Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ Nghiệp và Lập Huyên cùng nhìn vào mắt nhau. Thủ Nghiệp giới thiệu bản thân trước tiên: "Chào chị, em là Nghê Thủ Nghiệp." Lập Huyên cũng chào hỏi đáp lễ, Thủ Nghiệp lại rằng, "Em có biết chị. Chị là điều dưỡng viên đặc biệt của anh trai em." Lập Huyên từng nghe tài xế Kim kể về những lầm lỗi của Thủ Nghiệp, nhưng thử hỏi vào cái độ xuân xanh sôi sục ấy, ai mà chẳng ham thích cảm giác mạnh. Lập Huyên có thể phần nào thông cảm cho sự dại khờ của cậu. Có thể nói ấn tượng đầu tiên mà Thủ Nghiệp để lại cho Lập Huyên vô cùng tích cực. Thủ Nghiệp còn hết lòng dặn dò nàng, "Có phải anh em hơi nóng tính và cũng kiệm lời lắm không chị? Phiền chị giúp đỡ anh ấy nhiều hơn nhé."

Riêng Thủ Chân lại không mấy hoan nghênh cậu em trai cùng cha khác mẹ này của mình. Nghe nhiếp ảnh gia khen thằng bé có tướng phu thê với Lập Huyên lại càng khiến Thủ Chân bài trừ Thủ Nghiệp hơn. Cái sự không thích của Thủ Chân không bày ra ngoài mặt nhưng lẳng lặng dậy sóng trong lòng. Mặt lạnh như tiền, không mảy may để lộ chút tâm tư nào khác, chỉ im lặng đứng kế đó như không. Khương Ý Trân vừa tiễn khách về, bắt gặp Lập Huyên và Thủ Nghiệp đang chuyện trò say sưa, bản thân cũng thoáng xúc động. Rốt cùng cô ta cũng đã có danh phận – là người nhà họ Nghê. Cái nhà này có bốn người, nếu Lập Huyên là ý trung nhân của Thủ Chân thì kể cả ông Nghê chưa chắc đã tác thành cho hai đứa nhỏ, cô vẫn nên niềm nở mỗi khi có nàng ở cùng.

Thủ Nghiệp lẽo đẽo theo sau Lập Huyên, tán gẫu không ngơi miệng, thoạt nhìn lại tưởng là đôi bạn tâm giao đã lạc mất nhau nhiều năm trời. Thủ Nghiệp thì thầm mách cho Lập Huyên hay: "Hình như anh của em không có chị là không chịu được. Lần trước vì đi tìm chị mà ông ấy còn gặp tai nạn nữa." Chưa một ai nhắc đến chuyện này với Lập Huyên. Khi đó nàng chỉ biết Thủ Chân phải nhập viện, nào dám nghĩ cậu bị vậy là vì đi tìm mình. Lập Huyên không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Nàng tìm thấy bóng hình Thủ Chân giữa đám đông, lúc bấy giờ chủ nhiệm khoa và Chú Năm đang chào tạm biệt ông Nghê, còn ông Nghê đang kéo con trai mình đứng xáp lại để tiếp chuyện họ.

Chú Năm lâu nay lầm tưởng Lập Huyên là cành vàng lá ngọc nhà họ Nghê, hôm nay hiểu lầm đã được đính chính, thì ra nàng mang họ Kiều chứ chẳng can dự chi tới dòng dõi hào môn nọ. Lúc ra về, Chú Năm mạnh dạn đề nghị đưa Lập Huyên về kí túc.

Thủ Chân chán ngán muốn đi về từ lâu, vừa hay đang đứng gần đó nghe được Chú Năm ngỏ lời đưa Lập Huyên về, bèn buột miệng ngăn cản: "Chị ấy ở nhà em." Mặc dù Lập Huyên không ở trong biệt thự nhưng kế sách này của Thủ Chân cũng là cái cớ từ chối không tồi. Thủ Chân cứ có cái cảm giác Chú Năm này vồn vã thế nào.

Trên đường về, tài xế Kim trêu chọc Lập Huyên: "Xem ra anh Đỗ giáo viên này muốn theo đuổi Lập Huyên nhà ta."

Lập Huyên nghệt mặt ra, lấy làm khó tin: "Bác cứ nói thế nào chứ làm gì có chuyện đó được!"

