Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập Huyên về trường, gọi điện cho bác sĩ Quách nhưng ông đang bận, nói khi nào hết việc sẽ gọi lại cho nàng sau. Phó Dư Sinh hẹn Lập Huyên đi ăn song nàng không dám ra ngoài, nhất nhất ở lại phòng chờ điện thoại. Mãi đến chín giờ tối Bác sĩ Quách mới gọi lại.

"Thủ Chân có vẻ hơi kì lạ thầy à," Lập Huyên nói.

"Có chuyện gì ư?" bác sĩ Quách hỏi.

Lập Huyên tóm gọn việc Thủ Chân bắt đầu "bám dính" lấy nàng, thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho bác sĩ Quách. Ông trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: "Thủ Chân mười bảy tuổi rồi, đúng chứ? Đang dậy thì đây mà. Thằng bé thân với em hơn những người khác nên tự khắc sẽ dính người."

Lập Huyên chỉ biết á khẩu. Nàng không thể nói cho bất cứ ai biết rằng khi Thủ Chân ôm nàng, ánh mắt nhu mì như làn sương mờ phủ – tựa hồ ánh trăng trong vắt tột cùng nhân thế ấy – đã lay động cõi lòng nàng, dẫn dụ nàng, hệt như muốn lôi kéo nàng gieo mình xuống dòng nước đen kịt cuồn cuộn chảy xiết. Thảng hoặc một nỗi sợ bao trùm lấy Lập Huyên trong mông lung.

Nhưng bác sĩ Quách đã nói đúng một chuyện. Lập Huyên quyết định sẽ nghe theo ông, nên giữ một khoảng cách vừa phải với Thủ Chân.

Nhưng để làm được việc này, đối với Thủ Chân, là một việc tương đối khó nhằn. Một biến chuyển lớn như vậy cần được thực hiện một cách âm thầm và bền bỉ. Những ngày đầu thử nghiệm, Lập Huyên luôn viện cớ để tránh mặt Thủ Chân, dần dà một rồi hai ngày, sau đó là bốn ngày. Chuỗi vắng mặt dài nhất từ trước đến nay của Lập Huyên. Khi không tìm thấy Lập Huyên, Thủ Chân sẽ dai dẳng gọi điện thoại cho bằng được, nhất quyết phải nắm rõ lịch trình của nàng. Có lần cậu gọi tới, bị Lập Huyên cúp máy thẳng thừng: "Thủ Chân, lần tới để chị chủ động gọi em đi nha." Thủ Chân cảm thấy rất hụt hẫng, bánh kem thím Tiết làm xong để trong tủ lạnh đã sắp hỏng tới nơi rồi mà nàng vẫn chưa ghé qua. Lập Huyên doạ dẫm, "Vừa nãy em gọi, chị đang bận họp trên lớp, điện thoại cứ reo mãi, chị cuống lên không tìm được máy còn bị giáo viên chỉ đích danh phê bình kìa."

"Em không cố tình mà."

Nàng không nghĩ Thủ Chân lại tự giác nhận lỗi nhanh đến thế. Lời xin lỗi càng chân thành lại càng khiến Lập Huyên rối trí. Bản thân nàng cũng không lấy làm dễ chịu với những cái cớ mình bịa ra, và lòng tự trọng của Thủ Chân cũng chẳng thể bị nàng ngang nhiên chà đạp cách vậy. Cậu không hề hay biết Lập Huyên đang cố ý giữ khoảng cách với mình.

"À, phải rồi! Bình giữ nhiệt hôm nọ mang sang vẫn còn ở chỗ chị này," Lập Huyên mau miệng cướp lời, ngay trước khi Thủ Chân kịp giải thích mục đích cuộc gọi của cậu ban nãy. Hôm đó là cuối tuần, thím Tiết có hầm một nồi xúp gà cho ông Kiều. Lập Huyên lại tiếp, "Chị cũng tính nay mai mang qua trả rồi mà dạo này lu bu quá, không có thời gian."

