Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên hoảng hốt trong lòng: "Em đi gặp luật sư Lục để bàn về chuyện du học của anh." Đến lượt Phó Dư Sinh á khẩu chẳng biết phải nói gì, nhưng Lập Huyên đã đánh giá thấp lòng tự trọng của chàng trai này, anh nói: "Không cần đâu, tự anh giải quyết được." Đoạn, lại hỏi nàng, "Nhưng sao em lại biết chuyện đó?" Lập Huyên né tránh bằng sự im lặng, anh lại hỏi: "Mẹ anh đến gặp em à?"

Phó Dư Sinh trầm ngâm hồi lâu: "Lập Huyên, chuyện này không liên quan gì đến em cả." Từ trước đến nay, Phó Dư Sinh luôn ân cần che chở nàng như vậy, giờ đây sự tình ra nông nỗi này mà anh vẫn lo an ủi nàng.

Sau này Lập Huyên mới biết chuyện quả thực không can dự gì tới nàng. Phó Dư Sinh thôi học cũng không phải vì anh tự ý bỏ học giữa chừng, là luật sư Lục thông tin cho nàng hay, anh bị đuổi học vì vi phạm kỉ luật trường, ngoài anh ra còn có sáu sinh viên khác cũng chung số phận, nguyên nhân là dính vào một vụ xô xát trong trường, sau này lại tranh cãi với giáo viên, bị quy vào tội "có hành vi công kích".

Mạnh Nam Đình học cùng trường với anh, nàng vừa lên năm ba thì cũng bị cho thôi học cùng thời điểm.

Luật sư Lục nói: "Dạo này nhà họ Mạnh chạy đôn đáo khắp nơi chỉ để lo vụ này, muốn khôi phục lại tư cách học ở trường cũ là không thể, nhưng có thể chuyển trường."

Lập Huyên bỗng mất tập trung, nàng nhớ lại trước đêm Giáng Sinh năm ngoái, Phó Dư Sinh đã nhờ Mạnh Nam Đình mang quà về tặng nàng, chỉ là ý nghĩ thoáng vụt qua rồi thôi. Luật sư Lục nói: "Chuyện này thì phải bình tĩnh xem xét tình hình thực tế, khả năng của bác cũng có hạn thôi. Ông Nghê có vài mối làm ăn với người bên đó, biết đâu ông ấy có cách." Có cho Lập Huyên cả trăm quả gan, nàng cũng không dám đi tìm ông Nghê nhờ giúp đỡ. Vẫn biết sốt ruột là vậy nhưng buộc phải chờ đợi tiếp. Lập Huyên về lại biệt thự, gọi điện hỏi Chí Kì có đang ở nhà không, tối nay nàng muốn ghé qua bàn chút chuyện.

Thủ Chân hơi bực bội trong người, mặc dù Lập Huyên không nói nhưng cậu vẫn biết chuyện của Phó Dư Sinh. Sau khi Lập Huyên ra ngoài, Thủ Chân ngồi nghĩ một lúc rồi nhấc máy lên gọi cho ông Nghê. Đúng là phiền phức không để đâu cho hết, chẳng hiểu sao mối lo của người khác lại trở thành chuyện khiến cả cậu và nàng cũng đau đầu lo lắng? Thủ Chân không hiểu nổi, cảm giác nhanh chóng giải quyết cho xong vẫn là thượng sách. Sắp đến kì nghỉ hè, cậu đã bàn bạc đâu ra đấy với Thủ Nghiệp rồi, mùa hè này cậu sẽ đi du ngoạn California cùng Lập Huyên, Thủ Nghiệp từng học ở đó vài năm, khá thông thạo địa bàn, cậu sẽ phụ trách thu xếp ăn ở và dẫn đoàn từ đầu đến cuối.

Thật ra Lập Huyên cũng chỉ có một mình Chí Kì là bạn tâm giao, đêm nay hẹn tâm sự, Lập Huyên đang nghĩ xem nên kể chuyện Phó Dư Sinh bị đuổi học thế nào, có nên nói cho Chí Kì biết Thủ Chân đã hôn nàng không, và cả sự xuất hiện của Mạnh Nam Đình nữa. Nỗi buồn mênh mang trải khắp cõi lòng nàng. Hai cô gái tắt hết đèn, mượn tạm ánh đèn đường để ngồi nói chuyện ngoài ban công lộ thiên, tiếc là đêm nay trời không có sao. Hai người im lặng hồi lâu, vì đã quá hiểu nhau nên không hề khó xử. Chí Kì nói: "Lập Huyên, hôm đó tao đi tìm Trang Học Nhân, bắt gặp Phó Dư Sinh đang gặp một cô gái nào đó." Cô vừa nói vừa liếc cái bàn chứ không nhìn Lập Huyên. Lập Huyên hỏi: "Có phải tóc màu vang đỏ không? Cô gái đó tên Mạnh Nam Đình, thích mặc quần áo sặc sỡ." Chí Kì tỏ ra bất ngờ quá lắm: "Đúng là có mặc cái áo màu đỏ thật, sao mày biết thế?"

