Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc Lập Huyên trông thấy cậu bé, nàng thực sự đã rất bất ngờ. Em khác xa với tưởng tượng của Lập Huyên, khác cả với những gì họ miêu tả.

Năm nay Lập Huyên mười bảy tuổi, là sinh viên năm nhất chuẩn bị theo học chuyên ngành Giáo dục đặc biệt. Công việc làm thêm lần này nàng kiếm được ở chỗ bác sĩ Quách. Bác sĩ Quách giới thiệu nàng đến làm tại biệt thự nhà họ Nghê và cũng nói thẳng: "Đừng lầm tưởng rằng tôi ưu ái em, chẳng qua trước mắt tôi kẹt người quá, không tìm được ai khác nhận việc." Bác sĩ Quách nói vậy là để Lập Huyên chuẩn bị sẵn tinh thần. "Sau buổi học đầu tiên tại nhà họ Nghê, toàn bộ giáo viên được cử đi đều bị sa thải, không có ngoại lệ."

Công việc này rất quan trọng với Lập Huyên, nàng buộc phải xoay cho đủ học phí trước khi nhập học vào tháng Ba này.

Nhà họ Nghê vốn thường thưởng thêm cho gia sư rất hậu hĩnh. Lập Huyên nhẩm tính, giả sử nàng có thể "trụ được" qua ba buổi dạy, hoặc có lẽ chỉ hai buổi thôi, là cũng đủ tiền học rồi. Trên đường tới biệt thự, Lập Huyên đã tưởng tượng ra mọi khả năng có thể xảy ra. Rốt cuộc quý tử nhà họ Nghê gặp vấn đề gì, nếu là trường hợp "khó nhằn" đến vậy, phải chăng cậu bé bị rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD)*, hay rối loạn lưỡng cực*? Mọi phỏng đoán đều trở nên vô nghĩa khi Lập Huyên trông thấy đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên trên xô-pha đọc sách đó hoàn toàn không có vẻ gì giống trẻ cần giáo dục đặc biệt.

* Rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: attention deficit hyperactivity disorder, viết tắt là ADHD) là một bệnh lý rối loạn phát triển thần kinh có đặc trưng là sự không tập trung chú ý, hoặc sự hiếu động và bốc đồng quá mức so với độ tuổi của người bệnh.

* Rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders – RLLC), hay còn gọi là rối loạn hưng – trầm cảm, là tình trạng tâm thần thay đổi bất thường. Tâm trạng của người bệnh có thể đột ngột hưng cảm (tăng động, kích động) hoặc trầm cảm một cách không kiểm soát.

Thư phòng nằm tại tầng hai tương đối mở. Không gian được thiết kế theo kiểu trần cao, ba mặt là giá sách áp tường. Những vách tường thật rất đặc biệt, xem chừng kiến trúc sư đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho chúng. Phần gạch kính trong suốt ốp sát trần lẫn sàn nhà, độ cao một mét mỗi tấm, giúp thư phòng chan hoà ánh sáng tự nhiên. Trên mặt tường treo một chiếc ti-vi chất lượng cao cỡ 72 inch, đang chiếu bản tin thời sự, âm thanh nhỏ đến mức khó nghe. Trong góc phòng là một chiếc dương cầm ba chân lớn màu đen tuyền. Giữa căn phòng là một khoảng vuông được khoét sâu xuống dưới, đối diện vài bậc thang gỗ để đi xuống là xô-pha hình chữ U: thoạt nhìn qua lối sắp đặt này cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng biếng nhác. Bấy giờ, phía bên ngoài cửa kính, nắng chiều rạng rỡ đang chiếu qua tán cây xào xạc trong vườn.