Tài xế Kim phấn khởi cười nói: "Thời gian sẽ nói lên tất cả thôi cô giáo Kiều." Việc có Chú Năm theo đuổi trái lại không hề khiến Lập Huyên thấy khó khăn, nàng thậm chí còn mừng thầm. Có người mến mộ mình há chẳng phải điều đáng mừng sao? Thủ Chân "hừ" một tiếng không ưng ý.

Lập Huyên nán lại biệt thự nhà họ Nghê suốt cả buổi chiều, nàng muốn hỏi Thủ Chân về vụ tai nạn. Ngặt nỗi lời cứ đến đầu môi lại lưỡng lự chẳng biết nên hỏi thế nào. Nên nói Thủ Chân quá khờ khạo hay chậm phản ứng mới đúng đây? Cả buổi chiều ngồi than vắn thở dài, không dưng Chí Kì lại gọi đến chọc tức Lập Huyên, cô ả nói vừa nhận lương, đã chuyển qua nhà mới, rủ nàng cuối tuần ghé qua tụ tập một buổi.

Lập Huyên dò hỏi: "Mày đừng nói hôm đó lại mời cả công ty đến nhà đấy nhé?"

Chí Kì phá lên cười: "Yên tâm! Nhà là chốn riêng tư, ai lại làm thế!" Còn nhớ hôm nọ sau khi bỏ tiệc về sớm, nghe nói Lục Cẩm Nhất bị ai đó chuốc say, Lập Huyên bèn hỏi thăm: "Xong sau vụ đấy sao rồi?"

Chí Kì đáp: "Cũng chẳng sao, tao đưa người ta về thôi."

Lập Huyên nghe vậy đâm bán tín bán nghi. Bày vẽ cả một bữa tiệc hoành tráng như vậy mà con bé này dửng dưng bỏ cuộc như vậy, có thể tin được không?

Chí Kì nói: "Đời còn dài, sao phải xoắn."

Lập Huyên giở giọng bà cụ non ngay tức khắc: "Úc Chí Kì, có yêu thì cô cũng yêu đàng hoàng, tử tế vào cho tôi nhờ, biết chưa?"

Chí Kì cũng chẳng vừa: "Chứ tao làm được gì nữa? Không lẽ tao lao tới xong nói toẹt ra là bạn ơi mình thích bạn lâu lắm rồi?" Nghĩ cũng phải. Không chừng với cái nết của Lục Cẩm Nhất dễ có khi chẳng từ chối mà cũng không chịu chủ động. Lập Huyên ngồi tám qua loa với Chí Kì cho có rồi cúp máy. Lập Huyên đưa mắt nhìn màn trời, không còn sớm nữa. Lập Huyên xuống tầng vẫn không thấy Thủ Chân đâu, bèn hỏi thử thím Tiết thì được bà mách cho hay, thằng nhỏ đang ở trong phòng xông hơi mini bên trong nhà tắm trên tầng. Thím Tiết đánh mắt nhìn lên tầng hai, kéo Lập Huyên lại mà rò rỉ tin tình báo: "Dạo này trời trở lạnh, chân Thủ Chân đau mà nó giấu không cho ai biết đấy." Là di chứng sau tai nạn xe hơi kia. Ngồi trong phòng xông hơi sẽ phần nào xoa dịu cơn đau để chúng không quá dữ dội.

Lập Huyên rón rén nhón chân lên lầu, Thủ Chân quả đúng đang ngồi xông hơi trong đó. Qua lớp kính trong suốt trên cửa, Lập Huyên trông thấy Thủ Chân tựa lưng vào cái ghế dựa tường. Vẻ mặt không quá đỗi khó chịu nhưng cũng không thể nói là tươi tắn. Lập Huyên đang nhìn Thủ Chân, bỗng nhiên cậu mở mắt, đứng hình trong giây lát khi bắt gặp ánh nhìn của nàng. Đôi mắt chợt long lanh tựa sao trời.

