Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên và Thủ Chân gọi taxi để đi đến siêu thị, lúc gần xuống xe, Thủ Chân lại giở chứng khó chiều. Lập Huyên kiên nhẫn chờ cậu lấy đà cho sẵn sàng rồi hai người mới đi thang cuốn xuống tầng dưới. Có một người nọ xách túi gạo vượt qua hai người để đi trước, vô tình đụng trúng Thủ Chân. Thủ Chân bị xô hẳn về phía trước một đoạn, lao dúi dụi vào người Lập Huyên. Người đó cũng nhận ra mình đã va phải cậu, bèn ngoái đầu lại nói với Thủ Chân: "Xin lỗi nhé." Nói đoạn, tay với ra định phủi bụi bám trên áo cậu, khiến Thủ Chân giật mình lùi ra sau lưng Lập Huyên.

Lập Huyên lập tức nắm chặt lấy tay Thủ Chân giữ cậu lại, nàng muốn giúp cậu tập đối diện với những tình huống bất ngờ như thế này, né tránh là phản ứng hết sức ấu trĩ. Bàn tay người nọ chưa kịp chạm vào cậu, Thủ Chân chỉ nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu." Bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay Lập Huyên không chịu buông ra, cảm giác ngây ngô như trẻ mẫu giáo vậy. Lập Huyên để mặc cho cậu dắt đi đâu tùy ý, siêu thị đông người, cũng không sợ cậu dẫn nàng đi nhầm hướng được.

Sau đó hai người tìm xe đẩy, mua trứng gà, mua thêm vài thứ khác cho đến khi đủ nguyên liệu để nấu bữa tối. Lập Huyên nói với Thủ Chân: "Tối mình mời Chí Kì qua ăn cùng đi, chị nhờ tài xế Kim đến đón cậu ấy nhé?" Nàng chịu ăn cùng cậu, Thủ Chân mừng còn hết biết, liền gật đầu lia lịa.

Lúc đứng lựa hải sản, họ vô tình gặp Khương Ý Trân. Cô ta đi một mình, có lẽ cũng đi mua đồ để chuẩn bị bữa tối cho ông Nghê.

Lập Huyên nói: "Thủ Chân chưa ăn trưa, lại cứ đòi phải được ăn cơm rang trứng nên bọn cháu đến đây mua ít đồ về nấu." Phải nói Khương Ý Trân rất nhiệt tình, kéo hai đứa trẻ đi chọn thịt xông khói, còn sợ Lập Huyên không mang đủ tiền, tự rút mấy tờ tiền mặt trong ví ra đưa cho nàng. Lập Huyên ngại không dám nhận, chẳng như Thủ Chân vô tư cầm luôn. Khương Ý Trân hỏi: "Hai đứa thi xong hết rồi hả? Mấy hôm trước cô nghe Thủ Nghiệp kể là hai anh em hẹn nhau nghỉ hè sẽ đi California chơi?" Thủ Chân gật đầu, nói: "Đi cùng với Ba Ba nữa."

Bấy giờ Khương Ý Trân mới hướng ánh mắt vào hai bàn tay đang nắm chặt của đôi trẻ, Lập Huyên muốn rút tay ra nhưng Thủ Chân kiên quyết không chịu, còn ngoái đầu hẳn lại nhìn nàng một cái. Khương Ý Trân nói: "Để cô bảo người ta đặt vé máy bay cho mấy đứa." Nàng đồ rằng trong sự đồng thuận của Khương Ý Trân không bao gồm có nàng. Đúng như dự đoán, lúc Lập Huyên bảo Thủ Chân đi cân trái cây, Khương Ý Trân nói, "Cô nghe nói cháu học tiếng Tây Ban Nha giỏi lắm hả." Xem kìa, đúng là có giỏi, tiền đề là được Thủ Chân giúp nàng gian lận, nhưng Lập Huyên không dám nói ra, chỉ đáp: "Cũng tạm ạ." Khương Ý Trân nói: "Có muốn đi học tiếng ở nước ngoài không? Cô có thể viết thư giới thiệu."

Cô ta muốn nàng chuyển trường sao? Khương Ý Trân đưa mắt nhìn Thủ Chân đứng ở phía xa, Lập Huyên chợt không đoán được ý đồ của cô ta.