Trong lúc chờ bà Nghê tới, Lập Huyên an phận đứng lọt thỏm trong thư phòng, lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh lẫn đối tượng mà nàng sẽ dạy kèm – cậu bé nom chừng mười hai, mười ba tuổi đang ngồi ườn ra như muốn tiệp luôn vào chiếc xô-pha màu cà phê. Em lướt nhanh qua những trang sách, Lập Huyên đồ rằng thị lực của em vẫn ổn. Tay chân lành lặn, hoàn toàn không có vấn đề gì. Dáng điệu em lật sách cũng không hề chậm chạp hay lúng túng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lập Huyên vẫn chỉ nghĩ ra đúng một khả năng. Kể cũng tội cho đôi vợ chồng nhà họ Nghê này, Lập Huyên tự nhủ, sinh được đứa con trai khôi ngô như vậy mà lại bị câm.

Lập Huyên từ tốn bước đến bên cậu bé. Mặt sàn được đánh bóng bằng sáp nến. "Lộp cộp", tiếng bước chân của Lập Huyên vang lên, tạo thành thứ âm thanh không mấy ăn nhập với bầu không khí nơi này. Đứa trẻ đó vẫn không hề lay chuyển. Lập Huyên lại chắc mẩm, em trai này vừa câm lại vừa điếc. Lập Huyên nửa quỳ xuống trước xô-pha, có lẽ chào hỏi và giới thiệu bản thân một cách thân thiện sẽ không gây ra rắc rối gì, nàng thầm nhủ. Lập Huyên chào cậu bé bằng ngôn ngữ kí hiệu, lại hỏi xem em đang đọc sách gì. Đầu gối Lập Huyên chạm vào lớp thảm dày, tầm nhìn ngang tầm mắt của cậu bé, nhưng em chỉ tảng lờ nàng. Lập Huyên nghi rằng ngôn ngữ kí hiệu của mình chưa đạt chuẩn. Nhưng dẫu sao nàng vẫn lấy làm băn khoăn, đáng lí ra cậu bé phải nhìn thấy nàng rồi chứ.

Đúng lúc này, bà Nghê xuất hiện. Cửa thư phòng mở tung. Đương sự còn chưa ló dạng nhưng Lập Huyên đã nghe được tiếng bà Nghê nói với đám người làm. Giọng nói dứt khoát rõ ràng, rất ra dáng bà chủ. Lập Huyên luýnh quýnh đứng dậy. Nom nét mặt bối rối đến điều của bà Nghê, Lập Huyên phần nào đoán được bà Nghê cũng bất ngờ vì cô gia sư này có thể trẻ đến vậy.

Lập Huyên cũng không khỏi ngỡ ngàng. Bà Nghê quá xinh đẹp và lộng lẫy. Nàng đoán chừng người phụ nữ này đã ngoài bốn mươi, vậy mà vẻ ngoài yêu kiều như ly sâm panh đong đầy rượu màu hổ phách này lại quá đỗi huyền diệu và hút hồn.

"Cô Kiều?" bà Nghê chào Lập Huyên, hơi nâng cao giọng như có ý xác nhận lại thông tin. Đối diện với ánh nhìn mang tính chất vấn của bà Nghê, bàn tay Lập Huyên bắt đầu tứa mồ hôi, nàng đáp: "Dạ vâng, thưa cô, bác sĩ Quách đã giới thiệu cháu tới đây."

Mùi nước hoa thoang thoảng mặc nhiên mơn màn trong không trung. Khoan khoái và dễ chịu. Trái ngược hoàn toàn với ấn tượng đầu tiên về bà Nghê, một người phụ nữ vô cùng khó gần. Bà Nghê nhìn đồng hồ treo tường: "Thủ Chân, mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Muốn đọc sách thì phải ngồi ngay ngắn lên!"

Câu nói đó không dành cho Lập Huyên. Cậu bé tiếp tục vùi đầu vào trang sách. Một lần nữa, bà Nghê lặp lại lời nhắc nhở. Cậu bé vẫn không mảy may đoái hoài. Bà Nghê phải nhắc đến lần thứ ba, cậu bé mới uể oải ngước đầu lên ngó cách chây lười. Ánh nhìn vô tình sượt qua gương mặt Lập Huyên. Em cử động chút đỉnh, chỉnh lại tư thế ngồi, bấy giờ bà Nghê mới hài lòng.