Thủ Chân lí nhí "Ùa" một tiếng trong cổ họng. Lập Huyên hỏi han: "Em gọi chị có việc gì à?"

"Em không muốn ăn cơm một mình." Thủ Chân muốn rủ Lập Huyên ghé qua ăn cùng mình, nhưng nghe giọng điệu ỉu xìu kia, có thể thấy Thủ Chân đang rất thất vọng.

"Thủ Chân, tối nay chị có hẹn với người khác mất rồi," Lập Huyên cắn móng tay. Mặc dù lời nàng nói là thật nhưng việc thốt ra câu trả lời đó vào thời điểm này khiến chính nàng cũng cảm thấy như mình đang viện cớ né tránh. Thủ Chân lại "Ừ" một tiếng nghẹn ứ. Rồi sau đó chẳng ai nói gì nữa, chỉ hai người cầm điện thoại, lặng thinh. Rốt cuộc, Lập Huyên buộc phải thoả hiệp mà rằng: "Tối nay chị bận việc, không qua được thật. Nhưng chiều mai chị cần tra cứu tài liệu nên sẽ ghé qua mượn thư phòng nhé." Nghe tiếng người ở bên kia chừng như đã phấn khởi hơn đôi chút: "Để em đến đón chị."

Hai người hẹn nhau lúc hai giờ chiều. Lập Huyên về kí túc chợp mắt một giấc ngắn. Hai giờ hai mươi phút, vừa ra đến cổng trường, nàng đã thấy tài xế Kim và Thủ Chân đứng chờ sẵn từ lúc nào chẳng hay.

"Sao bác không gọi cháu xuống luôn cho khỏi đợi ạ?" Lập Huyên áy náy.

"Hai bác cháu đến sớm quá. Thủ Chân nói gọi điện sợ làm phiền cô Kiều," tài xế Kim đáp.

"Vậy là nãy giờ đứng đợi được một lúc rồi đúng không bác?"

"Mười một rưỡi bác đã chở thằng bé đến đây rồi."

Lập Huyên điếng người ái ngại. Song tài xế Kim chỉ mỉm cười hiền hoà, ôn tồn giải thích, "Ban nãy bác đang dạy Thủ Chân dùng bật lửa. Thằng bé nói còn muốn học lái xe nữa. Không biết như trường hợp của Thủ Chân thì có được học không nhỉ?"

Tâm trí Lập Huyên vẫn chưa tỉnh táo trở lại sau dư chấn vừa rồi, đành đờ đẫn trả lời: "Để về rồi cháu hỏi thử bác sĩ Quách ạ." Đoạn, Lập Huyên lên xe ngồi, hỏi Thủ Chân: "Em ăn cơm chưa?"

"Em không đói," Thủ Chân rằng.

"Vậy kiểu gì bác Kim cũng đói lắm rồi."

Thủ Chân đưa mắt nhìn tài xế Kim, có phần cảm thấy khó hiểu, "Em không biết điều đó."

Tài xế Kim trấn an, "Không sao đâu. Bác mới đứng nói chuyện với Thủ Chân được một lúc là cô Kiều đã xuống rồi mà."

Lập Huyên không rõ nguyên do nhưng sâu trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cả đường đi Lập Huyên im thin thít, chẳng chủ động nói nửa lời. Về đến biệt thự, Lập Huyên đang tra cứu tài liệu trong thư phòng thì Thủ Chân đi lên, báo rằng: "Em ăn xong rồi." Lập Huyên làm thinh. Tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên lách cách, lách cách. Thủ Chân lại gần, trông thấy tập tài liệu pháp luật mà Lập Huyên đang tổng hợp, thì hỏi, "Bọn chị cũng phải học cái này à?" Phó Dư Sinh không có thời gian ngồi tổng hợp lại thông tin nên đành nhờ Lập Huyên phụ một tay. Lần này luật sư Lục đặc biệt chiếu cố cậu luật sư tập sự là anh, một vụ tranh chấp tài sản thừa kế giữa anh em không cùng huyết thống.

