Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương hai tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên ngồi xuống, xem xét kĩ càng lại chàng trai trẻ trước mắt thêm một lần nữa. Đôi giày của cậu ta rất đẹp, nhưng không biết có phải đồ đi trộm được hay không. Thủ Chân quá đỗi thánh thiện, nhưng chẳng phải đó cũng chính là điểm khiến cậu khác với mọi người hay sao? Đón nhận cuộc đời này với một trái tim trong sáng, Lập Huyên phần nào cũng cảm thấy xúc động. Nhưng dẫu sao cậu cũng tỏ ra hơi quá nhiệt tình với hai người lạ này.

Bạn nữ hỏi Thủ Chân: "Bạn học ở trường nào vậy?" Thủ Chân lắc đầu nói mình còn chưa từng học cấp hai. Chàng trai trẻ và cô gái đi cùng đều sững người mất một lúc, hỏi Thủ Chân lí do vì không đời nào cậu lại gặp khó khăn kinh tế như họ cả. Thủ Chân nhìn về phía Lập Huyên với vẻ hơi khó xử, cậu không biết nên giải thích với người khác về việc mình bỏ qua việc học cấp hai như thế nào. Lập Huyên tươi cười nói: "Vì Thủ Chân rất giỏi, là một thiên tài trẻ tuổi đó." Bạn nữ "Òa" lên, còn chàng trai trẻ chỉ há hốc mồm, miếng hamburger vừa cắn còn chưa kịp nuốt xuống bụng.

Dù gì cũng còn rất nhiều thời gian, bốn người sau đó còn chơi trò thử thách trí nhớ. Lập Huyên khoe rằng Thủ Chân có trí nhớ siêu việt, chàng trai trẻ cũng mạnh dạn khen em gái cậu ta rất đáng gờm, rất thông minh, còn thay em gái xin một chân chơi cùng. Đến lúc Thủ Nghiệp có mặt thì bốn người đã thân thiết cả rồi, lúc ra về, em gái nhỏ nhìn họ vẻ luyến tiếc, cảm giác như sắp khóc tới nơi. Thủ Chân mời họ đến thị trấn chơi, chàng trai trẻ nói: "Mình sẽ đến đó." Em gái cậu ta trao cho Thủ Chân một cái ôm, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nhắn một lời: You are so nice. (Bạn thật tử tế)

Lập Huyên cứ nghĩ với tính cách của Thủ Chân, cậu sẽ từ chối rất quyết liệt, nào ngờ cậu chỉ im lặng đón nhận cái ôm của bạn nữ. Thủ Nghiệp còn chưa hiểu sự tình ra sao, Lập Huyên chỉ mỉm cười, không mảy may can thiệp, nàng như muốn nói, em xem kìa, Thủ Chân đã biết giao tiếp với người lạ rồi đó. Trên đường về nhà, Lập Huyên để yên cho Thủ Chân chớp mắt một lúc, cậu nghiêng người tựa vào người nàng, nhưng hai mắt cứ mở thao láo. Lập Huyên hỏi cậu: "Em có mong được gặp lại họ không?" Thủ Chân gật đầu. Thủ Nghiệp nói đùa: "Nghe mùi không ổn nha, là mong gặp bạn nam hay bạn nữ?"

Thủ Chân không nhìn cuộc đời như cách người ta đánh giá và tiếp nhận, Thủ Chân cảm thấy hai anh em họ rất thú vị và điều đó khiến Lập Huyên cảm thấy ấm áp trong lòng. Lúc cậu nói muốn mua cà phê cho chàng trai trẻ, nàng quả thực đã rất tự hào về cậu, lúc ngồi cùng chung một bàn, nàng cũng không cảm thấy ngại ngùng, mặc dù đôi ba người vẫn săm soi cả hai bằng ánh mắt quái gở.