Thì ra cậu bé không bị câm điếc, Lập Huyên bẽ bàng nhận ra sự thật.

Trong khi Lập Huyên hẵng còn thần người ra vì bất ngờ, bà Nghê đã dặn dò nàng cả tá thứ việc cần lo liệu. Sau cùng, bà đưa cho Lập Huyên một tờ thời gian biểu, đoạn hỏi: "Cô Kiều đã rõ cả rồi chứ? Cô Kiều?"

Lập Huyên lúng túng nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu xác nhận.

"Thưa bà, xe đã sẵn sàng," người phụ nữ đứng tuổi khi nãy đã đưa Lập Huyên vào đây lại xuất hiện, báo với bà Nghê.

Bà Nghê đón lấy tấm áo choàng trong tay phụ nữ nọ. Bấy giờ, Lập Huyên mới nhận ra, với lớp trang điểm kĩ càng và bộ váy màu trắng ngà kiểu cách này, có vẻ bà ấy chuẩn bị đi có việc.

Khốn nỗi Lập Huyên còn rất nhiều thắc mắc không biết có nên hỏi hay chăng. Tay bà Nghê đã chạm đến nắm cửa song trông thấy vẻ ngập ngừng muốn nói của Lập Huyên, bà đứng lại, hỏi thăm: "Cô Kiều còn điều gì thắc mắc sao?"

Lập Huyên quay qua liếc nhìn cậu bé đang hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, ân hận vì đã không tranh thủ hỏi thăm thêm về tình trạng sức khoẻ của em. Thôi đành cắn răng làm liều hỏi bà Nghê: "Dạ, cháu vẫn chưa nắm rõ bệnh tình của em nhà mình ạ."

Sợ cậu bé nghe được, Lập Huyên đã chủ động tiến đến gần bà Nghê và hạ giọng xuống thấp nhất có thể. Đứa nhỏ này không câm chẳng điếc, thị lực hoàn toàn khoẻ mạnh, tay chân không sứt sẹo miếng nào. Nom bình thường như vậy mà cũng cần phụ đạo đặc biệt, thật không cách nào lí giải được.

Bà Nghê hơi cau mày. Ánh mắt chợt loé lên vẻ gì đó như không hài lòng. Lập Huyên cũng thừa biết rằng thắc mắc như vậy chỉ thể hiện rằng nàng thiếu chuyên nghiệp. Chí ít trước khi đến đây, nàng đã phải tìm hiểu về em mới phải. Nhưng sự thật là công việc này đến quá đường đột, Lập Huyên cũng đã tính gọi cho bác sĩ Quách để nắm rõ tình hình trước. Có trách thì phải trách đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.

Bà Nghê đưa mắt nhìn đứa trẻ đang ngồi im trên xô-pha: "Hội chứng Asperger*."

Hội chứng Asperger (Asperger syndrome, viết tắt là AS) một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại. Đây là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm. Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến. Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người.

Bà Nghê thản nhiên trả lời mà không thiết giảm âm vực. Bà không sợ rằng đứa nhỏ sẽ nghe thấy cuộc hội thoại này. Lập Huyên ngoái đầu lại, chỉ thấy cậu bé vẫn đang say sưa đọc sách. Khi đó, bà Nghê đã xuống lầu. Lập Huyên nghe tiếng bà Nghê vọng lên từ phía cầu thang, người phụ nữ nóng lòng được đi dự buổi trà chiều đang đợi.

Hội chứng Asperger, giải thích một cách dễ hiểu là chứng tự kỉ mà người bệnh có chỉ số IQ cao tỉ lệ ngược với chỉ số EQ. Những người mắc hội chứng này thường có khả năng ghi nhớ siêu phàm một cách máy móc, tuy nhiên họ cũng gặp khó khăn rõ rệt với các mối quan hệ và giao tiếp xã hội. Người mắc hội chứng Asperger có khuynh hướng bị ám ảnh cưỡng chế cực mạnh, thậm chí một bộ phận bệnh nhân còn có các hành vi phá hoại ngoài ý muốn, vô cùng khó lường.