Thủ Chân trân trân nhìn chồng tài liệu chất thành núi: "Người khác cũng bận như chị thế này à?"

Lập Huyên đáp gọn lỏn: "Chị không biết."

Có lẽ nên trách nàng khá khờ khạo. Nói đúng ra thì nàng quả thực rất khờ khạo, nhưng bất kể việc gì Phó Dư Sinh làm, nàng cũng toàn tâm toàn ý hỗ trợ. Thủ Chân lật xem vài trang, lại hỏi: "Thế nào gọi là người thân không cùng huyết thống?" Cậu đã tia thấy danh sách những từ khoá mà Phó Dư Sinh soạn sẵn cho Lập Huyên.

"Là những người không có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt pháp luật thì lại là người nhà hợp pháp nhờ cuộc hôn nhân của thế hệ trước hoặc bản thân họ."

Chỉ giải nghĩa cách đó thì vẫn khá khó hiểu với Thủ Chân. Lập Huyên cố gắng giải thích một cách trực quan, "Ví dụ cô Khương cưới bố em, và cô Khương có một người anh trai, vậy thì em sẽ gọi người đó là bác trai. Đó chính là quan hệ người thân không cùng huyết thống."

Thủ Chân bĩu môi. Mấy thứ này tuyệt nhiên không phải những vấn đề mà cậu quan tâm hay để ý. Nhưng về phía Lập Huyên, nàng cho rằng mình lấy ví dụ vậy không thích hợp. Thủ Chân ắt hẳn không ưa cô Khương. Ngặt nỗi bà Nghê cũng đã mất tích được bốn năm rồi. Nếu theo đúng trình tự của toà án, ông Nghê hiện tại đã có quyền xin toà án tuyên bố vợ mình đã qua đời, sau khi được thụ lí, quan hệ vợ chồng giữa hai người họ cũng sẽ chấm dứt.

Thủ Chân không hiểu vì sao lại phải có lắm điều luật và quy định như thế ở trên đời. Lập Huyên trỏ vào tập hồ sơ: "Đến lúc đó, thứ này sẽ có tác dụng." Hai người dành cả buổi chiều ngày hôm ấy ngồi lì trên tầng hai để đọc về các điều luật. Dần qua khoảng xế chiều, Lập Huyên đang tính cách rời đi sao cho ổn thoả thì luật sư Lục bất ngờ gọi cho nàng. Một cái cớ tương đối thoả đáng.

Luật sư Lục hẹn gặp Lập Huyên tại công ty luật của ông. Giờ hẹn là bốn rưỡi nhưng đã đến giờ mà khách hàng của luật sư Lục vẫn chưa rời khỏi văn phòng, Lập Huyên lại ngồi đợi thêm chừng hai chục phút nữa. Lập Huyên ngồi xem tạp chí để giết thời gian, cho đến khi nghe tiếng cửa mở, nàng ngước đầu lên, trông thấy một phụ nữ trung niên đoan trang bước ra. Là Khương Ý Trân. Như vô cùng kinh ngạc trước sự có mặt của Lập Huyên, Khương Ý Trân tức thời dừng bước. Luật sư Lục ra mặt hòng cứu vãn tình hình, giới thiệu với cô Khương rằng Lập Huyên là điều dưỡng đặc biệt của Thủ Chân.

"Chúng tôi đã gặp nhau từ vài năm trước," Khương Ý Trân đáp lại.

Khương Ý Trân hãy còn nhớ Lập Huyên, điều này nằm ngoài dự đoán của nàng. Cô Khương rời đi ngay sau đó. Luật sư Lục mời Lập Huyên vào văn phòng, vừa đẩy cửa giúp nàng vừa nói, "Bác thấy Thủ Chân đi chơi Malaysia về da rám nắng trông thấy, tinh thần cũng phấn khởi hơn hẳn." Nói cứ như thể toàn bộ công lao đều thuộc về một mình Lập Huyên. Lập Huyên chẳng dám nhận vơ, chỉ đáp lại, "Hôm nào hội em ấy cũng chịu khó tập tành đấy ạ."