Khương Ý Trân nói: "Như thế tốt cho cháu hơn chứ. Trước đây chịu khổ nhiều vậy rồi, bây giờ có cơ hội tốt như thế, mình phải nắm chắc lấy mới phải, cháu thấy đúng không?" Tại sao không dưng gợi ý nàng chuyển trường? Ông Kiều cũng nói hai người không thích hợp, chắc chắn chuyện này không phải tình cờ. Lập Huyên hỏi: "Vì mối quan hệ của cháu và Thủ Chân sao ạ?" Khương Ý Trân nói thẳng không kiêng dè: "Thủ Chân thích cháu thật, nhưng hai đứa không thích hợp." Lập Huyên im lặng để Khương Ý Trân nói tiếp, "Về phần ông Kiều, cô sẽ mời người về chăm sóc ông ấy." Làm vậy là để nàng yên tâm ra nước ngoài học tập mà không vướng bận gì nữa.

Nhưng Lập Huyên chỉ thấy khôi hài: "Không thích hợp thì cháu cũng không cần phải rời xa nơi này, cô Khương nghĩ mình là ai mà cho mình cái quyền quyết định số phận người khác vậy ạ? Chúa cứu thế sao? Ngỏ ý cho cháu một tờ giấy giới thiệu là cháu phải cảm kích cô đến điều sao? Nếu cháu có tham vọng thì chỉ cần lấy lòng Thủ Chân, kiểu gì cũng sống nhàn hạ hơn là làm thân với cô."

Lập Huyên không biết nói như vậy có nặng lời quá không, Khương Ý Trân trợn tròn mắt, biểu cảm sốc tột độ, xen lẫn chút cảm xúc gì đó mà Lập Huyên cũng không thể nói rõ. Cô ta nói: "Cô không hề ám chỉ cháu đang nhăm nhe tài sản nhà họ Nghê." Phải vài giây sau, Lập Huyên mới định thần lại, nàng nhẹ giọng đáp: "Cháu chỉ muốn biết tại sao cô lại làm như vậy."

Thủ Chân đang trên đường trở về chỗ bọn họ, Khương Ý Trân biết không còn thời gian để nói nốt câu chuyện, chỉ nhắc lại ngắn gọn: "Thủ Chân không phải người phù hợp cho cháu, nghe cô khuyên một lần này thôi." Tiếng cô ta nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy, giọng điệu nghe chừng khẩn khoản vô cùng.

Lập Huyên vốn chẳng có ưu điểm gì khác, duy chỉ có cái tính càng khiến nàng khuất phục, nàng càng ngoan cường không cho phép điều đó xảy ra. Khương Ý Trân không cho phép nàng thân thiết với Thủ Chân, nhưng Lập Huyên cứ tối ngày liên lạc với Thủ Chân, thói quen quả đúng là thứ đáng sợ, nàng lo cho từng bữa ăn từng tấm áo của cậu, chỉ cần liên quan đến Thủ Chân thì đều khiến nàng canh cánh lo. Khương Ý Trân cũng có phương cách của cô ta, đưa Thủ Chân đến California, phần vì Thủ Nghiệp đòi hỏi, phần có lẽ vì cô ta thật sự không muốn để đôi trẻ quá gần nhau.

Vé máy bay đã mua xong được A Sấm mang đến tận biệt thự, trơ trọi có một tấm vé. Mặc dù lần này Thủ Chân không vui vẻ nhưng cậu cũng không hề phản đối. Ngày lên đường, Lập Huyên ra tận sân bay tiễn cậu, dõi theo cậu đi qua cổng an ninh mới thôi. Khương Ý Trân nói: "Cô đang làm thủ tục chuyển trường rồi." Lập Huyên tỏ vẻ khó hiểu. Khương Ý Trân lại nói, "Không phải trước đây cháu nói không có ý gì quá đà với thằng bé sao? Thấy Lập Huyên không phản bác, cô ta lại nói tiếp: "Không cách xa, cũng không lại gần, cháu làm vậy cũng là ích kỉ đó, thừa biết Thủ Chân thích cháu."