Sau khi bà Nghê rời đi, thư phòng lại trở về với vẻ yên ắng. Ti-vi treo tường vẫn đang phát bản tin thời sự – Cơn mưa sao băng thuộc chòm sao Sư tử sẽ rơi xuống Trái đất vào đêm nay, đây là cơn mưa sao băng lớn nhất trong vòng vài chục năm trở lại đây. Cậu bé lia mắt qua màn hình vô tuyến rồi lại cúi gằm đầu chuyên chú đọc sách. Lập Huyên quyết định kiểm tra chỉ số thông minh của em trước: "Chắc là em học Toán rồi đúng không? Giữa 1/120 và 1/80 thì cái nào lớn hơn nhỉ?"

Lập Huyên nghe nói đứa trẻ này có tài tính nhẩm, nhưng rốt cuộc vẫn nhận về trái đắng khi cậu bé chẳng thiết ngó ngàng tới nàng. Em thậm chí còn ung dung lật sách xem tiếp như không có gì xảy ra.

Có lẽ nào mình đố câu khó quá? Cũng có những trường hợp trẻ bị mắc AS phải đến năm tuổi mới biết nói. Lập Huyên hạ thấp tiêu chuẩn, thử hỏi lại: "Em biết 9 trừ 5 bằng bao nhiêu không?"

Lập Huyên cố tình nghiêng đầu nhìn cậu bé, miệng nở một nụ cười vô cùng ngây ngô, nàng đang tự xem bản thân như một cô giáo lớp mầm thời vụ.

Trong lúc đọc sách, cậu bé có ngước lên nhìn Lập Huyên đôi giây, mặt lạnh như tiền. Chỉ có điều, ánh mắt của em nom rất lạ. Lòng trắng, lòng đen phân tách rõ ràng, chừng như muốn nhìn thấu cả tâm can Lập Huyên. Lập Huyên chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân tự kỉ, ít nhiều sẽ cảm thấy bồn chồn và thấp thỏm. Chờ mãi mà không được cậu bé hưởng ứng, Lập Huyên lại tự vấn. Em ấy không bị câm thật sao? Đúng lúc này, cậu bé bất ngờ lên tiếng. Song thay vì trả lời ngay cho câu hỏi của Lập Huyên, em lại yêu cầu: "Vẽ một hình vuông, 3, 3."

"Ba, ba"?

Lập Huyên đứng hình trong giây lát. Có chăng em đang tuổi vỡ giọng nên âm thanh vừa rồi nghe thật êm tai biết mấy. Tựa hồ nốt trầm của đàn cầm nhưng vô cùng rõ ràng, rành mạch. Lập Huyên nghĩ đây là một khởi đầu sáng sủa. Nàng cố gắng xáp lại gần em thêm một chút. Nào ngờ hành động ấy lại khiến cậu bé tức thì lùi lại, co rúm người vào một góc xô-pha, nhìn Lập Huyên đầy hoảng sợ như thể vật chủ mang theo virus bệnh truyền nhiễm.

Về sau Lập Huyên mới hay, người bị tự kỉ thường cảm thấy lúng túng khi giao tiếp với người khác, họ cũng rất sợ những động chạm cơ thể.

Giờ thì Lập Huyên đã nhìn rõ cuốn sách mà cậu bé giữ khư khư khi nãy. Khắp các trang sách là những hình khối ngẫu nhiên cùng rất nhiều kí hiệu toán học mà nàng không tài nào hiểu được. Một cuốn sách nổi tiếng về toán học. Lập Huyên bỗng ngây người ngộ ra. Nàng lờ mờ phỏng đoán: có lẽ cậu bé này thuộc vào hàng những bệnh nhân AS cực kì hiếm gặp, một trường hợp mà người ta vẫn thường gọi là "Thiên tài Ngốc nghếch".