Luật sư Lục lấy từ ngăn kéo một bản hồ sơ gì đó, nói vào thẳng vấn đề. Ông nói: "Hôm qua bác đã bàn với Thủ Chân rồi, thằng bé nói sẽ đồng ý đi học, nhưng nó mong có cháu đi học cùng. Thủ Chân nói cháu thích tiếng Tây Ban Nha, cho nên là, Lập Huyên, bác muốn xin cho cháu vào học tại khoa ngôn ngữ Tây Ban Nha."

Thông tin này ập đến thật quá đường đột, họ có nhầm lẫn gì chăng?

Lập Huyên lắp ba lắp bắp: "Luật sư Lục, cháu sắp ra trường ngay rồi mà ạ."

Luật sư Lục điềm nhiên như không: "Có thể học thẳng lên thạc sĩ."

Nhưng thạc sĩ khoa ngôn ngữ Tây Ban Nha sao?! Tiếng nhịp tim Lập Huyên bắt đầu dội thình thịch, thình thịch. Nàng thậm chí còn chẳng biết thứ ngoại ngữ đó có bao nhiêu chữ cái. Có lẽ Thủ Chân nói Lập Huyên thích tiếng Tây Ban Nha là vì nàng từng tìm hiểu về các trường đại học ở Tây Ban Nha trên máy tính tại biệt thự, nàng muốn biết Phó Dư Sinh sẽ chọn học tại ngôi trường nào.

Lòng Lập Huyên bỗng chốc lạnh ngắt. Thật ra học lực của nàng không phải vấn đề, vì cho dù nửa chữ Tây Ban Nha Lập Huyên cũng không rõ thì luật sư Lục ắt vẫn có cách để nàng nhập học được. Đơn giản bởi nàng là người tháp tùng cho Thủ Chân.

Luật sư Lục giới thiệu: "Khoa ngôn ngữ Tây Ban Nha của trường cháu rất nổi tiếng đấy." Ông liệt kê vài thông dịch viên cabin có tiếng trong nước làm ví dụ, lại kể tên vài dịch giả văn học và những giáo viên xuất sắc. Đây rành rành là sự lựa chọn hoàn hảo nhất, Lập Huyên nên hiểu, cơ hội tốt nhường này không phải ai khao khát cũng có được.

Lập Huyên không nỡ từ chối thẳng thừng, đành tế nhị câu thời gian: "Để cháu suy nghĩ thêm ạ."

"Suy nghĩ thêm" của Lập Huyên lại được luật sư Lục hiểu theo một ý khác. Lúc ra về, luật sư Lục dúi hết toàn bộ tài liệu cung cấp thông tin về các khoa mà ông đã tìm hiểu vào tay Lập Huyên, cho phép nàng lựa chọn tuỳ ý.

Lập Huyên cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.

Nhác thấy luật sư Lục ra khỏi văn phòng, thư kí đã mau mắn đứng dậy: "Luật sự Lục, cô Khương vừa gọi điện thoại tới, nói đã sắp xếp ăn tối với nhà họ Hứa, hi vọng ông cũng sẽ tham dự chung." Luật sư Lục gật đầu, xem như đã đồng thuận. Ông tiễn Lập Huyên xuống dưới lầu: " Hai cậu con trai nhà họ Nghê chẳng có đứa nào khiến người ta an tâm nổi. Thủ Nghiệp xô xát với người ta, ông Nghê giận quá khiến bệnh tim lại tái phát." Chẳng trách cô Khương lại trực tiếp ghé qua, nghe chừng phải mời cơm để kiếm cách hoà giải. Khốn nỗi hóng hớt có vui đến mấy cũng khó mà xoa dịu được cảm xúc của Lập Huyên. Luật sư Lục nói, "Lần đầu gặp thằng bé lúc nó mới mười ba tuổi, chưa được mấy năm mà bây giờ đã học đòi hút hít, ẩu đả," ông lắc đầu. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, thật chẳng biết đường nào mà lần.