Lập Huyên nghe đến đây chợt thấy dao động, nàng đã ở bên Thủ Chân nhiều năm vậy rồi, bác sĩ Quách cũng nói đó là thói quen. Khương Ý Trân nói: "Cháu định tự dối lòng đến bao giờ nữa? Nếu ngay cả với Thủ Chân còn không phải tình yêu, vậy tình cảm giữa cháu và Phó Dư Sinh còn kém xa cả thế. Lúc cháu định đi Tây Ban Nha cùng Phó Dư Sinh, cháu có biết Thủ Chân đã đau khổ nhường nào không? Vì đi tìm cháu mà nó bị tai nạn, cháu biết chứ? Nó nằm viện vì cú tông xe đêm hôm đó. Để giữ cháu lại bên mình mà nó phải cầu xin cô, đồng ý giúp cô gả cho bố nó. Lập Huyên, đáng lí Thủ Chân nó phải căm ghét cô đến nỗi nào chứ! Vì cô mà mẹ nó mất tích, nhưng nó lại chấp nhận giao kèo với cô, cháu thử nghĩ xem thằng bé đã tuyệt vọng đến mức nào mới phải tìm đến cô."

Lập Huyên gọi xe về khu trung tâm thành phố, ở kí túc xá, nàng ngẫm lại những lời tàn nhẫn sau cuối Khương Ý Trân nói cùng nàng, đúng là nàng đã quá ích kỉ. Có lẽ mọi người đều tưởng rằng vì không còn Phó Dư Sinh nên nàng mới chọn tiếp cận Thủ Chân. Nhưng sự thật tuyệt nhiên không phải như vậy, chỉ là Lập Huyên cũng chưa từng dám nghĩ nàng và Thủ Chân sẽ có tương lai mai này.

Khương Ý Trân nói phải lắm, nếu không thể có tương lai cùng nhau, vậy chiếm lấy cuộc đời của Thủ Chân như vậy chẳng phải còn tàn nhẫn với cậu hơn sao?

Nàng cứ nghĩ huơu nghĩ nai cho đến khi chìm vào giấc ngủ, nửa đêm nhận được cuộc gọi từ Thủ Chân, cậu cười khoái trí bảo: "Thủ Nghiệp đến đón em rồi." Lập Huyên đáp: "Vậy là tốt rồi." Nàng nhìn đồng hồ, mới bốn rưỡi sáng. Thủ Chân nghe qua cũng biết nàng đang không vui: "Nghe giọng chị không ổn nhỉ?" Lập Huyên nói: "Không sao, chị khát nước thôi." Thủ Chân nhanh nhẹn dỗ cho nàng vui trở lại: "Ngày mai em có quà cho chị."

"Ngày mai?" Không phải cậu đang ở nước ngoài sao? "Quà gì vậy?" Lập Huyên hỏi cậu. Thủ Chân nói: "Ngày mai chị mở ra là biết."

Món quà được Thủ Chân đựng trong một cái hộp phẳng và mỏng, nhỏ thế này xem chừng không quá đắt đỏ, hồi nhỏ cậu cũng tặng nàng khối rubik kim cương, cũng không buồn bỏ vào hộp quà. Lúc đón sinh nhật hai mươi tuổi, cậu từng tặng một cái đồng hồ, không biết lần này là gì đây. Lập Huyên mở hộp ra, chiếc hộp rất nhẹ, gần như không có sức nặng, bên trong chỉ có một tờ giấy. Lập Huyên chợt mỉm cười, chẳng trách lúc Khương Ý Trân tiễn cậu lên máy bay, cậu lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hóa ra đã tính xong từ trước rồi. Vé bay thẳng đến Los Angeles, có kèm một lời nhắn vỏn vẹn ba chữ từ Thủ Chân: Em chờ chị.

Sau này Lập Huyên không nhớ ra được lí do nàng chấp nhận đi đến Los Angeles, có chăng nàng chưa từng đến Mỹ nên nơi này có một sức hút khác lạ, hoặc do Khương Ý Trân bỗng nhiên nhắc nàng phải thẳng thắn đối diện một vấn đề nàng đã lảng tránh bấy lâu - nàng không tồn tại như một "thiên sứ" trong cuộc đời Thủ Chân. Nàng nên yêu thương và trân trọng cậu nhiều hơn thế mới phải. Vé máy bay đã trao tận tay thế này, nàng còn lí do gì để không đến gặp cậu đây? Chưa kể nàng có cả một kì nghỉ hè trước mắt để có thể ở đây thư giãn, quên sạch những buồn rầu, quên cả Phó Dư Sinh.