Thủ Chân không hề nhận ra Thủ Nghiệp đang trêu mình, còn trả lời hết sức nghiêm túc: "Em gái anh ấy xinh xắn thật đấy, lại còn nói tiếng Anh rất hay nữa chứ." Có lẽ cậu quên cô gái đó là người Mỹ chính hiệu. Lập Huyên hỏi: "Thế là em thích bạn nữ hơn hả?" Không hiểu sao hỏi đến đây thì Thủ Chân lại tự dưng sáng dạ, cậu nhìn vào mắt Lập Huyên đầy say đắm: "Chị ghen đấy à?" Lập Huyên chau mày, Thủ Nghiệp thì cười thích thú, hỏi thế này là hỏi bẫy, trả lời có hoặc không cũng đều không hợp lí. Thủ Chân cũng bật cười, vốn chỉ đang ngồi cạnh mà lúc này cậu lại vòng một tay qua ôm lấy eo nàng, còn đặt nhẹ một nụ hôn lên má phải đầy chóng vánh.

Lập Huyên thầm nghĩ, chà, hóa ra Thủ Chân thích kiểu con gái như vậy, tự tin nhưng không ương ngạnh, chỉ là bản thân Lập Huyên cũng không nhận ra rằng nàng chính là tuýp con gái đó.

Thật ra Lập Huyên cũng có hơi cảnh giác chàng trai trẻ kia đôi chút, Thủ Chân ngây thơ hết sức, đọc đầy đủ địa chỉ ở Los Angeles của mình cho hai anh em họ, song Lập Huyên cũng không ngăn cản cậu, nàng chỉ mong cậu luôn giữ vẹn một trái tim thuần khiết như vậy, không bị cuộc đời này nhuốm bẩn. Sau khi về đến thị trấn, Lập Huyên một lòng trông ngóng sự xuất hiện của hai anh em vô gia cư nọ, nhưng chờ mãi mà không thấy ai tìm đến, trái lại còn nhận được một thông tin khác: Mạnh Nam Đình vừa mới đính hôn. Thật chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang mưa tạnh, một người bạn của Thủ Nghiệp báo tin, có lẽ cũng chung một hội chơi với nhau thôi.

Nhà của Thủ Nghiệp lúc nào cũng có đông đảo bạn bè ghé chơi, cả hội tụ tập trong phòng khách nói cười rất sôi nổi. Hôm đó tình cờ thế nào lại nhắc đến chuyện của nhà họ Mạnh, sinh nhật của Mạnh Nam Đình rơi đúng vào kì nghỉ hè, Lập Huyên ngồi ở phòng khách nghe được bạn của Thủ Nghiệp kể, Mạnh Nam Đình đã được cầu hôn ở Tây Ban Nha.

Lập Huyên và bạn của Thủ Nghiệp chỉ dừng lại ở mức quen biết xã giao, không nói chuyện với nhau bao giờ. Mới đầu là vì nàng và hai anh em nhà họ Nghê đều không nói tiếng Anh nên họ cứ tưởng nàng không biết tiếng, thành thử cũng khó có cơ hội bắt chuyện. Câu chuyện của những người bạn kéo dài từ bắc vào nam, thật ra cũng không có gì phải kiêng kị, Lập Huyên cứ giả vờ như không nghe hiểu, khốn nỗi hôm nay người ta lại nhắc đến nhà họ Mạnh.

Rời xa quê hương, bỗng nghe thấy cái tên Phó Dư Sinh được người khác nhắc đến khiến Lập Huyên tưởng như chuyện từ kiếp trước chợt hiển hiện ngay trước mắt nàng. Xem kìa, tưởng như đã là chuyện rất lâu về trước nhưng khung cảnh anh rời khỏi quán nước ngày hôm ấy vẫn rõ như in, khiến mặt nàng trắng bệch ra trong chốc lát. Vừa hay Thủ Nghiệp đang đứng lấy nước uống ngay bên cạnh, bèn hỏi thăm nàng: "Chị sao thế?" Lập Huyên nói: "Không sao." Nhưng bàn tay cầm ly thủy tinh đang run lên khe khẽ lại bán đứng nàng, Thủ Nghiệp tập trung lắng nghe một hồi, lại nắm chặt lấy tay nàng.

Lập Huyên nói: "Thủ Nghiệp, chị không sao mà." Thật đấy, nàng không sao cả, cứ coi như chưa từng có gì xảy ra hết. Người ấy đã từng nói người ấy mong sao đi đến tận cùng cuộc đời này sẽ có nàng ở cạnh bên, nàng cũng đã từng cảm động biết bao lâu vì câu nói ấy. Nhưng ngày hôm nay mặt trời vẫn rực rỡ như ngày hôm qua, chưa từng có điều gì xảy ra cả, chỉ là người ấy và nàng đã ngày một cách xa hơn trên con đường của mỗi người.