Lập Huyên thầm cảm thán, thời gian trôi nhanh quá lắm. Cứ ngỡ mười năm là khoảng thời gian đằng đẵng nhường nào, đâu ai ngờ mới thoáng đó đã năm năm trôi qua.

Cũng như mối quan hệ tưởng như đồng điệu tột cùng giữa nàng và Thủ Chân ngày nào, giờ đây chừng như cũng bắt đầu rạn nứt. Không khác ông Nghê và người vợ đã kết hôn gần hai chục năm trời rốt cũng có ngày chia xa đôi ngả, Lập Huyên và Thủ Chân sớm muộn cũng sẽ phải rời xa nhau. Nội việc thay người coi sóc đã khiến cậu bực dọc ra trò, chẳng hay giờ khắc chia li thật sự sẽ còn ra sao. Nhưng Lập Huyên tuyệt nhiên chẳng hay biết biệt li có thể ập đến bất ngờ như vậy, bằng một cách nàng chẳng thể tưởng đến, khiến người ta bối rối khôn nguôi.

Đó là một buổi tối bình thường như bao ngày, Lập Huyên vốn định ngồi xuống, cùng bàn với Thủ Chân về việc nàng không muốn học ở khoa ngôn ngữ Tây Ban Nha. Ăn cơm xong, Lập Huyên đứng rửa nho trong bếp, chợt cảm thấy sau lưng có người đang tiến lại gần, bèn buông lửng một tiếng: "Chua."

Thủ Chân đứng sau lưng Lập Huyên được đôi chốc, sau cùng vẫn đề nghị, "Cho em thử một quả." Lập Huyên vẩy bớt nước trên tay rồi đưa cho Thủ Chân. Cậu không nhận, hai người cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu. Chỉ cho đến khi Thủ Chân cúi xuống, ngậm lấy quả nho, và nói, "Ngọt mà." Đôi mắt ấy đang đong đầy hạnh phúc.

Lập Huyên rụt tay lại. Vừa rồi Thủ Chân vô tình chạm môi vào ngón tay nàng. Lập Huyên biết Thủ Chân không cố ý, tuy nhiên nàng vẫn đỏ mặt vì ngượng.

Hai người đứng đực trong bếp chẳng nói chẳng rằng là điều vô cùng khó xử, Lập Huyên bèn kêu Thủ Chân lấy cái tạp dề cho mình. Đang khi cố thắt dây tạp dề, Thủ Chân không dưng khom lưng xuống, ôm Lập Huyên từ phía sau lưng, chà má mình vào má nàng, giọng điệu như có vẻ hờn dỗi: "Em chọc chị giận vụ gì sao?" Đứa nhỏ xưa nay vô tâm như Thủ Chân mà còn nhận ra được vẻ lạnh nhạt trong lời nói lẫn chủ đích né tránh cậu của nàng.

Lập Huyên khẽ cựa mình hòng thoát khỏi vòng tay Thủ Chân, nhưng không ngoài dự đoán, cậu còn ôm rịt lấy nàng chặt hơn lúc trước. Lập Huyên cuống cuồng đánh lạc hướng: "Thím Tiết đã ngâm rượu nho rồi đấy, em đi lấy hai cái cốc ra đây để chị em mình uống thử." Cố gắng "đuổi" đi cũng bất thành, Lập Huyên xoay trọn một vòng trong vòng tay Thủ Chân, hai người mặt đối mặt, Lập Huyên yếu đuối ra lệnh, "Thủ Chân, buông chị ra đi."

"Không buông."

"Em mà không nghe lời là chị mặc kệ em đấy nhé."