Lập Huyên đẩy cửa bước vào: "Cô Khương gọi điện bảo tối nay cả nhà gặp nhau cùng ăn một bữa." Thủ Chân cau mày cáu bẳn. Cậu không muốn tham dự. Chính Lập Huyên là người đã bắt máy. Cô Khương nói giọng rất thành khẩn, rằng muốn giới thiệu Thủ Chân với các bạn mình cho biết. Mặc dù Thủ Chân là trưởng nam nhà họ Nghê nhưng vì tính cách vốn ghét những nơi đông người, chưa kể đến đời sống gần như ẩn dật, thành thử không mấy người biết sự tồn tại của Thủ Chân. Lập Huyên không nhận thấy ác ý trong lời thỉnh cầu của Khương Ý Trân. Có lẽ cô ta cũng chỉ muốn trở thành phu nhân nhà họ Nghê, và giờ đây ước nguyện đó cũng sắp trở thành hiện thực. Vả lại, rất có thể hôm nay sẽ là khởi đầu cho mối quan hệ mẹ con của hai người họ, Lập Huyên chân thành khuyên Thủ Chân hết sức có thể, "Em thử đi đi mà."

"Vậy chị đi cùng em đến đó, mình ngồi một lát rồi về luôn."

Khương Ý Trân đã nói rõ là buổi ăn cơm gia đình, Lập Huyên xuất hiện e không phải phép. Nhưng thái độ của Thủ Chân đã một mực khẳng định nàng không được phép cãi lời.

Lập Huyên thầm nhủ, thôi cứ đưa được Thủ Chân đến đó rồi tính sau. Khương Ý Trân chọn điểm hẹn tại một nhà hàng nhỏ gần giáp ngoại ô, mặt bằng thường chỉ đủ chỗ xếp được vài bộ bàn ghế, Lập Huyên càng không nên xen vào. Nàng đích xác là người ngoại cuộc trong dịp này. Lập Huyên dùng lời ngon ngọt thuyết phục Thủ Chân lên lầu trước, sau đó nàng sẽ chuồn đi, bụng bảo dạ đằng nào đi về cũng vẫn phải nhắn tin dỗ dành. Lập Huyên viện cớ đi mua kem, nhìn theo cho đến khi Thủ Chân đã vào phòng rồi mới đi, mà nàng cũng đi mua kem thật chứ chẳng giỡn chơi. Ngờ đâu vừa cắn một miếng kem, quay người lại đã va vào lồng ngực người đứng xếp hàng sau lưng.

Chất áo này quen quá. Thì ra Thủ Chân đã bám theo đến tận đây và xếp hàng ngay phía sau Lập Huyên. Lập Huyên không ngờ Thủ Chân sẽ bỏ đi, tự dưng hôm nay cậu chàng khôn lên trông thấy, nhe răng cười nhăn nhở, dằn mặt Lập Huyên: "Chị tính chuồn đi chứ gì." Lập Huyên bị nói trúng tim đen, đâm chột dạ. Nhưng chuyện đó chưa khiến Lập Huyên hoảng loạn bằng việc nàng vô ý làm bẩn bộ đồ của Thủ Chân. Làm sao Thủ Chân lên trên đó ra mắt bạn bè thân hữu của gia đình bây giờ? Kể cả nhờ được tài xế Kim mang bộ mới đến chữa cháy thì cũng không kịp.

May mắn thay, ngay bên kia đường có một khu mua sắm. Lập Huyên tức tốc lôi Thủ Chân qua đó mua quần áo mới. Thật ra Lập Huyên cảm thấy áy náy với Thủ Chân. Vì Lập Huyên mà Thủ Chân gặp tai nạn, chẳng trách lúc đó cậu bừng bừng nổi giận rồi chạy một mạch khỏi quán karaoke, không ngừng chất vấn vì sao nàng không đến thăm mình.

Khu thương mại hiển lộ qua những mảng cửa kính cỡ lớn, trong veo. Lập Huyên ngồi ngoài chờ trong lúc Thủ Chân thử quần áo. Cửa hàng này thuê mặt bằng sát mặt đường, nhác cúi đầu đã có thể trông thấy dòng người tấp nập vãng lai phía dưới. Tà dương chực chờ khuất bóng, giương mắt ngắm vô số tia sáng khúc xạ giữa những toà nhà trước nền hoàng hôn đỏ ối, Lập Huyên bỗng nhiên bần thần ngộ ra: Dường như đời người cũng chỉ có vậy, chia sẻ từng chút vặt vãnh cuộc đời trên dòng thời gian hàng ngày trôi miết mải. Nàng tự hỏi, thật nhiều năm trôi qua, liệu khi ấy Thủ Chân có còn nhớ buổi chiều ngày hôm nay, nàng đã cùng cậu đi mua bộ áo mới không.