Thủ Chân đi vào đúng lúc bắt gặp Thủ Nghiệp đang nắm tay Lập Huyên thì hơi ghen tuông trong lòng, nhất quyết phải chen vào đứng giữa hai người mới chịu được. Cuộc trò chuyện ở phòng khách đã kết thúc, Lập Huyên thấy Thủ Chân ăn diện bảnh bao, trông có vẻ như ra ngoài có việc, bèn hỏi cậu định đi đâu, Thủ Chân nhanh nhảu hỏi vặn lại: "Chị đoán xem ai ghé chơi này?"

Lập Huyên "Òa" lên một tiếng, chẳng lẽ là hai anh em đó? Có thể thấy rõ hai người đang đứng trong sân chính là hai anh em họ. Có lẽ hai người không ngờ Thủ Chân lại sống ở một nơi tuyệt đẹp thế này, trong phòng khách thì đông người đến chơi nên hai người không dám vào. Cậu anh trai cười ngại ngùng, nói: "Zoe cứ đòi được đi cùng." Cô em gái cũng cúi gằm mặt vì ngượng. Hóa ra cô bé tên là Zoe, người anh trai tên Leo.

Sau đó cả hội cùng đi dạo phố, Zoe hỏi Lập Huyên: "Chị có xường xám không?" Lập Huyên lắc đầu nói không, hình như Zoe rất hụt hẫng, "Không phải người Trung Quốc nào cũng thích xường xám sao ạ?" Thủ Chân đang đi phía bên phải cô bé, tò mò hỏi ngay: "Em thích không?" Zoe nói: "Thích ạ." Có lẽ con người ta sinh ra đã có tình cảm mến thương với những miền đất xa lạ, người Trung Quốc không cảm thấy xường xám cho gì mới mẻ, trái lại thời trang nước ngoài mới là thứ đẹp đẽ trong mắt họ. Thủ Chân nói: "Lần sau qua đây chơi, anh sẽ mang cho em một bộ." Zoe tỏ ra rất hào hứng: "Anh nói thật hả?"

Lập Huyên cũng thấy rất kì lạ, đây là lần đầu tiên Thủ Chân tỏ ra tử tế với người lạ, lại còn đầy lộ liễu như thế này, trong khi cậu còn chưa từng tặng xường xám cho nàng bao giờ.

Leo đến tìm Thủ Chân có một mục đích rõ ràng. Anh thông báo đầy phấn khởi rằng anh đã tìm được một công việc mới, ngặt nỗi anh không biết đọc hợp đồng. Leo bỏ học giữa chừng lúc còn đang học cấp ba, hôm nay anh cầm theo hợp đồng đến đây để nhờ Thủ Chân xem hộ, lí do cũng đơn giản, anh không có bạn bè nào khác. Thật ra Lập Huyên ngờ rằng đây cũng chỉ là cái cớ, có lẽ em gái anh ta trúng tiếng sét ái tình với Thủ Chân rồi.

Không hiểu Thủ Chân có nhận ra điều đó chưa, nhưng nhìn cách cậu đối xử với cô bé thì vô cùng chu đáo và tinh tế, nếu cậu làm vậy vì đã nhận ra thì lại càng đáng giận hơn. Zoe là một cô bé vừa hoạt ngôn vừa hiếu kì, cô bé hỏi gì là Thủ Chân lại trả lời đó, Leo và Lập Huyên như trở thành người ngoài cuộc. Thật ra Zoe thật sự rất xinh đẹp, ngoại hình như búp bê Barbie trẻ con thường chơi với mái tóc vàng hoe và đôi mắt màu nâu vậy, hôm nay đến đây cô bé còn chịu khó ăn diện hơn bình thường, không nhếch nhác như lần trước nữa nên càng toát ra một vẻ xinh đẹp kiểu duyên dáng.