"Chí Kì, hình như tao tệ lắm mày nhỉ, nghe tin anh ấy thích người khác mà tao lại thở phào nhẹ nhõm cơ đấy."

Chí Kì không tò mò tra hỏi thêm, chỉ thẳng thừng nói không kiêng dè: "Kiều Lập Huyên, mày định đẩy bản thân đến bờ vực thật đấy à? Nếu mày muốn xác định quan hệ tình cảm với Thủ Chân thì quá khó." Hai mắt Lập Huyên chợt nhòe đi, dù là bao nhiêu khó nhọc nàng cũng có thể cắn chặt răng vượt qua, nhưng nàng không tài nào chịu đựng được sự quan tâm và răn đe như vậy từ Chí Kì. Lập Huyên gượng nở một nụ cười, nói: "Úc Chí Kì, đúng là chỉ có mày hiểu tao nhất."

Chí Kì lườm nguýt nàng: "Hồi đó cứ về đến kí túc là mày lại bô bô kể về Thủ Chân, tao chưa gặp mà còn hiểu kha khá về nhóc đó, nào là kén ăn rồi ám ảnh sạch sẽ. Sau này có một lần bác sĩ Quách chở mày về tận trường lúc tối muộn, tình cờ tao nghe được hai người nói chuyện. Lúc mày chính thức hẹn hò Phó Dư Sinh, tao còn ngờ vực mất một lúc mà."

Lập Huyên nói: "Nhưng dạo đó tao yêu anh ấy thật đấy." Chí Kì nói: "Nhưng lừa được người khác chứ không phỉnh phờ được lòng mình." Cô đứng dậy, nhoài người lên lan can, hai cô gái lại im lặng thêm một lúc nữa. Sau đó, Chí Kì là người nói trước, "Cậu ấy về rồi kìa." Dưới nhà có người vừa dừng xe, người bước xuống xe mặc áo khoác màu bạc, ung dung tự tại vươn tay đón lấy chìa khóa xe. Chuông báo động kêu tít tít trước khi Lục Cẩm Nhất đi vào tòa nhà đối diện.

Chờ cho bóng người khuất dạng, Chí Kì mới hỏi: "Mày định làm gì tiếp đây?" Lập Huyên đáp: "Nếu Dư Sinh thật sự có tình cảm với Mạnh Nam Đình, tao rút lui là tốt nhất rồi." Chí Kì nói: "Chưa chắc anh ấy đã có tình cảm sâu đậm gì với cô ta, có chăng chỉ là mến mộ thôi." Lập Huyên nói: "Ở nơi đất khách quê người như vậy cũng vất vả lắm chứ, thân thiết với người ta cũng không có gì lạ." Chí Kì nói: "Chưa từng thấy mày rộng lượng như vậy bao giờ."

Rộng lượng ư? Nàng và Phó Dư Sinh càng níu kéo chỉ càng xa cách, hai người không thể tiếp tục đồng hành nữa, vậy hà cớ gì không trả lại cho anh khoảng trời rộng lớn hơn?

Rốt cuộc Lập Huyên vẫn quyết định sẽ cầu cứu ông Nghê, nàng hỏi riêng tài xế Kim để biết hôm nào ông Nghê và Khương Ý Trân sẽ ghé chơi biệt thự. Nàng đang nấu cháo trong bếp, lúc đến đây có mua ít sò điệp. Khương Ý Trân khác bà Nghê, không giữ hình tượng bà chủ kiêu kì, đích thân vào bếp đun lại thuốc cho ông Nghê, thuốc này của bác sĩ trung y bốc cho. Mấy năm gần đây ông Nghê yếu đi trông thấy, ngày trẻ thường xuyên tăng ca thâu đêm nên cơ thể bệnh tật nhiều, già rồi mới lộ ra, trí nhớ cũng suy giảm rõ rệt, thêm cả bệnh tim đeo bám nên gần như chưa dừng uống thuốc bao giờ.

Thật ra Khương Ý Trân đối xử với Thủ Chân cũng không đến nỗi tệ, lúc đun lại thuốc, cô ta đứng tám dóc với Lập Huyên, lại nhắc chuyện hồi cha Lập Huyên đau ốm, Thủ Chân trực tiếp đến hỏi xin ông Nghê kí tờ séc. Có lẽ cô ta cố tình nói cho Lập Huyên nghe, nàng lấy làm khó hiểu nên Khương Ý Trân mới vội vã giải thích: "Cô không có ý đó đâu. Cũng tại cháu sau đó không nhận lấy đi, cô nghe Thủ Nghiệp kể là Thủ Chân nói muốn tự kiếm tiền, vì tiền đó là phải đi vay của bố. Thằng bé này thật sự cứng đầu ghê. Sáng nay lúc cô mới qua, lên gọi Thủ Nghiệp dậy, thằng bé bảo bốn giờ sáng nó mới đi ngủ."