Một ráng chiều chẳng quá nhiều lời gửi trao. Một hoàng hôn bình dị như vậy thôi, gói gọn cả cuộc đời Thủ Chân trong nó. Thủ Chân khác xa Phó Dư Sinh. Phó Dư Sinh gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai, bôn ba nơi nửa kia địa cầu, vật lộn bền bỉ theo đuổi hoài bão, còn Thủ Chân có chăng chưa từng ước ao điều tương tự, chỉ an phận mạt kiếp trên mảnh đất này. Lập Huyên nhác thấy Thủ Chân bước ra từ phòng thay đồ, đứng trước mặt nàng, khoe bộ quần áo vừa thử.

Lập Huyên lừa Thủ Chân: "Làm sao bây giờ? Chị không cầm tiền theo mất rồi."

Thủ Chân không giấu nổi vẻ bối rối. Nói thế mà cũng tin sái cổ. Lập Huyên chưa từng gặp ai cả tin như đứa trẻ này, nàng nói gì cậu cũng một mực tin cả. Lập Huyên nào có hiểu một sự thực cố hữu, rằng chỉ có lời Lập Huyên nói mới khiến Thủ Chân răm rắp tin ngay mà chẳng mảy may nghi ngờ.

Mua được quần áo rồi, Lập Huyên và Thủ Chân đi xuống tầng trệt, bắt gặp Khương Ý Trân đang đứng đó đón khách. Một gia đình ba người, cô con gái cỡ đâu mười bảy, mười tám tuổi. Trời trở thu se se lạnh, nàng thiếu nữ mặc bộ váy một mảnh màu xanh biếc, bên ngoài khoác thêm áo len đan ngắn tay. Lần đầu Lập Huyên gặp gia đình này, cũng không mấy quan tâm sâu xa. Khương Ý Trân vốn quen biết rộng, lắm khi khách quen dạo này bỗng dạo sau lại mất dạng cũng chẳng ngoa.

Nhưng nhìn mặt cô gái này trông quen lắm, dường như đã gặp ở đâu? Phải rồi, Hứa Trích Tinh. Hứa Trích Tinh cũng nhận ra Lập Huyên, tròn xoe mắt chớp chớp vài cái thay cho lời chào hỏi. Hôm nay có người lớn đi cùng, hai cô gái không có mấy cơ hội để trò chuyện. Thủ Chân không lấy làm ngại ngùng, xán tới nói với Lập Huyên: "Hai người có mùi thơm giống nhau." Lập Huyên chưa bao giờ dùng nước hoa. Có một dạo Thủ Chân cứ khen nàng thơm miết, về sau Lập Huyên mới phát hiện do quần áo dính mùi tinh dầu nên thoang thoảng hương thơm. Trước đây bà Nghê từng mua rất nhiều tinh dầu, chữ trên lọ tinh dầu là tiếng Pháp hay tiếng Ý, Lập Huyên không quá rành, nhưng hương thơm thì vô cùng đặc biệt. Lập Huyên đặt chúng trong tủ quần áo để khử mùi ẩm thấp, lâu dần quần áo như được tẩm một lớp nước hoa mỏng.

Có lẽ Hứa Trích Tinh dùng chung hãng tinh dầu với bà Nghê.

Lập Huyên sẽ không tham dự buổi chiêu đãi hôm nay, nàng đã làm rõ quan điểm của mình với Thủ Chân khi cả hai ở trong khu mua sắm. Thủ Chân hơi chưng hửng nhưng cũng không ép uổng Lập Huyên, thay vào đó, cậu đưa ra một yêu cầu. Giờ thì Thủ Chân còn biết điều kiện với Lập Huyên rồi cơ đấy.

Lập Huyên hỏi: "Cái gì nào?"

Thủ Chân nói: "Tối nay chị chờ em ở biệt thự, đừng về trường."

"Chỉ cần tối nay thôi hả?"