Lập Huyên chợt nghĩ đến bà Nghê từng nói rằng: "Lúc đó thằng bé hai mươi ba tuổi rồi, tôi tin thằng bé sẽ tự chăm sóc được cho mình." Lập Huyên thầm nghĩ, nếu bà Nghê được thấy Thủ Chân của hôm nay, hẳn bà sẽ vui mừng lắm. Leo hỏi tại sao nàng lại thở dài, Lập Huyên mới giật mình tỉnh lại, nhưng vẫn vô thức trút thêm một tiếng thở dài nữa. Hôm đó ăn xong bữa tối, Zoe mở lời muốn dẫn Thủ Chân đi xem phim, Thủ Chân không từ chối. Lập Huyên không muốn nhúc nhích thêm một chút nào nữa, nàng đã gắng bày ra cái vẻ vui cười suốt cả ngày hôm nay, đến giờ cũng bắt đầu thấy sượng, nhưng nàng vẫn khuyến khích hai đứa trẻ cứ đi đi.

Lập Huyên một mình ngồi lại nhà hàng đến lúc đóng cửa, đây đúng là lần đầu tiên Thủ Chân bỏ nàng lại thế này. Thủ Nghiệp gọi điện hỏi có cần cậu đến đón nàng không, Lập Huyên nói không. Xuống xe buýt, cứ đi dọc theo con phố dài dằng dẵng, đi lên dốc là sẽ nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ phát ra từ trong biệt thự, Thủ Nghiệp lúc nào cũng có đủ thứ chuyện để vui mà Lập Huyên nàng thì không thể hiểu nổi, nhưng lúc ngồi ở bên bồn hoa, trái tim nàng nặng trĩu như chìm xuống đáy biển vậy. Bỗng dưng nàng lại nghĩ, cuối cùng những phần còn dính líu đến Phó Dư Sinh cũng đã hạ màn thật rồi, còn những phần có liên quan đến Thủ Chân lại dường như sẽ chẳng bao giờ có được tương lai.

Sau khi ý nghĩ ấy dâng trào, nó lại tiếp tục cuồn cuộn như cơn sóng không cách nào dập tắt, nàng đè nén tiếng khóc rấm rứt của mình xuống nhưng bất thành, rốt cuộc vẫn bật khóc ồi ồi, cũng không biết đã khóc bao lâu, chỉ biết khóc đến khi mệt nhoài rồi mới dừng lại. Có người đưa cho nàng bình nước, Lập Huyên sững người, dường như dòng thời gian đảo ngược chiều, quay về cái đêm Phó Dư Sinh cũng đưa cho nàng bình nước trên sân chạy. Lập Huyên ngẩn ngơ nhìn bình bước, sau rồi người kia cũng quỳ một gối xuống, lau khô nước mắt trên gương mặt nàng.

Nước mắt lại ầng ậng tuôn, tầm nhìn mờ đi nhưng đủ để nàng bắt gặp vẻ đờ đẫn trên gương mặt Thủ Chân. Lập Huyên hỏi: "Xem xong phim rồi đấy à?" Cậu "Ừ" một tiếng. Lập Huyên lại hỏi, "Nghê Thủ Chân, tại sao em lại bỏ chị một mình ở nhà hàng như thế chứ?" Cậu ngước lên nhìn nàng dù chỉ trong giây lát, xem chừng bị bối rối ít nhiều. Lập Huyên biết mình đang kiếm chuyện vô cớ, những lúc thế này hẳn Thủ Chân sẽ cảm thấy lúng túng lắm, quả nhiên, cậu rằng: "Thủ Nghiệp nói em nên để chị được ở một mình một lúc." Chắc chắn cậu ta đã biết chuyện Phó Dư Sinh, tưởng nàng đang rầu lòng vì buồn thương người cũ.

Rõ ràng trước khi đi Thủ Chân đã hỏi ý nàng rồi mà, nàng cứ khăng khăng muốn ở lại nhà hàng, Thủ Chân không tài nào hiểu được ý Lập Huyên. Cậu tỏ ra rất ấm ức: "Chính chị nói muốn ở lại đó mà." Lập Huyên rằng: "Nhưng em cứ để chị một mình ở lại nhà hàng như vậy là không đúng, chị chẳng quen biết ai ở đây cả, tiếng Anh cũng không trôi chảy như em, ngộ nhỡ chị đi lạc thì phải làm thế nào?" Nàng vừa nói vừa quệt nước mắt. Thủ Chân khẳng định: "Em sẽ đi tìm chị mà." Lập Huyên vẫn chưa hết ấm ức: "Lúc nãy đi xe buýt chị không có tiền lẻ, nhưng bắt buộc phải lên xe thì mới về được đây đấy, nên chị đã đưa luôn cả mười đô cho người ta."