Dù có là thiên tài thì em cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mặc tình cả tiết học chỉ có một mình Lập Huyên lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn, và em vẫn lầm lì không nói không rằng, Lập Huyên cũng không cảm thấy quá căng thẳng. Giả như biết được hai cô trò nàng chỉ mỗi người một việc thế này, hẳn bà Nghê sẽ tức giận ra trò. Sau một hồi lì lợm cố gắng, cậu bé vẫn không mảy may để ý đến Lập Huyên. Thử nghiệm bất thành, Lập Huyên đành bỏ cuộc vì đã độc thoại đến rát họng bỏng lưỡi. Giữa thư phòng không bị ai quấy rầy, Lập Huyên quyết định sẽ ngồi luyện đề thi cấp bốn. Giờ thì Lập Huyên đã hiểu lí do bác sĩ Quách cảnh cáo nàng như vậy – tất cả giáo viên đều đồng loạt bị sa thải, không có ngoại lệ. Xem chừng đứa nhỏ này cũng không mấy hài lòng với nàng.

Suốt bữa đó, hai cô trò nàng chỉ có đúng một lần giao lưu bằng ánh mắt. Cốt là bởi Lập Huyên trót làm rơi một giọt nước đào xuống tập đề luyện thi. Tiếng thét hoảng loạn của nàng khiến cậu bé giật thót mình, trợn tròn hai mắt trân trân nhìn cô gia sư mới đến. Đĩa trái cây mọng nước tươi ngon đó của thím bảo mẫu nhà họ Nghê bưng lên, tiếc là chỉ có một mình Lập Huyên đánh chén. Nàng đã rón rén đẩy đĩa trái cây về phía cậu bé, tỏ ý mời em cùng ăn. Cậu bé đắn đo mất một hồi lâu, sau cùng vẫn ngồi im như pho tượng. Khác một chỗ là lần này em bắt đầu chú ý đến đĩa hoa quả và Lập Huyên. Ánh mắt cứ đưa qua đưa lại, chừng như muốn ăn nhưng chẳng dám. Đúng là trẻ con mà. Cứ cho chúng đồ ăn là không sai đi đâu được, bụng bảo dạ, Lập Huyên vẫn cố nhắn nhủ "cậu học trò" trước lúc ra về: "Buổi sau chị sẽ mang mấy món ngon cho em!"

Nhưng trước hết là phải có buổi sau cái đã.

"Cái gì ngon cơ?" Lập Huyên đang thu dọn sách vở thì cậu bé hỏi.

Mắt em chăm chăm nhìn tập giấy vở, hoàn toàn bỏ lơ sự tồn tại của nàng. Giọng nói cũng nhẹ tênh, không có vẻ như đang giao tiếp với Lập Huyện là mấy. Đà này thì Lập Huyên đắc ý thật. Nàng đã nói rồi mà, đám nhóc tì này không thể chiến thắng được tính hiếu kì. Đắc ý thì đắc ý, mặt khác, Lập Huyên vẫn không cách nào phản xạ kịp. Nàng "thả thính" vậy là để lấy lòng em, nào có ý định mang đồ ăn cho em thật. Nàng không nghĩ em lại hỏi nghiêm túc thế này. Thoạt nhìn Thủ Chân cũng đủ hiểu, lâu nay em vẫn được bà Nghê bảo bọc nuông chiều hết mực, thử hỏi có cao sơn mỹ vị nào em chưa từng thưởng thức?

Thế giới bên ngoài vách tường kính vừa trong vắt lại thoáng đãng. Tiết trời đầu xuân, thoảng bay trong gió những đám tơ bồ công anh thướt tha đổ về từ phương nào. Lập Huyên chợt nảy ra một ý tưởng, buột miệng thốt lên: "Kẹo bông gòn!"

Nom cậu bé chu môi chần chừ, có vẻ chàng ta chưa ăn món này bao giờ thật.

