Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhịp tim Lập Huyên đập nhanh hơn. Hai má ửng đỏ. Nàng cuống cuồng nhặt bức thư lên, thật khó xử hết biết.

"Em về trước đây. Ừm... mọi người đi chơi vui vẻ nhé." Lập Huyên xin kiếu. Phó Dư Sinh chỉ lịch sự "ừ" đáp lại. Chủ động chào tạm biệt nhưng chính Lập Huyên mới là người đang chần chừ, nàng đứng chôn chân như tượng, không quay đi cũng chẳng thể nhúc nhích. Máu dồn lên mặt khiến làn da đỏ hồng trông thấy. Phó Dư Sinh xoay gót đi trước, đang khi Lập Huyên hãy còn đứng đực tại chỗ, anh bất ngờ quay lại khi chỉ vừa đi được chục bước, vội vã chạy về phía Lập Huyên, để một hơi ấm thân mật đột ngột áp tới sát mặt nàng, ngay trước khi Lập Huyên kịp thốt nên thành lời.

Phó Dư Sinh ôm trọn Lập Huyên trong lòng khiến nàng sững sờ hồi lâu, không kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra. Rồi anh ghé lại gần, cúi thấp đầu và thủ thỉ bên tai nàng: "Lập Huyên, anh cũng thích em."

Lập Huyên cứng đơ người, Phó Dư Sinh nhẫn nại đứng đó thật lâu, chừng như không muốn phá vỡ khung cảnh mơ mộng lãng mạn này, cứ để mặc cho tất cả đóng băng tại khoảnh khắc ấy.

Lập Huyên không thể định hình mình đang ở nơi nào. Giữa trời đất bao la chỉ còn hai người bọn họ, cùng cái ôm cháy bỏng của Phó Dư Sinh và trái tim gần như muốn nhảy ào ra khỏi lồng ngực của nàng. Phó Dư Sinh cứ ôm trọn Lập Huyên trong tay như vậy một lúc lâu cho đến khi anh cúi xuống nhìn nàng. Nàng mỉm cười, và anh cũng vậy. Bấy giờ Lập Huyên mới bắt đầu hờn dỗi, anh là con trai kia mà, tại sao lại để nàng ngỏ lời trước?

"Tối hôm đó, anh chờ em ở sân trường nhưng không thấy em tới, anh đoán là em không thích anh cho lắm. Thành thử, sau hôm đó anh cũng không dám ghé qua sân trường nữa. Anh sợ nếu hỏi em vì sao em không tới, cứ đeo bám như vậy lại khiến em ghét anh nhiều hơn."

Nếu tất cả không xảy ra vào đêm nay, liệu hai người họ sẽ bỏ lỡ những gì?

Nhưng Lập Huyên nào hiểu được rằng mất mát cũng có thể là điều may mắn. Chỉ là, riêng đêm nay thôi, nàng đã đón nhận mối tình đầu tiên của đời mình.

Người ta thường nói Semporna là miền đất lành của Malaysia với sắc trời, đại dương, hoàng hôn và những dải sao đêm xinh đẹp nhất. Lập Huyên ngước lên ngắm nhìn hằng hà tinh tú giăng khắp trời, thật lộng lẫy vô ngần. Lập Huyên nhữngg tưởng bản thân đang chìm đắm giữa chốn địa đàng chứ chẳng phải trần gian.

Phó Dư Sinh đã về phòng được một lúc lâu mà Lập Huyên vẫn ngồi thần người trên băng ghế dài trong sân khách sạn. Đầu óc nàng trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì thông suốt, cứ lẩn thẩn nhìn thinh không rồi tủm tỉm cười. Lập Huyên không rõ hiện tại là mấy giờ, đôi ba du khách đi ngang qua sân, Lập Huyên lướt nhanh qua họ, sau chăm chú nhìn vào một băng ghế dài khác trong sân. Cột đèn ở phía đó đã hỏng nên suốt từ nãy đến giờ Lập Huyên không nhìn thấy cậu.

Lập Huyên cố gắng chớp mắt vài ba lần mới dám chắc chắn, quả thực là Thủ Chân.