Thủ Chân nghe đến đây bèn hứa luôn rằng ngày mai sẽ đền cho nàng mười đô la đó. Lập Huyên nói: "Chị muốn lấy lại đúng mười đô chị đã trả đó cơ." Thủ Chân bắt đầu bất lực không biết làm gì hơn, Lập Huyên vẫn ngồi đó khóc, chỉ vì mười đô la Mỹ nọ. Nàng cứ khóc mãi đến tận lúc cảnh sát đi tuần ban đêm đến gần mới nín. Thủ Chân tiến đến giải thích, cảnh sát yêu cầu hai bạn trẻ mau chóng về nhà.

Lập Huyên nói mình không nhúc nhích nổi nữa, Thủ Chân liền cõng nàng đi từng bước thật chậm lên trườn đồi. Lập Huyên hỏi cậu: "Có phải em thấy chị rất đáng ghét không?" Thật ra Thủ Chân hiểu được tâm trạng của nàng, cậu hỏi: "Vì anh ấy đính hôn nên chị mới không vui, phải không?"

"Không đâu." Nghĩ rồi, Lập Huyên mới lại nói tiếp, "Chỉ là anh ấy kết hôn nhanh quá, làm chị cảm thấy cực kì xấu hổ." Thủ Chân nói: "Vậy chị có thể kết hôn với em." Lập Huyên ngẩn người hồi lâu, nàng đang úp mình trên lưng Thủ Chân, cứng đơ như pho tượng. Sau một khoảng lặng rất dài, Lập Huyên mới đáp lại: "Chỉ tiếc em chưa đủ hai mươi hai tuổi. Luật pháp quy định phải đủ hai hai tuổi mới được lấy vợ." Cổng sắt đã lừng lững trước mắt, Thủ Chân nói: "Chị quên mình đang ở Mỹ à, ở Las Vegas thì chỉ cần đủ mười tám tuổi là được rồi." Lập Huyên lại ngơ ra mất mấy giây.

"Hay là vì chị không thích em?" Cậu tự kết luận thay phần nàng, "Rõ ràng lúc đó chị bảo nếu được trên chín mươi điểm môn Đọc hiểu, chị sẽ trả lời em mà?"

Lập Huyên bàng hoàng nhận ra, hóa ra ngày hôm ấy Thủ Chân lôi nàng xềnh xệch đi trộm đề thi là vì toan tính đó, Lập Huyên nói: "Không phải thế."

"Vậy ngày mai chị với em đi Las Vegas thôi." Cậu phản ứng quá nhanh, Lập Huyên không tài nào cãi được. Thủ Chân tiếp tục đi lên đồi, nhưng sau đó không nói thêm một lời nào nữa. Không rõ cơ thể có chăng cũng bày tỏ được cảm xúc, nàng nằm gọn trên lưng cậu mà cảm giác toàn thân cứng đờ.

Nàng cứ nghĩ Thủ Chân sẽ lờ nàng đi, nào ngờ trước khi đi vào nhà, cậu lại nghiêm túc chỉnh trang lại áo xống và lau khô nước mắt cho nàng. Lập Huyên hỏi: "Em không giận chị sao?" Thủ Chân lắc đầu nói: "Ba Ba, tại sao mình không thể đi Las Vegas vậy? Đi Las Vegas thì có liên quan gì đến việc chị thích em bao nhiêu đâu, em muốn đi đến đó." Lập Huyên hỏi: "Vậy tại sao em lại muốn đi đến đó?" Thủ Chân đáp: "Em muốn được ở bên chị đến mãi mãi về sau, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến người chị thích là ai cả." Tư duy của cậu lúc nào cũng kì lạ như vậy.