Tối hôm đó, Lập Huyên đang ở kí túc trường thì nhận được cuộc gọi của bác sĩ Quách, ông nhắc nàng hai hôm nữa lại đến nhà họ Nghê. Bà Nghê cũng không nói rõ rằng bà có hài lòng với Lập Huyên hay không, chỉ nhắn nàng cứ đến dạy tiếp. Bác sĩ Quách dặn dò qua điện thoại: "Nhà họ Nghê đã cưu mang tôi, em để ý một chút, đừng làm hỏng chuyện."

Chính bệnh viện tư nhân mà bác sĩ Quách đang hành nghề hiện giờ cũng là của nhà họ Nghê.

Lần này Lập Huyên đã chuẩn bị kĩ lưỡng và đầy đủ. Nhờ có bác sĩ Quách, nàng nắm rõ được nhiều chi tiết hơn.

***

Tên của em là Nghê Thủ Chân, em được chẩn đoán là trẻ tự kỉ vào năm lên ba. Nhờ được phát hiện sớm mà gia đình chạy chữa kịp thời. Thế nên thoạt nhìn Thủ Chân không khác các bạn đồng trang lứa, nhưng em vẫn gặp cản trở ngôn ngữ nghiêm trọng, thích lủi thủi một mình, lúng túng khi giao tiếp với người khác. Trong bệnh án mà bác sĩ Quách cung cấp cho Lập Huyên có miêu tả triệu chứng điển hình của bệnh nhân mắc hội chứng Asperger – Thủ Chân không thích những cuốn sách có các câu chuyện bằng chữ, thậm chí có những khi em thể hiện thái độ cự tuyệt và không cách nào hiểu được chúng.

Bác sĩ Quách là bác sĩ điều trị chính của Thủ Chân. Chính ra gọi vậy không quá chính xác, bởi lẽ cứ hai tháng một lần, bà Nghê sẽ mời chuyên gia đến từ châu Âu tới để theo dõi bệnh tình cho con trai. Lập Huyên được bác sĩ Quách xác nhận rằng, Thủ Chân quả thật được trời ban cho khả năng toán học siêu phàm. Ngặt nỗi thành tích ở trường của em lại chẳng mấy khả quan, em cũng không có bạn bè hay được lòng thầy cô, thành thử đã nghỉ học sau lớp Bốn. May thay cơ nghiệp của nhà họ Nghê đồ sộ không kể, cha mẹ Thủ Chân đều đặn mời các giáo viên dạy kèm đặc biệt cho con. Điều này lí giải việc Thủ Chân ít có cơ hội tiếp xúc với người ngoài. Vậy nên công việc của Lập Huyên là nâng cao khả năng nhận thức cũng như biểu đạt ngôn ngữ của Thủ Chân.

Trước buổi học thứ hai, Lập Huyên đã đến thư viện thành phố để ngâm cứu sách vở về chứng tự kỉ. Điều này củng cố lại sự tự tin trong nàng. Chỉ trách số phận oan trái, nàng đi làm muộn, ngay vào buổi dạy thứ hai. Tàu điện ngầm cần bảo trì, tuyến xe buýt đi đến biệt thự nhà họ Nghê có điều chỉnh đột xuất. Vậy là tròn trĩnh sáu mươi phút Lập Huyên dành sẵn ra đặng phòng trừ cũng không còn đủ để chữa cháy "sự cố".

Giữa tiết trời cuối đông hãy còn se se lạnh, Lập Huyên mướt mát mồ hôi sau khi chạy bán mạng cho "kịp giờ". May mà lần này bà Nghê không có ở nhà. Thủ Chân vẫn yên lặng ngồi trong thư phòng. Sau khi trông thấy Lập Huyên xuất hiện, người đổ mồ hôi nhễ nhại, Thủ Chân không khỏi thốt lên một tiếng "Ì". Lên giọng ở giây cuối, rành là tỏ ý thắc mắc. Xuyên suốt "buổi học", Thủ Chân chỉ nói với Lập Huyên đúng một câu đó, mặc dù nó chỉ là một âm tiết, không hơn. Sau vài lần tiếp xúc, Thủ Chân vẫn làm thinh. Lập Huyên thầm nghĩ, có lẽ do lần đầu em ấy thấy biểu cảm của Lập Huyên quá ngớ ngẩn, không sao chịu đựng nổi nên mới phải thốt hẳn ra thành tiếng cho vừa.