Hai người đạt được thoả thuận, mỗi tháng Lập Huyên sẽ ở lại biệt thự với Thủ Chân ít nhất mười ngày.

Không ngoài dự đoán, Lập Huyên giữ đúng lời hứa, về biệt thự ngồi chờ Thủ Chân. Tối nay Thủ Chân có nhấp chút rượu, xem chừng đã ngà ngà say. Lần cuối thấy nhau còn kiệm lời lì lợm, ấy thế mà vừa vào tới cửa biệt thự đã tác oai tác quái, lẽo đẽo bám theo Lập Huyên huyên thuyên ti tỉ điều. Đã rất lâu rồi, từ sau cái lần ông Nghê bắt gặp hai đứa nhỏ có những hành động thân mật với nhau trong bếp, Thủ Chân hầu như không dính lấy Lập Huyên nữa. Đêm nay cậu uống quá chén, còn đòi Lập Huyên rót thêm rượu vang cho mình. Lập Huyên không đồng ý, Thủ Chân bắt đầu cao giọng nói váng lên, hấp ta hấp tấp bắn một tràng liến thoắng liên hồi, cứ như oan ức lắm không bằng.

Thím Tiết nghe tiếng hai đứa nói chuyện thì khoác áo mỏng lên mình, đi vào xem ra sao.

Lập Huyên trấn an: "Không sao đâu ạ, Thủ Chân uống chút rượu nên hơi biêng biêng thôi thím à." Đã canh đêm, Lập Huyên vẫn tỉnh như sáo sậu. Chẳng có gì làm, Lập Huyên ngồi luôn trong phòng Thủ Chân để lên mạng. Trong khi Lập Huyên kiểm tra hòm thư điện tử, Thủ Chân đã nằm ườn trên giường, khoé mắt, đôi môi lâng lâng cười sung sướng, hỏi nàng: "Sáng mai ăn gì nhỉ?"

Cái đó có gì đâu mà phải hỏi, Lập Huyên phản vấn: "Em hỏi là để dậy sớm làm đồ ăn hay sao?" Đến đây thì Thủ Chân im bặt.

Thủ Chân không biết Lập Huyên đã nhận được thư điện tử từ Phó Dư Sinh, nay đã ở Tây Ban Nha.

Vì chênh lệch múi giờ nên đôi trẻ không có cơ hội nhắn tin cho nhau, thành thử anh gửi thư điện tử. Lẽ dĩ nhiên, trong thư Phó Dư Sinh cập nhật về cuộc sống mới tại Tây Ban Nha.

Ấn tượng về Madrid trong Lập Huyên vẫn dừng lại trên trang giấy, dưới ngòi bút của Tam Mao: là mảnh đất thịnh tình có núi non, nước ngàn, nơi ghi dấu những cuộc tình đẹp đẽ và cũng hiu hắt nhất, cùng cả những chia li đôi bờ âm dương cách trở trên một hòn đảo bé con ấy. Giờ đây, nàng lại được Phó Dư Sinh thuật trong thư những lát cắt đứt đoạn về cuộc sống thường ngày. Anh nói đêm đầu tiên đặt chân đến Madrid khi trời đã tờ mờ sáng, một người bạn đã hẹn trước đến đón anh về khách sạn. Đêm đen mịt mịt, chỉ lờ mờ trông thấy vài dãy nhà thưa thớt công trình, ngoài ra chẳng còn bất cứ thứ gì khác, đến cả vòm trời cũng nằm gọn trong cái nuốt chửng của bóng đêm. Cuối thư Phó Dư Sinh còn nhắn nhủ: Lập Huyên, anh nhớ em.

Gió dịu dàng vén màn cửa, luồn mình vào phòng ngủ. Màn đêm đen kịt chỉ sót đó lẻ tẻ ánh đèn đường lập loè phía xa. Lập Huyên đứng dậy, không biết vài giọt mưa phùn hắt vào từ lúc nào, có cơn gió ùa tới khiến Lập Huyên phải túm chặt vạt áo, giữ mình khỏi cái lạnh toan ngấm vào da thịt của cơn mưa đêm thu. Ngoảnh lại thấy Thủ Chân đã say giấc, Lập Huyên giữ lại một ánh đèn ngủ dịu dàng rồi mới khẽ khàng khép cửa đi ra.