Lập Huyên muốn nói rằng trên đời không có hai chữ "mãi mãi", chính Phó Dư Sinh đã dạy cho nàng điều đó. Nào ngờ Thủ Chân lại rằng: "Lúc chị định đi theo Phó Dư Sinh đến nơi xa, em đã buồn đến nỗi tưởng như có thể chết đi được. Em không muốn phải nếm trải lại cảm giác đó thêm một lần nào nữa." Thủ Chân không tài nào miêu tả được cuộc sống trong những ngày tháng ấy chẳng khác gì vũng lầy chết chóc, không có ánh sáng, cũng không có hi vọng vào ngày mai. Nàng ngắm nhìn Thủ Chân cúi đầu dán chặt mắt vào đầu ngón chân mình, một thoáng bừng tỉnh nàng nhận ra, người ta nói rằng trẻ mắc hội chứng Asperger thường khép kín và sống trong thế giới riêng của mình, chúng không có cảm xúc và hành xử cứng nhắc nhưng điều này không có nghĩa là chúng không biết đau, không biết buồn, không hiểu cảm giác chua xót và ủ dột bên trong mình.

Lập Huyên hỏi: "Thủ Chân, làm vậy sẽ khiến em vui vẻ hơn chứ?" Cậu ngơ ngác ngước lên nhìn nàng, vẫn chưa hiểu câu hỏi của nàng lắm. Lập Huyên nói, "Vậy ngày mai tụi mình đi Las Vegas nhé." Không biết ông Nghê liệu có nổi giận lôi đình hay chăng, không biết Khương Ý Trân liệu sẽ bực tức tới cỡ nào, nhưng ngay vào giờ khắc này đây, nàng chỉ còn nhìn thấy một mình Thủ Chân thôi.

Giờ lại đến lượt Thủ Chân chần chừ, cậu hỏi nàng: "Thật lòng sao?" Lập Huyên gật đầu nói: "Thật lòng mà." Thủ Chân không tin nàng: "Chị đang dỗ em hả?" Lập Huyên nói: "Sáng mai chị sẽ gọi em dậy nhé." Thủ Chân thầm nghĩ, chắc ngày mai chị ấy không đổi ý đâu nhỉ.

Bạn bè của Thủ Nghiệp vẫn tụ tập đông đúc trong vườn, có người ngồi trên xô pha thưởng rượu, còn có người vác cả một cái đàn bass đến đang chơi nhạc. Lúc Thủ Chân đi vào, cậu thông báo cho tất cả: "Ngày mai tôi sẽ đi Las Vegas." Đám đông lặng tờ trong giây lát, có Thủ Nghiệp huýt sáo với Thủ Chân.

Thật ra Lập Huyên không hề hối hận, khi đã quyết tâm rồi thì mọi đắn đo đều tan biến sạch. Khi bạn đã đưa ra quyết định cuối cùng, dường như cả thế giới đều đang dọn đường cho bạn. Năm giờ sáng, Thủ Chân đến gọi Lập Huyên dậy, nàng đang ngủ rất ngon, chưa bao giờ lòng nàng bình yên đến vậy, cứ mặc kệ cho Thủ Chân lôi nàng ra khỏi giường trong cơn mê man. Hai người lái xe từ Los Angeles đến thẳng một thị trấn nhỏ ở Las Vegas, nơi đó mở cửa lúc tám giờ sáng, cả hai có mặt lúc chín giờ kém. Bấy giờ Lập Huyên mới sực nhớ ra, hai người còn chưa chuẩn bị gì cả. Lập Huyên nói: "Khoan đã."

Thủ Chân hỏi: "Chị hối hận hả?" Lập Huyên nói: "Mình không mang giấy tờ gì đi cả." Ý nàng là nhìn những người đang xếp hàng kìa, ai cũng chuẩn bị đầy đủ hết cả. Thủ Chân trấn an: "Tối qua Thủ Nghiệp đã làm xong các thủ tục cho mình trước rồi." Lập Huyên tắt ngấm nụ cười, còn hỏi vặn lại cậu: "Em vội đến vậy luôn hả?" Thủ Chân bị nàng nhìn trúng tim đen thì đỏ mặt ngượng ngùng. Rốt cuộc cũng đến lượt họ, nàng kí tên, cậu cũng không ngoại lệ, nhân viên yêu cầu cả hai để lại thông tin liên lạc, giấy đăng kí kết hôn sẽ được gửi về địa chỉ cư trú sau.