Lập Huyên chưa từng kể với bất cứ ai rằng nàng đã nằm mơ thấy Phó Dư Sinh đôi ba lần. Tưởng như gặp lại nhau nơi sân bay, anh phong trần biết mấy quay về nước, nắm lấy tay nàng, nói xin nàng hãy tha thứ cho anh, rằng thật ra người anh yêu vẫn là nàng. Nhưng biết làm sao đây, anh còn hoài bão và tham vọng cao xa nhường ấy, mà Lập Huyên nàng lại chẳng xứng với những khao khát trong anh, đành chấp nhận làm một phần bị anh cắt bỏ và để lại. Lập Huyên cảm thấy mình hiểu rõ lòng anh, lúc cha nàng đau ốm, trước khi nàng còn chưa gặp được bà Nghê, nàng có thể hiểu tấm lòng anh. Lập Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, quyết định sẽ chôn sâu mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ.

Lập Huyên quyết định sẽ dành một bất ngờ cho Thủ Chân, trước khi đến Los Angeles, nàng không hé nửa lời về việc mình có chấp nhận lời mời hay không. Nàng hỏi thăm tài xế Kim, biết được thông tin nơi ở mà Khương Ý Trân đã sắp xếp cho Thủ Nghiệp, sau khi ngồi lên xe taxi đi đến nơi đó rồi nàng mới nhận ra, nơi này quả thực rất tuyệt, là một ngôi nhà được xây riêng biệt nằm giữa ba mặt đồi, cổng sắt cao hai mét che chắn phía trước, có bảy, tám cỗ xe thể thao đậu trước cổng trông rất hào nhoáng. Lập Huyên ngờ rằng nàng đi lạc, lại đối chiếu số nhà với thông tin được cho, không sai. Đang khi nàng do dự xem có nên bấm chuông cửa không, một cỗ xe đua màu xanh lam chạy đến từ đường núi, dừng lại trên lối cho xe ô tô ngoài cổng, một cặp nam nữ bước xuống, cả hai đều là người nước ngoài. Cô gái trên hai mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, tóc dài độc một màu nâu, gương mặt có nét phương Đông, hơi giống con lai, cô gái hỏi Lập Huyên định làm gì.

Lập Huyên rụt cánh tay đang chuẩn bị bấm chuông cửa lại, đáp: "Mình tìm người quen."

"Ai vậy?"

Lúc này Lập Huyên mới sực nhớ, nàng không biết tên tiếng Anh của Thủ Nghiệp là gì. Chàng trai bấm chuông cửa, tiếng người hỏi phát ra từ phía sau cửa, bập bõm không nghe rõ, chỉ nói mỗi tiếng Anh, Lập Huyên tự vấn tiếng Anh của nàng không tệ, nhưng âm thanh đến từ thiết bị truyền phát cũng khá khó nghe, nàng chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ở trong nhà. Cổng sắt kẽo kẹt mở ra, chàng trai gọi cô gái đi vào, đứng xa tận ngoài cổng nhưng vẫn nghe được tiếng nói cười rôm rả vẳng ra từ bên trong.

Lập Huyên chần chừ giây lát, cũng bấm chuông cửa, đáp lại là khẩu âm Anh Mỹ vô cùng tiêu chuẩn. Lập Huyên hỏi bằng tiếng Trung: "Shou Ye?" Người nọ hỏi "What, pardon?" rồi cũng im lặng luôn, xem ra anh ta không hề biết họ. Sau đó anh ta nói Lập Huyên chờ một lúc, Lập Huyên đứng đợi hồi lâu thì thấy có người đi ra mở cổng sắt, một nam trung niên chừng ba mươi tuổi, nghe giọng nói thì đúng là người đã tiếp chuyện nàng qua máy quay trước cổng. Giải thích gãy lưỡi mà anh ta vẫn không hiểu ý Lập Huyên, Lập Huyên lại lấy địa chỉ ra cho anh ta xem, anh ta kiểm tra rồi xác nhận là chính xác, lại xem xét kĩ càng Lập Huyên từ trên xuống dưới trước khi gọi điện thoại để hỏi xem chủ tiệc có mời ai khác không, người ở đầu bên kia có vẻ đã nói không, người đàn ông nọ quay lại nói với Lập Huyên: "Có một con phố khác cùng trong khu này, tên chỉ khác con phố này một chữ cái." Anh ta hỏi nàng có chăng đã chép nhầm tên, lại tốt bụng nhắc nàng thử gọi cho bạn để hỏi thử xem sao.

Lần đầu Lập Huyên ngồi máy bay lâu như vậy, ban đầu nàng còn hào hứng đến mất ngủ, sau lại buồn ngủ không thể mở nổi hai mắt. Chờ đến lúc máy bay hạ cánh thì điện thoại cũng đã hết sạch pin.