Lon Coca uống cạn đặt bên mình, hiển nhiên cậu đã có mặt ở đây rất lâu rồi. Lập Huyên không còn tâm trạng ngắm sao trời, như bị ai đó trùm kín đầu rồi quật cho một gậy say sẩm mặt mày, toàn bộ nhã hứng lâng lâng khi nãy đã tan thành mây khói, trôi xa. Vừa rồi Phó Dư Sinh hôn nàng, Thủ Chân cũng có mặt chứng kiến? Mặt Lập Huyên vừa đỏ lại vừa nóng, mặc dù Thủ Chân không hiểu những thứ đó nhưng nàng thật chẳng nên để em nhìn thấy.

Lúc này Thủ Chân đang thầm nhủ, người ta đi chơi vui như vậy, chắc chắn sẽ quên luôn mình thôi. Sớm nay lúc Cẩm Nhất xuất hiện, Lập Huyên còn chẳng hỏi xem vì sao Thủ Chân không đi cùng. Thủ Chân vẫn còn giận Lập Huyên từ hôm qua, nhưng cái giận của Thủ Chân sẽ chẳng được ai đoái hoài hay bận tâm.

"Sao em lại ở đây vậy?" Lập Huyên đi đến chỗ Thủ Chân ngồi. Cậu vẫn nhìn theo hướng Phó Dư Sinh rời đi, thẫn thờ thú nhận: "Em tự lẻn đến đây."

"Em nói gì cơ?"

"Có cần phải cao giọng vậy không?" Thủ Chân hạ giọng hỏi.

Cậu nào phải trẻ con nữa, ở trước mặt các bạn, nàng vẫn hiền hoà dễ thương; vậy mà ở riêng với Thủ Chân, mặc dù nàng vẫn nhẹ nhàng đấy, song ít nhiều có cảm giác như gắt gỏng. May mà Thủ Chân không để bụng mấy chuyện đó, nhưng bây giờ ác cảm của cậu với bạn của Lập Huyên còn tăng thêm nhiều hơn. Thủ Chân không nghe thấy họ nói gì, nhưng kể từ khi trưởng thành tới giờ, Lập Huyên chưa lần nào ôm lại cậu như vậy. Cậu thậm chí cảm thấy hơi ghen tị với anh ta.

Thủ Chân ngoan ngoãn ngồi cạnh Lập Huyên trong khi nàng gọi điện cho Lục Cẩm Nhất. Trong bữa ăn trên đảo, Lục Cẩm Nhất mê mẩn quấn quít với một cô gái mắt xanh tóc vàng đầy quyến rũ, những tưởng Thủ Chân còn đang ở trong phòng hóng gió biển. Lập Huyên bắt Thủ Chân phải hứa rằng sẽ không tái phạm như hôm nay nữa. Hai người đang ngồi trên ghế thì đột nhiên Thủ Chân kêu Lập Huyên đứng dậy, Lập Huyên không hiểu nguyên do. Thủ Chân cứ nằng nặc đòi nàng đứng dậy mới được, sau đó vòng tay qua ôm lấy nàng mà trách cứ: "Lâu lắm rồi chị không ôm em đấy."

"Lần trước chị ngã từ trên cây xuống là em đỡ chị còn gì?"

"Lần đó không tính."

Vì sao không tính, cậu cũng không thể nói cho rõ. Nhưng Thủ Chân biết chắc rằng, có điều gì đó đang lẳng lặng thay đổi, giữa cậu và Lập Huyên.

Đêm nay Thủ Chân độc chiếm giường của Lập Huyên, còn nàng nằm ngủ trên xô-pha.

Một buổi tối điên đảo cuối cùng cũng kết thúc, trái tim Lập Huyên đã bình yên trở lại. Xô-pha nằm ngay bên cửa sổ, Lập Huyên vừa ngả lưng xuống đã trông thấy màn trời đầy sao, rồi đầu óc mụ mị thế nào lại lầm tưởng chúng là ánh mắt Phó Dư Sinh nhìn mình say đắm. Lập Huyên nhớ đi nhớ lại chuyện đã xảy ra dưới sân khách sạn, hồi tưởng đến cả ngàn lần, nàng vẫn cảm thấy sao mình lại ấu trĩ và nhỏ nhen như vậy. Lúc anh nói anh cũng thích mình, tại sao mình không thể đáp lại dù chỉ là một câu. Càng nghĩ lại càng ân hận, chỉ e Phó Dư Sinh hiểu lầm nàng không thích anh.