Đăng kí xong xuôi, ra khỏi nơi đó rồi mà Thủ Chân vẫn bàng khoàng không thể tin vào sự thật, cậu hỏi Lập Huyên: "Xong rồi đấy sao?" Lập Huyên cũng thấy hơi ngỡ ngàng, quyết định trọng đại cả đời mà chỉ mất có vỏn vẹn vài phút, nàng gật đầu, hình như mọi thứ dễ dàng quá nên cảm giác không được chân thực lắm. Lúc ra ngoài, có người đến hỏi hai người có muốn tổ chức hôn lễ không, Thủ Chân quay qua hỏi ý nàng, Lập Huyên bảo không cần. Đã gần trưa rồi, Lập Huyên tìm được một quán ăn, nói muốn ăn ở đó, dù gì cả hai cũng dậy từ tận năm giờ sáng. Thủ Chân nói: "Thủ Nghiệp rủ mình về nhà ăn mừng." Quả thực rất đúng với tính cách ham vui của Thủ Nghiệp. Lập Huyên nói: "Ăn xong rồi về, tối cũng ăn mừng được mà."

Mỗi người gọi một phần bít tết và bánh mì, Thủ Chân cắt một miếng đưa đến tận miệng Lập Huyên, nàng tươi cười hỏi: "Em không sợ dính nước miếng của chị ha." Cậu cứ bắt nàng ăn miếng đó cho bằng được, sau đó còn đứng lên rướn người qua phía bên kia bàn hôn lên môi nàng một cái, bảo rằng: "Bị dính xốt." Lập Huyên thầm giật mình, vì môi nàng không hề dính xốt. Nàng chợt nhớ lại một lần nọ hẹn hò với Phó Dư Sinh, anh cũng từng làm hành động đó, lúc ấy Thủ Chân ở ngay gần bọn họ.

Lập Huyên nhận ra Thủ Chân đã cứng nhắc bắt chước Phó Dư Sinh một cách có chủ ý, ý nghĩ ấy khiến nàng không khỏi bàng hoàng.

Lúc đi qua đường, Thủ Chân nói muốn đi phía trước còn nàng phải nép sau cậu, Lập Huyên đã cảm thấy có gì đó lạ thường rồi, thì ra là vậy. Lập Huyên nói: "Em cứ là chính em thôi." Thủ Chân đặt dao và dĩa trong tay xuống, im lặng mất một lúc lâu. Sau đó cậu thú thực: "Em không biết nên cư xử thế nào cả, em không biết cách." Cậu đã cảm thấy lo lắng đến nhường nào cơ chứ, chỉ vì sợ nàng không hài lòng, Lập Huyên nghĩ đến đó mà hai mắt đã cay xè, nàng rằng: "Em cứ hành xử như bọn mình mọi ngày thôi." Thủ Chân phân bua: "Nhưng Thủ Nghiệp bảo kết hôn xong là mọi thứ sẽ khác." Lập Huyên nói: "Có khác thì cũng cứ sống thật là chính mình thôi, đừng bắt chước ai cả." Trí nhớ của Thủ Chân thật sự đáng sợ, chuyện đã xảy ra biết bao lâu rồi mà đến hôm nay cậu vẫn nhớ. Thủ Chân cắn môi làm thinh, cảnh tượng này thật sự kì quặc quá, Lập Huyên cảm giác như đang họp phụ huynh vậy. Đoạn, nàng nói tiếp: "Sau đó anh ấy đã rời bỏ chị đấy, lẽ nào em cũng định rời bỏ chị?"

Nói đến cỡ này mới khiến Thủ Chân phần nào hiểu ra vấn đề, cậu "Ồ" nhẹ nhàng coi như đã thông suốt. Thủ Chân ngẫm nghĩ một hồi lại nói tiếp: "Ba Ba, chị ngồi cạnh em đi, đừng ngồi đối diện, em không quen." Nghe vậy, cơ mặt Lập Huyên mới giãn ra đôi chút, nàng mỉm cười thầm nghĩ, sao không nói vậy sớm hơn đi. Thủ Chân lại hỏi, "Nhưng tại sao hai người cứ ngồi đối diện nhau thế, ngồi cạnh thế này không phải gần hơn à?"