Lập Huyên nghe vậy thì hết hồn, chơi game đến tận bốn giờ sáng sao?

Khương Ý Trân tâm sự: "Cháu nói có kì lạ không cơ chứ, lúc đưa Thủ Nghiệp qua Mỹ, điều kiện đâu ra đấy thì nó không chịu học hành cho tử tế, bây giờ đi theo Thủ Chân thì lại bắt đầu chú tâm bài vở. Sáng nay cô gọi kể cho Triệu Đông, ông ấy cũng không chịu tin."

Chẳng trách hôm nay biệt thự lại im ắng như vậy, thì ra hai anh em họ còn đang say giấc nồng. Gần đến giờ trưa, Lập Huyên mới lên phòng gọi Thủ Chân dậy, dưới giường la liệt mấy quyển sách, có Ván Cờ Vĩ Đại Con Đường Tự Do Tài Chính, nàng nhặt từng quyển lên rồi để trên mặt bàn. Lập Huyên vừa kéo rèm ra thì Thủ Chân cũng tự giác tỉnh dậy, cậu mơ màng hỏi nàng: "Mấy giờ rồi ạ?" Lập Huyên cố tình nói: "Thầy Đỗ gọi điện hỏi tại sao hôm nay em lại bùng tiết." Thủ Chân cũng không nhớ hôm nay là cuối tuần, lật người cái một rồi ngồi dậy luôn. Lập Huyên nghe tiếng cọ xát trên thảm trải sàn, quay lại thấy Thủ Chân ngã xuống sàn, vừa rồi cậu lộn một vòng như vồ ếch, trông không ổn một chút nào. Lập Huyên lại gần đỡ Thủ Chân dậy, "Làm sao thế?" Thủ Chân nói: "Chóng mặt quá."

Lập Huyên dằn mặt lại: "Xem lần sau em có còn dám thức đêm nữa không." Ánh mắt chạm nhau ba giây rồi Thủ Chân mới nhận ra: "Chị lừa em, hôm nay là thứ Bảy mà." Lập Huyên nhịn cười, xem ra cũng không đến nỗi quá choáng váng.

Phải đến tận giờ ăn trưa, ông Nghê mới quay lại biệt thự, có lẽ một người cha nghiêm khắc cũng chỉ như người đàn ông này, ông hỏi hai cậu con trai tối qua bận làm những gì, bấy giờ Thủ Nghiệp mới lén lút như ăn trộm, lí nha lí nhí không chịu trả lời đàng hoàng. Khương Ý Trân nhanh chóng có mặt cứu nguy, gắp đồ ăn cho ông Nghê rồi nói mấy chuyện huyễn ngoài lề.

Mấy hôm trước cô ta trông thấy Mạnh Nam Đình đi dạo phố với ai đó, Khương Ý Trân nhắc về cô gái này như chuyện thường nhật trong nhà vậy. Khương Ý Trân kể lại: "Mấy hôm trước, lúc em đang uống trà thì gặp bà Mạnh, nghe kể Nam Đình đang quen một cậu nào đó, bà Mạnh cũng ưng ý lắm, muốn hai đứa nó cùng đi Tây Ban Nha du học nữa mà."

Người dám nỗ lực như Phó Dư Sinh quả thực hiếm có khó tìm.

Khương Ý Trân mỉm cười nói: "Thủ Chân, đợt trước bố con còn định giới thiệu con bé nhà họ Mạnh cho con, mà không thì cũng còn con gái nhà họ Hứa. Thủ Nghiệp, cứ đà này là con phải cố gắng mà đuổi kịp anh đi." Thủ Nghiệp cáu kỉnh nhiếc móc: "Mẹ!" Biết hai anh em thân thiết nên Khương Ý Trân cũng giải thích ngay: "Biết rồi mà, mẹ đùa chút thôi."

Thủ Nghiệp vùng vằng: "Có cái gì báu bở đâu, cũng toàn bị đuổi học cả. Mẹ cứ tối ngày nói con là thằng quỷ báo nhà báo cửa đi, nhưng con chưa bao giờ bị đuổi học nhé." Nghe Thủ Nghiệp cãi cố, cả nhà cùng bật cười, ông Nghê cũng cười cậu con trai ăn nói thiếu suy nghĩ, lại dặn: "Đừng có nhắc chuyện đó trước mặt nhà họ Mạnh đấy, nghe nói người ta liên lạc được với trường mới rồi."