Lập Huyên ngủ giấc không sâu, có vẻ trong mơ nàng cũng gặp Phó Dư Sinh. Vẫn là khoảng sân ấy.

Thủ Chân nghe thấy tiếng Lập Huyên trằn trọc trở mình, thành thử cũng khó mà ngủ ngon. Cậu cảm thấy nặng nề trong lòng, thứ cảm giác bí bách, bực dọc, vô cùng khó tả. Từ nhỏ cậu đã không thích bị người khác động chạm cơ thể. Vài năm trước, bác sĩ đã nói việc động chạm về mặt da thịt cũng là một cách thể hiện tình cảm vô cùng quan trọng, thế nên khi trước Lập Huyên mới có thể ôm cậu: dù lúc vui vẻ hay buồn rầu, nàng cũng sẽ thơm lên má cậu. Có những khi cậu cũng muốn thơm Lục Cẩm Nhất nhưng anh bạn không chấp nhận được, nói chỉ có con gái mới ôm hôn nhau. Nhưng Thủ Chân không ngờ rằng, lúc hôn nhau cũng có thể không hôn vào má.

Trước khi về phòng, Phó Dư Sinh còn để lại cho Lập Huyên một nụ hôn chúc ngủ ngon thật khẽ, chỉ thoáng vờn qua rồi thôi.

Đêm nay Thủ Chân ngủ không yên giấc, cứ mơ màng mộng mị. Trong mơ, khung cảnh giống như khoảng sân bên bờ biển, lại cũng giống hồ bơi ở nhà: Lập Huyên đang phơi nắng, cậu cọ cọ da thịt vào gò má của Lập Huyên, hôn lên mắt mày và khoé miệng nàng. Cả người Thủ Chân khẽ run lên, một cảm giác bồn chồn, khó chịu rất mơ hồ, cho đến khi cậu nghe tiếng ai đó gọi mình. Thủ Chân choàng tỉnh, mở mắt ra thấy trời đã sáng, là bạn của Lập Huyên. Chí Kì chống nạnh đứng bên cạnh giường: "Nghê Thủ Chân, tại sao em lại dám ngủ trong phòng con gái vậy hả?!"

Thủ Chân ngoảnh mặt đi làm lơ Chí Kì, cậu thở hắt ra nặng nhọc, cảm giác đè nén trong mơ vẫn còn tàn dư nơi lồng ngực, như chỉ vừa mới xảy ra trước đó.

Lập Huyên đi ra từ phòng tắm, một tay vẫn đang nắm cột tóc đuôi ngựa, nhờ Chí Kì tìm giúp nàng dây buộc. Thủ Chân nhìn Lập Huyên, nằm lì trên giường như còn đang say giấc. Lập Huyên nhanh nhẹn buộc tóc, hỏi: "Em ốm à?" đoạn, đưa tay ra sờ thử trán Thủ Chân. Thủ Chân mau mắn rụt người lại, không muốn để nàng chạm vào mình. Lập Huyên giục giã, "Mau dậy đi còn ăn sáng nữa, nhóm của Chí Kì chuẩn bị về rồi, bây giờ bọn chị phải trả phòng đây."

Bị Thủ Chân ngó lơ, Chí Kì quay ra than vãn với Lập Huyên: "Khổ ghê cơ, em ấy ngủ ở đây thì nhìn thấy cái tướng ngủ của tao suốt cả đêm rồi còn đâu."

"Đừng nói mấy cái đó trước mặt em ấy, Thủ Chân còn nhỏ mà." Lập Huyên vừa thu dọn hành lí vừa cười nói.

"Mười bảy tuổi còn nhỏ cái gì nữa." Chí Kì vọc lại.

Ồ, cũng phải, Thủ Chân đã không còn là đứa nhỏ ngày nào nữa rồi, nhưng sự quan tâm và yêu thương, bảo bọc mà cậu tìm kiếm từ Lập Huyên đang ngày một thêm nhiều.