Nhiều buổi dạy trôi qua và Thủ Chân vẫn câm như hến. Thật kì lạ khi bà Nghê không hề hỏi han Lập Huyên một chút nào. Dường như bà chỉ muốn tìm một người để chơi cùng Thủ Chân chứ không mảy may mong chờ Lập Huyên sẽ lập nên kì tích chi quá lớn. Thoạt đầu, Lập Huyên đánh giá đây là một công việc quá ư nhàn hạ với nàng. Sau rồi mới bần thần tỉnh ngộ, muốn nói chuyện với Thủ Chân quả thực còn khó hơn lên giời.

Vì Thủ Chân vốn chẳng khi nào để tâm đến Lập Huyên, thế nên dù cho nàng có nói đến rát họng bỏng lưỡi thì cậu bé cũng không thèm mảy may dịch chuyển cơ mặt. Mỗi lần Lập Huyên nhụt chí đến độ muốn chết quách đi cho rồi, Thủ Chân sẽ lại ngước cái đầu lên rồi liếc nhìn nàng một lượt dọc từ đầu xuống chân. Lập Huyên từng bắt quả tang đôi mắt vô cảm và ngang ngược ấy của em, bực dọc trách cứ: "Em cười chị đấy à?"

Thủ Chân lại vùi đầu vào sách. Trong tay em luôn lăm lăm một cuốn sách, lần này là cuốn Từ điển Anh – Trung. Đến đây thì mọi chuyện có vẻ kì lạ hơn. Một đứa trẻ hiếm khi trò chuyện với người khác mà lại đam mê từ vựng sao? Lập Huyên chợt nảy ra một ý tưởng thiên tài, hồ như sân khấu tối mờ đột nhiên được kéo tung tấm rèm che. Ai ai cũng nói rằng Thủ Chân không biết nói chuyện với mọi người, thế nhưng "không biết" và "không muốn" là hai chuyện hoàn toàn tách biệt.

"Cotton."

Âm thanh thốt ra từ miệng Thủ Chân. Mặc dù em vẫn dán chặt mắt vào trang sách nhưng Lập Huyên đã kịp nhận ra, Thủ Chân không hề di chuyển đồng tử. Vậy là, từ nãy tới giờ em vẫn luôn nghe nàng nói ư? Lập Huyên quyết định dừng lại một lúc. Thủ Chân ngước lên nhìn nàng, dường như muốn hỏi vì sao nàng không tiếp tục độc thoại nữa đi. Trẻ tự kỉ không bao giờ nhìn thẳng vào mắt người khác, nhưng Thủ Chân không hề gặp chướng ngại này. Rành là từ khi còn nhỏ, em đã có người kèm cặp và dày công rèn luyện cùng. Mặc dù Thủ Chân sẽ không trân trân nhìn trực diện vào đối phương, nhưng có đôi khi, em vẫn vô thức liếc nhìn gương mặt Lập Huyên thật vội. Ánh nhìn chẳng hề có xúc cảm, hệt như cậu bé đang liếc trông một món nội thất vô tri.

Dù có là vậy đi nữa, Lập Huyên cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Chí ít em không hoàn toàn coi nàng là không khí hay đồ bỏ đi. Có thể nói khoảng thời gian hai cô trò ở cạnh nhau không hề tệ. Lần nọ tan làm, Lập Huyên gặp bà Nghê cũng vừa mới trở về nhà. Bà Nghê nói, Lập Huyên là người đầu tiên có thể ở cùng Thủ Chân lâu đến như vậy. Tạm bỏ qua ngữ điệu có phần cao ngạo thường thấy của bà Nghê, đây đích thực là một lời khen cho nàng.

Song chỉ có một mình Lập Huyên biết rõ, nàng chẳng có công trạng gì ở đây.