Thủ Chân ngơ ngác nhìn nàng, khẽ khàng buông tay ra thật chậm.

Lập Huyên những tưởng mình vừa thoát khỏi tình huống "báo động", cho đến khi Thủ Chân chớp nhoáng đưa tay ra kéo gọn nàng vào trong lòng. Lập Huyên lúng túng lui lại vài bước, va vào cánh tủ bếp trên tường. Nàng không hề biết muốn khắc chế một người lại khó khăn đến nỗi này. Thủ Chân kẹp chặt tay phải Lập Huyên sau lưng, tay còn lại bị cậu áp chặt lên tủ bếp.

"Không nghe lời đấy." Vẫn cái nhìn đượm tràn hạnh phúc ấy. Mới đầu Thủ Chân chỉ định đùa với Lập Huyên một lúc, lát sau, ánh mắt dàn lần xuống đôi môi nàng. Cái đêm đợi ở Semporna ngóng nàng quay về, trông thấy Phó Dư Sinh đã rời đi mà vẫn còn ngoặt lại, Thủ Chân thậm chí còn lấy làm thắc mắc. Nhưng giờ thì cậu đã chợt sực hiểu ra điều gì đó. Thủ Chân buông tay ra. Nhưng sâu trong thâm tâm có một cảm giác thúc giục cậu: Mày không buông tay. Mày không thể buông tay. Thủ Chân xáp lại gần Lập Huyên, cúi xuống toan hôn nàng. Lập Huyên ngoảnh mặt đi, lí nhí nhắc: "Không được thế." Thủ Chân chu mỏ ra chiều buồn bực, nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ. Cậu nói: "Em đi lấy cốc đây." Lập Huyên gật đầu. Thủ Chân xoay người lại, Lập Huyên tức thời chết điếng người, câm lặng.

Lập Huyên đứng bất động, qua bả vai Thủ Chân, nàng trông thấy ba người đang đứng chôn chân trước cửa trượt phòng bếp. Có chết Lập Huyên cũng chẳng dám nghĩ ông Nghê và cô Khương sẽ đến thăm vào lúc này. Thím Tiết đứng sau lưng họ. Sắc diện ông Nghê tối sầm lại, nghe nói ông đang đau ốm, chẳng hay có phải do đang mệt mỏi trong người hay không mà thần sắc nhợt nhạt vô cùng. Khương Ý Trân vẫn giữ vẻ gần như bình tĩnh, thảng hoặc có chút kinh ngạc, hết nhìn Thủ Chân lại liếc qua Lập Huyên, đảo ngược lại rồi tiếp tục săm soi cả hai.

Chỉ riêng Thủ Chân vẫn đang thản nhiên mở tủ rượu, còn hỏi Lập Huyên muốn dùng loại nào. Bệnh tim của ông Nghê lại tái phát, Khương Ý Trân chân tay luống cuống, vừa cố gắng giúp ông bình tĩnh lại, vừa kêu thím Tiết đi rót cốc nước. Lập Huyên đứng gần máy lấy nước nhất, mang nước lại cho ông Nghê song nhận lại lời từ chối: "Không phiền cô." Đến nhìn cũng không thiết nhìn Lập Huyên.

"Ông Nghê, cháu..." Lập Huyên gắng sức giải thích.

Ông Nghê nhấc tay lên ra yêu cầu Lập Huyên im lặng, lại quay qua nói với thím Tiết: "Gọi điện cho luật sư Lục, nói anh ta tới đây."

Thời gian chờ đợi luật sư Lục khiến người ta mòn mỏi không tưởng. Màn hình vô tuyến đang phát bản tin thời sự của thành phố, rằng một vườn hoa nào đó nằm ở ngoại ô hôm nay sẽ đón một lượng lớn du khách đến tham quan. Cảnh sắc ở đó hân hoan xuân thời, trái ngược với không khí lạnh lẽo rợn tóc gáy trong phòng khách. Lát sau, Khương Ý Trân mở lời, nói thím Tiết đi rửa nho đen.