Sáng hôm sau, Thủ Chân chào ngày mới với tâm trạng rất uể oải, hay nói chính xác một chút là vô cùng tồi tệ. Đang khi mặc quần áo, Thủ Chân va phải cuốn sách trên bàn, màn hình máy tính sáng bừng lên. Cậu trông thấy bức thư từ Madrid. Lập Huyên quên không thoát khỏi cửa sổ chat QQ, từng dòng tin nhắn của Phó Dư Sinh cứ liên tiếp xuất hiện. Tây Ban Nha chậm hơn ở đây tám tiếng, sáng ở bên này là vừa đúng nửa đêm ở đầu kia. Thủ Chân đọc lướt một lượt nội dung, chần chừ đôi giây rồi tắt máy tính đi.

Sau khi sửa soạn chỉnh tề, Thủ Chân mới xuống lầu. Lập Huyên đang giúp thím Tiết bê món sữa đậu nành nghi ngút khói từ trong bếp ra, một đằng nói chào buổi sáng với Thủ Chân, đằng kia còn bận bịu nghe điện thoại.

Cuộc gọi của Chí Kì. Tâm tư Lập Huyên không giây nào được ngơi nghỉ, đêm qua Chí Kì thông báo đã chuyển đến nhà mới.

"Trùng hợp lắm luôn ấy mày ơi. Mày ở toà C mà căn tầng 3 của toà D trên đường khởi nghiệp kế đó có cái ban công nhìn thẳng ra ban công nhà mày mới tài chứ." Khu vực đó tập trung nhiều nhà ở cao cấp, với nhà trần cao, nhà lệch tầng*, ban công thoáng rộng lộ thiên. Mỗi toà chỉ có ba tầng, mỗi hộ một cầu thang riêng biệt. Chí Kì đã từng nói qua với Lập Huyên rằng sẽ thuê chung nhà ở khu này với một vài người bạn khác, Lập Huyên còn ngỡ Chí Kì lỡ miệng. Cả căn nhà lớn như vậy, không chia nhau ra thuê chung mới là có vấn đề.

*Độ cao giữa các tấm sàn được thiết kế không giống nhau hoặc lệch tầng (so le nhau) giữa các tầng với nhau. Nhà lệch tầng giúp giải quyết được vấn đề thông thoáng khi kết hợp với cầu thang hay giếng trời) vì tấm sàn không đổ dài suốt mà được thiết kế thay đổi để tạo được sự thoáng mát và rộng rãi hơn. Một tầng trung ở giữa được bố trí so le nhau giữa các không gian giữa các tầng của một tòa nhà chính và do đó thường không tính trong số các tầng tổng thể của một tòa nhà. Thông thường, nhà lệch tầng là trần thấp và nằm ở tầng một (tầng dưới cùng).

Lần này xem như Lập Huyên đã nhanh trí hơn. Thật ra Chí Kì đã lên sẵn kế hoạch để có dược ngày hôm nay ngay từ buổi chiêu đãi nhân viên công ty nàng ở nhà hàng hôm trước. Lập Huyên cười thầm vì thấy khôi hài, mặt khác cũng thực lòng nể phục tinh thần bất khuất của cô bạn. Chí Kì cả gan chuyển đến sống ngay đối diện nhà luật sư Lục, quả tình khiến Lập Huyên tâm phục khẩu phục. Chơi với nhau bao lâu nay mà không giúp bạn một tay thật chẳng quá bôi tro trát trấu vào mặt nàng.

Lập Huyên bỏ điện thoại xuống, hỏi Thủ Chân: "Chí Kì rủ tuần sau qua nhà cậu ấy liên hoan đấy, em có đi cùng chị không?" Lập Huyên uống một ngụm sữa đậu nành rồi lại nhẹ tênh nói tiếp, "Gọi cả Lục Cẩm Nhất đi cùng cho vui."

Thủ Chân nghe vậy thì mắt sáng rực niềm háo hức, đã bao giờ nàng chịu rủ cậu cùng tham gia những hoạt động chung như vậy.

Sau bữa sáng, tài xế Kim chở Lập Huyên và Thủ Chân đến trường, không ngờ giữa đường lại gặp Chú Năm.