Hóa ra Mạnh Nam Đình đã lo liệu xong xuôi mọi việc cho anh rồi, cơ hội để tuột mất bỗng chốc quay lại là có thật. Đời nào anh lại bỏ lỡ được cơ chứ, đến cả Lập Huyên cũng không muốn anh bỏ qua cơ hội này.

Lần cuối cùng nàng gặp Phó Dư Sinh là ở quán cà phê mà Chí Kì từng làm thuê, thời gian vùn vụt trôi nào có ai giữ lại được, tính từ cái ngày nàng thay bạn làm việc ở quán nước đến nay, chớp mắt đã sắp hai năm trời.

Trang Học Nhân và các bạn cũng có mặt để tiễn Phó Dư Sinh. Vẫn như mọi lần, anh tinh tế gọi nước cho Lập Huyên, lần này là xoài đá xay. Anh luôn nhớ rõ sở thích của nàng, nhưng dường như số phận đã được sắp đặt từ trước. Vốn dĩ còn biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng cốc cacao nóng vừa được đặt lên bàn, anh đã cất tiếng: "Lập Huyên, anh xin lỗi." Sai rồi, phải là nàng chứ, phải là nàng nói xin lỗi và cảm ơn. Nhưng lúc chia tay, Lập Huyên chỉ nhắn nhủ: "Phó Dư Sinh, cố lên." Một Phó Dư Sinh cầu tiến và nhiều tham vọng như vậy, chắc chắn sẽ hiện thực hóa được ước mơ, con đường trước mắt sẽ chỉ là thành công vô vàn thôi. Anh đã rời xa nàng, vậy thì phải dang rộng cánh mà bay thật cao thật xa, Mạnh Nam Đình là mảnh ghép phù hợp với anh hơn cả.

Lập Huyên kiễng chân lên thì thầm vào tai anh: "Xin lỗi anh, người em thích là Thủ Chân." Nàng bắt gặp vẻ bất ngờ trong ánh mắt người đối diện, có lẽ anh vẫn luôn yêu thương nàng cả trong từng suy nghĩ, thành thử giờ khắc này cũng không muốn trách cứ nàng. Tham lam có lẽ là đức tính đáng ghét nhất trong bản chất con người, những ngày tháng sau này nàng cũng sẽ nếm trọn mọi khổ đau do mình tự chọn lựa. Chỉ là nếu một ngàn năm trôi qua, khi Phó Dư Sinh lại đứng trước mặt nàng một lần nữa và hỏi đến cùng rằng: "Em có từng ân hận không?" Lập Huyên sẽ nói: "Em có." Ân hận rằng lúc này vẫn bất giác thoáng nghĩ, chẳng qua cũng chỉ vì một chữ "tình" mới khiến trái tim đau đớn gấp bội, nhưng Lập Huyên cũng sẽ nói, "Chỉ là em không hối tiếc."

Có lẽ nàng không thể ở bên Thủ Chân với tư cách người yêu, nhưng miễn là ngay bây giờ, ngay tại đây, nàng được đi theo tiếng gọi trái tim ngay ở kiếp đời này, thìmọi thời khắc trôi qua sẽ chẳng còn hoài phí nữa.

Và thử hỏi còn điều gì tuyệt vời hơn là nàng được yêu cậu ngay vào lúc cậu cũng thương nàng.

Buổi tối, trên đường về nhà, Lập Huyên cứ nghĩ ngợi mãi, đi thẳng đại lộ Tân Giang, suốt cả đường đi nàng bộn bề những suy nghĩ về quá khứ, tương lai, mai này, nàng nhấc điện thoại gọi cho Thủ Chân, hỏi cậu: "Em đang đâu thế?"

"Chị nhìn phía sau đi."

Đó là khoảnh khắc đẹp nhất khi một người ngoái lại mà Thủ Chân từng thấy, ánh đèn đường tỏa sáng phía sau nàng, tô vẽ vẻ xinh đẹp của nàng thêm rạng rỡ. Thủ Chân rảo bước tiến đến, nghe Lập Huyên hỏi cậu: "Sao em lại ở đây vậy?" Thủ Chân nói: "Em đi theo chị suốt từ quán ăn đến đây mà." Mặt Lập Huyên biến sắc, quả thực có chút bất ngờ. Nếu nói chỉ vô tình gặp nhau trên đường e là quá giả tạo, nàng đi tiễn Phó Dư Sinh nhưng cậu lại không yên lòng nên mới bám theo nàng đến tận đây. Thủ Chân còn sợ Lập Huyên đang không có tâm trạng nên mới chỉ tay về phía cửa hàng Starbucks ở góc phố, nói muốn mời nàng cà phê.

