, không chút do dự, thốt ra năm chữ: "Ba Ba, em thích chị."

Lập Huyên chầm chậm hé hai mắt ra nhìn, không thể xác định được một điểm cụ thể, cảm giác như trong mơ. Cậu sợ nàng nghe không rõ, bèn áp sát bên tai, lặp lại một lần nữa: "Em thích chị." Lập Huyên hơi hé miệng vì ngạc nhiên. Thủ Chân cúi xuống nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vẽ lại dáng hình đôi môi nàng, Lập Huyên không dưng lơ mơ, quên sạch những gì đã xảy ra.

Cho đến khi Khương Ý Trân đẩy cửa bước vào, trái tim Thủ Chân vẫn còn đang loạn nhịp.

Dường như khung cảnh ấy lại một lần nữa lặp lại - ngày ấy cậu từng muốn tiến thêm một bước nữa với Lập Huyên nhưng ông Nghê lại xuất hiện, rồi không biết có chuyện gì xảy ra mà nàng cứ làm ngơ cậu suốt một thời gian dài.

Khương Ý Trân đến tìm Thủ Nghiệp, lí do là Mạnh Nam Đình không yên tâm về anh em họ nên đã báo tin cho bà, chỉ trách Khương Ý Trân đến không đúng lúc. Bà đang định lên tiếng thì Thủ Chân đùng đùng đứng dậy kéo Lập Huyên đi ra ngoài cùng cậu. Có một chiếc xe đua màu đỏ đỗ trong sân, là quà sinh nhật ông Nghê tặng cho cậu. Thủ Chân cho Lập Huyên ngồi gọn vào trong xe rồi thắt dây an toàn cho nàng. Hai tay cậu còn đang run. Chiếc xe lao thẳng vào màn đêm như mũi tên rời khỏi cây cung rồi dừng lại trước cổng một khách sạn nọ, bấy giờ Thủ Chân mới nhận ra vừa rồi cậu bỏ đi vội vã quá, quên không mang theo căn cước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top