Suy đoán của tài xế Kim không hề vô lí. Đến cả Thủ Chân hiện giờ cũng cảm thấy Chú Năm quả thực cần mẫn quá mức cho phép. Hà cớ gì phải mất công lặn lội đường xa đến gặp trực tiếp, anh ta cũng đâu phải chủ nhiệm lớp Lập Huyên, lại cứ mặt dày hỏi han như thật: "Khoa bạn định tổ chức tiệc chào mừng sinh viên thế nào vậy? Các lớp khác đều lên kế hoạch tổ chức sự kiện mới mà lớp mình vẫn bối rối quá." Chuyện này thì liên quan gì tới Lập Huyên? Thủ Chân đâm bực bội, mặt mày nhăn nhó vùng vằng bỏ đi trước. Ngặt nỗi Thủ Chân có khó chịu thì hai người kia vẫn nhiệt tình bàn bạc say sưa. Khoa Toán năm nay coi như bỏ hẳn tiệc chào mừng tân sinh viên, Chú Năm cuối cùng đã quyết định chọn một ngày trống tiết để cả lớp cùng đi leo núi, xem như cơ hội tìm hiểu lẫn nhau.

Chú Năm hỏi Lập Huyên: "Bạn có rảnh không?"

Gì chứ? Chú Năm định rủ Lập Huyên đi leo núi cùng sao?! Thủ Chân cũng không biết Lập Huyên có gật đầu đồng ý hay không, cậu không dám ngoái lại nhìn, nhưng lần này Thủ Chân quả thực không giận hờn chơi chơi.

Về đến nhà, Thủ Chân cứ trông chờ Lập Huyên chủ động nhắc đến chuyện đi leo núi với mình trước. Cậu muốn nghiêm chỉnh yêu cầu nàng từ chối cái hẹn đó một cách chính thức, vì bản thân cậu cũng sẽ không tham gia. Vả lại cũng sắp sang thu, leo núi sẽ rất lạnh. Nhưng Thủ Chân nhận ra một sự thật, Lập Huyên dường như không hề có ý định hỏi ý kiến của cậu. Nàng vẫn hành xử như bao ngày bình thường, háu ăn quà sáng và trà chiều của thím Tiết, ôm khư khư cái máy tính trong thư phòng, đôi khi còn đi nhờ xe của tài xế Kim đến viện điều dưỡng thăm ông Kiều, thậm chí là lên mạng mua sắm, đặt về cả núi đồ chất đống trong biệt thự.

Hai hôm nay Thủ Chân được rảnh ca chiều, qua cửa sổ kính cậu có thể trông thấy từng lượt nhân viên giao hàng ra ra vào vào nhà mình. Thủ Chân tò mò không biết Lập Huyên đã mua những gì mà kiện lớn kiện nhỏ xếp thành từng ụ trong nhà thế kia. Thủ Chân xuống lầu, tài xế Kim và nhân viên chăm vườn đang giúp Lập Huyên bê đồ vào trong. Cậu mở ra xem thử, là một cái ô che nắng dạng gấp, đã vậy lại còn mua một cặp. Kế đó là đồ được chuyển đến từ hôm qua – hai bếp nướng BBQ. Cần món nào là có món đó, tất cả đều được đóng gói gọn gàng vào một thùng. Bỗng nhiên mặt Thủ Chân tối sầm lại, thì ra Lập Huyên đang chuẩn bị cho bữa tiệc nướng trên núi đây mà.

Lập Huyên kí tên đã nhận đồ. Hôm nay trời nắng đẹp, nàng quyết định lấy ô che nắng ra dùng thử xem sao, bèn gọi Thủ Chân giúp mình một tay để bung tán ô ra. Ô còn chưa mở ra hết cỡ đã nghe tiếng "xoẹt" ngang tai, Lập Huyên tò mò hỏi: "Tiếng gì vậy nhỉ?"

Thủ Chân hất tán ô ra, tài xế Kim cũng chạy tới xem xét: "Cái ô này đỏng đảnh quá." Lập Huyên đứng tim bất động, cái ô che nắng vừa to vừa đẹp không dưng lù lù xuất hiện một vết rách dài nửa mét, hỏng hết cả rồi.