Cậu vừa đi theo nàng từ quán cà phê ra đây mà nhỉ? Lập Huyên hỏi: "Em thấy hôm nay chị uống chưa đủ nhiều cà phê hả?" Thủ Chân chớp mắt, chợt lùi lại một bước, lấy ra một tờ giấy đút trong túi quần, cậu nhớ chính xác mà, trong danh sách Thủ Nghiệp chuẩn bị cho cậu, dòng đầu tiên là mời cô ấy uống cà phê. Thủ Chân dám chắc không đời nào cậu nhớ nhầm, lúc lên đường Thủ Nghiệp còn dặn dò cậu cẩn thận, rằng phải gọi một cốc Espresso là loại cà phê Ý nguyên chất đậm đặc, lúc uống phải tỏ ra thật hiểu biết: "Espresso trong tiếng Ý có hai nghĩa, một là "on the spur of the moment*", nghĩa thứ hai là "for you*". Sau đó hãy kết lại bằng một câu, "Đây là thời khắc thuộc về chúng ta."

*Có nghĩa là "tức thì, không có kế hoạch từ trước", được dùng để chỉ hành động được thực hiện ngay lúc nói mà không có sự cân nhắc, chuẩn bị trước.

*Dành cho bạn

Khi Thủ Chân nói lại những lời Thủ Nghiệp dạy cậu cho Lập Huyên nghe, hai người đang đứng trên cầu. Lập Huyên không kìm được ý nghĩ Thủ Nghiệp hẳn đã dùng chiêu trò này để qua mắt không biết bao nhiêu cô gái rồi.

Thủ Chân nói: "Chị cười rồi kìa." Mọi gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cậu cứ nghĩ nàng sẽ khóc. Thủ Chân án ngữ trước mặt Lập Huyên, "Thật ra hôm nay em có mặt ở đây là vì sợ chị sẽ đi theo Phó Dư Sinh. Thủ Nghiệp đã trấn an rằng chị sẽ không đi theo anh ấy đâu nhưng em vẫn không yên tâm nổi. Ba Ba, tối hôm đó em nói em thích chị, còn chị thì sao?" Ngốc nghếch như cậu mà cũng hỏi thẳng thừng thế này, ánh mắt chăm chú đó khiến trái tim nàng đập nhanh hơn, mọi thứ quay cuồng như bị cuốn vào xoáy nước. Nhưng bấy giờ nàng lại trốn tránh câu hỏi của cậu, "Nếu bài kiểm tra cuối kì lần này chị được hơn 90 điểm môn Đọc hiểu, chị sẽ trả lời em."

Thủ Chân thất thểu thở dài, cậu cảm thấy bất công, nhưng nghĩ lạc quan thì chưa tới một tháng nữa là được thi cuối kì rồi.

Trong khoảng thời gian đó, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Chí Kì trượt chân ngã từ tầng hai. Cô gọi điện cho Lập Huyên từ bệnh viện, Lập Huyên đang ở trong lớp đành phải chuồn ra từ cửa sau phòng học rồi chạy tức tốc đến bệnh viện. Lúc Chí Kí gọi cho nàng, đầu óc vẫn tỉnh táo, xem ra không ảnh hưởng đến tính mạng.

Chí Kì đối diện với Lập Huyên cũng thấy hết sức xấu hổ, bèn tự giác thú tội luôn, vì lo nhặt con gấu bông nên cô mới ngã xuống từ tầng hai. Là Lục Cẩm Nhất tặng cô con gấu bông đó trong một lần cả nhóm bạn đi chơi, trên đường về vẫn còn dư thời gian nên mọi người cùng đi công viên vui chơi một chuyến. Lúc chơi trò chơi, Lục Cẩm Nhất thắng được một con gấu bông nên đã tặng nó cho Chí Kì. Lập Huyên nghĩ lại liền nhớ ra ngay khung cảnh ngày hôm đó, chỉ sợ Lục Cẩm Nhất đã quên sạch từ lâu.

Hôm nay Chí Kì nghỉ làm, nhân lúc trời đang nắng, cô cho con gấu bông đi tắm giặt một lượt sạch sẽ rồi mang đi phơi khô, nào ngờ nó lại rơi ra ngoài sân phơi, Chí Kì trèo xuống dưới để tìm: "Mày đoán xem hôm nay tao bắt gặp ai ở dưới nhà đi?" Ai còn tâm trí đâu mà nghe mấy chuyện đó, bác sĩ nói cô bị trật xương nhưng đã đưa nó về vị trí ban đầu. Lập Huyên hỏi: "Có để lại di chứng không đấy?" Chí Kì đáp: "Vớ vẩn, lần trước Thủ Chân còn bó bột cả mười mấy ngày trời, bây giờ cũng vẫn bay nhảy thoải mái đó thôi." Lập Huyên mỉm cười, giờ này mà cô bạn nàng vẫn còn tâm tình để đùa được.