Đối tác làm ăn của ông Nghê vừa về từ Nhật Bản, mang theo vài thùng nho đen làm quà. Lần gần nhất ông Nghê gặp Thủ Chân là từ tận đêm giao thừa dạo đầu năm. Hôm nay ông ta và Khương Ý Trân ghé qua để tặng nho đen, nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng khó tin như vậy.

Nho đen đặt trong hai thùng bảo quản bọc xốp, Lập Huyên phụ thím Tiết bê một thùng vào bếp. Thím Tiết ngó ra ngoài phòng khách, im bặt chẳng dám ho he, chỉ vỗ nhẹ vào tay Lập Huyên an ủi. Thím Tiết đã biết và tiếp xúc với Lập Huyên bốn năm nay, bà hiểu con người nàng. Lập Huyên chợt cảm thấy nỗi oan ức xô nhau, dội lên trong lồng ngực.

Mặc dù Thủ Chân chậm hiểu hơn mọi người, đôi khi còn không nhìn ra biến chuyển xung quanh mình, nhưng hôm nay tâm trạng cậu cũng trở nên cáu kỉnh hơn hẳn. Thủ Chân ngồi được một lúc thì nói buồn ngủ, thực chất là muốn tiễn khách về, nhưng ông Nghê lại lệnh cho thím Tiết đi chuẩn bị phòng tắm cho Thủ Chân vệ sinh cá nhân. Thủ Chân đứng dậy, đưa tay về phía Lập Huyên, bày tỏ mong muốn nàng đi lên cùng mình. Cậu nghiêng người chặn đứng ánh đèn rót xuống từ trần nhà, cái bóng đổ lên người Lập Huyên. Lập Huyên hoảng hốt chột dạ, lắc đầu quầy quậy can ngăn. Thường ngày Thủ Chân không như thế này mà, tại sao lại cư xử như vậy ngay trước mặt ông Nghê? Có lẽ Thủ Chân cũng nhận ra sự bất an nơi nàng.

Thủ Chân bắt đầu cảm thấy băn khoăn, hết nhìn Lập Huyên lại nhìn ông Nghê. Rốt cuộc, Khương Ý Trân buộc phải lên tiếng: "Bố của con cần bàn chút chuyện với cô Kiều." Thủ Chân chờ Lập Huyên gật đầu xác nhận rồi mới ủ dột bỏ lên lầu. Cậu chẳng mảy may hay biết sự tình. Không dư thừa lời nói hay tiếng động. Không động chạm cơ thể. Chỉ giao tiếp qua ánh mắt. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, một cơn dông đã vần vũ trong căn bếp. Thế nhưng Thủ Chân cậu lại chẳng hề hay biết.

Bằng một linh cảm mông lung, Lập Huyên cảm biết nỗi chông chênh vô thực. Có lẽ thời gian ở bên Thủ Chân của nàng sắp đi đến hồi kết.

Luật sư Lục tức tốc có mặt, đóng chặt cửa thư phòng, nói chuyện với ông Nghê trong đó. Ông Nghê cũng là người có lòng tự trọng rất lớn, ngộ nhỡ nặng lời với Lập Huyên lại thành ra xấu mặt mình, thật chẳng đáng. Nhưng nếu là trong thư phòng, và người kia là luật sư Lục thì hẳn sẽ không thành vấn đề. Lập Huyên nghe được tiếng ông ta nói lớn: "Truyền Tùng, cái cô bảo mẫu chuyên nghiệp mà cậu mời đó... giờ sao rồi? Con bé kia đang dụ dỗ Thủ Chân... Tôi vừa tận mặt chứng kiến, thử hỏi còn sai đi đâu được..."

Nàng không nghe tiếng luật sư Lục, có lẽ ông đang nói đỡ giúp nàng. Lát sau, tiếng hai người đàn ông tranh luận cũng lặng dần.