Lập Huyên nói cảm ơn rồi kéo va li xuống đồi. Nàng cũng cảm giác mình đã ghi nhầm địa chỉ, nếu Thủ Nghiệp thật sự ở trong đó thì cậu chàng đã ăn chơi rất hoành tráng. Có lẽ Khương Ý Trân không hay biết việc này.

Cũng không rõ con phố mà anh trai người nước ngoài kia nói đến nằm ở đâu, Lập Huyên lọ mọ cả nửa tiếng đồng hồ mới xuống được đồi, còn hỏi người bản địa đường đến một địa chỉ khả thi hơn. Khó khăn lắm nàng mới gọi được một cốc cà phê ở quán nước dưới chân đồi, tiện thể hỏi luôn bà chủ quán xem đường đi lối lại thế nào. Bà chủ nói, có một chuyến xe buýt đi vào trung tâm thành phố nhưng khua chân múa tay một hồi cũng vẫn chưa nói rõ được bến xe buýt đó ở đâu, trong khi đi bằng taxi qua đó lại tốn cả năm chục đô, nhưng rõ ràng nghe anh trai lúc nãy miêu tả thì Lập Huyên cứ đinh ninh nơi đó phải ở gần đây lắm.

Lập Huyên thấy nên bỏ cái ý định tạo bất ngờ cho Thủ Chân đi, trước hết phải sạc điện thoại đã. Lúc bật máy lên, nàng đã thư thả hơn phần nào, tâm trạng vô cùng phấn chấn, gửi ngay cho Thủ Chân một tin nhắn: "Em đoán xem chị đang ở đâu?" Thủ Chân im lìm mãi mà không nhắn lại, Lập Huyên dán chặt mắt vào điện thoại mong chờ, chờ đến khi cốc cà phê đã chạm đáy, đến lúc nàng phải lên xe buýt thì Thủ Chân mới gọi điện lại. Lập Huyên bắt máy ngay, đang định trách cậu phản ứng chậm chạp, bỗng nhiên lại nghe tiếng Thủ Chân gọi: "Ba Ba." Lập Huyên sững người, ngoái đầu lại nhìn mới điếng người vài giây.

Khung nền là trập trùng đồi núi, Thủ Chân đứng ngay trước mắt nàng, trán như lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng buộc phải công nhận cảnh tượng này đẹp nao lòng người. Gặp lại nhau nơi đất khách quê người, kiểu gì cũng man mác cảm giác hai trái tim lại tìm thấy nhau bất chấp cách trở về mặt địa lí, Lập Huyên gần như chạy ngay đến ôm chầm lấy cậu trong sự ngỡ ngàng. Thủ Chân nói: "Em tìm chị gần cả tiếng đồng hồ rồi đấy." Lập Huyên ngây người không hiểu, bèn hỏi: "Sao em lại biết chị đến đây rồi?" Cậu lẳng lặng nhấc va li của nàng từ trên ghế xuống, lại kéo dọc đường lên đồi, vừa đi vừa gọi điện cho Thủ Nghiệp báo: "Tìm thấy rồi."

Lập Huyên giật mình nhận ra hai người đang đi ngược về con đường nàng vừa men xuống đồi, thì ra họ đã ở trong đó thật, địa chỉ nàng có là chính xác.

Thủ Nghiệp ở trong một gian nhà riêng biệt khép góc sát bên đồi, đúng là hôm nay họ mở tiệc nhưng bữa tiệc đã bị hủy vì sự có mặt đột xuất của Lập Huyên. Người mở cửa cho Lập Huyên là quản gia mà Khương Ý Trân thuê riêng cho Thủ Nghiệp. Chuyện là thế này, sau khi anh quản gia chỉ đường cho Lập Huyên xong, vào nhà gặp Thủ Nghiệp, Thủ Nghiệp mới hỏi đó là ai. Quản gia nói là một cô gái phương Đông. Thủ Chân hỏi kĩ càng xem người đó trông ra sao, vì cậu vẫn đang chờ Lập Huyên có mặt, nhưng nàng không hề báo trước rằng nàng sẽ tới, nếu nàng nhận lời mời thì có lẽ sẽ là hôm nay, xem chừng là muốn tạo bất ngờ cho cậu. Thủ Nghiệp nói sẽ gọi hỏi thím Tiết xem sao, nhưng Thủ Chân gạt đi rằng không cần. Chẳng mấy khi được một lần phiêu lưu, cậu muốn tự đi tìm nàng.