Chí Kì cảnh cáo: "Mày đừng có đánh trống lảng, đoán xem tao đã trông thấy ai đi. Tao thấy bà Nghê đi ra từ nhà luật sư Lục đó." Chuyện này ngoài sức tưởng tượng thật, Lập Huyên không chịu tin: "Hay là mày nhìn nhầm thành ai chứ?" Chí Kì một mực khẳng định: "Nếu không phải chính bà Nghê làm tao giật bắn mình lên như thế, tao khỏe mạnh tỉnh táo thế này, đời nào lại lộn cổ ngã xuống từ tầng hai được."

Bà Nghê vẫn còn sống ư? Nhưng không lí do gì mà bà ấy trốn chui trốn lủi lâu như vậy, nàng cũng chưa từng nghe luật sư Lục đề cập đến chuyện này.

Bỗng dưng nói đến đây Chí Kì lại hơi mất tự tin: "Cũng có khi tao nhìn nhầm thật, người mất tích mấy năm trời rồi tự nhiên xuất hiện, cũng ghê chết đi được." Cả người cô nổi hết cả da gà.

Tối hôm đó Lập Huyên làm bài tập môn Nghe trong thư phòng, nhớ lại chuyện lạ bèn hỏi han Thủ Chân: "Nếu bà Nghê vẫn còn sống thì em có vui không?" Thủ Chân hỏi ngược nàng: "Sao tự dưng chị nghĩ đến vấn đề đó?" Lập Huyên nói: "Chí Kì kể đã trông thấy một người phụ nữ trông rất giống bà Nghê." Không biết tại sao mà Lập Huyên luôn cảm giác bà Nghê vẫn còn sống, thỏa thuận giữa hai người vẫn còn hiệu lực, nhưng nếu bà Nghê thật sự quay lại, chẳng cần nói cũng hiểu cả gia đình này sẽ lại sứt đầu mẻ trán.

Cái ghế phía sau bàn đọc rất rộng rãi, Thủ Chân đòi được ngồi cạnh Lập Huyên. Hai người ngồi tựa vào nhau, hơi thở nóng ấm phà tới khiến Lập Huyên tự nhủ, do nàng đã yêu chiều Thủ Chân quá nhiều, vì gần như ở bên cậu từ những ngày đầu tiên nên không có sự cảnh giác giữa hai người khác giới, nàng chỉ coi cậu như một đứa trẻ. Dạo đó Phó Dư Sinh cảm thấy hai người họ mập mờ cũng không phải quá vô lí.

Phó Dư Sinh, nàng lại nghĩ đến tên anh. Hôm qua nàng nhận được thư điện tử từ anh, ngắn gọn như báo cáo sau chuyến đi, rằng không biết bao giờ mới về nước nên gửi thư chúc nàng moji việc đều như ý.

Lập Huyên định thần lại thì thấy Thủ Chân đang chăm chăm nhìn mình, bỗng dưng lại nhớ đến Phó Dư Sinh nên có lẽ thần sắc nàng hơi lơ đễnh. Thế rồi Thủ Chân xích lại gần nàng thêm một chút, rồi lại thêm một chút, cho đến khi cả người dính lấy nàng, ánh mắt dần si mê hơn, tầm nhìn hạ xuống và dừng lại trên đôi môi nàng. Lập Huyên ngồi thẳng lưng lên, lùi lại phía sau đôi chút, trông thấy vở chép bài Tây Ban Nha trên bàn bèn hỏi rằng: "Có cái từ này chị cứ khó đọc mãi, là ia hay io vậy?"

Từ lúc nàng bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha, Thủ Chân tự động biến thành quyển từ điển biết đi. Lập Huyên rất ngưỡng mộ tài năng chỉ đọc qua một lần là nhớ mãi của Thủ Chân, nhưng hỏi cậu vào lúc này chắc chắn sẽ khiến cậu khó chịu. Không ngoài dự đoán, Thủ Chân chu mỏ lên nhưng vẫn nghiêng đầu xem thử, cậu chậm rãi trả lời: "Inicio." Lập Huyên đoán bừa mà cũng sai nữa, nàng cảm thấy hơi lo lắng, không biết phải làm sao, bài kiểm tra cuối kì thật khiến người ta đau đầu mà.