Lập Huyên giằng lấy ô từ tay Thủ Chân với vẻ khiển trách, nặng lời hỏi: "Sao em không cẩn thận hơn một chút vậy Thủ Chân?" Thủ Chân đã căm gan sẵn từ trước, vừa nghe Lập Huyên trách cứ liền thảy luôn cái ô xuống thảm cỏ, xoay gót đi thẳng một mạch về phòng, còn chẳng thiết hậm hực lấy một tiếng. Lập Huyên không khỏi bàng hoàng. Nàng thừa nhận có thể giọng mình đã hơi gay gắt hơn cần thiết, nhưng Thủ Chân cũng đâu cần phải giận dữ đến nỗi này. Thím Tiết đi ra sân, va phải Thủ Chân đi ngược lối song cũng chẳng thấy cậu phản ứng gì. Hồi sau, có lẽ là khi Thủ Chân đã lên đến tầng hai, Lập Huyên kịp nghe rõ mồn một tiếng sập cửa đánh "rầm" một cái.

Đến nước này thì Lập Huyên cũng bắt đầu bực bội. Đang yên đang lành bị Thủ Chân phá bĩnh, nàng đã phải để dành tiền rất lâu mới đành lòng lấy ra dùng cho dịp này chứ nào có dễ dàng gì. Thím Tiết ngó xem vết rách trên ô, hết lời khuyên nhủ: "Thím dám chắc Thủ Chân không cố ý làm vậy đâu con."

Tài xế Kim cũng phụ hoạ theo: "Không chừng đồ gửi đến đây đã hỏng sẵn rồi cũng nên."

Lập Huyên cố lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ cho thấu đáo, rốt cũng nhận ra chuyện không nghiêm trọng đến vậy. Rõ ràng tinh thần đang phấn khởi, không nên chuốc buồn bực vào người làm gì cho mệt. Lập Huyên mở tán ô còn lại ra, ngồi tắm nắng với thím Tiết một lúc, chờ cho đến khi Thủ Chân đã phần nào hạ hoả, nàng mới lên lầu tìm cậu, rủ xuống tắm nắng chung.

Lập Huyên kiên trì gõ cửa hồi lâu, vẫn không thấy phản ứng gì. Lập Huyên gom góp can đảm, rón rén hỏi dò bằng giọng lí nhí: "Thủ Chân, thím Tiết chuẩn bị trà chiều xong rồi này." Lập Huyên không mở được cửa thư phòng, Thủ Chân khoá trong rồi. Nghĩ đoạn, Lập Huyên lại tiếp tục gõ cửa, "Thủ Chân, em ngủ rồi à?"

"Thủ Chân à, chị không cố ý lớn tiếng với em đâu mà. Không sao đâu, đồ hỏng thì hỏng thôi, mai chị lại đi mua cái khác cũng được."

Cửa thư phòng kêu "cạch" một tiếng rồi hé mở. Lập Huyên nghi ngờ Thủ Chân đã im như hến đứng ngay sau cửa suốt từ nãy tới giờ, bằng không sao nàng lại chẳng nghe được tiếng bước chân cậu đi đến. Dẫu sao Thủ Chân chịu mở cửa là Lập Huyên đủ mừng, có mà mừng ra mặt ấy chứ! Nhưng đón chào nàng là khuôn dung lạnh nhạt, hết sức hững hờ của Thủ Chân. Thủ Chân đi ngang qua Lập Huyên, rảo bước chạy phăm phăm xuống lầu, còn nghe tiếng nàng gọi với lại từ phía sau: "Em đi đâu vậy?"

Thủ Chân chẳng nói chẳng rằng, lao ra khỏi nhà, tiến thẳng vào kho chứa đồ trong sân. Từng món đồ Lập Huyên đặt mua đã được sắp thẳng hàng ngay lối, nép sát vào chân tường. Thủ Chân giơ bếp nướng BBQ lên cao rồi thẳng tay quật mạnh nó xuống sàn. Lập Huyên tối sầm mặt, thím Tiết cũng được một phen kinh hồn. May sao tài xế Kim phản ứng nhanh nhạy, ông lao tới kẹp chặt tay Thủ Chân, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Thủ Chân kịp đập vỡ một bếp nướng, phụ kiện đi kèm rơi lả tả, đập vào góc tường kính chạm sàn trong phòng kho, từng vết nứt hình mạng nhện bắt đầu rạn vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top