Lập Huyên chỉ mỉm cười rồi thôi. Xem chừng hôm nay nàng rất vui, lại quay qua giục Thủ Chân mau rời giường. Chí Kì nhấn mạnh với Thủ Chân: "Không được kể cho Lục Cẩm Nhất biết chị ngủ trông xấu lắm đâu đấy nhé?" Lập Huyên cười phá lên, đẩy Chí Kì đi sắp xếp đồ đạc: "Sao hôm qua mày uống say mà không thấy lo lắng chuyện hình tượng nhỉ?"

Cả hội ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn, chỉ vài lát bánh mì cùng cà phê. Bánh mì cần tự nướng bằng máy chuyên dụng, Lập Huyên lỡ tay làm cháy, bèn nhân lúc mọi người không để ý, thảy vào đĩa của Phó Dư sinh rồi nhón luôn bánh của anh cho mình. Phó Dư Sinh không lên tiếng, chỉ đứng phía sau Lập Huyên mà cười. Nhưng nói sao thì nói, miếng bánh mì của Lập Huyên làm hỏng đã cháy đen khét lẹt, Chí Kì thấy vậy thì thật lòng khuyên: "Thôi đừng ăn anh ơi, con trai các anh vụng việc bếp ghê vậy, để Lập Huyên nướng miếng mới cho. Anh xem, Lập Huyên nó nướng đẹp thế này cơ mà."

Lập Huyên xém chút nữa phun hết cà phê ra ngoài. Lục Cẩm Nhất có mặt khi Lập Huyên đang đi nướng lại bánh. Sắc mặt Thủ Chân xanh xao vì đêm qua ngủ mơ. Lục Cẩm Nhất hỏi Lập Huyên: "Bà bắt nạt em nó à? Sao hôm nay nhìn mặt mày khó coi mà cũng lầm lì ít nói nữa." Lập Huyên cũng lấy làm lạ, "Có đâu, tôi còn cho Thủ Chân ngủ trên giường, hi sinh thân mình nằm xô-pha thức trắng cả đêm đây này." Lục Cẩm Nhất cười tươi khen cô bạn: "Hơi bị được đấy!"

Sự có mặt của Lục Cẩm Nhất khiến Chí Kì cũng phải giở ngón nghề thuỳ mị ngay cho được, uống cà phê mà cứ nhấp môi từng ngụm xiu xíu. Nghe nói hội Chí Kì đi Kuala Lumpur, Lục Cẩm Nhất nhiệt tình giới thiệu cho họ vài địa điểm thú vị, Chí Kì chăm chăm nhìn cậu ta không rời nửa giây. Lập Huyên thì thầm nhắc khéo: "Mày tém tém lại đi."

"Mày chả hiểu gì cả, những lúc thế này cứ đường hoàng soi cho kĩ chứ lại!" hai cô gái rủ rỉ cười đùa với nhau. Chí Kì hỏi Lục Cẩm Nhất, "Còn các cậu ở lại đây mấy ngày vậy?"

"Thi xong rồi về, có lẽ tầm bốn đến năm hôm nữa."

Trước khi lên đường, Chí Kì dặn dò Lập Huyên: "Bao giờ xong việc thì tao qua kiếm mày nha." Khi đó Lập Huyên chưa hiểu Chí Kì muốn ám chỉ điều gì, cho đến khi nàng nhận được tin nhắn của Phó Dư Sinh, nói cô nàng gọi đến để báo lúc cả đoàn chuẩn bị lên đường về nước, rằng sẽ quay lại Semporna để kiếm Lập Huyên.

Con bé này đúng là điên thật rồi. Tuy nhiên Lập Huyên phải thừa nhận, nàng cũng khá phấn khích. Cuộc thi lướt ván nước sẽ kéo dài suốt mấy ngày sắp tới, dãi nắng cả ngày trời khiến Lập Huyên đen nhẻm cả đi, mặc dù nàng đã chăm chỉ bôi kem chống nắng rất đầy đủ. Hai ngày đầu thiếu kinh nghiệm, Lập Huyên còn mặc áo ngắn tay và quần sooc, chỉ trách cơ địa không được như người bản xứ, hai ngày phơi nắng đủ để khiến nàng cháy da. Lập Huyên không muốn xem họ thi đấu nữa nhưng Thủ Chân cứ khăng khăng kéo nàng đi cùng, Lục Cẩm Nhất không dám ho he gì, mọi lời Thủ Chân nói đều là mệnh lệnh, chỉ biết nhắc Lập Huyên cố gắng bôi nhiều kem chống nắng vào một chút.