Sau đó Lập Huyên mới hỏi Thủ Chân: "Nhưng làm sao em dám chắc đó là chị được, nhỡ như không phải chị rồi em định tìm đến khi trời tối mịt hả?" Thủ Chân nói: "Em tự đánh cược với chính em." Lập Huyên hỏi vẻ tò mò: "Gì cơ?" Thủ Chân nói tiếp: "Nếu em tìm thấy chị thì em sẽ không bao giờ rời xa chị nữa, bọn mình sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Lập Huyên mỉm cười, nàng đang đứng trước ngồi nhà trên đồi, nhìn xuống cảnh đẹp bên dưới. Thủ Chân choàng tay ôm lấy nàng từ phía sau, thủ thỉ vào tai nàng, tiếng quần áo sột soạt khiến Lập Huyên không nghe rõ lời cậu nói, câu nói thốt ra thật nhẹ nhàng biết mấy, những tưởng nặng thêm chút nữa là non xanh bể ngàn cũng vỡ vụn cả, nhưng Lập Huyên hiểu hết ý cậu muốn nói. Nàng không hề cự tuyệt, thật kì lạ, cái ôm này dường như đã được luyện tập cả trăm ngàn lần.

Đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Thủ Chân, nàng nghe giọng cậu như trách móc, cậu nói: "Chị lại định dạy dỗ em đây này." Lập Huyên "ừ" rất nhẹ, trong cái âm thanh trầm bổng kì lạ ấy, nàng muốn nói rằng cậu đã sai rồi. Nếu là khi trước, có lẽ Lập Huyên sẽ hỏi cậu: "Thủ Chân, em đang thật lòng đấy hả?" Nàng chưa từng hỏi cậu rằng cậu có thể phân biệt giữa tình yêu và sự dựa dẫm không? Nhưng tối hôm nay Lập Huyên không băn khoăn điều đó nữa, chỉ hỏi cậu rằng, "Thủ Chân, nếu vậy thì em có hạnh phúc hơn không?"

Thủ Chân nhìn nàng đầy khó hiểu, cậu không hiểu câu hỏi của nàng, nhưng Lập Huyên biết giờ phút này nàng đang hạnh phúc. Nàng nói: "Từ đây đi Dãy Grand Canyon hẳn là có nhiều cảnh đẹp trên đường lắm, em thấy em dắt chị đi chơi có ổn không?" Lập Huyên không biết mình muốn gì, nhưng nếu trái tim hai người cùng chung một nhịp đập, không ai có thể cướp đi những kỉ niệm hạnh phúc của họ, dù đó có là Khương Ý Trân đi nữa.

Bỗng nhiên Thủ Chân không nói nên lời, Lập Huyên hỏi: "Em không muốn ư?" Thủ Chân đáp: "Em muốn chứ, em sẵn sàng cùng chị đi khắp trái đất này." Lập Huyên lập tức mỉm cười.

Mặc dù nhà họ Nghê không thiếu tiền nhưng Lập Huyên vẫn chọn phương án du lịch kinh tế nhất, giống như những thanh niên du học xa xứ, nàng quyết định sẽ thử một lần đi phượt trên đất Mỹ. Khởi hành từ Los Angeles, họ sẽ thăm thú hết các điểm tham quan kì thú ở quanh đây trước khi băng qua Grand Canyon để dừng lại ở đích đến là Las Vegas. Lập Huyên tính toán thời gian, vừa kịp về nước để bắt đầu học kì hai.

Lúc Lập Huyên trình bày kế hoạch này cho mọi người, Thủ Nghiệp tỏ vẻ hết sức phấn khích, cậu hỏi nàng: "Chị định thuê xe hả?" Lập Huyên lắc đầu, phương tiện giao thông công cộng ở đây phát triển, nàng cũng không có tiền để thuê xe riêng. Hai mắt Thủ Nghiệp sáng lên, cậu bảo: "Em cũng muốn đi cùng." Đoạn, ngoảnh qua xin phép Thủ Chân. Thủ Chân thì sao cũng được, miễn là có Lập Huyên ở bên cậu, không cần gì hơn.

Nhưng Lập Huyên có tính toán riêng, nàng rằng: "Thủ Nghiệp, hay là em với Thủ Chân lái xe đến chỗ tập trung đi?" Thủ Nghiệp bĩu môi, trải nghiệm du lịch khác nhau ở chỗ bạn đồng hành kia mà. Lập Huyên thấy cậu nói cũng có lí, nhưng đến lúc thật sự phải di chuyển bằng phương tiện giao thông công cộng, nàng sợ Thủ Chân sẽ chùn bước.