Lập Huyên đứng dậy, Thủ Chân cảm thấy không khí ngay bên cạnh bỗng lạnh hẳn đi sau khi nàng để lại một khoảng không hụt hẫng. Ngay cả một người vô tâm như cậu cũng cảm nhận được Lập Huyên đang cố ý tránh cậu, lẽ dĩ nhiên sẽ cảm thấy khó chấp nhận trong lòng. Nàng né tránh cậu được thì cậu cũng sẽ trốn nàng, để cho nàng phải áy náy và xấu hổ mà quay lại vỗ về cậu, mấy ngày đầu lịch học của hai người lệch giờ nhưng vẫn cùng đi đi về về biệt thự, sau vài ngày không thấy bóng dáng Lập Huyên đâu, có vẻ Lập Huyên thấy ổn với việc đó trong khi Thủ Chân lại quá sức chịu đựng, bèn hỏi tài xế Kim xem mấy nay nàng đang bận làm gì.

Tài xế Kim nói: "Ngày nào con bé cũng chạy đến bệnh viện ấy."

Lúc Chí Kì mới ngã xuống từ tầng hai thì tình hình còn tích cực, nhưng sau đó cô nàng mới nhận ra chi dưới của mình đã mất sạch cảm giác. Cô không có người thân ở thành phố, bác sĩ gọi Lập Huyên vào văn phòng để thông báo tình trạng, sau khi kiểm tra lại vài lần để chắc chắn, bác sĩ nói có thể sẽ phải cưa chân.

Lập Huyên ra khỏi văn phòng rồi chỉ biết ngồi chết lặng ngoài hành lang, người đến người đi chừng như chỉ là ảo mộng, không bao giờ biết được vận mệnh sẽ mang đến những gì vào lúc nào. Ban đầu Chí Kì không mảy may biết chuyện, nhưng y tá trót để lộ thông tin, Lập Huyên đã buồn đến nỗi đó thì chắc chắn Chí Kì cũng không dễ chịu chút nào, chỉ cố gắng mỉm cười đối diện. Nhưng cũng bằng cách này mà Chí Kì có thêm một bài học cho cuộc đời, cô tâm sự: "Tao còn đang tính sau này già rồi sẽ viết một cuốn hồi kí, giờ thì hay rồi, kế hoạch sau khi nghỉ hưu sẽ được hoàn thành sớm hơn dự tính."

Ngậm ngùi cứ như sắp âm dương cách biệt không bằng, bác sĩ chỉ thông báo có thể sẽ phải cưa chân chứ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn cô phải từ bỏ công việc ở văn phòng luật. Chí Kì nói: "Không sao đâu, sau này tao ở nhà tập trung sáng tác truyện thôi." Trang Học Nhân đến thăm bạn, còn được nàng đùa rằng: "Sau này sách mày bán chạy, tao sẽ tặng mày một bản có chữ kí tác giả." Cô bật cười thích thú, nom vô cùng lạc quan.

Nào ngờ Chí Kì lại bệnh nặng như vậy, Thủ Chân đến bệnh viện thăm cô nàng, vô tình bắt gặp cả Khương Ý Trân ngoài hành lang. Tối qua ông Nghê thấy hơi đau đầu, cô ta đến đây lấy ít thuốc. Khương Ý Trân hỏi: "Sao không thấy Lập Huyên đâu cả?" Bình thường hai người vẫn dính lấy nhau như hình với bóng kia mà. Thủ Chân giải thích: "Lập Huyên đến viện điều dưỡng chăm sóc chú Kiều rồi ạ." Khương Ý Trân cũng tranh thủ ghé qua thăm hỏi Chí Kì, dẫu sao người phụ nữ này cũng tử tế, còn nhờ người quen lưu tâm chăm sóc kĩ cho Chí Kì.

A Sấm cũng đi cùng cô ta, thấy Thủ Chân chạy đôn chạy đáo thì không khỏi nghĩ đến câu nói Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đúng là tuổi trẻ nông nổi, chỉ một lòng một dạ thương yêu một người.

A Sấm chở Khương Ý Trân, vừa đi đường vừa trò chuyện: "Đôi chim cu tình cảm thế này đúng là bõ công bà Nghê nhọc công tuyển chọn, còn đích thân đến gặp Kiều Vĩnh An nữa chứ."

"Ai cơ?"

"Kiều Vĩnh An, bố Kiều Lập Huyên."

Khương Ý Trân cứ im lặng mãi không thấy đáp lời. A Sấm độc thoại một mình: "Lần trước chị bảo em đến viện điều dưỡng gặp người ta, em tìm thấy ghi chép khách đến thăm cho thấy bà Nghê từng đến đó tìm ông ấy."

"Sao lúc đấy không báo cho tôi biết?" Khương Ý Trân hỏi, "Gặp ông ấy để làm gì vậy?"