Tối nay luật sư Lục đích thân lái xe chở Lập Huyên về trường. Lúc xuống xe, ông nói với Lập Huyên rằng ông Nghê đang hết sức giận dữ, nhắc nàng tạm tránh mặt Thủ Chân một thời gian, xem như một kì nghỉ dài cũng được. Lập Huyên thanh minh: "Những gì ông Nghê thấy, cháu xin cam đoan không phải là toàn bộ câu chuyện, thưa bác."

Luật sư Lục nghiêm giọng chất vấn: "Vậy cháu muốn bác phải giải thích với ông Nghê cách nào? Kể cả thứ ông ấy thấy chỉ là hiểu lầm thì nó vẫn là sự thật mười mươi. Bà Nghê giao cho cháu trọng trách chăm sóc Thủ Chân đâu phải để cháu vào làm dâu nhà họ Nghê." Lập Huyên chợt câm như hến. Thoáng chốc, bầu không khí bên trong xe lặng như tờ. Điện thoại trong túi Lập Huyên rung lên, là Thủ Chân gọi. Lập Huyên nhấn từ chối cuộc gọi, nói lại với luật sự Lục: "Cháu sẽ xin thôi việc ạ."

Ở bên Thủ Chân suốt bốn năm qua chỉ để đổi lại tai tiếng là người tham tiền hám lợi. Lập Huyên ngẩng cao đầu, đẩy cửa xe rồi đi thẳng một mạch. Về đến phòng, điện thoại lại reo lên vài bận, tất cả đều là cuộc gọi của Thủ Chân. Trước khi nhấn từ chối cuộc gọi, Lập Huyên đã đắn đo rất nhiều. Dẫu sao cũng vẫn nên nói lời từ biệt. Đang khi còn do dự, ngón trỏ của Lập Huyên vô tình lướt ngang qua giữa màn hình. Hệt như ý trời sắp đặt, nàng đã bắt cuộc gọi ấy. Điện thoại kề sát bên tai vẫn im ru, không tiếng động. Lập Huyên cũng thinh lặng, nghe thấy tiếng giày cao gót vẳng tiếng lộp cộp khi chạm xuống sàn. Một chốc sau, Lập Huyên hỏi cậu: "Sắp sinh nhật em rồi đấy. Em thích quà gì nào?"

"Gì cũng được."

Lập Huyên nhắc lại: "Chỉ cần là đồ chị mua thì món gì cũng được ư?" Đã lâu lắm rồi nàng mới có dịp cảm khái nhường này. Lại hỏi, "Em thích ngắm sao trời mà, Thủ Chân? Hay là chị đưa em đi xem dải cực quang nhé?"

Nhưng hiện giờ Thủ Chân có tâm trạng để nghĩ đến chuyện tương lai ư? Cậu lặng im hồi lâu, Lập Huyên những tưởng người ở đầu kia đã sắp ngủ gục: "Thủ Chân?"

"Ừ?"

"Em phải tập chăm sóc bản thân tử tế vào nhé."

Khoảng không rỗng tuềnh, hiu quạnh. Lập Huyên nói chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Lần này nàng đã quả quyết tắt nguồn. Hai ngày sau, Lập Huyên nhận được thư điện tử của ông Nghê, nhắc chuyện sa thải nàng. Giữa Lập Huyên và nhà họ Nghê không có bất cứ bản hợp đồng nào được kí kết, đến rồi lại đi chẳng níu kéo gì. Thảy đều như một kế hoạch đã vạch sẵn cho nàng. Thảy đều suôn sẻ, không tranh cãi giằng co, nhưng trái tim lại hụt hẫng đến khó tả. Bốn năm trời giờ đây trở nên vô nghĩa chỉ sau một nụ hôn không dự liệu. Lập Huyên không phẫn nộ, thay vào đó, nàng có thể hiểu được ông Nghê. Một người như Nghê Triệu Đông hẳn sẽ dành phần lớn thời gian phòng ngừa người khác. Âu cũng phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top