Lúc Lập Huyên thông báo Chí Kì sẽ quay trở lại đảo, cái cớ nàng đưa ra là Chí Kì cần mang loại kem chống nắng có chỉ số SPF 110 từ Kuala Lumpur cho mình. May sao Lục Cẩm Nhất không quá đặt nặng chuyện có thêm người bạn mới, vả cũng chẳng hỏi han gì thêm.

Lục Cẩm Nhất đi đón Chí Kì vào buổi chiều, hôm đó giải đấu đang tạm nghỉ. Thủ Chân ở lại dạy Lập Huyên cách lặn. Thực lòng Lập Huyên không hề muốn học, làn da cháy sạm vì phơi nắng của nàng đang bỏng rát. Nhưng Thủ Chân lại hết sức nhiệt tình, còn đi bắt sao biển cho Lập Huyên chơi. Lập Huyên chơi được một lúc đã mò mẫm bò lên bờ, nép vào một góc râm, ngồi hóng gió chờ Chí Kì tới.

Thủ Chân thấy Lập Huyên dửng dưng, tự khắc cũng cạn sạch tinh thần, mới lặn được chốc lát đã thấy chán, lại với tay bắt thêm một con sao biển thật đẹp, đem lên bờ cho Lập Huyên xem. Ai dè lên đến nơi đã thấy Lập Huyên ngủ thiếp đi trên ghế nằm, Thủ Chân xoay gót bỏ đi, không muốn làm phiền giấc ngủ nàng. Nhưng rồi cậu đứng khựng lại. Khung cảnh này thật quen quá, giống giấc mơ kia.

Thủ Chân cũng nằm xuống, trên băng ghế đã được kéo lại gần ghế của Lập Huyên. Nàng nhắm nghiền mắt, Thủ Chân chăm chú ngắm xem, thầm nhủ lông mi Lập Huyên thật xinh đẹp quá lắm. Đối với Thủ Chân, Lập Huyên sẽ mãi là người con gái xinh đẹp nhất, không có ngoại lệ. Thủ Chân vô thức áp sát tới, để mặt mình khẽ chạm vào gò má nàng. Hơi thở nóng ấm hệt như trong mơ. Một thoáng bối rối trôi qua, Thủ Chân vẫn nghe theo bản năng, hôn lên khoé mắt Lập Huyên. Một cảm giác kì lạ lần đầu tiên chộn rộn trong lòng cậu, khiến hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Lập Huyên tỉnh giấc vì cảm thấy nóng. Chưa kịp mở mắt, nàng đã cảm thấy mùi hương của Thủ Chân ngay sát kề. Lại một giây bừng tỉnh, trước mắt Lập Huyên là khuôn mặt Thủ Chân đang ở ngay đối diện, gần gũi như chưa bao giờ. Cảm giác đôi môi bị đè nặng và tê tái, Lập Huyên mới nhận thức được Thủ Chân đang hôn mình. Nàng gần như bật dậy, đẩy Thủ Chân lùi xa ra, gặp phản ứng bất ngờ của Lập Huyên, Thủ Chân cũng hốt hoảng co rúm người về phía cuối ghế.

Thủ Chân nhìn Lập Huyên với vẻ bối rối và băn khoăn sâu thẳm. Trên môi hãy còn cảm giác mềm mại, âm ấm, Lập Huyên tức thì quệt tay lau môi. Mặc dù Thủ Chân khác người nhưng cậu cũng có khả năng bắt chước người khác. Lúng túng hồi lâu, Lập Huyên mới có thể lên tiếng: "Thủ Chân, em làm vậy là không được đâu."

Thủ Chân đã hỏi Lục Cẩm Nhất vì sao có người hôn lên trán, có người lại hôn lên khoé môi. Lục Cẩm Nhất giải đáp rằng, người ta chỉ hôn môi với những ai thân mật, một nụ hôn như vậy không thể trao đi bừa bãi. Thủ Chân nhíu mày, Lục Cẩm Nhất lại tiếp, chỉ được hôn môi người mình thích thôi. Xem chừng Lập Huyên rất tức giận, nàng vừa nói làm vậy là không được.