Thật ra chuyến du lịch này lại vô cùng vui vẻ, trừ cái đêm ở trung tâm thành phố ra. Vì hôm đó Lập Huyên ở lại thăm thú Hollywood quá lâu nên đẽ lỡ mất chuyến xe về thị trấn, đành phải đi xe buýt về thành phố rồi mới chuyển tuyến. Chia nhau ra đi chơi từ trước đó đúng là quyết định sáng suốt, Thủ Nghiệp gọi điện cho nàng: "Thủ Chân đang đợi chị ở bến xe." Lập Huyên ngẩn người, lúc xe tiến vào bến, nàng quả thực đã trông thấy Thủ Chân ngồi ở một chỗ rất dễ nhìn. Thật ra cũng không có quá nhiều người đứng ở bến, cậu chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cảm giác hơi nhàm chán, sau đó ngoảnh mặt ra vừa nhìn thấy Lập Huyên đã nhoẻn miệng cười ngay.

Lập Huyên hỏi Thủ Chân: "Sao em không về trước với Thủ Nghiệp đi?" Thủ Chân nói: "Bạn em ấy còn đợi, thật ra em không thích mấy người bạn đó lắm." Thủ Chân muốn ám chỉ rằng đương nhiên cậu thích ở cạnh Lập Huyên hơn, vả lại cũng có ý trách móc khi sáng nay nàng không chờ cậu cùng đi Hollywood. Lập Huyên hỏi han: "Một thân một mình ở đây mà không sợ đi lạc hả?" Thủ Chân đáp: "Em sợ chị không tìm được đường." Đã nói sẽ đợi ở đây là sẽ chỉ ở yên đây đợi thôi mà.

Lập Huyên hỏi: "Vậy nếu chị thật sự lạc đường thì em định làm gì?" Thủ Chân nói: "Em sẽ ở yên đây chờ chị." Lập Huyên không hài lòng lắm với câu trả lời này, ngộ nhỡ nàng lạc đường thì cậu đợi chờ lâu mấy đi nữa cũng đâu có tác dụng. Lần này Thủ Chân lại nhìn thấu nét mặt của nàng, cậu cuống quýt giải thích dù vẫn chỉ là lặp đi lặp lại câu nói cũ, "Em sẽ ở yên đây đợi chị mà, chị biết thừa em sẽ luôn chờ chị ở đây còn gì." Cậu thật sự bắt đầu trở nên lo lắng khi nàng tỏ ra không hài lòng, Lập Huyên buộc phải thỏa hiệp, "Chị hiểu rồi."

Sau đó hai người cùng đứng đợi chuyến xe cuối cùng về bến. Nhưng chờ đến chín giờ tối, nhân viên bến xe đi ra thông báo chuyến xe cuối cùng không thể đến vì có cơn giông, phải chờ đến năm giờ sáng mai mới có xe, mười một giờ bến xe sẽ đóng cửa. Lập Huyên đành phải gọi cho Thủ Nghiệp, nhờ cậu lái xe đến đón cả hai, nhưng ít nhất cũng phải chờ thêm một tiếng nữa, Lập Huyên bèn tìm đại một quán cà phê hoạt động 24/7. Trong lúc chờ Thủ Nghiệp đến, một sự việc mà Lập Huyên không thể ngờ tới đã xảy ra.

Nàng và Thủ Chân ngồi chỗ khép góc nhất trong quán cà phê, trong quán chỉ có năm, sáu người, cũng là những người đã đứng chờ xe cùng họ, có người tìm phòng trọ để nghỉ qua đêm, có người định tá túc trong quán cà phê đến sáng để tiết kiệm tiền. Thủ Chân hỏi Lập Huyên: "Tại sao bọn họ không kiếm phòng ngủ vậy?" Lập Huyên nói nhỏ: "Vì phải để dành tiền còn làm việc quan trọng hơn chứ." Lập Huyên cảm thấy việc tiết kiệm là ưu tiên số một, nhưng để giữ thể diện cho những người được nhắc đến, nàng vẫn bé cái miệng lại là hơn. Thủ Chân nghe xong vẫn không hiểu, đây chính là khoảng cách giữa cậu và người khác. Về phương diện kinh tế, cậu gần như không phải lo nghĩ gì, mọi chuyện lớn nhỏ đều đã có người khác lo sẵn cho.