A Sấm tỉnh ruồi: "Ai biết được. Nhưng rất kì lạ đúng không, kể cả nghiêm ngặt tuyển chọn người chăm sóc con trai mình thì cũng đâu cần phải đích thân đến thăm bố người đó. Cung phụng cô gái họ Kiều này như tiểu thư cành vàng lá ngọc vậy, chị nói xem liệu có phải con gái riêng của bà Nghê không?" Khương Ý Trân nói: "Vớ va vớ vẩn, Thủ Chân thích cô Kiều mà."

A Sấm bật cười, đáp: "Thì vẫn biết thế, ai nhìn cũng biết mà, nhưng có thể bà Nghê lại không tính đến bước đó."

Khương Ý Trân bảo A Sấm cho mình xem tài liệu từ lần điều tra trước.

Thật ra nhà họ Kiều là một gia đình rất bình thường, toàn bộ lí lịch đều nằm gọn chỉ trong một trang giấy A4. Cả đời Kiều Vĩnh An bình dị không có gì nổi bật, sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, ông được bổ nhiệm đến thành phố này. Vợ ông là bạn học cùng lớp, ba năm sau khi kết hôn, bà qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại một cô con gái là Kiều Lập Huyên. Thông tin mà A Sấm tìm được chồng thành một tập dày, không biết làm thế nào mà anh ta có được những bức ảnh của vợ chồng Kiều Vĩnh An. Khương Ý Trân lật xem từng tấm một, cũng có ảnh của Kiều Vĩnh An và bà Nghê, là ảnh chụp trộm, cũng có một số ảnh được cắt ra từ báo địa phương, về vụ bắt cóc năm xưa. Ngoài ra còn có những bức ảnh hồi bé của Kiều Lập Huyên, có thể là một trăm ngày hoặc nhỏ hơn, trong ảnh Kiều Vĩnh An đang bế con gái và mỉm cười hạnh phúc.

Khương Ý Trân đóng tập hồ sơ lại và nói với A Sấm: "Tôi phải đến viện điều dưỡng một chuyến mới được."

Lập Huyên đi ra từ viện điều dưỡng đúng lúc xe của Khương Ý Trân đang tiến vào, nhưng cỗ xe bon bon lướt qua nàng, Lập Huyên còn thấy kì lạ, tự nghĩ có chăng nàng đã nhìn nhầm. Tối nay nàng có hẹn ăn tối, Thủ Chân nói muốn cùng ăn với nhau, còn mời cả Chí Kì nữa. Hiện tại tình trạng sức khỏe của cô nàng đã ổn định, trong lúc tập luyện phục hồi, tình hình lại tiến triển khả quan hơn, cảm xúc đổi chiều như đi tàu lượn, cô nàng giữ lại được đôi chân nhưng sau này đi lại sẽ không được linh hoạt như ban đầu nữa. Có nghĩ thế nào cũng vẫn thấy khó hiểu, Chí Kì cũng không khóc lóc thét gào gì, có lẽ cô từng lẳng lặng khóc những lúc không có ai cạnh bên nhưng giấu nhẹm không cho ai biết.

Nhà hàng cách xa bệnh viện, mới đầu Lập Huyên còn lo sẽ bất tiện nhưng Chí Kì vẫn điên rồ không khác gì ngày xưa, cứ khăng khăng phải góp mặt cho bằng được, dù có lết đến trên xe lăn cũng phải đi. Cô và Thủ Chân đến nơi sớm, Thủ Chân gọi điện giục Lập Huyên, hôm nay cậu đích thân lái xe đến đây vì không muốn làm phiền tài xế Kim, nhưng nguyên nhân sâu xa là vì một đầu mục trong danh sách hẹn hò mà Thủ Nghiệp soạn cho cậu: cùng nàng lên đỉnh núi ngắm sao đêm.

Lập Huyên nói qua điện thoại: "Rủ cả Cẩm Nhất đến ăn chung đi." Thủ Chân lấy làm khó hiểu: "Chị muốn gặp anh ấy hả?" Lập Huyên đáp: "Ừ, lần trước ăn nướng xong là chưa có dịp nào gặp lại cả, tự dưng lại muốn gặp nhau một lúc."

Lập Huyên đến nhà hàng vừa đúng lúc Lục Cẩm Nhất đang đi ra từ bãi đậu xe, cậu chàng hành xử hết sức lịch thiệp, ga lăng xách túi giúp nàng. Nhà hàng hôm nay không quá đông người, liếc mắt đã thấy Thủ Chân và Chí Kì đang nói chuyện rôm rả, xem ra hai người rất cao hứng. Không ai báo trước cho Chí Kì rằng Lục Cẩm Nhất cũng góp vui, thành thử nụ cười trên gương mặt cô lộ rõ vẻ sượng sùng. Lập Huyên nhanh miệng chữa cháy: "Vừa nãy gặp nhau ngoài kia nên hai đứa cùng vào luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top