"Chị không thích em sao?" Thủ Chân hỏi.

"Không phải vậy," Lập Huyên ít nhiều bối rối.

"Vậy tại sao lại không được?" Thủ Chân vẫn ngây ngốc hỏi, "Tại sao bạn chị thì được còn em thì không?"

Thủ Chân bắt đầu bực dọc, con sao biển xinh đẹp vẫn nằm yên trên ghế. Cơn giận bùng lên, cậu thảy thẳng nó xuống biển, kêu tõm một tiếng. Lập Huyên thật sự không biết nên giải thích kiểu gì với Thủ Chân. Lúc này, nhân viên nhà hàng trên đảo cũng xuất hiện, báo Lục Cẩm Nhất đã quay lại. Lập Huyên thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Thủ Chân đi về phía nhà hàng. Thủ Chân hậm hực hừ một tiếng, hất tay Lập Huyên đi. Cậu tính mặc kệ Lập Huyên, nào ngờ Lập Huyên lại lo lắng ra mặt, bèn viện lấy một cái cớ khác: "Sao biển bị lật người, em phải đi lật nó lại đã."

Lập Huyên dở khóc dở cười, Thủ Chân vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành nội tâm.

Từ khi có Chí Kì đồng hành, ngày nào hai cô gái cũng đi xem giải đấu. Buổi tối bốn người họ ngồi gọn vào một góc ban công lộ thiên để ngắm sao, Lập Huyên tinh ý để dành cái ghế dài ngay sát Lục Cẩm Nhất cho Chí Kì. Lúc ngắm sao, Lập Huyên sẽ hỏi: "Lục Cẩm Nhất, ông thích mẫu con gái thế nào?" Chí Kì dỏng tai lên nghe.

Khi nào tâm trạng phấn khởi, Lục Cẩm Nhất sẽ nói: "Một người tinh nghịch chút, dạng như khó đoán ấy." Khi nào khó ở, câu trả lời sẽ là, "Ngoan hiền, nghe lời tôi."

"Sao gu của ông thay đổi xoành xoạch thế? Không đáng yêu chút nào hết." Lập Huyên nói.

"Thế còn bạn gái cậu, hai người quen nhau kiểu gì vậy?" Chí Kì hỏi.

"Uống với nhau một ly nên quen thôi," Lục Cẩm Nhất ơ hờ trả lời cho có.

"Lục Cẩm Nhất, sao ông không có chút tài năng nghệ thuật nào nhỉ?" Lập Huyên thở dài cái thượt.

"Lại còn cả thiên phú nghệ thuật thì tôi sợ bản thân không gánh nổi."

Hai cô gái đều cười rũ người.

"Tuy nhiên, tôi đã từng học vẽ đó nha, đi học cùng Thủ Chân đấy." Lục Cẩm Nhất bắt đầu nghiêm túc hơn. Thủ Chân cũng biết vẽ sao? Lập Huyên ngồi thẳng dậy, hỏi Thủ Chân: "Sao chị lại không biết cơ?"

"Có rất nhiều thứ chị không biết mà." Thủ Chân đáp. Chà chà, bắt đầu làm cao rồi cơ đấy, ai mà ngờ cậu chàng cũng có lúc nói được câu như vậy.

"Em vẽ được gì rồi?" Lập Huyên hỏi.

"Bà đừng có kì vọng gì nhiều, trong ví tôi có một bức đấy," Lục Cẩm Nhất dặn trước.

"Em vẽ chị," Thủ Chân đáp vẻ hơi ngượng ngập.

Cái gì cơ?!

Lập Huyên nàng chưa bao giờ được làm người mẫu cho ai đó vẽ – vừa hỏi trình độ vẽ của Thủ Chân đến đâu, vừa lục tìm ví tiền của Lục Cẩm Nhất. Quả đúng là trong ví Lục Cẩm Nhất có một tấm thẻ đặc biệt, nhìn dưới ánh trăng có thể thấy một cô gái tóc đỏ mặc đồng phục đen, trước ngực có một chiếc nơ cùng màu với tóc, trên lưng có một đôi cánh, một đen một trắng, vẻ mặt có chút tức giận, hai mắt to tròn cũng là màu đỏ.