Một phần bít tết không thể lấp đầy cái bụng Thủ Chân được, Lập Huyên đợi cậu ăn xong rồi mới nói: "Nếu Zoe mà biết tụi mình đã kết hôn, chắc em ấy sẽ hơi buồn đó." Mặc dù cô bé và Thủ Chân cũng không phải quan hệ yêu đương chính thức nhưng kiểu gì cũng sẽ thấy thất vọng chứ. Thủ Chân hỏi: "Tại sao vậy?" Lập Huyên muốn nói vì cô bé ấy cảm mến em chứ sao nữa, nhưng nàng quyết định đổi cách nói khác: "Có phải em cảm mến Zoe không?" Không thì đời nào lại cùng người ta đi xem phim, lại còn hứa sẽ tặng xường xám nữa chứ.

Thủ Chân rốp rẻng đáp: "Đúng rồi." Trả lời mượt mồm thật đấy, Lập Huyên cảm thấy hơi giận, nàng hỏi: "Thế sao em không đi đăng kí kết hôn với người ta đi?" Thủ Chân nhận ra sự khó chịu trong giọng điệu của nàng, bèn nhìn thẳng mắt nàng và nói: "Em ấy có phải là chị đâu, nhưng em ấy tốt hơn chị." Cái gì cơ?! Hôm qua còn nài nỉ nàng cưới cậu, ấy thế mà vừa đăng kí xong đã thay lòng đổi dạ. Thủ Chân kể lại: "Lúc bọn em đi xem phim, em nói muốn mua bắp rang bơ, em ấy sẽ cùng em chọn vị, sau đó cũng sẽ mua cho bản thân một phần. Lúc tìm chỗ ngồi, em ấy sẽ hỏi em là chỗ ngồi của em ấy ở đâu."

Lập Huyên hiểu rồi, nếu là nàng, hẳn sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ miễn là Thủ Chân nói cần, nếu không tìm được chỗ ngồi, nàng cũng sẽ không nhờ Thủ Chân mà thậm chí còn chỉ cho cậu chỗ ngồi trước cả khi cậu tìm được. Lập Huyên kinh ngạc trước khả năng quan sát của Thủ Chân, hành vi của cậu không phải chỉ có rập khuôn một cách máy móc, chỉ đơn giản là cậu không giỏi thể hiện cảm xúc của mình thôi. Sao cậu không nói cho nàng biết từ đầu chứ? Vấn đề lớn nhất của Lập Huyên là lúc nào cũng chăm sóc cho Thủ Chân, mà mong muốn lớn nhất của cậu bây giờ là được chăm sóc cho nàng. Giờ đây Thủ Chân đã là chồng của nàng, không phải cậu bé cần nàng chăm lo cho nữa, cậu đang ngày một trưởng thành, chỉ là trước giờ nàng chưa từng nhận ra.

Hôm nay thu hoạch được nhiều thật đấy, buổi tối Thủ Nghiệp tổ chức tiệc y như đã hẹn, nhưng lần này cậu không mời người lạ, dù sao Lập Huyên cũng không quen ai trong số những người bạn của cậu. Song, cậu có mời hai anh em Zoe đến chung vui. Mặc dù Zoe có hơi bất ngờ nhưng vẫn rất vui mừng cho cả hai. Lập Huyên nói nhỏ rằng nàng muốn tác hợp cho cô bé và Thủ Nghiệp, Zoe nói: "Nhưng bạn ấy không phải gu em, khác với Thủ Chân lắm."

"Khác nhau chỗ nào vậy?"

"Lúc ở cạnh Thủ Chân, anh ấy đã tốt là sẽ tốt với chị hết lòng hết dạ, nhưng khi anh ấy cảm thấy chị mắc lỗi thì sẽ thẳng thừng chỉ ra điểm cần khắc phục, không nể nang gì hết. Chị không biết đâu, hôm đó đi thanh toán tiền mua sắm, chủ tiệm trả thừa cho em mười đô la, anh ấy đứng ngay cạnh trách em là nhận vơ của người ta tận mười đô," cô bé bật cười, "thật sự nghiêm túc như cán bộ vậy."

Lập Huyên gật gù, đó đúng là tính cách của Thủ Chân, không được linh hoạt cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top