Hai người chờ gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy Thủ Nghiệp đâu. Cửa quán cà phê được đẩy vào, là một người vô gia cư, xem chừng cũng trạc tuổi Thủ Chân, cậu ta mặc quần bò lem nhem bụi đất, thân trên mặc chồng lên nhau cả mấy tấm áo mỏng tang trông rất trái mùa. Bàn nào cậu ta đi qua cũng đang nói chuyện rôm rả, nhưng lúc đi qua bàn của Lập Huyên, cậu ta không dừng lại, có lẽ vì thấy họ giống người châu Á, lại trông có vẻ bằng tuổi nên hơi chần chừ. Cậu ta nói cùng bàn cạnh đó rằng: "Có thể cho tôi xin một cốc cà phê không? Một cốc thôi là được."

Bàn kế đó trông có vẻ như một cặp đôi, hai người họ đang nói chuyện say sưa, bàn về áo quần, giày dép và túi xách đang thịnh hành, tóm lại là nói từ bắc vô nam, chỉ toàn là chuyện thời trang phong cách. Lúc chàng trai trẻ hỏi xin, họ phớt lờ như không nghe thấy, chàng trai trẻ tỏ vẻ hơi ủ rũ, lại liếc mắt nhìn Thủ Chân, vì Thủ Chân cứ chăm chăm nhìn cậu ta từ nãy đến giờ.

Thủ Chân cảm thấy hết sức mới lạ, vì cậu tiếp xúc với quá ít người. Lập Huyên vội kéo tay áo Thủ Chân, ý bảo cậu đừng nhìn chằm chằm người lạ, làm vậy là bất lịch sự. Chàng trai trẻ mỉm cười với hai người, lại tiến về bàn tiếp theo. Thủ Chân hỏi Lập Huyên: "Sao anh ấy lại như vậy?" Lập Huyên nói có lẽ do người ta đói bụng. Thủ Chân bỗng nói với Lập Huyên thế này: "Em muốn mua một cái hamburger cho anh ấy." Hai người bàn bạc rất kín tiếng nhưng dường như chàng trai nọ vẫn nghe được, cậu ngoái lại nói: "Tôi chỉ xin một cốc cà phê thôi được rồi."

Lập Huyên đứng dậy mua cho cậu ta một cốc cà phê và một cái hamburger. Chàng trai trẻ nói cảm ơn nhưng không ăn, chỉ nhìn ra ngoài cửa. Lần theo ánh mắt của cậu, Lập Huyên nhìn thấy bên ngoài còn có một bạn nữ, nàng hỏi: "Là bạn của anh sao?" Chàng trai trẻ gật đầu, Thủ Chân nói: "Mời bạn ấy vào ngồi ăn cùng đi." Chàng trai trẻ gật đầu nhận lời ngay, lại nhận ra mình đồng ý có vẻ hơi vội vã, đâm ngại ngùng. Cậu ta quay ra vẫy tay gọi bạn nữ vào trong quán.

Lập Huyên còn lo Thủ Chân bị ám ảnh sạch sẽ có thể thấy khó chịu, nhưng kì lạ là lần này cậu chủ động mời bạn nữ nọ ngồi bên cạnh mình, dường như cậu vô cùng tò mò về bạn nữ này. Mái tóc của bạn nữ mặc dù hơi rối nhưng vẫn đủ gọn gàng, lịch sự. Chàng trai trẻ nhường hamburger cho bạn nữ, bạn nữ lại chia đôi cho cậu một nửa, nhưng có khéo léo thế nào cũng không thể bẻ đôi cho đều một chiếc hamburger. Lập Huyên đề nghị: "Để mình mua thêm một cái nữa."

Lúc Lập Huyên quay về từ quầy gọi món, nàng nghe thấy Thủ Chân đang tám dóc với hai bạn trẻ. Mặc dù cậu vẫn còn e dè trong lúc trò chuyện nhưng khả năng ngôn ngữ lại thành thạo vô cùng, hồi còn phụ đạo tiếng Tây Ban Nha cho Lập Huyên, Thủ Chân chỉ dùng đúng bảy ngày ngắn ngủi để nắm được kiến thức cơ bản. Lập Huyên nghiến răng nghiến lợi vì ganh tị, dĩ nhiên không thể trách chỉ số thông minh của nàng quá thấp được, tất cả chỉ vì cái biệt tài đọc phát nhớ ngay của cậu.

Thủ Chân đang hỏi thăm tại sao hai người bạn trẻ lại lang thang ở đây mà không về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top