"Chả giống chị chút nào cả. Chí ít vẽ mặt phải giống chứ, không lẽ em không nhớ cả mặt chị?" Lập Huyên thắc mắc.

"Là chị còn gì, hình ảnh chị trong lòng em là vậy đó." Thủ Chân khẳng định. Thì ra Lập Huyên trong trái tim Thủ Chân là ấn tượng lờ mờ như vậy, hoặc nói một cách khác thì, cậu vốn luôn nhìn nàng theo cách đó.

Trong lòng Thủ Chân, Lập Huyên có hàng ngàn sắc thái, lúc vui vẻ, lúc mừng rỡ, khi hiền hậu, khi giận dữ, chỉ là nàng không biết mà thôi.

Những vui mừng, hiền dịu, giận dữ được phác hoạ kia, thảy đều đang ở biệt thự nhà họ Nghê.

Ngày thứ ba trở về từ Semporna, Thủ Chân đích thân kéo Lập Huyên đi xem các bức tranh cậu vẽ. Lập Huyên là người rất biết điều, lâu nay nàng rất ít khi tự động đi vào các phòng khác trong nhà ngoài thư phòng. Thủ Chân giữ các bức tranh trong phòng chơi game của cậu và Lục Cẩm Nhất. Trên tường có màn hình 3D 72 inch, ở mặt tường đối diện đó là những bức tranh: có to có nhỏ, thậm chí chỉ bé chừng 8 cm cũng có; cô gái trong tranh trông không khác bức hình Lập Huyên thấy trên đảo là bao, song thần thái, cử chỉ hoàn toàn như hai con người, mỗi bức một vẻ.

Có một bức tranh rất quen mắt, là cái ngày Thủ Chân đi lạc lúc mười ba tuổi. Ấn tượng về ngày hôm đó quá sâu sắc. Cô gái trong tranh mặc quần áo như Lập Huyên đã mặc, dây giày cũng tuột ra. Xem đến đây, Lập Huyên có thể phần nào tin rằng Thủ Chân thật sự đã vẽ mình, ngoại trừ việc gương mặt không giống. "Em có bao nhiêu bức vẽ ở đây rồi?"

"Không biết nữa."

"Sao mà không bức nào trông giống bức nào vậy nhỉ?"

"Chị có nhiều cảm xúc khác nhau mà."

"Em đã thấy chị giận bao giờ đâu." Lập Huyên sững người, phản bác.

Lập Huyên cẩn thận xem từng bức tranh, cảm thấy khá thú vị. Không có nền tranh, chỉ đúng một cô gái nhỏ ôm chậu hoa, thả diều vào trong gió — con diều bay xa thật xa, tận cùng chân trời là một đám mây hình cây nấm. Lập Huyên càng ngắm càng thấy có nhiều điều đáng nói, căn phòng dần chìm vào yên tĩnh. Đột nhiên, Lập Huyên cảm thấy nhồn nhột sau cổ, vừa ngoảnh đầu nhìn đã thấy mình lọt thỏm trong lòng Thủ Chân.

Thủ Chân cao hơn nàng quá nửa cái đầu, không dưng cúi xuống thế nà‌y khiến cằm cọ vào vành tai Lập Huyên, da thịt sát kề nhau, cậu giở giọng nũng nịu nói: "Bức này không đẹp."

Lập Huyên đứng bất động, trực giác mách bảo nàng, chỉ cần di chuyện một li thôi, Thủ Chân sẽ còn ôm nàng chặt hơn nữa. Hai người đứng như vậy được một chốc thì Lập Huyên tháo chạy: "Chị đói quá, em giúp chị cắt một miếng bánh kem đi." Thủ Chân ừ một tiếng thật khẽ rồi mới buông Lập Huyên ra, cất tiếng gọi thím Tiết, bỏ xuống lầu trước. Lập Huyên cũng rảo bước đi theo sau, không ở lại ăn tối, chỉ nhanh nhanh chóng chóng nhờ tài xế Kim chở mình về kí túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top