Nhà họ Nghê tính tiền lương theo tuần, sau khi nhận được tiền lương của tuần đầu tiên, Lập Huyên được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng cũng phần nào cảm thấy áy náy, bởi lẽ ngần ấy buổi học là ngần ấy công sức nàng cố giết thời gian. Bản thân Lập Huyên cũng không tài nào hiểu nổi, vì cớ gì Thủ Chân lại ngoan ngoãn chấp nhận ở cạnh nàng như vậy. Ngay cả khi lần nào em cũng phải nghe nàng lảm nhảm một mình.

Bác sĩ Quách gợi ý, Lập Huyên có thể chơi một trò gì đó cùng Thủ Chân.

***

Chiến trường được bày ra ngay trên tấm thảm dày trong thư phòng. Lập Huyên chưa từng nghĩ nàng lại có cơ hội chơi một trò chơi trẻ con như Cờ tỉ phú* thế này.

Tên tiếng Anh: Monopoly, một loại hình trò chơi đấu trí được phát triển và sản xuất thương mại bởi nhãn hiệu Parker Bros của công ty chuyên về đồ chơi Hasbro. Trò chơi yêu cầu các người chơi thông qua quá trình đổ xí ngầu đưa ra các quyết định mua bán, cho thuê, hay các giao dịch khác,... để giành lấy tài sản nhiều nhất về mình.

Xem ra Thủ Chân cũng rất khoái ngón nghề mới này, Lập Huyên đồ rằng em chưa từng được chơi trò chơi đông người bao giờ.

Quá trình tung xúc xắc cũng đơn giản thôi. May rủi trao cả cho số trời. Lập Huyên thường ỉ ôi rầu rĩ mỗi khi Thủ Chân chiếm được quá nhiều đất. Dĩ nhiên, vẫn là nàng độc thoại như bao lần. Luật chơi Cờ tỉ phú quy định, khi người chơi đi vào một ô nhất định, người đó buộc phải rút một thẻ bài để trả lời một câu hỏi được in bên trên. Phần lớn câu hỏi đều rất dễ trả lời, song có một nan đề khá nhức nhối. Mỗi lần Thủ Chân dừng trúng ô này, em sẽ rút thẻ bài, nhìn nó một hồi, rồi ngang nhiên bỏ qua phần trả lời câu hỏi. Những khi bốc trúng thẻ bài ngoài ý muốn, Lập Huyên cũng mong sao Thủ Chân sẽ đọc chữ in trên thẻ bài. Song y như một quy luật, hiếm khi nào em chịu đáp ứng điều nàng mong mỏi. Lập Huyên sầu não hết biết. Nàng cảm thấy đã đến lúc bó tay chịu trận. Lập Huyên muốn từ bỏ Cờ tỉ phú, nhưng giờ thì đã quá muộn.

Bây giờ Lập Huyên đã hiểu Thủ Chân mắc chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế nặng đến nhường nào.

Lần đầu tiên hai cô trò chơi với nhau là buổi chiều ngày thứ Sáu. Kể từ đó trở đi, cứ mỗi chiều thứ Sáu, chỉ cần có giờ phụ đạo của Lập Huyên là thể nào Thủ Chân cũng sẽ chơi Cờ tỉ phú với nàng. Lập Huyên cảm thấy Thủ Chân không khác gì một thiên tài nhí ác quái, một cỗ máy thời gian tinh vi khôn lường. Cứ đến đúng giờ, em sẽ lại lẳng lặng lấy bản đồ ra, yêu cầu Lập Huyên tung xúc xắc.

Lần nào Lập Huyên cũng thua. Có những khi nàng thất trận trong chóng vánh, Thủ Chân còn phụng phịu ra trò. Về sau, cứ mỗi khi phân chia tài sản, Thủ Chân lại để dành cho Lập Huyên một phần của em, Lập Huyên phấn khởi ra mặt: "Em cho chị hết đấy à?"

Thủ Chân im lặng, gật đầu. Đây là một biểu hiện tốt, chí ít thì Thủ Chân đã biết chia sẻ với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top